Quý Chu Chu bị sự chuyển hướng đột ngột của anh làm sợ ngây người, sau một lúc lâu nói không nên lời, cười một tiếng: "Tôi cho rằng chuyện này đã qua rồi." Khi nãy anh nói một đoạn lời hối lỗi kia, chẳng lẽ không phải kết thúc với quá khứ?

"Phải, đã qua rồi. Cho nên bây giờ tôi lấy thân phận của một người đàn ông bình thường hỏi em lần nữa, có thể chứ?" Giọng nói của Cố Quyện Thư bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại hơi ra mồ hôi: "Lần này tôi sẽ không vây em, không ép buộc em, cũng sẽ không làm chuyện em ghét nữa. Em, em có thể cho tôi một, một cơ hội thử với em không?"

Quý Chu Chu ngơ ngác nhìn anh nói hết đoạn văn dài này, hồi lâu mới nhớ tới phản bác: "Nhưng mà, nhưng mà tôi đối với anh..."

"Tôi biết em không có cảm giác động tâm với tôi, tôi chỉ là muốn để em thử một chút. Trước đừng từ chối sự theo đuổi của tôi, nếu như em còn không thích vậy thôi, nhưng ít ra cho tôi một cơ hội trước." Cố Quyện Thư nói xong dừng một lát, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng bổ sung: "Tôi thật sự đã thay đổi rồi."

Quý Chu Chu theo bản năng còn muốn từ chối, nhưng trông thấy dáng vẻ đáng thương yếu thế này của anh, lại nói không ra lời từ chối. Nếu anh giống như trước kia cường ngạnh với cô, chắc chắn cô không chút do dự, nhưng hiện tại yếu thế với cô, cô ngược lại không có cách nào từ chối.

Cố Quyện Thư thấy cô không nói lời nào, đáy mắt lộ ra chút mong đợi, anh nhịn không được di chuyển một bước nhỏ về phía trước, thử phân tích với cô: "Em chán ghét tôi không?"

"Đương nhiên không." Quý Chu Chu không chút nghĩ ngợi trả lời, cô lại không phải bạch nhãn lang, phân biệt rõ người khác đối với cô là tốt hay là xấu, không nói đến việc bây giờ Cố Quyện Thư muốn moi tim ra cho cô, nhưng mà trước kia đối với cô, cũng là không có lời gì để nói. Chẳng qua...: "Có điều nếu đồng ý để anh theo đuổi, sau đó tôi vẫn không thích anh, không phải anh tăng thêm thất vọng?"

"Hiện tại một chút cơ hội em cũng không cho tôi, tôi sẽ càng thất vọng." Cố Quyện Thư chầm chậm liếc nhìn cô một cái.

Quý Chu Chu trầm mặc lần nữa.

Cố Quyện Thư quan sát thần sắc của cô, châm chước giải thích: "Bây giờ tôi thích em, sau khi em biết điều này thì không có khả năng làm bạn với tôi nữa, cho nên khi cắt đứt là rời khỏi tôi, nếu không phải gần đây tôi vẫn luôn liên lạc với em, thì có thể cả đời này em cũng không nói chuyện với tôi nữa nhỉ?"

Quý Chu Chu liếc anh một cái, không có phủ nhận vấn đề này.

"Em xem, về mối quan hệ của hai chúng ta, tệ nhất chính là cả đời không qua lại với nhau, hiện tại chúng ta chứng minh rồi, bản thân có thể tiếp nhận loại hậu quả này, một khi đã như vậy, vì sao không nỗ lực một phen, thử xem khả năng khác?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hô hấp của Cố Quyện Thư rối loạn phút chốc, khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt nhẽo: "Cho dù thất bại, cùng lắm thì khôi phục về trạng thái trước đó, không phải sao?"

Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Cố Quyện Thư giảng đạo lý với cô, mà Quý Chu Chu cũng có khuynh hướng bị dao động. Nhưng không, kết quả tệ nhất cũng chính là giống như trước kia, hai người không liên lạc nữa, nhưng nếu thử một chút, ngộ nhỡ cô... Coi như cuối cùng vẫn không được, chí ít Cố Quyện Thư hết hy vọng, sẽ không như bây giờ, vẫn luôn nhớ thương muốn một cơ hội.

"Hơn nữa em ngẫm lại xem, chẳng lẽ sau này em muốn cả đời ở lại trấn nhỏ này?" Cố Quyện Thư lại đi về phía trước một bước: "Em muốn ở chỗ này tìm một người đàn ông bình thường, sinh một đứa con bình thường?"

"Ê, tôi cũng không nhất định phải kết hôn." Quý Chu Chu nhịn không được phun tào một câu, còn khi nhắc tới bốn chữ 'Bình bình thường thường' này vẻ mặt ghét bỏ. Vừa rồi cũng không biết là ai nói, muốn làm một người đàn ông bình thường theo đuổi cô.

Cố Quyện Thư dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Vậy em muốn một người qua một đời à?"

Quý Chu Chu ngẩn ra một chút, trong đầu hiện ra cuộc sống cô độc của mình trong khoảng thời gian này. Kỳ thật trước khi xuyên sách cô vẫn luôn ở nhà, nhưng lúc đó có bạn bè tới chơi mỗi ngày, còn lôi kéo cô ra ngoài đi dạo, cho nên cô chưa bao giờ cảm thấy cô độc.

Chỉ là cái cảm giác trước kia Quý Chu Chu chưa từng có, lại ở thế giới xa lạ này cứ luôn quấn lấy cô. Lúc trước cô có thể không chút do dự nói ra mấy chữ sống cô độc hết quãng đời còn lại, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cố Quyện Thư thấy được tâm trạng phập phồng của cô, không ngừng cố gắng: "Một người trải qua một đời cũng có thể, bạn bè của tôi cũng có kiểu người này, lúc còn trẻ tùy tiện chơi tùy tiện tiêu xài, cũng coi là đời người tùy tiện, chờ đến khi già rồi thì giao tài sản cho các cháu, để bọn chúng dưỡng lão cho mình. Lẽ nào em cũng muốn làm như vậy?"

"Hình như nghe ra không có gì là không được." Quý Chu Chu nhanh chóng liếc anh một cái.

Cố Quyện Thư không nhịn xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm đầy mê hoặc: "Nhưng em không có cháu."

"?"

"Có phải em đã quên rồi không, chuyện ba em là con một?" Trong mắt Cố Quyện Thư hiện ra một phân đắc ý.

Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, chỉ muốn chấm ba chấm trên trán.

"Cho nên em định tích góp rất nhiều tiền, cuối cùng cũng không ai dưỡng lão cho em, bị bệnh cũng không ai chăm sóc, rồi cuối cùng nói không chừng chết đi cũng không ai biết, thẳng đến lúc thân thể thối rữa hàng xóm mới báo cảnh sát..."

"Dừng dừng dừng, tôi không thể thuê một người giúp việc chăm sóc?" Quý Chu Chu cắt ngang giả thiết của anh.

Cố Quyện Thư nghĩ nghĩ: "Ngộ nhỡ thuê giúp việc ác độc thì làm sao đây? Nói không chừng vì chiếm đoạt tài sản của em, trực tiếp bỏ thuốc chuột độc chết em."

"..." Chuyện này trên tin tức xã hội trong khoảng thời gian này xem không ít nha.

Cố Quyện Thư hàm súc liếc nhìn cô một cái: "Cho nên tóm lại, vì em già đi không quạnh quẽ, em nhất định phải kết hôn. Nếu làm sao cũng phải kết hôn và tôi cũng thích em như vậy, thì vì sao em còn muốn tìm người khác chứ?"

"Nói như vậy, tôi thế nào cũng phải thử với anh?" Quý Chu Chu tức cười: "Vậy tôi có thể hỏi anh một vấn đề không? Nếu hai chúng ta kết hôn, sinh một đứa con không hiếu thuận, chờ khi tôi già không phụng dưỡng tôi thì làm sao? Theo tôi được biết nhà anh cũng là mấy thế hệ đơn độc di truyền nhỉ, cháu ở đâu ra dưỡng lão cho anh?"

Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, biểu tình vi diệu.

Quý Chu Chu vừa nhìn đã biết anh muốn nói dối, nheo lại đôi mắt uy hiếp: "Nếu muốn khuyên tôi thử xem với anh, tốt nhất nên nói thật."

"... Vậy em không được tức giận." Cố Quyện Thư hơi thiếu tự tin.

Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu.

Lúc này Cố Quyện Thư mới yên tâm, vẻ mặt chân thành trả lời: "Tôi không định để con cái dưỡng lão cho em."

Quý Chu Chu nhướng mày.

"Tuy tôi lớn hơn em vài tuổi, nhưng cả ngày em ăn lẩu, ăn gà chiên, uống Coca, thức đêm còn không vận động, trông thế nào cũng là em đi trước tôi, đến lúc đó tôi lo ma chay cho em là được."

"..."

Không khí quỷ dị an tĩnh 1 giây, Cố Quyện Thư chờ mong tổng kết trần từ(*): "Cho nên tổng hợp lại, em vẫn là cho tôi một cơ hội nhé, nói không chừng là có thể thay đổi cuộc sống thê lương lúc về già của em đó."

(*) Trần từ: nêu ý kiến, nêu lời kêu gọi.

"Cố Quyện Thư." Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn anh.

Đôi mắt Cố Quyện Thư hơi sáng: "Sao vậy?"

"Cũng bởi vì anh luôn có dáng vẻ cẩu đàn ông thế này, nên ngay từ đầu tôi mới bị che mắt, mặc kệ anh dụng tâm với tôi bao nhiêu, tôi cũng từng chưa nghĩ là bởi vì thích tôi." Quý Chu Chu cười nhạt một tiếng, trên mặt ghét bỏ rốt cuộc khống chế không được: "Với cách theo đuổi này của anh, có quỷ mới sẽ đồng ý anh."

Ánh sáng trong đáy mắt Cố Quyện Thư dập tắt rồi, hồi lâu anh khàn giọng mở miệng: "Cho nên vẫn là không được sao?"

"..." Bá Tổng cầu xin ngài, vẫn là dùng cách cường thủ hào đoạt(*) kia đi, dáng vẻ này của anh ai chịu nổi chứ!

(*) Cường thủ hào đoạt: cưỡng ép, chiếm đoạt.

"Được, tôi biết rồi." Thật ra đã sớm biết đến chuyến này, xác suất cô gật đầu đồng ý không lớn, nhưng vẫn nhịn không được chạy đến, cuối cùng nhận được quả nhiên là từ chối. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư cười khổ sở một tiếng, xoay người đi trong bóng đêm, bóng dáng lại có vài phần vắng lặng.

Trong lòng Quý Chu Chu bỗng nhiên mềm nhũn, đang định mở miệng gọi anh lại thì anh đã quay đầu, Quý Chu Chu lập tức im miệng.

"... Tôi không có tiền, em cho tôi mượn trước một ít."

"..."

Quý Chu Chu không nghẹn lại vui vẻ: "Đã trễ thế này còn đi đâu, chờ ngày mai rồi nói sau."

Cố Quyện Thư trầm mặc nhìn cô, không có định đi về phía cô.

Quý Chu Chu cũng nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, một lúc lâu đau đầu buông tiếng thở dài: "Được rồi, tôi đồng ý, chúng ta thử xem đi."

Nét mặt của Cố Quyện Thư bình tĩnh, không thấy có dáng vẻ vui mừng: "Tôi đã nói rồi, không muốn ép em làm bất cứ chuyện gì, em không cần miễn cưỡng, cho tôi mượn chút tiền, ngày mai về nhà tôi trả lại cho em."

"Ai nói là anh ép, tôi lại không thể sợ mình cô độc sống hết quãng đời còn lại, cho nên cho bản thân một cơ hội?" Quý Chu Chu tức giận liếc anh một cái. Cố Quyện Thư nói khá đúng, nếu cuối cùng cô nhất định phải tìm một người để trải qua một đời, cứ như vậy loại bỏ anh ra khỏi sự lựa chọn, thì kỳ thật là sự bất công lớn nhất với anh.

Nếu là bạn bè của mình, vậy cho một mức giá ưu đãi cũng được, trước thử một chút, nếu không được lại thôi.

"Nhưng mà nói trước, chỉ thử một khoảng thời gian, nếu vẫn không được thì anh cũng đừng miễn cưỡng nữa, chính đốn tâm tình tốt một chút đi tìm người khác, nghe không?" Quý Chu Chu cảnh cáo trước.

Cố Quyện Thư bình tĩnh gật gật đầu, Quý Chu Chu liếc anh một cái: "Còn có, tôi không phải thử nghiệm hôn nhân với anh, chỉ là không bài xích sự theo đuổi của anh, tốt nhất anh nắm chắc chừng mực."

Cố Quyện Thư tiếp tục gật đầu, Quý Chu Chu suy nghĩ một chút không có gì muốn bổ sung, nhướng mày nhìn về phía anh: "Vậy anh lên lầu với tôi không?"

Cố Quyện Thư dừng một chút, gật gật đầu. Quý Chu Chu nhìn anh thêm một cái, lúc này mới quay đầu đi lên lầu. Mới đầu cô đi rất chậm, nghe thấy tiếng bước chân của người đằng sau đi tới, mới coi như bước nhanh hơn.

Hai người một trước một sau đi trên thang lầu, giống như thang lầu cũng trở nên ngắn hơn rất nhiều, bất tri bất giác đã đi tới cửa nhà. Quý Chu Chu móc chìa khóa ra mở cửa, sau khi bước vào phát hiện Cố Quyện Thư không cùng bước vào, vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn lại, thì thấy anh đứng ở cửa không chịu vào.

"Nhanh lên, có muỗi." Quý Chu Chu thúc giục.

Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm trả lời: "Tôi muốn nắm chắc chừng mực."

"?"

"Không thể lần đầu đến đây đã ở nhà em, như vậy sẽ có vẻ tuỳ tiện." Cố Quyện Thư giải thích.

"..." Thật hiếm khi nha anh trai, thế mà còn có lúc nghĩ đến việc này. Quý Chu Chu nhướng mày: "Vậy anh đi theo lại không vào cửa, chẳng lẽ định ở ngoài cửa qua đêm?"

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái, không nhanh không chậm xoay người đi phía trước, sau đó ở nhà đối diện dừng lại, móc ra chìa khóa mở cửa ra.

Quý Chu Chu: "...?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện