Chạy thì không thể chạy rồi, lại không có tiền, cũng không thể trốn thoát được năng lực tìm kiếm của Cố gia, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng một chút, làm một con chim Hoàng Yến đỏ tím mượt mà.
Quý Chu Chu cười gượng một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì đặt mấy cái gối lên đầu giường, đỡ Cố Quyện Thư ngồi dựa vào xong: "Đùa một chút thôi mà, chỉ là muốn cho anh thoải mái chút. Coca này lạnh, anh uống nhiều chút sẽ rất dễ chịu."
Cố Quyện Thư liếc xéo cô một cái, đem một hớp cuối cùng trong lon uống sạch, đột nhiên ý thức được một chuyện: "Cửa phòng khóa, em lấy đâu ra Coca?" Coca này nhiệt độ lạnh hơn bình thường, chắc chắn là mới vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, anh đột nhiên có một dự cảm không ổn.
"Tủ lạnh của anh a." Quý Chu Chu vô tội nhìn anh.
Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn chằm chằm cô: "Tôi đã một năm không về đây ở rồi."
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, cầm lấy lon Coca qua cẩn thận nghiên cứu, sau đó vui vẻ nói: "Hơ, thật đúng là, đã quá hạn hơn nửa năm......"
Sau hai tiếng vui vẻ, bất chấp đỉnh đầu truyền đến ánh mắt chết người, nghiêm túc nhìn qua: "Vậy chất lượng của tủ lạnh và Coca của anh đều rất tốt, thời gian dài như vậy còn có thể uống, mùi vị cũng không thay đổi."
"Bây giờ tôi chỉ có thể nếm được nhiệt độ lạnh nóng, mùi vị căn bản nếm không ra." Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng.
Quý Chu Chu ho khan một tiếng: "Đừng để ý những thứ vô dụng này, máu của anh sắp đông lại rồi, tôi giúp anh xử lý một chút." Nói xong cũng cố gắng không nhìn đến biểu cảm của Cố Quyện Thư, chui đầu vào hộp thuốc lục lọi nửa ngày. Sau khi tìm được đồ thì nửa quỳ trên giường giúp Cố Quyện Thư rửa sạch vết máu trước, vẫn không quên đắp chăn lên vị trí đặc biệt của Cố Quyện Thư, nếu không đối với cô mà nói vẫn còn muốn dùng di động đánh người.
Lúc này tác dụng thuốc của Cố Quyện Thư còn chưa hết, nhưng từng trận nong nóng hơn thân thể, Quý Chu Chu làm không nặng không nhẹ khiến cho anh càng phân tâm hơn. Lại sau khi một lần nữa bị chọc đến miệng vết thương, anh không nhịn được nữa bắt lấy cổ tay Quý Chu Chu: "Đau."
Tay Quý Chu Chu run lên một chút, thiếu chút nữa lấy cái nhíp chọc mù mắt anh, nghe được lời anh nói mới miễn cưỡng nhịn xuống loại xúc động này.
"Em lại muốn đánh tôi?" Cố Quyện Thư nheo đôi mắt lại.
Quý Chu Chu đương nhiên chết cũng không thừa nhận: "Sao có thể."
"Em cũng không phải chưa từng làm."
Quý Chu Chu cười gượng: "Vừa rồi không phải cố ý, Cố tiên sinh sao lại không tin người ta đây." Chuyện này không được, thường thường lạc đà chính là bị một cây một gốc rơm rạ tích lũy đè chết, cô cần phải khiến anh quên đi chuyện này, hoặc là hoàn toàn tha thứ cho cô mới được.
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Nhưng cho dù nói như thế nào cũng là tôi không đúng, chỉ cần Cố tiên sinh chịu nguôi giận, kêu tôi làm gì cũng được."
"Làm gì cũng được?"
Quý Chu Chu định gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của anh, đột nhiên còn chút nữa không gật xuống được, nhạt nhẽo cười cười: "Miệng vết thương của anh hình như lại chảy máu, tôi giúp anh khử trùng."
Nói xong sợ Cố Quyện Thư nói gì với mình nữa, vội vàng dùng bông y tế ấn lên trán anh. Đùa à, bây giờ ở trong bầu không khí này, nếu cô thật sự gật đầu, chỉ sợ ngày mai phải đi ngang ra ngoài.
Cố Quyện Thư lười biếng liếc cô một cái: "Đau."
"Ờ." Quý Chu Chu làm nhẹ lại, nhìn thấy vết thương của anh rửa xong vết máu vẫn chưa khô, chột dạ giúp anh thổi thổi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, xung động lúc nãy vẫn luôn kiềm chế trong nháy mắt tăng gấp đôi, kêu gào muốn từ mỗi lỗ chân lông đẩy ra. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Anh yên lặng nhìn chăm chú người phụ nữ bình thản, sau một lúc lâu không thể không thừa nhận, cô quả thật không phải là cố tình dụ dỗ.
Đàn ông yên tĩnh lại thành thật, loại chuyện này quả thực không đúng lắm, Quý Chu Chu vừa cúi đầu đã đối diện đôi mắt lăng lăng của anh, sau khi ngây người một chút thì hơi hơi đề phòng: "Làm sao vậy?" Anh sẽ không lại có ý định bổ nhào vào cô chứ?
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, không nhanh không chậm mở miệng: "Hình như tôi......"
Rốt cuộc nhịn không được?
"Đau bụng."
"......" Quý Chu Chu đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại hết sức vô ngữ, hai ba lần đem đầu của anh băng bó xong, sau khi ổn định một chút đứng dậy: "Đi vệ sinh đi."
Cố Quyện Thư lên tiếng, lúc từ trên giường đứng lên trên chăn có chảy xuống một dấu vết, anh dừng một chút yên lặng bắt lấy một góc chăn, vây quanh người mình từ từ đi vào phòng tắm. Lúc này tác dụng của thuốc hơi giảm một chút, cho nên sự xấu hổ trong lòng trở lại rồi? Quý Chu Chu nghẹn cười nghiêm túc nhìn anh, cho đến khi anh vào phòng tắm, mới nhịn không được bật cười.
Cố Quyện Thư đóng cửa trong nháy mắt nghe được tiếng cười của cô, ánh mắt tối sầm lại, nhìn thấy bản thân quấn băng vải trong gương, giống như Avanti(*) đội mũ, giễu cợt nói hai chữ: "Đồ ngốc."
Thuận tay khóa trái cửa, đem chăn ném xuống mặt đất bên cạnh, dựa tường nhắm mắt lại. Chân anh hơi trùng gối, bắp chân bắp thịt mạnh mẽ căng chặt, tóc cũng dần dần thấm ướt mồ hôi. Một lúc lâu, cuối cùng Cố Quyện Thư nhẹ nhàng thở ra, nhìn khóe mắt ửng đỏ của mình trong gương, rất lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần.
Quý Chu Chu ở trên sô pha chờ đến sắp ngủ luôn, nhưng chậm chậm không thấy Cố Quyện Thư ra, lo lắng anh lại ngất xỉu, vội chạy đến cửa phòng tắm nghe lén, kết quả đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Anh đang tắm? Quý Chu Chu sửng sốt một chút, cao giọng nhắc nhở: "Cố tiên sinh, anh cẩn thận một chút, đừng để đầu dính nước."
Mới vừa nói như vậy xong, cửa đã mở, lỗ tai của Quý Chu Chu trực tiếp dán lên ngực lành lạnh của anh.
Có một số chuyện xấu hổ thì xấu hổ, cũng thành thói quen. Quý Chu Chu xoa xoa lỗ tai mình, bình tĩnh đứng dậy: "Băng vải không có dính nước chứ?"
"Em nói cái mũ sắt này?" Cố Quyện Thư chỉ chỉ "Cái mũ" trên đầu.
Quý Chu Chu cười mỉa: "Kỹ thuật không tốt lắm, hay là tôi giúp anh băng lại lần nữa?" "Không cần." Cố Quyện Thư quả quyết từ chối.
Quý Chu Chu thấy anh hình như vào phòng tắm một chuyến đã tỉnh táo, nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cố Quyện Thư uống một hớp nước, liếc cô một cái: "Gì thế?"
"Thật may vết thương dời đi sự chú ý của anh, để bây giờ xem anh ra không có khó chịu như vậy." Quý Chu Chu da mặt khá dày.
"Đồ ngốc."
"Hả?"
"Ngủ."
Cố Quyện Thư nằm lên giường nhắm mắt lại, Quý Chu Chu dừng một chút, tự giác đi tắt đèn, sau đó đến sô pha nằm xuống.
Trong bóng tối Quý Chu Chu trở mình, vừa định ngủ thì nghe được giọng nói chầm chậm của Cố Quyện Thư: "Khát."
"Nước ở trên tủ đầu giường bên trái." Quý Chu Chu có lòng nhắc nhở.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: "Em lấy cho tôi."
"...... Nước ngay tại tầm tay của anh."
"Đau đầu."
"......" Được rồi, Quý Chu Chu trợn trắng mắt, sau khi chờ đôi mắt thích ứng với bóng tối thì mò đi qua, lấy ly nước đưa cho anh.
Cố Quyện Thư uống xong nằm xuống, sau khi chờ Quý Chu Chu đi đến sô pha, lại một lần mở miệng: "Ngủ không được."
"Vậy cố gắng ngủ, anh phải nghỉ ngơi cho tốt." Quý Chu Chu mặt đầy ghét bỏ, trong miệng lại phun ra lời nói đặc biệt dịu dàng.
"Đau đầu."
"......" Quý Chu Chu quyết định giả chết.
"Sáng mai, nếu như bà nội có hỏi, có thể tôi sẽ nói thật, thực......"
"Hay là tôi kể chuyện xưa cho ngài nghe nhé, Cố tiên sinh không phải là thích nghe chuyện xưa nhất." Quý Chu Chu cười xạo cắt ngang.
Trong bóng tối khóe môi của Cố Quyện Thư nhếch lên một cái: "Được."
Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu, trở mình xoay lưng đối diện sô pha, nhắm mắt lại bắt đầu kể, sợ đề cập đến trọng điểm kịch bản của mình, dứt khoát đem phim truyền hình hot trong khoảng thời gian này trộn lẫn vào nhau, dù sao cũng chỉ là kể cho một mình Cố Quyện Thư nghe, vấn đề bản quyền cũng không tồn tại.
Vì thế sau khi Cố Quyện Thư nghe xong câu chuyện một người phụ nữ giả làm đại gia gả cho nam chính, lại cùng em trai nam chính yêu đương cuối cùng sinh một cô con gái gả cho nam chính. Trình độ kịch tính mà anh theo dõi phim từ trước đến chưa bao giờ có, mặc dù cuối cùng vì Quý Chu Chu mệt rã rời nên hơi rối loạn, nhưng vẫn khiến cho anh chưa thỏa mãn.
"Cuối cùng cô con gái kết hôn với nam chính, kiên quyết muốn nam chính theo ý mình kêu ba mẹ, nam chính không tiếp nhận được, lập tức ly hôn, kết thúc......" Âm thanh bao vây Quý Chu Chu cũng mơ hồ, nhưng vẫn kiên trì kể cho xong. Cố Quyện Thư yên lặng nhìn chằm chằm trần nhà, sau một lúc lâu phun ra một câu: "Thật tốt."
Quý Chu Chu mạnh mẽ lấy lại tinh thần: "...... Đều như vậy rồi, tốt chỗ nào?" Anh thích ngược văn?
"Tôi đã rất nhiều năm, chưa từng nghe kể chuyện trước khi ngủ."
Quý Chu Chu dừng một chút, nhớ tới lời nói trong miệng Chu Trường Quân, sau khi mẹ qua đời cuộc sống Cố Quyện Thư không tốt, ẩn ẩn buông tiếng thở dài. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Người giả thiết phải có màu sắc bi kịch, người đọc mới sẽ đau lòng mà thích, nhưng đối với bản thân người giả thiết mà nói, loại cuộc sống bi kịch này thật sự là quá tệ rồi.
Nhưng mà có tệ đi nữa, sau này cô nên viết như thế nào vẫn sẽ viết như thế đấy, bởi vì đối với cô mà nói, những người này thật ra chỉ là trang giấy mà thôi.
"Lúc trước không phát hiện em có thiên phú này, sau này vẫn sẽ kể cho tôi nghe chứ?" Sau khi im lặng thật lâu, Cố Quyện Thư đột nhiên mở miệng.
Đầu ngón tay của Quý Chu Chu giật giật, không có mở miệng nói chuyện.
Cố Quyện Thư không chờ được câu trả lời, giọng nói ẩn ẩn từ trên giường truyền đến: "Tôi đau đầu, nếu bà nội......"
"Kể kể kể." Quý Chu Chu đau đầu cắt ngang lời nói của anh: "Sau này, khi nào Cố tiên sinh muốn nghe, khi đó tôi sẽ kể."
Lúc này Cố Quyện Thư mới hài lòng, nhắm mắt lại ngủ. Lần này đến phiên Quý Chu Chu ngủ không được, nếu anh vẫn luôn lấy vết thương trên đầu ra uy hiếp mình, có phải cô vẫn luôn thỏa hiệp hay không?
"Cố tiên sinh?" Quý Chu Chu thử gọi một tiếng.
"Ừm?"
Thấy anh còn chưa ngủ, Quý Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, vô cùng đáng thương mở miệng: "Tôi ngủ không được."
Cố Quyện Thư hình như biết cô muốn nói gì đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Quả nhiên, Quý Chu Chu rề rà không đợi được anh đáp lại, bản thân dứt khoát nghẹn ngào một tiếng, hát mở màn vở kịch lớn: "Tôi áy náy quá, không ngờ một hành động vô ý, lại làm anh bị thương. Bây giờ chắc anh rất đau hả?"
"Ừ."
"......" Không trông cậy vào anh sẽ quay đầu lại an ủi mình, Quý Chu Chu thở dài: "Tôi biết Cố tiên sinh không đành lòng tính toán với tôi, nhưng nếu tôi không bị phạt, tôi sẽ càng thêm áy náy. Như vậy đi, phí sinh hoạt tháng sau tôi không lấy, ngài kêu chú Chu mua thêm chút đồ ngon bồi bổ cho ngài, thế nào?"
"Một tháng?"
Quý Chu Chu không biết anh có ý gì: "Vậy...... Hai tháng?"
"Ít nhất ba tháng."
"...... Được." Quý Chu Chu cắn răng, chỉ cần có thể đem việc này dằn xuống, tất cả đều dễ nói.
Nhưng mà trên đời này có một số chuyện, không phải có tiền là có thể tính toán được, ví dụ như sau nửa đêm, bởi vì Coca quá hạn Cố Quyện Thư bắt đầu bị tiêu chảy, mà cửa phòng đóng chặt, ngoại trừ thuốc khẩn cấp cái gì cũng không có, khiến cho anh trực tiếp bị dày vò cả đêm.
Nhưng mà tin tốt là, sau vài lần nôn ra, thuốc trong sữa bò không còn.
Khi trời sáng, Quý Chu Chu bưng một ly nước ấm, cẩn thận đặt ở trước mặt còn trắng hơn tờ giấy của Cố Quyện Thư. Sau khi cười cười lấy lòng đề nghị: "Như vậy đi, tôi bồi thường thêm ba tháng tiền lương cho anh......"
"Trong vòng ba năm, em cũng không có loại phí sinh hoạt này nữa." Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô.
Quý Chu Chu: "......" Mặc dù trừng phạt đúng tội, nhưng tình nhân lăn lộn thảm như vậy, ngoại trừ cô ra chắc cũng không có người khác chứ.
__________
(*) Avanti:
Là tên của Nasrdin, một nhân vật điển hình trong các truyền thuyết của Trung và Tây Á, theo ngôn ngữ Uyghur. (Tìm hiểu chi tiết xin vui lòng Search "阿凡提" trên Google).
Quý Chu Chu cười gượng một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì đặt mấy cái gối lên đầu giường, đỡ Cố Quyện Thư ngồi dựa vào xong: "Đùa một chút thôi mà, chỉ là muốn cho anh thoải mái chút. Coca này lạnh, anh uống nhiều chút sẽ rất dễ chịu."
Cố Quyện Thư liếc xéo cô một cái, đem một hớp cuối cùng trong lon uống sạch, đột nhiên ý thức được một chuyện: "Cửa phòng khóa, em lấy đâu ra Coca?" Coca này nhiệt độ lạnh hơn bình thường, chắc chắn là mới vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, anh đột nhiên có một dự cảm không ổn.
"Tủ lạnh của anh a." Quý Chu Chu vô tội nhìn anh.
Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn chằm chằm cô: "Tôi đã một năm không về đây ở rồi."
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, cầm lấy lon Coca qua cẩn thận nghiên cứu, sau đó vui vẻ nói: "Hơ, thật đúng là, đã quá hạn hơn nửa năm......"
Sau hai tiếng vui vẻ, bất chấp đỉnh đầu truyền đến ánh mắt chết người, nghiêm túc nhìn qua: "Vậy chất lượng của tủ lạnh và Coca của anh đều rất tốt, thời gian dài như vậy còn có thể uống, mùi vị cũng không thay đổi."
"Bây giờ tôi chỉ có thể nếm được nhiệt độ lạnh nóng, mùi vị căn bản nếm không ra." Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng.
Quý Chu Chu ho khan một tiếng: "Đừng để ý những thứ vô dụng này, máu của anh sắp đông lại rồi, tôi giúp anh xử lý một chút." Nói xong cũng cố gắng không nhìn đến biểu cảm của Cố Quyện Thư, chui đầu vào hộp thuốc lục lọi nửa ngày. Sau khi tìm được đồ thì nửa quỳ trên giường giúp Cố Quyện Thư rửa sạch vết máu trước, vẫn không quên đắp chăn lên vị trí đặc biệt của Cố Quyện Thư, nếu không đối với cô mà nói vẫn còn muốn dùng di động đánh người.
Lúc này tác dụng thuốc của Cố Quyện Thư còn chưa hết, nhưng từng trận nong nóng hơn thân thể, Quý Chu Chu làm không nặng không nhẹ khiến cho anh càng phân tâm hơn. Lại sau khi một lần nữa bị chọc đến miệng vết thương, anh không nhịn được nữa bắt lấy cổ tay Quý Chu Chu: "Đau."
Tay Quý Chu Chu run lên một chút, thiếu chút nữa lấy cái nhíp chọc mù mắt anh, nghe được lời anh nói mới miễn cưỡng nhịn xuống loại xúc động này.
"Em lại muốn đánh tôi?" Cố Quyện Thư nheo đôi mắt lại.
Quý Chu Chu đương nhiên chết cũng không thừa nhận: "Sao có thể."
"Em cũng không phải chưa từng làm."
Quý Chu Chu cười gượng: "Vừa rồi không phải cố ý, Cố tiên sinh sao lại không tin người ta đây." Chuyện này không được, thường thường lạc đà chính là bị một cây một gốc rơm rạ tích lũy đè chết, cô cần phải khiến anh quên đi chuyện này, hoặc là hoàn toàn tha thứ cho cô mới được.
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Nhưng cho dù nói như thế nào cũng là tôi không đúng, chỉ cần Cố tiên sinh chịu nguôi giận, kêu tôi làm gì cũng được."
"Làm gì cũng được?"
Quý Chu Chu định gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của anh, đột nhiên còn chút nữa không gật xuống được, nhạt nhẽo cười cười: "Miệng vết thương của anh hình như lại chảy máu, tôi giúp anh khử trùng."
Nói xong sợ Cố Quyện Thư nói gì với mình nữa, vội vàng dùng bông y tế ấn lên trán anh. Đùa à, bây giờ ở trong bầu không khí này, nếu cô thật sự gật đầu, chỉ sợ ngày mai phải đi ngang ra ngoài.
Cố Quyện Thư lười biếng liếc cô một cái: "Đau."
"Ờ." Quý Chu Chu làm nhẹ lại, nhìn thấy vết thương của anh rửa xong vết máu vẫn chưa khô, chột dạ giúp anh thổi thổi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, xung động lúc nãy vẫn luôn kiềm chế trong nháy mắt tăng gấp đôi, kêu gào muốn từ mỗi lỗ chân lông đẩy ra. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Anh yên lặng nhìn chăm chú người phụ nữ bình thản, sau một lúc lâu không thể không thừa nhận, cô quả thật không phải là cố tình dụ dỗ.
Đàn ông yên tĩnh lại thành thật, loại chuyện này quả thực không đúng lắm, Quý Chu Chu vừa cúi đầu đã đối diện đôi mắt lăng lăng của anh, sau khi ngây người một chút thì hơi hơi đề phòng: "Làm sao vậy?" Anh sẽ không lại có ý định bổ nhào vào cô chứ?
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, không nhanh không chậm mở miệng: "Hình như tôi......"
Rốt cuộc nhịn không được?
"Đau bụng."
"......" Quý Chu Chu đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại hết sức vô ngữ, hai ba lần đem đầu của anh băng bó xong, sau khi ổn định một chút đứng dậy: "Đi vệ sinh đi."
Cố Quyện Thư lên tiếng, lúc từ trên giường đứng lên trên chăn có chảy xuống một dấu vết, anh dừng một chút yên lặng bắt lấy một góc chăn, vây quanh người mình từ từ đi vào phòng tắm. Lúc này tác dụng của thuốc hơi giảm một chút, cho nên sự xấu hổ trong lòng trở lại rồi? Quý Chu Chu nghẹn cười nghiêm túc nhìn anh, cho đến khi anh vào phòng tắm, mới nhịn không được bật cười.
Cố Quyện Thư đóng cửa trong nháy mắt nghe được tiếng cười của cô, ánh mắt tối sầm lại, nhìn thấy bản thân quấn băng vải trong gương, giống như Avanti(*) đội mũ, giễu cợt nói hai chữ: "Đồ ngốc."
Thuận tay khóa trái cửa, đem chăn ném xuống mặt đất bên cạnh, dựa tường nhắm mắt lại. Chân anh hơi trùng gối, bắp chân bắp thịt mạnh mẽ căng chặt, tóc cũng dần dần thấm ướt mồ hôi. Một lúc lâu, cuối cùng Cố Quyện Thư nhẹ nhàng thở ra, nhìn khóe mắt ửng đỏ của mình trong gương, rất lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần.
Quý Chu Chu ở trên sô pha chờ đến sắp ngủ luôn, nhưng chậm chậm không thấy Cố Quyện Thư ra, lo lắng anh lại ngất xỉu, vội chạy đến cửa phòng tắm nghe lén, kết quả đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Anh đang tắm? Quý Chu Chu sửng sốt một chút, cao giọng nhắc nhở: "Cố tiên sinh, anh cẩn thận một chút, đừng để đầu dính nước."
Mới vừa nói như vậy xong, cửa đã mở, lỗ tai của Quý Chu Chu trực tiếp dán lên ngực lành lạnh của anh.
Có một số chuyện xấu hổ thì xấu hổ, cũng thành thói quen. Quý Chu Chu xoa xoa lỗ tai mình, bình tĩnh đứng dậy: "Băng vải không có dính nước chứ?"
"Em nói cái mũ sắt này?" Cố Quyện Thư chỉ chỉ "Cái mũ" trên đầu.
Quý Chu Chu cười mỉa: "Kỹ thuật không tốt lắm, hay là tôi giúp anh băng lại lần nữa?" "Không cần." Cố Quyện Thư quả quyết từ chối.
Quý Chu Chu thấy anh hình như vào phòng tắm một chuyến đã tỉnh táo, nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cố Quyện Thư uống một hớp nước, liếc cô một cái: "Gì thế?"
"Thật may vết thương dời đi sự chú ý của anh, để bây giờ xem anh ra không có khó chịu như vậy." Quý Chu Chu da mặt khá dày.
"Đồ ngốc."
"Hả?"
"Ngủ."
Cố Quyện Thư nằm lên giường nhắm mắt lại, Quý Chu Chu dừng một chút, tự giác đi tắt đèn, sau đó đến sô pha nằm xuống.
Trong bóng tối Quý Chu Chu trở mình, vừa định ngủ thì nghe được giọng nói chầm chậm của Cố Quyện Thư: "Khát."
"Nước ở trên tủ đầu giường bên trái." Quý Chu Chu có lòng nhắc nhở.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: "Em lấy cho tôi."
"...... Nước ngay tại tầm tay của anh."
"Đau đầu."
"......" Được rồi, Quý Chu Chu trợn trắng mắt, sau khi chờ đôi mắt thích ứng với bóng tối thì mò đi qua, lấy ly nước đưa cho anh.
Cố Quyện Thư uống xong nằm xuống, sau khi chờ Quý Chu Chu đi đến sô pha, lại một lần mở miệng: "Ngủ không được."
"Vậy cố gắng ngủ, anh phải nghỉ ngơi cho tốt." Quý Chu Chu mặt đầy ghét bỏ, trong miệng lại phun ra lời nói đặc biệt dịu dàng.
"Đau đầu."
"......" Quý Chu Chu quyết định giả chết.
"Sáng mai, nếu như bà nội có hỏi, có thể tôi sẽ nói thật, thực......"
"Hay là tôi kể chuyện xưa cho ngài nghe nhé, Cố tiên sinh không phải là thích nghe chuyện xưa nhất." Quý Chu Chu cười xạo cắt ngang.
Trong bóng tối khóe môi của Cố Quyện Thư nhếch lên một cái: "Được."
Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu, trở mình xoay lưng đối diện sô pha, nhắm mắt lại bắt đầu kể, sợ đề cập đến trọng điểm kịch bản của mình, dứt khoát đem phim truyền hình hot trong khoảng thời gian này trộn lẫn vào nhau, dù sao cũng chỉ là kể cho một mình Cố Quyện Thư nghe, vấn đề bản quyền cũng không tồn tại.
Vì thế sau khi Cố Quyện Thư nghe xong câu chuyện một người phụ nữ giả làm đại gia gả cho nam chính, lại cùng em trai nam chính yêu đương cuối cùng sinh một cô con gái gả cho nam chính. Trình độ kịch tính mà anh theo dõi phim từ trước đến chưa bao giờ có, mặc dù cuối cùng vì Quý Chu Chu mệt rã rời nên hơi rối loạn, nhưng vẫn khiến cho anh chưa thỏa mãn.
"Cuối cùng cô con gái kết hôn với nam chính, kiên quyết muốn nam chính theo ý mình kêu ba mẹ, nam chính không tiếp nhận được, lập tức ly hôn, kết thúc......" Âm thanh bao vây Quý Chu Chu cũng mơ hồ, nhưng vẫn kiên trì kể cho xong. Cố Quyện Thư yên lặng nhìn chằm chằm trần nhà, sau một lúc lâu phun ra một câu: "Thật tốt."
Quý Chu Chu mạnh mẽ lấy lại tinh thần: "...... Đều như vậy rồi, tốt chỗ nào?" Anh thích ngược văn?
"Tôi đã rất nhiều năm, chưa từng nghe kể chuyện trước khi ngủ."
Quý Chu Chu dừng một chút, nhớ tới lời nói trong miệng Chu Trường Quân, sau khi mẹ qua đời cuộc sống Cố Quyện Thư không tốt, ẩn ẩn buông tiếng thở dài. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Người giả thiết phải có màu sắc bi kịch, người đọc mới sẽ đau lòng mà thích, nhưng đối với bản thân người giả thiết mà nói, loại cuộc sống bi kịch này thật sự là quá tệ rồi.
Nhưng mà có tệ đi nữa, sau này cô nên viết như thế nào vẫn sẽ viết như thế đấy, bởi vì đối với cô mà nói, những người này thật ra chỉ là trang giấy mà thôi.
"Lúc trước không phát hiện em có thiên phú này, sau này vẫn sẽ kể cho tôi nghe chứ?" Sau khi im lặng thật lâu, Cố Quyện Thư đột nhiên mở miệng.
Đầu ngón tay của Quý Chu Chu giật giật, không có mở miệng nói chuyện.
Cố Quyện Thư không chờ được câu trả lời, giọng nói ẩn ẩn từ trên giường truyền đến: "Tôi đau đầu, nếu bà nội......"
"Kể kể kể." Quý Chu Chu đau đầu cắt ngang lời nói của anh: "Sau này, khi nào Cố tiên sinh muốn nghe, khi đó tôi sẽ kể."
Lúc này Cố Quyện Thư mới hài lòng, nhắm mắt lại ngủ. Lần này đến phiên Quý Chu Chu ngủ không được, nếu anh vẫn luôn lấy vết thương trên đầu ra uy hiếp mình, có phải cô vẫn luôn thỏa hiệp hay không?
"Cố tiên sinh?" Quý Chu Chu thử gọi một tiếng.
"Ừm?"
Thấy anh còn chưa ngủ, Quý Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, vô cùng đáng thương mở miệng: "Tôi ngủ không được."
Cố Quyện Thư hình như biết cô muốn nói gì đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Quả nhiên, Quý Chu Chu rề rà không đợi được anh đáp lại, bản thân dứt khoát nghẹn ngào một tiếng, hát mở màn vở kịch lớn: "Tôi áy náy quá, không ngờ một hành động vô ý, lại làm anh bị thương. Bây giờ chắc anh rất đau hả?"
"Ừ."
"......" Không trông cậy vào anh sẽ quay đầu lại an ủi mình, Quý Chu Chu thở dài: "Tôi biết Cố tiên sinh không đành lòng tính toán với tôi, nhưng nếu tôi không bị phạt, tôi sẽ càng thêm áy náy. Như vậy đi, phí sinh hoạt tháng sau tôi không lấy, ngài kêu chú Chu mua thêm chút đồ ngon bồi bổ cho ngài, thế nào?"
"Một tháng?"
Quý Chu Chu không biết anh có ý gì: "Vậy...... Hai tháng?"
"Ít nhất ba tháng."
"...... Được." Quý Chu Chu cắn răng, chỉ cần có thể đem việc này dằn xuống, tất cả đều dễ nói.
Nhưng mà trên đời này có một số chuyện, không phải có tiền là có thể tính toán được, ví dụ như sau nửa đêm, bởi vì Coca quá hạn Cố Quyện Thư bắt đầu bị tiêu chảy, mà cửa phòng đóng chặt, ngoại trừ thuốc khẩn cấp cái gì cũng không có, khiến cho anh trực tiếp bị dày vò cả đêm.
Nhưng mà tin tốt là, sau vài lần nôn ra, thuốc trong sữa bò không còn.
Khi trời sáng, Quý Chu Chu bưng một ly nước ấm, cẩn thận đặt ở trước mặt còn trắng hơn tờ giấy của Cố Quyện Thư. Sau khi cười cười lấy lòng đề nghị: "Như vậy đi, tôi bồi thường thêm ba tháng tiền lương cho anh......"
"Trong vòng ba năm, em cũng không có loại phí sinh hoạt này nữa." Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô.
Quý Chu Chu: "......" Mặc dù trừng phạt đúng tội, nhưng tình nhân lăn lộn thảm như vậy, ngoại trừ cô ra chắc cũng không có người khác chứ.
__________
(*) Avanti:
Là tên của Nasrdin, một nhân vật điển hình trong các truyền thuyết của Trung và Tây Á, theo ngôn ngữ Uyghur. (Tìm hiểu chi tiết xin vui lòng Search "阿凡提" trên Google).
Danh sách chương