Năm chiếc thăm đã được rút đi, chỉ còn lại một tờ giấy trong lòng bàn tay Lâm Mạc.
Lệ Trì nói: "Mạc Mạc em mở ra trước đi."
Lâm Mạc nghe vậy gật đầu, trực tiếp đem tờ giấy mở ra, bên trong viết số 2.
Nói cách khác, con số may mắn còn lại sẽ là 1 hoặc 3, nếu rút trúng lá thăm 4, 5, 6...!
Những người còn lại liếc nhìn nhau bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó quay ngoắt đi.
Lâm Mạc cũng tò mò, không biết ai nằm ở vị trí số "1" và số "3" đây...!
"Mau mở ra xem đi!"
Năm người còn lại đồng thời mở thăm, có người vui sướng tràn trề, có người trầm mặt lạnh lùng.
Lâm Mạc ngó nghiêng, phát hiện Đường Diễn Sơ bốc được lá thăm số 1, còn lá thăm số 3 thuộc về Tịch Tấn Khiêm.
Các số còn lại 4, 5,6 lần lượt do Lệ Trì, Trạm Văn Sương và Mạnh Kỷ Nhung sở hữu.
Lệ Trì đen mặt, hắn vô cùng khó ở, không được nằm cạnh Lâm Mạc đã đành, lại còn phải ngủ cạnh người vừa đánh nhau với mình...!Đêm nay khẳng định hắn không ngủ được rồi!
Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm cũng không tỏ ra quá phấn khích, chủ động đứng dậy nhận công việc trải chăn đệm, cuối cùng ngồi vào vị trí của mình, vỗ vỗ vị trí số 2 chờ Lâm Mạc đi tới.
Lâm Mạc vừa đứng lên đột nhiên nhớ tới một việc, cúi đầu kiểm tra.
Chết rồi, quên chưa mặc quần lót.
Chiếc quần lót bị rơi xuống đất đã được Đường Diễn Sơ giặt sạch phơi bên ngoài.
Lâm Mạc nói: "Chờ một chút, em đi thay quần áo."
Cũng không thể quấn khăn tắm đi ngủ được.
Cậu lục lọi túi hành lý, sắc mặt biến hóa.
Trạm Văn Sương quan sát thấy bất thường, lên tiếng hỏi: "Sao thế tiểu Mạc?"
Lâm Mạc: "...Không có quần lót sạch."
Cậu muốn khóc tại chỗ, đồng thời có cảm giác vườn không nhà trống ở phía dưới.
Lúc ở suối nước nóng có người đã nói với cậu, cởi hết ra sẽ càng thoải mái hơn, hiện giờ người ấy lại lên tiếng: "Tôi có quần mới đây, em mặc của tôi đi."
Trạm Văn Sương mở túi hành lý của mình, dứt khoát nói: "Tôi cũng có, mặc của tôi cũng được."
Cái này cũng phải tranh giành?
Lâm Mạc khó xử: "...Vậy nếu các anh đã có lòng, để em mặc 2 cái vậy!"
"..."
"..."
Nhìn xem, nhìn xem đứa nhỏ này đã bị các người dằn vặt đến mức nào?
Trạm Văn Sương không thèm so đo nữa, cuối cùng là Mạnh Kỷ Nhung đem quần lót sạch tới cho Lâm Mạc.
Lâm Mạc ủ rũ đi thay quần áo.
Quần hơi rộng, cạp dễ tuột.
Cũng may vẫn che được thứ cần che.
Cuối cùng cậu chui vào chăn, gối đầu mềm mại, đệm dày ấm áp, một ngày mệt mỏi trôi qua.
Lâm Mạc ngáp dài, mang theo giọng mũi nói: "Ngủ ngon A Sơ, ngủ ngon A Khiêm, ngủ ngon A Trì, ngủ ngon..."
Ngoan ngoãn chúc ngủ ngon từng người mới từ từ thiếp đi.
Nhìn người cuộn tròn trong ổ chăn chỉ lộ ra khuôn mặt phúng phính, đến Lệ Trì cũng nhũn tim.
Vốn định gây gổ một trận nhưng hiện tại hắn nằm vô cùng quy củ đúng chỗ, khép mi niệm chú "mắt không thấy tâm không phiền".
Nhưng nếu hai tên dã nam nhân kia định giở trò, hắn nhất định sẽ làm náo loạn lên, cùng lắm hôm nay tất cả thức trắng với nhau.
Đèn trong phòng tắt đi, bên ngoài hành lang có ánh trăng nhu hòa rọi qua cửa sổ, tiếng hít thở đều đặn vang lên...!
edit bihyuner.
beta jinhua259
[Cảnh báo mìn! Nếu không đọc được NP vui lòng skip qua đoạn chữ in nghiêng]
Không biết qua bao lâu, Lâm Mạc cảm thấy trên người nặng nề, mơ màng mở to mắt lập tức thấy có người đang đè phía trên.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt từ bên ngoài, cậu nghi hoặc hỏi: "A Khiêm?"
Thân thể bị áp chặt, cổ tay bên phải lại bị khóa, Lâm Mạc có cảm giác không đúng.
Cậu quay sang nhìn, lại lên tiếng: "A Sơ?"
Không rõ bọn họ đã tỉnh dậy từ khi nào, Lâm Mạc thấy đôi mắt đen thâm trầm quen thuộc kia đang nhìn mình khao khát, trong lòng cậu có dự cảm bất hảo.
Chưa đợi cậu mở miệng, Tịch Tấn Khiêm đã cúi xuống.
Nhiệt độ bùng cháy vào khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, hai cổ tay cậu lại bị một người khác chế trụ, một lát sau các ngón tay cũng truyền đến xúc cảm ấm áp...!
Lâm Mạc trợn mắt, há miệng muốn nói gì lại bị người bên trên nhân cơ hội đưa lưỡi sang công chiếm khoang miệng, không chút khách khí mà dây dưa quấn quýt.
Chăn trên người cậu bị xốc lên, từng tấc da thịt nhẵn nhụi được ve vuốt, không phải bởi một bàn tay, mà là...!mà là...!
Lâm Mạc tức giận không thôi nhìn hai người bên trên.
Các ngươi, các ngươi làm sao dám...!"thông đồng làm bậy"???
Không biết vì sao, toàn thân cậu vô lực không thể giãy dụa, chỉ biết nằm im thoi thóp như con cá trên thớt mặc người xâm phạm.
Tiếng nước ái muội trong đêm tối như được phóng đại gấp nhiều lần.
Lâm Mạc tim đập như sấm, bên cạnh còn 3 người đang ngủ, cậu tìm cách chống cự nhưng chỉ như châu chấu đá xe.
Quần lót lỏng lẻo dễ dàng bị người khác kéo tuột.
Tịch Tấn Khiêm liếm láp dọc theo cần cổ cậu, sau đó tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Như một dã thú vờn mồi, hắn dùng răng nanh sắc nhọn lưu lại dấu vết trên làn da trắng nõn kia, hương vị tuyệt mĩ khiến con thú thèm nhỏ dãi nhưng luyến tiếc cắn nuốt.
Lâm Mạc vừa có được chút khoảng không để hô hấp, lại lập tức bị chiếc lưỡi ẩm ướt khác đưa vào chiếm lĩnh từng tấc.
Tiếng nức nở phát ra từ yết hầu, Lâm Mạc chính là con thú nhỏ bất lực sa bẫy, nhưng không ai cứu được cậu.
Càng quá phận chính là, giây tiếp theo cậu muốn hét lên dừng lại, người phía trên lại càng thêm hung hãn.
Đường Diễn Sơ áp lên, so với Tịch Tấn Khiêm càng thêm mãnh liệt, con dã thú ngủ sâu đang liều mạng ức chế hung tính của mình nhưng hành động vẫn vô cùng hung ác.
Sự khao khát xâm lược hiện ra trong đôi mắt hắn khiến cho Lâm Mạc sợ hãi.
Động tác ngày càng suồng sã, thanh âm ngày càng vang vọng.
Sẽ bị phát hiện mất! Sẽ bị người khác nghe thấy mất!
Lâm Mạc rên rỉ từ trong cổ họng, liều mạng rút hai tay đẩy lên bả vai của Đường Diễn Sơ...!Hắn không hề bị ảnh hưởng, mà người còn lại vẫn đang tiếp tục dùng môi lưỡi di chuyển xuống dưới!
Có lẽ là điều gì phải đến sẽ đến.
Một tiếng cười cợt vang lên.
"Các người đang làm gì?" Lệ Trì thoáng nhìn liền hiểu rõ, giọng cười khàn khàn "Ồ, tôi cũng muốn có phần, Mạc Mạc em không thể bên nặng bên nhẹ như vậy được!"
Lại một lần xốc lên chăn đệm, cánh tay Lâm Mạc bị kéo sang, cảm xúc tê dại tràn ngập toàn thân.
Một màn kiều diễm quyến luyến trong màn đêm rốt cuộc cũng bị vạch trần, không bao lâu sau, Trạm Văn Sương và Mạnh Kỷ Nhung cũng sáp lại gia nhập cuộc vui.
Lâm Mạc hoảng sợ đến run rẩy, cố gắng tìm ra một tia tự do, đôi môi mở lớn hét lên:
"A-----!"
Một thân đầy mồ hôi, Lâm Mạc bừng tỉnh.
Cậu trừng mắt nhìn xung quanh, hơi thở hổn hển...!Hóa ra chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Mà vị trí của cậu bây giờ không biết từ khi nào đã lăn lộn vào lòng Đường Diễn Sơ.
Cậu ngẩng đầu đối diện lồng ngực hắn.
Đỉnh đầu thừa nhận vuốt ve dịu dàng, âm thanh mới tỉnh ngủ của Đường Diễn Sơ vô cùng ấm áp: "Tiểu Mạc, làm sao vậy?"
Ai ngờ, người trong lòng vừa nghe thấy giọng nói của hắn liền run bần bật, sau đó lật người lăn ra khỏi cái ôm kia.
Lực đạo vô cùng lớn, trực tiếp lăn vào lồng ngực người nằm sau.
Tịch Tấn Khiêm nặng nề mở mắt, không ngờ miếng bánh rơi trúng đầu, nhưng mà miếng bánh này không ở lại bao lâu, Lâm Mạc lại một bộ dạng hoảng hốt lồm cồm chui ra.
"...?"
Những người còn lại trong phòng cũng bị tiếng động làm tỉnh ngủ.
Lâm Mạc quấn chặt chăn trên người, bò dậy đỏ mặt hét to: "Các anh!!! Mau cút ra ngoài cho tôi!!!"
Năm người: "???"
Bọn họ ù ù cạc cạc rời khỏi phòng.
Lệ Trì vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa vò đầu bứt tai, vì muốn bảo đảm Lâm Mạc không bị hai người nằm cạnh động tay động chân cho nên hắn canh giữ đến hơn nửa đêm mới ngủ.
"Hai người các anh...!Buổi sáng làm gì Mạc Mạc vậy?"
Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm: "...?"
Oan uổng quá!
Bọn họ thật sự cái gì cũng không dám làm, một màn náo loạn buổi sáng cũng là do Lâm Mạc chủ động lăn vào lòng bọn họ a...!
Nhưng...!Mạc Mạc sắc mặt đỏ bừng, bộ dạng thẹn quá hóa giận, quả thật giống như tố cáo bọn họ đã làm ra điều gì sai trái.
Đường Diễn Sơ trầm giọng nói: "Tiểu Mạc đuổi tất cả chúng ta ra khỏi phòng."
Có ý ám chỉ, nếu như 2 bọn họ làm sai điều gì, lẽ ra chỉ nên đuổi 2 người ra khỏi phòng.
Mạnh Kỷ Nhung dựa nửa người lên tường, suy tư nói: "Nói cũng đúng."
Hai quầng mắt của Trạm Văn Sương thâm tím do đêm hôm qua trằn trọc không thể ngủ.
Hắn đứng sát cửa phòng, che miệng ho khan hai tiếng, không có động tĩnh gì, lại ho thêm hai tiếng.
Lúc này, cửa phòng vốn đóng chặt bỗng mở ra một khe hở.
Lâm Mạc nhìn ra ngoài xem xét: "A Trạm anh không thoải mái sao?"
Trạm Văn Sương cúi đầu, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra tia đáng thương: "Ừm, có vẻ như bị cảm lạnh rồi."
edit bihyuner.
beta jinhua259
Biết thân thể hắn không tốt, Lâm Mạc lo lắng mở lớn cánh cửa: "Mau vào đây A Trạm."
Áo ngủ mỏng manh đơn bạc không nên đứng phơi sương sớm quá lâu.
Lâm Mạc lôi kéo tay Trạm Văn Sương, kéo hắn vào phòng.
Lệ Trì: "Mạc Mạc, chúng tôi thì sao?"
Lâm Mạc cười lạnh: "Các anh thân thể cường tráng, hỏa khí quá vượng, đứng đây hóng gió hạ nhiệt đi, hừ..."
Nói xong dứt khoát đóng cửa.
"..."
Oan uổng quá!
Hơn nữa còn có chút nghi hoặc.
Ngây ngốc đứng bên ngoài một lát, bốn người đàn ông như bốn pho tượng tuyệt mĩ thu hút không ít người vây xem.
Mấy vị giáo sư lớn tuổi có thói quên luyện khí công sáng sớm, trên đường trở về liền vô cùng kinh ngạc và tò mò.
Bọn họ khó hiểu vì sao nhóm người này lại mặc đồ ngủ đứng trước cửa phòng.
Mạnh Kỷ Nhung cười hòa nhã nói: "Bên trong hơi nóng, chúng tôi ra ngoài cho mát mẻ chút."
Giáo sư Chương: "...Vậy sao?"
Xem ra sự khác biệt về thế hệ quá lớn, cho nên ông không thể hiểu được đầu óc những người trẻ tuổi.
Chờ nhóm giáo sư đi rồi, tựa hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Lâm Mạc lúc này mới cửa cho phép bọn họ tiến vào phòng.
Rõ ràng chính mình nằm mơ linh tinh, lại giận chó đánh mèo trút lên người bọn họ.
Lâm Mạc có chút ngượng ngùng, ánh mắt cụp xuống nhìn sàn nhà.
Bốn người mới vào không khỏi âm thầm thở phào.
Tuy rằng không biết Tiểu Mạc/Mạc Mạc của bọn họ vì sao đột nhiên phát giận, chỉ cần đừng hành xử thiên vị bất công là được.
Ánh mắt bốn người bọn họ dừng trên thân ảnh Trạm Văn Sương.
Trạm Văn Sương hiếm khi lộ ra sự nhu hòa đến vậy, thản nhiên đối diện với bốn cặp mắt hình viên đạn.
Sau đó hắn câu lên khóe miệng, nhấp một ngụm trà nóng mà Lâm Mạc vừa pha cho hắn.
Thật thoải mái nha.
Lệ Trì cười khinh bỉ: "Ha!"
Sau khi ăn xong điểm tâm, bọn họ khởi hành trở về Kinh thị.
Chuyện này liên quan đến rất nhiều bên, phía Đường Diễn Sơ lại một lần nữa công việc lu bù.
Trước đó Lâm Mạc đã thỉnh cầu Tịch Tấn Khiêm giúp đỡ cậu một việc.
Ba ngày sau, Tịch Tấn Khiêm mang theo tư liệu đến nhà thăm Lâm Mạc.
"Tiểu Mạc, những gì em yêu cầu đều ở trong này." Tịch Tấn Khiêm nói.
Lâm Mạc: "Nói như vậy, Tiêu gia quả nhiên..."
Tịch Tấn Khiêm gật đầu: "Trước mắt, quả trứng ngọc thạch cùng với trân châu trong bụng mãng xà đều được Tiêu gia thu thập, thêm cả bộ da rắn lúc trước...!Có thể nói thành quả của chuyến đi này chủ yếu đều rơi vào tay Tiêu Phụng Loan."
Lâm Mạc: "Giáo sư Chương và mấy vị học giả cũng đồng ý?"
Tịch Tấn Khiêm: "Tiêu gia lấy vật đổi vật, bề ngoài bọn họ có vẻ yếu thế, nhưng căn cơ gốc rễ vẫn ảnh hưởng rất sâu.
Hơn nữa Lý gia cũng nhúng tay, bởi vậy mới giành được quả trứng ngọc thạch từ phía nhóm nghiên cứu khoa học."
"Lý gia?" Lâm Mạc dừng động tác lật giở tài liệu, ngẩng đầu "Người nào của Lý gia?"
Là người quen của cậu sao?
Tịch Tấn Khiêm: "Lý Bạch Chương – Lý lão gia tử."
"Tiêu gia cùng Lý gia trước đây không quá thân tình, không biết vì sao lần này Lý gia lại đồng ý trợ giúp bọn họ.
Ngoài ra còn có Lâm gia..."
"Lạch cạch" một tiếng, tư liệu trong tay Lâm Mạc rơi xuống mặt bàn.
Cậu bình tĩnh cúi đầu nhặt lên, hỏi: "Lại thêm một cái Lâm gia nào vậy?"
Tịch Tấn Khiêm: "Lâm gia cùng Lý gia có giao tình rất tốt..."
Lâm Mạc hiểu rõ, chính là Lâm gia mà cậu nghĩ đến.
Xem xong tư liệu, cậu gật gù: "Trách không được, Tiêu Phụng Loan nhất định phải mang toàn bộ vật phẩm của chuyến thám hiểm này về Tiêu gia...!Pháp sư hiến tế cùng với bộ tộc kia, hóa ra là tổ tiên của bọn họ!"
Nói cách khác, di tích bị chôn dưới nền đất đó quả thật có liên quan đến bọn họ.
Tịch Tấn Khiêm: "Đúng vậy, Tiêu gia nhất định biết gì đó về Vạn Bi Họa Bích, nghe nói lần này là bọn họ chủ động đề nghị tham gia.
Nhưng tôi nghĩ giáo sư Chương và những người khác đều không biết điều này."
"Ừm." Lâm Mạc nói: "A Khiêm, anh vừa nói toàn bộ đồ vật này nọ đều ở trong tay Tiêu Phụng Loan...!chứ không phải Tiêu gia?"
Tịch Tấn Khiêm: "Tiêu gia hiện tại đang được Tiêu Phụng Loan nắm giữ, bọn họ vừa thực hiện thay máu toàn bộ, em còn nhớ Tiêu Tuyết không, cô ta đã bỏ nhà ra đi không rõ tung tích."
Lâm Mạc lần này kinh ngạc thật sự: "Bỏ nhà ra đi?"
"Nghe nói là hoàn toàn trở mặt với Tiêu Phụng Loan, dù sao thì cái ghế gia chủ vốn là vật trong tay của cô ta, hiện tại lại bị Tiêu Phụng Loan cướp đoạt."
Lâm Mạc không quá để ý sự tình Tiêu gia, nhưng thoạt nghe qua, Lý gia cùng Lâm gia...!
Xem ra cậu nên tới thăm Lý Bạch Chưởng một chuyến.
Chính là...!Lâm gia kia...!
Lâm Mạc có chút do dự, không biết mình có nên xuất đầu lộ diện hay không.
END VỤ ÁN 6..