"Lão phu nhân, đã lâu không gặp." Trương Nhã Quyên vội kéo tay áo Thẩm Dã, trên mặt treo một nụ cười hơi sợ sệt. Cho dù không kết thân với Cố gia, nhưng sự sợ hãi đối với vị lão phu nhân này cũng khắc sâu trong lòng cô ta.

Lão phu nhân dường như không phát hiện địch ý của Thẩm Dã, ôn hòa nhìn về phía cô dâu chú rể cười cười, rồi nói vài câu tri kỷ với Trương Nhã Quyên: "Ta còn coi con là cô gái nhỏ đó, chớp mắt con đã lấy chồng rồi, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác ta cũng già đi rất nhiều."

"Người không già chút nào, người còn trẻ đó." Trương Nhã Quyên vội vàng phụ họa, sau đó ngước nhìn về phía Thẩm Dã.

Khi lần đầu tiên Trương Nhã Quyên nhắc nhở Thẩm Dã cũng đã sớm khôi phục bình thường, thu dọn sạch sẽ tất cả những địch ý hận ý đó, giống như vẫn là một người đàn ông ưu nhã, điềm đạm: "Lão phu nhân, lần đầu gặp mặt, con tên Thẩm Dã."

"Ông nội con mới vừa rồi đã giới thiệu, người trẻ tuổi quả nhiên rất có tinh thần, Trương gia thật là có phúc quá." Lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng.

Thẩm Dã cười khẽ: "Lão phu nhân khách sáo rồi, xem ra tinh thần của người không tệ, vừa nhìn đã biết sẽ sống lâu trăm tuổi. Con kính người một ly, hi vọng bà sức khỏe dồi dào, sống lâu có phúc."

"Nhận lời chúc tốt lành của con." Lão phu nhân giơ ly rượu lên, chờ Thẩm Dã uống hết rượu trong ly thì mới nhấp nhẹ một hớp.

Thẩm Dã kính xong bàn rượu này, đã lấy cớ thân thể mình không thoải mái, kêu người dẫn đến phòng khách sạn nghỉ ngơi. Lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu liếc nhìn Cố Quyện Thư một cái: "Điều tra tên Thẩm Dã này, có phải có ân oán gì với Cố gia không."

"Đã sớm điều tra, người từ trên núi xuống, tổ tiên ba đời đều không có liên quan với Cố gia." Cố Quyện Thư lười biếng thưởng thức ly rượu nhỏ của mình.

Lão phu nhân mày nhíu lại, bà sống nhiều năm như vậy, ý tốt ý xấu vẫn phân biệt rõ ràng. Vừa rồi, khi Thẩm Dã đối mặt bà, hiển nhiên cảm xúc không đúng, sao có thể trước kia không hề liên quan.

Quý Chu Chu ở bên cạnh nhìn chằm chằm hai bà cháu một lát, suy đoán nào đó trong lòng càng ngày càng rõ ràng, nhưng cố tình không thể nói với bất kỳ ai. Chờ thêm chút nữa đi, nói không chừng Thẩm Dã sẽ chủ động tìm cô, đến lúc đó hỏi một chút sẽ biết.

Quả nhiên, sau bữa tiệc còn có tiệc rượu, người lớn tuổi rời đi trước, chỉ còn lại người trẻ tuổi ở tiệc rượu. Cố Quyện Thư coi như đã là người kế thừa gia sản từ sớm, tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng không liên quan đến người trẻ tuổi nữa. Vốn dĩ muốn nhân lúc còn sớm về nhà, nhưng Quý Chu Chu nói muốn ở lại chơi một hồi, Diệp Khuynh và Chử Trạm lại tìm đến đây, bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại.

Quý Chu Chu cùng Cố Quyện Thư và Diệp Khuynh ngồi trong một góc, nhìn Chử Trạm cách đó không xa bị các cô gái xinh đẹp vây quanh bốn phía, không khỏi cảm khái: "Làm đại minh tinh thật tốt, đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý."

"Nếu cô hâm mộ, bộ phim sau đến làm nữ chính cho tôi đi." Diệp Khuynh nhướng mày với cô.

Quý Chu Chu xin miễn thứ cho kẻ bất tài: "Vẫn là thôi đi, tôi lại không muốn vừa sửa kịch bản, vừa học lời thoại." Bộ phim sau của Diệp Khuynh đã định hợp tác với mình, cô cũng sớm viết hơn một nửa kịch bản, quay phim cũng chính là chuyện gần đây.

"Lời cô tự viết, còn không nhớ được?" Diệp Khuynh bật cười.

Quý Chu Chu nhún vai: "Ngại quá, thậm chí tên nam nữ chính của bộ phim tôi cũng quên rồi." Chuyện hợp tác với Triệu Khiêm, bởi vì khoảng thời gian đó hỗn loạn, hơn nữa sau khi Triệu Khiêm bắt đầu quay thì dường như không có thói quen sửa đổi kịch bản, nên cô thật sự không có ấn tượng gì. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chỉ biết hình như danh tiếng của bộ phim đó không tệ, tuy rating không phá kỷ lục do chính mình tạo ra trước đó, nhưng cũng xem là thành công.

Vẻ mặt của Quý Chu Chu khẽ động, nhìn về phía Diệp Khuynh tám chuyện: "Tôi vẫn chưa hỏi, năm nay có lễ trao giải gì không?"

"Làm gì?"

Quý Chu Chu cười ha ha: "Tôi cảm thấy tôi có thể nhận được giải thưởng gì đó."

"Yên tâm đi, bộ phim của chúng ta gửi đi xét duyệt rồi, cho dù không có giải khác, thì lấy cái giải 'Biên kịch mới xuất sắc nhất' cũng không thành vấn đề. Hình như bộ phim kia Triệu Khiêm cũng gửi đi, không biết sẽ có kết quả gì." Diệp Khuynh khá có lòng tin với cô.

Quý Chu Chu bất mãn bĩu môi, giải thưởng 'Người mới xuất sắc nhất' cô đã sớm lấy từ mấy trăm năm trước rồi, ai hiếm lạ chứ. Cố Quyện Thư ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Em muốn giải thưởng gì?"

Anh nhìn ra Quý Chu Chu không thích giải thưởng người mới.

Quý Chu Chu nghe vậy bật cười: "Sao, anh còn muốn mua nó cho em à?" Cái nghề của bọn họ, tác phẩm hay hơn nữa, cũng cần giải thưởng mạ vàng, lấy giải thưởng càng nhiều, quyền lên tiếng càng cao, khán giả cũng càng nhiều, đương nhiên, nếu mua thưởng thì quên đi, khán giả lại không phải đồ ngốc.

Cố Quyện Thư xoa xoa tóc cô: "Tự chúng ta tổ chức một lễ trao giải, muốn giải thưởng gì cũng được."

Diệp Khuynh: "..."

Quý Chu Chu: "..."

"Ai da, chua chết tôi rồi! Rảnh rỗi không có chuyện gì làm mới ở đây ăn cẩu lương của hai người, tôi đi tìm em gái xinh đẹp trò chuyện, cáo từ." Diệp Khuynh xoa xoa mặt ê ẩm, bưng ly rượu của anh ta rời đi.

Quý Chu Chu buồn cười nâng ly rượu của mình lên, Cố Quyện Thư nhếch môi cụng ly với cô: "Đừng uống nhiều quá, sẽ khó chịu."

"Nhưng em uống nhiều quá, sẽ trở nên rất cuồng dã nha." Quý Chu Chu chớp chớp mắt ám chỉ.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Cần anh chuyển cái lu rượu đến cho em không?"

Quý Chu Chu nhịn không được cười ngã vào người anh, đột nhiên phát hiện hình như có người đang nhìn mình. Cô theo bản năng ngẩng đầu thì thấy Thẩm Dã ở trong góc nhìn chằm chằm bên này. Sau khi thấy cô nhìn mình, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, rất nhanh lại quay mặt đi.

Nụ cười trên mặt Quý Chu Chu phai nhạt một chút, hồi lâu nhéo nhéo ngón tay Cố Quyện Thư: "Em muốn đi nhà vệ sinh."

"Anh đi với em." Cố Quyện Thư nói xong thì muốn đứng dậy.

Quý Chu Chu vội ấn tay anh ngăn cản: "Anh một đại lão gia, chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ chờ thì coi ra gì, anh ở lại đây, chờ một chút em trở về tìm anh."

"Được, em nhanh chút." Cố Quyện Thư rất dễ nói chuyện, ánh đèn chiếu xuống, hình như trong ánh mắt của anh có ánh sáng đang chuyển động, mà nơi phát ra ánh sáng chính là cô gái nhỏ nào đó ở trước mặt anh.

Tim Quý Chu Chu đập một cái, hôn lên khóe môi anh: "Em nhanh chóng trở lại, nếu mấy chị gái khác mời anh uống rượu, kêu vệ sĩ mời họ đi, nghe không?"

Cố Quyện Thư gật gật đầu, lúc này Quý Chu Chu mới xoay người rời đi. Cô vừa đi, Cố Quyện Thư liền biến thành một cục thịt mỡ không chủ, tất cả sói đói xung quanh đều muốn nếm thử một miếng, nhưng ngại với khí tức trên người Cố Quyện Thư nên không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, cuối cùng có dũng sĩ nâng ly rượu xuất hiện, mỉm cười chậm rãi đi về phía Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, có thể mời anh uống..."

"Vệ sĩ." Cố Quyện Thư nhàn nhạt mở miệng.

Vệ sĩ vẫn luôn ở trong góc lập tức bước ra ngăn dũng sĩ lại: "Xin lỗi, mời cô đi cho."

Mặt dũng sĩ căng đến đỏ bừng, bưng ly rượu rưng rưng rời đi. Một chuyến đi thất bại này của cô ta, làm không ai dám đến đây mời rượu nữa, Cố Quyện Thư rất là thanh tịnh chờ đợi tiểu công chúa trở về.

Quý Chu Chu không biết người đàn ông nhà mình nghe lời bao nhiêu, bình tĩnh đến nhà vệ sinh trang điểm lại, lúc bước ra thì nhìn thấy Thẩm Dã đứng ở bên ngoài, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.

Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng: "Ngài ngược lại không ngại mệt mỏi."

"Anh có lời muốn nói với em." Khuôn mặt của Thẩm Dã trầm tĩnh.

Quý Chu Chu liếc anh ta một cái, chủ động đến góc cửa sổ đứng yên. Thẩm Dã có chút kinh ngạc, rõ ràng không ngờ cô sẽ phối hợp như vậy.

"Đứng ngốc ở đó làm gì?" Quý Chu Chu nhíu mày.

Thẩm Dã vội đi qua theo. Quý Chu Chu đẩy cửa sổ ra, cơn gió ban đêm mang theo lạnh lẽo lập tức thổi vào, khiến đầu óc cô vừa rồi còn hơi ngà say thanh tỉnh không ít.

"Sẽ bị cảm." Thẩm Dã không đồng ý đóng cửa sổ lại.

Quý Chu Chu 'Xì' một tiếng: "Ngài quan tâm tôi như vậy, không biết còn tưởng rằng chúng ta mới là một đôi đó." Cô chỉ là muốn chế giễu hai câu, không ngờ lời nói vừa ra khỏi miệng sẽ có vẻ chua xót như thế. Nhất thời cô trầm mặc xuống, đồng thời trong lòng cho mình hai bạt tay.

Thẩm Dã nghe vậy đôi mắt hơi sáng lên, sau một lúc lâu khàn giọng hỏi: "Em ghen?"

"Mau nói nhanh đi, cả đêm đều nhìn chằm chằm tôi, là có chuyện gì sao?" Tuy Quý Chu Chu đang hỏi, nhưng tâm lý lại chắc chắn chuyện anh ta muốn nói, là về Cố lão phu nhân.

Quả nhiên, vẻ mặt của Thẩm Dã trầm xuống, hồi lâu chậm rãi mở miệng: "Lão phu nhân Cố gia, em cách xa bà ta một chút."

"Làm sao?" Tim Quý Chu Chu đập một cái.

Thẩm Dã rũ mắt, che giấu sự cừu hận trong mắt: "Tóm lại em cách xa bà ta chút, tốt nhất là rời khỏi thành phố A trước, chờ anh giải quyết Cố gia rồi, em hẳn trở về."

"Anh đang chọc cười ư? Bây giờ tôi là bạn gái của Cố Quyện Thư, về sau chúng ta còn sẽ kết hôn, anh nói muốn giải quyết Cố gia ngay trước mặt tôi?" Quý Chu Chu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Dã quay mặt đi: "Bây giờ em chỉ là còn đang giận anh, cho nên mới muốn ở bên cạnh Cố Quyện Thư, nhưng anh biết, trong lòng em không phải muốn như vậy. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chu Chu, Cố gia không phải nơi ở lâu, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ là đừng đánh cược mạng mình được không?"

Vẻ mặt của Quý Chu Chu khẽ động, sau một lúc lâu chậm người lại, rũ mắt dựa vào tường: "Anh nói không thể ở lâu thì không thể ở lâu? Tôi và Cố Quyện Thư đã ở bên nhau rồi, căn bản không có cách nào đi, anh kêu tôi làm sao bây giờ?"

Thẩm Dã nghe ra giọng nói mềm hoá của cô, đột nhiên nhìn về phía cô, đáy mắt lộ ra một tia ngạc nhiên không thể tưởng tượng: "Chu Chu!"

"Lão phu nhân nói, hai ngày này kêu tôi về nhà cũ Cố gia một chuyến, ở với bà ấy mấy ngày." Quý Chu Chu chậm rãi mở miệng.

Mặt Thẩm Dã lập tức đen lại: "Không được! Không cho đi!"

"Nhưng tôi không thể rời khỏi Cố Quyện Thư giây phút nào, chẳng lẽ muốn tôi làm trái ý lão phu nhân?"

"Làm trái thì thế nào, bây giờ bà ta đã bị Cố Quyện thư cho đi tàu bay giấy(*), chỉ cần em đừng rời khỏi anh ta, bà ta căn bản không làm gì được em!" Giọng nói của Thẩm Dã như gió lạnh đêm đông, từng trận đều mang theo băng giá: "Huống chi có anh ở đây, ai cũng đừng hòng ép buộc em."

(*) Cho đi tàu bay giấy: bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.

"Cho nên ở trong mắt anh, sự tồn tại của lão phu nhân còn nguy hiểm hơn Cố Quyện Thư, đúng không?" Quý Chu Chu nhếch khóe môi lên, quét đi sự luống cuống ban nãy.

Thẩm Dã sửng sốt, cuối cùng hậu tri hậu giác hiểu ra: "Em đang bẫy lời nói của anh?"

"Để tôi đoán xem nguyên nhân tại sao anh cho rằng như vậy. Lúc trước là lão phu nhân giết tôi, chứ không phải Cố Quyện Thư, đúng không?" Trên mặt Quý Chu Chu hiện lên một nụ cười: "Cho nên khi anh đối diện với lão phu nhân mới có thể lộ ra hận ý mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với Cố Quyện Thư, chỉ là bởi vì anh hiểu rõ, ai mới là hung thủ giết người thật sự."

Thẩm Dã nhìn váy đỏ gợn sóng của Quý Chu Chu, nghe cô phân tích rõ ràng mạch lạc, đột nhiên cảm thấy một trận xa lạ. Chu Chu thông minh, xinh đẹp trước mắt, nhưng lại làm Thẩm Dã hoàn toàn không có cảm giác quen thuộc, giống như dưới cái xác của Quý Chu Chu, đã sớm đổi thành linh hồn khác.

... Sao có thể, cô rõ ràng chính là Chu Chu, chỉ là sống lại một đời, tính tình thay đổi rất nhiều mà thôi. Thẩm Dã loại bỏ cảm giác cổ quái lại xa lạ từ trong lòng đi, nhìn Quý Chu Chu cười cười cưng chiều: "Nghĩ như thế sẽ làm cho tâm tình của em tốt hơn nhiều sao?"

"Có ý gì?" Quý Chu Chu cảnh giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện