Quý Chu Chu câm nín: "Chúng ta cũng cùng nhau đi ra ngoài, anh còn muốn quà tặng gì?" Bản thân không mua quà cho người nhà thì cũng thôi đi, đằng này còn đòi quà của cô, người này thật sự không biết xấu hổ.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Chu Trường Quân, đồ ăn trên bàn này dọn hết đi, chỉ chừa cháo trắng..."

"Có có có, đợi chút nữa tôi đưa anh." Quý Chu Chu hầm hừ cắt ngang.

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, giọng nói không trôi chảy: "Bỏ đi, em không thành tâm, vẫn là đem đồ ăn này..."

"Là đặc biệt mua cho anh, tôi vốn muốn tạo một bất ngờ tặng cho anh, ai dè anh như vậy không chờ được." Quý Chu Chu nói dối cũng không chớp mắt, còn không thành tâm, cô lại không luyện võ, cần thành tâm cái gì? Lúc này Cố Quyện Thư mới hài lòng, an phận cúi đầu ăn cơm, Quý Chu Chu thở phào một cái, vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, một lát lấy cái gì làm quà tặng.

Nửa tiếng sau, Cố Quyện Thư xuất hiện ở trong phòng Quý Chu Chu, cầm bông tai Quý Chu Chu đưa anh, suy nghĩ chốc lát, nghiêm túc hỏi: "Tôi cho em cái ảo tưởng gì, để em cảm thấy tôi có thể đeo cái này?"

"Ai kêu anh đeo, anh chờ đã." Quý Chu Chu nói xong tìm tờ giấy A4 màu vàng, gấp nó thành một hình tam giác, mở ra một góc bỏ bông tai vào dán miệng lại, lấy bút viết lên trên ba chữ "Bùa hộ mệnh", rồi mới đưa lại cho Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư nhìn hình tam giác màu vàng xấu xí, càng thêm trầm mặc.

"Ở trên bãi biển, tôi nghe một chị gái nói, đem đồ vật bên người mình tự làm thành bùa hộ mệnh tặng cho người khác, thì người đó sẽ nhận được một nửa vận khí của mình." Quý Chu Chu nói một cách nghiêm trang: "Thứ này lại không bình thường, chỉ có người trên một sổ hộ khẩu mới chịu cho, tôi nguyện ý làm như vậy, thì anh biết anh quan trọng bao nhiêu nhé?"

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm hình tam giác rất lâu, vẫn cảm thấy nó xấu.

"Anh không muốn thì thôi đi, tôi nghĩ cách bù cho anh cái khác." Quý Chu Chu nói xong thì muốn lấy đồ vật từ trong tay anh đi.

Cố Quyện Thư lập tức để ra sau lưng: "Không cho."

"Không phải anh chê à?" Quý Chu Chu hừ nhẹ.

Cố Quyện Thư im lặng, thật sự không thể nói lời chê bai, đành phải giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì hết, cầm bùa hộ mệnh của anh rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, Quý Chu Chu cũng bởi vì chuyện não bị chấn động, nên nhận được sự quan tâm trọng điểm trong nhà, cái gì ăn ngon uống ngon đều đưa tới trước mặt cô, dạ dày của cô chưa từng được nghỉ ngơi. Lúc sắp căng ra bệnh, Cố Quyện Thư dẫn cô đi kiểm tra một chút, chắc chắn đã khỏe rồi, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.

Thấy mấy ngày cô lại tròn một vòng, Cố Quyện Thư nghiêm túc nói: "Nếu khỏe rồi, hôm nay bắt đầu giảm cân."

"Được." Lúc này Quý Chu Chu dứt khoát đồng ý, thịt cá dinh dưỡng cao, canh bổ gì đó, cô thật sự ăn ngán, đây là thời điểm để cho dạ dày của mình nghỉ ngơi một chút.

Mà cô đồng ý, buổi tối đối mặt, chính là hai quả trứng luộc vào một chén cháo, sau khi ăn xong cô nhìn về phía Cố Quyện Thư, đối phương nhìn cô khẽ lắc đầu một cái.

Quý Chu Chu đổi ý: "Tôi muốn ăn thịt, tôi không muốn giảm cân, tôi gầy như vậy, giảm cái gì mà giảm."

Cố Quyện Thư nhìn Chu Trường Quân một cái, Chu Trường Quân lập tức đem cái cân điện tử tới, Quý Chu Chu tràn đầy tự tin đứng lên trên, từ trên xuống dưới lặng im, sau một hồi yên tĩnh nghiêm túc nhìn anh: "Không, tôi không tin, nhất định anh động tay động chân."

"Bây giờ cần đặt hàng mua cho em một cái khác không?

Quý Chu Chu từ chối: "Cho dù là nặng cũng không nói được gì, trên người tôi vẫn rất gầy..." Cô bóp một cái, thì bóp được một miếng thịt mỡ nho nhỏ trên bụng.

...Ừmmm, đều hình thành quy mô, nói là thịt mỡ nho nhỏ cũng là làm khó nó quá rồi. Quý Chu Chu trầm mặc phút chốc, đột nhiên sụp đổ: "Tôi mập như vậy khi nào?!" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô rõ ràng muốn trở về cup C của mình mà thôi, vì sao lại mập nhiều thế này?!

Quý Chu Chu "A a a" chạy về phòng, ở trước gương soi nửa ngày, tuyệt vọng phát hiện trừ ngực ra, chỗ nào cũng mập. Kỳ thật ngực cũng đầy đặn hơn trước rất nhiều, nhưng mà! So với thịt mỡ ở những chỗ khác, căn bản không đáng nhắc tới, được chưa?!

Lúc Quý Chu Chu sụp đổ, Cố Quyện Thư vẫn đang chầm chậm ăn bò bít tết, Chu Trường Quân liếc nhìn cửa phòng ăn một cái, thấy Quý Chu Chu rề rà không quay lại, nhịn không được hỏi Cố Quyện Thư: "Có phải chúng ta tổn thương người quá rồi không? Cô ấy đột nhiên biết bản thân là một người mập mạp, có thể rất bị đả kích không? Con gái đặc biệt để ý chuyện này.""Ông cũng cảm thấy cô ấy mập?" Cố Quyện Thư nhìn về phía ông ta.

Chu Trường Quân nói lỡ miệng, gượng cười một tiếng, thì dứt khoát không nói chuyện. Nhưng mà nói lại, sau khi cô gái này đến nhà, thật sự giống như thổi khí cầu lên vậy, mặc dù đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng nếu không tiết chế, chỉ sợ chưa tới nửa năm đã thành khinh khí cầu rồi.

Lần này hình như Quý Chu Chu rất bị đả kích, cho đến khi Cố Quyện Thư ra phòng ăn, cô cũng không quay lại. Lúc Cố Quyện Thư về phòng dừng một chút, vẫn là dặn dò Chu Trường Quân: "Làm chút đồ ăn dễ tiêu hóa để trong tủ lạnh."

"Được."

*****

Ban đêm, Quý Chu Chu đói đến ngủ không được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là bò dậy, nhón chân khẽ đi vào phòng bếp, bởi vì lần đầu tiên làm chuyện này một mình, nên lúc sắp đến phòng bếp còn vướng chân một cái, xém chút nữa té xuống đất.

"Phụt..."

Quý Chu Chu cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía có âm thanh, trong bóng tối chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một chút hình dáng của đối phương, nhưng cũng biết đó là Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư im lặng, anh thật sự không nhịn được, vì vậy mới cười ra tiếng. Nói đến cũng khéo, đêm nay anh hơi khó ngủ, nên muốn ra lấy một hộp sữa chua, kết quả mới vừa xuống lầu đã nhìn thấy bộ dáng cô cong mông xém chút nữa té ngã, cứ như vậy không nhịn được.

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là giả vờ không nhìn thấy gì, vẻ mặt bình tĩnh trở về phòng. Ánh mắt của Quý Chu Chu vẫn luôn đuổi tới chỗ không nhìn thấy được, lo lắng có phải anh nhìn thấy mình rồi không, nhưng nghĩ lại một chút, người thích hại mình như vậy, một cơ hội tốt thế này, nếu anh nhìn thấy sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Nghĩ như thế, Quý Chu Chu yên tâm, chạy đến phòng bếp ăn một hồi, cảm thấy mãn nguyện quay về phòng ngủ.

Một khoảng thời gian tiếp theo, cô bắt đầu duy trì thói quen mỗi buổi tối chạy đến phòng bếp, Chu Trường Quân chỉ có thể sắp xếp phòng bếp, mỗi ngày làm một ít bữa ăn kiêng dinh dưỡng để trong tủ lạnh.

Rốt cuộc một đêm nọ, Quý Chu Chu làm bộ làm tịch đẩy trứng luộc trên bàn ra: "Tôi đều ăn ngán rồi, sau này buổi tối không cần làm cho tôi, giảm cân nhất định phải đủ tàn nhẫn với bản thân mới được."

Nói xong, Quý Chu Chu đối với bản thân đủ tàn nhẫn trở về phòng, hung hăng bỏ lại những người đàn ông không có tiến bộ của Cố gia ở sau lưng.

Chờ cô đi rồi, Chu Trường Quân không nhịn được hỏi Cố Quyện Thư: "Tiên sinh, thay vì để mỗi tối thêm bữa ăn cho Chu Chu, còn không bằng để cô ấy buổi tối ăn đúng giờ, hay là bắt đầu từ ngày mai, trực tiếp cho cô ấy một bữa ăn kiêng vào buổi tối nhé, cô ấy cũng đỡ phải mỗi ngày đều chạy đến phòng bếp.""Ông không hiểu." Cố Quyện Thư ý vị thâm trường nhìn ông ta một cái, "Nếu cho Chu Chu ăn đúng giờ, có thể cô ấy sẽ phải đi trộm thịt, vẫn là như thế này cô ấy phối hợp cao hơn."

"..." Chu Trường Quân cẩn thận nghĩ nghĩ, quả thật gần đây Chu Chu gầy một chút, tuy hơn 1kg mắt thường không nhìn thấy được, nhưng cũng xem như rất có hiệu quả.

Ông ta cảm thấy kính nể Cố Quyện Thư.

Quý tiểu bạch thỏ(*), người không biết kế hoạch nham hiểm của cẩu đàn ông, mỗi ngày theo kế hoạch của anh lén lút đến phòng bếp ăn cơm, sau đó qua mấy ngày cân thử, thấy cân nặng chầm chậm giảm xuống nhưng lại có hiệu quả, cho nên trong lòng hài lòng, quả nhiên phải thừa dịp lúc thịt của mình không chú ý tới đi ăn đồ ăn, như vậy mới có thể đã lừa được mỡ.

(*) Tiểu bạch thỏ: kiểu con gái ngây thơ, trong sáng.

Vì thế Quý Chu Chu tiếp tục ăn như vậy, mặc dù cô thấy rất kỳ lạ, vì sao trong tủ lạnh đều để những bữa ăn ít chất béo, nhưng nghĩ lại một chút, bản thân có ăn đã không tệ rồi, còn chọn cái gì mà chọn đây. Nghĩ như vậy, cô lại ăn khá vui vẻ.

Trong khoảng thời gian trộm cơm này, chuyện kịch bản cũng không nhàn rỗi, đợi sắp đến trước ba ngày đọc kịch bản, cô lấy số lượng 15 tập gửi cho Diệp Khuynh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Diệp Khuynh đối với việc chăm chỉ của cô rất là hài lòng, sau khi khen vài lần thì dứt khoát bắt đầu phát lì xì khen thưởng, Quý Chu Chu yên tâm thoải mái nhận lấy, hơn nữa vô cùng vui vẻ.

Sự nghiệp gia đình đều vui vẻ, Quý Chu Chu xem chút nữa đã quên mất mình là ai, ngay cả chuyện lão phu nhân chất vấn cô, khi đi biển tại sao không ngăn cản Cố Quyện Thư đi cùng đàn ông, cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Cho đến khi Diệp Khuynh gửi cho cô thời gian và địa điểm đọc kịch bản, cô mới giật mình phát hiện mình là nàng dâu xấu xí phải đi gặp Diệp công công.

Mà có thể trùng hợp là, hôm đó Cố Quyện Thư không có việc ở nhà, nên muốn cùng cô đi ra ngoài một chút.

"Nhưng tôi muốn tự mình đi dạo phố, không dẫn đàn ông theo." Quý Chu Chu kín đáo nhắc nhở.

Cố Quyện Thư thong thả nhìn về phía cô: "Em muốn làm gì?"

"Tôi cũng muốn cuộc sống của mình nha, cũng muốn một mình đi dạo phố, xem phim, mua quần áo, dẫn anh theo thì kiểu vui vẻ này sẽ giảm đi rất nhiều." Quý Chu Chu giả vờ đáng thương nắm lấy góc áo của anh: "Hôm nay tôi cho mình một ngày độc lập, xin anh đừng phá hỏng nó."

Cố Quyện Thư híp mắt lại.

Quý Chu Chu biết ý của anh đây là không đồng ý, dứt khoát làm rõ: "Cố tiên sinh, tôi tuyên bố, thời kỳ phản nghịch của tôi tới rồi, hôm nay muốn một mình ra ngoài chơi, không cho phép anh đi theo tôi."

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô rất lâu, lặng lẽ về phòng thay quần áo, lúc đang định tâm sự về thời kỳ phản nghịch với cô, thì quay lại sô pha đã không có ai.

"Tiên sinh, Chu Chu tự mình ra ngoài chơi, nói khi trở về sẽ đem trà sữa và khoai nướng cho anh." Chu Trường Quân cười gượng, thật sự xấu hổ, ông ta cũng cảm thấy Chu Chu cả ngày ở nhà buồn bực quá đáng thương, cho nên tài xế đưa cô ra ngoài là mình sắp xếp.

Cố Quyện Thư trầm mặc, đứng tại chỗ nghiêm túc suy tư.

Chu Trường Quân sợ anh tức giận, cẩn thận khuyên nhủ: "Ngày thường Chu Chu vẫn luôn ở nhà, thỉnh thoảng thả lỏng cũng là vây quanh ngài, quả thật bản thân cần một chút thời gian, giống như mấy đứa trẻ lớn vậy, đúng là có lúc không thích hòa đồng với mọi người, ngài xem..."

"Ông nói với cô ấy, trà sữa phải có hai phần trân châu, thêm pudding nữa."

"Hả?"

Cố Quyện Thư ẩn ẩn liếc ông ta một cái, dường như đối với năng lực đả thông của ông ta rất bất đắc dĩ: "Tự tôi nói với cô ấy, ông thỉnh thoảng cũng nên ở chung với nhiều người trẻ tuổi một chút, đồ ăn bọn họ thích đều rất ngon."

"..." Làm sao để trò chuyện thật tốt với Chu Chu, đột nhiên trở thành trà sữa rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện