Tin vui đột nhiên mà tới khiến cho hai người đều sững sờ, Ngô Ưu nhanh chóng để Tĩnh Dung đi tìm Chu đại phu.
Ngô Ưu cẩn thận đỡ Triệu Thanh Tử nằm xuống, sau đó đắp chăn cho nàng.

Triệu Thanh Tử vốn dĩ muốn ngủ trưa, nhưng hiện tại nàng nào còn ngủ được.
Nàng đã bị liệt mười hai năm, tuy không muốn từ bỏ, nhưng trong lòng Triệu Thanh Tử vẫn luôn cảm thấy cả đời này của nàng cũng vẫn sẽ như vậy, không nghĩ tới hiện giờ hai chân lại có thể có cảm giác một lần nữa.
Tuy rằng trước mắt còn rất nhỏ bé, không đủ chống đỡ để nàng đứng lên, nhưng Triệu Thanh Tử cảm thấy ngày mà nàng có thể thật sự đứng lên đã không còn xa.

Đến lúc đó nàng không cần tiếp tục ngồi xe lăn, có thể đi lại bằng chính hai chân mình.
Chu Di Đình gần như là bị Tĩnh Dung kéo lại đây.

Khi Chu Di Đình tới cửa phòng, nàng đã không thở ra hơi, nàng một tay chống ở trên cửa mà thở hổn hển.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Chu Di Đình cũng không lại làm những chuyện vô nghĩa, nàng duỗi tay giúp Triệu Thanh Tử bắt mạch.
Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử đều vô cùng khẩn trương, nhưng mà biểu tình của Chu Di Đình vẫn không thay đổi, các nàng cũng không nhìn ra được gì.
Chu Di Đình bắt mạch xong, mỉm cười: "Hồi phục không tồi, lại thêm hai tháng nữa thì có thể tốt lên, chỉ là ngươi đã thật lâu không có đi lại, đến lúc đó còn phải tập luyện mới được."
Hai tháng sau cũng gần với sinh nhật Triệu Thanh Tử, đây thật sự là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà nàng từng nhận được.

Nàng nhịn không được mà giữ chặt tay Chu Di Đình, cố nén sự kích động trong lòng: "Chu đại phu, cảm ơn."
Mấy người đã ở chung với nhau lâu như vậy, ngoại trừ lần Triệu Thanh Tử trói nàng lại đây, thời điểm khác thì đều cực kỳ tôn kính nàng, có thể nói nàng yêu cầu cái gì thì sẽ đáp ứng cái đó.

Chu Di Đình cũng không phải là người có ý chí sắt đá, ân oán của đời trước cứ để người đời trước xử lý, Triệu Thanh Tử hiện giờ cũng mới mười bảy tuổi, là một hài tử nhìn qua có chút tái nhợt ốm yếu.
Triệu Thanh Tử bình thường luôn an an tĩnh tĩnh, cho nàng xem bệnh cũng rất là phối hợp, không có ngạo khí của hoàng thân quốc thích, thực sự làm cho người ta thích.
Lại xụ mặt cũng không thể, Chu Di Đình cũng nắm lấy tay nàng: "Không cần cảm tạ, dù sao ngươi cũng đưa cho ta tiền khám bệnh, giao dịch mà thôi."
Ngô Ưu nhìn Chu đại phu không được tự nhiên thì cười ra tiếng: "Cái này cũng không thể dùng tiền khám bệnh tới so sánh, Chu đại phu nói đùa."
Chu Di Đình buông tay Triệu Thanh Tử ra rồi đứng dậy, nàng nhìn Ngô Ưu, ánh mắt vô cùng nhu hòa: "Ngươi nói cũng đúng, dùng tiền tới so sánh quá tầm thường, cho nên ta muốn đổi sang một điều kiện khác."
"Điều kiện gì?", Ngô Ưu có chút khẩn trương, nàng biết Chu Di Đình cùng hoàng thất có thù oán, chỉ sợ rằng Chu Di Đình đưa ra điều kiện mà nàng không thể làm được.
Chu Di Đình cũng không có nhận ra Ngô Ưu thật cẩn thận, nàng tiếp tục nói: "Tiền khám bệnh ta có thể không cần, nhưng ngày mà hai ngươi kết hôn ta muốn tới uống ly rượu mừng, người bình thường áo vải như ta cũng muốn xem hôn lễ của hoàng thân quốc thích ra sao."
Ngô Ưu còn không có nghĩ xa như vậy, nàng cảm thấy thế cục chưa định, nói mấy thứ này còn quá sớm, nhưng mà Chu đại phu rõ ràng có quan hệ rất lớn với thân phận của nguyên chủ.
Hơn nữa nàng còn giúp trị hết chân cho A Tử, về tình về lý Ngô Ưu đều sẽ mời nàng.
Vì thế Ngô Ưu cười trả lời: "Đến lúc đó nhất định thỉnh ngài tham dự."
Được những lời này, Chu Di Đình cảm thấy mỹ mãn nên cũng lập tức rời đi, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử cùng Tĩnh Dung.
Tĩnh Dung rất thức thời, nàng rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Triệu Thanh Tử vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng, nàng hai mắt đỏ bừng, khóe mắt có nước mắt, đây là vì vô cùng vui mừng mà bật khóc.
Ngô Ưu ngồi ở mép giường nhìn nàng, không có quấy rầy.

Lúc trước nàng xuất phát tìm kiếm Chu đại phu cũng chỉ muốn thử, cầu nguyện cho kỳ tích có thể xảy ra mà thôi.
Hiện giờ kỳ tích đã thật sự xuất hiện.
Trong nguyên tác, cuộc đời Triệu Thanh Tử đầy đau khổ, cuối cùng dùng ngọn lửa tự mình thiêu sạch sẽ bản thân, mà ở nơi này Ngô Ưu có thể nhìn nàng vui cười tức giận, mọi chuyện đều phát triển theo hướng rất tốt.
"Sao lại cười ngốc thế này?"

Triệu Thanh Tử có chút tò mò, người này ngồi ở mép giường nàng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Ngô Ưu hoàn hồn: "Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ cảm thấy may mắn, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi, như vậy buổi chiều mới có tinh thần."
Triệu Thanh Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mắt trông mong mà nhìn Ngô Ưu, Ngô Ưu sắp bị sự đáng yêu của nàng làm cho mềm nhũn.
Ngô Ưu đương nhiên biết nàng có ý gì.
Ngô Ưu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện không có ai ở xung quanh, Ngô Ưu cởi áo ngoài nằm ở bên cạnh Triệu Thanh Tử, sau đó tìm được tay Triệu Thanh Tử rồi nắm lấy, chỉ cảm thấy tay nàng ấy lạnh vô cùng.
Triệu Thanh Tử tất nhiên nhỏ gầy hơn các nữ tử cùng tuổi một chút, Ngô Ưu nghiêng người, vươn tay ôm Triệu Thanh Tử vào lòng.
Lại cảm thấy nàng quá lạnh, Ngô Ưu lại đến gần nàng một chút, muốn làm ấm cho nàng.

Hai người dán đến quá gần, Ngô Ưu tựa trán vào đầu Triệu Thanh Tử, vòng tay ôm lấy eo Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử vốn cảm thấy lạnh, hiện tại lại cảm thấy nóng bừng, đặc biệt là mặt cùng lỗ tai như bị lửa đốt, nàng bỗng có chút khẩn trương.
Kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung, tuy rằng Ngô Ưu cái gì cũng không làm, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn đặc biệt khẩn trương, đặc biệt ngượng ngùng.
Nàng nhịn không được muốn vùi đầu vào trong chăn, nhưng mới vừa chui vào một nửa thì đã bị Ngô Ưu ngăn trở, chỉ nghe Ngô Ưu nói: "Không cần trùm đầu ngủ, như vậy không tốt."
Triệu Thanh Tử quay đầu nhìn Ngô Ưu, thấy nàng ấy mang theo ý cười, tim nàng đập càng lúc càng nhanh.

Có lẽ là bởi vì Ngô Ưu nghiêng người ngủ mà hai người cách đến gần, Triệu Thanh Tử thoáng nhìn bên cạnh liền thấy những thứ không nên nhìn thấy.
Triệu Thanh Tử nhanh chóng quay đầu không dám tiếp tục xem, nhưng cảnh tượng kia luôn quanh quẩn trong đầu nàng không vứt đi được, nàng không khỏi nhớ tới chính mình, sau đó liền bị đả kích.
Chỉ có thể nhỏ giọng mà lại tức giận nói: "Ngươi sao không mặc yếm a?"

Cái này không tiện giải thích, bởi vì là kiếp trước mang đến thói quen, nếu như có thể Ngô Ưu thậm chí còn muốn khỏa thân đi ngủ, nhưng khi có người khác nàng không thể làm như vậy được.
Ngô Ưu có chút ngượng ngùng mà trả lời: "Bình thường đều mặc như vậy ngủ, đã thành thói quen."
Triệu Thanh Tử còn đang tức giận, nàng cũng không biết chính mình vì sao tức giận, tóm lại chính là rất tức giận: "Ngươi đang câu dẫn ta sao?"
Này là thế nào? Ngô Ưu bị suy nghĩ đột ngột của Triệu Thanh Tử dọa sợ, nhưng nàng có chút vui vẻ: "Ta đây thành công sao?"
Đương nhiên là thành công, Triệu Thanh Tử không thể không dùng tay che lại mặt, giọng nói cũng đứt quãng: "Ta, ta mới không có đâu! Ngươi suy nghĩ nhiều."
Ngô Ưu thấy nàng một bên nói một bên chui rúc vào phần giường bên trong, đôi mắt loạn ngó nhưng trước sau đều không dám nhìn Ngô Ưu, đây rõ ràng chính là chột dạ.
Ngô Ưu có chút không rõ Triệu Thanh Tử được cấu tạo như thế nào, nàng ấy luôn có thể mê hoặc nàng ở những chỗ không ngờ, tóm lại là vô cùng đáng yêu.
Một chút cũng không giống vai ác.
Cảm nhận được người trong lồng ngực sắp chạy mất, Ngô Ưu lại tiến vào bên trong một chút, nàng ôm chặt lấy người yêu, thanh âm mềm nhẹ: "Ngủ đi, ta không nháo ngươi."
Này sao còn có thể ngủ được nữa chứ, Triệu Thanh Tử cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng nàng lại luyến tiếc rời khỏi lồng ngực người này.
Đang lúc tâm phiền ý loạn, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Ngô Ưu, nghe thanh âm này Triệu Thanh Tử cũng bình tĩnh trở lại, qua một lát buồn ngủ bắt đầu dâng lên, nàng liền tiến vào mộng đẹp.
Ngô Ưu cảm nhận được người trong lòng đã ngủ say, nàng mở to mắt, sau đó ở trên mặt Triệu Thanh Tử hạ xuống một nụ hôn.

Ngô Ưu hôn trộm thành công, nàng vô cùng thỏa mãn, một lần nữa nằm xuống ôm chặt lấy người mà nàng trân quý nhất.
Ở trong một rừng cây nhỏ, Trương Bá Ngộ và Lý Oánh Oánh đang trốn tránh tại đây, bọn họ không thể vào thành, bởi vì Hoàng Thượng đã ra lệnh truy nã trên toàn cảnh nội Đại Hân.
Nếu như xuất hiện ở nơi có quan binh địa phương thì chắc chắn sẽ bại lộ hành tung, bởi vậy bọn họ chỉ có thể đi đến nơi ít người, cùng với những chỗ mà quan phủ không thể nghĩ đến.
Hai người sớm đã cởi ra cẩm y hoa phục, ăn mặc xiêm y bình thường giống như những bá tánh khác.
Lý Oánh Oánh có chút đói, Trương Bá Ngộ lấy chút lương khô cho nàng ăn, nói đến cái này, Trương Bá Ngộ lại không khỏi cảm thán Ngô Ưu chuẩn bị thật chu đáo.
Nhưng Trương Bá Ngộ sẽ không biết, người chuẩn bị chu đáo hết thảy những thứ này căn bản không phải là Ngô Ưu mà là Triệu Thanh Tử.
Trương Bá Ngộ vốn dĩ lo lắng công chúa sẽ không thể chịu được những ngày tháng lang bạt như thế này, nhưng sự thật đã chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, công chúa càng có thể chịu khổ hơn cả tưởng tượng của hắn.
Thấy nàng ăn xong rồi, Trương Bá Ngộ đưa nước cho nàng, trong lòng có chút khổ sở: "Thực xin lỗi công chúa, đây đã là biện pháp tốt nhất."
Sau khi Lý Oánh Oánh uống xong nước, nàng đưa ấm nước cho Trương Bá Ngộ, lắc đầu: "Không cần gọi ta là công chúa, ngươi không cần tự trách, đối với ta như vậy đã rất tốt."

Nàng ngồi trên mặt đất nhìn Trương Bá Ngộ, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng của Dục Triều Nhị hoàng tử thì cả người liền không thoải mái, đi lang bạt cũng tốt hơn là phải đối mặt với người ghê tởm như thế này.
Nàng nhìn xung quanh cây cối bao trùm, bầu trời bị che khuất, cũng không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào: "Không biết bên ngoài ra sao, trời cũng đã sắp tối, ở chỗ này liệu có nguy hiểm hay không?"
Đây cũng là điều Trương Bá Ngộ lo lắng, nhưng dù cho có nguy hiểm hắn vẫn có thể ứng phó, hiện giờ hắn là người để cho Lý Oánh Oánh dựa vào, vì thế hắn không thể rụt rè, hắn cười nói: "Không có gì phải sợ, ngươi tin tưởng ta."
Lý Oánh Oánh nhìn hắn tự tin như vậy, trong lòng yên ổn: "Ừm, ta tin tưởng ngươi."
Đột nhiên nơi xa truyền đến âm thanh sàn sạt rất nhỏ, tựa như là có người lại đây, Trương Bá Ngộ trong lòng rùng mình, hai người sớm đã vứt ngựa lại, Trương Bá Ngộ lập tức dẫn theo Lý Oánh Oánh đi ẩn náu.
Âm thanh càng lúc càng thêm rõ ràng, Trương Bá Ngộ nhìn thấy truy binh hoàng đế phái tới, tay không khỏi siết chặt.

Đếm qua thì có mười hai người, Trương Bá Ngộ nắm chặt cây quạt trong tay, muốn chờ bọn họ đến gần chút nữa thì sẽ lập tức động thủ.
Bỗng nhiên một người trong số mười hai người đó hô to: "Người nào!"
Trương Bá Ngộ nghĩ bản thân đã bị phát hiện, vừa định ra tay, nhưng có một giọng nói còn nhanh hơn cả hắn: "Không hổ là người hoàng đế phái ra, quả nhiên lợi hại."
Tuy rằng là đang khen, nhưng mà Trương Bá Ngộ không cảm nhận được tí chân thành nào cả.

Đồng tử hắn co rút, cảm thấy thật sự ngoài ý muốn, không rõ vì sao người này sẽ xuất hiện ở nơi đây.
Trương Văn Lý vừa nói vừa đến gần truy binh, trên mặt hắn mang theo ý cười, hai tay vắt vẻo ở sau lưng, như là tới chỗ này để du ngoạn.
"Thì ra là tiểu tướng quân, ngươi cũng tới bắt Trương Bá Ngộ sao?"
Trước khi Trương Văn Lý phạm tội, người trong quân đều gọi hắn là tiểu tướng quân, nhưng những truy binh gọi như vậy không phải bởi vì tôn kính, mà là muốn trào phúng.
Trương Văn Lý tất nhiên cũng nghe ra, nhưng hắn chẳng thèm để ý, chỉ cười: "Đúng vậy, có lẽ nếu ta bắt được chất nhi này về, Thánh Thượng cao hứng chấp thuận ta vào triều thì sao?"
Không nghĩ tới người này phạm lỗi lớn như vậy mà còn không an phận, truy binh liền nói: "Nếu tiểu tướng quân có thể bắt được Trương Bá Ngộ, hoàng thượng đương nhiên sẽ trọng thưởng ngươi."
Trương Văn Lý tựa như đã bị hấp dẫn, nói: "Ta đây phải biểu hiện tốt mới được."
Nói xong, hắn rút ra phối kiếm bên hông, đâm tới nơi Trương Bá Ngộ đang trốn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện