Hai tay chống trên ván cửa của Phàn Vân Cảnh siết thành nắm đấm, tự nhủ không thể quăng nó ra đường, nó là cháu trai mình, không thể quăng......
"Phụt." Lộ Thiên Tinh bật cười, đẩy hắn ra: "Mau đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Phàn Vân Cảnh cắn nhẹ lên đầu ngón tay cậu: "Mở cửa đợi anh."
Lửa nóng vừa mới dập tắt lần nữa bùng cháy bên tai, Lộ Thiên Tinh nói: "Chậm nữa là tè cả quần đấy.
"
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn chỉ có thể buông người trong lòng ra, quay người dắt thằng cháu mình đi vệ sinh.
Đứa trẻ ồn ào nhanh chóng bị xách đi, Lộ Thiên Tinh đóng cửa rồi lại do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không khóa mà lên giường nằm.
Cậu thật sự rất mệt.
Mới đầu thì còn ngại ngùng, nhưng càng nằm càng mơ màng rồi ngủ mất tiêu.
Không biết qua bao lâu, nghe thoáng đâu tiếng trẻ con lướt qua như ảo giác.
Cho đến khi một đôi tay ôm lấy cậu từ sau lưng, Lộ Thiên Tinh mới choàng tỉnh.
Phàn Vân Cảnh cứng đờ, nói nhỏ: "Làm em giật mình sao?"
Xung quanh tối đen như mực, Lộ Thiên Tinh nương theo âm thanh xoay người vùi vào lồng ngực hắn, muốn ngủ tiếp.
Phàn Vân Cảnh ôm chặt lấy đối phương, vỗ vỗ sau lưng cậu.
Đại khái vì lúc nãy vì bị xốc dậy nên vẫn chưa chìm sâu lại vào giấc ngủ, Lộ Thiên Tinh rầu rĩ hỏi: "Mọi người về hết rồi?"
Phàn Vân Cảnh ừ: "Về hết rồi, vẫn còn hai ba đứa nhỏ nheo nhóc chưa ngủ được."
Lộ Thiên Tinh nói: "Vậy anh vào đây bị người ta thấy không?"
Phàn Vân Cảnh mỉm cười: "Chúng ta yêu đương bình thường chứ có phải lén lút gì đâu, sao lại sợ bị thấy?"
Lộ Thiên Tinh chọc chọc ngực hắn: "Vì chuyện cây đàn đó, đến giờ fan vẫn còn rùm beng lên kìa, chúng ta cần im lặng lại."
Lộ Thiên Tinh xuất hiện trên màn ảnh thì không sao, nhưng thân mật với người khác sau ống kính thì lại khác.
Chỉ cần tưởng tượng tới việc có vô số con mắt nhìn chằm chằm hai người họ hôn nhau hay thậm chí là bàn luận về chuyện đó thì lại ngại vô cùng.
Phàn Vân Cảnh biết da mặt cậu mỏng, dịu dàng nói: "Yên tâm, khách mời và nhân viên chương trình đều trực thuộc công ty truyền thông Phàn thị, họ hiểu việc nào cần làm và việc nào không."
Lộ Thiên Tinh vẫn còn thù dai: "Đúng vậy, nếu không có anh ngầm đồng ý thì sao bị lộ được chứ."
"Ai bảo Tinh Tinh có quá nhiều bóng hồng làm gì." Phàn Vân Cảnh giải thích: "Anh chỉ muốn cảnh cáo vài người thôi, chứ nào nỡ ép buộc gì em."
Lộ Thiên Tinh: "Có ai chứ, tôi không thấy luôn."
Phàn Vân Cảnh cười: "Anh còn chưa chết, sao lại để họ xuất hiện trước mặt em được."
Edit: Đm hơi rợn rồi đấy
Lộ Thiên Tinh tò mò: "Có thiệt hả?"
Phàn Vân Cảnh: "Có cũng không nói cho em."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Không nói thì thôi.
Lộ Thiên Tinh hừ lạnh, vùi vào lòng hắn không thèm để ý nữa.
Phàn Vân Cảnh hôn lên tai cậu: "Muộn rồi, ngủ đi."
Yên tĩnh lần nữa bao trùm cả căn phòng, Lộ Thiên Tinh chìm dần vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy chỉ thấy mỗi mình nằm trên giường, Phàn Vân Cảnh để lại tin nhắn bảo đưa cháu trai ra ngoài, chiều sẽ về.
Lộ Thiên Tinh lanq qua lăn lại nhắn tin trả lời: "Ừm."
Phàn Vân Cảnh không nhắn gì nữa, chắc là bận trông cháu.
Lộ Thiên Tinh nằm một chút rồi dậy ăn cơm.
Hôm nay không cần ra ngoài cũng không cần lên sống, hai đứa nhỏ có người chăm giùm, cực kì nhàn nhã.
Cơm nước xong xuôi lại chui vào phòng nhạc đánh đàn.
Nhiên Nhiên rất thích dương cầm, vừa nghe thấy tiếng đàn đã chạy như bay tới đứng ở cửa lặng lẽ quan sát.
Nếu là người khác bé sẽ không dám đi vào, nhưng đây lại là Lộ Thiên Tinh, mắt bé sáng người chạy vào nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."
"Ừ." Lộ Thiên Tinh ôm đứa trẻ lên ghế ngồi, cúi đầu hỏi: "Hôm nay muốn học bài mới không?"
Bé trai thường ngày trầm tĩnh nở nụ cười ngọt ngào lộ cả má lúm đồng tiền: "Có ạ."
Lộ Thiên Tinh chuẩn bị nhạc phổ, mở ra trang đầu tiên, dạy đứa trẻ từng nốt một.
Đứa trẻ này kiên nhẫn hơn nhiều so với bạn cùng lứa, đàn sai sẽ không tức giận, ngón tay ngắn ngủn đàn liên tục -- thầy dạy đàn từng nói với nó, nếu không có tài năng thiên bẩm thì chỉ có thể dùng phương pháp chăm chỉ.
Một người dạy một người học vui vẻ, nếu điện thoại không reo lên thì không biết bốn tiếng đã trôi qua rồi.
Phàn Vân Cảnh: "Không ăn cơm?"
Lộ Thiên Tinh trả lời: "Chuẩn bị xuống lầu."
Phàn Vân Cảnh: "Thật sao?"
Lộ Thiên Tinh: "......!Láo đấy."
Phàn Vân Cảnh vừa tức giận vừa buồn cười: "Còn không nhanh xuống? Anh phát trực tiếp xong rồi, nếu về mà em chưa ăn cơm thì anh sẽ vừa phát trực tiếp vừa hôn em đấy."
Lộ Thiên Tinh: "Không biết xấu hổ!!"
Lộ Thiên Tinh nhanh chóng cúp máy, mặt đỏ tía tai dắt Nhiên Nhiên xuống ăn cơm.
Bên kia, Phàn Vân Cảnh bật cười cất điện thoại, thoáng nhìn thằng cháu đang bồn chồn: "Đi đâu?"
Cháu trai dẩu mồm: "Đi vệ sinh."
Phàn Vân Cảnh: "Đi đâu thì phải báo với người lớn dẫn đi, nhỡ như đi lạc hay gặp buôn người thì sao?"
Cháu trai không kiên nhẫn nghe, hét lên: "Cậu nói nữa là con đái ra quần đso!"
Phàn Vân Cảnh lạnh mặt nhìn chằm chằm cháu mình.
Khi thế kiêu ngạo của nó dịu dần, cúi đầu nói: "Xin lỗi cậu, đáng lẽ con không nên tự tin đi."
"Ừ." Phàn Vân Cảnh bình thản đứng dậy, đưa cháu trai đi vệ sinh.
Hình như tại ăn kem quá nhiều nên bị tiêu chảy mãi vẫn chưa ra.
Phàn Vân Cảnh đứng bên ngoài đợi, nhà vệ sinh nam nằm bên cạnh nhà vệ sinh nữ, khó tránh tình huống bị để ý
Hắn lạnh mặt, nhàn nhạt liếc mắt một cái thì phần lớn người biết khó mà lui, chỉ có một lẳng lặng đứng trước mặt hắn.
Phàn Vân Cảnh nghi ngờ cô ta đeo kính râm nên không thấy rõ, nhắc nhở: "Cút đi."
Người phụ nữ đeo kính râm run lên, cúi đầu khóc thành tiếng.
Phàn Vân Cảnh: "......"
Điên à?
Phàn Vân Cảnh nhíu mày, chưa đuổi tiếp thì thấy người phụ nữ đó cởi mũ và kính xuống, hóa ra là Thường Nhã đang đóng phim ngoài sa mạc.
Kỳ diệu ở chỗ là đi sa mạc lâu thế mà da cô ta vẫn trắng nõn hồng hào.
Bây giờ đang rưng rưng nhìn Phàn Vân Cảnh như đang nhìn người thương lâu ngày không gặp.
Phàn Vân Cảnh biết là cô thì đanh mặt: "Tôi cứ tưởng là ai không hiểu tiếng người.
Thì ra là tiểu thư Thường.
Đóng phim ở sa mạc xong rồi sao?"
Thường Nhã nước mắt lưng tròng, làm một girl kiên cường rưng rức nói: "Tổng giám đốc Phàn, bây giờ tôi không còn cách nào ngoài tìm đến ngài.
Tôi vất vả lắm mới trốn về được, ngài có thể giúp tôi không?"
Cô ta kích động nói: "Liêu Thanh Minh ký hợp đồng với tôi, thấy tôi không đạt giải Quán quân thì ném tôi ra ngoài sa mạc...!Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi, tôi không muốn trở về nữa, xin ngài hãy giúp tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì."
Nói xong thì ngất xỉu vì mệt mỏi quá độ, cơ thể lảo đảo đổ xuống người Phàn Vân Cảnh.
Phàn Vân Cảnh không chớp mắt bước ra sau một bước, để cô ta ngã sấp mặt xuống nền kêu lên đau đớn.
Cảnh tượng này dọa Thụy Thụy vừa ra khỏi nhà vệ sinh đến ngu người, một lúc lâu vẫn không dám lại gần.
Phàn Vân Cảnh nghiêng đầu: "Không qua đây?"
Nó rụt cổ chạy qua, duỗi tay ngoan ngoãn nắm hai ngón của Phàn Vân Cảnh.
Trong mắt nó -- cậu acquy ngay cả phụ nữ cũng đánh, thân là nam tử hán như nó cậu chắc chắn sẽ không nương tay.
Hai người ra ngoài báo với bảo vệ có người xỉu ngoài nhà vệ sinh rồi rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cùng lúc đó, Lộ Thiên Tinh nhận được một tin nhắn nặc danh gửi lời mời kết bạn.
Toàn là ảnh Phàn Vân Cảnh thân mật với Thường Nhã.
Lộ Thiên Tinh nhướng mày, không ngờ mình lại gặp phải tình tiết trong drama Hàn Xẻng.
Ủa mà đây không phải vấn đề.
Thường Nhã đang đóng phim ngoài sa mạc mà? Sao lại xuất hiện trong thành phố?
Lộ Thiên Tinh cảm thấy kỳ lạ, không chấp nhận lời mời, ném điện thoại sang một bên, chuyên tâm ăn trái cây đợi người nào đó về.
Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh ăn dưa hấu.
Chỉ có Quả Quả là đứng ngồi không yên, cầm bóng bay chơi trò thả diều, chạy mệt thì lại ăn hai miếng, nghỉ đủ thì chơi tiếp.
Đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Quả Quả bị giật mình ngã nhào được Phàn Vân Cảnh nhanh tay túm lại, nhíu mày nói: "Cẩn thận một chút."
Quả Quả bò dậy, buồn bực nói: "Ai bảo tự dưng chú mở cửa làm chi."
Cháu trai Phàn Vân Cảnh đứng sau hoảng hốt, níu Quả Quả thì thầm: "Đừng cãi láo với cậu tớ."
Quả Quả càng thêm buồn bực: "Vì sao?"
Thụy Thụy nói: "Tâm trạng cậu hôm nay tệ lắm, còn đánh con gái nữa, cậu mà trêu ổng là cũng bị đánh."
Quả Quả khiếp sợ che miệng lùi ba bước, không dám nhìn thẳng.
Lộ Thiên Tinh giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Phàn Vân Cảnh, chờ giải thích.
Phàn Vân Cảnh đen mặt ngồi xuống: "Đừng nghe nó nói bừa, lại cô ta ngã lên người anh nên anh né, sau đó cô ta ngã xuống nền."
Lộ Thiên Tinh nhớ tới mấy tấm ảnh gửi tới giống như Thường Nhã đang tựa vào lòng Phàn Vân Cảnh, hiểu ra: "Vậy hả."
Phàn Vân Cảnh nhận ra ẩn ý trong câu nói này, nhạy bén hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Thiên Tinh không giấu giếm, mở khóa điên thoại đưa cho hắn: "Có người gửi ảnh anh với Thường Nhã cho tôi."
Phàn Vân Cảnh nhìn, cuồng phong bão tố trong mắt nổi lên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Là chuyện mới nãy anh vừa nói......" Hắn trần thuật lại mọi thứ một lần nữa rồi nhìn chằm Lộ Thiên Tinh.
Lộ Thiên Tinh bị nhìn, nghĩ bản thân nên nói gì đó, "Ừ" một tiếng.
Phàn Vân Cảnh: "......"
Dây thần kinh căng chặt của Phàn Vân Cảnh được thả lỏng, cười nhẹ cầm tay cậu: "Là anh lo lắng nhiều rồi, Tinh Tinh nghĩ gì về viêc này?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Chắc là Thường Nhã rồi, ngoàicô ta ra còn ai rảnh như này.".
"Phụt." Lộ Thiên Tinh bật cười, đẩy hắn ra: "Mau đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Phàn Vân Cảnh cắn nhẹ lên đầu ngón tay cậu: "Mở cửa đợi anh."
Lửa nóng vừa mới dập tắt lần nữa bùng cháy bên tai, Lộ Thiên Tinh nói: "Chậm nữa là tè cả quần đấy.
"
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn chỉ có thể buông người trong lòng ra, quay người dắt thằng cháu mình đi vệ sinh.
Đứa trẻ ồn ào nhanh chóng bị xách đi, Lộ Thiên Tinh đóng cửa rồi lại do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không khóa mà lên giường nằm.
Cậu thật sự rất mệt.
Mới đầu thì còn ngại ngùng, nhưng càng nằm càng mơ màng rồi ngủ mất tiêu.
Không biết qua bao lâu, nghe thoáng đâu tiếng trẻ con lướt qua như ảo giác.
Cho đến khi một đôi tay ôm lấy cậu từ sau lưng, Lộ Thiên Tinh mới choàng tỉnh.
Phàn Vân Cảnh cứng đờ, nói nhỏ: "Làm em giật mình sao?"
Xung quanh tối đen như mực, Lộ Thiên Tinh nương theo âm thanh xoay người vùi vào lồng ngực hắn, muốn ngủ tiếp.
Phàn Vân Cảnh ôm chặt lấy đối phương, vỗ vỗ sau lưng cậu.
Đại khái vì lúc nãy vì bị xốc dậy nên vẫn chưa chìm sâu lại vào giấc ngủ, Lộ Thiên Tinh rầu rĩ hỏi: "Mọi người về hết rồi?"
Phàn Vân Cảnh ừ: "Về hết rồi, vẫn còn hai ba đứa nhỏ nheo nhóc chưa ngủ được."
Lộ Thiên Tinh nói: "Vậy anh vào đây bị người ta thấy không?"
Phàn Vân Cảnh mỉm cười: "Chúng ta yêu đương bình thường chứ có phải lén lút gì đâu, sao lại sợ bị thấy?"
Lộ Thiên Tinh chọc chọc ngực hắn: "Vì chuyện cây đàn đó, đến giờ fan vẫn còn rùm beng lên kìa, chúng ta cần im lặng lại."
Lộ Thiên Tinh xuất hiện trên màn ảnh thì không sao, nhưng thân mật với người khác sau ống kính thì lại khác.
Chỉ cần tưởng tượng tới việc có vô số con mắt nhìn chằm chằm hai người họ hôn nhau hay thậm chí là bàn luận về chuyện đó thì lại ngại vô cùng.
Phàn Vân Cảnh biết da mặt cậu mỏng, dịu dàng nói: "Yên tâm, khách mời và nhân viên chương trình đều trực thuộc công ty truyền thông Phàn thị, họ hiểu việc nào cần làm và việc nào không."
Lộ Thiên Tinh vẫn còn thù dai: "Đúng vậy, nếu không có anh ngầm đồng ý thì sao bị lộ được chứ."
"Ai bảo Tinh Tinh có quá nhiều bóng hồng làm gì." Phàn Vân Cảnh giải thích: "Anh chỉ muốn cảnh cáo vài người thôi, chứ nào nỡ ép buộc gì em."
Lộ Thiên Tinh: "Có ai chứ, tôi không thấy luôn."
Phàn Vân Cảnh cười: "Anh còn chưa chết, sao lại để họ xuất hiện trước mặt em được."
Edit: Đm hơi rợn rồi đấy
Lộ Thiên Tinh tò mò: "Có thiệt hả?"
Phàn Vân Cảnh: "Có cũng không nói cho em."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Không nói thì thôi.
Lộ Thiên Tinh hừ lạnh, vùi vào lòng hắn không thèm để ý nữa.
Phàn Vân Cảnh hôn lên tai cậu: "Muộn rồi, ngủ đi."
Yên tĩnh lần nữa bao trùm cả căn phòng, Lộ Thiên Tinh chìm dần vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy chỉ thấy mỗi mình nằm trên giường, Phàn Vân Cảnh để lại tin nhắn bảo đưa cháu trai ra ngoài, chiều sẽ về.
Lộ Thiên Tinh lanq qua lăn lại nhắn tin trả lời: "Ừm."
Phàn Vân Cảnh không nhắn gì nữa, chắc là bận trông cháu.
Lộ Thiên Tinh nằm một chút rồi dậy ăn cơm.
Hôm nay không cần ra ngoài cũng không cần lên sống, hai đứa nhỏ có người chăm giùm, cực kì nhàn nhã.
Cơm nước xong xuôi lại chui vào phòng nhạc đánh đàn.
Nhiên Nhiên rất thích dương cầm, vừa nghe thấy tiếng đàn đã chạy như bay tới đứng ở cửa lặng lẽ quan sát.
Nếu là người khác bé sẽ không dám đi vào, nhưng đây lại là Lộ Thiên Tinh, mắt bé sáng người chạy vào nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."
"Ừ." Lộ Thiên Tinh ôm đứa trẻ lên ghế ngồi, cúi đầu hỏi: "Hôm nay muốn học bài mới không?"
Bé trai thường ngày trầm tĩnh nở nụ cười ngọt ngào lộ cả má lúm đồng tiền: "Có ạ."
Lộ Thiên Tinh chuẩn bị nhạc phổ, mở ra trang đầu tiên, dạy đứa trẻ từng nốt một.
Đứa trẻ này kiên nhẫn hơn nhiều so với bạn cùng lứa, đàn sai sẽ không tức giận, ngón tay ngắn ngủn đàn liên tục -- thầy dạy đàn từng nói với nó, nếu không có tài năng thiên bẩm thì chỉ có thể dùng phương pháp chăm chỉ.
Một người dạy một người học vui vẻ, nếu điện thoại không reo lên thì không biết bốn tiếng đã trôi qua rồi.
Phàn Vân Cảnh: "Không ăn cơm?"
Lộ Thiên Tinh trả lời: "Chuẩn bị xuống lầu."
Phàn Vân Cảnh: "Thật sao?"
Lộ Thiên Tinh: "......!Láo đấy."
Phàn Vân Cảnh vừa tức giận vừa buồn cười: "Còn không nhanh xuống? Anh phát trực tiếp xong rồi, nếu về mà em chưa ăn cơm thì anh sẽ vừa phát trực tiếp vừa hôn em đấy."
Lộ Thiên Tinh: "Không biết xấu hổ!!"
Lộ Thiên Tinh nhanh chóng cúp máy, mặt đỏ tía tai dắt Nhiên Nhiên xuống ăn cơm.
Bên kia, Phàn Vân Cảnh bật cười cất điện thoại, thoáng nhìn thằng cháu đang bồn chồn: "Đi đâu?"
Cháu trai dẩu mồm: "Đi vệ sinh."
Phàn Vân Cảnh: "Đi đâu thì phải báo với người lớn dẫn đi, nhỡ như đi lạc hay gặp buôn người thì sao?"
Cháu trai không kiên nhẫn nghe, hét lên: "Cậu nói nữa là con đái ra quần đso!"
Phàn Vân Cảnh lạnh mặt nhìn chằm chằm cháu mình.
Khi thế kiêu ngạo của nó dịu dần, cúi đầu nói: "Xin lỗi cậu, đáng lẽ con không nên tự tin đi."
"Ừ." Phàn Vân Cảnh bình thản đứng dậy, đưa cháu trai đi vệ sinh.
Hình như tại ăn kem quá nhiều nên bị tiêu chảy mãi vẫn chưa ra.
Phàn Vân Cảnh đứng bên ngoài đợi, nhà vệ sinh nam nằm bên cạnh nhà vệ sinh nữ, khó tránh tình huống bị để ý
Hắn lạnh mặt, nhàn nhạt liếc mắt một cái thì phần lớn người biết khó mà lui, chỉ có một lẳng lặng đứng trước mặt hắn.
Phàn Vân Cảnh nghi ngờ cô ta đeo kính râm nên không thấy rõ, nhắc nhở: "Cút đi."
Người phụ nữ đeo kính râm run lên, cúi đầu khóc thành tiếng.
Phàn Vân Cảnh: "......"
Điên à?
Phàn Vân Cảnh nhíu mày, chưa đuổi tiếp thì thấy người phụ nữ đó cởi mũ và kính xuống, hóa ra là Thường Nhã đang đóng phim ngoài sa mạc.
Kỳ diệu ở chỗ là đi sa mạc lâu thế mà da cô ta vẫn trắng nõn hồng hào.
Bây giờ đang rưng rưng nhìn Phàn Vân Cảnh như đang nhìn người thương lâu ngày không gặp.
Phàn Vân Cảnh biết là cô thì đanh mặt: "Tôi cứ tưởng là ai không hiểu tiếng người.
Thì ra là tiểu thư Thường.
Đóng phim ở sa mạc xong rồi sao?"
Thường Nhã nước mắt lưng tròng, làm một girl kiên cường rưng rức nói: "Tổng giám đốc Phàn, bây giờ tôi không còn cách nào ngoài tìm đến ngài.
Tôi vất vả lắm mới trốn về được, ngài có thể giúp tôi không?"
Cô ta kích động nói: "Liêu Thanh Minh ký hợp đồng với tôi, thấy tôi không đạt giải Quán quân thì ném tôi ra ngoài sa mạc...!Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi, tôi không muốn trở về nữa, xin ngài hãy giúp tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì."
Nói xong thì ngất xỉu vì mệt mỏi quá độ, cơ thể lảo đảo đổ xuống người Phàn Vân Cảnh.
Phàn Vân Cảnh không chớp mắt bước ra sau một bước, để cô ta ngã sấp mặt xuống nền kêu lên đau đớn.
Cảnh tượng này dọa Thụy Thụy vừa ra khỏi nhà vệ sinh đến ngu người, một lúc lâu vẫn không dám lại gần.
Phàn Vân Cảnh nghiêng đầu: "Không qua đây?"
Nó rụt cổ chạy qua, duỗi tay ngoan ngoãn nắm hai ngón của Phàn Vân Cảnh.
Trong mắt nó -- cậu acquy ngay cả phụ nữ cũng đánh, thân là nam tử hán như nó cậu chắc chắn sẽ không nương tay.
Hai người ra ngoài báo với bảo vệ có người xỉu ngoài nhà vệ sinh rồi rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cùng lúc đó, Lộ Thiên Tinh nhận được một tin nhắn nặc danh gửi lời mời kết bạn.
Toàn là ảnh Phàn Vân Cảnh thân mật với Thường Nhã.
Lộ Thiên Tinh nhướng mày, không ngờ mình lại gặp phải tình tiết trong drama Hàn Xẻng.
Ủa mà đây không phải vấn đề.
Thường Nhã đang đóng phim ngoài sa mạc mà? Sao lại xuất hiện trong thành phố?
Lộ Thiên Tinh cảm thấy kỳ lạ, không chấp nhận lời mời, ném điện thoại sang một bên, chuyên tâm ăn trái cây đợi người nào đó về.
Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh ăn dưa hấu.
Chỉ có Quả Quả là đứng ngồi không yên, cầm bóng bay chơi trò thả diều, chạy mệt thì lại ăn hai miếng, nghỉ đủ thì chơi tiếp.
Đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Quả Quả bị giật mình ngã nhào được Phàn Vân Cảnh nhanh tay túm lại, nhíu mày nói: "Cẩn thận một chút."
Quả Quả bò dậy, buồn bực nói: "Ai bảo tự dưng chú mở cửa làm chi."
Cháu trai Phàn Vân Cảnh đứng sau hoảng hốt, níu Quả Quả thì thầm: "Đừng cãi láo với cậu tớ."
Quả Quả càng thêm buồn bực: "Vì sao?"
Thụy Thụy nói: "Tâm trạng cậu hôm nay tệ lắm, còn đánh con gái nữa, cậu mà trêu ổng là cũng bị đánh."
Quả Quả khiếp sợ che miệng lùi ba bước, không dám nhìn thẳng.
Lộ Thiên Tinh giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Phàn Vân Cảnh, chờ giải thích.
Phàn Vân Cảnh đen mặt ngồi xuống: "Đừng nghe nó nói bừa, lại cô ta ngã lên người anh nên anh né, sau đó cô ta ngã xuống nền."
Lộ Thiên Tinh nhớ tới mấy tấm ảnh gửi tới giống như Thường Nhã đang tựa vào lòng Phàn Vân Cảnh, hiểu ra: "Vậy hả."
Phàn Vân Cảnh nhận ra ẩn ý trong câu nói này, nhạy bén hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Thiên Tinh không giấu giếm, mở khóa điên thoại đưa cho hắn: "Có người gửi ảnh anh với Thường Nhã cho tôi."
Phàn Vân Cảnh nhìn, cuồng phong bão tố trong mắt nổi lên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Là chuyện mới nãy anh vừa nói......" Hắn trần thuật lại mọi thứ một lần nữa rồi nhìn chằm Lộ Thiên Tinh.
Lộ Thiên Tinh bị nhìn, nghĩ bản thân nên nói gì đó, "Ừ" một tiếng.
Phàn Vân Cảnh: "......"
Dây thần kinh căng chặt của Phàn Vân Cảnh được thả lỏng, cười nhẹ cầm tay cậu: "Là anh lo lắng nhiều rồi, Tinh Tinh nghĩ gì về viêc này?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Chắc là Thường Nhã rồi, ngoàicô ta ra còn ai rảnh như này.".
Danh sách chương