Đường Diễn Sơ cùng lão Lưu tiến vào phòng thẩm vấn, lúc này Lâm Mạc đã nhàm chán đến nỗi đếm xong trên trần nhà có bao nhiên viên gạch.

Cậu ngẩng đầu, ngoan ngoãn lại an tĩnh, ngồi ngay ngắn lại trên ghế.

Sau khi nhìn thấy hai người tiến vào liền thỏ thẻ lên tiếng: "Ngài cảnh sát, tôi muốn uống nước!"
Lão Lưu ảo não vỗ trán một cái: "Vội nên quên mất, cậu chờ một lát, tôi đi rót cho cậu cốc nước."
"Ân." Lâm Mạc chờ mong nói, "Phiền ngài rót nhiều một chút, lão tổ tông cũng muốn uống."
Lão Lưu đánh mắt nhìn con rùa nhỏ với cái mai kỳ quái đang bò qua lại trên mặt bàn, gật đầu buông văn kiện sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lai Đường Diễn Sơ và Lâm Mạc bốn mắt nhìn nhau.

Khuôn mặt Đường Diễn Sơ lãnh đạm, đường nét ngũ quan rõ ràng, khí thế trên người bén nhọn như một lưỡi dao có thể tùy thời rời vỏ.

Đáy mắt hắn không một chút cảm xúc dư thưa, tầm nhìn đâm thẳng về phía Lâm Mạc tựa hồ muốn nhìn rõ tâm can cậu, xuyên thấu linh hồn cậu, muốn đem một bộ mặt khác của cậu bộc lộ ra.

Không biết trong lòng người này có tâm tư gi, có giống với vẻ ngoài đơn thuần vô tội, vô hại thiên chân hay không?
Lâm Mạc nhìn thẳng Đường Diễn Sơ một lúc, sau đó rũ mắt, lại nhìn về phía lão tổ tông đang bò tới gần tay Đường Diễn Sơ.

Lão tổ tông có lẽ nhìn nhang nhác như thế này, khác cái là mai màu xanh ngọc, nhưng không có thật nên tôi không tìm được ảnh haha...!
Không khí trong phòng trầm mặc, hai bên im lặng thăm dò đánh giá nhau, mãi cho đến khi lão Lưu quay trở lại bầu không khí mới dịu lại đôi chút.

Lâm Mạc nói cảm ơn sau đó tiếp nhận cốc nước.

Khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh mang theo biểu tình thỏa mãn, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, ánh đèn phòng thẩm vấn vừa vặn chiếu sáng gương mặt của câu, chiếu đến làn da trắng nõn gần như trong suốt, hấp dẫn hơn nữa là đôi môi hồng nhuận ướt vệt nước.

Lão Lưu biểu tình phức tạp, nghĩ đến việc đội trưởng vừa lục soát ra đồ vật liền âm thầm lắc đầu.

Người trẻ tuổi trước mặt là kẻ tình nghi số 1, nhìn qua lại phảng phất sự vô hại không rành thế sự, bộ dạng như một tiểu thiếu gia được hầu hạ từ bé.

Lão Lưu trầm giọng hỏi: "Biết vì sao cậu bị triệu tập không?"
Lâm Mạc chấm ít nước ra tay, bón cho lão tổ tông.

"Mặt dây chuyền buổi sáng các ngài tịch thu, có lẽ là chứng cứ có liên quan đến vụ án?"
Lão Lưu không trả lời, đem bức ảnh chụp Đặng Uyển bày ra trước mặt cậu: "Cậu có thể giải thích một chút, vì sao mặt dây chuyền của cậu và của nạn nhân lại giống nhau như đúc?"
"Có gì muốn khai hay không?"
Lâm Mạc liếc mắt một cái, lau vệt nước trên tay: "Mặt dây không phải của tôi, là tôi đánh cược lúc chơi game ở khu phố phía Tây."
Lão Lưu: "Khu Tây Duyệt?"
"Thời gian? Tên tuổi, nam hay nữ, trang phục, tướng mạo,...? Yêu cầu cậu miêu tả tỉ mỉ một chút!"

Lâm Mạc nói không biết tên, giới tính nam, cậu lại miêu tả cách ăn mặc của người kia: "Hắn ta cắt đầu smart nhuộm đỏ, ánh mắt khá hung dữ, mở miệng là chửi thề, chân tay lại gầy guộc đánh không lại tôi."

Đầu Smart (Sha Ma Te 杀马特) rất thịnh hành ở Trung Quốc những năm 2008.

"Đánh nhau?"
Lão Lưu nhíu mày: "Cậu và hắn ta đánh cược cái gì?"
"Chơi đập chuột, nếu hắn ta thắng tôi sẽ trả 1000 đồng, nếu tôi thắng, hắn phải đưa mặt dây chuyền cho tôi."

"..."
Tiết Trác Lâm ở bên ngoài quan sát, bĩu môi nói: "Tiểu đầu trọc này sao lại ngốc nghếch đến thế, mặt ngọc kia nhìn mờ đục, hình dáng thô, màu sắc không đều, vừa nhìn đã biết chỉ đáng giá hai ba trăm đồng, cậu ta lại đặt cược hẳn 1000 đồng!"
Đoạn Vũ nhướng mày: "Đúng vậy, đến trẻ con cũng biết là bị lừa, cho nên cậu ta vì sao lại tham gia vụ đánh cược này?"
"Mục đích là gì? Động cơ là gì?"
Tiết Trác Lâm sắc mặt nghiêm túc dần.

Lâm Mạc vẫn đang nói: "Tôi thắng, những hắn không chịu giao mặt dây chuyền, còn định động thủ đánh người, nhưng không đánh lại tôi."
Bởi vậy cho nên khi gặp lại trong hàng thịt, Từ Hữu Quang mới không dám hé răng.

Lâm Mạc đã giải thích rõ ràng, Đường Diễn Sơ liếc mắt về phía tấm kính trong phòng thẩm vấn.

Tiết Trác Lâm bên ngoài lập tức hiểu ý, nói với Đoạn Vũ: "Tôi đi tìm Vu Trú và Lý Việt Minh, bọn tôi sẽ điều tra phía khu Tây Duyệt."
Nói xong xoay người rời đi.

...!
"Tôi có thể đi được chưa?" Một lúc sau, Lâm Mạc lên tiếng.

Đoạn Vũ lúc này đẩy cửa tiến vào.

Cô đặt một hộp đồ vật lên bàn, nhìn về phía Lâm Mạc nói: "Hiện tại cậu đang là nghi phạm, cấp trên có lệnh, chúng tôi có quyền lục soát nơi ở và hành lý của cậu để phục vụ công tác điều tra."
Trên bàn là hộp giày cũ, bên trong có 5 người nộm tinh xảo được bện bằng rơm, to khoảng một bàn tay, buộc chỉ đỏ phân chia thành đầu và tứ chi.

Không có ngũ quan, trên mỗi đỉnh đầu cắm một bông hoa dại.

Hơn nữa, năm con nộm trên người chi chít điểm đỏ, tựa như máu tươi nhuộm trên thân, màu đỏ sẫm quỷ dị, không giống nét bút vẽ lên.

Thời điểm nhìn thấy những con nộm này, Đoạn Vũ bừng tỉnh.

Hóa ra đây mới là tác phẩm mà Lâm Mạc tết thắt ngày hôm ấy bên trong xưởng thép Lập Hải.

Cô càng xem càng cảm thấy quái gở, những điểm đỏ trên người nộm phi thường trùng khớp với những vết thương trên thi thể người bị hại.


Đây là nguyên nhân vì sao sếp yêu cầu giữ lại Lâm Mạc cho đến khi bọn họ lục soát đồ đạc trở về.

"Lâm tiên sinh, có thể giải thích cho tôi đây là cái gì không?" Đường Diễn Sơ lạnh lùng nói.

Từ sau khi tiến vào phòng thẩm vấn, hắn vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này mới mở miệng dò hỏi.

Hắn đang quan sát.

- --quan sát nhất cử nhất động của Lâm Mạc, ánh mắt, biểu tình, động tác chân tay...!
Từ trên xuống dưới, từng chân tơ kẽ tóc, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào.

Nhưng Lâm Mạc lại trước sau như một, bình đạm tự nhiên.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Cậu không hề hoảng loạn hay tỏ vẻ nghi hoặc gì lúc bị cảnh sát mời đi, cũng không bộc lộ bất kỳ kinh ngạc hay khẩn trương sau khi nhìn thấy mặt dây chuyền.

Giống như một mặt nước yên ả, không một gợn sóng, cho dù có đá rơi gió thổi cũng không bắn lên một bọt nước nào.

Lâm Mạc cong cong đôi mắt nói: "Là đồ thủ công, sở thích của tôi là chế tác những đồ vật DIY."
Lão Lưu run rẩy khóe miệng, Đoạn Vũ trầm mặc.

Đường Diễn Sơ biểu tình bất biến, ánh mắt trầm lãnh nhìn về phía cậu, từng bước ép sát hỏi dồn: "Rốt cuộc là sở thích chế tạo DIY hay là sở thích phạm tội?"
Lâm Mạc biểu tình mê man, chần chừ nói: "Bện người rơm, cũng không phạm pháp mà..."
Đường Diễn Sơ nhìn cậu hồi lâu, một lúc sau đem hộp giày cũ giao lại cho Đoạn Vũ, phân công: "Giao cho pháp y đối chiếu những điểm đỏ này với vết thương trên thi thể nạn nhân, thuận tiện giám định luôn những vết đỏ này có phải vết máu hay không."
Đoạn Vũ gật đầu tiếp nhận hộp giày, đi ra ngoài.

Vào thời điểm cô đẩy cửa bước ra, Lâm Mạc đột nhiên lên tiếng: "Người chết chỉ có 4, nhưng tôi bện 5 người rơm."
Ba đôi mắt chăm chú nhìn vào cậu.

Cậu tiếp tục nhẹ giọng nói: "Nếu tôi vô tội, tôi có thể bện thêm người rơm thứ sáu, thứ bảy,...!bện cho đến khi đầy một hộp!"
"Nếu tôi có tội, vậy bện người rơm chính là lạc thú phạm tội của tôi."
"Đội trưởng Đường, anh hẳn là hoài nghi còn cái xác thứ 5 chưa được phát hiện?"
Cho đến hiện tại mới chỉ có 4 nạn nhân được tìm thấy thi thể.


"Sếp!" Đoạn Vũ vội vàng xoay người.

Lão Lưu đứng phắt dậy nói: "Không thể nào, xưởng thép Lập Hải đã lục soát kỹ càng, không phát hiện thêm bất kỳ xác chết nào khác, lẽ nào..."
Có một nơi giấu xác khác?
Lâm Mạc chép chép miệng: "Tôi chỉ đùa Đội trưởng Đường một chút thôi!"
Đoạn Vũ cùng lão Lưu nhíu mày.

Đường Diễn Sơ nói: "Trước tiên giao đống hình nộm này cho pháp y, chờ kết quả giám định!"
"Làm phiền Lâm tiên sinh ở đây chờ thêm một thời gian nữa."
Lâm Mạc nhìn theo bóng 3 người rời khỏi phòng thẩm vấn, sau đó lại uể oải ghé vào trên bàn.

"Lão tổ tông, xem ra trưa nay không có cơm để ăn rồi!"
...!
Tiết Trác Lâm, Vu Trú và Lý Việt Minh tập hợp thành một đội, nhanh chóng điều tra lại sự việc hôm trước phát hiện lời khai của Lâm Mạc hoàn toàn trùng khớp, lại vô tình phát hiện ra thân ảnh Từ Hữu Quảng ngay giữa khu trò chơi.

Một cái đầu đỏ chói, lời nói tục tĩu vô cùng, sau khi Tiết Trác Lâm trình ra thẻ công tác hắn mới thu liễm lại một chút
"Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì sao?" Từ Hữu Quảng cà lơ phất phơ dựa nửa người lên tường.

"Cậu có quen biết người này không?" Tiết Trác Lâm đưa di động có ảnh chụp Lâm Mạc ra trước mặt hắn.

"Quen, tên nhóc đầu trọc này đã gặp qua vài lần." Từ Hữu Quảng hừ lạnh.

Tiết Trác Lâm: "Hôm qua cậu và người này đánh cược một mặt dây chuyền bằng ngọc có đúng không?"
Từ Hữu Quảng ánh mắt chợt lóe: "Đúng, cậu ta chủ động đặt cược 1000 đồng, nếu thua tôi chỉ mất cái mặt ngọc kia.

Kèo thơm như vậy tôi đương nhiên nhận."
"Nhưng hơi xui, tôi thua cược."
"Có chuyện gì sao?"
"Mặt dây này cậu từ đâu mà có?"
"Nhặt được, tôi tìm thấy ở một cái nhà xưởng bỏ hoang, hình như là ở khu Lập Hải, một xưởng thép ở đó."
Hắn ta không kiên nhẫn mà đứng thẳng dậy: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Các vị cảnh sát, vừa nãy tôi đang chơi game bị các ngài phá đám nên đều thua hết rôi, đã nghèo còn mắc cái eo..."
Tiết Trác Lâm và hai viên cảnh sát còn lại liếc nhìn nhau nói: "Không có chuyện gì, cậu có thể đi!"
Từ Hữu Quảng như được giải thoát, nhanh chóng xoay người rời đi.

Vu Trú nói: "Không đưa người về cục thẩm vấn sao?"
"Chúng ta chưa có chứng cứ về việc hắn ta nhặt được mặt dây chuyền này, trước mắt vật chứng cũng không đủ, áp giải về rồi cũng phải thả ra thôi.

Hơn nữa, Sếp đã phác thảo sơ bộ chân dung hung thủ rồi."
"Có tiền, trẻ tuổi, ôn nhu, tỉ mỉ thiết lập cạm bẫy để lừa gạt mê hoặc nạn nhân..."
Tiết Trác Lâm bĩu môi: "Cậu nhìn xem tên kia, trừ bỏ tuổi tác không lớn, còn điểm gì khớp với hồ sơ hung thủ không?"
Vu Trú và Lý Việt Minh gật đâu xác nhận.

"Đi thôi, trở về cục."
...!
Lâm Mạc ngủ một giấc ở phòng thẩm vấn mới chờ được Đường Diễn Sơ và lão Lưu quay lại.


Lão Lưu ánh mắt phức tạp: "Kết quả đối chiếu đã có, những vết đỏ trên người nộm trùng khớp với vết thương trên xác chết, kết quả giám định lại không rõ ràng, vết đỏ không phải máu, không phải sơn, cũng không phải mực..."
Rốt cuộc là cái gì, thậm chí phòng pháp y cũng không tìm ra?
Tuy nhiên, kết quả đối chiếu "Vết đỏ trên người nộm trùng khớp với vết thương trên cơ thể nạn nhân"
- -- đã được coi là một vật chứng.

Xác định Lâm Mạc là nghi phạm số một.

Lâm Mạc chớp chớp mắt vô tội: "Những vết đỏ đó không phải do tôi tạo ra."
Lão Lưu nhíu mày: "Không phải cậu tạo ra, chẳng lẽ là quỷ làm?"
"Đúng vậy!" Lâm Mạc cười lộ lúm đồng tiền.

Đường Diễn Sơ bỗng nhiên chống hai tay xuống mặt bàn đứng dậy, từ trên cao cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Mạc, ánh mắt như đạn, lửa giận ngùn ngụt: "Rốt cuộc cậu coi mạng người là cái gì?"
"Sinh mệnh con người trân quý, là tồn tại vĩ đại nhất trên thế giới này."
"Nhưng sinh mệnh thực ngắn ngủi."
"Tôi tôn trọng mạng sống con người, yêu thương sinh mệnh nhân loại, tôi sẽ không chà đạp bất kỳ sinh linh nào có sự sống." Lâm Mạc bình thản nói.

Thần sắc thập phần nghiêm túc, cậu ngửa đầu không một chút né tránh ánh nhìn của Đường Diễn Sơ, quang mang lưu chuyển trong đáy mắt đều được đối phương thu lại.

Thái độ thành kính đến động lòng người, đánh thẳng vào đáy lòng, chấn động nhân tâm.

Khoảnh khắc đó, Đường Diễn Sơ bỗng cảm thấy một dòng máu nóng sôi trào mãnh liệt, từ trái tim đang co bóp dữ dội truyền ra khắp tứ chi.

Hắn đang muốn lên tiếng, lại thấy cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ.

Tiết Trác Lâm mở cửa báo cáo: "Sếp, đã tìm được người."
Đường Diễn Sơ đứng thẳng người, hai tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm Lâm Mạc nửa ngày, sau đó mới xoay người bước đi.

Hắn muốn nghe kỹ báo cáo về người kia.

Lâm Mạc đột nhiên lên tiếng: "Kẻ kia đã khai ra nguồn gốc mặt dây chuyền."
Đường Diễn Sơ dừng bước, Tiết Trác Lâm nghi hoặc nhìn lại.

Lâm Mạc: "Có phải hắn đã khai rằng mình nhặt được mặt dây chuyền ở xưởng thép Lập Hải?"
"Hắn ta là một tên lưu manh vô lại, nghèo kiết xác, tục tằn nóng nảy, bộ dạng thường lấm lét, chân tay gầy yếu trói gà không chặt.

Người như vậy không khớp với chân dung hung thủ mà các ngài phác thảo!"
"À, trừ bỏ tuổi tác tương đương."
"Cho nên các ngài kết luận khả năng hắn là hung thủ rất nhỏ, có đúng không?"
Tiết Trác Lâm hoàn toàn đứng hình.

Biểu tình của cậu ta đã chứng minh tất cả.

Lâm Mạc đoán đúng rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện