Mặc dù biết sau khi mình tặng Quý Chu Chu cho người đàn ông khác, cô sẽ trải qua chuyện gì, nhưng lúc anh ta nghe thấy cô bị Cố Quyện Thư chiếm đoạt thân thể, căm hận thiếu chút nữa làm anh ta đỏ mắt lên.
"Anh ta sao dám......"
"Anh ta sao lại không dám?" Quý Chu Chu vuốt sợi tóc hơi rối loạn của mình, khóe mắt rưng rưng nhìn chằm chằm mặt đất: "Là anh tặng tôi cho anh ta, không phải sao?"
Thẩm Dã mím môi thành một vòng cung chặt chẽ, cúi đầu nửa ngày bất lực, giọng nói trở nên khàn khàn: "Thật xin lỗi, anh cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
Thấy thằng nhóc này tự nhiên tỏ ra yếu đuối, Quý Chu Chu biết, anh ta muốn dụ mình mềm lòng vì chuyện anh ta làm. Trong lòng cười lạnh một tiếng, cắn môi: "Bỏ đi, tôi không trách anh."
"Chu Chu..."
"Tôi đã không xứng với anh, cũng không muốn gặp lại anh, hy vọng sau này anh đừng đến tìm tôi nữa. Nếu như chúng ta trên đường có gặp phải, cũng xin đừng nói chuyện với tôi nữa." Quý Chu Chu cắt ngang lời anh ta muốn nói.
Mặc dù biểu cảm của cô vẫn còn đau khổ nhưng ánh mắt trấn tĩnh, đó là sự kiên định mà trước kia anh ta chưa từng thấy qua. Thẩm Dã thấy đôi mắt của cô như vậy, thế là quên mất nên nói gì.
Quý Chu Chu có vẻ khó chịu sờ góc áo một cái, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ làm sao thoát khỏi anh ta.
Thẩm Dã nhìn thấy túi xách trong tay cô, không chỉ có túi quần áo, còn có một cái túi thương hiệu di động, biểu cảm của anh ta khẽ động: "Mua quần áo sao? Sao không đem bộ đồ trên người đổi lại."
Bởi vì quần áo trên người cô thật sự quá lớn, Thẩm Dã cho là cô đang mặc là đồ của người khác.
Quý Chu Chu chớp mắt một cái, đột nhiên toát ra ý nghĩ ăn của nhà giàu. Tra nam lừa hết gia tài bạc triệu của nguyên nữ chính, cô lừa về một chút cũng không quá đáng chứ?
"Bộ đồ trên người tôi...... đã là mới mua rồi." Biểu cảm của Quý Chu Chu hơi bối rối.
Thẩm Dã dừng một chút: "Làm sao..."
"Đồ giảm giá, có thể mua được cũng không tệ." Quý Chu Chu lộ vẻ thê lương cười một tiếng.
Sắc mặt Thẩm Dã tối lại: "Cố Quyện Thư ngay cả tiền cũng không cho em sao?"
"Tôi chỉ là một món hàng, anh ta dựa vào cái gì cho tôi tiền?" Quý Chu Chu hỏi lại.
Cố Quyện Thư vẫn luôn chờ Chu Trường Quân ở cửa: "..." Anh nhớ rõ kêu người cho rồi mà, chỉ là số tiền không rõ lắm.
Hầu kết Thẩm Dã giật giật, lập tức lấy ví tiền ra. Quý Chu Chu nhìn thấy tiền mặt và thẻ trong ví tiền của anh ta thật dày, giống như vô tình tới câu: "Tôi không cần tiền của anh, cho dù anh cho tôi thẻ, tôi cũng không quẹt."
Quẹt thẻ sẽ có tin nhắn nhật ký, ở đâu tiêu tiền mua thứ gì, cô không có hứng thú để cho Thẩm Dã biết những chuyện này.
Đầu ngón tay của Thẩm Dã dừng lại, đều lấy tất cả tiền mặt ra hết, lại quay đầu nhìn về em gái phía sau: "Em còn tiền mặt chứ?"
Lúc này em gái vẫn không có cảm giác tồn tại được điểm danh, sau khi lấy tiền đưa cho Thẩm Dã, yếu ớt gọi một tiếng "Chị Chu Chu". Biểu cảm của Quý Chu Chu khẽ động. Nếu nói vừa rồi còn chưa xác định cô ta là ai, vậy bây giờ đã rất rõ ràng. Dẫu sao, nguyên văn chỉ có một người gọi nữ chính như vậy.
Lý Nhu Nhu, nữ hai của《 Thâm tình si mê 》và tất cả giống như tra tiện văn, nhất định phải có người giả thiết làm ánh trăng trắng, chướng ngại vật giữa nam nữ chính. Mặc dù cô ta không tính là ánh trăng trắng tiêu chuẩn giá trị nhưng từ nhỏ đồng cam cộng khổ với nam chính, nam chính xem cô ta giống như em gái ruột, đương nhiên cô ta không nghĩ như vậy được.
Trong nguyên văn, Lý Nhu Nhu muốn có được Thẩm Dã, nhưng sợ một bước bước ra thì trở thành kẻ đáng thương giống như nữ chính, cho nên vẫn luôn che giấu tình cảm của mình. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Nhưng cô ta lại không cam lòng nữ chính có thể lấy thân phận bạn gái đi với Thẩm Dã, liền khắp nơi gây chia rẽ bọn họ, coi như một "Trà xanh"(*) tiêu chuẩn.
(*) Trà xanh: Ý chỉ em gái mưa, em gái nuôi gì gì đó.
Đáng tiếc, nữ chính bởi do cô ta lại nhiều lần bị nam chính nghiêm phạt, vẫn cảm thấy cô ta là chị em tốt của mình, đến lúc sắp chết mới nhìn ra bộ mặt thật của cô ta. Đáng tiếc, đã hoàn toàn muộn màng.
Bây giờ người phụ nữ này đã đứng ở trước mặt mình.
Thẩm Dã cố gắng đem tiền nhét vào trong túi Quý Chu Chu: "Số tiền này em cầm lấy, không đủ thì đến tìm anh lấy thêm."
"Tôi không cần, tôi không cần, tôi không... Cần!" Quý Chu Chu giả vờ giận dữ giãy giụa hai cái, thì đem một xấp tiền thật dày nhận lấy.
"Chị Chu Chu!" Lý Nhu Nhu bên cạnh rưng rưng nhìn cô, so với tiểu bạch hoa còn giống tiểu bạch hoa hơn: "Chị đừng trách anh Thẩm Dã, anh ấy chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, nếu có thể em tình nguyện thay chị đi, nhưng anh ấy nói tuổi em quá nhỏ..."
Thời điểm cô ta xuất hiện rất đúng lúc, nhìn một cái đã biết rõ tính cách của nguyên nữ chính. Lúc này sợ Quý Chu Chu mềm lòng tha thứ Thẩm Dã đã vội vàng chạy đến nói một chút lời đàn ông nghe không hiểu, phụ nữ vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra. Hình như cô ta nhỏ hơn nguyên nữ chính vài tháng tuổi thì phải, ám chỉ gì đây.
"Trắc". Đẳng cấp "Trà xanh" này thấp như vậy, sao nguyên nữ chính vẫn luôn bị lừa gạt?
Chỉ là trong lòng Quý Chu Chu cho dù ghét bỏ nhưng không có lập tức phản kích. Rốt cuộc, tâm tư phụ nữ so với đàn ông nhạy bén hơn. Cô mới rời khỏi Thẩm Dã mấy ngày, nếu tính cách thay đổi quá lớn mà nói, chỉ sợ sẽ khiến cho Lý Nhu Nhu nghi ngờ. Cho nên sau khi cô nghe được lời Lý Nhu Nhu nói, chỉ là mở ra mặt khác trốn tránh.
"Chu Chu, di động của em anh không gọi được, kéo anh vào danh sách đen à?" Giọng nói của Thẩm Dã chậm lại, vẫn là chuyển đến đề tài mà anh ta muốn biết.
Quý Chu Chu cúi đầu: "Hôm đó anh gọi điện thoại cho tôi, Cố tiên sinh đem di động của tôi đập vỡ rồi." Nha nha, giá họa thành công!
Cố Quyện Thư: "..." Hôm đó anh ngoại trừ ăn bánh ngọt, còn làm loại chuyện này?
Thẩm Dã nghe di động bị đập vỡ, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi: "Vậy anh mua một cái cho em nhé."
"Không cần, vừa nãy tôi đã mua rồi." Quý Chu Chu không tính giấu diếm, dù sao túi xách trong tay nổi bật như vậy, Thẩm Dã không mù mà nói, hẳn là đã sớm nhìn thấy rồi.
Thẩm Dã dừng một chút, miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì tốt, em có đổi số di động không?"
Đương nhiên đổi rồi, không lẽ còn chờ anh gọi đến nữa? Sợ anh ta tiếp tục truy hỏi, Quý Chu Chu mặt đầy hoảng loạn: "Không nói với anh nữa, Cố tiên sinh ở gần đây, ta phải nhanh chóng đi qua tìm anh ấy."
"Sao lại gấp như vậy?" Thẩm Dã thấy cô để ý Cố Quyện Thư như thế, trong lòng một trận chán ghét.
Khóe miệng Quý Chu Chu nhếch lên một cái, rớt hai giọt nước mắt cá sấu: "Nếu tôi không nhanh chóng đi qua, anh ấy sẽ đem tôi trói lên giường, sau đó..."
"Đủ rồi!" Thẩm Dã vừa nghe thấy cô nói chuyện đó, ngay cả cảm xúc cơ bản nhất cũng che giấu không được.
Cố Quyện Thư: "..." Trói lên giường làm gì?
Quý Chu Chu ngẩn ngơ nhìn Thẩm Dã ba giây, anh anh anh xoay người chạy ra ngoài cửa. Thẩm Dã theo bản năng muốn đuổi theo, Lý "Trà xanh" vội kéo cánh tay anh ta: "Anh không nghe chị Chu Chu nói sao, Cố Quyện Thư ở gần đây, để anh ta nhìn thấy anh thì không tốt."
Lời nói của cô ta chọc trúng tâm tư Thẩm Dã. Lúc này Thẩm Dã so với Cố Quyện Thư quả thực là khác một trời một vực, đương nhiên không thể cứng chọi cứng. Sắc mặt của anh ta biến đổi vài lần, cuối cùng không đi theo.
Giọng nói của Quý Chu Chu anh anh ra đến cửa đột nhiên im bặt, đồng thời cô còn có biểu cảm cứng đờ.
Cố Quyện Thư mặc một bộ tây trang màu đen đứng ở ngay cửa Trung tâm thương mại, bởi vì trời sinh khuôn mặt và ngoại hình vượt trội, hơn nữa cao quý lười biếng mà không tự biết, trở thành chàng trai đẹp trai nhất con đường này.
"Trên giường không phải người?"
"Không cho em tiền?"
"Về trễ đem em trói lên giường?"
Cố Quyện Thư chầm chậm nói ra ba vấn đề liên tiếp.
Rất tốt, vị này đem chuyện phiếm nghe được nói một lần hoàn chỉnh. Quý Chu Chu tâm như tro tàn, yên lặng đi đến trước mặt Cố Quyện Thư, mặt đầy đau khổ từ trong túi móc ra một xấp tiền mặt thật dày.
"Đều cho anh, đừng giận tôi nhé."
Cố Quyện Thư im lặng nhìn tiền mặt trên bàn tay nhỏ, sau đó ánh mắt chuyển qua khuôn mặt cô. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu giống một tiểu cường đạo đi cướp bóc vất vả một ngày, sau khi lừa gạt được một chút thành quả, lại đảo mắt phải giao nộp cho Đại vương sơn. Bây giờ cô nhìn mình một cách đáng thương, trong màu đen đồng tử là hình bóng rõ ràng của anh.
Đôi mắt Quý Chu Chu cũng muốn chua xót rồi, lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào chu toàn, tiền trong tay đã bị lấy đi. Cô ngây người một chút, không biết Cố Quyện Thư đây là có ý gì. Một ông già lớn như vậy, tóm lại không phải vừa ý tiền của cô chứ.
"Trong túi của em còn hai tờ." Cố Quyện Thư chậm rãi nhắc nhở.
Quý Chu Chu: "..."
Trên đường trở về, Chu Trường Quân ngồi ở ghế phụ, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hàng ghế phía sau một cái. Tâm trạng của Cố tiên sinh hình như không tệ nhưng thấy tâm trạng của Chu Chu lại hơi nặng nề. Luôn cảm thấy thời gian mình đi lấy xe, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó khó lường.
Trong xe ai cũng không mở miệng nói chuyện, mười phút sau, di động của Quý Chu Chu đột nhiên vang lên, cô theo bản năng nhìn về phía bên cạnh ngay lập tức đối mắt với Cố Quyện Thư.
Quý Chu Chu: "..." Ánh mắt này của anh là ý gì?
"Di động mới." Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng.
Quý Chu Chu hít một hơi thật sâu, cười xạo: "... Cảm ơn Cố tiên sinh cho tôi phí sinh hoạt, tôi mới có thể mua một cái di động tốt như vậy."
Cố Quyện Thư không nói gì, cô nhẹ nhàng thở ra nhận điện thoại. Là người đưa máy vi tính đến cho cô, bị chặn ở ngoài tòa nhà, không thể đi vào.
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút: "Anh đem máy vi tính gửi ở cổng bảo vệ là được, tôi rất nhanh sẽ đến lấy... Ừ, được."
Giải quyết xong chuyện này, cô đem điện thoại nhét vào trong túi, đột nhiên cảm giác được bên cạnh nhìn chăm chú mãnh liệt. Cô nhẫn nại, cuối cùng vẫn là nghiến răng nhìn về phía người bên cạnh.
"Ha."
Quý Chu Chu: "..." Là đang cười nhạo cô sao?
"Chu Chu, hôm nay dạo phố đã mua di động và máy vi tính sao?" Chu Trường Quân ở phía trước cười hỏi. Thật ra ông ta thấy quần áo mới trên người cô rồi, chỉ là số rõ ràng lớn, cho nên càng muốn hỏi là tại sao không mua quần áo vừa người. Nhưng hỏi như vậy mà nói, nói không chừng sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ, vì thế đã khéo léo một chút.
Quý Chu Chu vừa định giải thích, người bên cạnh đã mở miệng.
"Bởi vì tôi không phải người."
"Bởi vì tôi không cho tiền."
"Bởi vì nếu như tôi tức giận, sẽ đem cô ấy trói lên..."
Đầu óc của Quý Chu Chu nóng lên, một tay bắt lấy bờ vai của anh, một tay khác bịt kín miệng anh, đem lời nói trước đó của anh nhét trở về.
Vì vấn đề thân phận của Cố Quyện Thư, đừng nói là cô gái nhỏ ngay cả giữa bạn bè, Chu Trường Quân cũng chưa từng thấy ai dám đùa giỡn với cậu ấy như vậy. Ông ta đang định dạy bảo Quý Chu Chu nhưng nhìn thấy trên mặt Cố Quyện Thư cũng không có bất mãn nên yên lặng nuốt lời nói xuống, giả vờ trước đó cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Tay cô gái nhỏ thật mềm, giống như không xương, rõ ràng gầy đến như vậy, tay lại là thịt thịt, ấm áp giống như một cục bông vải. Cố Quyện Thư yên lặng nuốt lời nói còn sót lại xuống, mang tai hơi ửng đỏ.
Quý Chu Chu thấy anh không nói nữa, lúc này mới buông anh ra, trầm thấp nhỏ giọng năn nỉ: "Cố tiên sinh, anh đừng đem tôi ra đùa giỡn, tôi biết mình sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa."
Bởi vì sợ Chu Trường Quân nghe được lời nói của bọn họ, lúc Quý Chu Chu nói chuyện cách Cố Quyện Thư rất gần, gần đến nổi lỗ tai đối phương có thể cảm nhận được hơi nóng cô thở ra.
Cố Quyện Thư im lặng, Quý Chu Chu thấy anh không nói, khẽ thở phào nhẹ nhõm, yên lặng hướng bên cạnh xê dịch, lại ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Chu Trường Quân ở phía trước không thấy được tình huống phía sau như thế nào, sau khi không nghe thấy tiếng động, biết Cố Quyện Thư không có trách Quý Chu Chu. Ông ta suy nghĩ một chút, thấy cô gái nhỏ thêm phần đáng thương, chủ động mở miệng thay đổi bầu không khí: "Chu Chu đã đổi di động mới, số di động còn xài không?"
"Không còn. Cái di động lần trước có máy theo dõi, Thẩm Dã đã biết số đó của tôi nên hôm nay tôi đổi số mới." Quý Chu Chu biết ông ta đang vì mình giải vây, vì thế mỉm cười ngọt ngào.
Chu Trường Quân gật đầu: "Vậy lưu số di động của tôi lại đi."
Nói xong thì đọc một chuỗi dãy số, Quý Chu Chu lập tức lưu số điện thoại lại, mới vừa lưu xong đã cảm giác bên cạnh ánh mắt như có như không. Cô dừng một chút, cười xạo nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, không biết tôi có vinh hạnh có thể lưu số di động của anh không?"
Cố Quyện Thư lười biếng liếc cô một cái, duỗi tay lấy di động của cô đi. Ngón tay thon dài lại hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay của cô, Quý Chu Chu vì vậy ngây người một chút.
Trên di động của cô anh bấm bấm vài cái, ba giây sau, di động của mình vang lên. Cố Quyện Thư tắt máy, sau đó trả lại di động cho Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu thản nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cố Quyện Thư cúi đầu, chầm chậm nhìn về phía cô: "Vừa rồi em đang lo là tôi tịch thu di động của em?"
"..."
"Ha."
"..." Người đàn ông này sao lại thế này? Bản lĩnh không có, đôi mắt ngược lại nhìn thấy rất rõ.
"Anh ta sao dám......"
"Anh ta sao lại không dám?" Quý Chu Chu vuốt sợi tóc hơi rối loạn của mình, khóe mắt rưng rưng nhìn chằm chằm mặt đất: "Là anh tặng tôi cho anh ta, không phải sao?"
Thẩm Dã mím môi thành một vòng cung chặt chẽ, cúi đầu nửa ngày bất lực, giọng nói trở nên khàn khàn: "Thật xin lỗi, anh cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
Thấy thằng nhóc này tự nhiên tỏ ra yếu đuối, Quý Chu Chu biết, anh ta muốn dụ mình mềm lòng vì chuyện anh ta làm. Trong lòng cười lạnh một tiếng, cắn môi: "Bỏ đi, tôi không trách anh."
"Chu Chu..."
"Tôi đã không xứng với anh, cũng không muốn gặp lại anh, hy vọng sau này anh đừng đến tìm tôi nữa. Nếu như chúng ta trên đường có gặp phải, cũng xin đừng nói chuyện với tôi nữa." Quý Chu Chu cắt ngang lời anh ta muốn nói.
Mặc dù biểu cảm của cô vẫn còn đau khổ nhưng ánh mắt trấn tĩnh, đó là sự kiên định mà trước kia anh ta chưa từng thấy qua. Thẩm Dã thấy đôi mắt của cô như vậy, thế là quên mất nên nói gì.
Quý Chu Chu có vẻ khó chịu sờ góc áo một cái, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ làm sao thoát khỏi anh ta.
Thẩm Dã nhìn thấy túi xách trong tay cô, không chỉ có túi quần áo, còn có một cái túi thương hiệu di động, biểu cảm của anh ta khẽ động: "Mua quần áo sao? Sao không đem bộ đồ trên người đổi lại."
Bởi vì quần áo trên người cô thật sự quá lớn, Thẩm Dã cho là cô đang mặc là đồ của người khác.
Quý Chu Chu chớp mắt một cái, đột nhiên toát ra ý nghĩ ăn của nhà giàu. Tra nam lừa hết gia tài bạc triệu của nguyên nữ chính, cô lừa về một chút cũng không quá đáng chứ?
"Bộ đồ trên người tôi...... đã là mới mua rồi." Biểu cảm của Quý Chu Chu hơi bối rối.
Thẩm Dã dừng một chút: "Làm sao..."
"Đồ giảm giá, có thể mua được cũng không tệ." Quý Chu Chu lộ vẻ thê lương cười một tiếng.
Sắc mặt Thẩm Dã tối lại: "Cố Quyện Thư ngay cả tiền cũng không cho em sao?"
"Tôi chỉ là một món hàng, anh ta dựa vào cái gì cho tôi tiền?" Quý Chu Chu hỏi lại.
Cố Quyện Thư vẫn luôn chờ Chu Trường Quân ở cửa: "..." Anh nhớ rõ kêu người cho rồi mà, chỉ là số tiền không rõ lắm.
Hầu kết Thẩm Dã giật giật, lập tức lấy ví tiền ra. Quý Chu Chu nhìn thấy tiền mặt và thẻ trong ví tiền của anh ta thật dày, giống như vô tình tới câu: "Tôi không cần tiền của anh, cho dù anh cho tôi thẻ, tôi cũng không quẹt."
Quẹt thẻ sẽ có tin nhắn nhật ký, ở đâu tiêu tiền mua thứ gì, cô không có hứng thú để cho Thẩm Dã biết những chuyện này.
Đầu ngón tay của Thẩm Dã dừng lại, đều lấy tất cả tiền mặt ra hết, lại quay đầu nhìn về em gái phía sau: "Em còn tiền mặt chứ?"
Lúc này em gái vẫn không có cảm giác tồn tại được điểm danh, sau khi lấy tiền đưa cho Thẩm Dã, yếu ớt gọi một tiếng "Chị Chu Chu". Biểu cảm của Quý Chu Chu khẽ động. Nếu nói vừa rồi còn chưa xác định cô ta là ai, vậy bây giờ đã rất rõ ràng. Dẫu sao, nguyên văn chỉ có một người gọi nữ chính như vậy.
Lý Nhu Nhu, nữ hai của《 Thâm tình si mê 》và tất cả giống như tra tiện văn, nhất định phải có người giả thiết làm ánh trăng trắng, chướng ngại vật giữa nam nữ chính. Mặc dù cô ta không tính là ánh trăng trắng tiêu chuẩn giá trị nhưng từ nhỏ đồng cam cộng khổ với nam chính, nam chính xem cô ta giống như em gái ruột, đương nhiên cô ta không nghĩ như vậy được.
Trong nguyên văn, Lý Nhu Nhu muốn có được Thẩm Dã, nhưng sợ một bước bước ra thì trở thành kẻ đáng thương giống như nữ chính, cho nên vẫn luôn che giấu tình cảm của mình. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Nhưng cô ta lại không cam lòng nữ chính có thể lấy thân phận bạn gái đi với Thẩm Dã, liền khắp nơi gây chia rẽ bọn họ, coi như một "Trà xanh"(*) tiêu chuẩn.
(*) Trà xanh: Ý chỉ em gái mưa, em gái nuôi gì gì đó.
Đáng tiếc, nữ chính bởi do cô ta lại nhiều lần bị nam chính nghiêm phạt, vẫn cảm thấy cô ta là chị em tốt của mình, đến lúc sắp chết mới nhìn ra bộ mặt thật của cô ta. Đáng tiếc, đã hoàn toàn muộn màng.
Bây giờ người phụ nữ này đã đứng ở trước mặt mình.
Thẩm Dã cố gắng đem tiền nhét vào trong túi Quý Chu Chu: "Số tiền này em cầm lấy, không đủ thì đến tìm anh lấy thêm."
"Tôi không cần, tôi không cần, tôi không... Cần!" Quý Chu Chu giả vờ giận dữ giãy giụa hai cái, thì đem một xấp tiền thật dày nhận lấy.
"Chị Chu Chu!" Lý Nhu Nhu bên cạnh rưng rưng nhìn cô, so với tiểu bạch hoa còn giống tiểu bạch hoa hơn: "Chị đừng trách anh Thẩm Dã, anh ấy chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, nếu có thể em tình nguyện thay chị đi, nhưng anh ấy nói tuổi em quá nhỏ..."
Thời điểm cô ta xuất hiện rất đúng lúc, nhìn một cái đã biết rõ tính cách của nguyên nữ chính. Lúc này sợ Quý Chu Chu mềm lòng tha thứ Thẩm Dã đã vội vàng chạy đến nói một chút lời đàn ông nghe không hiểu, phụ nữ vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra. Hình như cô ta nhỏ hơn nguyên nữ chính vài tháng tuổi thì phải, ám chỉ gì đây.
"Trắc". Đẳng cấp "Trà xanh" này thấp như vậy, sao nguyên nữ chính vẫn luôn bị lừa gạt?
Chỉ là trong lòng Quý Chu Chu cho dù ghét bỏ nhưng không có lập tức phản kích. Rốt cuộc, tâm tư phụ nữ so với đàn ông nhạy bén hơn. Cô mới rời khỏi Thẩm Dã mấy ngày, nếu tính cách thay đổi quá lớn mà nói, chỉ sợ sẽ khiến cho Lý Nhu Nhu nghi ngờ. Cho nên sau khi cô nghe được lời Lý Nhu Nhu nói, chỉ là mở ra mặt khác trốn tránh.
"Chu Chu, di động của em anh không gọi được, kéo anh vào danh sách đen à?" Giọng nói của Thẩm Dã chậm lại, vẫn là chuyển đến đề tài mà anh ta muốn biết.
Quý Chu Chu cúi đầu: "Hôm đó anh gọi điện thoại cho tôi, Cố tiên sinh đem di động của tôi đập vỡ rồi." Nha nha, giá họa thành công!
Cố Quyện Thư: "..." Hôm đó anh ngoại trừ ăn bánh ngọt, còn làm loại chuyện này?
Thẩm Dã nghe di động bị đập vỡ, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi: "Vậy anh mua một cái cho em nhé."
"Không cần, vừa nãy tôi đã mua rồi." Quý Chu Chu không tính giấu diếm, dù sao túi xách trong tay nổi bật như vậy, Thẩm Dã không mù mà nói, hẳn là đã sớm nhìn thấy rồi.
Thẩm Dã dừng một chút, miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì tốt, em có đổi số di động không?"
Đương nhiên đổi rồi, không lẽ còn chờ anh gọi đến nữa? Sợ anh ta tiếp tục truy hỏi, Quý Chu Chu mặt đầy hoảng loạn: "Không nói với anh nữa, Cố tiên sinh ở gần đây, ta phải nhanh chóng đi qua tìm anh ấy."
"Sao lại gấp như vậy?" Thẩm Dã thấy cô để ý Cố Quyện Thư như thế, trong lòng một trận chán ghét.
Khóe miệng Quý Chu Chu nhếch lên một cái, rớt hai giọt nước mắt cá sấu: "Nếu tôi không nhanh chóng đi qua, anh ấy sẽ đem tôi trói lên giường, sau đó..."
"Đủ rồi!" Thẩm Dã vừa nghe thấy cô nói chuyện đó, ngay cả cảm xúc cơ bản nhất cũng che giấu không được.
Cố Quyện Thư: "..." Trói lên giường làm gì?
Quý Chu Chu ngẩn ngơ nhìn Thẩm Dã ba giây, anh anh anh xoay người chạy ra ngoài cửa. Thẩm Dã theo bản năng muốn đuổi theo, Lý "Trà xanh" vội kéo cánh tay anh ta: "Anh không nghe chị Chu Chu nói sao, Cố Quyện Thư ở gần đây, để anh ta nhìn thấy anh thì không tốt."
Lời nói của cô ta chọc trúng tâm tư Thẩm Dã. Lúc này Thẩm Dã so với Cố Quyện Thư quả thực là khác một trời một vực, đương nhiên không thể cứng chọi cứng. Sắc mặt của anh ta biến đổi vài lần, cuối cùng không đi theo.
Giọng nói của Quý Chu Chu anh anh ra đến cửa đột nhiên im bặt, đồng thời cô còn có biểu cảm cứng đờ.
Cố Quyện Thư mặc một bộ tây trang màu đen đứng ở ngay cửa Trung tâm thương mại, bởi vì trời sinh khuôn mặt và ngoại hình vượt trội, hơn nữa cao quý lười biếng mà không tự biết, trở thành chàng trai đẹp trai nhất con đường này.
"Trên giường không phải người?"
"Không cho em tiền?"
"Về trễ đem em trói lên giường?"
Cố Quyện Thư chầm chậm nói ra ba vấn đề liên tiếp.
Rất tốt, vị này đem chuyện phiếm nghe được nói một lần hoàn chỉnh. Quý Chu Chu tâm như tro tàn, yên lặng đi đến trước mặt Cố Quyện Thư, mặt đầy đau khổ từ trong túi móc ra một xấp tiền mặt thật dày.
"Đều cho anh, đừng giận tôi nhé."
Cố Quyện Thư im lặng nhìn tiền mặt trên bàn tay nhỏ, sau đó ánh mắt chuyển qua khuôn mặt cô. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu giống một tiểu cường đạo đi cướp bóc vất vả một ngày, sau khi lừa gạt được một chút thành quả, lại đảo mắt phải giao nộp cho Đại vương sơn. Bây giờ cô nhìn mình một cách đáng thương, trong màu đen đồng tử là hình bóng rõ ràng của anh.
Đôi mắt Quý Chu Chu cũng muốn chua xót rồi, lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào chu toàn, tiền trong tay đã bị lấy đi. Cô ngây người một chút, không biết Cố Quyện Thư đây là có ý gì. Một ông già lớn như vậy, tóm lại không phải vừa ý tiền của cô chứ.
"Trong túi của em còn hai tờ." Cố Quyện Thư chậm rãi nhắc nhở.
Quý Chu Chu: "..."
Trên đường trở về, Chu Trường Quân ngồi ở ghế phụ, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hàng ghế phía sau một cái. Tâm trạng của Cố tiên sinh hình như không tệ nhưng thấy tâm trạng của Chu Chu lại hơi nặng nề. Luôn cảm thấy thời gian mình đi lấy xe, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó khó lường.
Trong xe ai cũng không mở miệng nói chuyện, mười phút sau, di động của Quý Chu Chu đột nhiên vang lên, cô theo bản năng nhìn về phía bên cạnh ngay lập tức đối mắt với Cố Quyện Thư.
Quý Chu Chu: "..." Ánh mắt này của anh là ý gì?
"Di động mới." Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng.
Quý Chu Chu hít một hơi thật sâu, cười xạo: "... Cảm ơn Cố tiên sinh cho tôi phí sinh hoạt, tôi mới có thể mua một cái di động tốt như vậy."
Cố Quyện Thư không nói gì, cô nhẹ nhàng thở ra nhận điện thoại. Là người đưa máy vi tính đến cho cô, bị chặn ở ngoài tòa nhà, không thể đi vào.
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút: "Anh đem máy vi tính gửi ở cổng bảo vệ là được, tôi rất nhanh sẽ đến lấy... Ừ, được."
Giải quyết xong chuyện này, cô đem điện thoại nhét vào trong túi, đột nhiên cảm giác được bên cạnh nhìn chăm chú mãnh liệt. Cô nhẫn nại, cuối cùng vẫn là nghiến răng nhìn về phía người bên cạnh.
"Ha."
Quý Chu Chu: "..." Là đang cười nhạo cô sao?
"Chu Chu, hôm nay dạo phố đã mua di động và máy vi tính sao?" Chu Trường Quân ở phía trước cười hỏi. Thật ra ông ta thấy quần áo mới trên người cô rồi, chỉ là số rõ ràng lớn, cho nên càng muốn hỏi là tại sao không mua quần áo vừa người. Nhưng hỏi như vậy mà nói, nói không chừng sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ, vì thế đã khéo léo một chút.
Quý Chu Chu vừa định giải thích, người bên cạnh đã mở miệng.
"Bởi vì tôi không phải người."
"Bởi vì tôi không cho tiền."
"Bởi vì nếu như tôi tức giận, sẽ đem cô ấy trói lên..."
Đầu óc của Quý Chu Chu nóng lên, một tay bắt lấy bờ vai của anh, một tay khác bịt kín miệng anh, đem lời nói trước đó của anh nhét trở về.
Vì vấn đề thân phận của Cố Quyện Thư, đừng nói là cô gái nhỏ ngay cả giữa bạn bè, Chu Trường Quân cũng chưa từng thấy ai dám đùa giỡn với cậu ấy như vậy. Ông ta đang định dạy bảo Quý Chu Chu nhưng nhìn thấy trên mặt Cố Quyện Thư cũng không có bất mãn nên yên lặng nuốt lời nói xuống, giả vờ trước đó cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Tay cô gái nhỏ thật mềm, giống như không xương, rõ ràng gầy đến như vậy, tay lại là thịt thịt, ấm áp giống như một cục bông vải. Cố Quyện Thư yên lặng nuốt lời nói còn sót lại xuống, mang tai hơi ửng đỏ.
Quý Chu Chu thấy anh không nói nữa, lúc này mới buông anh ra, trầm thấp nhỏ giọng năn nỉ: "Cố tiên sinh, anh đừng đem tôi ra đùa giỡn, tôi biết mình sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa."
Bởi vì sợ Chu Trường Quân nghe được lời nói của bọn họ, lúc Quý Chu Chu nói chuyện cách Cố Quyện Thư rất gần, gần đến nổi lỗ tai đối phương có thể cảm nhận được hơi nóng cô thở ra.
Cố Quyện Thư im lặng, Quý Chu Chu thấy anh không nói, khẽ thở phào nhẹ nhõm, yên lặng hướng bên cạnh xê dịch, lại ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Chu Trường Quân ở phía trước không thấy được tình huống phía sau như thế nào, sau khi không nghe thấy tiếng động, biết Cố Quyện Thư không có trách Quý Chu Chu. Ông ta suy nghĩ một chút, thấy cô gái nhỏ thêm phần đáng thương, chủ động mở miệng thay đổi bầu không khí: "Chu Chu đã đổi di động mới, số di động còn xài không?"
"Không còn. Cái di động lần trước có máy theo dõi, Thẩm Dã đã biết số đó của tôi nên hôm nay tôi đổi số mới." Quý Chu Chu biết ông ta đang vì mình giải vây, vì thế mỉm cười ngọt ngào.
Chu Trường Quân gật đầu: "Vậy lưu số di động của tôi lại đi."
Nói xong thì đọc một chuỗi dãy số, Quý Chu Chu lập tức lưu số điện thoại lại, mới vừa lưu xong đã cảm giác bên cạnh ánh mắt như có như không. Cô dừng một chút, cười xạo nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, không biết tôi có vinh hạnh có thể lưu số di động của anh không?"
Cố Quyện Thư lười biếng liếc cô một cái, duỗi tay lấy di động của cô đi. Ngón tay thon dài lại hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay của cô, Quý Chu Chu vì vậy ngây người một chút.
Trên di động của cô anh bấm bấm vài cái, ba giây sau, di động của mình vang lên. Cố Quyện Thư tắt máy, sau đó trả lại di động cho Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu thản nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cố Quyện Thư cúi đầu, chầm chậm nhìn về phía cô: "Vừa rồi em đang lo là tôi tịch thu di động của em?"
"..."
"Ha."
"..." Người đàn ông này sao lại thế này? Bản lĩnh không có, đôi mắt ngược lại nhìn thấy rất rõ.
Danh sách chương