Diệp Khuynh cười: "Hóa ra cô Chu đã có con rồi, thật sự nhìn không ra, trông cô rất trẻ tuổi."
Lời của đạo diễn vừa nói ra, những người khác nhất định phải phụ họa vài câu, Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn đám người này trợn mắt nói dối, chờ bọn họ nịnh bợ xong, thì e dè gật gật đầu.
"Cô Chu không về nhà, bạn nhỏ chỉ ăn rau xanh chắc không đủ dinh dưỡng nhỉ?" Nữ chính Triệu Văn hỏi.
"Tôi kêu trợ lý đi đưa ít đồ ăn ngon nhé!" Trần Doanh, người lúc nãy đã nói chen vào, lập tức mở miệng.
Quý Chu Chu lắc đầu: Thằng bé không còn nhỏ, không cần để ý đến nó.
"Vậy được rồi, hôm nay các vị vất vả, muốn ăn gì nói với tôi, tôi mời." Diệp Khuynh khá hào phóng.
"Khách sạn 5 sao!"
"Cơm Tây bò bít tết!"
Một lời mời của đạo diễn, bầu không khí lập tức sôi nổi lên, Diệp Khuynh kêu trợ lý tổng kết ý tưởng của mọi người lại, cuối cùng đưa ra quyết định: "Đi, ăn buffet ở khách sạn 5 sao, muốn ăn món gì thì ăn món đó!"
Mọi người phía dưới lập tức hoan hô một tiếng, trong đó Lục Ngữ Thần vui vẻ nhất, mặc dù người đại diện của anh ta liên tục dặn dò anh ta không được ăn nhiều.
Quý Chu Chu mỉm cười nhìn bọn họ, Diệp Khuynh đột nhiên nhìn về phía cô: "Cô Chu cũng đi cùng nhé."
Quý Chu Chu muốn từ chối, bởi vì ăn cơm vẫn cần tháo khẩu trang xuống, cô sợ bị nhận ra. Diệp Khuynh lập tức xóa bỏ nghi ngờ của cô: "Yên tâm nhé, đến lúc đó chuyển một cái bình phong cho cô, cô ngồi một mình, ăn xong mọi người vui vẻ một chút, coi như là làm quen."
Bình thường vào đoàn phim cũng có thói quen ăn ăn uống uống này, Quý Chu Chu do dự một chút, vẫn là đồng ý. Đoàn người lập tức chia nhóm xuống lầu, xuất phát đến khách sạn mà Diệp Khuynh đã đặt.
Người đại diện lái xe bảo mẫu(1) rời đi trước, che chở cho diễn viên phía sau, sau khi chờ fans bên ngoài đều đi gần hết, lúc này mới chậm rãi lái xe ra công ty.
Diệp Khuynh và Quý Chu Chu ngồi trên một chiếc xe, hai người trò chuyện đơn giản một chút, rồi thì ai làm chuyện người đó.
Cố Quyện Thư vẫn còn gửi tin nhắn cho Quý Chu Chu, sau khi cứ mãi hỏi cô muốn về nhà ăn cơm trưa hay không và đều nhận được câu trả lời phủ định thì mới không nói chuyện với cô nữa.
3 phút sau, Diệp Khuynh nhận được tin nhắn của Cố Quyện Thư: Chán quá, lại đây ăn cơm với tôi.
Diệp Khuynh nói không nên lời, nhìn "Biên kịch Chu Tứ Quý" bên cạnh một cái, cúi đầu trả lời: Chu Chu đâu? Cố Quyện Thư: Đi chơi rồi.
Diệp Khuynh: Anh tự ăn không được?
Cố Quyện Thư ngồi trước bàn ăn trầm mặc một lát, trả lời: Không được.
Rõ ràng trước kia đều là một mình ăn cơm, quen rồi, cũng không biết tại sao, hôm nay đột nhiên chỗ đối diện trống không, thì anh không có hứng thú ăn cơm chút nào. Vốn dĩ muốn kêu Chu Trường Quân ăn cùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của ông ta, cuối cùng đành thôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Diệp Khuynh thích hợp.
Diệp Khuynh trả lời: Tôi ở khách sạn Bạch Châu, hôm nay đoàn phim ăn liên hoan, không thể đi tìm anh, nhà anh cách bên này rất gần, đến đây đi, vừa lúc để cho bọn họ nhìn thấy kim chủ đại nhân.
Cố Quyện Thư không có hứng thú: Không đi.
Diệp Khuynh: Đến đi, lần này tôi bị người khác nhét vào một diễn tinh(*), cả ngày muốn đè đầu nữ chính, là tiết mục mà anh thích.
(*) Diễn tinh: chỉ người giỏi diễn trò.
Cố Quyện Thư: Được, bây giờ tôi đến liền.
Diệp Khuynh cất di động, nhìn về phía Quý Chu Chu mỉm cười: "Tôi có người bạn muốn đến đây, một chút nữa giới thiệu hai người làm quen." Đùi vàng to như vậy, đương nhiên phải để cho đại gia khoe ra một chút.
Quý Chu Chu mơ hồ cảm thấy sai sai, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Một đám người lần lượt đến khách sạn, Quý Chu Chu và Diệp Khuynh đến trễ nhất, vừa xuống xe thì thấy Lục Ngữ Thần ở trong đại sảnh chờ, sau khi nhìn thấy bọn họ thì cười đi tới đón tiếp: "Diệp đạo, cô Chu, tất cả mọi người chờ hai người lâu rồi, kêu tôi tới chờ hai người đây."
Quý Chu Chu ngước mắt quét anh ta một cái, cảm thấy không có đoàn phim nào dám sai khiến nam chính như vậy. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà người ta lấy lòng với mình, cũng không cần phải nhất định vạch trần gì đó, đây là vài trò cỏn con lấy lòng của diễn viên, đối với hậu trường của bọn họ cũng là chuyện tốt, ai mà không thích người trẻ tuổi cần mẫn, miệng lưỡi ngọt ngào.
Đặc biệt là kiểu người ngoại hình đẹp, năng lực làm việc cũng vẫn được này, vậy thì càng không cần nhiều lời. Diệp Khuynh nghe vậy cười mắng: "Được rồi, ai dám phiền cậu đại giá, cậu chính là thấy cô Chu tới, muốn nịnh bợ một chút hả."
"Đúng vậy, tuy tôi và cô Chu gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không biết sao cảm thấy rất hợp nhau, muốn nịnh bợ một chút, thế nào." Lục Ngữ Thần làm một bộ dáng vô lại để cho người ta yêu thích, gãi đúng chỗ ngứa vừa phải đúng lúc.
Hôm nay, thái độ ân cần của Diệp Khuynh đối với Chu Tứ Quý, nghĩ đến vị biên kịch thần bí mặt cũng không chịu lộ này, tài năng không phải người bình thường có thể so sánh được, chỉ sợ không bao lâu, người nịnh bợ sẽ xếp thành hàng dài, bây giờ anh ta lấy lòng, ngược lại dễ hơn một chút.
Anh ta vốn là mày kiếm mắt sáng, ngoại hình cực đẹp, cộng thêm tận lực khoe tài, lang tính trong《Mẹ kế quyến rũ của tôi》 bớt đi, lại thêm chút nãi khí. Đáy mắt Quý Chu Chu mỉm cười, không thể không nói trong thời gian rất ngắn đã sinh ra thiện cảm với diễn viên này, chờ sau này mình có nhiều tiếng nói, sẽ hợp tác với anh ta nhiều hơn.
Mấy người vừa đi vừa nói, khi lên thang máy, Lục Ngữ Thần bước vào thang máy trước, đứng ở cửa thang máy đưa tay chắn cửa: "Mời hai vị vào."
"Vất vả Lục đại minh tinh." Diệp nghiêng liếc anh ta một cái, mời Quý Chu Chu đi vào.
Quý Chu Chu nở nụ cười, mặc dù kính râm, khẩu trang, mũ che mặt chắc chắn, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được tâm tình của cô không tệ.
Cô vừa vào thang máy đứng yên, thì di động Diệp Khuynh vang lên, anh ta "A" một tiếng, ngẩng đầu đã nhìn thấy kim chủ ba ba của mình đi đến bên này, vội vàng đè phím mở cửa thang máy lại, cao giọng gọi: "Quyện... Cố tiên sinh! Bên này!"
Trong lòng Quý Chu Chu giật mình một cái, chợt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cố Quyện Thư mặc một bộ đồ bình thường lười biếng đi về phía bên này, dù người trong thang máy đều đang đợi anh, nhưng cũng không thấy anh nhanh hơn một phân.
... Đờ mờ! Tên này không phải ở nhà ăn salad à? Tại sao lại chạy ra ngoài!
Lục Ngữ Thần nhìn người đàn ông có ngoại hình chiều cao đều xuất sắc như vậy, sau khi sửng sốt một chút thì rất bình tĩnh cười hỏi: "Diệp đạo, vị này là?"
"Yên tâm đi, vị này có hàng tỉ gia sản phải thừa kế, không phải người đoạt chén cơm với cậu." Diệp Khuynh không cần nghĩ cũng biết anh ta suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nhạo.
Lục Ngữ Thần bị nhìn ra cũng không mất tự nhiên: "Tôi đây không phải lo lắng sao? Anh bạn này trông chỗ nào cũng mạnh hơn tôi, anh ấy thật sự muốn ăn chén cơm này, tôi không thể không chết đói."
Quý Chu Ch hốt hoảng đồng thời ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Ngữ Thần và Cố Quyện Thư, phải thừa nhận Lục Ngữ Thần nói đúng. Có phải lúc ông Trời tạo người, thứ gì tốt đều cho Cố Quyện Thư không? Ngoại hình đẹp lại có tiền, hình như chỉ số IQ(*) cũng không thấp... À, chỉ số EQ(*) không cao lắm.
(*) IQ: chỉ số thông minh.
(*) EQ: chỉ số thông minh cảm xúc.
(Để hiểu sâu hơn hãy tra Google)
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, Cố Quyện Thư đã vào thang máy, ánh mắt lập tức dừng ở trên người cô đang đứng trong góc. Trong lòng Quý Chu Chu giật mình một cái, chẳng lẽ nhanh như vậy đã rơi ngựa rồi hả?
Cũng may Cố Quyện Thư chỉ là nhìn lướt qua, liền bị Diệp Khuynh vỗ một chút, trong nháy mắt dời đi sự chú ý.
"Giới thiệu cho anh một chút, người này là diễn viên nam chính của chúng ta, chắc anh biết rồi, bên kia là cô Chu biên kịch." Diệp Khuynh cười giới thiệu: "Người này là Cố tiên sinh."
Lúc Cố Quyện Thư đầu tư, thích dùng bút danh Cố Quyện này, nên anh ta cũng chỉ nói theo.
Lục Ngữ Thần và Cố Quyện Thư lên tiếng chào hỏi, Quý Chu Chu cũng gật đầu tỏ ý, nhưng Cố Quyện Thư chỉ gật đầu một cái, lười biếng đứng ở giữa thang máy, dường như hoàn toàn không thèm để ý bọn họ.
Quý Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy thái độ của anh vẫn rất làm cho người ta ngứa răng.
Một đám người đến nhà hàng buffet ở tầng cao nhất, vì để tiện cho mấy diễn viên này, Diệp Khuynh trực tiếp bao hết, cho nên mặc dù người của đoàn phim rất nhiều, nhưng thoạt nhìn nhà hàng vẫn trống rỗng.
Sau khi Quý Chu Chu chờ Cố Quyện Thư đi ra thang máy, nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Khuynh một cái, đưa mấy chữ mình mới vừa đánh xong cho anh ta xem: Nhiều người quá, tôi gần như mắc chứng rối loạn khủng hoảng, nếu không thì tôi về trước nhé.
"Đừng mà, đã tới đây rồi." Diệp Khuynh quan sát một vòng, nhìn thấy mọi người tự giác ngồi rải rác hai bên bàn dài, mà phía sau bàn dài có mấy cái ghế dựa cao(2): "Hay là cô đến chỗ đó ngồi đi, ít nhất cơm nước xong xuôi rồi về."
Quý Chu Chu nhìn theo ngón tay của anh ta, thiết kế ghế dựa cao nửa phần dưới là che chắn, phía trên là giàn hoa nghệ thuật chạm khắc bằng sắt, ngăn cách một ít tầm mắt rất tốt, cho dù cô kéo khẩu trang xuống một chút, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác nhìn thấy, ngược lại cô muốn thấy tình hình bên ngoài, chỉ cần ngồi thẳng người là được.
Quý Chu Chu do dự một chút, vẫn là đồng ý. Lần đầu tiên vào đoàn phim, dù sao cũng phải cho đạo diễn mặt mũi.
Diệp Khuynh quả nhiên vui mừng: "Cô không cần phải để ý những người khác, ăn xong rồi thì nói với tôi một tiếng, tôi kêu người đưa cô rời khỏi."
Quý Chu Chu lại gật gật đầu, rồi đi vào nhà hàng lấy đồ ăn. Diệp Khuynh đi tiếp đón Cố đại thiếu trước, đợi sau khi sắp xếp chỗ ngồi chủ vị cho Cố thiếu gia xong thì dặn dò người nọ: "Đi lấy ít đồ ăn cho Cố tiên sinh."
"Vâng!" Người nọ lập tức đi lấy.
Mấy người còn lại nhìn dáng vẻ ân cần của Diệp Khuynh đối với Cố Quyện Thư, mơ hồ suy đoán nhất định thân phận của vị này không bình thường... (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói tới họ Cố, hình như mấy năm nay, phim của Diệp đạo đều có một người đầu tư cố định, tên là Cố Quyện.
Vì vậy, mọi người cũng đều biết anh là ai.
Quý Chu Chu đứng trước mặt cua Cà ra, đôi mắt thèm thuồng muốn rớt ra rồi, khoảng thời gian gần đây cô đều thiếu dầu thiếu muối, vốn dĩ cảm thấy còn ổn, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy những món thịt cá này, mới phát hiện hóa ra mình đã thành một con sói đói.
Sau bữa tiệc này, còn không biết đến bao lâu nữa không được ăn những món này, cô đi từng chuyến từng chuyến bưng đồ ăn lên bàn mình: cua Cà ra(3), tôm He(4), nồi ếch trâu(5), vịt quay(6), bò bít tết(7), thịt kho tàu(8). Món nào ngon thì lấy món đó, giống như một con hamster nhỏ bận rộn, đi tới đi lui giữa cái bàn để đồ ăn và bàn ăn.
Tuy tất cả mọi người ở đây đều phải ăn, nhưng cái hành động bận rộn này của cô cũng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của người khác. Trần Doanh nhìn salad giảm cân trước mặt, lộ vẻ mặt khinh thường, nhưng lúc Quý Chu Chu nhìn về phía cô ta thì mỉm cười tỏ vẻ gần gũi. Cố Quyện Thư lặng lẽ nhìn cô, cảm thấy bộ dáng con quỷ chết đói này rất quen thuộc, vì vậy cúi đầu gửi tin nhắn.
Diệp Khuynh cũng chú ý tới, mắc chứng khủng hoảng trầm cảm sẽ dẫn đến ăn uống quá độ sao?
Lục Ngữ Thần bởi vì phải giảm cân, không thể thoải mái ăn uống, sau khi nhìn thấy Quý Chu Chu bưng đồ ăn, nhịn không được cũng đi giúp một chút, chờ đồ ăn bày ra đầy bàn thì thức thời rời đi.
Quý Chu Chu ngồi bên cạnh cái bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp thoải mái thở dài một tiếng, còn chưa kịp ăn, thì nhìn thấy chấm đỏ trên di động lóe lên, mở ra xem một cái, xém chút nữa làm rớt di động xuống bàn.
Cố Quyện Thư: Đừng ăn uống quá độ.
Lời của đạo diễn vừa nói ra, những người khác nhất định phải phụ họa vài câu, Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn đám người này trợn mắt nói dối, chờ bọn họ nịnh bợ xong, thì e dè gật gật đầu.
"Cô Chu không về nhà, bạn nhỏ chỉ ăn rau xanh chắc không đủ dinh dưỡng nhỉ?" Nữ chính Triệu Văn hỏi.
"Tôi kêu trợ lý đi đưa ít đồ ăn ngon nhé!" Trần Doanh, người lúc nãy đã nói chen vào, lập tức mở miệng.
Quý Chu Chu lắc đầu: Thằng bé không còn nhỏ, không cần để ý đến nó.
"Vậy được rồi, hôm nay các vị vất vả, muốn ăn gì nói với tôi, tôi mời." Diệp Khuynh khá hào phóng.
"Khách sạn 5 sao!"
"Cơm Tây bò bít tết!"
Một lời mời của đạo diễn, bầu không khí lập tức sôi nổi lên, Diệp Khuynh kêu trợ lý tổng kết ý tưởng của mọi người lại, cuối cùng đưa ra quyết định: "Đi, ăn buffet ở khách sạn 5 sao, muốn ăn món gì thì ăn món đó!"
Mọi người phía dưới lập tức hoan hô một tiếng, trong đó Lục Ngữ Thần vui vẻ nhất, mặc dù người đại diện của anh ta liên tục dặn dò anh ta không được ăn nhiều.
Quý Chu Chu mỉm cười nhìn bọn họ, Diệp Khuynh đột nhiên nhìn về phía cô: "Cô Chu cũng đi cùng nhé."
Quý Chu Chu muốn từ chối, bởi vì ăn cơm vẫn cần tháo khẩu trang xuống, cô sợ bị nhận ra. Diệp Khuynh lập tức xóa bỏ nghi ngờ của cô: "Yên tâm nhé, đến lúc đó chuyển một cái bình phong cho cô, cô ngồi một mình, ăn xong mọi người vui vẻ một chút, coi như là làm quen."
Bình thường vào đoàn phim cũng có thói quen ăn ăn uống uống này, Quý Chu Chu do dự một chút, vẫn là đồng ý. Đoàn người lập tức chia nhóm xuống lầu, xuất phát đến khách sạn mà Diệp Khuynh đã đặt.
Người đại diện lái xe bảo mẫu(1) rời đi trước, che chở cho diễn viên phía sau, sau khi chờ fans bên ngoài đều đi gần hết, lúc này mới chậm rãi lái xe ra công ty.
Diệp Khuynh và Quý Chu Chu ngồi trên một chiếc xe, hai người trò chuyện đơn giản một chút, rồi thì ai làm chuyện người đó.
Cố Quyện Thư vẫn còn gửi tin nhắn cho Quý Chu Chu, sau khi cứ mãi hỏi cô muốn về nhà ăn cơm trưa hay không và đều nhận được câu trả lời phủ định thì mới không nói chuyện với cô nữa.
3 phút sau, Diệp Khuynh nhận được tin nhắn của Cố Quyện Thư: Chán quá, lại đây ăn cơm với tôi.
Diệp Khuynh nói không nên lời, nhìn "Biên kịch Chu Tứ Quý" bên cạnh một cái, cúi đầu trả lời: Chu Chu đâu? Cố Quyện Thư: Đi chơi rồi.
Diệp Khuynh: Anh tự ăn không được?
Cố Quyện Thư ngồi trước bàn ăn trầm mặc một lát, trả lời: Không được.
Rõ ràng trước kia đều là một mình ăn cơm, quen rồi, cũng không biết tại sao, hôm nay đột nhiên chỗ đối diện trống không, thì anh không có hứng thú ăn cơm chút nào. Vốn dĩ muốn kêu Chu Trường Quân ăn cùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của ông ta, cuối cùng đành thôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Diệp Khuynh thích hợp.
Diệp Khuynh trả lời: Tôi ở khách sạn Bạch Châu, hôm nay đoàn phim ăn liên hoan, không thể đi tìm anh, nhà anh cách bên này rất gần, đến đây đi, vừa lúc để cho bọn họ nhìn thấy kim chủ đại nhân.
Cố Quyện Thư không có hứng thú: Không đi.
Diệp Khuynh: Đến đi, lần này tôi bị người khác nhét vào một diễn tinh(*), cả ngày muốn đè đầu nữ chính, là tiết mục mà anh thích.
(*) Diễn tinh: chỉ người giỏi diễn trò.
Cố Quyện Thư: Được, bây giờ tôi đến liền.
Diệp Khuynh cất di động, nhìn về phía Quý Chu Chu mỉm cười: "Tôi có người bạn muốn đến đây, một chút nữa giới thiệu hai người làm quen." Đùi vàng to như vậy, đương nhiên phải để cho đại gia khoe ra một chút.
Quý Chu Chu mơ hồ cảm thấy sai sai, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Một đám người lần lượt đến khách sạn, Quý Chu Chu và Diệp Khuynh đến trễ nhất, vừa xuống xe thì thấy Lục Ngữ Thần ở trong đại sảnh chờ, sau khi nhìn thấy bọn họ thì cười đi tới đón tiếp: "Diệp đạo, cô Chu, tất cả mọi người chờ hai người lâu rồi, kêu tôi tới chờ hai người đây."
Quý Chu Chu ngước mắt quét anh ta một cái, cảm thấy không có đoàn phim nào dám sai khiến nam chính như vậy. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà người ta lấy lòng với mình, cũng không cần phải nhất định vạch trần gì đó, đây là vài trò cỏn con lấy lòng của diễn viên, đối với hậu trường của bọn họ cũng là chuyện tốt, ai mà không thích người trẻ tuổi cần mẫn, miệng lưỡi ngọt ngào.
Đặc biệt là kiểu người ngoại hình đẹp, năng lực làm việc cũng vẫn được này, vậy thì càng không cần nhiều lời. Diệp Khuynh nghe vậy cười mắng: "Được rồi, ai dám phiền cậu đại giá, cậu chính là thấy cô Chu tới, muốn nịnh bợ một chút hả."
"Đúng vậy, tuy tôi và cô Chu gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không biết sao cảm thấy rất hợp nhau, muốn nịnh bợ một chút, thế nào." Lục Ngữ Thần làm một bộ dáng vô lại để cho người ta yêu thích, gãi đúng chỗ ngứa vừa phải đúng lúc.
Hôm nay, thái độ ân cần của Diệp Khuynh đối với Chu Tứ Quý, nghĩ đến vị biên kịch thần bí mặt cũng không chịu lộ này, tài năng không phải người bình thường có thể so sánh được, chỉ sợ không bao lâu, người nịnh bợ sẽ xếp thành hàng dài, bây giờ anh ta lấy lòng, ngược lại dễ hơn một chút.
Anh ta vốn là mày kiếm mắt sáng, ngoại hình cực đẹp, cộng thêm tận lực khoe tài, lang tính trong《Mẹ kế quyến rũ của tôi》 bớt đi, lại thêm chút nãi khí. Đáy mắt Quý Chu Chu mỉm cười, không thể không nói trong thời gian rất ngắn đã sinh ra thiện cảm với diễn viên này, chờ sau này mình có nhiều tiếng nói, sẽ hợp tác với anh ta nhiều hơn.
Mấy người vừa đi vừa nói, khi lên thang máy, Lục Ngữ Thần bước vào thang máy trước, đứng ở cửa thang máy đưa tay chắn cửa: "Mời hai vị vào."
"Vất vả Lục đại minh tinh." Diệp nghiêng liếc anh ta một cái, mời Quý Chu Chu đi vào.
Quý Chu Chu nở nụ cười, mặc dù kính râm, khẩu trang, mũ che mặt chắc chắn, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được tâm tình của cô không tệ.
Cô vừa vào thang máy đứng yên, thì di động Diệp Khuynh vang lên, anh ta "A" một tiếng, ngẩng đầu đã nhìn thấy kim chủ ba ba của mình đi đến bên này, vội vàng đè phím mở cửa thang máy lại, cao giọng gọi: "Quyện... Cố tiên sinh! Bên này!"
Trong lòng Quý Chu Chu giật mình một cái, chợt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cố Quyện Thư mặc một bộ đồ bình thường lười biếng đi về phía bên này, dù người trong thang máy đều đang đợi anh, nhưng cũng không thấy anh nhanh hơn một phân.
... Đờ mờ! Tên này không phải ở nhà ăn salad à? Tại sao lại chạy ra ngoài!
Lục Ngữ Thần nhìn người đàn ông có ngoại hình chiều cao đều xuất sắc như vậy, sau khi sửng sốt một chút thì rất bình tĩnh cười hỏi: "Diệp đạo, vị này là?"
"Yên tâm đi, vị này có hàng tỉ gia sản phải thừa kế, không phải người đoạt chén cơm với cậu." Diệp Khuynh không cần nghĩ cũng biết anh ta suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nhạo.
Lục Ngữ Thần bị nhìn ra cũng không mất tự nhiên: "Tôi đây không phải lo lắng sao? Anh bạn này trông chỗ nào cũng mạnh hơn tôi, anh ấy thật sự muốn ăn chén cơm này, tôi không thể không chết đói."
Quý Chu Ch hốt hoảng đồng thời ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Ngữ Thần và Cố Quyện Thư, phải thừa nhận Lục Ngữ Thần nói đúng. Có phải lúc ông Trời tạo người, thứ gì tốt đều cho Cố Quyện Thư không? Ngoại hình đẹp lại có tiền, hình như chỉ số IQ(*) cũng không thấp... À, chỉ số EQ(*) không cao lắm.
(*) IQ: chỉ số thông minh.
(*) EQ: chỉ số thông minh cảm xúc.
(Để hiểu sâu hơn hãy tra Google)
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, Cố Quyện Thư đã vào thang máy, ánh mắt lập tức dừng ở trên người cô đang đứng trong góc. Trong lòng Quý Chu Chu giật mình một cái, chẳng lẽ nhanh như vậy đã rơi ngựa rồi hả?
Cũng may Cố Quyện Thư chỉ là nhìn lướt qua, liền bị Diệp Khuynh vỗ một chút, trong nháy mắt dời đi sự chú ý.
"Giới thiệu cho anh một chút, người này là diễn viên nam chính của chúng ta, chắc anh biết rồi, bên kia là cô Chu biên kịch." Diệp Khuynh cười giới thiệu: "Người này là Cố tiên sinh."
Lúc Cố Quyện Thư đầu tư, thích dùng bút danh Cố Quyện này, nên anh ta cũng chỉ nói theo.
Lục Ngữ Thần và Cố Quyện Thư lên tiếng chào hỏi, Quý Chu Chu cũng gật đầu tỏ ý, nhưng Cố Quyện Thư chỉ gật đầu một cái, lười biếng đứng ở giữa thang máy, dường như hoàn toàn không thèm để ý bọn họ.
Quý Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy thái độ của anh vẫn rất làm cho người ta ngứa răng.
Một đám người đến nhà hàng buffet ở tầng cao nhất, vì để tiện cho mấy diễn viên này, Diệp Khuynh trực tiếp bao hết, cho nên mặc dù người của đoàn phim rất nhiều, nhưng thoạt nhìn nhà hàng vẫn trống rỗng.
Sau khi Quý Chu Chu chờ Cố Quyện Thư đi ra thang máy, nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Khuynh một cái, đưa mấy chữ mình mới vừa đánh xong cho anh ta xem: Nhiều người quá, tôi gần như mắc chứng rối loạn khủng hoảng, nếu không thì tôi về trước nhé.
"Đừng mà, đã tới đây rồi." Diệp Khuynh quan sát một vòng, nhìn thấy mọi người tự giác ngồi rải rác hai bên bàn dài, mà phía sau bàn dài có mấy cái ghế dựa cao(2): "Hay là cô đến chỗ đó ngồi đi, ít nhất cơm nước xong xuôi rồi về."
Quý Chu Chu nhìn theo ngón tay của anh ta, thiết kế ghế dựa cao nửa phần dưới là che chắn, phía trên là giàn hoa nghệ thuật chạm khắc bằng sắt, ngăn cách một ít tầm mắt rất tốt, cho dù cô kéo khẩu trang xuống một chút, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác nhìn thấy, ngược lại cô muốn thấy tình hình bên ngoài, chỉ cần ngồi thẳng người là được.
Quý Chu Chu do dự một chút, vẫn là đồng ý. Lần đầu tiên vào đoàn phim, dù sao cũng phải cho đạo diễn mặt mũi.
Diệp Khuynh quả nhiên vui mừng: "Cô không cần phải để ý những người khác, ăn xong rồi thì nói với tôi một tiếng, tôi kêu người đưa cô rời khỏi."
Quý Chu Chu lại gật gật đầu, rồi đi vào nhà hàng lấy đồ ăn. Diệp Khuynh đi tiếp đón Cố đại thiếu trước, đợi sau khi sắp xếp chỗ ngồi chủ vị cho Cố thiếu gia xong thì dặn dò người nọ: "Đi lấy ít đồ ăn cho Cố tiên sinh."
"Vâng!" Người nọ lập tức đi lấy.
Mấy người còn lại nhìn dáng vẻ ân cần của Diệp Khuynh đối với Cố Quyện Thư, mơ hồ suy đoán nhất định thân phận của vị này không bình thường... (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói tới họ Cố, hình như mấy năm nay, phim của Diệp đạo đều có một người đầu tư cố định, tên là Cố Quyện.
Vì vậy, mọi người cũng đều biết anh là ai.
Quý Chu Chu đứng trước mặt cua Cà ra, đôi mắt thèm thuồng muốn rớt ra rồi, khoảng thời gian gần đây cô đều thiếu dầu thiếu muối, vốn dĩ cảm thấy còn ổn, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy những món thịt cá này, mới phát hiện hóa ra mình đã thành một con sói đói.
Sau bữa tiệc này, còn không biết đến bao lâu nữa không được ăn những món này, cô đi từng chuyến từng chuyến bưng đồ ăn lên bàn mình: cua Cà ra(3), tôm He(4), nồi ếch trâu(5), vịt quay(6), bò bít tết(7), thịt kho tàu(8). Món nào ngon thì lấy món đó, giống như một con hamster nhỏ bận rộn, đi tới đi lui giữa cái bàn để đồ ăn và bàn ăn.
Tuy tất cả mọi người ở đây đều phải ăn, nhưng cái hành động bận rộn này của cô cũng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của người khác. Trần Doanh nhìn salad giảm cân trước mặt, lộ vẻ mặt khinh thường, nhưng lúc Quý Chu Chu nhìn về phía cô ta thì mỉm cười tỏ vẻ gần gũi. Cố Quyện Thư lặng lẽ nhìn cô, cảm thấy bộ dáng con quỷ chết đói này rất quen thuộc, vì vậy cúi đầu gửi tin nhắn.
Diệp Khuynh cũng chú ý tới, mắc chứng khủng hoảng trầm cảm sẽ dẫn đến ăn uống quá độ sao?
Lục Ngữ Thần bởi vì phải giảm cân, không thể thoải mái ăn uống, sau khi nhìn thấy Quý Chu Chu bưng đồ ăn, nhịn không được cũng đi giúp một chút, chờ đồ ăn bày ra đầy bàn thì thức thời rời đi.
Quý Chu Chu ngồi bên cạnh cái bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp thoải mái thở dài một tiếng, còn chưa kịp ăn, thì nhìn thấy chấm đỏ trên di động lóe lên, mở ra xem một cái, xém chút nữa làm rớt di động xuống bàn.
Cố Quyện Thư: Đừng ăn uống quá độ.
Danh sách chương