Quý Chu Chu chửi thầm một tiếng, thấy bên cạnh không có người, lời mắng chửi thô tục trong lòng càng thêm vui sướng. Tuy lúc này trên người cô sạch sẽ, vừa nhìn đã biết được Cố Quyện Thư rửa sạch, nhưng không có nghĩa cô tha thứ chuyện hôm qua anh đã làm. Tên súc vật đó…
Có thể là cô mắng chửi quá vui, Cố Quyện Thư rất nhanh trở về, sau khi thấy cô tỉnh lại thì lập tức đi tới: “Cảm thấy thế nào?”
“Anh nói xem…” Quý Chu Chu mới vừa mở miệng, đã nghe thấy giọng mình khàn khàn giống như giọng quạ đen, nên lập tức ngậm miệng lại. Dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm anh, ý đồ làm anh cảm thấy áy náy.
Cố Quyện Thư đưa tuýp thuốc mỡ giấu trong tay ra, giải thích: “Đi mua thuốc cho em.”
Quý Chu Chu hừ nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn anh. Cố Quyện Thư không căng thẳng, khóe miệng nở ra một nụ cười, bởi vì thật sự quá buồn cười.
Cô gái nhỏ đôi mắt sưng đỏ, trên cổ cũng đều là dấu vết của anh, trông rất thê thảm đáng thương, cố tình khí thế không muốn thua, cứng cổ nhìn anh, giống như dê con phô trương thanh thế.
“Anh cười chọc quê em?” Quả thật Quý Chu Chu muốn hoài nghi nhân sinh, dù là dùng cổ họng khàn khàn cũng muốn phát ra nghi vấn.
Cố Quyện Thư nghiêm mặt: “Không có, anh giúp em bôi thuốc nhé.”
“… Em không muốn.” Quý Chu Chu cảm giác được nguy hiểm, muốn bọc bản thân lại, nhưng vừa động đã nhịn không được ‘Xư’ một tiếng. Thật là quá đau rồi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, mặt mày dịu dàng lại: “Nghe lời.”
Đêm qua hai chữ này đã khắc sâu thành bóng ma tâm lý trong lòng Quý Chu Chu, bây giờ vừa nghe đến hai chữ này, đầu cô đều muốn nổ tung, cả người giống như gà con nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cố Quyện Thư. Nhưng do thân thể giống người thực vật, chỉ có thể nằm liệt nhìn anh, một chút khí thế đều không có.
Cố Quyện Thư lặng lẽ đối diện với cô, phát hiện trong lòng mình lại một lần nữa so sánh cô với một thứ đồ vật không phải người, nên cũng hơi cảm thấy cạn lời.
Dưới sự giằng co, Quý Chu Chu dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, Cố Quyện Thư lập tức đánh úp, ôm người vào trong lòng, thành thạo bôi thuốc. Trong lúc Quý Chu Chu muốn kháng cự, nhưng ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi, thì chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Dù sao Cố Quyện Thư thương cho thân thể cô, khi bôi thuốc khá đàng hoàng, bởi vậy rất nhanh đã bôi xong, lúc này lại móc từ trong túi ra một món khác: “Uống đi.”
“Gì thế?” Quý Chu Chu cảnh giác nhìn lọ thuốc.
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: “Thuốc tránh thai.”
Quý Chu Chu sửng sốt, Cố Quyện Thư sợ cô hiểu lầm, vội mở miệng giải thích: “Thuốc tránh thai khẩn cấp này rất hại sức khỏe, đây tuyệt đối là lần cuối cho em uống, sau này anh sẽ cẩn thận.”
… Nói ra lời này, giống hệt một tên tra nam, nếu cô là một người thích trẻ con và khao khát kết hôn thì chắc chắn muốn cùng anh ầm ĩ một trận. Nhưng mà hiện tại, Quý Chu Chu thật sự cảm thấy không sao cả, bởi vậy cô không chút do dự nhận lấy, nghiên cứu lượng dùng một chút rồi lấy ra một viên, trực tiếp nuốt xuống.
Cố Quyện Thư thấy cô không hề khó chịu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn luôn cho rằng mình và con cái duyên mỏng, bởi vậy chưa bao giờ muốn có con, chỉ là nếu Quý Chu Chu muốn, anh cũng sẽ không từ chối. Nhưng mà, tuyệt đối không phải bây giờ.
Bọn họ vừa mới nếm trải sự mới mẻ, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ phá vỡ cảm giác này.
“Đúng rồi, có phải chuyện lúc em chết ầm ĩ rất lớn không, anh định làm thế nào hả?” Quý Chu Chu uống nước xong, Cố Quyện Thư đỡ cô ngồi dậy, cô dựa vào gối mềm lo lắng mở miệng: “Nếu không nói em là vợ hai của anh, bằng không cũng giải thích không được á.”
Cố Quyện Thư rũ mắt: “Không cần lo lắng.”
“Sao lại không cần lo lắng, ngộ nhỡ khiến cho xã hội khủng hoảng làm sao bây giờ?” Quý Chu Chu bĩu môi.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: “Yên tâm đi, tất cả giao cho anh.”
Quý Chu Chu thấy anh kiên trì, cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó lại bắt đầu lo lắng một chuyện khác: “Đúng rồi, người ngoài cũng thôi đi, nhưng lão phu nhân bên kia nên giải thích thế nào hả, ăn ngay nói thật chắc chắn không được, tốt nhất là tìm một lý do.”
Cô nói xong nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng rực lên chốc lát: “Em nói với Diệp Khuynh mình bị mất tích, người mà mọi người an táng trước đó không phải em, hay là đâm lao cứ theo lao đi. Còn trong ba năm này, anh nói em là người thực vật là được, đến lúc đó anh tìm một viện điều dưỡng làm một ghi chép.”
Cố Quyện Thư bất đắc dĩ nhìn cô, sau một hồi lâu buông tiếng thở dài: “Cổ họng em không đau à?” Sao mới vừa mở mắt đã nói nhiều như vậy.
Quý Chu Chu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện cổ họng của mình, lập tức cảm thấy đau muốn chết rồi. Cô rầm rì một tiếng, bụm miệng không nói nữa. Cố Quyện Thư liếc nhìn một cái, rồi rót thêm ly nước cho cô, thấy cô run rẩy muốn nhận lấy, bất đắc dĩ đè tay cô lại, tự mình đút.
Quý Chu Chu uống nước xong, cảm thấy giọng nói khá hơn nhiều, lúc nhìn lại Cố Quyện Thư thì lửa giận cũng tan gần hết. Cô cắn cắn một cái, cẩn thận mở miệng: “Hôm qua rối quá, cũng chưa kịp hỏi anh, ba năm nay anh có ổn không?”
Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi trả lời: “Đều qua rồi.” Nếu Quý Chu Chu đã trở về, vậy ba năm không có cô, nửa câu anh cũng không muốn nhắc lại.
Quý Chu Chu nghe được trong lòng đau nhói, cũng không dám hỏi lại, cắn răng xê dịch thân thể, ôm lấy cánh tay Cố Quyện Thư, giọng hơi nghẹn ngào: “Không sai, đều đã qua rồi, sau này em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Cố Quyện Thư vỗ nhẹ đầu cô, sau một lúc lâu cười khổ một tiếng: “Nhưng anh không tin được lắm.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Không phải không tin lời hứa của cô, mà là không tin thời gian chêch lệch giữa bọn họ. Lúc trước cô nói sẽ về tìm mình, quay người lại đã ba năm, bây giờ lại nói sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh sợ có một ngày cô lại biến mất lần nữa, lần sau xuất hiện chính là mười năm, hai mươi năm.
Trước kia anh không quan tâm tuổi tác là gì, nhưng khi anh bước vào tuổi 30, thì cô vẫn còn ở tuổi đôi mươi, những điều này lại bất chợt làm cho người ta để ý.
Quý Chu Chu nhéo nhéo lòng bàn tay anh, ngẩng đầu kiên định nhìn anh: “Em sẽ không đi nữa, thật sự, sẽ không đi nữa.”
Cố Quyện Thư muốn hỏi tại sao cô khẳng định như thế, nhưng sợ những lời này chỉ là câu nói an ủi nhất thời của cô.
Quý Chu Chu nhìn ra ý tứ của anh, khẽ cười một tiếng chỉ chỉ lên không trung: “Em tìm thần của thế giới này, nhờ ông ấy cho chúng ta một kết cục đẹp, ông ấy làm như vậy rồi.” Lời này nói ra nguy hiểm, kỳ thật chính là trong lúc vô tình quen biết tác giả, nhờ tình cảm chị em sửa lại cốt truyện mà thôi.
Cốt truyện nơi này trâu bò, đó cũng là do tác giả kia tạo ra, hiện tại cô có tác giả chống lưng, xem cốt truyện còn dám gây chuyện nữa không.
Cố Quyện Thư ngơ ngẩn nhìn cô, một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Liệu em có mãi như bây giờ không, vĩnh viễn cũng không già?”
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Đương nhiên sẽ không, anh nghĩ cái gì đó?”
“… Vậy em sẽ cùng anh già đi?” Cố Quyện Thư truy vấn.
Quý Chu Chu gật gật đầu: “Đương nhiên, em sẽ cùng anh già đi, sau đó an táng chung một chỗ.”
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia mờ mịt, nhưng thấy Quý Chu Chu chắc chắn như vậy, trong lòng cũng hơi thả lỏng. Kế đó lại nghĩ đến, dù cô giống như thần tiên không già đi cũng không sao, anh có tiền như thế, cho dù có một ngày già đến nổi không thể cử động, cũng có thể che chở cô sau lưng.
Còn một số chuyện, người không được, không phải còn thứ khác à. Cố Quyện Thư vừa lơ đãng liền hiểu sai.
“Anh nghĩ gì đó?” Quý Chu Chu nhận thấy được nguy hiểm.
Cố Quyện Thư: “… Không có gì, chỉ là cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.”
“…”
Cố Quyện Thư ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi thừa lúc em ngủ, anh đi tìm bà nội, nói chuyện em còn sống cho bà biết, bà vốn dĩ muốn đến gặp em, nhưng anh từ chối, chờ thêm hai ngày nữa anh dẫn em đến viện dưỡng lão thăm bà ấy.”
“Bà ấy tin rằng không phải anh bị điên rồi?” Quý Chu Chu nheo lại đôi mắt.
Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, hồi lâu miễn cưỡng nói: “Diệp Khuynh và Chử Trạm ở bên cạnh giúp anh nói chuyện.”
“Em nói mà.” Quý Chu Chu ‘Xì’ một tiếng.
“Chử Trạm và Diệp Khuynh còn có việc bận, lúc nãy bọn họ đi rồi, bà nội cũng phải về viện điều dưỡng trị liệu, hai ngày này chúng ta ở đây trước, chờ thân thể em khỏe lại chúng ta mới đi.” Cố Quyện Thư dịu dàng dặn dò.
Quý Chu Chu gật gật đầu, rồi trượt vào chăn ngủ tiếp. Hình như cả đêm qua cô không ngủ được, cho dù ban ngày ngủ thêm một chút thì tinh thần và thể lực vẫn không bù lại, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi nhiều. Cố Quyện Thư cũng biết cô mệt muốn chết rồi, nên ngồi ở bên cạnh, lúc cô ngủ cầm quyển sách đọc.
Nói vậy chứ một chút tâm tư cũng không ở trong sách, đôi mắt luôn nhịn không được ngắm nhìn Quý Chu Chu, thấy cô ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, mới có thể cảm thấy an tâm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhìn nhìn, thì không muốn chỉ là nhìn, anh dứt khoát bỏ sách xuống, cẩn thận nằm bên cạnh cô, ôm người vào trong lòng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Mãi cho đến khi trời hoàn toàn đen xuống, Quý Chu Chu bởi vì thiếu ô xy mới tỉnh lại, mở to mắt đã phát hiện mình bị Cố Quyện Thư ôm chặt trong lòng, cô mắc cười một trận.
Cố Quyện Thư còn đang ngủ, nên cô không có cử động, chỉ là lặng lẽ nhìn mặt anh. Sau khi nhìn thấy những đường nhăn nhó khó hiểu nơi khóe mắt của anh, chợt sợ, may mắn mình gặp Quý Thính và người đàn ông kì quái kia, nếu chậm một chút nữa, tự mình lấy thuốc ngủ uống ngủ một giấc, tỉnh lại cho dù có trở về, có phải Cố Quyện Thư cũng bảy tám chục tuổi rồi không? Nghĩ đến ngộ nhỡ Cố Quyện Thư thật khổ chờ đợi cô cả đời, Quý Chu Chu cảm giác tim mình muốn nát. Cẩn thận đưa tay sờ sờ mặt anh, trong lòng may mắn một trận.
“Thích không?” Cố Quyện Thư đột nhiên hỏi.
Quý Chu Chu hoảng sợ: “Anh tỉnh hồi nào vậy?”
“Anh không ngủ.” Cố Quyện Thư mở to mắt ra, đáy mắt một mảnh trong sạch, xác thật không giống mới vừa ngủ dậy.
Quý Chu Chu thấy anh dám chơi mình, nhất thời hơi quạu, muốn trở mình không phản ứng với anh, nhưng vừa cử động đã bị anh ôm siết lại.
Có thể là cô mắng chửi quá vui, Cố Quyện Thư rất nhanh trở về, sau khi thấy cô tỉnh lại thì lập tức đi tới: “Cảm thấy thế nào?”
“Anh nói xem…” Quý Chu Chu mới vừa mở miệng, đã nghe thấy giọng mình khàn khàn giống như giọng quạ đen, nên lập tức ngậm miệng lại. Dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm anh, ý đồ làm anh cảm thấy áy náy.
Cố Quyện Thư đưa tuýp thuốc mỡ giấu trong tay ra, giải thích: “Đi mua thuốc cho em.”
Quý Chu Chu hừ nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn anh. Cố Quyện Thư không căng thẳng, khóe miệng nở ra một nụ cười, bởi vì thật sự quá buồn cười.
Cô gái nhỏ đôi mắt sưng đỏ, trên cổ cũng đều là dấu vết của anh, trông rất thê thảm đáng thương, cố tình khí thế không muốn thua, cứng cổ nhìn anh, giống như dê con phô trương thanh thế.
“Anh cười chọc quê em?” Quả thật Quý Chu Chu muốn hoài nghi nhân sinh, dù là dùng cổ họng khàn khàn cũng muốn phát ra nghi vấn.
Cố Quyện Thư nghiêm mặt: “Không có, anh giúp em bôi thuốc nhé.”
“… Em không muốn.” Quý Chu Chu cảm giác được nguy hiểm, muốn bọc bản thân lại, nhưng vừa động đã nhịn không được ‘Xư’ một tiếng. Thật là quá đau rồi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, mặt mày dịu dàng lại: “Nghe lời.”
Đêm qua hai chữ này đã khắc sâu thành bóng ma tâm lý trong lòng Quý Chu Chu, bây giờ vừa nghe đến hai chữ này, đầu cô đều muốn nổ tung, cả người giống như gà con nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cố Quyện Thư. Nhưng do thân thể giống người thực vật, chỉ có thể nằm liệt nhìn anh, một chút khí thế đều không có.
Cố Quyện Thư lặng lẽ đối diện với cô, phát hiện trong lòng mình lại một lần nữa so sánh cô với một thứ đồ vật không phải người, nên cũng hơi cảm thấy cạn lời.
Dưới sự giằng co, Quý Chu Chu dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, Cố Quyện Thư lập tức đánh úp, ôm người vào trong lòng, thành thạo bôi thuốc. Trong lúc Quý Chu Chu muốn kháng cự, nhưng ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi, thì chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Dù sao Cố Quyện Thư thương cho thân thể cô, khi bôi thuốc khá đàng hoàng, bởi vậy rất nhanh đã bôi xong, lúc này lại móc từ trong túi ra một món khác: “Uống đi.”
“Gì thế?” Quý Chu Chu cảnh giác nhìn lọ thuốc.
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: “Thuốc tránh thai.”
Quý Chu Chu sửng sốt, Cố Quyện Thư sợ cô hiểu lầm, vội mở miệng giải thích: “Thuốc tránh thai khẩn cấp này rất hại sức khỏe, đây tuyệt đối là lần cuối cho em uống, sau này anh sẽ cẩn thận.”
… Nói ra lời này, giống hệt một tên tra nam, nếu cô là một người thích trẻ con và khao khát kết hôn thì chắc chắn muốn cùng anh ầm ĩ một trận. Nhưng mà hiện tại, Quý Chu Chu thật sự cảm thấy không sao cả, bởi vậy cô không chút do dự nhận lấy, nghiên cứu lượng dùng một chút rồi lấy ra một viên, trực tiếp nuốt xuống.
Cố Quyện Thư thấy cô không hề khó chịu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn luôn cho rằng mình và con cái duyên mỏng, bởi vậy chưa bao giờ muốn có con, chỉ là nếu Quý Chu Chu muốn, anh cũng sẽ không từ chối. Nhưng mà, tuyệt đối không phải bây giờ.
Bọn họ vừa mới nếm trải sự mới mẻ, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ phá vỡ cảm giác này.
“Đúng rồi, có phải chuyện lúc em chết ầm ĩ rất lớn không, anh định làm thế nào hả?” Quý Chu Chu uống nước xong, Cố Quyện Thư đỡ cô ngồi dậy, cô dựa vào gối mềm lo lắng mở miệng: “Nếu không nói em là vợ hai của anh, bằng không cũng giải thích không được á.”
Cố Quyện Thư rũ mắt: “Không cần lo lắng.”
“Sao lại không cần lo lắng, ngộ nhỡ khiến cho xã hội khủng hoảng làm sao bây giờ?” Quý Chu Chu bĩu môi.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: “Yên tâm đi, tất cả giao cho anh.”
Quý Chu Chu thấy anh kiên trì, cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó lại bắt đầu lo lắng một chuyện khác: “Đúng rồi, người ngoài cũng thôi đi, nhưng lão phu nhân bên kia nên giải thích thế nào hả, ăn ngay nói thật chắc chắn không được, tốt nhất là tìm một lý do.”
Cô nói xong nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng rực lên chốc lát: “Em nói với Diệp Khuynh mình bị mất tích, người mà mọi người an táng trước đó không phải em, hay là đâm lao cứ theo lao đi. Còn trong ba năm này, anh nói em là người thực vật là được, đến lúc đó anh tìm một viện điều dưỡng làm một ghi chép.”
Cố Quyện Thư bất đắc dĩ nhìn cô, sau một hồi lâu buông tiếng thở dài: “Cổ họng em không đau à?” Sao mới vừa mở mắt đã nói nhiều như vậy.
Quý Chu Chu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện cổ họng của mình, lập tức cảm thấy đau muốn chết rồi. Cô rầm rì một tiếng, bụm miệng không nói nữa. Cố Quyện Thư liếc nhìn một cái, rồi rót thêm ly nước cho cô, thấy cô run rẩy muốn nhận lấy, bất đắc dĩ đè tay cô lại, tự mình đút.
Quý Chu Chu uống nước xong, cảm thấy giọng nói khá hơn nhiều, lúc nhìn lại Cố Quyện Thư thì lửa giận cũng tan gần hết. Cô cắn cắn một cái, cẩn thận mở miệng: “Hôm qua rối quá, cũng chưa kịp hỏi anh, ba năm nay anh có ổn không?”
Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi trả lời: “Đều qua rồi.” Nếu Quý Chu Chu đã trở về, vậy ba năm không có cô, nửa câu anh cũng không muốn nhắc lại.
Quý Chu Chu nghe được trong lòng đau nhói, cũng không dám hỏi lại, cắn răng xê dịch thân thể, ôm lấy cánh tay Cố Quyện Thư, giọng hơi nghẹn ngào: “Không sai, đều đã qua rồi, sau này em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Cố Quyện Thư vỗ nhẹ đầu cô, sau một lúc lâu cười khổ một tiếng: “Nhưng anh không tin được lắm.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Không phải không tin lời hứa của cô, mà là không tin thời gian chêch lệch giữa bọn họ. Lúc trước cô nói sẽ về tìm mình, quay người lại đã ba năm, bây giờ lại nói sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh sợ có một ngày cô lại biến mất lần nữa, lần sau xuất hiện chính là mười năm, hai mươi năm.
Trước kia anh không quan tâm tuổi tác là gì, nhưng khi anh bước vào tuổi 30, thì cô vẫn còn ở tuổi đôi mươi, những điều này lại bất chợt làm cho người ta để ý.
Quý Chu Chu nhéo nhéo lòng bàn tay anh, ngẩng đầu kiên định nhìn anh: “Em sẽ không đi nữa, thật sự, sẽ không đi nữa.”
Cố Quyện Thư muốn hỏi tại sao cô khẳng định như thế, nhưng sợ những lời này chỉ là câu nói an ủi nhất thời của cô.
Quý Chu Chu nhìn ra ý tứ của anh, khẽ cười một tiếng chỉ chỉ lên không trung: “Em tìm thần của thế giới này, nhờ ông ấy cho chúng ta một kết cục đẹp, ông ấy làm như vậy rồi.” Lời này nói ra nguy hiểm, kỳ thật chính là trong lúc vô tình quen biết tác giả, nhờ tình cảm chị em sửa lại cốt truyện mà thôi.
Cốt truyện nơi này trâu bò, đó cũng là do tác giả kia tạo ra, hiện tại cô có tác giả chống lưng, xem cốt truyện còn dám gây chuyện nữa không.
Cố Quyện Thư ngơ ngẩn nhìn cô, một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Liệu em có mãi như bây giờ không, vĩnh viễn cũng không già?”
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Đương nhiên sẽ không, anh nghĩ cái gì đó?”
“… Vậy em sẽ cùng anh già đi?” Cố Quyện Thư truy vấn.
Quý Chu Chu gật gật đầu: “Đương nhiên, em sẽ cùng anh già đi, sau đó an táng chung một chỗ.”
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia mờ mịt, nhưng thấy Quý Chu Chu chắc chắn như vậy, trong lòng cũng hơi thả lỏng. Kế đó lại nghĩ đến, dù cô giống như thần tiên không già đi cũng không sao, anh có tiền như thế, cho dù có một ngày già đến nổi không thể cử động, cũng có thể che chở cô sau lưng.
Còn một số chuyện, người không được, không phải còn thứ khác à. Cố Quyện Thư vừa lơ đãng liền hiểu sai.
“Anh nghĩ gì đó?” Quý Chu Chu nhận thấy được nguy hiểm.
Cố Quyện Thư: “… Không có gì, chỉ là cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.”
“…”
Cố Quyện Thư ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi thừa lúc em ngủ, anh đi tìm bà nội, nói chuyện em còn sống cho bà biết, bà vốn dĩ muốn đến gặp em, nhưng anh từ chối, chờ thêm hai ngày nữa anh dẫn em đến viện dưỡng lão thăm bà ấy.”
“Bà ấy tin rằng không phải anh bị điên rồi?” Quý Chu Chu nheo lại đôi mắt.
Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, hồi lâu miễn cưỡng nói: “Diệp Khuynh và Chử Trạm ở bên cạnh giúp anh nói chuyện.”
“Em nói mà.” Quý Chu Chu ‘Xì’ một tiếng.
“Chử Trạm và Diệp Khuynh còn có việc bận, lúc nãy bọn họ đi rồi, bà nội cũng phải về viện điều dưỡng trị liệu, hai ngày này chúng ta ở đây trước, chờ thân thể em khỏe lại chúng ta mới đi.” Cố Quyện Thư dịu dàng dặn dò.
Quý Chu Chu gật gật đầu, rồi trượt vào chăn ngủ tiếp. Hình như cả đêm qua cô không ngủ được, cho dù ban ngày ngủ thêm một chút thì tinh thần và thể lực vẫn không bù lại, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi nhiều. Cố Quyện Thư cũng biết cô mệt muốn chết rồi, nên ngồi ở bên cạnh, lúc cô ngủ cầm quyển sách đọc.
Nói vậy chứ một chút tâm tư cũng không ở trong sách, đôi mắt luôn nhịn không được ngắm nhìn Quý Chu Chu, thấy cô ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, mới có thể cảm thấy an tâm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhìn nhìn, thì không muốn chỉ là nhìn, anh dứt khoát bỏ sách xuống, cẩn thận nằm bên cạnh cô, ôm người vào trong lòng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Mãi cho đến khi trời hoàn toàn đen xuống, Quý Chu Chu bởi vì thiếu ô xy mới tỉnh lại, mở to mắt đã phát hiện mình bị Cố Quyện Thư ôm chặt trong lòng, cô mắc cười một trận.
Cố Quyện Thư còn đang ngủ, nên cô không có cử động, chỉ là lặng lẽ nhìn mặt anh. Sau khi nhìn thấy những đường nhăn nhó khó hiểu nơi khóe mắt của anh, chợt sợ, may mắn mình gặp Quý Thính và người đàn ông kì quái kia, nếu chậm một chút nữa, tự mình lấy thuốc ngủ uống ngủ một giấc, tỉnh lại cho dù có trở về, có phải Cố Quyện Thư cũng bảy tám chục tuổi rồi không? Nghĩ đến ngộ nhỡ Cố Quyện Thư thật khổ chờ đợi cô cả đời, Quý Chu Chu cảm giác tim mình muốn nát. Cẩn thận đưa tay sờ sờ mặt anh, trong lòng may mắn một trận.
“Thích không?” Cố Quyện Thư đột nhiên hỏi.
Quý Chu Chu hoảng sợ: “Anh tỉnh hồi nào vậy?”
“Anh không ngủ.” Cố Quyện Thư mở to mắt ra, đáy mắt một mảnh trong sạch, xác thật không giống mới vừa ngủ dậy.
Quý Chu Chu thấy anh dám chơi mình, nhất thời hơi quạu, muốn trở mình không phản ứng với anh, nhưng vừa cử động đã bị anh ôm siết lại.
Danh sách chương