Sau khi Phó Đình Viễn thấy cô co ro, ôm chặt hai cánh tay, có chút ảo não Với lựa chọn của mình.

Những gần phòng tiệc cũng chỉ có bờ biển này, vừa rồi anh cũng không suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng anh vẫn nhanh chóng cởi áo khoác âu phục của mình đưa tới, định khoác lên vai để cô đỡ lạnh,

Du Ân bị hành động của anh làm cho sợ hết hồn, theo bản năng lui về sau một bước tránh khỏi quần áo của anh.

“Tôi không lạnh, cảm ơn” Mặc dù lạnh thật, nhưng Du Ân từ chối sự quan tâm của anh.

Phó Đình Viễn u ám nhìn cô một cái, tiến lên một bước lại dùng áo khoác âu phục của mình khoác lên người cô, bá đạo khiến người khác không thể từ chối.

Lần này Du Ân không giãy dụa nữa, bởi vì cô không muốn bị Phó Đình Viễn đè đầu vai của cô không buông tay.

Trên mặt hiện lên nụ cười, cô giơ tay lên bao lấy quần áo mình, nói cảm ơn: “Cảm ơn.”

Lúc này Phó Đình Viễn mới buông tay, lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Nhưng ngay sau đó, anh lại bắt đầu nổi giận, chất vấn: “Du Ân, cũng bởi vì một tờ giấy báo mang thai giả mà em đòi ly hôn với tôi?”

Không đợi Du Ân nói gì, anh lại nói tiếp: “Tôi và cô ta không có gì cả, trước kia lúc còn qua lại cũng chưa từng làm gì, lúc kết hôn với anh càng chưa từng, sau khi ly hôn với em cũng thế!”

Phó Đình Viễn vốn chỉ muốn giải thích, lúc kết hôn với Du Ân, anh không hề có bất kỳ hành động không nên có với Thẩm Dao.

Cũng không biết vì sao, thậm chí ngay cả việc qua lại sau khi ly hôn cũng giải thích cho cô, tựa như sợ cô không tin anh.

Du Ân cũng bị một loạt lời nói này của anh làm cho có hơi sững sốt, nói cách khác, cuối cùng anh và Thẩm Dao không hề có quan hệ xác thịt?

Nhưng chuyện này dường như không phải ý chính.

Cô nhanh chóng hoàn hồn, nhìn về phía Phó Đình Viễn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Phó Đình Viễn, dường như anh vẫn luôn không biết.”

Phó Đình Viễn không hiểu: “Cái gì?”

Trong giọng nói của Du Ân mang theo chút tự giễu: “Tôi và anh ly hôn không phải bởi vì do yếu tố bên ngoài tác động mà bởi vì… anh không thương tôi.”

Du Ân quay đầu nhìn về phía mặt biển cách đó không xa, giọng nói yếu ớt: “Anh còn nhớ không? Trong buổi lễ mừng thọ của ông nội ngày đó, ông nội thúc giục anh và tôi sinh con, anh nói tôi không xứng.”

“Anh còn nói, sinh con gì với một người phụ nữ anh không thương?”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn lập tức cứng lại, nhớ lại bữa lễ mừng thọ vào một năm trước.

Đúng thật là anh đã nói như thế, anh cho là cô giựt giây để ông nội giục sinh, anh cho rằng mục đích của cô chính là có thể độc chiếm vị trí bà Phó này lâu dài.

Thế nhưng sau đó cô đoạn tuyệt nói ly hôn, không hề để tâm đến vị trí bà Phó này, anh mới phát hiện mình đã sai rồi.

Du Ân không nhìn anh, tiếp tục đắng chát nói: “Tim cũng tôi cũng làm bằng xương bằng thịt, sau khi bị anh tổn thương hết lần này tới lần khác tôi cũng rất đau, rất tuyệt vọng thế nên mới muốn ly hôn”

“Một đoạn tình cảm không thể tiếp tục được nữa, chắc chắn không phải bởi vì người khác.”

Đến bây giờ Phó Đình Viễn vẫn không biết chứng tỏ cho đến tận bây giờ anh cũng không phát hiện ra khuyết điểm của anh trong mối quan hệ này.

Anh vẫn luôn cảm thấy, tất cả mọi người đều sẽ phục tùng anh, yêu thương anh vô điều kiện.

Sau khi Du Ân nói ra những lời này, Phó Đình Viễn ở bên cạnh đều im lặng từ đầu đến cuối.

Du Ân trả lại áo khoác âu phục cho anh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi có thể đi được chưa?”

Đây là lần đầu tiên Du Ân nói ra những thứ trong lòng mình với Phó Đình Viễn, cũng là lần cuối cùng.

Sau này nếu cô lại yêu một ai đó, nhất định sẽ chọn một người hiểu về tình yêu.

Phó Đình Viễn cũng không nhận áo khoác, mà hỏi lại cô: “Thế sau đó khi em biết là do cô ta làm giả, sao lại không nói cho tôi biết?”

“Cũng đã ly hôn rồi, tôi nói chuyện đó với anh để làm gì?” Trong giọng nói của Du Ân mang theo vẻ hời hợt và cả vẻ đùa cợt: “Nói không chừng anh lại sẽ cho rằng tôi đang vu khống cô ta đấy.”

Anh vẫn luôn nghĩ cô là người xấu, cô tìm anh tố cáo Thẩm Dao, nói không chừng cô sẽ lại bị anh giễu cợt một trận.

Sau khi nói xong, Du Ân trả lại áo khoác âu phục vào tay anh, xoay người tự nhiên rời đi.

Phó Đình Viễn bước mấy bước đuổi theo, kéo tay cô nói: “Thật sự xin lỗi.”

Trái lại Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn bỗng nhiên nói xin lỗi, nhưng cô vẫn bình tĩnh đón nhận: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

Sau khi nói xong, cô lại hỏi anh: “Có thể phiền anh đưa tôi trở về bữa tiệc được không?”

Thái độ làm như không có gì xảy ra của cô khiến lửa giận trong lòng Phó Đình Viễn lại bốc lên, tối nay anh biết được chuyện Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến đã làm cũng tức muốn bể phổi.

Cô lại làm như không có chuyện gì, hoàn toàn không quan tâm.

Du Ân thấy ánh mắt anh phun lửa nhìn chằm chằm mình, cô dứt khoát bước

Cô vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra: “Không sao, tôi tự gọi xe về.”

Vừa dứt lời người đã lập tức bị Phó Đình Viễn kéo lại.

DI

Phó Đình Viễn chỉ muốn kéo cô lại để nói mình sẽ đưa cô về, ai ngờ trong lòng anh đang tức giận nên động tác có hơi mạnh một chút, Du Ân lại đạp phải giày cao gót, thế là kéo một cái, chân Du Ân lập tức bị treo.

Cô đau tới mức muốn té xuống, Phó Đình Viễn vội vàng đỡ cô, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

Bởi vì bộ quần áo Du Ân đang mặc là lễ phục, lúc Phó Đình Viễn đỡ cô một tay nắm lấy cánh tay cô, một tay vòng qua eo cô, thứ tiếp xúc với anh là sự nhẵn nhụi mơn trớn, cả người anh nhanh chóng căng thẳng.

Du Ân đau tới mức không quan tâm tới mấy thứ mập mờ này, cô rũ mắt nhìn xuống chân mình, nói: “Dường như bị treo chân rồi”

Phó Đình Viễn: “…”

Rốt cuộc anh gặp cái vận xui gì mới kéo một cái đã khiến cô bị treo chân.

Trước đây chỉ tổn thương trái tim cô, bây giờ còn khiến cả người cô bị thương.

“Thật sự xin lỗi, lực tay của tôi quá lớn.” Việc đầu tiền Phó Đình Viễn làm vào lúc này là nói xin lỗi, sau đó anh phát hiện mình nói xin lỗi càng lúc càng lưu loát.

Sau khi nói xin lỗi xong, anh lại bế Du Ân lên, cuống cuồng nói: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”

Du Ân bị động tác ôm của anh doạ sợ không nhẹ, cũng lúng túng nói: “Tôi, tôi có thể tự đi được, anh để tôi xuống đi.”

Xe của anh đậu cách đó không xa, cô cố gắng đi tới xe anh cũng không có vấn đề gì.

Bị chồng trước của mình ôm vào lòng, nhất là dưới tình huống cô còn mặc cực ít vải như thế, thật sự ít nhiều vẫn cảm thấy lúng túng.

Nhưng Phó Đình Viễn hoàn toàn không nghe lời cô, người đàn ông ôm cô, đôi chân dài bước mấy bước đã tới trước xe.

Sau khi để Du Ân vào trong xe, Phó Đình Viễn lại ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nắm cổ chân Du Ân kiểm tra.

Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng bao lấy cổ chân trắng nõn của người phụ nữ, mặt Du Ân không nhịn được nóng lên.

Cô thật sự lúng túng muốn độn thổ, đỏ mặt rụt chân mình lại: “Hay là đến bệnh viện khám bác sĩ đi…”

Phó Đình Viễn vừa xoa chân của cô, vừa nói: “Có gì mà mắc cỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện