Động tác trên tay Cố Quyện Thư dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía Quý Chu Chu. Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, hơi ủ rũ: "Được rồi, tôi thừa nhận có một chút."

Cố Quyện Thư không nói gì, yên lặng chờ cô nói câu tiếp theo.

Quả nhiên, Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Chính là hai ngày nay tôi luôn nhìn thấy Thẩm Dã, tâm tình hơi phức tạp." Cô biết, nếu như lúc này cho dù mình không thừa nhận có liên quan với Thẩm Dã, anh cũng sẽ không tin, dứt khoát nói nửa thật nửa giả.

Đáy mắt của Cố Quyện Thư nhanh chóng lạnh xuống.

"Nhưng mà anh yên tâm, tôi đối với anh ta đã không có bất kỳ tình cảm gì, cũng sẽ không quay đầu lại ăn cỏ, càng không giúp anh ta làm gì." Quý Chu Chu cam đoan ba chuyện, tiếp theo mới ra vẻ lo âu: "Tôi chỉ là cảm thấy hơi phức tạp, anh chờ tôi điều chỉnh một chút là được."

"Cần bao lâu?"

"Hả?" Quý Chu Chu chớp chớp mắt, mới biết được anh đang hỏi mình, cần điều chỉnh bao lâu, cô suy nghĩ một chút, làm cam đoan: "5 phút là được."

Nhiều hơn nữa thì rất giống như cô thật sự để ý Thẩm Dã, ngộ nhỡ sau này sự oan uổng của Thẩm Dã lại để cô gánh thì làm thế nào.

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô hồi lâu, yên lặng quay đầu nhìn về phía mặt sông: "Vậy bây giờ em bắt đầu đi."

"... À." Cửa ải này cuối cùng cũng qua, Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm.

Không chờ đến 5 phút, phao cá của Cố Quyện Thư đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt Quý Chu Chu đã quên mất chuyện mình cần điều chỉnh, phấn khích đứng lên: "Cố tiên sinh! Mau mau kéo!"

Cố Quyện Thư nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cô nói cái gọi là tâm tình phức tạp, lại dễ dàng bị cần câu bất động quấy nhiễu như vậy, khóe môi anh nhẹ nhàng hiện lên một chút độ cong: "Gấp cái gì, câu cá không thể lập tức kéo lên."

"Vậy bây giờ phải làm gì?" Kinh nghiệm câu cá của Quý Chu Chu cũng có hạn, giống như đều là kiểu người buộc lưỡi câu cho bạn bè, lúc này vừa nghe kinh nghiệm lão luyện của Cố Quyện Thư, lập tức khiêm tốn xin chỉ giáo.

Cố Quyện Thư đỡ lấy cần câu lung lay hai cái: "Phải đợi nó bơi mệt rồi, mới câu lên, tránh cho nó nửa đường trốn thoát."

"À." Cái lý luận này cô đã sớm nghe qua, còn tưởng rằng có đạo lý khác, nhưng vẫn là thuận miệng khen ngợi: "Cố tiên sinh thật lợi hại."

Diệp Khuynh và Chử Trạm bên cạnh nghe được bọn họ bên này câu được rồi, cũng đi qua xem náo nhiệt, thấy Cố Quyện Thư chậm chạp không kéo cần câu, Diệp Khuynh nhịn không được nhắc nhở: "Có thể câu lên rồi đó."

"Không vội." Cố Quyện Thư nghiễm nhiên một đời cao nhân.

Diệp Khuynh nhìn về phía mặt nước: "Nhưng mà con cá này chắc không lớn, không cần phải nhữ như vậy chứ?"

"Ai nói, nhất định rất lớn." Cố Quyện Thư khá tự tin.

Diệp Khuynh còn muốn nói gì đó, trực tiếp bị Chử Trạm bịt miệng lại, đành phải im miệng cùng với Quý Chu Chu và Chử Trạm nhìn chằm chằm mặt nước, trong chớp mắt chờ đợi Cố Quyện Thư câu lên.

Cố Quyện Thư cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy giựt cần một cái, đột nhiên cảm thấy trọng lượng không giống như anh nghĩ cho lắm, không đợi nghi ngờ, thì một con cá chỉ bằng ngón trỏ của anh bị câu lên.

Bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh lại, ngay cả gió trong rừng cũng không muốn lay động.

"Phụt..." Sau khi Diệp Khuynh cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại chạy về chỗ ngồi của mình, Chử Trạm cũng giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, đi bộ rời khỏi.

Còn lại Quý Chu Chu chạy cũng không có cách nào chạy, sau khi kìm nén nửa ngày mới nặn ra một câu an ủi: "Tôi cảm thấy đã rất lớn. Thật sự, ngay cả bọn họ cũng chưa câu được như thế này. Cố tiên sinh đã rất giỏi rồi."

Cô không khen còn tốt hơn, khen một cái biểu cảm của Cố Quyện Thư cũng kỳ quái, sau một lúc lâu hỏi: "Em đang cười nhạo tôi?"

"... Không có."

"Chính là đang cười nhạo." Cố Quyện Thư liếc cô một cái, đem chuyện này kết luận.

Quý Chu Chu nghĩ lại một chút, thì phát hiện biểu hiện trước đó của mình mà nói, khó trách cuối cùng Cố Quyện Thư sẽ không có chút lưu tình nào giết cô. Xem ra sau này thật sự không thể càn rỡ a, Quý Chu Chu nhắc nhở bản thân lần nữa.

Cố Quyện Thư lại thả cần câu, lần này không khoác lác nữa, yên lặng câu cá của mình, rất nhanh thì câu lên một con cá lớn, hợp lý bắt được cá với Quý Chu Chu.

Diệp Khuynh và Chử Trạm bên kia cũng lần lượt câu mấy con, chờ lúc chú và Thẩm Dã xuất hiện, giỏ cá đã đầy.

Quý Chu Chu liếc mắt một cái nhìn thấy biểu cảm của mấy người Lý Thích Sơn, thấy trong mắt bọn họ đều là vui vẻ, đặc biệt là Lý Nhu Nhu, dường như đắc ý sắp kiềm chế không được, thì cô biết, sợ là hợp đồng của bọn họ đã ký rồi.

Tâm tình của Quý Chu Chu lại sa sút, Cố Quyện Thư dừng một chút, lặng lẽ dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của cô nhìn về phía bên đó.

"Bọn con câu cá không tệ, hầm canh chắc chắn ngon." Chú cười nói: "Trên núi này cũng có rau củ nấm các loại. Như vậy đi, chờ lát nữa chúng ta chia nhau đi hái một ít, đợi lúc trở về cùng giao cho đầu bếp, làm một bữa ăn đơn giản, thế nào?"

Còn lại đều là tiểu bối, tất nhiên đều đồng ý, chú vừa định nói tiếp, thì quản gia đã vội vàng chạy tới, ở bên tai ông ta nói mấy câu rồi ở một bên chờ.

Chú buông tiếng thở dài: "Một người bạn của chú đến, đợi chú đi gặp một chút. Chú thấy cá này còn chưa đủ, Quyện Quyện, bọn con câu thêm một ít, nấm thì vào trong rừng là có thể hái được. Mấy con chơi trước đi, lúc ăn cơm chúng ta gặp lại."

"Vâng." Cố Quyện Thư gật đầu đáp ứng.

Chú lại nhìn về phía Thẩm Dã: "Tiểu Thẩm, cậu xem..."

"Cố tiên sinh cũng ở lại câu cá, sao tôi dám không làm gì, tôi và Nhu Nhu đi tìm rau dại, cũng coi như là góp phần sức lực." Thẩm Dã nói đùa.

Chú gật đầu, dẫn quản gia rời khỏi, bầu không khí vốn không nóng nhất thời lạnh xuống.

Cố Quyện Thư rủ mắt nhìn chằm chằm mặt nước, giống như trước kia, không coi Thẩm Dã ra gì. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thẩm Dã cười cười, tựa như không nhìn ra sự lãnh đạm của anh, quay đầu nói với Quý Chu Chu: "Chu Chu, em ở lại đây cũng không ý nghĩa, muốn cùng anh và Nhu Nhu đi tìm rau dại không?"

"Tôi không biết rau dại, đi cũng không giúp được." Quý Chu Chu từ chối.

Thẩm Dã dừng một chút: "Anh có thể chỉ em."

"Vẫn là thôi đi, tôi không thích làm việc." Đừng nói là vốn dĩ đã không muốn dây dưa với anh ta, cho dù muốn, cũng không thể ở ngay trước mặt Cố Quyện Thư mà đi với anh ta, ngại mình sống quá lâu rồi sao? Thẩm Dã cố nén sự thống khổ trong nội tâm muốn lan ra lần nữa, gượng cười một cái: "Được, vậy em ở lại nghỉ ngơi, anh đi với Nhu Nhu."

Lý Nhu Nhu bên cạnh siết chặt lòng bàn tay, bực bội không lên tiếng đi theo Thẩm Dã vào rừng. Chờ sau khi bóng dáng hai người biến mất, Cố Quyện Thư đột nhiên giơ tay lên vuốt đầu Quý Chu Chu một cái.

"Gì thế?" Quý Chu Chu ngửa ra sau một chút, tránh đi tay anh.

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái: "Thật ngoan."

"?"

Quý Chu Chu suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được hai chữ "Thật ngoan " là sự đánh giá cô từ chối Thẩm Dã, cảm giác câm nín lại cuồn cuộn lần nữa. Cô coi như đã nhìn ra, sợ rằng nguyên nữ chính cũng là bị sự ham muốn chiếm hữu không thể giải thích được của anh hại chết.

Trong rừng, Lý Nhu Nhu thấy Thẩm Dã thất thần, rốt cuộc khống chế không được, hỏi: "Anh Thẩm Dã, gần đây anh làm sao vậy?"

"Hả?" Thẩm Dã hơi hơi hoàn hồn.

Hốc mắt của Lý Nhu Nhu đỏ lên, cắn môi đứng ở trước mặt anh ta: "Vì sao anh lại khác thường như vậy? Thật giống như biến thành một người khác? Đối với em thì lơ là nhiều như thế, nhưng đối với chị Chu Chu... Có phải anh thích chị ấy rồi không?"

"Em cũng cảm thấy anh rất khác thường à? Anh cũng cảm thấy như vậy." Thẩm Dã thất thần lần nữa, rõ ràng chỉ nghe nửa câu đầu của cô ta.

Nước mắt của Lý Nhu Nhu rớt xuống: "Tại sao không trả lời em? Có phải anh thích Quý Chu Chu rồi không?"

Thẩm Dã dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Đây không phải là chuyện em nên quan tâm."

Nói xong, anh ta đi về phía trước, trên núi nấm mọc hoang dại, mùi vị hẳn là rất tươi, anh ta muốn hái nhiều một chút, để cho Chu Chu nếm thử.

Lý Nhu Nhu không tin nhìn anh ta coi thường mình, ủy khuất tích góp trong khoảng thời gian này rốt cuộc bùng nổ. Cô ta đột nhiên xoay người, đối diện bóng lưng của Thẩm Dã gào khóc: "Sao anh lại có thể thế này?! Em thích anh lâu như vậy, tại sao anh có thể thích người phụ nữ khác?"

Thẩm Dã ngừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt.

"Anh Thẩm Dã, em thích anh, anh đừng thích Quý Chu Chu được không." Lý Nhu Nhu khóc lóc đến gần, từ phía sau ôm lấy eo anh ta: "Cho dù là thích người khác, cũng đừng thích chị ta được không? Lúc trước không phải anh đã nói sao? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đối với chị ta chỉ là lợi dụng, không thể nào thích chị ta, chị ta chẳng qua là đá kê chân cho chúng ta giẫm qua để có một cuộc sống tốt đẹp, không phải sao?"

Thẩm Dã đột nhiên run lên, nắm lấy tay cô ta hất ra, đáy mắt nhuộm một tầng giận tím người: "Em nói bậy gì đó, Chu Chu mới không phải đá kê chân. Anh chỉ xem em là em gái, không ngờ em lại có tâm tư này với anh!"

Anh ta nói xong lại dừng một chút, phát hiện bản thân vậy mà đối với ý nghĩ thật sự của em ấy cũng không ngạc nhiên, thật giống như rất lâu trước kia đã biết rồi, nhưng trước hôm nay, quả thật anh ta một chút cũng không biết.

"Trong khoảng thời gian này anh sẽ giúp em liên hệ với đơn vị du học, em ra ngoài một thời gian đi, khi nào điều chỉnh tâm trạng xong, lúc đó hãy trở về, còn chuyện khác, anh không hy vọng em nghĩ chuyện không nên nghĩ nữa." Trong giọng nói của Thẩm Dã lộ ra hàn ý, nghĩ đến lúc trước Chu Chu đối với em ấy móc tim móc phổi, em ấy lại có tâm tư xấu xa này, thì trong lòng liền có một cơn buồn nôn.

Lần đầu tiên Lý Nhu Nhu nhìn thấy anh ta lộ ra ác ý với mình, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, sau khi ngơ ngác một lúc lâu, cô ta đột nhiên bùng nổ: "Sau đó thì sao? Anh đưa em đi, có phải lập tức đón Quý Chu Chu trở về hay không?"

Thẩm Dã hung ác liếc cô ta một cái, nhưng không có phủ nhận, hiển nhiên là nghĩ như vậy.

Trong lòng Lý Nhu Nhu hận đến mức cực điểm, nước mắt cũng rớt dữ dội hơn, run rẩy đi đến trước mặt Thẩm Dã hèn mọn cầu xin: "Chị ta sẽ không đi theo anh đâu, bây giờ chị ta thay lòng đổi dạ rồi, chị ta đã không còn sạch sẽ nữa, từ trong ra ngoài đều bị Cố Quyện Thư..."

"Câm miệng!"

"Bọn họ khẳng định cái gì cũng đã làm rồi, Thẩm Dã, anh đừng lừa gạt bản thân, người phụ nữ đó chính là người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng, mặc kệ là ai, chỉ cần có người nuôi chị ta, thì chị ta sẵn lòng..."

Chát!

Lý Nhu Nhu nghiên mặt qua một bên, biểu tình trống rỗng phút chốc, lúc này mới run rẩy che mặt mình lại, giọng nói cũng nghẹn: "Thẩm Dã, anh đánh em..."

"Sau này đừng để tôi nghe được em nói những lời như vậy nữa, mặc kệ Chu Chu qua tay mấy người đàn ông, cô ấy ở trong lòng tôi, vĩnh viễn đều sạch sẽ nhất, vĩnh viễn là người phụ nữ quan trọng nhất." Đôi mắt của Thẩm Dã đều đỏ, sau khi lời nói phun ra khỏi miệng thì anh ta cũng sửng sốt một chút, đầu óc đau đớn từng cơn, thật giống như có cái gì muốn lao ra ngoài vậy.

Dưới chân Lý Nhu Nhu mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống đất. Sau một lúc lâu cô ta khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ ra điên loạn: "Nhưng mà chị ta không cần anh, bây giờ người chị ta thích, sẽ không đem chị ta tặng cho người đàn ông khác. Người đàn ông đó, bất kể là gia thế hay là bản lĩnh, đều hơn xa anh, chị ta sẽ không quay lại."

"Cô ấy sẽ, Cố Quyện Thư nhất định sẽ bại dưới tay tôi." Nếu như trước kia, Thẩm Dã tuyệt đối không dám nói như vậy, nhưng bây giờ anh ta, chính là như vậy tin tưởng kiên định.

Điều này anh ta chắc chắn, càng làm thương tổn Lý Nhu Nhu. Lý Nhu Nhu lau nước mắt, ép buộc bản thân bình tĩnh lại: "Vừa rồi cảm xúc của em hơi mất bình tĩnh, xin lỗi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện