Thẩm Phong cuối cùng trầm trầm mê mê chìm vào giấc ngủ trong lòng Lâm Mạc, khóe mắt cậu bé còn ướt nhẹp, bàn tay nhỏ bé vẫn túm chặt một cánh tay của búp bê.

Lâm Mạc ôm cậu bé đặt lên giường, phủ một tấm chăn mỏng sau đó mới rời đi.

Vừa tiến vào phòng bên cạnh, Tiết Trác Lâm liền hỏi: "Tiểu Phong thế nào rồi Lâm đại sư?"
"Đang ngủ rồi." Lâm Mạc nói.

Đoạn Vũ nghe vậy thở ra một hơi nói: "Cuối cùng cũng ngủ rồi, từ lúc ôm nó ra khỏi đám cháy nó chưa hề nghỉ ngơi một phút nào...!Nếu cứ tiếp tục như vậy đến người lớn cũng không trụ nổi đừng nói đến đứa nhỏ! Lâm đại sư, vẫn là nhờ công của cậu."
Tiết Trác Lâm: "Nhưng mà, có phải tiểu Phong biết được cơ thể mẹ nó bị sâu trùng ăn rỗng cho nên mới phóng hỏa hay không?"
Tịch Tấn Khiêm nói: "Lúc mọi người xông vào cứu đứa bé, nó giãy dụa và chống cự kịch liệt, phải đánh ngất mới ôm được nó ra khỏi đó."
Nói cách khác, đứa trẻ quyết tâm cùng mẹ chết đi.

Lâm Mạc thở dài: "Trẻ con đều là sinh vật mẫn cảm, nó mặc dù không hiểu hoàn toàn về tà thuật hạ trên người mẹ nó nhưng lại cảm nhận được rằng mẹ nó đang rất đau đớn..."
Cậu đã từng nói qua, người bị hạ đông trùng sẽ dần mất đi thần trí, trở nên đần độn ngu muội tựa như một cái xác không hồn, bởi vì bên trong cơ thể họ không phải là máu thịt nữa mà chỉ còn đám sâu trùng bò lúc nhúc.

Cậu có thể tưởng tượng được, ngày hôm đó tiểu Phong gọi mẹ nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại nữa, người mẹ bấy lâu nay nuôi nấng chăm sóc mình bỗng trở nên cổ quái xa lạ thậm chí có phần kinh dị, một đứa nhỏ như nó lúc ấy phải khiếp sợ đến nhường nào.

"Nó không biết phải cầu cứu ai, dì Chu biến thành như vậy, hai mẹ còn lại bị nhốt trong nhà, tất cả đều bởi vì cha ruột của nó – chồng của dì Chu!" Ánh mắt Lâm Mạc tối sầm lại, nhớ lại thời điểm nhìn thấy lão Chu trên chùa La Thủy.

"Cha ruột của Thẩm Phong? Lâm đại sư, ngài biết gì về việc này sao?" Tiết Trác Lâm vội hỏi.

"Đông thuật là thuật pháp hại người vô cùng tà ác, rõ ràng là người sống lại bị đám sâu trùng cắn nuốt máu thịt và cốt tủy từ bên trong, là kiểu tra tấn đáng sợ đến mức nào."
"Cho nên, những nạn nhân chết đi theo cách này đương nhiên sẽ lưu lại những oan hồn vất vưởng, mà những linh hồn này vẫn chịu sự trói buộc với những "xác đá" kia, cho dù oán khí có cường đại đến mức nào cũng không thể thoát ra, thậm chí nếu bị kẻ thi thuật tiếp tục luyện hóa càng dễ rơi vào kết cục hồn phi phách tán, vĩnh không siêu sinh."
"Con búp bê vải mà Thẩm Phong ôm trong ngực kia may mắn bảo tồn được một phần tàn hồn của dì Chu."
"Thẩm Đại Dũng – chồng của dì Chu đã lừa bà uống một viên thuốc sau đó nhốt hai mẹ con họ trong nhà rồi rời đi."
Lâm Mạc nhướng mày: "Ở chùa La Thủy tôi đã vô tình nhìn thấy lão, không biết lão ta có quan hệ gì với chùa La Thủy, hoặc là đoàn làm phim hay không?"
Tiết Trác Lâm nghe xong liền chửi đổng một tiếng: "Đúng là không thiếu những tên súc sinh coi rẻ mạng người!"
"Lâm đại sư, vậy Thẩm Đại Dũng có phải kẻ sử dụng tà thuật kia không?" Lão Lưu hỏi.

Lâm Mạc lắc đầu: "Đáng tiếc là không phải."
"Thẩm Đại Dũng là một lão già vô dụng, vừa ngu ngốc vừa độc ác."
"Mã La, Thẩm Đại Dũng, chùa La Thủy, ngoài ra còn có một đoàn làm phim trùng hợp xuất hiện,...!bàn cờ này thật sự náo nhiệt, tôi ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc kẻ đứng sau những chuyện này đang định giở trò gì."
Lâm Mạc đứng dậy nói: "Tiểu Phong tạm thời nhờ các anh chăm sóc mấy ngày, tôi sẽ yểm một đạo bùa để duy trì hồn phách dì Chu không tiêu tán, giờ tôi phải trở về chùa La Thủy xem xét."
Chờ Lâm Mạc rời khỏi phòng.


Tiết Trác Lâm nhỏ giọng nói: "Lâm đại sư...!Tức giận rồi!"
"Ừm...!tôi cũng thấy thế."
edit bihyuner.

beta jinhua259
...!
Sau khi quay trở về chùa La Thủy, Lâm Mạc kể lại toàn bộ sự tình cho Trạm Văn Sương.

"Minh Định đại sư đã trở lại chưa?" Lâm Mạc hỏi.

Trạm Văn Sương: "Lúc em không ở đây, tôi và thầy Mạnh đã đi điều tra một chút, dò hỏi về những người đã từng mua hương đạo tro.

Những người mua số lượng lớn khẳng định là có hiểu biết và kinh nghiệm về việc thắp hương, bọn tôi nói muốn tìm cách liên lạc để học hỏi thêm."
"Căn bản không phải là việc gì cần giấu diếm cho nên Minh Định đại sư rất thoải mái đưa phương thức liên hệ của bọn họ cho chúng tôi, đây là danh sách."
Hắn đưa Lâm Mạc một tờ giấy ghi chép.

Trạm Văn Sương tiếp tục nói: "Còn nữa, có thêm 3 người lạ tới đây, nhìn qua có vẻ là người quen của Tiêu Diệu bên đoàn làm phim.

Lúc bọn họ đến, sư thầy trụ trì là Thiên Hưng đại sư còn đích thân ra tiếp đón."
"Ồ?" Lâm Mạc ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thiên Hưng đại sư là vị tăng nhân đức cao trọng vọng trụ trì chùa La Thủy, vị này đã gần 100 tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, bước đi nhanh nhẹn hoạt bát, nghe nói là từ nhỏ đã luyện võ công và khí công, khí huyết cường thịnh hơn người thường rất nhiều.

Người này đã từng được truyền thông tới tận nơi mời phỏng vấn, tự biên soạn một bộ quyền pháp dưỡng sinh được rất nhiều lão nhân tập luyện, độ phổ biến chỉ xếp sau Thái Cực quyền...!Thật sự là một nhân vật nổi danh.

Người như vậy không dễ lộ diện, gần đây đang bế quan thiền tu.

Kể cả nhóm người Lâm Mạc lẫn đoàn làm phim cũng chưa từng có cơ duyên gặp mặt vị Thiên Hưng đại sư này.

Không ngờ đại sư lại xuất hiện tự mình nghênh đón 3 người lạ.

Có thế thấy được, ba người mới tới hẳn là có thân phận đặc biệt.

edit bihyuner.

beta jinhua259

"A Trạm, anh nói bọn họ là người quen của Tiêu Diệu?"
"Ừm." Trạm Văn Sương gật đầu, sau đó ho khan hai tiếng.

Lâm Mạc lập tức lo lắng nói: "Lại khó chịu ở đâu sao?"
Trạm Văn Sương nắm bàn tay cậu đưa lên hôn mấy ngụm sau đó đặt lên lồng ngực mình.

Hắn ta rõ ràng cao hơn Lâm Mạc một cái đầu nhưng lại tỏ vẻ uể oải cúi người dựa lên vai cậu, thư thái nhắm mắt: "Có em bên cạnh tôi sẽ không khó chịu nữa."
Mạnh Kỷ Nhung cùng Trọng Nính cùng lúc tiến vào phòng, nhìn thấy tư thế của hai người.

Mạnh Kỷ Nhung trong mắt xẹt qua chút hưng phấn.

Trọng Nính ngược lại, trên mặt là ảm đạm không chút che giấu.

Trạm Văn Sương ánh mắt trong suốt nhưng lạnh lùng, cũng không có ý tứ đứng dậy, ngược lại vòng tay kéo eo Lâm Mạc, khiến thân thể hai người càng thêm áp sát.

Hai tai Lâm Mạc phiếm hồng, cậu đẩy hắn ra nói: "Em muốn sang bên đoàn làm phim xem xét một chút."
"Ừm, vậy cùng đi." Trạm Văn Sương lúc này mới miễn cưỡng rời ra chút khoảng cách, nhưng vẫn nắm chặt tay Lâm Mạc không buông.

Bọn họ rời khỏi phòng, Mạnh Kỷ Nhung quay đầu nhìn người còn lại đang đứng chôn chân tại chỗ, khẽ cười: "Lâm tiểu Quán chủ nhìn vậy mà rất đào hoa nha, có điều tương lai chưa biết cậu ấy sẽ lựa chọn cành đào nào, hãy cố gắng trở nên xuất sắc hơn nữa, chưa có gì là chắc chắn cả, không phải sao?"
"Thầy Mạnh có ý gì?" Trọng Nính mặt mũi thâm trầm nhìn qua.

"Tôi chỉ dạy cho cậu một vài đạo lý mà thôi." Mạnh Kỷ Nhung cười nho nhã "Nếu chưa nghe rõ thì thôi bỏ qua..."
Nửa ngày sau Trọng Nính cúi đầu, khóe môi khẽ nâng lên: "Cũng không cần thầy phải dạy những điều này đâu."
"Xem ra là thầy đã lo chuyện bao đồng rồi, cậu hiểu được thì tốt." Mạnh Kỷ Nhung nhướng mày.

Trọng Nính nhìn thật sâu vào mắt hắn, sau đó xoay người rời đi.

Mạnh Kỷ Nhung cũng bước ra hậu viện dạo bộ, trên đường gặp được nhóm người Vi Tiếu Kiêu, bọn họ cũng đang có ý định đi xem quay phim.

Lâm Mạc vừa đi đường vừa cẩn thận kiểm tra thân thể Trạm Văn Sương, hắn từ nhỏ đã mắc bệnh mãn tính ăn vào căn cốt, uống nhiều thuốc nhưng đều không có tác dụng, mấy ngày gần đây may mắn không phát tác nhưng hôm nay sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.

"Không sao đâu, đừng lo lắng."
Thấy tiểu bảo bối của mình âu sầu ủ rũ, đáng yêu quá mức cho phép, Trạm Văn Sương cảm thấy lồng ngực như có gì đó tràn ra.


Hắn nhịn không được xoay đầu, áp lòng bàn tay lên gương mặt Lâm Mạc.

Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng hừ lạnh khinh thường: "Thật ghê tởm!"
Lâm Mạc nhíu mày.

Trạm Văn Sương cũng lạnh mặt nhìn sang.

Một cô gái diện mạo xinh đẹp, bộ dáng khí chất không hề thua kém Chân Dung đang đứng bên cạnh
Cô ta thoạt nhìn tuổi còn trẻ, trên mặt vẫn còn sự non nớt mềm mại, hàm răng trắng hơi lộ ra, hai người đứng cạnh nhau nhưng rõ ràng người này mới thu hút ánh nhìn hơn.

Phía xa xa là nhân viên đoàn phim đang bận rộn tới lui.

Lâm Mạc nhìn sang, cô ta cũng vừa vặn đối mắt.

Thấy người này mang theo bộ mặt khinh khỉnh, tự cho mình là thượng đẳng hơn người, Lâm Mạc chỉ khẽ nở nụ cười nhạt.

"Cô nói ai vậy?"
Tiêu Tuyết càng câu lên nụ cười ngạo mạn: "Cậu cảm thấy là tôi nói ai, hai thằng đàn ông đứng cạnh nhau lôi lôi kéo kéo, có buồn nôn không hả?"
Lâm Mạc cũng cười, kéo tay Trạm Văn Sương lên môi hôn một cái thật kêu" "Buồn nôn thì cô nhìn nhiều thêm một chút, xem có phun ra không? Đằng kia có thùng rác kìa, đừng phun bừa bãi ra mặt đất, đến lúc đó không biết ai mới là người ghê tởm nha."
Tiêu Tuyết sắc mắt khó coi: "Cậu có biết xấu hổ không?"
Lâm Mạc cũng thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Tôi vẫn còn đứng đây cười nói với cô là đã giữ thể diện cho cô lắm rồi, còn không cô chỉ có nước khóc lóc quỳ xuống nhận lỗi mà thôi..."
Tiêu Tuyết bị chọc tức đến bật cười, cô ta cũng cảm thấy nực cười.

Tên này nói gì thế, muốn mình quỳ xuống nhận lỗi ư, không biết mình là ai sao?
"Nghe cho rõ đây, tôi..."
Tiêu Tuyết hùng hổ bước lên chỉ trỏ, Lâm Mạc lôi kéo Trạm Văn Sương vòng qua bên cạnh, không buồn để ý cô ta.

Không quan tâm tới cô nàng mặt mũi nhăn nhó phía sau, Lâm Mạc tiếp tục hướng về phía sân viện, lập tức nhận ra thân ảnh nam chính Tiêu Diệu của đoàn làm phim, diện mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất nổi bật giữa đám người.

Tiêu Diệu vốn đang chuyên tâm nhập vai, đột nhiên nghe thấy tiếng hét la phẫn nộ của cô em gái Tiêu Tuyết, ầm ĩ cả hiện trường.

Cảnh phim bị cắt đứt, đạo diễn Vương tuyệt vọng thở dài ngồi phịch xuống ghế.

Một đám tổ tông, đúng là leo lên đầu lên cổ người khác a...!
Phó đạo diễn đứng bên cạnh vỗ vai an ủi.

"Mày là người ở đâu? Dám ngó lơ tao hả?" Tiêu Tuyết tức giận đuổi theo, dùng sức định túm tay Lâm Mạc.

Trạm Văn Sương lạnh lùng đánh gãy động tác của cô ta, nhẹ nhàng gạt người sang một bên, Tiêu Tuyết lảo đảo suýt ngã.

Ngay khi cô ta chuẩn bị xông lên một lần nữa, Tiêu Diệu xuất hiện can ngăn: "Em làm gì vậy? Không biết anh đang quay phim bên kia sao? Gây sự làm loạn gì đấy?"
Lâm Mạc nhìn thấy hai người ngồi bên cạnh đạo diễn Vương đứng lên, hướng về phía này bước tới, thoáng suy tư một lát cậu liền hiểu rõ sự tình.


Đây chính là 3 người lạ mà Thiên Hưng đại sư tự mình tiếp đón, cũng là người quen của Tiêu Diệu.

Trách không được vị tiểu tổ tông này lại kiêu căng ngạo mạn như thế.

Tiêu Tuyết ấm ức: "Quay phim thì quay phim, có gì quan trọng đâu, bảo bọn họ dừng lại một lúc là được chứ gì?"
Đạo diễn Vương nghe vậy càng thêm tái mặt.

Hai nam nhân đi tới bên này, người phía trước có khuôn mặt phổ thông, một đôi mắt híp và xếch cao, khí chất lãnh đạm.

Người này tên Tiêu Phụng Loan.

Người phía sau bộ dạng có vài phần giống Tiêu Diệu, tên là Tiêu Thanh Tư.

"Em lại náo loạn cái gì vậy?" Tiêu Phụng Loan nhíu mày.

Tiêu Tuyết có vài phần thu liễm, lôi kéo tay người nọ làm nũng nói: "Em không náo loạn, là bọn họ làm xấu mặt em, còn đẩy em."
Thấy một màn này Lâm Mạc liền bật cười như xem hài.

"Mày cười cái gì?" Tiêu Tuyết hằn học.

Lâm Mạc nghiêng đầu: "Giả trân!"
Tiêu Tuyết hoàn toàn phát hỏa, cố gắng kiềm chế nói: "Đại sư huynh, anh nghe thấy chưa, hắn ta ăn nói lỗ mãng!"
Lâm Mạc vô tội nói: "Tôi đâu có chửi bậy nói tục, rõ ràng rất lễ phép đúng mực mà."
Tiêu Thanh Tư đứng sau nhíu mày: "Không có chuyện gì thì giải tán đi, các anh định làm gì?"
Lâm Mạc không đáp lời, nghe Tiêu Diệu bên cạnh đột nhiên nói: "Tiêu Tuyết đứa nhỏ này tính tình thế nào các anh còn không biết sao? Khẳng định trước đó nó chọc vào mấy người này trước, thôi mau mau đưa nó ra khỏi đây đi! Đừng đứng đây làm gián đoạn công việc của tôi nữa, thật phiền phức!"
Tiêu Tuyết: "Tiêu Diệu cái thứ phế vật này...!anh..."
Tiêu Phụng Loan lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, Tiêu Tuyết im bặt.

Tiêu Diệu ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng chỉ xuất hiện trong giây lát liền biến mất, ngoài miệng anh ta vẫn vô tư nói: "Mấy người không mời mà tự tới, có biết làm ảnh hưởng bao nhiêu nhân viên ở đây không, nhất là em đấy Tiêu Tuyết, lại còn..."
"Tiêu Thanh Ngư cậu im miệng đi." Tiêu Phụng Loan lạnh lùng cắt lời.

Tiêu Diệu không phục mà ngúng nguẩy bỏ đi.

Lâm Mạc trong lòng có chút tính toán, Tiêu Tuyết đối với vị được gọi là "đại sư huynh" kia thập phần tôn kính, không dám cãi lời, kể cả Tiêu Thanh Tư phía sau và Tiêu Diệu cũng vậy.

Lẽ nào bọn họ là người của giang hồ thế gia nào đó, phải duy trì quy củ môn phái hay sao.

- --
Lời tác giả: Mạc Mạc ức chế: Kiểu gì cũng phải khiến cho cô ta khóc lóc xin lỗi, hừ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện