"... Ò." Quý Chu Chu hơi mờ mịt, không biết tại sao anh từ một bữa cơm kéo dài đến vấn đề này.

"Ăn cơm đi." Cố Quyện Thư dời đi sự chú ý của cô.

Quý Chu Chu gật gật đầu, bắt đầu tập trung ăn cơm của mình. Hai người cũng chưa ăn sáng, lúc này đói bụng dữ dội, bởi vậy không ai mở miệng nói chuyện, mạnh ai nấy ăn. Chỉ là đồ ăn trên bàn quá nhiều, bọn họ ăn xong còn dư lại rất nhiều.

Cơm nước xong xuôi, Quý Chu Chu đứng dậy muốn thu dọn giúp, nhưng mới vừa cầm cái chén lên thì Cố Quyện Thư đã đứng dậy cản đường đi của cô, nghiêm trang nói: "Tôi làm cơm, tôi dọn."

"Hay là tôi giúp anh?" Quý Chu Chu hư tình giả ý(*), biết anh sẽ không chp cô giúp đỡ, bởi vì trong phòng bếp có một đống chứng cứ chưa kịp tiêu hủy.

(*) Hư tình giả ý: giả dối, không có ý tốt; giống câu thành ngữ "Khẩu phật tâm xà".

"Không cần." Cố Quyện Thư đoạt chén đũa từ trong tay cô lại, mắt nhìn thẳng đi về phía phòng bếp.

Quý Chu Chu nhếch một bên khóe môi lên, tốn rất nhiều sức lực mới nhịn được cười, banh mặt trở về phòng rồi đóng cửa lại, cuối cùng nhịn không được bật cười.

Thật buồn cười! Anh vậy mà đặt đồ ăn của nhà hàng rồi giả vờ là mình làm. Đặt đồ ăn thì đặt đồ ăn đi, còn cố tình đặt ngay chỗ mà lúc trước bọn họ từng ăn. Mùi vị chỗ đó cô rất thích, một miếng đã nếm ra được đó! Cười xong Quý Chu Chu lại trống rỗng một trận, cảm thấy bản thân bị nhốt lại, còn có mặt mũi không tim không phổi như thế, cũng thật bực người. Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, mở máy tính trong phòng ra bắt đầu làm việc. Bị bắt cũng không phải lý do từ bỏ công việc, cô phải rèn sắt khi còn nóng, mới có thể có chỗ đứng vững chắc trong giới.

Quý Chu Chu lao đầu vào công việc một cái, chính là trạng thái vô cùng tập trung, tập trung đến mức Cố Quyện Thư vào cũng không phát hiện. Cố Quyện Thư là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ làm việc của cô, rõ ràng dáng ngồi không chuẩn lắm, cả người chỉ có ngón tay cử động, u quang của máy tính phản xạ vào khuôn mặt, cả người dường như trầm thấp, nhưng anh cảm thấy đẹp mắt.

Quý Chu Chu khác với trước kia anh nhìn thấy. Quý Chu Chu này độc lập, tự chủ, có mặt đặc biệt trong thế giới nhỏ của cô, luôn luôn nhắc nhở anh, chỉ có dùng cách thức bình đẳng đối đãi, mới có thể có được trái tim của cô.

Tim Cố Quyện Thư bắt đầu đập dồn dập, chờ đến thời gian Quý Chu Chu nghỉ ngơi, rốt cuộc anh mở miệng: "Chu Chu..."

"Hả?" Đối với việc anh thường xuất hiện ở các loại địa phương này, Quý Chu Chu đã thấy nhiều không trách rồi.

Yết hầu Cố Quyện Thư căng lên, sau một hồi lâu lại nói một câu "Không có gì", rồi vội vàng rời đi. Quý Chu Chu khó hiểu liếc nhìn bóng dáng của anh một cái, uống một hớp nước rồi tiếp tục công việc.

Mãi đến khi vào bãi đỗ xe, Cố Quyện Thư mới hơi bình tĩnh lại, xác nhận ý tưởng vừa nghĩ ra của mình có bao nhiêu buồn cười. Vừa rồi, anh vậy mà muốn thả Quý Chu Chu đi.

Không thể nào, nếu thả cô, cô sẽ giống như con chim khát vọng bầu trời, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi và sẽ không trở về bên cạnh anh nữa. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu căn bản sẽ không cho mình cơ hội đối đãi bình đẳng với cô.

Ánh mắt của Cố Quyện Thư trở nên lạnh lùng, quyết tâm cứ như vậy đi, có thể nhốt tạm thời thì tạm thời, đến cuối cùng sẽ phải có một người thỏa hiệp, nếu người đó là anh, vậy anh...

Anh cũng đồng ý.

Dù là quyết định như thế, nhưng Cố Quyện Thư cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút. Đúng lúc có một hạng mục ở thành phố bên cạnh khởi công, anh cần đi một chuyến, có lẽ khoảng 5 ngày, vì vậy anh mua đồ ăn vặt, trái cây và nguyên liệu nấu ăn trong 5 ngày cho Quý Chu Chu, rồi sẽ xuất phát.

Quý Chu Chu thấy anh xách về một đống đồ ăn trước, rồi chạy vào phòng sắp xếp hành lý, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy không ổn, vì vậy đi theo: "Anh chuẩn bị đi đâu?"

"Đi công tác, 5 ngày." Cố Quyện Thư cúi đầu trả lời.

Trong lòng Quý Chu Chu lộp bộp một tiếng: "Anh muốn nhốt tôi ở đây 5 ngày?"

"Không được sao? Tất cả mọi thứ đều có, sẽ không đói chết em." Cố Quyện Thư nói xong dừng một chút: "Nếu em không muốn làm cơm, tôi kêu người đưa cơm đến cửa."

"Không phải, không phải là chuyện đói hay không đói. Tại sao anh có thể nhốt tôi một mình ở đây? Mấy ngày này để tôi về Cố gia trước." Quý Chu Chu đề nghị.

Cố Quyện Thư không chút nghĩ ngợi bác bỏ: "Không được!" Bọn họ quá thích cô, ngộ nhỡ thả cô chạy thì làm sao.

Quý Chu Chu dừng một chút, đôi mắt hiện lên ánh sáng: "Vậy dẫn tôi đi theo nhé?"

"Cũng không được, tôi bận họp không trông coi em được, em chạy mất thì sao?" Cố Quyện Thư không nhanh không chậm liếc cô một cái, thấy cô còn muốn tranh luận, anh dừng một chút hạ giọng: "Đừng giống như rất luyến tiếc tôi, khiến tôi hiểu lầm rất thú vị à?"

... Cô ăn CMN phân anh cũng sẽ cảm thấy tỏ ra yêu anh, đến cuối cùng còn đổ lên đầu cô. Tuy trong lòng Quý Chu Chu buồn bực, nhưng cũng không dám mở miệng nữa.

Khi nhìn Cố Quyện Thư rời khỏi nha, trong lòng Quý Chu Chu hết sức tiếc nuối, nếu không biết anh thích mình, chắc chắn tâm lý của cô sẽ không hề có gánh nặng lừa anh dẫn mình đi, đến lúc đó nói chạy thì chạy, đâu giống như bây giờ phải bị nhốt một mình 5 ngày, may là cô có thói quen ở nhà, 5 ngày cũng sẽ không cảm thấy gì.

Quý Chu Chu thở dài một tiếng, đi vạch vạch đồ ăn vặt anh mua. Sau khi phát hiện đều là đồ ăn cô thích, thì dứt khoác xách cái túi về phòng.

Ngày đầu tiên cô ở một mình, ngoài trừ 3 bữa cơm Cố Quyện Thư sẽ kết nối hệ thống phòng trộm, hỏi tình hình ăn uống của cô, thì những lúc khác cũng chưa từng liên lạc với cô.

Quý Chu Chu quen ở một mình, cũng không có cảm giác gì, chỉ là hôm sau lúc ăn cơm bỗng nhiên hơi trống vắng, vì thế khi Cố Quyện Thư nói chuyện với cô lần nữa, cuối cùng cô nhịn không được, hỏi anh một câu khi nào trở về.

Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, giọng nói hơi phiền muộn: "Hạng mục không thuận lợi lắm, nếu không có thể về trước thời hạn, bây giờ tôi chỉ có thể bảo đảm về đúng hạn."

"..." Được rồi.

Quý Chu Chu than ngắn thở dài đi làm việc, trong lúc tưởng mình phải cô độc đến ngày cuối cùng, thì đêm đó đột nhiên Diệp Khuynh và Chử Trạm tới cửa. Mới đầu cô nghe được động tĩnh thì vác cái giá áo chuẩn bị chống địch, nhưng sau khi nghe được giọng nói của Diệp Khuynh thì mới thở phào nhẹ nhõm, vác giá áo đi ra.

Đèn phòng khách đều mở lên, làm chiếu sáng rõ ràng mấy người. Đôi mắt đào hoa của Chử Trạm cười như không cười nhìn Quý Chu Chu, dường như muốn nhìn thấu cô, làm Quý Chu Chu sinh ra cảm giác không được tự nhiên lắm. Ngược lại, Diệp Khuynh thẳng thắng hơn nhiều, nhưng có chút hành động quái gở: "Ơ, đây là ai ta? Là tiểu trợ lý Quý Chu Chu của biên kịch chúng ta hay là biên kịch lớn Chu Tứ Quý nhỉ?"

"Được rồi Diệp đạo, ngài là đại nhân đừng ghi nợ tiểu nhân cho qua nhé, tôi cũng muốn cuộc sống mới thuận lợi chút, bị ép bất đắc dĩ mới lừa anh." Quý Chu Chu một mặt chua xót.

Diệp Khuynh không hề công nhận, cười lạnh một tiếng ngồi xuống sô pha: "Đừng gọi tôi là Diệp đạo, tôi trèo cao không nổi, ở trong mắt cô tôi còn kém xa hơn Triệu Khiêm."

Quý Chu Chu sửng sốt, lúc này mới biết vị này đang tức cái gì, lập tức dở khóc dở cười bày tỏ: "Tôi sợ hợp tác với anh nữa, sẽ dễ lộ ra sơ hở, cho nên mới chọn Triệu đạo. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chỉ là tôi và anh ta cũng đã quyết định hợp tác, mặc dù còn chưa ký hợp đồng, nhưng cứ như vậy mà hủy hợp đồng cũng không tốt lắm."

"Anh ta bán đứng cô cho Quyện Thư, cô còn sợ hủy hợp đồng không tốt lắm?" Diệp Khuynh ghét bỏ nhìn cô một cái.

Quý Chu Chu chớp chớp mắt, vô cùng thật lòng thật dạ: "Đoán chừng anh ta bị Cố tiên sinh đàn áp, hoặc là lấy được chỗ tốt, hoặc là hai người đều có lợi. Tóm lại Cố tiên sinh làm gì đó, anh ta mới bán đứng tôi, nếu là Diệp đạo... Tôi cảm thấy Cố tiên sinh cũng không cần ra tay nhỉ."

Diệp Khuynh câm nín, vậy mà cảm thấy cô nói có lý, nhưng vẫn tức giận: "Cô ngược lại rất lý trí, đùa giỡn chúng tôi xoay vòng vòng."

"Tôi còn một kịch bản, chỉ là mới có dàn ý, chuẩn bị chờ kịch bản này viết xong thì viết, ngài xem..."

"Ký! Ai kêu chúng ta là bạn bè chứ!" Diệp Khuynh cười, lập tức thành giao.

Quý Chu Chu cũng biết, cười xong thì xin lỗi anh ta: "Tôi thật sự xem ngài như bạn bè, chỉ là cuộc sống bức bách, tôi cũng không có cách nào, hy vọng các người đừng chấp nhặt với tôi."

Quý Chu Chu nói xong nhìn về phía Chử Trạm, rõ ràng là nói với hai người bọn họ. Diệp Khuynh chịu không nổi loại nghiêm túc này, xấu hổ chà chà cánh tay: "Được rồi, cô lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý(*), cũng đừng ở đây giả vờ nói lời xin lỗi, cô cũng không nợ chúng tôi."

(*) Thương thiên hại lý: tàn nhẫn; nhẫn tâm; không có tính người.

Diệp Khuynh mới vừa nói xong, thì Chử Trạm từ từ tiếp một câu: "Nhưng nợ Quyện Thư."

Nụ cười trên mặt Quý Chu Chu cứng đờ, Diệp Khuynh đẩy Chử Trạm một cái, Chử Trạm nhún nhún vai: "Tuy nói mối quan hệ của hai người giống như một cuộc giao dịch hơn, nhưng Quyện Thư thật lòng thật dạ đối tốt với cô, cho cô cơ hội làm việc, những thứ này đều không phải nhất định cậu ấy phải làm, thế mà cậu ấy vẫn làm. Cô có thể không thích Quyện Thư, nhưng cô không thể đối với những việc tốt cậu ấy làm, coi như không thấy."

Trong lòng Quý Chu Chu vốn tồn tại sự áy náy với Cố Quyện Thư, bị Chử Trạm nói như vậy, càng thêm hổ thẹn không chịu nổi. Mắt thấy bầu không khí căng thẳng, Diệp Khuynh gượng cười hai tiếng, thử hòa hoãn: "Đều là người lớn, chuyện giữa bọn họ để cho bọn họ giải quyết là được. Chu Chu cũng có chỗ khó xử, cô gái nhỏ muốn có cuộc sống độc lập cũng không sai..."

Càng nói càng lúng túng, cuối cùng Diệp Khuynh dứt khoát im lặng.

Quý Chu Chu hít sâu một hơi: "Đúng không..."

"Cô ấy giúp tôi lấy được hạng mục cơ sở hạ tầng của thành phố D." Giọng nói của Cố Quyện Thư đột nhiên vang lên trong phòng: "Nếu không phải Chu Chu kiến nghị, thì đối thủ của tôi sẽ cướp đi hạng mục với báo giá cao hơn 1%, cho nên cô ấy không tính là nợ tôi."

Mọi người trong phòng đồng thời sửng sốt, Diệp Khuynh không nhịn được văng tục: "Đờ mờ, anh bắt đầu nghe lén từ khi nào?"

"Mới vừa kết nối, thì nghe được hai người đang trách móc cô ấy." Giọng của Cố Quyện Thư hơi nhạt, nghe không ra vui hay giận, nhưng tóm lại là không vui.

Diệp Khuynh lập tức đầu hàng phản quốc: "Tôi không có nha, đều là Chử Trạm."

"Cậu muốn hẹn kịch bản của cô ấy." Cố Quyện Thư không chịu buông tha anh ta.

Diệp Khuynh thầm mắng một tiếng, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ: "Có cần bao che cho con như vậy không, hợp tác với tôi làm cô ấy khó xử sao? Cô rất khó xử à Chu Chu?"

Quý Chu Chu lúng túng cười một tiếng, khẽ lắc lắc đầu. Lúc này Diệp Khuynh mới hài lòng, cao giọng nói: "Thấy không, Chu Chu lại không cảm thấy khó xử, anh bớt đến chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi đi."

Cố Quyện Thư: "Ha."

Diệp Khuynh: "..." Kim chủ cười lạnh một tiếng như thường lệ, khiến cho người ta khẩn trương.

"Cố đại thiếu gia, nếu ở nhà gắn máy theo dõi, thì không cần phải kêu chúng tôi đến đây giải sầu với cô ấy chứ. Anh không thể bớt thời giờ tâm sự nhiều hơn với cô ấy?" Chử Trạm nhàn nhã dựa sô pha, mới vừa bị Cố Quyện Thư dỗi ngược nhưng sắc mặt cũng không thay đổi. Anh ta chỉ có thể mỉa mai hai câu, nếu Cố thiếu gia một lòng muốn đâm vào bức tường phía Nam, thì người bạn như anh ta chỉ có thể giúp anh đâm vào tường.

"Anh ấy chỉ có thể trò chuyện, không có theo dõi." Quý Chu Chu nhỏ giọng nói giúp Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư hừ nhẹ: "Tôi còn lâu mới gắn máy theo dõi ở nhà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện