Quý Chu Chu không biết Cố Quyện Thư đã đưa ra quyết định, sau khi trở về khách sạn phiền muộn thật lâu, cô phải tìm rất nhiều lý do thuyết phục bản thân thì trong lòng mới xem như dễ chịu một chút.
"Cùng lắm kiếm nhiều tiền chút, chờ anh phá sản thì mỗi tháng phát phí sinh hoạt cho anh được rồi." Quý Chu Chu đưa ra quyết định.
Do đột nhiên trời mưa, lễ khai máy vội vàng kết thúc, Diệp Khuynh đi tìm Quý Chu Chu trước, sau khi vào phòng thì đi thẳng vào vấn đề: "Quyện Thư nói kêu tôi sắp xếp một công việc làm ít mà tiền nhiều, không ai dám khi dễ cho cô. Nhưng tôi cảm thấy đây chắc chắn không phải là việc cô theo đuổi, hay là chúng ta tìm một công việc mà cô cảm thấy hứng thú nhé."
"Nhưng mà tôi cảm thấy hứng thú, chính là việc ít tiền nhiều và không ai dám khi dễ á." Quý Chu Chu vô tội nhìn anh ta. Đùa à, chuyện quan trọng nhất của cô là ở trong phòng sửa kịch bản, nếu bị sắp xếp một công việc chạy tới chạy lui ở phim trường, thì sao còn có tinh lực(*) làm chuyện khác.
(*) Tinh lực: tinh thần và thể lực.
Diệp Khuynh: "..." Khinh thường.
"Diệp đạo không cần áp lực, hai ngày này anh thấy có công việc gì phù hợp yêu cầu của tôi, tôi chọn một chút rồi quyết định làm việc nào." Quý Chu Chu ngồi xuống cười tủm tỉm.
Diệp Khuynh bất mãn: "Sao tôi cảm thấy cô là tới làm đại gia?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Quý Chu Chu chân thành hỏi lại: "Người đầu tư bộ phim này của anh, là Cố tiên sinh nhà tôi nhỉ?"
Diệp Khuynh nghẹn khuất: "..."
Hóa ra người sử dụng mối quan hệ sướng như vậy sao?! Lại còn sướng hơn làm biên kịch, chẳng trách những diễn viên tuyến mười tám kia liều mạng cũng phải bám lấy kim chủ. Cố tiên sinh, tôi yêu anh!
Trong xe, Cố Quyện Thư bất chợt hắt xì một cái.
Khách sạn, Diệp Khuynh hít sâu một hơi, mới khắc chế xúc động trả tiền và Quý Chu Chu lại cho Cố Quyện Thư: "Vậy cô ở đây chờ đi, tôi đi hỏi một chút có loại công việc này không."
"Cảm ơn Diệp đạo." Quý Chu Chu cười, tiễn người đi.
Hai ngày tiếp theo, Diệp Khuynh tìm mấy công việc, Quý Chu Chu đều nhẹ nhàng chặn lại, thấy sắc mặt của anh ta càng ngày càng đen xuống. Quý Chu Chu tính toán sắp được rồi, nên dùng thân phận Chu Tứ Quý gửi tin nhắn cho anh ta: Đạo diễn, tôi rối loạn khủng hoảng nghiêm trọng, bây giờ hoàn toàn không thể nói chuyện với đàn ông, có lẽ không thể vào đoàn.
Diệp Khuynh sốt ruột: Vậy làm sao bây giờ, tôi căn bản không tìm biên kịch theo đoàn!
Quý Chu Chu: Như vậy đi, tôi đi theo đoàn phim, nhưng là ở lại khách sạn, phiền anh giúp tôi tìm một trợ lý phối hợp, tốt nhất là nữ, để cô ấy ở lại phim trường, anh có chỗ nào cần sửa thì kêu cô ấy truyền đạt.
Diệp Khuynh trầm mặc một lát: Thật sự rất nghiêm trọng sao? Quý Chu Chu: Rất nghiêm trọng.
Gửi tin này xong, còn không quên P/S(*) một tấm ảnh trên cánh tay đầy mẩn đỏ cho Diệp Khuynh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Diệp Khuynh hơi căng thẳng sợ hãi, nhìn thấy tấm ảnh này đều nổi hết da gà lên, vội vàng xóa bỏ, bởi vậy không phát hiện màu da trên cánh tay này nhạt hơn mấy tông so với màu da của "Chu Tứ Quý".
(*) P/S: tái bút, chú thích.
Diệp Khuynh: Được rồi, chỉ cần cô có thể đến đây, có thể tùy thời kết nối là được. Trợ lý của cô ngoại trừ là nữ thì còn có yêu cầu gì không?
Quý Chu Chu: Tốt nhất là có hiểu biết nhất định với phim ảnh, anh nói cái gì cô ấy có thể nhanh chóng hiểu ngay. Nếu có thể cởi mở chút, đáng yêu chút thì càng tốt, có thể giảm bớt sự lo lắng của tôi.
Diệp Khuynh thấy điều này, trước tiên nghĩ đến chính là Quý Chu Chu, vì thế nhanh chóng gọi điện thoại cho Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu đầu tiên là hoảng sợ, sau khi phát hiện số này gọi cho mình, mới coi như thở phào nhẹ nhõm: "Alo?"
"Cô Chu biên kịch của đoàn phim bị bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, trong lúc quay phim không thể ra khỏi phòng, cô muốn làm trợ lý cho cô ấy không?" Diệp Khuynh nói xong sợ cô không muốn, vội bổ sung: "Công việc này được nha. Bình thường ở phim trường không cần làm gì hết, lúc tôi kêu cô truyền lời thì cô đi truyền lời là được, cô là trợ lý biên kịch, giống như là người thân nhất với biên kịch, những người khác cũng không dám cho cô sắc mặt, quan trọng nhất chính là nhiều tiền, một tháng... 2 vạn rưỡi! Cô cảm thấy thế nào?"
Kim chủ đưa 500 vạn, anh ta chỉ đưa lại 2 vạn rưỡi, Diệp Khuynh tỏ vẻ không có áp lực với lương tâm chút nào.
Quý Chu Chu ho khan một tiếng, dường như không muốn đồng ý. Diệp Khuynh khuyên can mãi, cô mới miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được rồi, tôi sẽ làm trợ lý."
Cúp điện thoại, Diệp Khuynh và Quý Chu Chu đồng thời hoan hô một tiếng, sau đó Quý Chu Chu liền nhận được tin nhắn của Diệp Khuynh: Cô Chu, đã giúp cô tìm trợ lý xong, hai ngày nữa sắp xếp cho hai người gặp mặt một chút, cô xem có hợp không.
Quý Chu Chu dừng một chút, trả lời anh ta: Đưa số điện thoại cho tôi, tôi trực tiếp liên lạc là được.
Diệp Khuynh lập tức gửi số điện thoại của cô đến.
Chuyện này quyết định xong, Diệp Khuynh không gửi tin nhắn đến nữa, Quý Chu Chu thoải mái ngồi trên giường trong khách sạn, cảm thấy mọi thứ quả thực quá thuận lợi.
Ban đêm, Quý Chu Chu nằm trên giường lớn của khách sạn ngủ thật say.
Cùng thời gian đó, Cố Quyện Thư ở trong phòng lăn qua lộn lại, cuối cùng đứng dậy đi đến trước cửa căn phòng nhỏ rách nát cũ kỹ dưới lầu, do dự một chút đẩy cửa đi vào và nằm xuống chiếc giường chỉ có 1m5. Chóp mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, Cố Quyện Thư thả lỏng một chút, rất nhanh thì chìm giấc mơ ngọt ngào.
Sau lễ khai máy, quay phim nổi lên khua chiêng gõ trống(*). Diệp Khuynh lại hóa thành đại ma vương mặt đầy tức giận ở phim trường, dù là con kiến cũng muốn đi vòng qua anh ta. Quý Chu Chu lần đầu đến phim trường, đã bị anh ta ném cho một phó đạo diễn, kêu phó đạo diễn dẫn cô đi làm quen hoàn cảnh xung quanh.
(*) Khua chiêng gõ trống: làm ầm ĩ lên, rùm beng lên, cố tình phô trương.
"Quý Chu Chu đúng không, cô là bạn đạo diễn?" Phó đạo diễn là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, trong ánh mắt lộ ra sự khôn khéo nhàn nhạt.
Quý Chu Chu hàm súc cười cười: "Chỉ là quen biết mà thôi."
Phó đạo diễn quan sát cô một cái, thấy cô mặc áo thun trắng quần jean, thêm một đôi giày vải bạt bình thường, đáy mắt hiện lên sự khinh thường lờ mờ. Quan hệ cá nhân ông ta thấy nhiều, quan hệ cá nhân đơn sơ như vậy vẫn chưa từng thấy, có lẽ cũng không phải lai lịch gì rất lớn.
Với suy nghĩ này, phó đạo diễn hơi qua loa: "Đạo diễn đã nói với cô rồi chứ, nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là truyền lời giữa anh ấy và cô Chu, những chuyện khác cũng không có gì khó hiểu, lát nữa tôi còn phải đưa diễn viên vào đoàn, cô tự mình đi dạo trước một chút."
"Được, cảm ơn phó đạo." Quý Chu Chu treo nụ cười trên mặt, cũng không để ý thái độ của ông ta lắm, chờ sau khi ông ta đi rồi, cô lập tức tìm cái ghế xếp nhỏ ở phim trường, xách đến vách tường có bóng râm nghỉ ngơi.
Hôm nay cảnh quay đầu tiên, bây giờ đang quay cảnh nữ chính bị hãm hại đuổi ra khỏi nhà, sau đó là phần được nam chính anh hùng cứu mỹ nhân. Quý Chu Chu không nghe được tiếng rống giận của Diệp Khuynh ở xa xa, cho thấy cảnh này Triệu Văn và Lục Ngữ Thần coi như thuận lợi.
Trước khi quay hai tập đầu, còn chưa thể nhìn thấy phản hồi của khán giả, kịch bản đã được sửa lại lần nữa, cho nên không có gì bất ngờ mấy hôm nay cô đều vô cùng nhàn rỗi. Quý Chu Chu ngồi trên ghế xếp nhỏ, cầm mũ rơm quạt quạt cho mình, đang quạt chợt nghĩ ra một ý, đội mũ rơm lên chụp tấm ảnh gửi cho Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư đang dùng di động kết nối máy chiếu cho cuộc họp, thì ấn mở tin nhắn. Một tấm ảnh với khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của một cô gái nhảy lên màn hình máy chiếu, cô gái còn đội mũ rơm, đôi mắt cười cong cong, có một hơi thở giản dị lại đáng yêu, phía dưới còn có một dòng chữ: Dễ thương không?
Trong nháy mắt ảnh chụp nhảy ra, các nhân viên cấp cao của công ty bình tĩnh cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy gì hết, trong lòng lại suy đoán người phụ nữ này là ai. Cố Quyện Thư dừng một chút, chuyển PPT(*) qua máy tính, trực tiếp ngắt kết di động và máy chiếu, lúc này mới ngồi xuống trả lời tin nhắn.
(*) PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước.
Cố Quyện Thư: Vừa rồi em gửi tin nhắn, bị phóng lên máy chiếu, bây giờ tất cả người trong phòng họp đều nhìn thấy rồi.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, luôn cảm thấy cảnh tượng này hơi quen mắt, cô khẩn trương hỏi: Trong phòng họp không có nội gián của lão phu nhân chứ?
Cố Quyện Thư: Tất nhiên là có.
Quý Chu Chu lo lắng: Vậy làm sao bây giờ, ngộ nhỡ lão phu nhân phát hiện quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sẽ nổi trận lôi đình không?
Cố Quyện Thư suy tư một hồi, trả lời cô: Yên tâm đi, nếu lão phu nhân hỏi, thì em nói đang cố gắng làm việc của mình.
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ cũng phải. Bây giờ lão phu nhân vẫn tưởng rằng Cố Quyện Thư là gay, chỉ mong anh có chút hứng thú với phụ nữ. Lúc này thấy cô ra sức lấy lòng như vậy, trong lòng bà ta hài lòng thế nào đây.
Nghĩ đến đây, cô không rối rắm thế nữa, đang định bỏ điện thoại vào túi, thì nhìn thấy Cố Quyện Thư trả lời lại: Lôi thôi.
Quý Chu Chu sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng được anh đang trả lời câu hỏi đầu tiên của mình, mắt trợn trắng từ chối trả lời lại anh.
Một mình hóng mát thảnh thơi chốc lát, cảm thấy cảnh diễn này sắp quay xong rồi, nên quyết định đi qua xem tình hình một chút, nhưng mới vừa đứng lên thì nghe thấy có người nói chuyện. Quý Chu Chu vừa định đi, đã nghe được người đó nhắc tới mình.
"Chu Tứ Quý này sao lại như thế, có thù oán với anh à? Cho anh ít suất diễn như vậy, còn rải rác rời rạc, vẫn phải đợi đến cuối cùng mới có thể đi, thật sự buồn bực sắp chết rồi." Một người đàn ông trẻ tuổi bực bội nói.
Cách một bức tường, Quý Chu Chu nghe rõ ràng, không khỏi nhướng mày. Trò chơi này có liên quan gì đến biên kịch, anh có bản lĩnh thì đi diễn nam chính đi, nhân vật đó suất diễn nhiều.
"Được rồi A Vĩ, anh xem suất diễn của em cũng không nhiều lắm, anh cũng đừng tức giận, dùng thời gian còn lại ở bên cạnh em nhiều hơn, được không?" Người phụ nữ nũng nịu ngọt liệm.
Quý Chu Chu nghe ra người này là Trần Doanh, trong lòng hơi kinh ngạc, không phải nói cô ta được kim chủ đưa vào đoàn à? Sao lại còn có người đàn ông khác?
"Anh mặc kệ! Doanh Doanh, em đi nói với lão già kia một chút, kêu ông ta đầu tư thêm, cho anh thêm chút đất diễn hơn, được không?" Người đàn ông đáng thương cầu xin.
Giọng nói của Trần Doanh lạnh xuống: "Đừng nháo nữa! Diệp Khuynh là người nào anh còn không biết? Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đầu tư nhiều hơn cũng đừng mong làm anh ta dao động, hơn nữa anh kêu em đi cầu xin lão già, không sợ bị ông ta nhìn ra mối quan hệ của chúng ta? Đến lúc đó anh chết như thế nào e là cũng không biết!"
Có lẽ giọng của Trần Doanh quá nghiêm nghị, nên cuối cùng người đàn ông đó không dám đắc tội cô ta, lập tức nhượng bộ: "Được, được, được! Anh không tăng thêm, được chưa? Em yêu thương anh như vậy, anh nguyện ý ở lại đoàn phim với em."
"Này còn được, nhưng mà chúng ta cũng phải khiêm tốn chút, không thể để người của lão già biết được."
"Yên tâm đi Doanh Doanh, anh có chừng mực, cho anh hôn một cái..."
Sau sự tranh cãi ngắn ngủi của hai người, thì bắt đầu tình chàng ý thiếp. Quý Chu Chu nghe được cay lỗ tai, nên định lén xách ghế xếp nhỏ rời khỏi, nhưng không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô.
Rốp rốp.
"Ai đó?!" Giọng nói nghiêm nghị của Trần Doanh vang lên, giây tiếp theo tự mình vòng qua bức tường đi tới, trực tiếp bốn mắt nhìn nhau với Quý Chu Chu.
Hai bên đều sửng sốt, nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp của Quý Chu Chu, sắc mặt Trần Doanh không tốt, hỏi: "Cô là diễn viên mới đến?" Không đúng, diễn viên trước đó cũng đã định rồi, cô ta không nhớ có người mới.
Quý Chu Chu lắc lắc đầu, trả lời khôn khéo: "Tôi không phải, tôi là nhân viên công tác." Còn nhân viên công tác gì, cô cảm thấy mình mới vừa nghe lời nói xấu sau lưng "Chu Tứ Quý", vẫn là không cần tùy tiện nói ra.
Trần Doanh khinh thường hừ một tiếng: "Ban nãy cô nghe được gì rồi?"
"Tôi chưa nghe được gì hết á." Quý Chu Chu vô tội nhìn cô ta, giơ ghế xếp trong tay lên: "Phó đạo diễn kêu tôi dọn dẹp ghế xếp, tôi ở phía trước dạo qua một vòng nhưng không tìm được, nhìn thấy chỗ này có nên tới đây, sau đó không cẩn thận dẫm phải cành cây thì cô đã xuất hiện."
Nói như vậy, một câu cô cũng chưa nghe được? Trần Doanh nhìn chằm chằm khuôn mặt vô hại của Quý Chu Chu hồi lâu, không thèm để ý cười một tiếng: "Không nghe được thì tốt, tôi và người đại diện đang thương lượng kế hoạch sáu tháng cuối năm, nếu cô nghe được thì có khả năng chúng tôi phải điều chỉnh sách lược."
"Cô Trần, tôi thật sự không nghe được." Quý Chu Chu mặt đầy thành khẩn.
Trần Doanh liếc cô một cái: "Được rồi, chắc phó đạo diễn sốt ruột chờ đó, nhanh trở về đi."
"Được, cô Trần."
Quý Chu Chu lập tức ôm ghế xếp rời đi, mãi cho đến phim trường mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Cùng lắm kiếm nhiều tiền chút, chờ anh phá sản thì mỗi tháng phát phí sinh hoạt cho anh được rồi." Quý Chu Chu đưa ra quyết định.
Do đột nhiên trời mưa, lễ khai máy vội vàng kết thúc, Diệp Khuynh đi tìm Quý Chu Chu trước, sau khi vào phòng thì đi thẳng vào vấn đề: "Quyện Thư nói kêu tôi sắp xếp một công việc làm ít mà tiền nhiều, không ai dám khi dễ cho cô. Nhưng tôi cảm thấy đây chắc chắn không phải là việc cô theo đuổi, hay là chúng ta tìm một công việc mà cô cảm thấy hứng thú nhé."
"Nhưng mà tôi cảm thấy hứng thú, chính là việc ít tiền nhiều và không ai dám khi dễ á." Quý Chu Chu vô tội nhìn anh ta. Đùa à, chuyện quan trọng nhất của cô là ở trong phòng sửa kịch bản, nếu bị sắp xếp một công việc chạy tới chạy lui ở phim trường, thì sao còn có tinh lực(*) làm chuyện khác.
(*) Tinh lực: tinh thần và thể lực.
Diệp Khuynh: "..." Khinh thường.
"Diệp đạo không cần áp lực, hai ngày này anh thấy có công việc gì phù hợp yêu cầu của tôi, tôi chọn một chút rồi quyết định làm việc nào." Quý Chu Chu ngồi xuống cười tủm tỉm.
Diệp Khuynh bất mãn: "Sao tôi cảm thấy cô là tới làm đại gia?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Quý Chu Chu chân thành hỏi lại: "Người đầu tư bộ phim này của anh, là Cố tiên sinh nhà tôi nhỉ?"
Diệp Khuynh nghẹn khuất: "..."
Hóa ra người sử dụng mối quan hệ sướng như vậy sao?! Lại còn sướng hơn làm biên kịch, chẳng trách những diễn viên tuyến mười tám kia liều mạng cũng phải bám lấy kim chủ. Cố tiên sinh, tôi yêu anh!
Trong xe, Cố Quyện Thư bất chợt hắt xì một cái.
Khách sạn, Diệp Khuynh hít sâu một hơi, mới khắc chế xúc động trả tiền và Quý Chu Chu lại cho Cố Quyện Thư: "Vậy cô ở đây chờ đi, tôi đi hỏi một chút có loại công việc này không."
"Cảm ơn Diệp đạo." Quý Chu Chu cười, tiễn người đi.
Hai ngày tiếp theo, Diệp Khuynh tìm mấy công việc, Quý Chu Chu đều nhẹ nhàng chặn lại, thấy sắc mặt của anh ta càng ngày càng đen xuống. Quý Chu Chu tính toán sắp được rồi, nên dùng thân phận Chu Tứ Quý gửi tin nhắn cho anh ta: Đạo diễn, tôi rối loạn khủng hoảng nghiêm trọng, bây giờ hoàn toàn không thể nói chuyện với đàn ông, có lẽ không thể vào đoàn.
Diệp Khuynh sốt ruột: Vậy làm sao bây giờ, tôi căn bản không tìm biên kịch theo đoàn!
Quý Chu Chu: Như vậy đi, tôi đi theo đoàn phim, nhưng là ở lại khách sạn, phiền anh giúp tôi tìm một trợ lý phối hợp, tốt nhất là nữ, để cô ấy ở lại phim trường, anh có chỗ nào cần sửa thì kêu cô ấy truyền đạt.
Diệp Khuynh trầm mặc một lát: Thật sự rất nghiêm trọng sao? Quý Chu Chu: Rất nghiêm trọng.
Gửi tin này xong, còn không quên P/S(*) một tấm ảnh trên cánh tay đầy mẩn đỏ cho Diệp Khuynh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Diệp Khuynh hơi căng thẳng sợ hãi, nhìn thấy tấm ảnh này đều nổi hết da gà lên, vội vàng xóa bỏ, bởi vậy không phát hiện màu da trên cánh tay này nhạt hơn mấy tông so với màu da của "Chu Tứ Quý".
(*) P/S: tái bút, chú thích.
Diệp Khuynh: Được rồi, chỉ cần cô có thể đến đây, có thể tùy thời kết nối là được. Trợ lý của cô ngoại trừ là nữ thì còn có yêu cầu gì không?
Quý Chu Chu: Tốt nhất là có hiểu biết nhất định với phim ảnh, anh nói cái gì cô ấy có thể nhanh chóng hiểu ngay. Nếu có thể cởi mở chút, đáng yêu chút thì càng tốt, có thể giảm bớt sự lo lắng của tôi.
Diệp Khuynh thấy điều này, trước tiên nghĩ đến chính là Quý Chu Chu, vì thế nhanh chóng gọi điện thoại cho Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu đầu tiên là hoảng sợ, sau khi phát hiện số này gọi cho mình, mới coi như thở phào nhẹ nhõm: "Alo?"
"Cô Chu biên kịch của đoàn phim bị bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, trong lúc quay phim không thể ra khỏi phòng, cô muốn làm trợ lý cho cô ấy không?" Diệp Khuynh nói xong sợ cô không muốn, vội bổ sung: "Công việc này được nha. Bình thường ở phim trường không cần làm gì hết, lúc tôi kêu cô truyền lời thì cô đi truyền lời là được, cô là trợ lý biên kịch, giống như là người thân nhất với biên kịch, những người khác cũng không dám cho cô sắc mặt, quan trọng nhất chính là nhiều tiền, một tháng... 2 vạn rưỡi! Cô cảm thấy thế nào?"
Kim chủ đưa 500 vạn, anh ta chỉ đưa lại 2 vạn rưỡi, Diệp Khuynh tỏ vẻ không có áp lực với lương tâm chút nào.
Quý Chu Chu ho khan một tiếng, dường như không muốn đồng ý. Diệp Khuynh khuyên can mãi, cô mới miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được rồi, tôi sẽ làm trợ lý."
Cúp điện thoại, Diệp Khuynh và Quý Chu Chu đồng thời hoan hô một tiếng, sau đó Quý Chu Chu liền nhận được tin nhắn của Diệp Khuynh: Cô Chu, đã giúp cô tìm trợ lý xong, hai ngày nữa sắp xếp cho hai người gặp mặt một chút, cô xem có hợp không.
Quý Chu Chu dừng một chút, trả lời anh ta: Đưa số điện thoại cho tôi, tôi trực tiếp liên lạc là được.
Diệp Khuynh lập tức gửi số điện thoại của cô đến.
Chuyện này quyết định xong, Diệp Khuynh không gửi tin nhắn đến nữa, Quý Chu Chu thoải mái ngồi trên giường trong khách sạn, cảm thấy mọi thứ quả thực quá thuận lợi.
Ban đêm, Quý Chu Chu nằm trên giường lớn của khách sạn ngủ thật say.
Cùng thời gian đó, Cố Quyện Thư ở trong phòng lăn qua lộn lại, cuối cùng đứng dậy đi đến trước cửa căn phòng nhỏ rách nát cũ kỹ dưới lầu, do dự một chút đẩy cửa đi vào và nằm xuống chiếc giường chỉ có 1m5. Chóp mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, Cố Quyện Thư thả lỏng một chút, rất nhanh thì chìm giấc mơ ngọt ngào.
Sau lễ khai máy, quay phim nổi lên khua chiêng gõ trống(*). Diệp Khuynh lại hóa thành đại ma vương mặt đầy tức giận ở phim trường, dù là con kiến cũng muốn đi vòng qua anh ta. Quý Chu Chu lần đầu đến phim trường, đã bị anh ta ném cho một phó đạo diễn, kêu phó đạo diễn dẫn cô đi làm quen hoàn cảnh xung quanh.
(*) Khua chiêng gõ trống: làm ầm ĩ lên, rùm beng lên, cố tình phô trương.
"Quý Chu Chu đúng không, cô là bạn đạo diễn?" Phó đạo diễn là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, trong ánh mắt lộ ra sự khôn khéo nhàn nhạt.
Quý Chu Chu hàm súc cười cười: "Chỉ là quen biết mà thôi."
Phó đạo diễn quan sát cô một cái, thấy cô mặc áo thun trắng quần jean, thêm một đôi giày vải bạt bình thường, đáy mắt hiện lên sự khinh thường lờ mờ. Quan hệ cá nhân ông ta thấy nhiều, quan hệ cá nhân đơn sơ như vậy vẫn chưa từng thấy, có lẽ cũng không phải lai lịch gì rất lớn.
Với suy nghĩ này, phó đạo diễn hơi qua loa: "Đạo diễn đã nói với cô rồi chứ, nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là truyền lời giữa anh ấy và cô Chu, những chuyện khác cũng không có gì khó hiểu, lát nữa tôi còn phải đưa diễn viên vào đoàn, cô tự mình đi dạo trước một chút."
"Được, cảm ơn phó đạo." Quý Chu Chu treo nụ cười trên mặt, cũng không để ý thái độ của ông ta lắm, chờ sau khi ông ta đi rồi, cô lập tức tìm cái ghế xếp nhỏ ở phim trường, xách đến vách tường có bóng râm nghỉ ngơi.
Hôm nay cảnh quay đầu tiên, bây giờ đang quay cảnh nữ chính bị hãm hại đuổi ra khỏi nhà, sau đó là phần được nam chính anh hùng cứu mỹ nhân. Quý Chu Chu không nghe được tiếng rống giận của Diệp Khuynh ở xa xa, cho thấy cảnh này Triệu Văn và Lục Ngữ Thần coi như thuận lợi.
Trước khi quay hai tập đầu, còn chưa thể nhìn thấy phản hồi của khán giả, kịch bản đã được sửa lại lần nữa, cho nên không có gì bất ngờ mấy hôm nay cô đều vô cùng nhàn rỗi. Quý Chu Chu ngồi trên ghế xếp nhỏ, cầm mũ rơm quạt quạt cho mình, đang quạt chợt nghĩ ra một ý, đội mũ rơm lên chụp tấm ảnh gửi cho Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư đang dùng di động kết nối máy chiếu cho cuộc họp, thì ấn mở tin nhắn. Một tấm ảnh với khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của một cô gái nhảy lên màn hình máy chiếu, cô gái còn đội mũ rơm, đôi mắt cười cong cong, có một hơi thở giản dị lại đáng yêu, phía dưới còn có một dòng chữ: Dễ thương không?
Trong nháy mắt ảnh chụp nhảy ra, các nhân viên cấp cao của công ty bình tĩnh cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy gì hết, trong lòng lại suy đoán người phụ nữ này là ai. Cố Quyện Thư dừng một chút, chuyển PPT(*) qua máy tính, trực tiếp ngắt kết di động và máy chiếu, lúc này mới ngồi xuống trả lời tin nhắn.
(*) PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước.
Cố Quyện Thư: Vừa rồi em gửi tin nhắn, bị phóng lên máy chiếu, bây giờ tất cả người trong phòng họp đều nhìn thấy rồi.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, luôn cảm thấy cảnh tượng này hơi quen mắt, cô khẩn trương hỏi: Trong phòng họp không có nội gián của lão phu nhân chứ?
Cố Quyện Thư: Tất nhiên là có.
Quý Chu Chu lo lắng: Vậy làm sao bây giờ, ngộ nhỡ lão phu nhân phát hiện quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sẽ nổi trận lôi đình không?
Cố Quyện Thư suy tư một hồi, trả lời cô: Yên tâm đi, nếu lão phu nhân hỏi, thì em nói đang cố gắng làm việc của mình.
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ cũng phải. Bây giờ lão phu nhân vẫn tưởng rằng Cố Quyện Thư là gay, chỉ mong anh có chút hứng thú với phụ nữ. Lúc này thấy cô ra sức lấy lòng như vậy, trong lòng bà ta hài lòng thế nào đây.
Nghĩ đến đây, cô không rối rắm thế nữa, đang định bỏ điện thoại vào túi, thì nhìn thấy Cố Quyện Thư trả lời lại: Lôi thôi.
Quý Chu Chu sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng được anh đang trả lời câu hỏi đầu tiên của mình, mắt trợn trắng từ chối trả lời lại anh.
Một mình hóng mát thảnh thơi chốc lát, cảm thấy cảnh diễn này sắp quay xong rồi, nên quyết định đi qua xem tình hình một chút, nhưng mới vừa đứng lên thì nghe thấy có người nói chuyện. Quý Chu Chu vừa định đi, đã nghe được người đó nhắc tới mình.
"Chu Tứ Quý này sao lại như thế, có thù oán với anh à? Cho anh ít suất diễn như vậy, còn rải rác rời rạc, vẫn phải đợi đến cuối cùng mới có thể đi, thật sự buồn bực sắp chết rồi." Một người đàn ông trẻ tuổi bực bội nói.
Cách một bức tường, Quý Chu Chu nghe rõ ràng, không khỏi nhướng mày. Trò chơi này có liên quan gì đến biên kịch, anh có bản lĩnh thì đi diễn nam chính đi, nhân vật đó suất diễn nhiều.
"Được rồi A Vĩ, anh xem suất diễn của em cũng không nhiều lắm, anh cũng đừng tức giận, dùng thời gian còn lại ở bên cạnh em nhiều hơn, được không?" Người phụ nữ nũng nịu ngọt liệm.
Quý Chu Chu nghe ra người này là Trần Doanh, trong lòng hơi kinh ngạc, không phải nói cô ta được kim chủ đưa vào đoàn à? Sao lại còn có người đàn ông khác?
"Anh mặc kệ! Doanh Doanh, em đi nói với lão già kia một chút, kêu ông ta đầu tư thêm, cho anh thêm chút đất diễn hơn, được không?" Người đàn ông đáng thương cầu xin.
Giọng nói của Trần Doanh lạnh xuống: "Đừng nháo nữa! Diệp Khuynh là người nào anh còn không biết? Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đầu tư nhiều hơn cũng đừng mong làm anh ta dao động, hơn nữa anh kêu em đi cầu xin lão già, không sợ bị ông ta nhìn ra mối quan hệ của chúng ta? Đến lúc đó anh chết như thế nào e là cũng không biết!"
Có lẽ giọng của Trần Doanh quá nghiêm nghị, nên cuối cùng người đàn ông đó không dám đắc tội cô ta, lập tức nhượng bộ: "Được, được, được! Anh không tăng thêm, được chưa? Em yêu thương anh như vậy, anh nguyện ý ở lại đoàn phim với em."
"Này còn được, nhưng mà chúng ta cũng phải khiêm tốn chút, không thể để người của lão già biết được."
"Yên tâm đi Doanh Doanh, anh có chừng mực, cho anh hôn một cái..."
Sau sự tranh cãi ngắn ngủi của hai người, thì bắt đầu tình chàng ý thiếp. Quý Chu Chu nghe được cay lỗ tai, nên định lén xách ghế xếp nhỏ rời khỏi, nhưng không cẩn thận dẫm phải một cành cây khô.
Rốp rốp.
"Ai đó?!" Giọng nói nghiêm nghị của Trần Doanh vang lên, giây tiếp theo tự mình vòng qua bức tường đi tới, trực tiếp bốn mắt nhìn nhau với Quý Chu Chu.
Hai bên đều sửng sốt, nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp của Quý Chu Chu, sắc mặt Trần Doanh không tốt, hỏi: "Cô là diễn viên mới đến?" Không đúng, diễn viên trước đó cũng đã định rồi, cô ta không nhớ có người mới.
Quý Chu Chu lắc lắc đầu, trả lời khôn khéo: "Tôi không phải, tôi là nhân viên công tác." Còn nhân viên công tác gì, cô cảm thấy mình mới vừa nghe lời nói xấu sau lưng "Chu Tứ Quý", vẫn là không cần tùy tiện nói ra.
Trần Doanh khinh thường hừ một tiếng: "Ban nãy cô nghe được gì rồi?"
"Tôi chưa nghe được gì hết á." Quý Chu Chu vô tội nhìn cô ta, giơ ghế xếp trong tay lên: "Phó đạo diễn kêu tôi dọn dẹp ghế xếp, tôi ở phía trước dạo qua một vòng nhưng không tìm được, nhìn thấy chỗ này có nên tới đây, sau đó không cẩn thận dẫm phải cành cây thì cô đã xuất hiện."
Nói như vậy, một câu cô cũng chưa nghe được? Trần Doanh nhìn chằm chằm khuôn mặt vô hại của Quý Chu Chu hồi lâu, không thèm để ý cười một tiếng: "Không nghe được thì tốt, tôi và người đại diện đang thương lượng kế hoạch sáu tháng cuối năm, nếu cô nghe được thì có khả năng chúng tôi phải điều chỉnh sách lược."
"Cô Trần, tôi thật sự không nghe được." Quý Chu Chu mặt đầy thành khẩn.
Trần Doanh liếc cô một cái: "Được rồi, chắc phó đạo diễn sốt ruột chờ đó, nhanh trở về đi."
"Được, cô Trần."
Quý Chu Chu lập tức ôm ghế xếp rời đi, mãi cho đến phim trường mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Danh sách chương