Khách điếm lớn nhất kinh thành có tên là Đằng Vân khách điếm, lão bản cũng chính là người của Đằng Vân Trai, Mạc Tử Ý quyết định đặt chân ở chỗ này.
Liên tục lên đường làm Mạc Tử Ý có chút mệt mỏi, chỉ khi tới kinh thành thì nàng mới có thể ngủ yên.

Mạc Tử Ý đẩy ra cửa sổ phòng, một tay chống đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Đại Hân không áp đặt giờ giới nghiêm, chính vì thế sinh hoạt vào buổi tối cũng sặc sỡ muôn màu.

Giang Hồng vừa đến kinh thành liền thu mình ở trong phòng, mãi không ra, lúc đầu Mạc Tử Ý còn lo lắng thân thể nàng chưa được điều trị tốt.
Nhưng lúc sau thấy nàng có thể chạy có thể nhảy, Mạc Tử Ý cũng không hề quản nàng nữa, rốt cuộc bản thân Mạc Tử Ý cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có nhiều tâm tư quản nàng.
Trên đường tiếng người ồn ào, đèn lồng được treo ở khắp nơi, đây vẫn là lần đầu tiên Mạc Tử Ý đến nơi này, trong lòng nàng cũng không khỏi cảm khái kinh thành cực kỳ khác xa với Cẩm Châu.
Tuy Cẩm Châu giàu có và đông đúc, nhưng so với kinh thành phồn hoa thì vẫn còn kém xa.

Đến kinh thành nhiều ngày như vậy nhưng Mạc Tử Ý vẫn còn chưa có dịp đi dạo, nàng đột nhiên rất muốn đi ra ngoài, cũng muốn dẫn theo Tiểu Hồng, nha đầu kia thích nhất là náo nhiệt.
Đi đến phòng Giang Hồng, Mạc Tử Ý gõ cửa, nói: "Tiểu Hồng, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi có muốn đi với ta hay không?"
Bên trong phòng không có tiếng đáp lại, Mạc Tử Ý nghĩ nàng có thể là đã ngủ, vẫn là không nên quấy rầy nàng thì hơn, chờ sau đó mua chút thức ăn ngon cho nàng làm bồi thường là được.
Sau đó, Mạc Tử Ý xoay người xuống lầu, rời khỏi khách điếm.
Đi trên con phố phồn hoa, đâu đâu cũng đều có tiếng người bán rong thét to rao bán, còn có rất nhiều gia đình cùng nhau ra ngoài dạo chơi.
"Phụ thân! Phụ thân! Ta đi không nổi nữa, ngươi cõng ta đi."
"Ngươi đó, đúng thật là lười, mau lên đây, ai u! Tiểu tử nhà ta lại nặng hơn nữa rồi, lại thêm một lát thì phụ thân cũng không cõng nổi đâu!"
Mạc Tử Ý ở phía xa mà nhìn gia đình nọ, trong lòng nàng có chút hâm mộ, cũng không khỏi lại nghĩ tới phụ thân và mẫu thân của mình.

Dường như trước đây rất lâu, nàng cũng từng là tiểu đồ lười trên lưng của phụ thân, mà mẫu thân ở một bên vừa dắt ca ca vừa mỉm cười.
Tại sao lại biến thành dáng vẻ hiện tại? Có lẽ là vì tiền đi.

Từ sau khi từ ca ca sinh bệnh, phụ thân càng trở nên yêu tiền.
Nàng không khỏi nhớ tới Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử, nhớ tới chân của Triệu Thanh Tử, trong lòng nàng cũng rất cảm khái.


Ông trời luôn khiến cho người tốt gặp cực khổ, người càng ôn nhu thì sẽ càng dễ bị khi dễ sao?
Mạc Tử Ý tiếp tục đi, càng đi phong cảnh hai bên liền càng thêm náo nhiệt.

Từ sau khi nàng ngụy trang thành ca ca thì càng thu mình hơn, cho nên lần này nàng cũng không mang theo người hầu ra cửa.
Bởi vì nàng không quen thuộc kinh thành, không biết như thế nào mà nàng liền đi tới trước Túy Hồng lâu.

Cách thật xa Mạc Tử Ý đã nghe thấy hương vị son phấn.

Ở cửa còn có các cô nương mời chào khách nhân, thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng trêu đùa, sắc mặt của Mạc Tử Ý cũng trở nên đỏ bừng.

Tuy chưa từng đặt chân tới nơi này, nhưng nàng còn không đến mức không rõ đây là đâu.
Mạc Tử Ý xoay người muốn đi, nhưng lại thoáng nhìn người ở trên lầu dường như là tiểu Hồng.

Mạc Tử Ý trong lòng cả kinh, nghĩ bản thân đã nhìn lầm người rồi, nàng xoa xoa đôi mắt nhìn lại, người nọ xác thật chính là tiểu Hồng.
Trong lòng Mạc Tử Ý tức khắc có chút sốt ruột, sợ hãi Túy Hồng lâu này sẽ bắt Tiểu Hồng đi mất, vì thế nàng dừng lại bước chân, xoay người đi vào Túy Hồng lâu.
Các cô nương ở cửa lôi kéo khách nhìn thấy tiểu công tử có chút khôi ngô, xiêm y đều được làm bằng chất liệu rất tốt, ánh mắt của các nàng không khỏi sáng lên, trong lòng vui vẻ nói: "Xem ra là một con cá lớn."
Mạc Tử Ý vừa đi đến cửa của Túy Hồng lâu, những cô nương đó đều đã vây quanh lại đây, Mạc Tử Ý dù có trốn như thế nào cũng chưa thể thoát được, sắc mặt nàng ửng đỏ giống như tôm luộc.
Nàng hoảng hốt giải thích: "Các vị cô nương, ta là tới tìm người!"
"Ai nha! Công tử cứ nói đùa, mỗi người tới nơi này ai mà không tìm người."
"Công tử đừng thẹn thùng, người coi trọng cô nương nào?"
Lời Mạc Tử Ý nói căn bản không phải ý tứ này.

Nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều thắt lại, hoàn toàn không biết nên giải thích cho các nàng như thế nào.
Một trận xô đẩy, Mạc Tử Ý bị các nàng đẩy vào đại sảnh của Túy Hồng lâu.


Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy phát quan trên đầu nàng đều phải rơi ra, nàng nhanh chóng đỡ nó lại.
Thấy những cô nương đó còn muốn nhào lại đây, sắc mặt của Mạc Tử Ý trắng bệch.
"Nhìn bộ dạng của các người xem! Đừng có mà làm khách nhân sợ hãi.

Công tử đừng sợ, chỉ trách các cô nương của ta không hiểu chuyện."
Người nói phe phẩy cây quạt, trên mặt bôi vẽ trang dung thật dày, trên mặt có nếp nhăn, lại có chút béo.

Sau khi nàng nói xong câu đó, những cô nương kia liền kinh hoảng mà lui ra ngoài.
Mạc Tử Ý nghĩ thầm người này hẳn chính là tú bà của Túy Hồng lâu.

Dù sao thì người này cũng đã giúp nàng giải vây, Mạc Tử Ý liền nói tạ.
"Ta họ Trần, công tử có thể gọi ta là Trần mụ mụ, không biết công tử coi trọng vị cô nương nào?"
Nhìn thấy dáng vẻ Trần mụ mụ rất dễ nói chuyện, Mạc Tử Ý thả lỏng một chút: "Ta tới tìm người, Trần mụ mụ có thấy một tiểu cô nương lớn lên rất đáng yêu hay không? Nàng không phải rất cao, đại khái thấp hơn ta một cái đầu."
Trần mụ mụ nghe người này thật đúng là tới tìm người, trong lòng có chút thất vọng.

Nhưng mà nàng nghĩ, dù sao người này đều đã đi vào đây, cũng cần phải cho hắn mặt mũi.
Trần mụ mụ xoay chuyển đôi mắt, cười nói: "Công tử không vội, ngươi trước tiên ở đây chờ đi, hôm nay có hoa khôi biểu diễn, công tử có thể thưởng thức.

Cô nương mà ngươi nói hẳn là ở chỗ này, ta sẽ lệnh người giúp ngươi đi tìm."
Mạc Tử Ý bị Trần mụ mụ đẩy lên lầu hai, sau đó ấn ngồi xuống một chỗ, bên cạnh còn có cô nương hầu hạ.
Mạc Tử Ý vô cùng khẩn trương, nhưng bốn phía có thật nhiều người, còn có vài nam nhân đang say khướt, nàng hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy ngồi không xong đứng cũng không được.
Lâu này rất náo nhiệt, nhưng chân Mạc Tử Ý lại đang run rẩy, tay nàng vân vê ống tay áo, trong lòng nghĩ: "Tiểu Hồng ngươi ở đâu, mau ra đây, ta sắp chịu đựng không nổi rồi."

Chỉ chốc lát sau, trong lâu không còn ồn ào nữa mà lại có một tiếng đàn vang lên, Mạc Tử Ý tìm tiếng đàn, nhìn xuống phía dưới.
Có một nữ tử kiều mị đang ngồi trên sân khấu ở lầu một, nữ tử đánh đàn, biểu tình chuyên chú, trên đầu mang phục sức có hình dạng giống đóa hoa phù dung.
Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, sự nôn nóng trong lòng Mạc Tử Ý đột nhiên bị vuốt phẳng, cũng trở nên thả lỏng lại.
"Thiếu gia, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mạc Tử Ý ở trong lòng cả kinh, nàng rất vui vẻ, bởi vì giọng nói này là của Tiểu Hồng.

Mạc Tử Ý quay đầu, vừa vặn thấy Tiểu Hồng vẽ một tầng trang dung thật dày, bởi vì trang dung quá dày nên đều thấy không rõ dáng vẻ vốn dĩ của nàng.
Mạc Tử Ý không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Sao ngươi lại họa thành ra như vậy.

Không phải bình thường ngươi đều lười trang điểm sao?"
Ánh mắt của Giang Hồng lóe lóe, hôm nay nàng chuồn êm ra để đến xem Ngọc Nhi, chỉ là không nghĩ tới người hôm nay muốn Ngọc Nhi biểu diễn sẽ nhiều đến như vậy.
Người càng lúc càng nhiều, Giang Hồng sợ chính mình bị phát hiện, đành chỉ phải họa bản thân thành dáng vẻ này.
"Trong lòng tò mò, liền thử dùng một chút."
Mạc Tử Ý nhịn không được mà mỉm cười: "Vậy ngươi tốt nhất không cần tiếp tục tò mò, dáng vẻ này thật khó coi, mau cùng ta đi thôi, nơi này ta không ở nổi nữa."
Giang Hồng nhìn nữ tử đang biểu diễn ở phía dưới, trong mắt có chút buồn rầu: "Thiếu gia có thể giúp ta một việc được hay không?"
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Hồng xin Mạc Tử Ý giúp đỡ, Mạc Tử Ý có chút tò mò nàng muốn làm gì: "Ngươi nói, có thể giúp được thì ta nhất định sẽ giúp."
Người này thật đúng là, trong lòng Giang Hồng có chút cảm động.
"Thiếu gia, ta lúc trước đã nói với ngươi, ta có một ân nhân, ân nhân đó chính là hoa khôi đang đánh đàn ở dưới lầu, thiếu gia có thể chuộc nàng ra hay không?"
Thì ra đây là lý do Tiểu Hồng nàng tới Túy Hồng lâu, trong lòng Mạc Tử Ý đã hiểu rõ.

Nghĩ đến việc dọc theo đường đi, Tiểu Hồng đều luôn tưởng niệm người ân nhân này, trong lòng Mạc Tử Ý cũng hạ quyết định.
"Ta giúp ngươi, ta sẽ đi nói với Trần mụ mụ."
Giang Hồng nghe vậy, trong mắt hiện lên ánh sáng, nàng vừa định quỳ xuống nhưng lại bị Mạc Tử Ý đỡ lấy.
"Chớ có như vậy, nếu không phải lúc trước ngươi giúp ta chắn một đao, ta có lẽ đều đã không ở trên thế gian này, hiện giờ liền xem như ta báo đáp ngươi đi."
Giang Hồng nghe vậy, trong lòng càng thêm áy náy, bởi vì lần ngoài ý muốn kia là giả, mà tiếp cận Mạc Tử Ý là nàng dụng tâm kín đáo.
Cuối cùng, Mạc Tử Ý dùng 500 lượng bạc đem Lệ nương, cũng chính là Ngọc Nhi trong miệng Giang Hồng chuộc ra, ba người cùng trở về Đằng Vân khách điếm, Mạc Tử Ý vốn định an bài một phòng khác cho Ngọc Nhi.
Nhưng Giang Hồng thẹn trong lòng, không muốn Mạc Tử Ý lại tiêu phí tiền nên nói để Ngọc Nhi cùng phòng với nàng, Mạc Tử Ý cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người từng người trở về phòng.
Ở kinh thành này, Triệu Thanh Tử có rất nhiều nhãn tuyến, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng đặc biệt chú ý Mạc Tử Ý, nàng đương nhiên đã biết được tin Mạc Tử Ý dạo thanh lâu.

Triệu Thanh Tử không khỏi ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Nàng chỉ cảm thấy, tiểu thư hoa tâm như vậy mà cũng xứng thích Ngô Ưu nhà nàng, thật đúng là vô sỉ đến cực điểm.
Vân Cô đứng ở bên người Triệu Thanh Tử, bà có chút lo lắng: "Tiểu thư, phải làm sao với Giang Hồng này bây giờ, Lệ nương kia đã bị Mạc Tử Ý chuộc ra."
Bên trong phòng có chút tối tăm, Triệu Thanh Tử dùng kéo cắt mất bấc đèn dư thừa, căn phòng liền lại sáng bừng, nàng không quá để ý mà nói: "Không cần lo lắng, Giang Hồng đã biết nhiều bí mật của chúng ta như vậy, ta đương nhiên sẽ không để nàng chạy trốn, còn có cách khác để khống chế."
Nhẹ đặt cây kéo xuống, Triệu Thanh Tử suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Có lẽ, ngày mai chúng ta có thể gặp Tử Ý các nàng một lần, vừa lúc ta cảm thấy Mạc phủ dường như đang cất giấu gì đó."
Vân Cô ở trong lòng thở dài, sơn phỉ ở Cẩm Châu vẫn không có tin tức, mà thích khách bọn họ gặp phải lúc trên đường đến Cẩm Châu dường như cũng có quan hệ với sơn phỉ.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy.
"A Ưu gần đây như thế nào? Đã nhiều ngày ta chưa gặp nàng."
Ánh nến chiếu vào khuôn mặt Triệu Thanh Tử, phủ cho nàng một tầng sắc thái vàng ấm áp, thiếu nữ mang theo nụ cười nhẹ, chờ đợi Vân Cô trả lời.
Lúc này, nàng mới thật sự giống như một hài tử, không có tính kế, không có thù hận, chỉ có sự tưởng niệm dành cho một người.

Hình ảnh như vậy rõ ràng rất tốt đẹp, Vân Cô lại cảm thấy mũi bà có chút chua xót.

Nếu như công chúa nàng thấy được, có phải sẽ rất vui mừng hay không?
Sửa sang lại một chút cảm xúc, giọng nói của Vân Cô cũng trở nên ôn nhu: "Ngô tiểu thư gần đây luôn chạy đến tiêu cục, giống như muốn đi tìm việc làm, không biết có phải là vì thiếu tiền hay không?"
Triệu Thanh Tử có chút bất mãn, nàng cảm thấy Ngô Ưu thiếu tiền cũng không có nói với nàng.

Nếu như nàng ấy nói, nàng nhất định sẽ cho, nhưng ngẫm lại nàng mới cảm thấy có thể là vì nàng ấy có lòng tự trọng của mình.
Nàng suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Vân Cô, ngươi nghĩ cách đưa cho nàng chút bạc đi, nhưng đừng để nàng phát hiện là ta đưa."
Vân Cô chỉ cảm thấy hai người này đều vô cùng kỳ quặc, nhưng lại đều âm thầm quan tâm đối phương, bà nhịn không được mà mỉm cười.
"Vân Cô, ngươi cười cái gì?"
Triệu Thanh Tử cảm thấy có chút kỳ quái.
"Không có gì, tiểu thư, ta đây lui xuống vậy."
"Ừm, đi xuống đi."
Vân Cô đi rồi, Triệu Thanh Tử bắt đầu suy tư ngày mai nên làm thế nào để chơi đùa với Mạc Tử Ý, thuận tiện khiến nàng ta biết khó mà lui, làm nàng ta minh bạch Ngô Ưu chỉ có thể là người của một mình Triệu Thanh Tử nàng.
Trong lòng nghĩ vậy, nàng cũng không khỏi có chút chờ mong ngày mai tới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện