Chung Văn Thành cố tình nhắc đến việc Phó Đình Viễn và Thẩm Dao sắp kết hôn là cố tình gây khó dễ cho Phó Đình Viễn.

Dung Thanh Nghiêu khẽ mỉm cười: “Sếp Phó đừng quên gửi thiệp mời nhé.”

Mấy ngày trước Thẩm Dao đã đi đến cửa hàng áo cưới và cửa hàng trang sức nên câu trả lời của Dung Thanh Nghiêu không có gì sai.

Anh quay đầu trừng mắt nhìn Chung Văn Thành: “Sếp Chung, trâu già gặm cỏ non, ông không sợ không nhai được sao?”

“Không sao, cỏ non ngon hơn có già rất nhiều.” Chung Văn Thành cũng không phải là một người dễ chọc, câu nói này thực sự khiến Phó Đình Viễn khó chịu đến tận đáy lòng.

Phó Đình Viễn nhếch môi khịt mũi, gần như không kìm nén được ý muốn lật bàn lên.

Ngựa tốt không quay đầu ăn có cũ, bản thân anh cũng coi thường những suy nghĩ không thể giải thích được gần đây của mình về Du Ân.

Dung Thanh Nghiêu nghe cuộc đối thoại của hai người cũng thầm đoán được nguyên nhân dẫn đến hiềm khích giữa hai người đàn ông này có lẽ là do phụ nữ.

Hồng nhan họa thủy.

Cuối cùng, chính anh là người chủ động đưa ra vấn đề về kịch bản “Truyền kỳ Dung Phi” mới có thể thay đổi chủ đề.

Dung Thanh Nghiêu nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ biên kịch Vi Lương này, lời thoại trong một vài bộ phim truyền hình trước đây cô ấy viết khá sâu sắc.”

Lời khen ngợi của Dung Thanh Nghiêu dành cho Du Ân khiến tâm trạng của Phó Đình Viễn tốt hơn một chút.

Nhưng giây tiếp theo anh ta nhìn Dung Thanh Nghiêu với đôi mắt âm trầm, không phải lại thêm một người đàn ông nữa ngưỡng mộ cô ấy đấy chứ?

Dung Thanh Nghiêu bắt gặp ánh mắt của Phó Đình Viễn liền nhíu mày, sau đó tiếp tục: “Vì đây là bộ phim đầu tiên của anh với tư cách đạo diễn và nó do sếp Phó đầu tư thì tất nhiên tôi phải nhận lời.”

Dung Thanh Nghiêu nói thêm: “Nhưng tôi cũng muốn giới thiệu một nữ diễn viên đóng vai nữ phụ.”

Chung Văn Thành quan tâm: “Cậu muốn giới thiệu ai?”

Dung Thanh Nghiêu cho biết một cái tên: “Tống Chước Chước”.

Chung Văn Thành cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói về cô ấy.”

Dung Thanh Nghiêu cười nói: “Một nữ diễn viên nhỏ nhoi tuyến mười tám nhưng tiềm năng vô hạn. Tôi cũng không muốn đi cửa sau nên anh cứ cho cô ấy thử vai trước, còn nếu không được thì bỏ đi.”

Chung Văn Thành gật đầu trả lời: “Được.”

Sau đó ông nhìn Phó Đình Viễn ở một bên, khẽ nói: “Tôi không ngờ vai nữ phụ này lại được săn đón nhiều vậy, vừa rồi vợ sắp cưới của sếp Phó cũng gọi điện cho tôi nói với tôi rằng cô ấy muốn thử vai.”

Chung Văn Thành nói thêm: “Sếp Phó, không phải Thẩm Dao sẽ giải nghệ và sau đó toàn tâm toàn ý làm mợ Phó sao? Đột nhiên cô ấy muốn đi đóng phim, hai người đang diễn kịch gì vậy?”

Phó Đình Viễn lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tại nào của ông nghe tôi nói cô ấy là vợ sắp cưới của tôi?”

Dung Thanh Nghiêu tao nhã nhấp một ngụm cà phê, anh ngồi đó như một khán giả đang xem kịch.

Chung Văn Thành giang hai tay ra: “Không phải mọi người ở Giang Thành đều ngầm thừa nhận sao?”

Phó Đình Viễn cười một tiếng: “Chỉ vì mọi người ở Giang Thành đều thừa nhận không có nghĩa là tôi thừa nhận.”

Sau khi nói xong, anh đứng dậy chào tạm biệt Dung Thanh Nghiêu: “Chúng ta đã bàn bạc xong rồi, anh cùng sếp Chung ký hợp đồng đi, tôi về trước.”

Sau đó anh vung tay áo mang theo Chu Mi rời đi mà không liếc nhìn lại phía sau một cái.

Du Ân và Chung Văn Thành đã thảo luận về kịch bản trong khi ăn, những điểm mà Dung Thanh Nghiêu nói khiến Du Ân thấy rất có ý nghĩa.

Anh ấy quả nhiên là một ngôi sao lớn, sự hiểu biết của anh ấy về cốt truyện và biết cách tạo ra xung đột rõ ràng hơn, Du Ân cảm thấy được lợi rất nhiều.

Thảo luận về kịch bản đã gần xong và bữa ăn cũng gần kết thúc.

Chung Văn Thành ngẩng đầu nhìn Du Ân ở đối diện, đột nhiên nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Du Ân khó hiểu: “Chuyện gì?”

Chung Văn Thành nói với giọng nghiêm túc: “Nếu Phó Đình Viễn theo đuổi cô một lần nữa, cô có nói đồng ý không?”

“Không đời nào.” Du Ân phủ nhận mà không hề suy nghĩ: “Không đời nào anh ấy theo đuổi tôi”

Phó Đình Viễn rất ghét cô, chuyện ly hôn của họ sẽ chính là giải thoát cả đời của anh, làm sao anh có thể theo đuổi cô?

Du Ân chưa bao giờ nghĩ rằng có khả năng như vậy xảy ra giữa cô và Phó Đình Viễn.

Chung Văn Thành nói: “Vậy cô nghĩ sao về việc cậu ấy đến nhà cô tối nay và mang theo một bó hoa?”

Du Ân nhíu mày một hồi rồi đáp: “Không phải ông vừa nói Thẩm Dao muốn đóng vai ảnh trăng sáng kia sao, tôi nghĩ anh ấy đến tìm tôi để nói hộ cho Thẩm Dao”

Chung Văn Thành sững người một lúc, rồi bật cười sung sướng.

Theo cách nghĩ của Du Ân thì ngay cả khi Phó Đình Viễn có ý định quay trở lại với Du Ân thì đó chắc chắn sẽ không phải là một việc dễ dàng.

Bởi vì đối với Du Ân, cô ấy và Phó Đình Viễn đã hoàn toàn không thể.

Đương nhiên, chuyện này chỉ có thể đổ lỗi cho việc trước đây Phó Đình Viễn đã làm tổn thương có quá sâu, đã cắt đứt hoàn toàn mọi khả năng trong lòng cô.

Du Ân nghiêm túc nói rõ từng tiếng: “Trước đây, khi còn trẻ và thiếu hiểu biết, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình trao trọn trái tim thì tình yêu sẽ tốt đẹp, nhưng giờ tôi nhận ra rằng một mối quan hệ muốn lâu dài cần có sự nỗ lực của hai người.”

“Hơn nữa, bây giờ nhìn lại, thực sự người tên Phó Đình Viễn này hoàn toàn không thích hợp để kết hôn hay chung sống lâu dài.”

Tính cách của Phó Đình Viễn rất cố chấp, hống hách, ngạo mạn và tự kiêu.

Anh ấy sẽ không dỗ dành người ta, sẽ không quan tâm người ta, sẽ không chăm sóc người ta. Ngày trước mỗi lần giữa họ có bất kỳ vấn đề nào, nếu cô ấy không chủ động làm hòa trước thì anh ấy có thể chiến tranh lạnh đến cùng.

Giờ cô ấy cảm thấy mệt mỏi khi ở bên một người như vậy.

Người phụ nữ nào không muốn được cưng chiều và yêu thương?

Người phụ nữ nào không muốn được một người đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay cứng chiều không ngừng?

Bây giờ, khi nghĩ lại ba năm ở bên Phó Đình Viễn, cô không cảm thấy bất kỳ vẻ đẹp hay sự ngọt ngào nào mà chỉ có một cơn ác mộng.

Chung Văn Thành không ngờ cô lại có cái nhìn toàn diện về mọi việc như vậy, ông cũng đồng tình:

“Con người ta học cách trưởng thành qua những lần vấp ngã, may mắn là cô biết dừng đúng lúc”

Du Ân nói với một chút tự giễu: “Nói thật, cho dù ai đó cho tôi mười triệu và yêu cầu tối tái hôn với Phó Đình Viễn thì tôi cũng sẽ từ chối.

Có chết cũng không.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện