Cho nên ban đầu khi Thẩm Dao mới tiến vào giới giải trí, cũng giấu việc cô ta chính là con của Thẩm Thanh Sơn.

Sau đó sau khi cô ta từ từ nổi tiếng, mới bị người khác moi ra những tin tức này.

Khi đó anh vẫn rất thích sự độc lập này của Thẩm Dao, cùng với tác phong khiêm tốn không khoe khoang gia thế, cho tới một khoảng thời gian rất dài anh vẫn luôn không vừa mắt với Du Ân.

Thấy nãy giờ Phó Đình Viễn không nói gì, Thầm Dạo lập tức khóc lên: “Thật sự xin lỗi!”

“Lúc ấy em nhất thời bị ma quỷ ám, em thật sự quá yêu anh, mỗi ngày em vừa nghĩ tới quan hệ vợ chồng giữa anh và Du Ân em lại ghen tị đến phát điên, cho nên đề nghị của Thiên Thiến đã khiến em động lòng, thể là nghe theo cô ấy làm chuyện như thế.”

“Đình Viễn, em thật sự rất yêu anh, em đã hối hận vì lúc trước chia tay với anh.”

Thẩm Dao khóc thương tâm, khóc tới mức đau lòng muốn chết.

Cách đó không xa có mấy người đi về phía nhà vệ sinh, Phó Đình Viễn liếc thấy.

Cứ đứng mãi ở nhà vệ sinh xử lý việc này cũng không phải cách, cho nên anh chán ghét ném cho Thẩm Dao hai chữ: “Bước ra!”

Sau đó lập tức xoay người rời đi, đồng thời gọi cho tài xế của mình, lạnh lùng phân phó: “Đi tìm Phó Thiên Thiên đang ở đâu.”

Tài xế nhận lệnh, năm phút sau Phó Đình Viễn đứng bên ngoài vườn hoa ở phòng tiệc nhận được điện thoại của tài xế: “Tổng giám đốc Phó, cô Phó ở bãi đậu xe…

Phó Đình Viễn rống lên: “Kêu nó lăn tới vừa hoa phía sau!”

Sau khi cúp máy, tài xế vội vàng gõ vào cửa chiếc xe trước mặt mình: “Cô gái, ngài Phó bảo cô nhanh chóng đến vườn hoa.”

Tài xế tìm thấy Phó Thiên Thiến trong xe cô ta ở bãi đậu xe, Phó Thiên Thiên đang dành một nụ hôn nóng bỏng với một người đàn ông mới quen trong bữa tiệc, nếu không phải tài xế tìm tới, tiếp theo hai người sẽ diễn ra việc cấm người dưới mười tám.

Phó Thiên Thiến bị cắt ngang bất mãn kéo cửa kính xe xuống: “Anh nói với anh tôi, tôi không rãnh!”

Tài xế liếc thấy bộ quần áo xốc xếch của cô ta, không mở mắt nói: “Dường như anh Phó rất tức giận, cô hãy mau đi đi.”

Đương nhiên Phó Thiến Thiến biết tính khí của Phó Đình Viễn, người anh kia của cô ta tức giận lên sẽ vô cùng doạ người.

Cho nên cô ta cũng không thể làm gì khác hơn là chỉnh sửa quần áo của mình một chút, miễn cưỡng tạm biệt người đàn ông trên xe, sau đó bất đắc dĩ đi tìm Phó Đình Viễn.

Phó Thiển Thiến đến vườn hoa, lập tức nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật, đang ngồi trên ghế khóc của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn lại tức giận đứng bên cạnh.

“Anh.” Phó Thiến Thiến có chút chột dạ đi tới, nhỏ giọng gọi Phó Đình Viễn một tiếng.

Phó Đình Viễn vừa nhìn thấy cô ta lập tức nổi giận, lửa giận ngút trời rống lên: “Ngày mai em cút ra nước ngoài cho anh!”

“Anh!” Phó Thiến Thiến nóng nảy: “Em không đi! Em không muốn ra nước ngoài!”

Mấy ngày nay Phó Đình Viễn không nhắc lại chuyện cho cô ta ra nước ngoài, cô ta nghĩ rằng chuyện đã qua, ai ngờ anh lại bảo ngày mai cô ta sẽ đi!

Phó Thiến Thiên cũng thấy bối rối, phục hồi tinh thần lại xông tới lắc lắc Thẩm Dao: “Dao Dao, anh trai em sao thế? Tại sao lại nói ngày mai em đi?”

Thẩm Dao khóc tới mức không nói được câu nào, bây giờ bản thân cô ta cũng khó bảo toàn, sao có thể quản Phó Thiến Thiến nổi.

Phó Đình Viễn lạnh lùng rống lên: Em làm cái gì em còn không biết? Có thể làm được chuyện ngụy tạo kết quả mang thai, Phó Thiến Thiến, suy nghi của em đã vặn vẹo tới mức nào rôi?

Phó Thiên Thiến bị Phó Đình Viễn quát co rúm lại một chút, hơn nữa cô ta cũng không nghĩ chuyện này sẽ bị lộ, càng không ngà bây giờ cô ta lại trở thành đâu sỏ.

Nghĩ tới đây, cô ta vội vàng tiến lên giải thích: Anh, chuyện này không liên quan gì tới em, là do Dao Dao để nghị cho nên em mới phối hợp với cô ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện