Phiên tòa thẩm vấn kết thúc, có hai vị lão nhân nghẹn ngào không nói gì, lẳng lặng dìu nhau rời khỏi đó.
Lâm Mạc đi theo phía sau, thấy hai cụ tiết kiệm tiền đến nỗi 1 đồng vé xe buýt cũng không nỡ bỏ, cứ chậm chạp từng bước đi bộ về căn phòng trọ rách nát.
Đợi hai người đóng cửa vào nhà, Lâm Mạc thấp giọng nói: "Ngươi có thể vào bồi bọn họ một lúc, ta đi thuê phòng."
Người nộm rơm nhỏ bé từ trong bao vải chui ra, lách người qua khe cửa không kín gió kia.
Ông bà nội Diêu quyết định đi nhặt chai nhựa kiếm vài đồng sống đến hết tháng, sau đó sẽ trả phòng trọ về quê.
Mấy ngay nay ở cách vách có một thiếu niên trẻ tuổi dọn đến, diện mạo cậu bé tinh xảo, cử chỉ lại lễ phép ngoan ngoãn.
Vị hàng xóm nhỏ tuổi thường xuyên mang đồ sang biếu họ, có lúc ở lại tâm sự an ủi, bầu bạn với hai người già neo đơn.
Hai ông bà lão dần trở nên tươi cười vui vẻ hơn, ngày cuối cùng thuê trọ quyết định mời cậu bé ở lại ăn một bữa cơm đơn sơ.
Căn phòng tuy rằng nhỏ hẹp thiếu thốn nhưng ấm áp tình người.
Bọn họ lúc chuyển lên thành phố không đem theo nhiều đồ đạc lắm, hiện giờ rời khỏi đây cũng chỉ vẻn vẹn hai chiếc bao vải đeo sau lưng.
Ông nội Diêu nói: "Tiểu Mạc, không cần tiễn chúng ta, ông bà đều biết đường về mà, khi nào đến nhà sẽ gọi điện báo bình an cho cháu, yên tâm!"
Thấy hai người khăng khăng không có tiễn, Lâm Mạc bất đắc dĩ gật đầu, giọng nói chân thành tha thiết, cậu chúc phúc cho hai người: "Được, vậy chúc hai ông bà lên đường bình an, gặp điều thuận lợi, về sau hai người nhất định sẽ phúc thọ an khang, vạn sự như ý."
Cậu cúi người ôm chặt họ, tâm tình nghẹn ngào.
Hai vị lão nhân bồi hồi cay mũi, cũng ôm chặt vị tiểu hàng xóm, sau đó quay người đỡ nhau xuống lầu.
Rời khỏi khu nhà xập xệ, bà nội Diêu nói: "Ông này, gần đây tôi cảm giác Vân Vân đã quay về với chúng ta, đêm qua tôi còn nằm mộng con bé làm cơm cho chúng ta ăn, còn nhắc chúng ta ăn nhiều một chút, chú ý giữ sức khỏe..."
Ông nội Diêu nói: "Có lẽ là quá nhớ con bé rồi, tôi cũng hay mơ thấy con bé về đây..."
Ông lấy ra một bức ảnh từ trong túi tiền, tấm ảnh đã cũ đến mức ố vàng, góc ảnh đều cong cả lên, nhưng vẫn có cảm giác được bảo tồn rất tốt.
Trong ảnh chụp là khung cảnh một buổi chiều hoàng hôn, có ánh dương bao phủ xung quanh, một cô bé ngồi trên ghế ở vị trí trung tâm, sau lưng là hai vị lão nhân tươi cười, tất cả nhìn thẳng máy ảnh, mặt mũi ai cũng hiền hòa ấm áp.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong trí nhớ bọn họ.
Bà nội Diêu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô bé trong ảnh, khóe mắt ướt ướt nói: "Tôi vẫn không tin Vân Vân bỏ nhà ra đi, con bé ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy...!Con à, bà nội chờ mãi, rốt cuộc đã chờ được con trở về rồi!"
Ông nội Diêu lau nước mắt cho bà, cũng khó nén nức nở: "Đúng thế, ông bà nội mang con về nhà, sau này chúng ta ở cùng nhau, về sau đừng sợ..."
Bàn tay già nua phủi phủi trên bao vải phía sau lưng.
Sau khi cảnh sát tìm ra các mảnh thi thể của cô bé đã khâu ghép thành hình hài hoàn chỉnh, dựa theo nguyện vọng của người nhà tiến hành hỏa táng.
Lá rụng về cội.
Hiện tại, hai người mang tro cốt cô bé về quê nhà.
Bọn họ hai mắt đẫm lệ mơ hồ, không chút ý tới gương mặt cô bé trong bức ảnh cũng tràn ngập bi thương, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn ôm lấy bọn họ.
Khi ông nội vuốt phẳng bức ảnh chuẩn bị cất đi thì lại khôi phục như thường.
"Đi thôi, về sớm còn phải gọi điện thoại báo bình an cho Tiểu Mạc."
Bà nội Diêu gật đầu, cùng người bạn già rời bước.
Trên lầu khu tập thể cũ, Lâm Mạc sau khi nhìn thấy thân ảnh hai vị lão nhân biến mất mới xoay người trở về phòng.
Tâm nguyện cuối cùng của Diêu Vân Vân đó là hy vọng có thể bầu bạn cùng hai ông bà cho đến khi họ rời khỏi trần thế.
Cậu lấy ra người nộm rơm đã sớm héo rũ trong ngăn kéo, nếu linh hồn Diêu Vân Vân đã bám vào bức ảnh chụp, vậy thì người nộm này cũng hết tác dụng.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay dần dần nuốt trọn người rơm.
Tia tro tàn cuối cùng biến mất, Lâm Mạc đột nhiên trợn tròn ánh mắt: "Nguyện lực..."
Trong không trung chậm rãi xuất hiện những bụi vàng lấp lánh hội tụ thành một đạo ánh sáng kim sắc rực rỡ, xoay tròn hai vòng sau đó nhanh chóng bị la bàn trên mặt bàn hút vào.
Cậu nghe thấy giọng nữ mềm mại bên tai: "Cảm ơn cậu!"
Một thoáng hoảng hốt, tiếp theo la bàn dường như đã hấp thu đủ nguyện lực, tự động bay lên, viên huyết ngọc đọng ở khe lõm chính giữa cũng tan thành giọt máu đỏ tươi, bắt đầu lăn chảy theo rãnh tỏa ra ngoài.
Lâm Mạc vội vàng tiến tới cầm chặt la bàn, gắt gao nhìn chăm chú.
Tước âm, phi độc và thối phế khi bắt đầu đều có huyết tuyến chảy vào, nhưng dường như động lực không đủ cho nên huyết tuyến lại rút lui.
Cuối cùng, huyết tuyến dũng mãnh tràn vào một vị trí, hai chữ "THI CẨU" được khắc ở rãnh đó nhuộm thành màu đỏ.
Một sợi tơ máu không nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu xuất hiện từ vị trí "THI CẨU" phóng ra ngoài, xuyên qua phòng khách, tiến thẳng ra cửa.
Lâm Mạc vội vã chạy theo, cậu đóng sầm cửa chạy xuống lầu, vừa chạy theo sợi tơ vừa thở hổn hển, vượt qua rất nhiều người trên phố, đuổi theo hy vọng gần ngay trước mắt...!
Rốt cục, Lâm Mạc đã nhìn thấy đầu kia của sợi tơ, nó đang len lỏi chui vào lồng ngực một người...!
"Ơ, Lâm đại sư sao cậu lại ở đây? Bọn tôi đang tiện đường đi ăn cơm, cậu có muốn...đi...cùng...?"
Tiết Trác Lâm chợt nhận ra không khí có gì đó không bình thường, ánh mắt đảo qua lại giữa Lâm Mạc và Đường Diễn Sơ.
Nhịn không được, hắn nhỏ giọng hỏi: "Sếp..
khụ...!Anh có phải làm gì phật ý Lâm đại sư rồi hay không? Tôi thấy cậu ấy như sắp khóc kìa...!"
Đường Diễn Sơ không trả lời, hắn thấy trong lòng bức bối khó hiểu.
Ánh mắt Lâm Mạc như găm chặt vào hắn, trong mắt tựa hồ hàm chứa trăm ngàn lời muốn nói, như hàng ngàn vì sao trên dải ngân hà cùng lúc phát sáng.
Cậu dường như sắp òa lên khóc, khiến người đối diện bối rối không biết phải làm sao, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Có thể nói chuyện riêng với tôi một lúc được không?"
Lâm Mạc cúi đầu xoa xoa mắt, đi đến bên cạnh Đường Diễn Sơ nói.
Đường Diễn Sơ gật đầu, lập tức bị Lâm Mạc kéo tay rời đi.
Nhìn hai người dần biến mất ở cuối phố, Tiết Trác Lâm buồn bực nói: "Lâm đại sư có chuyện gì vậy? Chịu ủy khuất?"
"Không thể nào, ai dám khi dễ cậu ấy chứ, không muốn sống nữa sao? Tôi lại cảm thấy giống như là..." Lý Việt Minh sờ sờ cằm, vẻ mặt kỳ quái đăm chiêu.
"Là gì? Nói gì nói hết đi, cứ úp úp mở mở vậy?"
edit bihyuner.
beta jinhua259
"Tôi cũng không chắc chắn, cảm giác vừa rồi giống như là "cửu biệt gặp lại"? Nghi ngờ có, kích động có, vui sướng có,...!àiii thật phức tạp!"
"Mới không gặp vài ngày nhưng dường như đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy Sếp? Chính là loại cảm giác này...!Thái độ thật khó hiểu...!Không biết nói thế nào? Chậc, cậu hiểu ý tôi không?"
"Không hiểu gì hết!"
Tiết Trác Lâm phất tay cho qua, biểu tình như vừa nghe thấy mấy chuyện phiếm tào lao.
Lý Việt Minh tức giận muốn đánh người, lắc đầu nói: "Giáo sư Trạm, chúng ta đi thôi."
Trạm Văn Sương quay đầu nhìn một cái, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi không ăn nữa, các cậu đi đi."
Nói xong xoay người rời đi.
"Sao đột nhiên giáo sư lại không ăn nữa? Àiii...!Cậu thất thần cái gì, giáo sư không đi thì chúng ta mau đi thôi, lát nữa đến giờ họp giao ban rồi." Tiết Trác Lâm đẩy đẩy Lý Việt Minh.
Lý Việt Minh: "...!Tôi, tôi cảm thấy giáo sư Trạm cũng có chút kỳ quái..?"
Ánh mắt mờ mịt, lại có chút mất mát?
Tiết Trác Lâm: "Đi thôi! Tôi cũng không đi ăn cơm nữa!"
"Vậy đi đâu?"
"Dẫn cậu đi khám mắt!"
"...!Cút!"
...!
Lâm Mạc dẫn Đường Diễn Sơ tới một cái đình nhỏ để nghỉ ngơi bên trong một công viên.
Giữa trưa, bốn bề vắng lặng.
Hai người ngồi xuống, Lâm Mạc nhìn chằm chằm Đường Diễn Sơ, cẩn thận đánh giá.
Cậu giữ chặt bờ vai của Đường Diễn Sơ, gần như áp sát lên thân thể hắn, ánh mắt sáng ngời lại chứa một ngọn lửa không tên.
Đường Diễn Sơ đề cao cảnh giác ngửa người né tránh, trầm giọng hỏi: "Trên người tôi...!có gì không đúng à?"
"Không...!Anh có ngại không, để tôi dùng mắt thần nhìn qua một chút?"
Lâm Mạc mím mím môi, lúm đồng tiền đáng yêu lộ ra, như nài nỉ: "Một lát thôi, chỉ một lát!"
Đường Diễn Sơ ngồi thẳng lại, hỏi: "Chẳng lẽ tôi là tội phạm cùng hung cực ác?"
Nhớ lại lời nói trước đây của bản thân, Lâm Mạc xấu hổ vân vê đầu ngón tay: "Những lời trước đây coi như chưa nghe thấy đi!"
Đường Diễn Sơ thở dài, đỡ trán: "Cậu..."
"Đi!...!Được không?"
Lâm Mạc tiến lên ghé sát vào mặt hắn, trong mắt lóe lên những ánh sáng vàng kim kỳ bí, khẩn trương bắt lấy tay Đường Diễn Sơ hỏi.
Da thịt nơi tiếp xúc với lòng bàn tay của cậu trở nên nóng bỏng, phía sau lưng không khỏi dâng lên một luồng tê dại, nhịp tim cũng mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Đường Diễn Sơ khó khăn nuốt xuống một ngụm, giọng nói trầm thấp: "...Tùy cậu."
Nhưng chờ đợi nửa ngày, vẫn chưa thấy cặp mắt của Lâm Mạc biến đổi hoàn toàn thành màu vàng kim.
Đối tượng có thể áp dụng thuật pháp này, điều kiện trước tiên hắn phải là một con người; tiếp theo, ngũ quan cảm giác của hắn phải đầy đủ, hồn phách phải nguyên vẹn.
Thiếu một thứ cũng không thể thi triển.
Mà hiện tại, Lâm Mạc không cách nào thi triển "con mắt thần" đối với Đường Diễn Sơ.
Điều đó chứng minh rằng...!
Hắn vốn dĩ không phải một con người toàn vẹn!
Ít nhất, không phải một cá thể đầy đủ ngũ quan và hồn phách!
Nghĩ đến đây, trái tim Lâm Mạc đập thình thịch...!
Cậu vốn đang nghi hoặc, vì sao sợi tơ máu lại kết nối với một người mà không phải một hồn thể, bởi vì theo những gì cậu hiểu biết, một hồn phách riêng biệt căn bản không thể biến thành người a.
"Người", sở dĩ vì sao được coi là "người", là vì có ba hồn gắn bó, bảy phách quy tập, không thể chia rẽ!
Nhưng hiện tại sao lại thế này?
Lâm Mạc không khỏi nắm chặt cánh tay Đường Diễn Sơ, không lên tiếng chuyển vận qua thân thể hắn một ít đạo lực...!
Người đối diện bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cớ, đôi mắt nặng trĩu muốn khép lại.
"Có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Lâm Mạc nhẹ giọng thủ thỉ.
Đường Diễn Sơ như chìm đắm trong thanh âm mê hoặc ấy, cuối cùng không thể kháng cự mà trầm mê hoàn toàn.
Lâm Mạc cẩn thận điều chỉnh cho hắn một tư thế thoải mái nhất dựa vào bờ vai mình, sau đó lấy ra la bàn trong túi.
Huyết tuyến đã ngưng kết thành viên ngọc máu, lăn trở về khe lõm trung tâm, chỉ có hai chữ "THI CẨU" biến thành màu đỏ chói mắt, giữa hai chữ khắc một vạch huyết tuyến, ám chỉ hồn phách này đã được thu thập thành công.
Lâm Mạc kỳ quái cúi lại gần Đường Diễn Sơ dò xét.
Phần da bị che lấp phía sau cổ áo có một vết bớt hoặc là hình xăm gì đó, nhưng do bị khuất nên không thể nhìn toàn bộ, rốt cuộc không nhận ra là cái gì.
Lúc cậu đang ngưng thần suy tư, tiếng nói trầm thấp bên tai vang lên, thoạt nghe không rõ cảm xúc:
"Cậu...!đang làm gì vậy?"
Nhanh như vậy đã tỉnh rồi?
Lâm Mạc giật mình ngước mắt nhìn lên, trùng hợp đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đường Diễn Sơ.
Bốn mắt chạm nhau, không biết nói gì.
"Mẹ, hai anh kia đang làm gì vậy?"
Bên ngoài đình, một bé gái cất giọng ngọng nghịu: "Mẹ ơi, vì sao lại che mắt con?"
"Trẻ con không thể nhìn linh tinh, nhìn bậy sẽ khiến mắt mọc lẹo đó! Mẹ dắt con về xem hoạt hình nhé..."
Hai mẹ con vội vàng rời đi, mơ hồ nghe thấy tiếng người mẹ cằn nhằn: "Giới trẻ bây giờ...!lá gan quá lớn...!ban ngày ban mặt..." linh tinh không rõ câu từ.
Lâm Mạc: "..."
Mặt đỏ lựng thẳng người tránh khỏi ánh mắt Đường Diễn Sơ, nói: "Tôi, tôi thấy anh có chút mệt mỏi, nên cho anh mượn vai một lát."
Đường Diễn Sơ hiếm khi ngượng ngùng như vậy, gật gật đầu, cứng nhắc ngồi dậy.
Một lúc sau, bụng Lâm Mạc phát ra tiếng réo quen thuộc, phá vỡ không khí yên lặng khó xử giữa hai người.
"Đói rồi?" Đường Diễn Sơ quay đầu hỏi.
"Ừm..."
"Đi thôi!"
"Đi đâu?" Lâm Mạc ngẩng đầu, hai mắt mở to.
"Mời cậu ăn cơm." Đường Diễn Sơ cười.
Hắn đứng lên, chân chưa dời bước, một bàn tay đã bị nắm chặt lấy.
"Ăn xong đưa em về nhà được không?" Lâm Mạc cong cong đôi mắt, cười rạng rỡ động lòng người.
- --
Lời editor: Chương này coi như kết thúc hoàn toàn vụ án bắt cóc tra tấn phanh thây, tôi up nốt cho trọn vẹn đỡ bị đứt mạch suy nghĩ nha...!
Và cũng đổi luôn xưng hô của Mạc bảo với Thi cẩu, những hồn phách còn lại chờ nhé...!
END VỤ ÁN 1..