Chu Trường Quân nói xong rất tức giận: "Cũng may ngài phát hiện ra sớm, nếu thật sự để bọn họ thành công, nhân viên mang theo cơ mật thương nghiệp đi đối đầu với công ty, nghĩ cũng biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió cho Cố thị. Tên Thẩm Dã này quá hèn hạ, bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng âm mưu quỷ kế ngược lại biết nhiều."

"Ừ, tôi biết rồi." Nghe được động tĩnh trong phòng Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư biết cô sắp dậy, nên muốn cúp điện thoại.

Chu Trường Quân buông tiếng thở dài: "Tiên sinh, chuyện rất quan trọng, lần này ngài cần phải trở về rồi." Hiện tại chỉ là tra ra bộ An toàn có vấn đề, những bộ phận khác thì sao? Có bao nhiêu người bị xúi giục, ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cố Quyện Thư dừng một chút, sau hồi lâu lên tiếng, chờ cúp điện thoại rồi, Quý Chu Chu cũng vừa lúc bước ra khỏi phòng.

"Chú Chu gọi tới?" Ngủ đủ rồi nên tâm tình của Quý Chu Chu không tệ.

Cố Quyện Thư 'Ừ' một tiếng. Quý Chu Chu thấy anh hình như không vui lắm, do dự một chút hỏi: "Sao vậy?"

"Chu Chu." Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như muốn từ bên trong nhìn ra cái gì đó: "Tôi kêu Chu Trường Quân điều tra bộ An toàn."

"... Ò, tôi còn tưởng chuyện gì chứ." Quý Chu Chu cố gắng giả vờ phớt lờ, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi: "Thế nào?"

"Không tra ra bất kỳ chuyện gì, tất cả đều trời yên biển lặng."

"Sao có thể!" Quý Chu Chu kinh ngạc, cho dù Thẩm Dã không đi xúi giục lãnh đạo bộ An toàn, con trai người đó cũng sẽ bị bệnh, nhà bọn họ cũng trong tình trạng thiếu hụt, sao có thể tất cả đều trời yên biển lặng.

"Anh chắc chắn à? Nếu không điều tra lại xem? Cũng có thể nhà bọn họ xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không biết á." Quý Chu Chu chỉ có thể cố gắng hết sức nhắc nhở.

Sắc mặt của Cố Quyện Thư như thường, đột nhiên hỏi: "Em biết Tiền Hướng không?"

"Người đó là ai?" Quý Chu Chu một mặt mờ mịt.

Không quen biết Tiền Hướng, lại chắc chắn nhà anh ta xảy ra chuyện, hơn nữa biết bởi vì chuyện này trở thành một cái lỗ hổng. Cố Quyện Thư trầm mặc một lúc lâu, chầm chậm trả lời: "Không có gì."

"... Vẫn cảm thấy anh có chuyện chưa nói xong." Quý Chu Chu liếc nhìn anh một cái.

Cố Quyện Thư đưa tay sờ sờ đầu cô: "Tôi chỉ là suy nghĩ, ngoại trừ bộ An toàn, những bộ phận khác cũng cần tra một chút không."

"Vẫn là thôi đi." Quý Chu Chu ho khan một tiếng: "Tôi cảm thấy hẳn là vấn đề ở bộ An toàn, anh chuyên tâm điều tra bộ phận này là được."

"Nhưng mà người tiết lộ cơ mật thương nghiệp không chỉ ở bộ An toàn." Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như muốn nhìn xuyên qua linh hồn của cô.

Quý Chu Chu cười mỉa: "Nếu bộ An toàn tra không ra, những bộ phận khác càng tra không ra, cần gì lãng phí thời gian." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đại ca không có gián điệp thương mại à! Bản thân Thẩm Dã biết hết tất cả, nhàn rỗi không có chuyện gì làm mới đi tìm gián điệp, anh có thể nghe tôi hay không! Quý Chu Chu gấp muốn chết, nhưng lại cố tình muốn giả vờ một bộ dáng bình tĩnh.

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô thật lâu, rũ mắt: "Được, vậy chỉ điều tra bộ An toàn trước."

Quý Chu Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên giả vờ chẳng thèm bận tâm: "Dù sao tự anh xem mà làm, thật ra chuyện này tôi cũng không hiểu lắm."

Cố Quyện Thư 'Ừ' một tiếng, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô. Quý Chu Chu ngỡ ngàng: "Nổi cơn gì thế?"

"Không có gì, muốn ôm em một cái." Giọng của Cố Quyện Thư hơi buồn.

Quý Chu Chu nghe ra tâm tình anh không tốt, do dự một chút hỏi: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"

Cố Quyện Thư không nói, chỉ an tĩnh ôm cô. Trong lúc cô cho rằng anh không trả lời, thì nghe được giọng nói của anh có chút mơ hồ: "Cảm giác không bắt được em."

"Hả?"

"Em sẽ đột nhiên biến mất không? Giống như tu tiên vậy, đột nhiên biến mất vô hình, dấu vết em từng đến đều không nhìn thấy, tất cả mọi người quên mất em, không biết trên thế giới này từng có một Quý Chu Chu?"

Quý Chu Chu trầm mặc hồi lâu, luôn cảm thấy hình như anh đã nhận ra gì đó, lập tức nở nụ cười khá miễn cưỡng: "Này, anh phát bệnh gì thế?"

Cố Quyện Thư buông cô ra, không vui lui về sau một bước, nửa ngày mới có chút ủ rũ nói: "Chuyện công ty quá nhiều, tôi vẫn phải trở về một chuyến."

... Thì ra phát điên nửa ngày như vậy, chính là bởi vì phải đi làm. Quý Chu Chu hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Trở về thì trở về thôi, công ty lớn như thế cũng không thể mặc kệ thì mặc kệ được."

"Em về cùng với tôi không?" Cố Quyện Thư hỏi.

Quý Chu Chu lắc đầu: "Anh xử lý xong rồi đến tìm tôi nhé, đoán chừng bây giờ thành phố A vẫn nóng, tôi không muốn đi."

"Thật sự không đi theo tôi?"

"Không đi." Quý Chu Chu cười: "Sao dong dài vậy, nói không đi thì không đi. Mình anh trở về, nhớ uống thuốc đúng giờ, bằng không không để yên cho anh."

Cố Quyện Thư không nói, Quý Chu Chu cho rằng chuyện này đã qua, nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu. 3 giờ chiều anh lên máy bay, trước khi rời đi, anh hỏi Quý Chu Chu vô số lần, có thể đột nhiên không thấy nữa. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu không phải mỗi lần anh hỏi đều một mặt khẩn trương, thì Quý Chu Chu cũng không biết, hóa ra mình để lại bóng ma lớn cho anh như vậy.

"Thật sự không đi, anh yên tâm đi đi." Quý Chu Chu một mặt bất đắc dĩ.

Lúc này Cố Quyện Thư mới lên máy bay, nhưng mà vẫn là bộ dáng không yên tâm lắm. Anh vừa đi, Quý Chu Chu lại trống rỗng lần nữa, tuy hai người thường xuyên liên lạc, nhưng phần lớn thời gian của cô, đều thường xuyên cảm thấy cô độc.

Cứ như vậy trôi qua một tuần lễ, dường như Quý Chu Chu lại trở về thời điểm không có tinh thần giống trước đây, cô cảm thấy không thể như thế nữa. Trong lúc đang suy nghĩ phải làm gì, thì công ty du lịch mà cô đăng ký trước đó gọi đến.

Đây là lúc trước Cố Quyện Thư chưa đến, cô tự đăng ký đoàn du lịch, thời gian xuất phát có thể tự do sắp xếp, nhưng cũng phải đi sớm trong thời gian nhất định. Nếu không phải đối phương gọi điện thoại nhắc nhở sắp quá thời hạn, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

Nếu không có việc gì, vậy ra ngoài chơi một chuyến cũng không sao. Chỉ là Quý Chu Chu sợ Cố Quyện Thư nghĩ nhiều, lại sợ anh phân tâm, nên không nói với anh mình đi du lịch, vẫn gửi tin nhắn trò chuyện với anh bình thường, thỉnh thoảng gọi điện thoại cũng sẽ ở chỗ khá hẻo lánh gọi, không để anh phát hiện chút nào.

Đoàn du lịch mà cô đi theo là đoàn cao tuổi, vì phối hợp với tình trạng thể chất của bọn họ, nên hành trình đều sắp xếp rất nhàn nhã, đây là hợp ý Quý Chu Chu, bởi vậy chơi năm ngày thật thoải mái.

Trước ngày trở về một ngày, buổi trưa cô như thường lệ đến góc tường gọi điện thoại cho Cố Quyện Thư, trong không khí có tạp âm từ đầu dây bên kia truyền đến. Quý Chu Chu dừng một chút: "Anh ở trong xe?"

"Ừm." Cố Quyện Thư không ngờ lỗ tai cô thính như vậy.

Quý Chu Chu nhìn đồng hồ, khó hiểu: "Sao giờ này ở trong xe, ăn cơm chưa?"

"Lát nữa đến sân bay rồi ăn."

Quý Chu Chu 'Ò' một tiếng, vừa lúc có bà bác kêu cô ăn cơm, cô vội vàng lên tiếng. Cố Quyện Thư nghe được động tĩnh bên này, dừng một chút hỏi: "Ăn cơm với hàng xóm?"

"... Đúng vậy, anh đi công tác hả?" Quý Chu Chu nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Trong giọng nói Cố Quyện Thư mang theo ý cười: "Đúng vậy."

"Không có việc gì tôi cúp trước ha, đi ăn cơm."

"Được."

Hai người vội vàng nói chuyện điện thoại xong, Quý Chu Chu đi ăn cơm, ăn xong rồi nằm lên giường, đột nhiên cảm giác không đúng lắm. Cô gọi lại cho Cố Quyện Thư, nhưng anh đã tắt máy.

Quý Chu Chu không chút do dự, trực tiếp gọi cho Chu Trường Quân: "Chú Chu, Cố Quyện Thư đi đâu rồi?"

"Đi tìm cô đó, sao vậy?" Chu Trường Quân không chút nghĩ ngợi nói.

Quý Chu Chu nói thầm một tiếng hỏng rồi, vội nói hai câu rồi cúp máy, mua vé máy bay gần nhất trở về, chỉ hy vọng có thể về trước Cố Quyện Thư.

Nhưng mà hình như chuyện này không thể nào, cho dù máy bay bay đúng giờ, thì do khoảng cách, cô cũng phải trễ hơn Cố Quyện Thư hai tiếng, chưa kể cô mới vừa vào phòng chờ máy bay, đã bị thông báo trì hoãn.

Trong lúc ở đây Quý Chu Chu vẫn luôn gọi cho Cố Quyện Thư, nhưng mà đều gọi không thông, nghĩ đến anh đã lên máy bay. Khi cô tính toán còn nửa tiếng nữa Cố Quyện Thư xuống máy bay, cô lại phải đăng ký, Quý Chu Chu không có cách nào, đành phải lên máy bay trước rồi nói.

Trải qua sự dày vò nóng lòng sốt ruột, chuyện đầu tiên cô làm sau khi xuống máy bay, chính là mở di động gọi điện thoại cho Cố Quyện Thư, kết quả di động vừa mở ra thì ùa vào mấy chục cuộc gọi nhỡ, không đợi cô gọi lại, di động đã tự tắt nguồn.

"... Trời muốn diệt tôi à!" Quý Chu Chu tuyệt vọng, nhanh chóng gọi xe trở về.

Nhưng mà mặc kệ gấp thế nào, đợi đến khi cô về tới nhà, thì trời cũng đã tối xuống.

Lúc Quý Chu Chu muốn lên lầu, ngược lại không có sức lực lo lắng, từng bước đi lên, tự hỏi lúc này có thể Cố Quyện Thư đã đi rồi không, hoặc là nhìn không thấy cô, đang khắp nơi tìm người như điên. Nghĩ đến đối phương thấp thỏm lo âu, trong lòng Quý Chu Chu hụt hẫng.

Hình như tối nay cúp điện, một khi cây đèn ở hành lang bật sáng, Quý Chu Chu chỉ có thể lần mò lên lầu. Chuyện đầu tiên sau khi lên lầu, chính là đi gõ cửa nhà Cố Quyện Thư, nhưng mà gõ vài cái cũng không có ai trả lời, cô đành phải xoay người về nhà mình lấy chìa khóa.

Trong hành lang không có cửa sổ, còn tối hơn chỗ thang lầu, cô cẩn thận đi về phía trước, lúc sắp tới cửa thì đá phải thứ gì đó mềm mềm, còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, đột nhiên ý thức được là gì, nuốt xuống sự sợ hãi cẩn thận hỏi: "Cố Quyện Thư?"

"... Ừ."

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi xổm xuống bắt lấy cổ tay anh: "Vừa rồi tôi gõ cửa, sao anh không nói chuyện với tôi hả."

Cố Quyện Thư trầm mặc.

Quý Chu Chu dừng một chút, áy náy giải thích: "Anh không ở đây, một mình tôi nhàm chán, đi ra ngoài chơi, nhưng sợ anh nghĩ nhiều nên không nói với anh, ai ngờ anh đột nhiên trở lại... Sớm biết vậy tôi đã dứt khoát nói với anh rồi."

Cố Quyện Thư vẫn trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng, dùng giọng nói hơi khàn khàn nói chuyện: "Tôi tưởng em ở trong phòng đã xảy ra chuyện, kêu mở khóa tới, bọn họ nói tôi không có giấy chứng minh, không thể mở, tôi đành phải tìm cảnh sát, nhưng sau khi mở cửa, em không có ở trong."

Quý Chu Chu hơi đau lòng: "Vậy sao anh không vào trong chờ?"

"Em chưa đưa chìa khóa dự phòng cho tôi, tôi nghĩ em không thích tôi ở nhà em một mình." Nhưng lại sợ em trở về mà tôi không hay, cho nên chỉ có thể chờ ở cửa.

Quý Chu Chu nghe chưa hết ý của anh, sửng sốt một chút, một cảm giác chua xót chưa từng có ập vào tim, làm cả người cô đều run nhẹ.

"Lần sau lúc em... Ra ngoài nói với tôi một tiếng, ít nhất để tôi biết em ở đâu, bằng không tôi thật sự sẽ phát..."

Chữ 'Điên' bị chặn ở giữa môi. Cố Quyện Thư ngẩn ra phút chốc, đưa tay nắm lấy cánh tay Quý Chu Chu, xoay một cái đè cô lên cửa. Trong lúc Quý Chu Chu cho rằng cái ót của mình sắp đập vào cánh cửa, thì lại đâm vào lòng bàn tay của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện