Lâm Mạc dành cho mọi người một chút thời gian để tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi, cậu chăm chú quan sát phía dưới hầm mộ.

Phiến đá, tượng đồng, trụ đá đều là pháp vật để trấn áp yêu quỷ, còn hộp gỗ kia là cái gì? Nhìn kỹ một chút, trên trụ đá kia hình như có khắc hình gì đó...!
Ban ngày dương quang mạnh mẽ cho nên vật kia quả thật suy yếu đi rất nhiều, nhưng để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, vẫn nên giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt.

Để những người khác an toàn trong vòng bảo hộ chỉ đỏ, còn Lâm Mạc nhảy vào trong mộ thất, đám người Vi Tiếu Kiêu và Ngụy Minh Hán hốt hoảng la lên.

Trạm Văn Sương và Đường Diễn Sơ trên mặt tràn đầy lo lắng: "Tiểu Mạc, cẩn thận chút."
"Ừm!"
Yêu vật kia uể oải tiều tụy ngã sụp trên mặt đất, tứ chi vẫn bị trói chặt trên trụ đá thỉnh thoảng lại phả ra một luồng khói đặc, toàn thân nó run rẩy thống khổ.

Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn mạng lưới chỉ đỏ và đồng xu giăng xung quanh tòa lâu này, vuốt cằm suy nghĩ, xem ra vật này yếu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Hơn nữa đêm qua, một phần yêu hồn thoát ra ngoài bị trúng một chiêu của Lâm Mạc cho nên hiện tại nó gần như không còn lực công kích.

Cậu tiến lên, không chút do dự dùng mũi kiếm đâm vào ngực yêu vật, những đốm sáng nhỏ hóa thành kim tuyến bao xung quanh thân kiếm, chậm rãi chuyển động.

Sau đó những sợi tơ vàng ấy lan sang lớp da khô quắt của yêu vật, như ném một mồi lửa vào bể dầu, "ầm" một tiếng bắt đầu bốc cháy.

Yêu vật kia ngay cả tiếng thét cũng không kịp rống lên, thoáng chốc hóa thành một bãi chất lỏng nhầy nhụa khó ngửi.

Những người đứng bên trên nhẹ nhõm thở phào.

Lâm Mạc đi tới trụ đá bên phải, ngẩng đầu hỏi vọng lên: "Lý tiên sinh, ngài có biết trong hộp gỗ kia có thể cất giữ đồ vật gì không?"
Lý Bạch Chưởng lắc đầu: "Tôi không dám chắc, nhưng tôi đoán rằng...!có lẽ nào là đồ vật mà Tinh Văn mang ra từ trong mộ thất thây khô kia chẳng? Nếu Lâm đại sư thuận tiện có thể đem mở ra kiểm tra một chút được không?"
Nguy hiểm đã được giải trừ, ánh mắt mọi người đều tập trung lên chiếc hộp kia.

Đường Diễn Sơ bỗng nói: "Tiểu Mạc, trên bệ đá có phải khắc chữ gì đó không?"
Trên bề mặt bệ đá lộ ra dưới đáy hộp gỗ, có vài ký tự nhìn giống chữ viết.

Là một số chữ được khắc lên, nhưng chưa thể đọc được toàn bộ.

Lâm Mạc bước lại gần, gật đầu: "Đúng là có khắc chữ...!Để tôi nhấc hộp gỗ lên đã...!Trên này viết là..."

Lâm Mạc đột nhiên dừng lại, đồng tử hơi co rút, bàn tay không tự chủ được run lên khiến hộp gỗ để bên mép bệ đá suýt chút nữa rơi xuống đất.

Nhìn thấy cậu thất thố, Trạm Văn Sương không khỏi lo lắng: "Tiểu Mạc, làm sao vậy?"
"Không, không sao...!Hơi run tay mà thôi." Lâm Mạc lấy lại bình tĩnh.

Cậu nhấc hộp gỗ lên, trong lòng phức tạp nhiều cảm xúc.

Ý nghĩ trong đầu hỗn loạn, ánh mắt cậu vẫn chưa rời khỏi hàng chữ đầu tiên trên bệ đá:
[Lâm Mạc ngô phụ thân khải:]
*Thân gửi cha tôi Lâm Mạc
edit bihyuner.

beta jinhua259
Nét chữ quen thuộc, vừa nhìn đã nhận ra chính là chữ viết của Tinh Văn.

Nhưng vì sao lại gửi cho cậu? Nếu trên này đề là "Lý Bạch Chưởng thân khải" hoặc "Lý Phù Dung thân khải"...!Lâm Mạc cũng sẽ không khiếp sợ đến nhường này!
Cứ như là...!Tinh Văn dày công tốn sức bày ra một màn này, chỉ để chờ cậu đến đánh giá...!
Nếu theo đúng trình tự thời gian, người còn sống khi ấy không thể nào để lại một lời nhắn cho người đã khuất, trừ khi...!
Lâm Mạc nhắm mắt hít sâu, lúc này cậu không thể nghĩ thêm gì.

Sau đó Lâm Mạc tiếp tục đọc phần dưới, cậu muốn xem Tinh Nhi muốn nhắn gửi gì cho cậu.

[Lâm Mạc ngô phụ thân khải:
Tinh Văn biết cha nhất định sẽ có rất nhiều nghi vấn.

Cha đoán đúng rồi, mộ thất phía dưới Lão Quan Lâu này chính là nơi mà Tinh Văn lưu lại một phần lễ vật cho cha.

Không, nói đúng ra hộp gỗ mới là lễ vật, còn yêu vật kia chắc chắn đã suy yếu vô hại rồi, giết nó đi là được.

Tình cờ biết đến sự tồn tại của mộ thất, Tinh Văn liều mạng đi xuống để tìm kiếm bảo vật.

Yêu quỷ nấp trong đó quá cường hãn, con không thể loại bỏ nó, chỉ có thể đem về vây khốn tại nơi này, dùng vật cất trong hộp gỗ kia trấn áp một phần, chờ đợi cha tới tiêu diệt nó hoàn toàn.

Những nghi hoặc của cha, Tinh Văn không tiện giải đáp bởi vì mặt đá này quá nhỏ con hết chỗ để viết rồi, về sau cha nhất định sẽ hiểu ra toàn bộ.


Phụ thân cũng sẽ hoàn hảo không sứt mẻ gì trở lại bên cạnh cha!
Không nói thêm nữa, đồ vật cất trong hộp kia là bảo vật chỉ thuộc về cha mà thôi, chỉ cha mới có thể sở hữu nó, Tinh Văn hy vọng cha thích lễ vật này, con kính tặng cha.

Cuối cùng, cha à, con rất nhớ người và phụ thân.]
Lâm Mạc nghẹn ngào, cánh mũi chua xót, lồng ngực nặng trĩu, bây giờ cậu không thể diễn giải tâm tình phức tạp của mình.

Lại nhìn đến dòng chữ cuối cùng, khóe mắt cậu cay cay, thiếu chút nữa hai giọt lệ tràn ra.

Đứa nhóc thối kia nói nhớ mình...!
Cảm giác Lâm Mạc không bình thường, lão tổ tông và Tiểu Tố thò đầu ra khỏi bao vải quan sát.

"Lâm đại sư, trên bệ đá viết gì vậy?" Tiết Trác Lâm tò mò hỏi vọng xuống.

Lâm Mạc cố gắng kìm nén xúc động trong lòng, mở miệng nói: "Không có gì, chỉ là thuật lại lịch sử mộ thất này, cũng giống như lời kể của Lý tiên sinh mà thôi, còn đồ trong hộp gỗ này..."
Cậu vừa nói vừa nhấc hộp gỗ lên, mở nắp ra.

"Cạch."
Đồ vật bên trong hiện ra, Lâm Mạc kinh ngạc trợn mắt, vậy mà lại là 3 tập sách lụa quyển thượng, quyển trung, quyển hạ...!
*Lỗ Ban (tên thật Công Du Ban) là vị tổ sư gia ngành mộc và xây dựng của Trung Quốc.

Tiểu Tố trên đầu xuất hiện một dấu chấm than "!" bay tới bề mặt trụ đá.

Mọi người nhìn thấy cũng ngạc nhiên tột độ.

Lý Bạch Chưởng nói: "? Chính là bộ kỳ thư trứ danh của người họ Công nước Lỗ?"
Lâm Mạc gật đầu.

Lý Bạch Chưởng lẩm bẩm: "Tinh Văn sẽ không vô duyên vô cớ đem một bộ sách kỳ công cất giấu tại nơi này, chẳng lẽ là bút tích thực của Lỗ Ban..."
Vi Tiếu Kiêu buồn bực kéo tay Trọng Nính hỏi: "Họ Công nào? Lỗ Ban là ai?"
Trọng Nính: "..."
Ngụy Minh Hắn cười nhạo: "Ai, cái gì? Họ Công và Lỗ Ban là cũng một người, Lỗ Ban tên thật chính là Công Du Ban, người đời còn gọi ông là Ban Du, Công Du Tử...!chính là vị thủy tổ của ngành xây dựng, sáng tạo nên nghề mộc, là một nhân vật lịch sử vĩ đại a..."

Vi Tiếu Kiêu đỏ mặt lẩm bẩm: "Trong sách giáo khoa cũng không nhắc đến..."
"Trong sách chỉ là sơ lược, nhưng phải thừa nhận Lỗ Ban là một vị cao nhân cực kỳ lợi hại."
"Ông là người nước Lỗ thời Xuân Thu, nghe nói ông phát minh rất nhiều kỳ vật, cũng có người đồn thổi ông tinh thông các loại cơ quan thuật, có quen biết với Mặc Tử, thậm chí binh khí cổ đại, các loại máy móc sản xuất nông nghiệp, công cụ lao động nghề mộc và rất nhiều phát minh sáng tạo khác đều do ông nghiên cứu chế tạo..."
"Tác phẩm thần bí nhất của ông là một tập kỳ thư, chính là bộ này, còn gọi là sách Khuyết Nhất Môn, bởi vì bất kỳ ai học qua sách này đều sẽ rơi vào một trong các kết cục: góa, quả, cô, độc, tàn...!Đáng sợ chưa!"
Lâm Mạc đồng ý gật đầu: "Đó chính là ngũ tệ trong ngũ tệ tam khuyết."
"Cậu cũng khá hiểu biết về lĩnh vực này?"
*Ngũ tệ tam khuyết là một thuật ngữ trong tử vi tướng số, là hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ.

Ngũ tệ là năm điều tệ hại: góa bụa, cô quả, cô đơn, độc thân, tàn tật (đại khái là sống lầm lũi một mình suốt đời).

Tam khuyết là ba sự khuyết thiếu: tiền, mệnh, quyền.

Ngụy Minh Hán ngượng ngùng cười: "Lúc ấy tôi cảm thấy bộ sách rất thần bí nên muốn tìm tòi nghiên cứu...!Lâm đại sư, học sách này thật sự sẽ rơi vào tình cảnh ngũ tệ tam khuyết sao?"
"Cậu chỉ biết một mà chưa nghe đến hai, Lỗ Ban không chỉ là thủy tổ ngành mộc và xây dựng mà ông còn được coi là tổ sư gia một mạch trong Đạo giáo."
"Ba tập thượng, trung, hạ này ghi chép những nội dung khác nhau; quyển thượng dạy cách xây nhà đắp thành, các phương pháp kiến trúc và xây dựng, kiêng kỵ khi đào móng mở đường, cúng tế thổ trạch, vân vân,..."
"Quyển trung ghi lại bí thuật phong thủy; quyển hạ nghiên cứu các loại chú pháp."
Ngụy Minh Hán ngạc nhiên thán phục: "Lâm đại sư, ngài vì sao lại thông hiểu đến thế?"
Lâm Mạc: "Sở dĩ tôi hiểu rõ như vậy là vì, ngoài bộ này còn có một tập sách lưu truyền cho hậu thế do đệ tử Lỗ Ban năm đó viết, tên là ."
"Người đệ tử kia cho rằng, chỉ cần sao chép lại sẽ có thể cải mệnh, không phạm vào ngũ tệ tam khuyết nữa."
"Nhưng bất hạnh chính là cho dù học theo thì đồ đệ của ông cũng không tránh khỏi mệnh ngũ tệ.

Sau đó chỉ có được truyền thừa cho con cháu sau này, nhưng tác phẩm này không phải do chính Lỗ Ban viết cho nên không đầy đủ trọn vẹn, tôi đã từng gặp một người mới chỉ học nửa cuốn kinh đó nhưng đã mù một mắt..."
Tiết Trác Lâm khó tin thốt lên: "Chỉ học nửa cuốn đã mù mắt? Đây là kỳ thư hay tà thư vậy???"
Hiện tại bút tích của chính Lỗ Ban đang ở ngay trước mắt, mọi người đột nhiên có điểm lo lắng.

"Lâm đại sư, hay là tiêu hủy sách này đi."
Lý Phù Dung kỳ quái nói: " này có phải là bảo vật bên trong mộ thất kia không, có khi nào tòa huyệt kia chính là mộ thất của Lỗ Ban?"
Lâm Mạc lại lắc đầu: "Lỗ Ban là đại sư nổi danh thời kỳ Xuân Thu, Lỗ Vương vô cùng coi trọng ông cho nên sau khi ông mất đi liền tổ chức tang lễ vô cùng long trọng.

Hơn nữa ông ấy là người tinh thông phong thủy thuật pháp, nhất định sẽ tìm được một vị trí đắc địa thuận lợi để mai táng thân thể, không thể để người khác phát hiện và quấy rầy được."
"Tôi nghĩ rằng, tòa mộ thất mà Lý tiên sinh vô tình đi vào trước kia không lớn lắm, ít nhất không phải loại mộ táng của hoàng gia."
Lý Bạch Chưởng nói: "Đúng vậy, hơn nữa những hình điêu khắc bên trong thành mộ không giống thời Xuân Thu, thực ra lại khá giống với thời Đường sau này..."
Lâm Mạc: "Nếu như vậy có khả năng là hậu bối của Lỗ Ban hoặc người có quan hệ thân cận với ông đã đem bộ kỳ thư này chôn cất trong mộ thất kia, mà yêu vật kia nói không chừng là một kẻ thù mắc kẹt trong mộ thất hóa thành, nó không thể là chủ nhân của mộ thất được."
"Nếu không cũng sẽ không tự tạo ra một phiến đá như vậy chặn ở cửa."
Còn nữa, nếu đó là mộ huyệt chôn cất Lỗ Ban, chỉ sợ không có người nào có thể thoát thân! Dù sao ông cũng là đại sư phụ viết ra những phong thủy bí thuật lợi hại nhất.

Trong mộ nhất định vô cùng bí hiểm, cơ quan trùng điệp, sát khí tràn ngập, khiến người lạ đã vào thì khó trở ra.

Tóm lại, mặc kệ lịch sử của mộ thất kia là thế nào, yêu vật cũng đã hoàn toàn bị diệt trừ, trước tiên phải đem bộ này lấy ra đã.


"Shhh..."
Vừa động tới bìa sách lụa kia, Lâm Mạc xuýt xoa kêu đau.

Đầu ngón tay như bị cái gì đâm vào, máu tươi rỏ thành giọt trên bìa sách.

Lâm Mạc kinh ngạc nhìn thấy giọt máu kia nhanh chóng thấm nhiễm vào.

Trích máu nhận chủ?
Lâm Mạc lờ mờ đoán ra.

Mà ngay lúc này, sách lụa đột nhiên phát sáng.

Một quầng sáng dịu dàng lan tỏa tràn ngập bên trong hộp gỗ, một loại khí tức thần kỳ nào đó dần dần ngưng kết lại...!
Tiểu Tố kích động ghé bên thành hộp gỗ chăm chú nhìn.

Sau khi quầng sáng kia thu liễm lại, một người giấy nhỏ mặc đồ võ sĩ thời xưa quỳ gối trên lớp bìa lụa cũ kỹ ố vàng.

Đuôi tóc buộc dài phía sau, y phục của nó là loại vạt ngắn gọn gàng màu xám tro, bên hông đeo trường kiếm, nhỏ nhắn mà oai hùng khí phách.

Mọi người khiếp sợ không nói nên lời.

Người giấy nhỏ đang quỳ gối cuối cùng cũng mở miệng: "Ngài chính là chủ nhân mà Lâm Tinh Văn tìm đến cho tại hạ? Danh tự ngài là gì? Có thể cho tại hạ kiểm tra thân thể một chút không, nếu không phải thiên mệnh truyền thụ lại miễn cưỡng học tập sách này, nhất định sẽ phạm vào số mệnh ngũ tệ tam khuyết, thỉnh ngài không nên tham lam, hay suy xét thấu đáo!"
Lâm Mạc: "..."
Đúng là một tiểu thư linh trình độ cao, phân tích rõ ràng, ngôn từ mạch lạc, cậu còn tưởng thư linh nào cũng nhí nhố như là...!
Tiếu Tố nhảy nhót phấn khởi, kích động nói: "Chủ nhân...!chủ nhân! Giống...!giống ta này..."
Nghe thấy âm thanh non nớt, thư linh đang quỳ kia quay đầu quan sát, đầu tiên là kinh ngạc sau đó tỏ vẻ ghét bỏ nói thẳng: "Ngươi cái tiểu thư linh này, sao lại không có thể diện như vậy, ban ngày ban mặt, giữa trời đất bao la lại dám không mặc quần áo?"
Lời nói tuy rằng không chút khách khí, nhưng trên khuôn mặt nhỏ trắng kia của nó lại hiện lên hai mạt hồng hồng, nó nhanh chóng quay lại cúi đầu nhìn chằm chằm sách lụa dưới chân: "Ngươi, ngươi mau chóng mặc y phục đi, ta...!ta không chiếm tiện nghi nữa!"
Dấu chấm than "!" trên đỉnh đầu Tiểu Tố chậm rãi rút đi, một dấu chấm hỏi "?" to đùng bật ra thay thế.

- --
Lời tác giả: Lỗ Ban thư nhất định sẽ được trọng dụng...!
Lời editor: Tìm hiểu về Lỗ Ban và tập sách của ông, tôi thấy có phần kinh dị, dạng như một loại sách nguyền rủa; vợ của ông ấy mất sau khi sử dụng một loại máy do ông ấy chế tạo nên ông ếm luôn lời nguyền vào sách để tất cả những ai đọc sách này đều cô độc suốt đời.

Nội dung của sách nghe cũng khá rùng rợn, có phong thủy trừ tà, thuật pháp bùa chú, y học chữa bệnh một cách mê tín, các loại lời nguyền, thần chú trấn áp ma quỷ, tâm lý tội phạm rồi đủ các loại tà giáo tâm linh,...!và bộ sách này bị liệt vào danh mục sách cấm ở bên TQ luôn ạ! Nhưng trên web sachtamlinh.vn có bán bản chuyển ngữ với giá 330k, các cô có thể tìm xem tham khảo nha.

Dù sao thì các thông tin trong truyện này cũng chỉ là tham khảo và hư cấu thôi, không nên quá nặng nề về tính chân thực của nó ha, tôi sẽ cố gắng tìm kiếm và giải thích những thông tin mà tôi thấy có ích nhất, còn lại thì kệ đi, mình đang công cuộc đi tìm chồng chứ có phải đi học Lịch sử đâu hic....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện