Lâm Mạc mơ một giấc mơ...!
Trong mơ cậu thu thập đủ hai hồn bảy phách thất lạc, đánh thức A Lăng, sau đó hắn ôm cậu vào lòng, vừa dịu dàng vuốt ve vừa ôn nhu hôn môi...!
"Hm...!hm..."
Lâm Mạc khóe miệng không tự chủ được kéo lên cao, đang miên man hạnh phúc...!Đột nhiên cậu choàng tỉnh, hai mắt còn nhập nhèm ngồi dậy, đưa tay lau đi nước miếng trên cằm.

Mộng đẹp thành sự thật!
Sau khi sửa soạn quần áo, Lâm Mạc gói theo lão tổ tông và la bàn vào bao vải liền xuống lầu.

Cậu đi một vòng quanh nhà mới tìm thấy Trạm Văn Sương trong phòng bếp.

Hai chân thon dài bắt chéo, nhàn nhã đứng dựa bên bệ bếp, hắn ta bình thường quần áo nghiêm trang sơ mi bỏ trong quần, hiện tại vô cùng thư thái để mở hai cúc áo trên cùng, xương quai xanh khêu gợi thoáng ấn thoáng hiện, vài sợi tóc còn lộn xộn rủ trước trán.

Nhìn thấy Lâm Mạc thập thò ở cửa bếp, Trạm Văn Sương nở nụ cười hiền hòa, nói: "Lại đây, ăn sáng thôi."
Mạc bảo, lại đây, ăn sáng nào.

Lâm Mạc hơi hoảng hốt, nhớ lại thật lâu trước kia cùng A Lăng đối thoại mỗi buổi sáng.

Nếu Thi cẩu là một trong bảy phách thất lạc có thể biến thành 1 cá nhân, có khi nào hai hồn sáu phách còn lại cũng là 8 con người khác nhau???
Rất có thể a.

Đạt tới cảnh giới hiện giờ, trực giác và các linh cảm của cậu đã dung nhập vào bản thể trở thành một loại bản năng.

*(đoạn này chém ác vì méo hiểu viết gì amen! Chỉ có một câu trên thôi nha thông cảm hiuhiu...)
Cậu không thể xác định được sự hoảng hốt ban nãy rốt cuộc là trực giác mách bảo hay chỉ là do cậu quá nhớ A Lăng nên tưởng tượng ra...!
Nội tâm rối rắm một hồi, mãi đến khi hai người tới phân cục Cảnh sát, Lâm Mạc mới bình tĩnh trở lại.

Một cô gái tới lãnh xác nạn nhân Phương Tình Lam.

Người này khai tên Tô Hồng, diện mạo phổ thông, khuôn mặt lốm đốm tàn nhang, tính cách khá rụt rè hướng nội, trong lúc đối diện với Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đều một mực cúi gằm mặt không hề ngẩng lên một lần nào.

"Lam Lam cô ấy...!cô ấy đến huyện Lĩnh là vì một người con trai..."
Tô Hồng hơi rũ mắt, ngón tay không ngừng vặn xoắn, có chút khẩn trương và căng thẳng: "Cô ấy muốn tỏ tình...!nhưng không dám đi một mình nên...!nên...!rủ tôi đi cùng về đây."
"Lúc cô ấy tỏ tình tôi cũng có mặt...!Lam Lam bị cự tuyệt, cô ấy rất buồn sau đó muốn yên lặng một mình, cô ấy bảo tôi về khách sạn trước, ai ngờ...." Tô Hồng không nhịn được òa khóc.

Đoạn Vũ đưa cho cô một chiếc khăn tay.


"Cảm ơn." Tô Hồng sụt sịt nói.

Đường Diễn Sơ: "Cô có biết đối tượng tỏ tình của Phương Tình Lam tên là gì không?"
Tô Hồng nghĩ nghĩ: "Tôi nghe thấy Lam Lam gọi hắn là...!Lệ Trì?"
Lâm Mạc: Thật là trùng hợp a!
Tô Hồng nhớ lại nơi mà Phương Tình Lam tỏ tình, cũng là địa điểm gặp mặt lần cuối giữa hai cô gái.

Vị trí này nằm bên bờ sông, tuy nhiên xuất phát từ đây có rất nhiều lối rẽ và đường nhỏ.

Tiết Trác Lâm và Chu Xuyên nhận nhiệm vụ ra ngoài, điều tra toàn bộ đường đi xung quanh vị trí được cung cấp.

Trở về báo cáo: "Chỗ này, còn có chỗ này,...!hai vị trí này đều có gắn camera theo dõi trên đường nhưng đã bị người nào đó cố tình phá hủy."
Tôn Học Thần cũng nói rất khó để khôi phục dữ liệu.

Buổi chiều, 1h48 phút.

Thi thể duy nhất chưa có người lãnh nhận phát sinh dị trạng mọc vẩy cá, giống với trường hợp của Ngô Y Y, cái xác đột nhiên ngồi dậy trên giường khiến cho nhân viên pháp y đang khám nghiệm khi ấy khiếp sợ không thôi.

Dao giải phẫu tuột khỏi tay suýt chút nữa cắm loạn vào thi thể.

Nhưng cũng nhờ có báo cáo tử thi của nạn nhân này mà bọn họ thu được phát hiện mới.

"Trên vai và ngực của nạn nhân có dấu vết bầm tím giống như bị đánh bằng vật kim loại, chân...!khụ khụ...!từ phần hông trở xuống thì không xuất hiện tổn thương nào."
Vừa lúc khám nghiệm xong, đang tập trung suy nghĩ, bỗng một gương mặt tái nhợt cứng đờ phóng đại ngay trước tầm mắt, hai con ngươi trợn ngược nhìn chằm chằm thẳng mặt.

Nhân viên pháp y chưa bị nhồi máu cơ tim vẫn là may mắn.

Mọi người đồng cảm vỗ vai nhân viên nọ, sau đó bắt đầu phân tích báo cáo.

Đường Diễn Sơ: "Hung thủ chắc chắn chỉ là một người bình thường, nếu như là sự quấy phá của một thế lực tâm linh nào đó, chắc chắn camera sẽ không bị phá hư."
"Về những vết bầm tím tụ máu trên cơ thể nạn nhân, giả thiết hợp lý nhất chính là, nạn nhân trước khi bị sát hại đang vùng vẫy tìm cách thoát ra, bởi vì cố gắng chống cự và phản kháng nên hung thủ buộc phải dùng bạo lực trấn áp họ."
Trạm Văn Sương gật đầu: "Từ phần eo trở lên có xuất hiện vết đánh đập, nhưng dưới hông lại không có, từ đây có thể suy ra nạn nhân khi đó đang bị khống chế trong tình trạng chỉ lộ ra nửa thân trên."
"Hoặc là, hung thủ khi ấy đang đứng ở vị trí cao hơn nạn nhân, hung khí trong tay hắn chỉ có thể với tới phần hông người bị hại."
Tình huống khi ấy là như thế nào?

"Trong nước."
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đồng thời đưa ra kết luận.

Rất ăn ý...!
Lâm Mạc nhìn hai người, mở lời: "Nạn nhân có lẽ đã bị dìm cho đến chết, khi ấy nạn nhân ngâm trong nước, hung thủ đứng trên bờ hoặc trên thuyền, mỗi khi nạn nhân cố gắng ngoi lên liền bị hung thủ dùng gậy đánh đập và dìm xuống..."
"Vùng vẫy trong nước rất nhanh sẽ kiệt sức, nạn nhân không thể thoát ra, cuối cùng từ từ chìm xuống và tử vong..."
Tiết Trác Lâm nghi hoặc: "Nhưng hung thủ chỉ dùng gậy đánh đập và dìm nạn nhân, không lẽ người bị hại không biết cách bơi ra chỗ khác hay sao?"
Lâm Mạc: "Có lẽ trong nước có cái gì đó khống chế nạn nhân, không cho trốn thoát."
"Ma...!ma sông?"
"Không thấy có quỷ khí."
Tôn Học Thần nói: "Nếu có thể khôi phục dữ liệu camera biết đâu sẽ phát hiện ra manh mối."
Nhưng hung thủ đã phá hủy hoàn toàn hai chiếc máy quay, bọn họ buộc phải tìm biện pháp khác.

Trừ Ngô Y Y và Phương Tình Lam, thi thể thứ ba vẫn chưa có người lãnh nhận, mà cố tình chỉ có thi thể này mới xuất hiện vết bầm tím do đánh đập.

Phương Tình Lam tỏ tình với Lệ Trì, hắn ta lại không hề mở miệng nhắc đến một lời, chi tiết này rất đáng nghi.

Tổ Chuyên án quyết định điều tra từ manh mối này.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Vừa đúng lúc, người này chủ động tìm đến cục Cảnh sát.

"Hóa ra cô gái khi ấy tên là Phương Tình Lam à?" Lệ Trì nhíu mày "Hầu như ngày nào cũng có nữ sinh tới tỏ tình với tôi, chẳng lẽ tôi phải ghi nhớ tất cả bọn họ."
"Phương Tình Lam thích tôi là việc của cô ta, không liên quan gì tới tôi, sau khi từ chối, tôi đã rời khỏi đó ngay lập tức."
Đồng Trạch tức giận đấm bàn: "Trách không được vì sao ở trường cô ả luôn tìm đến em để trò chuyện hỏi han, hóa ra vì si mê Lệ ca."
Âm thầm dò hỏi thông tin của Lệ Trì, sau đó tìm cách theo đuôi về huyện Lĩnh.

Lâm Mạc lắc đầu thở dài, thất tình sau đó mất mạng, thật sự đáng thương...!
"Này, tiểu bảo bối..." Lệ Trì cười cười.

Lâm Mạc nhăn mặt: "Tôi có tên tuổi đàng hoàng, hơn nữa tôi không quen biết anh."
Lệ Trì: "Ở cùng nhau lâu ngày sẽ sinh tình thôi, tôi có đồ vật muốn tặng em, có liên quan tới...!thi thể cuối cùng."

"Anh có thông tin gì???"
"Tình cờ biết được thôi, tôi vô tình có được video ghi lại hình ảnh của Phương Tình Lam, có muốn xem không?"
"Sao anh lại có được video???"
Mọi người hoài nghi, Đồng Trạch kiêu ngạo nói: "Hôm trước sau khi rời khỏi đây, tôi và Lệ ca quyết định tìm đến khách sạn nơi Phương Tình Lam thuê phòng và mấy con phố quanh đó để thám thính."
"Huyện Lĩnh bé thế này, tìm được mấy cái camera bị phá hư đem về nghịch ngợm giết thời gian rất vui a..."
"Lệ ca phụ trách khôi phục dữ liệu video, tôi phụ trách xem lại và tìm ra điểm bất thường, thức cả đêm mới cắt được toàn bộ những đoạn phim có Phương Tình Lam xuất hiện."
Lệ Trì cười nhạt: "Đương nhiên, còn thu hoạch được nhiều hơn thế."
"Nạn nhân thứ ba cũng tình cờ xuất hiện trong video này."
Đồng Trạch gật đầu: "Đúng vậy, nếu không phải hôm đó tò mò chen vào phòng xác xem nữ thi sống lại, suýt chút nữa tôi cũng không nhận ra cô gái ấy, cũng may trí nhớ Lệ ca quá lợi hại."
Chứng cứ có liên quan đến vụ án đương nhiên phải thu giữ.

Lệ Trì nói: "Nếu muốn lấy, cùng tôi ra ngoài kia một lát."
Ánh mắt hắn nóng bỏng không thèm che giấu, nhìn thẳng về phía Lâm Mạc.

Đường Diễn Sơ sắc mặt nặng như chì, Trạm Văn Sương cũng không khá hơn là bao.

Đoạn Vũ nói: "Cậu Lệ, chúng tôi cảm ơn cậu đã giúp đỡ cho công tác điều tra, nhưng..."
"Chỉ cần cậu ấy ra ngoài kia cùng tôi một lát thôi cũng khó khăn vậy sao?" Lệ Trì nhún vai "Tôi có thể làm gì cậu ấy đây? Đây không phải sở cảnh sát sao?"
"Tôi đi." Lâm Mạc nói
Cậu đi theo Lệ Trì lên ban công tầng ba, hỏi: "Anh biết tôi à?"
"Em đoán xem."
Lâm Mạc buồn bực, giơ tay nói: "Đã thỏa mãn yêu cầu của anh chưa, đưa video đây cho tôi."
Lệ Trì trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt lặng lẽ đánh giá một lượt người đối diện.

Hắn ta lộ rõ vẻ thích thú và nhiệt tình, tuy không quá mức phản cảm nhưng cũng khiến Lâm Mạc không thoải mái.

"Tôi thực sự cảm thấy hứng thú với em, một ngày không gặp liền nhung nhớ không thôi, em nói xem, rốt cuộc vì sao lại thế này?" Lệ Trì thở dài.

Lâm Mạc: "..."
Tôi sẽ không nói ra đâu, bởi vì anh bị thần kinh chứ sao...!
Tuy rằng không nói thành lời nhưng biểu cảm của cậu lại vô cùng rõ ràng.

Lệ Trì liếm môi, nâng tay xoa đầu tóc mềm mại của Lâm Mạc: "Tiểu bảo bối, em thật đáng yêu."
Lâm Mạc ghét bỏ né tránh cánh tay của hắn.

Lệ Trì cũng không dây dưa thêm, nhanh chóng lấy thẻ nhớ chứa dữ liệu cắt ghép từ camera, nói: "Hy vọng lần sau gặp mặt, em có thể cười với tôi một cái, cũng chúc mấy người phá án nhanh chóng, bắt được hung thủ đòi lại công đạo."
"Nhưng mà nếu có lần sau, tôi sẽ không dễ thương lượng thế này đâu nhé!" Lệ Trì cắn cắn khóe môi, cười cười trêu chọc.

Trước tiên tổ Chuyên án cùng xem qua video có ghi lại hình ảnh của nạn nhân thứ 3.

Chất lượng video khá tốt, có thể nhận ra cô gái đang xảy ra tranh chấp và cãi vã với một người đàn ông.


Thời gian trong băng ghi hình là buổi tối, hai người giằng co từ một góc phố đèn đuốc sáng trưng, lôi kéo nhau đến tận chân cầu nơi ánh sáng không quá tốt.

Sau đó người đàn ông kia giận dữ vung tay, cô gái thân thể nhỏ bé không đứng vững liền ngã xuống sông.

Nhưng người đàn ông kia chỉ đứng bên cầu nhìn một lát liền xoay người rời đi.

Cuộc cãi vã xảy ra khá khớp với thời điểm tử vong trong báo cáo khám nghiệm tử thi, hình ảnh người đàn ông kia nhanh chóng được lưu lại sau đó in ra giấy, giao cho lão Lưu và Đoạn Vũ khẩn trương truy bắt.

Sau đó bọn họ tiếp tục điều tra video ghi hình Phương Tình Lam, trong video là hình ảnh cô gái đơn độc trầm mặc, đang tản bộ dọc theo bờ sông, xung quanh khá đông người, thoạt nhìn không phát hiện có gì bất thường.

Mà khi cô gái vô thức bước tới một con đường hẻo lánh vắng vẻ, tổ Chuyên án bỗng chú ý tới một người đàn ông xuất hiện trong khung hình, hắn ta đội mũ bảo hộ lao động và đeo khẩu trang kín mặt.

Lâm Mạc nói: "Người này hình như vẫn luôn theo dõi Phương Tình Lam."
Đường Diễn Sơ: "Không phải hình như mà là chắc chắn.

Phạm vi hoạt động của hắn bị khuất trong video nhưng có vẻ hắn ta cố tình tránh khỏi camera."
Video được tạm dừng ở một khung cảnh, lúc này camera bắt được hình ảnh người đàn ông kia đứng ở một góc hình rõ ràng nhất.

"Học Thần, có cách nào nhận diện gương mặt người này không?"
"Có lẽ có thể phác thảo dung mạo một chút, để tôi thử." Tôn Học Thần nhận nhiệm vụ.

Đường Diễn Sơ nói: "Lý Việt Minh, Vu Trú, hai người điều tra chiếc mũ công trường xuất hiện trong video kia một chút, đợi nhận diện xong người đàn ông này lập tức gửi hình ảnh sang cho các cậu."
"Rõ! Sếp."
Lão Lưu và Đoạn Vũ hiệu suất làm việc rất cao, rất nhanh đã bắt được người đàn ông xuất hiện trong video đầu tiên về, tên này chính là kẻ đẩy ngã nạn nhân thứ 3 xuống sông sau đó thờ ơ bỏ đi.

Thân phận nạn nhân thứ 3 đã được xác minh.

Cô gái tên Chu Huyên, là người yêu của người đàn ông kia, nguyên nhân xảy ra tranh cãi là vì gã ta ngoại tình bị phát hiện.

"Tôi...!Tôi không phải cố ý..." Gã run rẩy khai báo "Tôi chỉ định gạt tay cô ta ra thôi, định để hôm sau nói chuyện tiếp, ai ngờ cô ta lại ngã nhào xuống sông."
"Tôi không biết bơi nên cũng mặc kệ cô ta...!Trước đây cô ta là quán quân bơi lội, tôi nghĩ cô ta có thể tự vào bờ được nên mới bỏ đi..."
Sau đó tin tức Chu Huyên tử vong được công bố, gã ta bị dọa sợ, cho rằng nguyên nhân cô gái thiệt mạng là do ngày hôm đó bị mình đẩy xuống sông cho nên không dám tới lãnh nhận thi thể.

Gã ta thậm chí tính toán hôm nay sẽ rời khỏi huyện Lĩnh, tuy nhiên chưa kịp hành động đã bị áp giải về đồn.

Đoạn Vũ tiến hành thẩm vấn, hỏi kẻ này có dùng gậy gộc hành hung Chu Huyên trước đó hay không.

Gã ta mê man nói: "Tôi không hề đánh cô ta, tôi rời đi ngay sau đó...!tiếp theo xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ! Đồng chí cảnh sát, tôi biết mình thấy chết không cứu là sai trái, nhưng tôi thật sự không nghĩ cô ta sẽ chết đuối, cô ta rõ ràng bơi lội rất lợi hại mà...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện