Tuy Bùi Huyền Trì không nói gì, nhưng Vân Lạc Đình vẫn có thể cảm nhận được đôi tay để ở sau lưng cậu có hơi nâng lên rồi siết chặt.

Hai người nương tựa lẫn nhau dựa sát vào nhau.

Sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời chiếu xuống người cậu ánh lên một chút ấm áp.

Vân Lạc Đình cúi đầu giống như một con mèo cọ cọ hắn, thầm động viên an ủi.

Thị vệ đang bưng trà bánh vào, lúc đi đến trước cửa viện thì ngẩn người.

Thị vệ nhìn thấy tình cảnh này, sau khi cân nhắc một chút, hắn lại yên lặng rời đi bằng đường cũ.

- --

Giữa trưa chỉ ăn ít trái cây, lúc đến bữa tối dọn lên một cái giá nướng cá để ở trong sân.

Bởi vì có sự tồn tại của tâm ma, nên Bùi Huyền Trì không thể hấp tấp tu luyện, cũng không thể ngâm suối nước nóng thường xuyên.

Tuy rằng bây giờ đã biết tâm ma là cái gì, nhưng lại không thể giải quyết một cách đơn giản.

Vội vàng cũng vô dụng, Vân Lạc Đình chỉ có thể thỉnh thoảng dùng linh lực vuốt kinh mạch cho Bùi Huyền Trì.

Dù sớm hay muộn tâm ma cũng sẽ tự biến mất.

Để tránh rắc rối xảy ra, đành ở lại trong hành cung không đi đâu cả.

Cũng may hành cung khá lớn, cho dù có ở lại đây mấy ngày cũng không thể đi hết được.

Con rối để cá đã rửa sạch lên trên cái giá, bên dưới cái giá thì châm than hồng.

Loại than này ít khói bụi, lại không làm mất hương vị khi nướng bằng than.

Tất cả cá đều được bổ ra từ giữa, làm phẳng hai bên trái phải.

Vân Lạc Đình chọn một con đặt lên trên giá, lập tức phát ra tiếng "Lách tách, lách tách", nước rơi xuống than, khiến than bốc cháy.

Cậu không nhịn được mà ngả người ra đằng sau.

Một bàn tay từ phía sau cậu vươn tới, cầm lấy cây gậy trong tay cậu, lật lại mặt cá.

Bùi Huyền Trì nói: "Để ta."

Vân Lạc Đình vỗ nước trên tay, nhường lại vị trí, sau đó ngồi bên cạnh Bùi Huyền Trì.

Cậu vừa mới ngồi xuống, thì trước mặt dâng lên một tầng ma khí.

Tuy không nhìn thấy nó nhưng lại có thể ngăn lại giọt dầu bắn tung tóe.

Vân Lạc Đình nghiêng đầu dựa vào vai hắn, thấy mép con cá nướng đầu tiên hơn cong lên: "Thêm ít nước sốt."

Loại nước sốt này là dùng vài loại gia vị chế ra, lần trước đã ăn qua một lần, hương vị không tồi.

"Được."

"Cục cục ~"

Bồ câu đưa thư bay lên trên cây, vỗ cánh, cúi đầu xuống nhìn.

Lần trước đưa thư tới, đến lượt con bồ câu đưa thư này nghỉ ngơi, nên thả một con bồ câu đưa thư khác bay ra ngoài.

Con bồ câu đưa thư này không hợp với mấy con bồ câu đưa thư khác, để chúng nó bên trong một cái lồng sắt sẽ đánh nhau, nên mới bỏ nó ra ngoài.

Vân Lạc Đình không để ý đến nó, nhìn Bùi Huyền Trì phết nước sốt lên cá nướng.

Bồ câu đưa thư nghiêng đầu: "Cục cục!" Nó vừa kêu vừa bay xuống dưới, lắc đầu, lúc này Vân Lạc Đình mới chú ý đến thứ bồ câu đưa thư đang ngậm trong miệng.

Hình như là...!Dâu tây? Lá cây ở bên trên cũng bị nó kéo xuống.

Tuy hành cung tương đối lớn, nhưng lại không nhìn thấy mấy loại quả này, nó chỉ có ở phía bên kia của rừng đào.

Nhưng không phải là loại cây đào sẽ kết quả, mà thuần túy là loại nhìn đẹp, chỉ để ngắm hoa.

Trái dâu tây nhìn qua không lớn lắm, nhưng màu sắc lại rất đẹp.

Bồ câu đưa thư cúi đầu đặt trái dâu tây lên bàn, nhảy từ bên này sang bên kia.

Vân Lạc Đình cầm miếng điểm tâm lên cho nó.

"Cục cục!"

Vân Lạc Đình hỏi: "Ngươi tìm được ở đâu thế?"

"Cục cục ~"

Bồ câu bay lên lượn một vòng.


Sau đó bay sang bên trái, thỉnh thoảng còn dừng lại nhìn quanh, giống như là đang đợi cậu.

Vân Lạc Đình đứng dậy nói: "Ta đi xem thử."

"Ừ."

Vân Lạc Đình nghĩ rằng có lẽ dâu tây là tìm được ở bên ngoài hành cung.

Nhưng sau khi đi theo bồ câu đưa thư đi một đường về phía trước, không có đi ra ngoài cung, thì tìm thấy một chùm cây dây tây ở bên cạnh con đường nhỏ, nhưng chỉ có một chùm nhỏ.

Nhìn có vẻ giống như là lúc trồng hoa gieo nhầm hạt giống, mới khiến dâu tây trời xui khiến lớn lên.

Dâu tây mọc hoang thường không quá lớn.

Vân Lạc Đình hái mấy quả dâu tây chín mọng xuống, tuy nhìn không nhiều, nhưng sau khi hái xuống lại đầy ú ụ.

Vân Lạc Đình nghĩ một chút, tiện tay hái mấy đoá hoa đặt lên trên trái dâu tây.

Lúc trước cậu có đi qua con đường nhỏ này, nhưng không chú ý đến hoa mọc ở ven đường.

Chỉ nhìn lướt qua nhưng lại cảm thấy chúng nó khá đẹp, nhưng khi nhìn kỹ lại thì sẽ thấy, màu sắc cánh hoa dường như từ nhụy hoa hướng ra bên ngoài từ hồng nhạt chuyển dần sang màu trắng, bên cạnh là một viền màu đỏ nhạt.

Sau khi rửa sạch sẽ dây tây mang về, cá cũng được nướng xong.

Vân Lạc Đình bưng cái bát nhỏ ngồi xuống, cầm trái dâu tây đút cho Bùi Huyền Trì: "Ăn ngon không?"

"Ngon." Bùi Huyền Trì cắt cá nướng thành mấy miếng đặt vào trong đĩa, phủ thêm nước sốt mèo nhỏ thích, một bọc thịt cá thật dày.

Vân Lạc Đình nghe thế cũng nếm thử một quả, chua chua ngọt ngọt, dâu tây rất tươi, hương vị đúng là rất ngon.

Vỏ ngoài của cá nướng vàng và giòn, nhưng thịt cá vẫn rất mềm.

Thịt cá không có hương vị gì, khi ăn mà không bị tanh chứng tỏ nó đã được xử lý tốt, tất cả hương vị của cá đều nhờ vào tầng nước sốt ở bên ngoài.

Cắn một miếng, răng môi lưu hương.

Đáng tiếc trong hành cung không chuẩn bị ớt, nếu không món cá nướng cay một tý sẽ càng ăn ngon hơn.

Mặc dù ăn ngon, nhưng ăn nhiều sẽ có cảm giác hơi béo ngậy, rất thích hợp với dâu tây chua.

Phần lớn trái cây trong hành cung đều rất ngọt, khả năng vì sợ quý nhân ăn phải trái cây chua, tâm trạng không tốt sẽ giận chó đánh mèo.

Nên chọn những loại trái cây có vị ngọt hơn những loại trái cây có vị chua.

Sức ăn của Vân Lạc Đình không lớn, chỉ mới ăn một nửa con cá liền không ăn nữa, kẹp thịt cá đút cho Bùi Huyền Trì: "Bằng này đủ ăn rồi, mấy con còn lại đừng nướng nữa."

"Ừ." Bùi Huyền Trì dỗ dành lại đút cho cậu ít thịt nướng: "Ăn mấy miếng hải sản này đi."

Nướng một cái càng tôm hùm, sau khi bóc vỏ nó ra nước dùng bên trong rất thơm và ngon, dù không thêm một tý gia vị nào thì ăn vẫn rất ngon.

Vân Lạc Đình bóc cái càng tôm hùm, nhưng cậu lại không ăn mà đút tất cả cho Bùi Huyền Trì.

Nhìn thấy Bùi Huyền Trì lại muốn đút cho mình, Vân Lạc Đình vội vàng đứng dậy nói: "Ta ăn no rồi.

Ta mang hoa lên trước, lát nữa sẽ đến xoa dịu kinh mạch cho ngươi."

Nói xong, Vân Lạc Đình đứng dậy đi vào trong tẩm điện, cậu đặt hoa hái xuống kết thành một bó rồi cắm vào bình hoa.

Linh lực trong điện dày đặc nên tốc độ héo của hoa cũng chậm hơn lúc còn ở bên ngoài.

Đường khác nhau, loại hoa mọc ven đường cũng khác nhau, sau mỗi lần sẽ đổi một loại hoa khác nhau cắm ở trong điện.

Mặc dù không có hương thơm nhưng nhìn qua lại rất xinh đẹp.

Khi Bùi Huyền Trì đi vào, Vân Lạc Đình biến thành hình mèo, cậu lắc lắc bộ lông rồi xoay người nhảy lên trên giường, những sợi lông màu trắng như bông vỗ vào giường, cậu nhẹ giọng kêu: "Meo meo ~!"

Đến đây đi!

Bản thân muốn duy trì hình người sẽ tiêu hao linh lực, chi bằng biến về hình mèo, càng có thể sử dụng càng nhiều linh lực hơn, đi hết vào kinh mạch Bùi Huyền.

Sau khi biến trở lại thành hình mèo, sử dụng linh lực sẽ càng đơn giản hơn, càng thuận buồm xuôi gió hơn.

Bùi Huyền Trì bước lên phía trước, hắn còn chưa duỗi tay, mèo nhỏ đã nhảy lên bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.

Cậu nhảy có hơi cao, nên lúc cậu nhảy lên móng vuốt cậu không cẩn thận chạm một chút vào cằm của hắn.

Vân Lạc Đình vội vàng thu lại móng vuốt, đạp lên trên vai hắn rồi cúi đầu kiểm tra, sợ không cẩn thận cào hắn bị thương.

Vuốt mèo tương đối sắc bén, ngày thường Vân Lạc Đình sẽ thu lại móng vuốt, chỉ dùng đệm thịt chạm vào hắn, như bây giờ lót một chút, nhìn qua không có bị sướt da.

Vân Lạc Đình theo bản năng liếm liếm.

Sau đó cậu đột nhiên dừng lại, giống như không có việc gì quay đầu liếm chân, khẽ meo meo ngước mắt lên thì nhìn thấy Bùi Huyền Trì đang nhìn mình không chớp mắt.

"..."

Nhìn, nhìn ta làm cái gì?

Ta liếm móng vuốt thành thói quen.

Vân Lạc Đình cọ cọ gương mặt hắn: "Meo meo?"

Ngươi làm sao thế?

Bùi Huyền Trì không nói lời nào, chỉ cứ như vậy mà nhìn cậu.

Vân Lạc Đình buông cái đuôi đang quấn lấy cổ tay của hắn ra lắc trái lắc phải, làm nũng kêu lên: "Meo ~"

Nói gì đó đi.

Bùi Huyền Trì vẫn không có phản ứng.

Vân Lạc Đình buông cái đuôi ra, hừ nhẹ, không thèm dỗ hắn nữa.

Cậu chống trán mình lên trán hắn truyền âm, nói một cách đúng lý hợp tình: "Ngươi hôn ta lâu như vậy, ta mới liếm ngươi có một chút thì đã sao?"

"Nếu ngươi không phục thì hôn lại một cái là được rồi!"

Bùi Huyền Trì hung hăng nhìn mèo nhỏ, ánh mắt hắn hơi tối, nhàn nhạt nói: "Biến lại."

Cái đuôi đang đung đưa trái phải của cậu cứng đờ, nghĩ đến cái hôn ngày ấy.

Khí thế của cậu lập tức tiêu tán, đôi tai mèo trắng nhỏ run rồi lại run.

Cậu yên lặng thu lại móng vuốt trước người, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, vô tội nói: "...!Meo, meo meo..."

Chúng ta vẫn nên áp chế tâm ma đi.

Nhìn mèo nhỏ nhát gan, Bùi Huyền Trì bật cười xoa tai cậu, không tiếp tục trêu chọc cậu nữa.

Hắn ôm mèo nhỏ ngồi bên giường, buông rèm giường xuống.

Mèo trắng nhỏ nhảy xuống, lăn một vòng trên lồng ngực hắn, rồi sau đó ngồi xổm xuống, nâng chân lên, đệm thịt phấn nộn mềm mại để trong lòng bàn tay hắn.

Linh lực ấm áp chận dãi khuếch tán ra rồi đi vào bên trong vào kinh mạch.

- --

Ba ngày sau Hạ Dục Cẩn lại gửi thư.

Trong khoảng thời gian này bên trong hoàng cung xảy ra biến cố.

Bùi Văn Ngọc mất tích, còn người được nói là thiên tư thông minh giống Bùi Văn Ngọc, Lục hoàng tử lại không có động tĩnh gì, ngược lại là Bùi Văn Hiên hơi có khuynh hướng khống chế đại cục.

Trong đó không thiếu sự giúp đỡ của Thục quý phi ở sau lưng.

Tuy hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng có ai sẽ không vì tương lai của bản thân mình mà mưu tính chứ.

Thục quý phi nảy sinh hiềm khích với Hạ gia, nếu chuyện đoạt đích này lại rơi xuống thế hạ phong.

Không lâu sau đó cho dù là vị hoàng tử nào đăng cơ, thì cuộc sống trong hậu cung của nàng cũng sẽ không quá tốt.

Mấy ngày nay trong cung đều không được yên ổn.

Triệu Phàm mất tích, mọi người đồn đãi trong tay Triệu Phàm có thánh chỉ mà hoàng đế đã nghĩ tốt, cũng không biết là thật hay là giả.

Hạ Dục Cẩn không nói nhiều về Thục quý phi, chỉ kêu Bùi Huyền Trì để ý Bùi Văn Hiên.

Ngoại trừ cái này ra còn có, Trưởng lão Bình Không trong tiên môn gửi bái thiếp, nói là có quan hệ thân thiết với tiên đế, mấy ngày nữa sẽ đến phúng viếng.

Bùi Huyền Trì suy tư nhìn câu cuối cùng trong bức thư.

Vân Lạc Đình nhìn bức thư: "Có phải Trưởng lão Bình Không, rất quan tâm đến Bùi Văn Ngọc cũng là vì vị kia?" Đây không phải là cái tên gây sốc, cậu nhỡ kỹ hắn là bởi vì khổng tước.

"Ừ."

Vân Lạc Đình không hiểu nổi: "Tại sao Trưởng lão tiên môn lại đối tốt với Bùi Văn Ngọc như vậy?"

Thậm chí không tiếc từ bỏ linh thú của chính mình, cũng muốn rửa sạch nghi ngờ cho Thái tử.

Tuy rằng Bình Không chỉ là một Trưởng lão trong tiên môn nhỏ, nhưng dù sao cũng là người tu tiên, đối tốt với Bùi Văn Ngọc như vậy.

Hơn nữa, vẫn luôn là loại chuyện đơn phương trả giá, cái này thực kỳ quái.

Bùi Huyền Trì nói: "Hẳn là có liên quan đến Thuần phi." Nếu nói Trưởng lão Bình Không đối tốt với Bùi Văn Ngọc, chi bằng nói hắn giúp Bùi Văn Ngọc chống đỡ mọi chuyện thật tốt, để lấy lòng Thuần phi.

Trong nguyên văn không nhắc đến Thuần phi, chỗ này kỳ thật cũng có hơi kỳ lạ.

Mẹ đẻ của nam chính ở trong truyện cực kỳ quan trọng, nhưng lại không nhắc đến bối cảnh của nàng.

Cậu không biết có phải là ở đoạn sau hay không, cậu không nhìn thấy được, nên rất mê man với thân phận thật sự của nàng.

Vân Lạc Đình hỏi: "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về kinh thành sao?"

Trưởng lão Bình Không tới, đại biểu tiên môn sẽ nhúng tay định đoạt chuyện này.

Đến lúc đó nếu bọn họ lại thiên vị Thuần phi thì rất phiền toái.

Khó trách Thuần phi dùng Pháp khí phong toả cả điện.


Mấy ngày nay không có người đưa cơm nước vào đó.

Chỉ dựa vào đồ ăn bên trong phòng bếp nhỏ của tẩm điện để tồn tại, như vậy không thể căng được bao lâu.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là chống đỡ đến khi người bên phía tiên môn phát hiện không đúng, qua đây tìm người.

"Không quay về." Bùi Huyền Trì biết Trưởng lão Bình Không đến là vì chuyện gì, chính là giúp Bùi Văn Ngọc lấy đôi mắt này của hắn.

Đến lúc đó phát hiện Bùi Văn Ngọc xảy ra chuyện, Trưởng lão Bình Không sẽ lại đến tìm hắn.

Hắn cần gì phải quay về.

Bây giờ tu vi của hắn tuy hoàn toàn khôi phục.

Nhưng muốn đối phó với một cái tông môn nhỏ cũng dư sức, không cần bọn họ để trong lòng.

Sau khi đốt thư, Bùi Huyền Trì nói: "Hiện tại tu vi ngươi đang tăng lên, chờ sau khi ngươi Trúc cơ sẽ quay về."

Tuy rằng không có người chỉ dẫn tu luyện, nhưng cậu là linh thể trời sinh, trong cơ thể có linh lực.

Cho dù Vân Lạc Đình tự lần mò cũng có thể tìm được phương hướng tu luyện, không bao lâu liền có thể Trúc Cơ.

Vân Lạc Đình gật đầu: "Được."

- -----

Ngoài lề: Dâu tây

Nguồn gốc xuất xứ: Dâu tây xuất xứ từ châu Mỹ và được các nhà làm vườn châu Âu cho lai tạo vào thế kỷ 18 để tạo nên giống dâu tây được trồng rộng rãi hiện nay.

( theo wikipedia)

Gieo trồng dâu tây:

Bước 1: Ủ hạt giống dâu tây trong nước ấm trong 6 giờ, sau đó vớt ra và ủ trong khăn ẩm trong 12 giờ cho hạt hút nước và ra nạnh.

Bước 2: Gieo hạt vào chậu rồi phủ một lớp đất mỏng lên.

Hãy tiếp tục tưới nước giữ ẩm đất, cây dâu tây sẽ phát triển rễ và nảy mầm.

Thời gian dâu tây nảy mầm có thể mất 1 – 2 tuần.

Thời gian tưới nên vào buổi sáng sớm khi mặt trời vừa lên, tưới đủ lượng 150 – 200 ml cho một chậu 3 – 4 cây, nếu đất thoát nước chậm thì giảm lượng tưới.

Cây và quả dâu chứa 70% là nước, nên tránh để chậu cây dưới ánh nắng gắt.

Dâu tây dễ mắc bệnh đốm lá do nấm, nếu phát hiện bạn nên ngắt bỏ lá bệnh, nếu chưa dứt điểm thì ngắt bỏ nhánh cây bị bệnh.

Khi lá, thân và trái xuất hiện mốc trắng thì cây dâu mắc phải bệnh

Trái dâu cũng có thể nhiễm bệnh phấn trắng, đặc biệt trong giai đoạn quả chín.

Khi thời tiết chuyển mùa, độ ẩm tăng cao, bệnh dễ phát sinh, khiến quả bị mốc xám.

Bệnh này có thể lây nhanh ra cả quả non và hoa, nếu không phát hiện sớm còn ảnh hưởng đến cả chậu.

Sau khoảng 3 – 4 tháng kể từ khi trồng, cây dâu tây đã bắt đầu cho lứa quả đầu tiên tuy nhiên lứa đầu sẽ không được ngon và mọng nước.

Mỗi đợt dâu tây chín cho thu hoạch từ 3 đến 4 tuần, dâu tây chín đỏ và đều cả quả, có mùi thơm nhẹ và mọng nước.

Bạn nên hái lần lượt các quả đạt yêu cầu, để lại quả chín chưa đủ độ.

(Nguồn)

(Lưu ý: Với từng loại dâu tây khác nhau sẽ có cách gieo trồng khác nhau, một trong số các yếu tố của nó là: Hạt giống, nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng, tưới tiêu và bón phân).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện