Cố Quyện Thư luống cuống trong phút chốc, mới cứng nhắc vòng lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, mặt lạnh an ủi: "Không khóc không khóc, tôi không làm như vậy, em yên tâm nhé."

Quý Chu Chu mặc kệ anh an ủi như thế nào, chỉ biết nếu mình không dùng sức khóc, vậy thì phải giải thích lời nói thật lòng mà lúc nãy trong nháy mắt mình buột miệng thốt ra, cho nên dù là không có nước mắt, cũng phải khô khan miễn cưỡng gào khóc.

Chỉ là gào khóc gào khóc, thật đúng là càng ngày càng khó chịu. Trước khi cô xuyên sách, là một cá thể độc lập tuyệt đối, ngay cả nhóm bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều không thể can thiệp cuộc sống của cô, nhưng sau khi xuyên qua, cả người đều phải bị vận mệnh sắp đặt. Lần này Cố Quyện Thư không có ý nghĩ đó, nếu như anh có thì sao? Có phải mình sẽ phải bị trói gô(*) đưa đến chỗ kia? (*) Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.

Vì vậy cô vẫn cần phải mạnh mẽ, mới có thể có khả năng bảo vệ bản thân. Loại chuyện dựa vào những người khác này, loại người lòng dạ hẹp hòi như cô thật sự làm không được.

Cố Quyện Thư thấy cô không có ý dựng lại, trầm mặc một lát dứt khoát bế người lên thả xuống sô pha, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, nhíu mày: "Khóc nữa thì tôi sẽ truy cứu ý của câu nói vừa rồi đó."

Quý Chu Chu "A" một tiếng ngậm miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Cố Quyện Thư cười giễu một tiếng: "Không khóc nữa?"

"Anh đừng tính toán với tôi, tôi mới không khóc." Quý Chu Chu bĩu môi.

Cố Quyện Thư thẳng thắng nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu chầm chậm ngồi xuống sô pha: "Em cũng không muốn ở nhà nữa, còn ai dám tính toán với em."

"Vừa rồi là tôi nói lẫy, ai kêu tôi vừa đến anh đã cho tôi xem cái đó." Chỉ cần miệng đủ cứng, thì sự thật đuổi không kịp cô.

Cố Quyện Thư hừ nhẹ một tiếng, nửa ngày mới chậm rãi hỏi: "Tới tìm tôi làm gì?"

"... Bây giờ thời cơ nói chuyện đó không thích hợp, vẫn là chờ lúc tâm tình của anh tốt hơn rồi nói sau." Quý Chu Chu lau nước mắt một cái, định hai ngày nữa rồi nói.

"Xem ra là chuyện sẽ làm tôi tức giận." Cố Quyện Thư gật gật đầu: "Nói đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong rồi."

Quý Chu Chu nghĩ, nhưng mà tôi chưa chuẩn bị tâm lý xong.

Cố Quyện Thư buông tiếng thở dài: "Nếu em không nói, có thể không chắc khi nào tôi sẽ rảnh."

"Có ý gì?" Quý Chu Chu khó hiểu.

Cố Quyện Thư dừng một chút, ăn ngay nói thật: "Gần đây chính phủ đang đấu thầu một hạng mục, vô cùng quan trọng với công ty, liên quan đến việc phát triển của công ty trong nửa năm sau, có thể tôi phải thường xuyên đi công tác."

Quý Chu Chu sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới hình như trong nguyên văn cũng có một sự kiện đấu thầu thế này. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc ấy nguyên nữ chính vì trợ giúp nam chính, lén tắt nguồn điện, thừa dịp cúp điện chạy tới phòng của Cố Quyện Thư xem trộm tài liệu, cuối cùng nam chính báo giá cao hơn Cố Quyện Thư 1%, lấy được hạng mục.

Đây là lần đầu tiên nam chính dựa vào nguyên nữ chính chiến thắng Cố Quyện Thư, cũng là lót đường cho nhiều lần thắng lợi sau đó. Mặc dù đến bây giờ Quý Chu Chu cũng không hiểu, sự tồn tại của nguyên nữ chính đối với Cố Quyện Thư giống như một người xiếc khỉ, rốt cuộc làm sao có thể tùy tiện vào được phòng sách lấy được đồ vật quan trọng như thế.

Chỉ là chuyện này nhắc nhở cô, trong lúc Cố Quyện Thư và Thẩm dã cạnh tranh hạng mục, tuyệt đối tuyệt đối không thể ở lại trong nhà! Đùa à! Bây giờ Thẩm Dã có ngón tay vàng trong mơ, tất nhiên biết rõ chính xác mọi số liệu, lúc này Cố Quyện Thư lại đột nhiên nói chuyện hạng mục với mình, nếu mình cứ ở lại trong nhà, chờ đến khi Thẩm Dã thắng Cố Quyện Thư, vậy thì hoàn toàn không nói rõ được.

"Nghĩ gì vậy?" Cố Quyện Thư nặn mặt cô.

Trong nháy mắt mặt của Quý Chu Chu biến thành con ếch, giọng nói cũng có chút lơ mơ: "Lần này tôi tới là muốn nói với anh, tôi muốn tìm một công việc."

Tay Cố Quyện Thư lập tức buông ra: "Tiền tiêu vặt không đủ?"

"Không không không phải, không phải vấn đề tiền bạc, chính là trong khoảng thời gian này tôi quá buồn chán, làm việc và nghỉ ngơi cũng không tốt lắm, tôi muốn tìm công việc để làm, nói không chừng có thể điều chỉnh một chút." Quý Chu Chu cảm thấy không thể kéo dài nữa, dứt khoát cứ việc nói thẳng: "Ngài cũng thấy tôi quá trầm mê internet mà, nên tôi ra ngoài nhiều một chút, nói không chừng sẽ tốt hơn chút đó."

Cố Quyện Thư trầm mặc một lát: "Em có thể có cách nghĩ này rất tốt, chỉ là..."

"Không có gì chỉ là, ban đầu Thẩm Dã giam lỏng tôi, cắt đứt tất cả xã giao của tôi thì cũng không nói, mà còn không cho tôi ra ngoài làm việc, tôi cũng sắp uất ức rồi. Bây giờ thật vất vả có Cố tiên sinh che chở, nên tôi cũng muốn có cuộc sống của người bình thường." Quý Chu Chu giả vờ đáng thương nắm lấy tay anh.

Cố Quyện Thư dừng một chút: "Em cảm thấy cuộc sống hiện tại không bình thường?"

"Cũng không phải không bình thường, chỉ là thiếu một chút thú vị." Quý Chu Chu cắn môi.

Cố Quyện Thư trầm mặc lần nữa, sau một lúc lâu chầm chậm nói: "Tôi kêu Chu Trường Quân sắp xếp một chức vị ở công ty cho em."

"Đừng đừng đừng, tôi không muốn làm thành phần tri thức, không tự do lắm." Quý Chu Chu vội từ chối.

Cố Quyện Thư nheo đôi mắt sắc bén lại: "Em đã có ý định rồi?"

"... Ừm, tôi muốn đến đoàn phim của Diệp Khuynh làm việc, đi theo đoàn, thế này thì hai ba tháng coi như hoàn thành một phần công việc, cảm giác thành tựu cũng lớn, có thể không hả?" Quý Chu Chu chớp chớp đôi mắt to của cô. Tuy đôi mắt to hơi sưng đỏ, nhưng không ảnh hưởng khuôn mặt xinh đẹp chút nào, thậm chí còn mang theo chút phong tình yếu đuối đáng thương.

Cố Quyện Thư: "Không thể!"

"..."

"Đoàn phim rất mệt, hơn nữa phải ở nơi đó 24 tiếng." Cố Quyện Thư chầm rãi bổ sung.

Quý Chu Chu không phục: "Nhưng mà tôi thích công việc này."

Cố Quyện Thư không nói, Quý Chu Chu hiểu sự không cho phép của anh là có ý gì, đành phải năn nỉ ỉ ôi cầu xin, hồi lâu, giọng nói của Cố Quyện Thư lạnh đi một phần: "Em muốn rời khỏi tôi, đúng không?"

"... Tại sao nghĩ như vậy? Tôi chỉ muốn một công việc mình thích thôi mà." Quý Chu Chu luống cuống phút chốc, sau đó nghĩ đến có cái gì lại hoảng, cô sẽ đi, nhưng cũng không phải thừa dịp này đi.

Nghĩ như vậy, Quý Chu Chu bắt lấy cánh tay của Cố Quyện Thư làm nũng: "Tôi không có suy nghĩ đó nha, thật sự chỉ là muốn đến đoàn phim làm việc, nếu anh không yên tâm, thì đi với tôi được rồi, đúng lúc tôi cũng muốn anh ở bên cạnh." Cô nói như thế, chính là chắc chắn anh vì hạng mục không có cách rời khỏi.

Quả nhiên, Cố Quyện Thư rũ mắt không vui: "Diệp Khuynh đã ra bản thảo tin tức rồi, mấy ngày nữa sẽ khai máy, đó là thời điểm tôi bận nhất."

Ý của anh là căn bản không có cách nào đi được, nghe ra rất giống như đứa trẻ bị đám bạn nhỏ bỏ lại. Quý Chu Chu mềm lòng: "Vậy anh cũng không phải bận mãi chứ, thừa dịp có thời gian rảnh rỗi đến thăm tôi, được không? Đoàn phim cũng ở vùng ngoại thành, cách nhà chúng ta không xa."

Trong lòng Cố Quyện Thư khẽ động, Quý Chu Chu không ngừng cố gắng: "Đợi tôi tới làm quen trước một chút, sau đó khi anh tới tôi che chở cho anh, thì anh có thể chụp một vài bức ảnh đăng lên mạng, nói không chừng có thể trở thành "Trạm ca"(*) của bộ phim này, đến lúc đó không ai dám chặn ID của anh."

(*) Trạm ca: chàng trai lập trang web theo đuổi ngôi sao.

Tim Cố Quyện Thư lại nhảy hai cái, Quý Chu Chu nhìn ra anh động tâm, nhưng độ cháy xa không đủ, cô do dự một chút buông tiếng thở dài, quyết định làm người lính mạo hiểm: "Nếu anh không muốn cho tôi đi, vậy thì tôi không đi, tôi đến công ty nhé, có thể làm trợ lý cho anh, mỗi ngày ở bên cạnh anh."

Cố Quyện Thư lập tức muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy biểu cảm chán nản của cô, dừng một chút: "Thật sự không đến đoàn phim?"

"Không đi, làm Cố tiên sinh vui vẻ, mới là sứ mệnh lớn nhất của tôi, những chuyện khác không quan trọng." Quý Chu Chu gượng cười một cái, nhìn lên không trung một gốc 45 độ, không để cho nước mắt chua xót của cô rơi xuống.

Tâm tình Cố Quyện Thư trong nháy mắt sung sướng, nhưng vẫn có chút khó chịu, giọng nói cũng không còn ung dung của ngày thường: "Nếu không phải vừa rồi em câu nói đó, có thể tôi sẽ để cho em đi." Cái gì mà không muốn ở lại bên anh, thật sự là hơi tổn thương người.

"Là tôi không đúng, chính là tôi nghe được trường học Cai nghiện internet nên quá khẩn trương." Quý Chu Chu nói xong, lau một chút nước mắt không có ở khóe mắt: "Khi còn nhỏ tôi có một bạn chơi cùng, do bị ba mẹ đưa đến loại trường học này, sau đó cậu ấy thật sự không chịu đựng được nữa, đã tự sát ở trường học."

Cố Quyện Thư sửng sốt.

"Rồi sau đó khám nghiệm tử thi, mới phát hiện trường học luôn dùng điện giật trị liệu, cậu ấy trước khi chết mặc kệ là tinh thần hay là..., đều bị hành hạ nặng nề." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu không biết liệu khám nghiệm tử thi có thể tra ra dấu vết điện giật hay không, nhưng cô vẫn nghiêm túc nói.

Cố Quyện Thư không ngờ còn có nguyên nhân như vậy, mở miệng lần nữa giọng nói cũng thấp xuống: "Tôi không biết..."

"Không sao, cũng là lúc trước tôi chưa từng nói." Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Vậy hai ngày này kêu chú Chu sắp xếp giúp tôi một chút nhé, tôi đi làm trợ lý cho ngài, sau này mỗi ngày cùng anh đi làm."

Quý Chu Chu nói xong, vẻ mặt phiền muộn vân đạm phong khinh(*), quay đầu đi ra ngoài phòng sách, trông như thờ ơ, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn hoảng sợ kêu gào: Nhanh lên! Cản tôi lại, cản tôi lại, cản tôi lại!!!

(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Lúc tay cô đụng phải chốt cửa, thì giọng nói của Cố Quyện Thư từ phía sau truyền đến: "Chờ một chút, tôi nói với Diệp Khuynh một tiếng, kêu cậu ấy sắp xếp một chức vị cho em."

"Đùng!" Cuối cùng pháo hoa trong lòng Quý Chu Chu nổ tung, nhưng cô vẫn bày vẻ mặt vô tội quay đầu lại: "Nhưng mà tôi vẫn muốn đi làm trợ lý cho ngài, tôi đến đoàn phim rồi anh làm sao bây giờ?"

"Giả vờ chút nữa, tôi sẽ thu hồi câu nói đó." Cố Quyện Thư liếc cô một cái.

Trên mặt Quý Chu Chu lập tức kéo ra một nụ cười thanh xuân dào dạt, xông tới ôm anh một cái: "Tôi rất vui á! Cảm ơn Cố tiên sinh! Rốt cuộc tôi có thể làm chuyện mình thích!"

Quý Chu Chu quơ tay múa chân chạy ra ngoài, phòng sách lập tức khôi phục yên tĩnh, sau một lúc lâu, Cố Quyện Thư "Xì" một tiếng: "Đồ ngốc."

Chờ hai người đạt được sự đồng thuận, buổi tối Diệp Khuynh đã bị gọi đến phòng sách của Cố Quyện Thư. Khi anh ta bắt đầu làm việc thì lại hóa thân nóng nảy thất thường, nhưng ngại vị kim chủ đại nhân trước mắt, chỉ có thể đè nén lửa giận hỏi: "Đã trễ thế này kêu tôi đến, có chuyện gì sao?"

"Chu Chu muốn vào đoàn phim làm việc, cậu sắp xếp cho cô ấy một chút."

Diệp Khuynh sửng sốt: "Cô ấy?"

"Ừ."

Diệp Khuynh đột nhiên không giận, thậm chí có chút vui vẻ khi người gặp họa(*): "Đoàn phim lại không thể ăn uống ngon miệng như nhà anh, anh chịu cho cô ấy đến sao?"

(*) Vui vẻ khi người gặp họa: cười trên sự đau khổ của người khác.

"Tự cô ấy muốn đi, tôi còn có thể ngăn cản?" Cố Quyện Thư cũng hơi buồn bực.

Diệp Khuynh "Chậc chậc" hai tiếng: "Anh từng sợ ai à, chính là không muốn ngăn cản nhé. Được! Có công việc gì tiện cho cô ấy làm, đến lúc đó tôi sắp xếp một chút."

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm anh ta một hồi, đột nhiên hỏi: "Chức vị lớn nhất của đoàn phim là đạo diễn?"

"... Thế nào, anh còn muốn cho cô ấy soán vị à?"

Cố Quyện Thư không nói, thẳng thắng nhìn chằm chằm anh ta.

Diệp Khuynh bùng nổ: "Anh đừng có mơ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện