Lúc này Quý Chu Chu mới hài lòng, từ trong túi nhỏ bên người móc ra một tờ 20 đồng đưa cho ông chủ, chờ thối lại tiền lẻ rồi mới nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Đi thôi, dẫn anh ra bờ sông."

Cố Quyện Thư chầm chậm đứng lên, trầm ngâm một lát mở miệng: "Nếu em thích trả tiền, có thể mua cho tôi một cái di động không?"

"..."

"Có khả năng tôi còn phải làm thêm SIM, còn có thay giặt quần áo, đồ tôi mặc hôm nay vẫn là đồ của ngày hôm qua, rất khó chịu." Cố Quyện Thư bổ sung một câu: "Còn có, giường trong phòng tôi, đêm qua sụp rồi, tôi thấy tốt nhất là nên mua lại một chiếc."

"... Những thứ khác cũng được đi, anh làm gì sụp giường?" Quý Chu Chu một lời khó nói hết.

Cố Quyện Thư im lặng, đầu óc Quý Chu Chu lập tức bị màu vàng phế liệu xâm chiếm, cô lắc lắc đầu, ho khan một tiếng dẫn anh đi dạo phố. Ở trấn nhỏ không có nhãn hiệu lớn nào, di động tốt một chút cũng không phải mẫu mới nhất, Quý Chu Chu chỉ có thể chọn một cái trông tạm được đưa Cố Quyện Thư xem: "Thích không?"

"Ừm." Cô chọn đều thích.

Quý Chu Chu cười cười, trực tiếp thanh toán tiền, rồi chở anh đi đến chỗ bán SIM, thẻ SIM đút vào di động trong nháy mắt, thì vừa lúc Chu Trường Quân gọi điện thoại tới. Cố Quyện Thư đưa di động dán sát vào lỗ tai đang hồi phục thính lực, bắt đầu nói chuyện công việc với Chu Trường Quân.

Quý Chu Chu cũng nghe không hiểu, dứt khoát tỏ ý kêu anh đi ra ngoài, bọn họ làm xong hai chuyện này thì đã hơn hai tiếng rồi, còn phải dẫn Cố Quyện Thư đi mua quần áo mua giường, xem ra hôm nay không ra bờ sông được rồi.

Quý Chu Chu tính toán phải dẫn anh đi nơi nào mua mấy thứ này, sau khi nhìn thấy phía trước có một hố nước nhỏ thì lách qua, vừa quay đầu lại thì thấy Cố Quyện Thư đang nghe điện thoại sắp dẫm lên. Cô nhanh tay lẹ mắt kéo người qua một bên, Cố Quyện Thư thuận thế nắm lấy tay cô, động tác tự nhiên đến mức hai người đồng thời sửng sốt.

Sau một lúc lâu, Cố Quyện Thư tỉnh bơ buông tay Quý Chu Chu ra, tiếp tục nói chuyện với Chu Trường Quân, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Không còn cách nào, nếu bọn họ vẫn là mối quan hệ kim chủ và chim hoàng yến, anh vẫn sẽ như trước đây tùy tâm ý của mình, nắm tay cô ngủ giường của cô. Nhưng mà, lần này tới trấn nhỏ, anh đã cảnh cáo mình phải vâng theo ý nguyện của Quý Chu Chu, cho nên chỉ có thể kiềm chế.

Quý Chu Chu còn tưởng rằng anh cứ muốn nắm tay, lúc đang định nên từ chối thế nào thì anh lại buông ra, không thể không nói làm cô cảm giác rất thoải mái.

Khi Quý Chu Chu chạy xe đạp tới, Cố Quyện Thư còn chưa cúp điện thoại, nhìn thấy xe thì tự giác ngồi phía sau. Quý Chu Chu nhìn dáng vẻ quen thuộc này của anh cảm thấy buồn cười, đạp đi chạy tới khu phố thương mại gần nhất.

Cố Quyện Thư lại dặn dò Chu Trường Quân vài câu, lúc đang định cúp điện thoại thì nhàn nhạt nhắc tới: "Gần đây tôi ở chỗ Chu Chu, có thể sẽ mấy ngày không trở về, nếu có chuyện gì thì điện thoại cho tôi."

Chu Trường Quân nói gì đó Quý Chu Chu không nghe được, chỉ nghe được Cố Quyện Thư tạm dừng một lát rồi trả lời: "Ừ, gửi hết cho tôi đi."

Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, Quý Chu Chu nhịn không được hỏi: "Anh muốn ở đây mấy ngày?"

"Có thể ở mấy ngày thì mấy ngày." Anh muốn nói, ở đến khi cô chịu rời đi với mình mới thôi, nhưng ngẫm lại, công ty bên kia một đống chuyện lớn, hình như không thực tế cho lắm, vì thế thực sự cầu thị(*) trả lời.

(*) Thực sự cầu thị: giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế.

Quý Chu Chu câm nín: "Vậy lỗ tai bên kia của anh thì sao, không cần nữa?"

"Tôi kêu Chu Trường Quân gửi thuốc cho tôi, trước mắt tới xem cũng không có chỗ cần phối hợp dụng cụ gì cả, chỉ cần uống thuốc và điều tiết tâm tình là được."

Quý Chu Chu nghĩ nghĩ, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy, vậy anh ở đây ngoan ngoãn chút đừng có chạy loạn, trấn nhỏ nhưng không có mấy người quen biết đại gia như anh, cũng sẽ không chiều tật xấu của anh."

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Tôi có tật xấu gì?" Sao anh không biết?

Đương nhiên là tự đại độc miệng, không coi ai ra gì, tùy tâm sở dục, vân vân và mây mây... Quý Chu Chu dối lòng trả lời: "Nói cũng phải, đại gia không có một chút khuyết điểm, nhưng mà không chừng có chút lưu manh, vẫn là thành thật làm người tốt."

Cố Quyện Thư 'Ò' một tiếng: "Vậy tôi đi theo em là được rồi."

Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng, vừa định khen anh nghe lời, thì nghe được giọng nói của anh ở phía sau từ từ truyền đến: "Có điều, đi theo em, nói không chừng xác suất gặp được lưu manh lớn hơn nữa, dù sao dáng dấp thiếu đòn là thiên phú..."

"Anh muốn từ người điếc biến thành người câm?" Quý Chu Chu ẩn ẩn hỏi.

Cố Quyện Thư quả quyết im miệng, trầm mặc chốc lát mới mơ hồ hối hận trong lòng. Mình không nên nói những lời này, rõ ràng Chu Chu đều nói không thích, vẫn là do anh trí nhớ kém, khó trách cô mãi không thích mình.

Quý Chu Chu đạp xe chở người, muốn mệt hơn nhiều so với chạy một mình, lúc sắp đến phố thương mại quyết định, đợi lát nữa mua chiếc xe điện, không bao giờ chịu tội này nữa.

Tưởng tượng đến việc mình sắp có được một chiếc xe điện, cô lập tức thoải mái tinh thần, lúc này mới phát hiện hình như người phía sau im lặng rất lâu, cô nghi hoặc hỏi: "Anh ngủ rồi?"

"Không có." Giọng nói của Cố Quyện Thư hơi buồn bực.

Quý Chu Chu nhướng mày: "Đây là làm sao hả?"

Cố Quyện Thư lặng lẽ bắt lấy góc áo của cô, hồi lâu mở miệng: "Sau này tôi muốn ăn nhiều đường một chút."

"?"

Xe đến trạm, Quý Chu Chu dừng lại, còn chưa đợi hỏi kỹ, Cố Quyện Thư đã đứng lên: "Như vậy thì có thể nói lời nói thật ngọt ngào."

Quý Chu Chu càng không thể hiểu được, cũng không biết cảm tưởng này của anh từ đâu mà đến, đang định cẩn thận nghiên cứu thảo luận với anh, thì thấy anh đi vào cửa hàng quần áo.

Cô ngẩng đầu nhìn nhãn hiệu cửa hàng, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Loại cửa hàng quần áo đơn giản bình ổn giá này, nếu không phải xảy ra chuyện bất ngờ, e là cả đời Cố Quyện Thư cũng sẽ không mặc nhỉ.

Quý Chu Chu còn chưa đi vào, thì cách cánh cửa kính nhìn thấy Cố Quyện Thư bị nhân viên cửa hàng bao vây xung quanh, dáng người thân cao nổi trội làm anh trở thành tiêu điểm trong chớp mắt.

"Anh đẹp trai, xem xem cái này đi, kiểu mới của mùa này, hiện tại mua hai chiếc giảm giá 20%, ba chiếc giảm 30% đó." Một cô nhân viên nhỏ xinh đẹp của cửa hàng niềm nở nói.

Cô gái đồng nghiệp nở nụ cười, cũng hùa theo trêu ghẹo: "Đúng vậy anh đẹp trai, bây giờ mua nhiều còn tặng thêm bạn gái xinh đẹp, anh suy tính một chút nha."

Lúc Quý Chu Chu đi tới cửa vừa vặn nghe được câu này, lập tức có chút dở khóc dở cười. Cố tiên sinh thật đúng là có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, đến đâu cũng rất thu hút hoa đào, quả thực giống như một hồ ly đực.

Ngay từ khi hồ ly đực bước vào cửa hàng, thì chính là một bộ dáng thờ ơ với người khác, sau khi Quý Chu Chu xuất hiện anh lập tức nhìn qua, làm lơ những người kia vẫy vẫy tay với cô: "Đến đây, giúp tôi chọn."

Cô gái xinh đẹp và các đồng nghiệp của cô ta vừa thấy anh đẹp trai dẫn theo bạn gái tới. Hơn nữa, bạn gái này có khuôn mặt nhỏ mắt to, ngoại hình xinh đẹp giống như búp bê sứ, quả thực làm người ta không moi ra được một chút khuyết điểm. Các cô lập tức thức thời, quay về phía Quý Chu Chu bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ.

Anh đẹp trai làm người ta đã rất đau lòng rồi, đương nhiên phải làm thêm một chút công trạng mới được.

Quý Chu Chu cười cười, đi đến qua loa nhìn một lần, chọn mấy cái áo khoác đưa cho anh chọn. Cố Quyện Thư đều không có ý kiến đối với tất cả quần áo cô chọn, cô đưa tới một chiếc thì anh thử một chiếc, ngoan đến mức rất kỳ cục, nhưng Quý Chu Chu cực kỳ hài lòng.

Không thể không nói, chỉ cần dáng người đủ đẹp thì cho dù mặc bao tải cũng đẹp, những chiếc áo đó vốn dĩ bình thường không có gì lạ, nhưng mặc lên người anh, thì lập tức tăng lên mấy bậc, trông rất đẹp mắt.

Cố Quyện Thư cảm thụ một chút, cảm thấy chất vải cũng thoải mái, nên nhìn về phía Quý Chu Chu hỏi: "Thế nào?"

Quý Chu Chu gật gật đầu, nói với nhân viên cửa hàng bên cạnh: "Lấy tất cả."

"Vâng." Nhân viên cửa hàng vội vàng đóng gói.

Quý Chu Chu thừa dịp này chọn thêm vài chiếc quần và quần giữ ấm, trong chớp mắt lấy một đôi giày trong cửa hàng, rồi đưa tất cả cho nhân viên cửa hàng thanh toán một lượt.

"Giày và quần áo không giống nhau, có thể anh sẽ mang không quen, trước chịu đựng một chút, kêu chú Chu gửi hai đôi đến cho anh."

Cố Quyện Thư gật đầu, bắt đầu từ đêm qua, hình như anh vẫn luôn gật đầu.

Đồ đạc đóng gói xong, đã là một đống lớn, hai người lại không có xe, chỉ có thể dựa vào sức người khiêng về. Quý Chu Chu suy nghĩ một chút thở dài: "Đem quần áo về nhà trước, sau đó trở ra mua giường nhé."

"Được." Cố Quyện Thư vẫn gật đầu.

Vì thế Quý Chu Chu đi qua trả tiền, anh thì nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Nhân viên cửa hàng giúp đỡ đóng gói xong, rồi nhìn thấy hai người như hình với bóng, nở nụ cười: "Hai vị thật là xứng đôi, vừa kết hôn hả?"

Quý Chu Chu nghe xong sửng sốt, mới biết được là nhân viên cửa hàng hiểu lầm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tại trấn nhỏ này, một lần mua nhiều quần áo như vậy cũng coi là khách hàng lớn, giống như phụ nữ tiêu nhiều tiền cho đàn ông vậy, chỉ có một loại khả năng, chính là bọn họ đã kết hôn, tài chính quyền to đều ở trong tay người vợ.

Nếu bây giờ cô phủ nhận, những người này có thể sẽ lén xầm xì bàn tán, Quý Chu Chu dứt khoát cười cười, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, quay đầu kêu Cố Quyện Thư xách túi.

Cố Quyện Thư chầm chậm lên tiếng, xách theo túi đi theo phía sau cô ra ngoài. Quý Chu Chu mới vừa ngồi lên xe, khi đang định treo cái túi lên tay cầm, thì nhìn thấy lỗ tai Cố Quyện Thư làm sợ hết hồn: "Lỗ tai của anh sao lại đỏ như vậy?"

"... Không sao." Giọng nói của Cố Quyện Thư hơi trống rỗng.

Quý Chu Chu trừng mắt: "Sao có thể không sao, anh đã quên chuyện còn một cái lỗ tai không nghe được? Trước gửi cái túi ở cửa hàng, chúng ta đi bệnh viện!"

"Thật sự không sao." Tầm mắt của Cố Quyện Thư liếc qua một bên.

Quý Chu Chu hơi tức giận: "Anh có thể coi trọng thân thể mình không?"

Cố Quyện Thư thấy cô tức giận, mới do dự nhìn cô một cái: "Tôi không sao, lỗ tai tôi đỏ là bởi vì... Bởi vì xấu hổ."

"... Hả?"

Cố Quyện Thư có chút ngượng ngùng: "Vừa rồi, em không phủ nhận chúng ta là vợ chồng."

"..."

Cố Quyện Thư trên mặt hơi nóng, nếu là trước đây, lúc anh giới thiệu Quý Chu Chu là bạn gái mà cô không phủ nhận, là bởi vì hành động bất đắc dĩ cô muốn dựa vào anh, nhưng bây giờ không ai ép cô, cho nên...

Quý Chu Chu hít sâu một hơi, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Cố Quyện Thư, tôi phát hiện anh đã loại bỏ thuộc tính biến thái và hoàn toàn biến thành tên ngốc rồi."

"... Em không thích?" Giọng Cố Quyện Thư hơi cứng nhắc, trông như khẩn trương.

Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, bị anh nghiêm túc hỏi một câu như thế, cô vậy mà cũng cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên: "Anh kệ tôi có thích hay không! Về nhà!"

"Chờ một chút!" Cố Quyện Thư giữ chặt góc áo của cô, ánh mắt dừng ở mặt tiền cửa hàng phía trước nào đó: "Tôi còn có đồ muốn mua."

Quý Chu Chu nhìn một cái, đồ dùng người lớn, cô nhất thời nổi giận: "Cố Quyện Thư, anh còn liêm sỉ không?!"

Bỗng dưng vô cớ bị mắng, Cố Quyện Thư thật vô tội: "Sao vậy?"

"Anh mua thứ đó làm gì?!"

"Mặc á!" Cố Quyện Thư ngốc ngốc nhìn cô: "Chẳng lẽ không thay quần lót?"

"..." Quý Chu Chu lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bên cạnh đồ dùng người lớn, là một cửa hàng đồ lót.

Đậu mé, sơ ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện