Cố Quyện Thư khinh thường nhếch khóe môi lên: "Nói thêm câu nữa, thì bây giờ tôi sẽ kêu người đến nhà lắp đặt máy theo dõi."

Quý Chu Chu giơ đến cánh tay đều mệt, cuối cùng chắc chắn anh không nhìn thấy, sau khi thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức lấy lòng: "Đừng nha, tôi tin tưởng anh còn không được sao?"

Cố Quyện Thư trầm mặc một lát, không chút do dự cúp điện thoại. Cô tin anh, nhưng anh không tin cô chút nào.

Lúc cúp điện thoại, giọng nói phát ra một tiếng nhắc nhở, Quý Chu Chu đứng dậy, đi dạo trong phòng.

Không thể không nói căn nhà này đắt hơn chữ đắt, thật sự không có khuyết điểm nào. Căn hộ cao cấp kiểu biệt thự khoảng chừng 300 mét vuông, không gian rộng rãi tầm nhìn rõ ràng, hơn nữa thiết bị trang trí lắp đặt xa xỉ và cao cấp nhất, khiến ai đó ở lại thì không muốn đi. Đương nhiên, nếu có thể dưới sự tự do ra vào.

Quý Chu Chu nghĩ tới tình trạng bây giờ của mình, không khỏi buông tiếng thở dài, xoay người đi dạo đến chỗ khác. Tiện tay mở một cánh cửa, không nghĩ tới chính là phòng ngủ chính. Móc áo trên cửa còn vứt một chiếc áo sơ mi, drap trải giường cũng có nếp nhăn, cô đoán đêm qua Cố Quyện Thư đã ngủ ở đây.

Thật kỳ lạ, khoảng thời gian cô ở Cố gia, rõ ràng mặc kệ tăng ca khuya bao lâu anh cũng sẽ về nhà, tại sao lại đột nhiên ngủ ở đây? Quý Chu Chu mới vừa nghĩ ra vấn đề này, thì nghĩ đến gì đó, nên nhanh chóng dừng lại. Không thể suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy mình không tim không phổi.

Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, không có hứng thú nhìn phòng Cố Quyện Thư, quay đầu tìm chỗ mình có thể ngủ. Rõ ràng còn có mấy căn phòng trống, nhưng Quý Chu Chu liếc mắt một cái đã thấy được chính mình.

... Dù sao, không phải tất cả các phòng, đều có thể có chiếc giường nhỏ rách nát như trước kia trong phòng. Nhưng sau khi Quý Chu Chu nhìn thấy chiếc giường 1m5 này thì cả người cô đều bất ổn. Làm sao cũng không ngờ vậy mà Cố Quyện Thư đặc biệt chuyển chiếc giường trước kia của cô đến đây.

Ở đây nhiều giường như thế! Để cô ngủ trên một cái giường vừa lớn vừa mềm không được sao?! Quý Chu Chu buồn bực đặt mông ngồi lên giường, xoay chuyển tầm mắt thì thấy được mấy cái vali hành lý bên cạnh bàn. Dừng một chút, cô bước qua mở vali ra, là quần áo trước kia Cố Quyện Thư mua cho cô.

Làm Quý Chu Chu ngây người không phải quần áo, mà là những thứ này đều do Cố Quyện Thư thu dọn, vali hành lý trước lúc cô đi, cũng là do anh giúp cô dọn dẹp lại, cô biết tay nghề của anh. Cổ họng của Quý Chu Chu hơi khô, nhìn những quần áo này trong lòng càng khó xử hơn.

Không có ai vì trả thù, lại đặc biệt giúp cô chuyển giường cũ đến đây, càng sẽ không giúp cô xếp quần áo, cho nên khi nãy anh nói không thích nữa, đều là giả. Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, cảm thấy hơi khó khăn.

Nếu anh đã hết hy vọng với mình, vậy cô giả vờ thích anh, để anh trút giận một chút là được. Nhưng vấn đề bây giờ là anh vẫn thích cô, nếu mình tốt với anh một chút, anh sẽ không động tâm hơn sao? Đến lúc đó chịu thả mình đi mới là lạ.

Quý Chu Chu trở mình, trong lòng không ngừng than khổ, tốt với anh không được, không tốt với anh càng không được, bây giờ cô thật sự làm gì cũng không đúng.

Sau hồi lâu, Quý Chu Chu dứt khoát ngồi xuống đất, quyết định không bạo lực không hợp tác, không lạnh cũng không nóng, xem như ở chung với người lạ, chờ ngày nào đó anh phiền chán, thì cô có thể rút lui. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Suy nghĩ rõ ràng rồi, Quý Chu Chu ngã lên giường ngủ mất, khoan hãy nói, dù sao ngủ giường quen của mình, chỉ cần nhắm mắt lại là được.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi, cô ngủ đến mơ mơ màng màng, thấy ngoài cửa có ánh sáng, lơ mơ một chút ngồi dậy. Vừa ra khỏi cửa mới phát hiện, toàn bộ đèn phòng khách mở hết, Cố Quyện Thư ngồi trên sô pha, đang xử lý văn kiện trong tay.

Quý Chu Chu nhìn thấy anh, dừng một chút, chạy bước nhỏ đến chỗ cách anh một khoảng thì đứng lại, cười một tiếng chào hỏi: "Cố tiên sinh, anh về rồi?"

Cố Quyện Thư ngẩng đầu liếc cô một cái: "Tôi không về, em ăn cái gì?"

"..." Đúng là hơi đói bụng, Quý Chu Chu nhìn thoáng qua bàn ăn, phía trên trống rỗng: "Cơm đâu?"

"Phòng bếp." Hình như Cố Quyện Thư rất bận, làm việc cũng không ngẩng đầu lên.

Quý Chu Chu sờ sờ cái mũi, đi về phía phòng bếp.

Tất cả đồ dùng phòng bếp đều mới tinh, có thể thấy được chưa từng dùng qua. Quý Chu Chu tìm kiếm một vòng ở bàn bếp, cũng không tìm được thứ gì có thể ăn, đang định đi lại hỏi Cố Quyện Thư một chút, thì đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên: "Tủ lạnh."

Quý Chu Chu nhận thấy âm thanh cách mình quá gần, vội bước lên phía trước một bước mới dám quay đầu lại, quả nhiên Cố Quyện Thư đứng sau lưng cô.

"Cố tiên sinh."

Quý Chu Chu gượng cười một tiếng, lập tức đi về phía tủ lạnh. Sự né tránh của cô ở trong Cố Quyện Thư, khiến mày anh dần dần nhíu lại.

Mở cửa tủ lạnh ra, trên dưới tìm một vòng, cũng chỉ tìm được rau xanh và thịt sống, không có nhìn thấy đồ ăn nấu chín. Đang lúc cô suy nghĩ có phải Cố Quyện Thư đùa giỡn cô không, thì phía sau đột nhiên thêm ra một bàn tay đóng tủ lạnh lại, Quý Chu Chu đột nhiên xoay người, đã bị anh vây ở trước tủ lạnh.

"Em tránh tôi?" Ánh mắt Cố Quyện Thư u ám.

Quý Chu Chu kinh sợ: "Không có."

"Tôi nói rồi, muốn em thích tôi." Giọng nói của Cố Quyện Thư lạnh xuống.

Đầu ngón tay của Quý Chu Chu run lên, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: "Nhưng chuyện này cũng không thể nóng lòng nhất thời, Cố tiên sinh anh đừng hối tôi, nếu không có thể sẽ hoàn toàn ngược lại. Tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh tâm thái cho tốt."

Lúc cô nói chuyện, Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn ra một chút dấu hiệu nói dối từ trong mắt cô. Đáng tiếc Quý Chu Chu cũng là một cao thủ diễn kịch, anh nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra sơ hở nào.

Cố Quyện Thư chậm rãi thả tay xuống, lãnh đạm liếc cô một cái rồi xoay người rời đi. Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hỏi: "Cơm của chúng ta đâu?"

"Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, em không biết làm?"

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, nhận lệnh chọn vài nguyên liệu từ trong tủ lạnh. Bởi vì tâm tình ảnh hưởng, khẩu vị của cô cũng không ngon lắm, tin chắc anh cũng vậy. Cô tìm một vòng, dứt khoát làm mì lạnh(**) đơn giản nhất.

Mì là mì sợi, hơi khó nấu, trong lúc chờ mì thì lấy cái chảo chiên hai quả trứng, rồi cắt thịt heo vụn xào thơm làm thịt thái. Đợi giải quyết những thứ này xong thì mì cũng đã chín và được cô vớt ra, sau khi hạ hết nhiệt độ thì đổ vào trong tô, bỏ thêm thịt thái và trứng gà xem như hoàn thành.

Quý Chu Chu vốn định gọi Cố Quyện Thư vào bưng đồ ăn, nhưng nghĩ nghĩ thêm về cốt truyện này, từ nhỏ nam chính thiếu thốn tình cảm gặp được nữ chính kiểu gia đình, yêu đến chết đi sống lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Mà vị trước mặt cô là nam phụ, định trước không chiếm được tình yêu của nữ chính, cho nên vẫn là đừng khiến anh chết đi sống lại.

Vì tương lai tốt đẹp của Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu đau khổ bỏ thêm hai muỗng muối vào tô của anh, lúc này mới kêu anh đến đây.

Từ khi cô bắt đầu nấu cơm, Cố Quyện Thư đã hơi thất thần, giờ phút này nghe thấy cô gọi mình, lập tức buông văn kiện đi qua, nhìn thấy hai tô mì một lớn một nhỏ trên bàn bếp, sự dao động trong mắt khẽ xuất hiện.

Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, sắp cảm động rồi! Quý Chu Chu vội cắt đứt anh: "Ăn mì đi." Nói xong thì bưng tô nhỏ của mình đi đến bàn ăn. Cố Quyện Thư cũng bưng tô lớn đi qua với cô, ngồi ở phía đối diện.

Quý Chu Chu giả vờ không có phát hiện anh đang nhìn mình, cúi đầu gắp một đũa mì, sau khi ăn thì nhíu mày, thở dài một cách nghiêm túc: "Quả nhiên tôi không phải kiểu người gia đình, nấu ăn quá dở, xem ra sau này vẫn là ăn cơm hộp tốt hơn."

Cố Quyện Thư liếc cô một cái, cúi đầu ăn một miếng mì, trong nháy mắt mì vào trong miệng thì cảm thấy sai sai, anh dừng một chút, lặng lẽ nuốt mì xuống.

"Cố tiên sinh, ngon không?" Quý Chu Chu nghiêm trang: "Hình như để muối hơi nhiều, hay là chúng ta kêu cơm hộp nhé, sau này ăn cơm đều kêu cơm hộp là được rồi."

Cố tiên sinh, anh thấy rõ chưa, tôi không phải bạn nữ trong tưởng tượng của anh, thích tôi cuối cùng chỉ có thể ăn cơm hộp!

"Phiền phức." Cố Quyện Thư quăng ra hai chữ, tiếp tục ăn mì của mình.

Quý Chu Chu nhìn đến líu lưỡi, có chút hoài nghi lúc nãy mình có để muối hay không, nhưng cô nếm thử một miếng của mình, mặn nhạt vừa phải, cái bịch lúc nãy chính là muối mà!

"... Nếu không thì đừng ăn nữa." Sự cố chấp của anh không thay đổi, Quý Chu Chu không đành lòng.

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái không nói gì, trong lòng Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, cũng không dám nói mình đã cố ý bỏ thêm muối, chỉ đành phải ngoan ngoãn ăn mì.

Cố Quyện Thư ăn một lát, thì bắt đầu uống nước, sau khi bớt mặn thì chuẩn bị tiếp tục, nhưng nhìn thấy Quý Chu Chu thất thần ăn tô mì nhỏ của cô, mì sợi vào trong miệng, biểu cảm của cô cũng không mang theo sự thay đổi nào.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, chầm chậm mở miệng: "Hai chúng ta đổi."

"Hả?"

Ánh mắt Cố Quyện Thư dừng trên tô mì của cô, trong lòng Quý Chu Chu cả kinh, vội bảo vệ tô của mình: "... Tôi đã ăn rồi, đổi không tốt đâu."

"Đổi!" Cố Quyện Thư híp mắt lại.

Quý Chu Chu bảo vệ tô mì của mình thật chặt, thấy anh đưa tay đến, vội vàng dùng chiếc đũa gõ anh một cái: "Không đổi! Ăn nước miếng của đối phương, quá bẩn!"

Cố Quyện Thư hừ lạnh một tiếng, giây tiếp theo cái tay bắt lấy cổ tay cô, tim Quý Chu Chu cắt ngang một cái, cầm tô mì định đẩy xuống đất, nhưng bị anh trước một bước giật được, bưng đến trước mặt mình.

... Xác định rồi.

Quý Chu Chu tuyệt vọng nhắm mắt lại, rồi len lén hé mắt ra. Cố Quyện Thư liếc cô một cái, gắp mì sợi nếm thử.

Cố Quyện Thư: "... Ha."

"..." Ngài đừng như vậy, tôi sợ.

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn chằm chằm cô: "Mùi vị giống nhau, vì sao phải làm ra dáng vẻ trong lòng có quỷ?"

"Gì?" Quý Chu Chu một mặt mộng bức, sao mùi vị có thể giống nhau, rõ ràng tô mì lớn cô bỏ hơn hai muỗng muối vào? Như thể xác minh sự nghi ngờ của cô, Cố Quyện Thư bình tĩnh tiếp tục ăn tô mì của mình, Quý Chu Chu nhướng chân mày một cái, nhịn không được gắp một sợi mì từ trong tô của anh.

Mới vừa bỏ vào trong miệng, vị mặn kinh khủng xuất hiện, Quý Chu Chu ho khan hai tiếng, vội vàng tìm cái thùng rác phun ra, rồi bưng ly nước ừng ực uống hết, mới coi như đỡ hơn nhiều.

Cố Quyện Thư: "Ha."

Quý Chu Chu đã hiểu, lúc này là thật lòng thật dạ nhìn cô cười nhạo, đáng tiếc cô rắp tâm bất lương trước, nên ngay cả lý do trừng mắt cũng không có.

Cố Quyện Thư chờ cô ho khan xong, "Tốt bụng" đưa tô mì lớn đến trước mặt cô, còn mình ăn tô mì nhỏ: "Nếu như mùi vị giống nhau, vậy em ăn tô lớn đi."

Quý Chu Chu nhìn anh ăn như khiêu khích vậy, nhịn không được oán trách: "Cũng bởi vì anh cứ thế này, tôi mới mãi không phát hiện anh thích tôi."

Cố Quyện Thư dừng một lát, vẫn ăn mì của mình như cũ, sau một hồi mới nhàn nhạt mở miệng: "Phát hiện sớm hay muộn có gì khác nhau, đều muốn chạy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện