"Chu Trường Quân đã tới, vừa vặn túi dịch sắp truyền xong, là ông ấy gọi y tá tới rút ra, sau đó tôi kêu ông ấy đi rồi." Cố Quyện Thư giống như không thấy được sự giễu cợt trong mắt cô, thân tàn chí kiên(*) nói sang chuyện khác: "Lúc nãy bác sĩ đã tới, nói chúng ta nằm viện hai ngày tiêu chứng viêm là được."

(*) Thân tàn chí kiên: thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường.

Quý Chu Chu vì vết thương của anh, nên quyết định không so đo với anh, rời giường đi vào nhà vệ sinh một chuyến, mấy phút sau bước ra, phòng bệnh đã có thêm một phần cháo, cô không tự giác nuốt nước miếng xuống.

"Cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo(**), còn có trứng luộc và bánh, quá chay rồi." Cố Quyện Thư nhíu mày, rất muốn mắng người chạy vặt đưa cơm một hồi.

Dùng canh xương hầm chế biến cháo, bên trong là miếng thịt lớn và trứng Bắc Thảo, cháo trắng được trang trí hành lá và rau ngò. Đôi mắt Quý Chu Chu đều sắp rơi vào đó, lập tức chạy tới ngồi xuống, cầm phần cháo của mình ăn một miếng.

"Ngon quá." Quý Chu Chu đội ơn đến mức dường như lệ muốn rơi đầy mặt.

Cố Quyện Thư liếc nhìn một cái: "Ngon như vậy?" Trong miệng tuy hoài nghi nhưng tay anh vẫn rất thành thật cầm cái muỗng, nếm một miếng sau đó vẫn cảm thấy nhạt, đang định mở miệng phản bác, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Quý Chu Chu vui vẻ ăn cháo, trong nháy mắt cảm thấy hương vị cháo này ngon hơn.

Quý Chu Chu ăn cháo xong, ăn thêm hai quả trứng luộc, lúc này mới đỡ bụng nằm xuống giường, thoải mái thở dài một tiếng. Cố Quyện Thư buồn cười thu dọn đồ ăn, cũng nằm xuống theo: "Có phải em phản ứng khoa trương quá rồi không?"

"Tâm trạng bị đói bụng mấy ngày, sao anh hiểu được?" Quý Chu Chu nghiêng qua liếc anh một cái.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, chầm chậm mở miệng: "Thật xin lỗi."

"Đừng, anh có thể không nhốt tôi nữa là được." Quý Chu Chu không thèm để ý nói một câu, sau một lúc lâu cũng không đợi được anh tiếp lời, lập tức nheo đôi mắt lại ngẩng đầu: "Ý kiến đi?"

Cố Quyện Thư nhún vai, biểu cảm ngược lại thản nhiên: "Tôi không thể chắc chắn em có chạy trốn không, cho nên nhốt em lại là cách đơn giản nhất."

"... Cố Quyện Thư, anh không cảm thấy cách làm của anh rất có vấn đề sao?" Quý Chu Chu cạn lời.

Cố Quyện Thư nhìn cô, vô cùng nghiêm túc khiêm tốn xin chỉ dạy: "Vậy làm thế nào, mới coi là không có vấn đề hả?"

Quý Chu Chu lập tức im miệng, bởi vì cho dù Cố Quyện Thư làm thế nào cũng có vấn đề, mà vấn đề này chính là cô không có ý nghĩ nào với anh hết.

Cố Quyện Thư thấy cô dựng lên rào chắn vô hình giữa hai người lần nữa, ánh mắt hơi tối sầm chốc lát nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ném cái chai thủy tinh qua giường cô: "Lúc nãy Chu Trường Quân mua."

Quý Chu Chu cúi đầu đã nhìn thấy, là dầu hoa hồng. Cô lấy lên, vẻ mặt bất đắc dĩ đối diện với Cố Quyện Thư: "Nếu kêu chú Chu mua, sao không để ông ấy thoa giúp anh một chút?"

"Tôi muốn em thoa." Cố Quyện Thư trả lời.

"Dựa vào cái gì?"

Cố Quyện Thư trầm ngâm một lát, trả lời: "Em chưa từng nghe câu nói kia à? Ai làm bẩn người đó xử lý, vết thương này là bởi vì em mới bị, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm."

"... Những lời này là ý này sao? Xin anh đừng chế lung tung." Quý Chu Chu oán giận trong miệng nhưng vẫn cầm dầu thuốc đến cạnh giường anh ngồi xuống, đổ chút dầu vào lòng bàn tay rồi vừa thoa vừa dặn: "Cởi đồ."

"Ò." Cố Quyện Thư được lệnh, bắt đầu cúi đầu cởi đồ.

Quý Chu Chu đổ dầu nhiều, chảy xuống cổ tay một chút, mắt thấy sắp dính vào tay áo, cô nhanh chóng dùng mặt đẩy tay áo lên, muốn vén tay áo lên.

"Cần tôi giúp không?"

"Cần... Má ông nội anh, anh cởi hết làm gì?!" Quý Chu Chu theo bản năng ngẩng đầu, sau đó cảm giác đôi mắt cũng sắp mù.

Cố Quyện Thư dừng một chút, nhìn về phía thân thể của mình, hết sức nghiêm túc phản bác: "Không có cởi hết."

"... Chỉ mặc một cái quần lót còn là quần tam giác, có khác gì cởi hết à?!" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu vừa nói vừa theo bản năng nhìn về phía vị trí duy nhất được vải vóc che đậy trên người anh và sau khi nhìn thấy vị trí ở khu vực tam giác nguy hiểm bị căng đến mức phồng lên thì đỏ cả mặt: "Anh cũng không thể mua quần lót size lớn hơn 1 số?!"

Cố Quyện Thư một mặt vô tội: "Mua size lớn sẽ rớt." Hơn nữa, anh mặc rất thoải mái, vì sao phải mua lớn hơn một số?

Mắt Quý Chu Chu dừng trên eo thon của anh, không thể không thừa nhận anh đúng, nhưng trong lòng thừa nhận là một chuyện, khí tràng trên mặt vẫn không thể thua: "Vậy tôi thật sự làm khó anh rồi ha."

Cố Quyện Thư cuối cùng hiểu ra cô đang âm dương quái khí(*) cái gì, đáy mắt hiện lên một tia ý cười sau đó bình tĩnh mở miệng: "Hết cách, trong nhà luôn phải có một người có tính cách bên ngoài nổi bật."

(*) Âm dương quái khí: chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường.

Quý Chu Chu sửng sốt, hiểu được thì tức cười: "Ý anh là chê ngực tôi nhỏ?" Còn tính cách bên ngoài nổi bật, nếu cô không có chút văn hóa, khẳng định nghe không hiểu ý anh là gì!

"Không cần dò số chỗ ngồi." Cố Quyện Thư một mặt vô tội: "Bây giờ chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, không tính là người một nhà."

Còn đăng ký kết hôn? Kiếp sau đi nhé! Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng: "Còn thoa thuốc không?"

"Thoa."

"Vậy nằm sấp xuống!" Hôm nay cô không dạy cái tên lưu manh này làm người thì không được.

Cố Quyện Thư nhìn dáng vẻ cô nghiến răng nghiến lợi, trên mặt hơi chần chừ: "Em xuống tay nhẹ chút."

"Xem tâm trạng của tôi." Quý Chu Chu lười biếng nhìn anh: "Tất nhiên, nếu anh không muốn thoa thì bây giờ tôi đi rửa tay."

Giữa sinh mệnh nguy hiểm và người trong lòng xoa bóp, Cố Quyện Thư do dự ba giây rồi quyết đoán nằm xuống, sau đó nghe được tiếng cười nhạo của Quý Chu Chu ở sau lưng anh.

"... Em nhẹ chút." Cố Quyện Thư không đủ tự tin.

Quý Chu Chu nhìn anh nhìn từ trên cao xuống một cái, khá cao quý lãnh diễm: "Xem tâm trạng nhé."

Cố Quyện Thư cắn răng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trong nháy mắt tay cô dán lên thì phát ra một tiếng hừ. Quý Chu Chu câm nín: "Tôi còn chưa dùng sức đó, anh hừ cái gì mà hừ?"

"Sợ chút nữa em không biết thương tiếc tôi, hừ trước hai tiếng làm nóng người." Cố Quyện Thư mơ hồ mở miệng.

Quý Chu Chu nhịn không được bật cười, nhìn vết xanh tím sau lưng anh, nghĩ thầm, tên ngốc này cũng cảm thấy cô có khả năng xuống tay với một thân dấu vết này.

Bên ngoài phòng bệnh, y tá nhỏ xách theo hộp cơm chuẩn bị đến đây lấy lòng, nhưng sau khi nghe được mấy lời đối thoại không hay này thì sắc mặt thay đổi mấy lần, nhớ tới trước kia khi mình luân phiên tới khoa Hậu môn trực tràng cũng có kiểu nữ công nam thụ này tới khám bệnh, trong nháy mắt cả người cô ta đều bất ổn.

Trước đó trong lòng mình, Cố Quyện Thư là hình tượng bạch mã hoàng tử hoàn mỹ nhưng bây giờ hoàn toàn biến thành một con ngựa, còn là cái loại bị phụ nữ cưỡi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ta nhớ tới mình quá động tâm với người đàn ông này, còn khoe khoang với những đồng nghiệp khác trong khoa, bây giờ cảm thấy mất mặt một trận, cắn răng nổi giận đùng đùng xách theo hộp cơm rời đi.

Quý Chu Chu hoàn toàn không biết trong lúc vô tình mình đã giải quyết được một tình địch, sau khi tay tiếp xúc đến phần lưng hơi lạnh của Cố Quyện Thư thì biểu cảm chân thành tha thiết lên, dùng lực đạo gãi đúng chỗ ngứa giúp anh thoa tan máu bầm.

Dầu hoa hồng trong tay cô là nóng, lúc ấn lên người Cố Quyện Thư, anh thoải mái đến mức muốn ngâm nga một tiếng nhưng sợ sẽ dọa Quý Chu Chu chạy mất, miễn cưỡng nhịn xuống. Tay cô giống như có ma lực vậy, đến mức nóng rực một mảnh, dường như muốn đốt cháy cả người anh.

Nhưng bàn tay nho nhỏ của cô là thịt mum múp, gần như không có xương cốt và di chuyển, động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, làm anh muốn trách móc cũng không tìm được lý do. Mà càng không xong chính là, dần dần không chỉ có chỗ cô thoa đến có phản ứng, ngay cả chỗ nào đó trước sau cô không đụng tới cũng bắt đầu có phản ứng.

Cố Quyện Thư cảm thấy cô không dùng lực, nhưng Quý Chu Chu đã mệt đến nỗi đổ mồ hôi, chờ giúp anh thoa phần máu bầm ở sau lưng và bắp chân xong thì ngón tay của cô hoàn toàn mất lực.

"Anh cảm thấy thế nào?" Quý Chu Chu ấn xong, dùng tay áo lau mồ hôi một chút.

"Ừm." Âm thanh của Cố Quyện Thư từ trong chăn rầm rì truyền đến.

Quý Chu Chu nhướng mày: "Ừm là có ý gì?"

"... Chính là thoải mái rất nhiều." Cố Quyện Thư không biết vì sao, nghe ra hơi chột dạ.

Quý Chu Chu nghe thấy anh cảm thấy thoải mái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại đổ chút dầu thuốc lên tay thoa: "Hữu dụng là được, quay lại đi."

"..."

Dầu thuốc trong tay Quý Chu Chu đều thoa xong, nhưng Cố Quyện Thư vẫn chậm chạp bất động, cô nhịn không được thúc giục: "Quay người lại đi."

"... Hay là thôi đi, em cũng mệt rồi, dư lại ngày mai hẳn làm." Cố Quyện Thư khóe léo từ chối.

Quý Chu Chu "Xì" một tiếng: "Bớt lời, qua thôn này không có cái cửa hàng này, hôm nay không thoa ngày mai có thể không có nha. Anh thoa không? Cho một lời xác định."

Cố Quyện Thư do dự một chút, luyến tiếc từ bỏ tốt cơ hội như vậy, suy nghĩ nửa ngày sau đó đề nghị: "Vậy chờ tôi từ từ rồi thoa?"

"Từ từ cái gì?" Quý Chu Chu nhíu mày.

Cố Quyện Thư dừng một chút, bên tai dần dần đỏ lên. Quý Chu Chu trông bộ dáng dong dài của anh trong lòng sinh ra tò mò nhưng cũng không hỏi: "Anh định trì hoãn bao lâu?"

"... Loại chuyện này không chắc chắn lắm." Mới vừa nói xong thì cảm giác được phản ứng nơi đó lại lớn, anh gượng cười: "Có thể phải một lúc lâu."

"Vậy tôi đi rửa tay à, không thoa." Quý Chu Chu hơi mất kiên nhẫn.

"Chờ một chút!" Có thể là khát vọng xoa bóp quá mãnh liệt, cuối cùng Cố Quyện Thư ngồi dậy, chỉ là bên hông quấn chăn lại: "Em chờ tôi một chút, rất nhanh là xong."

Nói xong, ôm chăn mang giày vào, một đường chạy chậm vào nhà vệ sinh, khi thuận tay đóng cửa còn tạo ra tiếng động thật lớn.

Quý Chu Chu ngẩn ra một chút, sau khi hiểu ra anh làm gì, vừa giận vừa thẹn đỏ cả mặt, hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng nước xa xa rửa tay. Nếu cô giúp người đàn ông đầu óc đầy chất thải màu vàng đó xoa bóp nữa thì chính là thiên hạ đệ nhất đại ngốc!

Mãi khi đến phòng nước, lòng dạ Quý Chu Chu còn chưa thông, hầm hừ rửa tay mình, sau khi quyết định chắc chắn phải nhớ lâu một chút, không tiếp xúc tay chân với anh nữa.

Trong lúc cô rửa tay, ở phía sau ngã tư hành lang thật dài nào đó, Thẩm Dã tham lam nhìn bóng dáng của cô, tuy cô gần ngay trước mắt nhưng tâm lý thương nhớ vẫn sắp thiêu rụi anh ta. Thẩm Dã thất thần đi về phía cô, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, khi anh ta sắp đến bên cạnh cô thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân phía sau, anh ta theo bản năng trốn vào lối đi an toàn gần đó.

Cố Quyện Thư từ hành lang bên kia đi tới, lúc sắp đến lối đi an toàn thì mày nhíu một chút, vừa rồi có một người đàn ông đi về phía bên này, anh luôn cảm thấy rất quen mắt.

__________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện