"Tôi biết trong lòng cô đau khổ, muốn gặp những người bạn này, nhưng mà người và ma khác biệt, cô vẫn nên đi đầu thai đi, ngộ nhỡ trễ giờ thì không tốt."
Trong phòng khách sạn, Diệp Khuynh run rẩy ngồi ở trên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, tuy điều hòa trong phòng mở rất thấp nhưng anh ta vẫn ra đầy mồ hôi.

Có điều không phải nóng, mà là bị dọa sợ.

Diệp Khuynh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngồi trên sô pha trước giường cười với mình, hận không thể đảo mắt hôn mê lần nữa.

"Cô đi đi, chúng ta lại không thân, cô vất vả trở về một chuyến tìm tôi làm gì hả." Diệp Khuynh khóc không ra nước mắt.

Khi nãy lúc anh ta chuẩn bị ra cửa đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Quý Chu Chu, lập tức bị dọa hôn mê bất tỉnh, chờ khi tỉnh lại cũng đã nằm trên giường.

Mà Quý Chu Chu, mặt đầy quỷ dị mỉm cười ngồi bên cạnh anh ta.

Nếu cô biết Diệp Khuynh hình dung mình, tất nhiên cảm thấy sắp oan uổng chết rồi, mà cô cười vui vẻ như thế, nào trông quỷ dị chứ?
"Tôi thật sự không phải ma." Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, "Tôi là người sống sờ sờ á, không tin anh sờ thử xem."
Cô mới vừa với cánh tay tới, Diệp Khuynh đã hét lên một tiếng, chợt lui về sau một bước: "Cô, cô, cô đừng tới đây.

Tôi nói cho cô biết trong mệnh của tôi có sát, yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ, nếu cô dám đụng đến tôi, tôi tôi sẽ không khách sáo."
"Sát cái rắm, tôi thấy anh là đồ ngốc.

Anh từng thấy ma quỷ nào đẹp như tôi?" Quý Chu Chu trừng mắt liếc Diệp Khuynh một cái.

Diệp Khuynh nhịn không được phản bác: "Lúc cô còn sống đã đẹp rồi, chết đi đương nhiên cũng đẹp."
Anh ta lấy được lòng Quý Chu Chu bằng những lời này.


Cô cười ha ha, quyết định không so đo chuyện vừa rồi với Diệp Khuynh, xoay người đi rót ly nước, sau khi trở về vừa uống vừa nói: "Chuyện này hơi phức tạp, tôi không biết nên giải thích thế nào với anh.

Quyện Thư đâu, anh dẫn tôi đi tìm anh ấy đi."
"Tại sao cô không tự đi." Diệp Khuynh nhỏ giọng hỏi.

Quý Chu Chu dừng một chút, vô tội nhìn anh ta: "Bởi vì tôi không có tiền, không có cách nào gọi xe." Lần này cả người cô đều xuyên qua, trong tay có mấy đồng mua thuốc ngủ, sao đi tìm Cố Quyện Thư được.

"Cô mà còn gọi xe? Không phải cô bay đi là được à." Diệp Khuynh cảm giác mình sắp nóng chết rồi, Quý Chu Chu có lòng tốt hạ thấp điều hòa chút.

Trong lòng anh ta chắc chắn người phụ nữ này nhất định là ma, bằng không vì sao lại sợ nóng như thế.

Quý Chu Chu không biết trong lòng Diệp Khuynh đang suy nghĩ tào lao, thấy anh ta còn cảm thấy mình là ma quỷ, hơi bất đắc dĩ giải thích: "Đã nói với anh rồi, tôi không phải ma quỷ, anh còn muốn rối rắm tới khi nào hả?"
"Bớt lừa tôi, trước lúc cô chết..." Nghĩ đến lúc ấy, Diệp Khuynh nghẹn ngào một tiếng, ngược lại không cảm thấy sợ lắm: "Lúc cô chết, tôi và Quyện Thư trông thấy, khi hoả táng cũng là hai chúng tôi đi, thi thể cũng mất rồi, cái gì mà không thể là ma."
Quý Chu Chu sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến lúc trước mình rời khỏi thân thể của tiểu bạch hoa, tiểu bạch hoa cũng biến mất không thấy, thân thể đó tất nhiên thành thi thể.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Cô vừa quay lại chỉ lo vui mừng, hoàn toàn quên mất chuyện này, bây giờ Diệp Khuynh nhắc nhở mới nhớ ra.

Nhìn vẻ mặt giống như mới biết mình chết rồi của Quý Chu Chu, Diệp Khuynh nuốt nước miếng xuống, cẩn thận nói: "Có phải bây giờ cô sắp tan thành mây khói không?"
"Tại sao?" Quý Chu Chu một mặt mờ mịt.

Diệp Khuynh đau lòng nhìn cô, sau một lúc lâu buông tiếng thở dài: "Không phải cốt truyện đều như thế sao? Cô chết lúc còn trẻ, trong lòng có oán khí, cho nên một chốc thành cô hồn dã quỷ, hiện tại đột nhiên biết mình chết rồi, cho nên nói lúc này đã sắp biến mất? Có phải tôi hại cô không hả?"
"Anh suy nghĩ nhiều rồi Diệp đạo." Quý Chu Chu liếm môi một cái, nghĩ nghĩ tìm cớ: "Thật ra tôi không chết, thi thể anh nhìn thấy là do Thẩm Dã cố ý tìm đến, anh ta chính là vì lừa các người nên nói tôi đã chết rồi." Cô nhớ rõ lúc mình được Cố Quyện Thư bế ra khỏi đạo quán, hình như Thẩm Dã tự sát, vậy đổ mọi chuyện lên đầu anh ta trước đi.

"Đừng quậy, người đó chính là cô." Diệp Khuynh không chút nghĩ ngợi phủ nhận.

Quý Chu Chu nhướng mày: "Vậy bây giờ tôi thế nào?"
"Bây giờ cô là ma."
"..." Tên này trước kia cũng không có đầu ốc như vậy mà, Quý Chu Chu thật lòng thật dạ đau đầu.

Trong phòng lập tức an tĩnh lại, Diệp Khuynh hít sâu một hơi, thử dò xét Quý Chu Chu: "Lần này cô xuất hiện, là có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"
"Ừm, một mình tôi quá cô đơn, muốn đến đây dẫn các người đi cùng." Quý Chu Chu liếc xéo anh ta, đã định từ bỏ giải thích.

Mặt mũi Diệp Khuynh trắng bệch: "Hình như chúng ta không thân lắm nhỉ, tại sao cô nhất định phải dẫn tôi đi? Người cô muốn dẫn đi đều dẫn không được, tự mình xuống đất tìm thêm mấy người bạn không được à?"
"Ai kêu anh không tin tôi là người, thì tôi phải dẫn anh đi." Lòng chơi khăm của Quý Chu Chu nổi lên, cười một tiếng sau đó chợt trầm mặt xuống, u ám nhìn chằm chằm Diệp Khuynh: "Không phải anh nói muốn làm cộng sự suốt đời với tôi sao? Tôi ở âm phủ cũng chưa gặp được đạo diễn nào có thể hợp tác vui vẻ giống anh vậy, hay là anh đi theo tôi trước nhé, chúng ta cùng nhau hợp tác."
"Cô đừng tới đây, ai muốn hợp tác với cô, tôi còn chưa sống đủ á.

A a a..." Diệp Khuynh trợn mắt muốn té xỉu.

Quý Chu Chu hoảng sợ, vội vàng lui ra sau: "Anh đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, tôi chỉ chọc anh chơi thôi.

Tôi không phải ma, không định dẫn anh đi."
"Tôi tin cô mới lạ." Diệp Khuynh khóc không ra nước mắt.

Đang lúc Quý Chu Chu không biết nên khuyên thế nào, thì cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Cô và Diệp Khuynh đồng thời sửng sốt, Quý Chu Chu qua ra mở cửa.

Là một khuôn mặt xa lạ.


"Cô là..." Người bên ngoài do dự nhìn Quý Chu Chu.

"Tìm Diệp đạo hả? Anh ấy ở bên trong." Quý Chu Chu đứng qua một bên nhường đường.

Người nọ lại nhìn Quý Chu Chu một cái mới đi vào, đưa văn kiện công việc đã sắp xếp trong tay cho Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh còn đang ở trên giường bọc chăn nhỏ của anh ta, sau khi thấy người nọ nói chuyện với Quý Chu Chu thì khiếp sợ mở to hai mắt, nhận lấy văn kiện còn không quên nhỏ giọng hỏi một câu: "Cậu nhìn thấy cô ấy?"
Người nọ dừng một chút, còn tưởng rằng lời nói của Diệp Khuynh có ý nghĩa sâu xa gì đó, lại nhìn cô gái xinh đẹp thế này, đoán chừng có thể là tiểu minh tinh muốn dùng quy tắc ngầm thăng tiến.

Nghĩ như vậy, người nọ lập tức trả lời: "Tôi không nhìn thấy gì hết."
Cậu ta vừa dứt lời, đáy mắt của Diệp Khuynh liền hiện lên một tia tuyệt vọng.

Mặt Quý Chu Chu không cảm xúc chọc chọc người nọ: "Cậu đừng dọa anh ấy, anh ấy muốn hỏi chính là nghĩa đen.

Cậu có thể nhìn thấy tôi phải không?"
Người nọ một mặt mờ mịt, Quý Chu Chu kiềm chế tính tình giải thích thêm một câu: "Anh ấy cho rằng tôi là ma."
Người nọ sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh, nghẹn cười nhìn về phía Diệp Khuynh: "Diệp đạo, hóa ra tôi hiểu lầm, tôi bảo đảm cô ấy không phải ma.

Anh nhìn xem, sống sờ sờ thế này, đâu giống ma chứ."
Người nọ cảm thấy hình như tinh thần của Diệp Khuynh không đúng lắm, giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của Diệp Khuynh, nói xong câu này vội vàng rời đi.

Cậu ta vừa đi, trong phòng khôi phục an tĩnh lần nữa, Quý Chu Chu trở về ghế ngồi giống như xem diễn tuồng, rồi cầm lấy quả xoài từ từ ăn.

Diệp Khuynh nhìn dáng vẻ này của cô, đáy mắt cuối cùng xuất hiện tia do dự: "Cô là người thật?"
"Tôi đều đã nói với anh rồi, anh còn không tin.

Không tin anh sờ lòng bàn tay của tôi xem, bảo đảm là nóng." Quý Chu Chu lau tay một cái, rồi đưa bàn tay đến trước mặt Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh đầu tiên là rụt một chút, cuối cùng run rẩy duỗi tay chạm vào cô một cái, lại giống như điện giật nhanh chóng văng ra.

Sau khi nhảy dựng lên nhìn Quý Chu Chu vẫn còn duy trì động tác đó, anh ta trợn to hai mắt.

Cô không phải hư ảnh mà vẫn nóng, vẫn mềm.

Đây là người sống á.

Nội tâm của Diệp Khuynh như sóng to gió lớn, bình tĩnh nhìn Quý Chu Chu hồi lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần: "Không, không phải, tôi tận mắt nhìn thấy cô..."
"Chuyện này quá phức tạp, bây giờ trong chốc lát không nói rõ được, chờ thêm hai ngày nữa chúng ta nói rõ nhé." Cô phải về vẽ một cốt truyện hoàn mỹ mới được.

Ánh mắt của Diệp Khuynh dần dần trở nên phức tạp, giọng nói từ từ khàn đi: "Nếu cô không chết, vậy ba năm nay cô đi đâu?"
"..."
"Nói chuyện đi, ba năm nay cô đi đâu?" Diệp Khuynh mím môi: "Cô có biết không, sau khi cô đi rồi, Quyện Thư, anh ấy..."
"Anh ấy làm sao? Đợi đã, cái gì mà ba năm tôi đi đâu?" Quý Chu Chu nhíu mày.

Diệp Khuynh dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu: "Cô chết là chuyện của ba năm rồi, cô không biết hôm nay chính là ngày giỗ thứ ba của cô à? Cho nên tôi mới tan làm sớm như vậy, là vì về dự đám giỗ."
"Tôi, tôi, tôi đã chết ba năm rồi?" Quý Chu Chu khiếp sợ trừng to đôi mắt.

"Đờ mờ, cô đừng dùng biểu cảm này.

Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi rất nhạy cảm." Diệp Khuynh lại cảnh giác lần nữa.


Quý Chu Chu ngơ ngác nhìn anh ta: "Vậy Quyện Thư, anh ấy có ổn không?"
Diệp Khuynh trầm mặc phút chốc, hơi ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống: "Nói thế nào nhỉ."
"Có ý gì?"
"Nếu nói anh ấy tốt, sau khi cô đi rồi, trông anh ấy còn không đau lòng bằng chúng tôi, nhưng nếu nói anh ấy không tốt, là ba năm rồi tôi chưa từng thấy Quyện Thư cười.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Đúng rồi, hai năm trước có lần ba chúng tôi cùng nhau uống rượu, anh ấy uống hơi nhiều, đột nhiên nói cô chưa chết, cô sẽ nghĩ cách trở về, lúc đó chúng tôi chỉ cảm thấy Quyện Thư uống nhiều rồi, bây giờ xem ra có phải anh ấy đã sớm biết chuyện cô chưa chết không?"
Diệp Khuynh cẩn thận nhìn Quý Chu Chu.

Hốc mắt của Quý Chu Chu ửng đỏ, hít sâu một hơi quay mặt đi, hồi lâu cũng không có nói chuyện.

Diệp Khuynh buông tiếng thở dài, đáy mắt hình như cũng ngấn lệ: "Trong hai năm qua Quyện Thư đã nói điều tương tự rất nhiều lần, nhưng là từ đầu năm nay, không có nói nữa, cũng không biết là hết hy vọng, hay là nhận rõ thực tế.

Bây giờ cô đã trở về, thật tốt."
"Ừm, tôi đã trở về." Quý Chu Chu hít mũi một cái.

"Sau này đi nữa không?"
"Không đi nữa." Quý Chu Chu cười cười.

Diệp Khuynh nhịn nửa ngày, không nhịn được òa một tiếng khóc lớn.

Quý Chu Chu hoảng sợ, vị này tuy có khuôn mặt trẻ con, nhưng tính cách lại khá hổ báo.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta khóc.

"Mùa Đông hai năm trước tác phẩm của chúng ta đoạt giải, cô nhận được giải biên kịch xuất sắc nhất, nhưng cô lại không xuất hiện ở lễ trao giải, là Quyện Thư giúp cô nhận thưởng.

Lúc đó, sau khi anh ấy lên khán đài cũng không nói câu nào, lấy xong thì ra mộ cô, cứ ở đó ba ngày mới về, về rồi cả người bệnh nặng một trận.

Mặc dù anh ấy vẫn không biểu hiện ra ngoài, nhưng tôi biết trong lòng Quyện Thư khó chịu, anh ấy quá khó tiếp nhận rồi."
"Cô nói cô là cái gì, nói chết thì chết, nói sống lại thì sống lại, vậy mà ba năm không liên lạc với chúng tôi.

Chính vì cô, cuộc sống ba năm nay của chúng đều nghẹn uất."
Diệp Khuynh giống như con nít, mặc kệ trút hết sự buồn bực của mình.

Quý Chu Chu cắn cắn môi, nhịn không được cũng khóc theo.

Hai người giống như hai anh em cùng cảnh ngộ òa lên khóc lớn, cuối cùng khóc đến đầu óc đều đau mới dừng lại.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện