"Lão ngũ từ từ thôi, có người đến kìa." Thanh âm ngọt ngào vang vọng trong dãy hành lang vắng người, song song với đó là tiếng bước chân kiên định mà dứt khoát.

Hành lang vắng vẻ tại hộp đêm Night, nơi có đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau. Người đàn ông thoạt nhìn cũng ở độ tuổi trung niên, nhưng diện mạo sạch sẽ cùng tây trang lịch thiệp. Ông ta cười, những dấu chân chim do tuổi tác cũng hiện rõ hơn bao giờ hết. Hai tay đặt lên eo thiếu nữ không ngừng sờ soạng, phần đầu gần như rúc vào hõm cổ của cô gái hôn hít nhiệt tình.

"Cưng sợ cái gì, đến bên lão ngũ không cần sợ ai hết. Ngoan cởi quần áo cho anh."

Giọng nói gấp gáp cùng khò khè khiến cho Tử Nguyệt trong lòng chê bai, nhưng khuôn miệng xinh đẹp vẫn lộ ra nụ cười tươi như hoa.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn, cô bất giác nhìn về phía hai người đàn ông đang đi đến. Một trong số hai người có một người liếc ánh mắt về phía cô, đôi đồng tử họ giao nhau vài giây. Chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi Tử Nguyệt cảm thấy ánh mắt đó cực kì lạnh lẽo và thâm sâu. Cô thu tầm mắt lại càng để tâm đến lão ngũ đang cố gắng.

"Phụ nữ ở đây không tệ đó chứ!" Vũ Nghiêm hờ hững buông lời.

"Anh thích à, để em gọi cho anh vài cô giải sầu." Âu Viêm nghe hắn nói liền nhiệt tình đến lạ.

"Không cần."

Một lời này của hắn nói, Âu Viêm lại không có đáp lời. Anh thừa biết tính cách của Vũ Nghiêm, một lời đã nói không nên bàn bạc tới nữa...

Buổi sáng, các mặt báo tranh nhau bán ra với đề tài nóng hổi. Trương Bân Bân tức là lão ngũ của giới hắc đạo đã chết bất đắc kì tử trên giường với tư thế khoả thân. Nguyên nhân tử vong khiến người ta vô cùng xấu hổ và khinh thường là do hưng phấn quá độ.



"Em làm thế nào mà qua mặt được cảnh sát thế?" Vương Triết Nam đặt tờ báo trong tay xuống mặt bàn gỗ sang trọng, hướng ánh mắt về phía Tử Nguyệt đang đứng cách đó không xa.

Nữ nhân không vội đáp lời mà thong thả từng bước đi tới gần hơn với Vương Triết Nam. Cả cơ thể nữ nhân mềm mại cực kì tự nhiên ngồi vào lòng anh, đôi tay thon dài vòng qua cổ Vương Triết Nam, tư thế của hai người cực kì ái muội. Hương thơm phản phất của thiếu nữ nhẹ nhàng bay qua nơi cánh mũi. Cô gái xinh đẹp như hoa, cơ thể mỹ miều không thể rời mắt như thế này nhưng anh đã căn dặn chính mình hàng vạn lần không thể động tâm.

"So với việc hỏi em làm cách nào, em thích nghe Vương thiếu gọi tên em hơn." Giọng nói ngọt ngào như mật, có thể khiến bất cứ người đàn ông nào trên đời này ngã gục, nhưng anh vẫn kiên định không nhìn cô.

Tử Nguyệt tiến tới gần hơn nơi cánh môi cương nghị, muốn đặt lên đó một nụ hôn nồng ấm. Càng tiến lại gần cả cơ thể nữ nhân như dựa sát vào lòng người đàn ông, phần ng** căng thịt như muốn hoà vào một thể với anh

"Tử Nguyệt! Anh có việc cần giao cho em."

Anh lựa chọn né tránh, có trời mới biết anh như muốn phát điên lên khi nhìn cô như thế này.

Chỉ hận không thể hung hăng đè cô xuống chà đạp.

Nhưng Tử Nguyệt đối với anh còn rất nhiều giá trị lợi dụng, "con tốt" hoàn hảo giúp anh lấy được chiếc ghế lão đại của hắc đạo. Anh không chạm vào cô, mặc dù cô liên tục khiêu khích, vì anh biết một khi cô đã là người của anh thì cũng là điểm yếu của anh. Vương Triết Nam luôn tạo cho mình vỏ bọc hoàn hảo, nhìn vào anh hoàn toàn không có điểm yếu, anh không muốn phá vỡ nó.

"Một cái hôn đối với nhị gia khó đến thế sao?" Tử Nguyệt thấy anh né tránh nên hờn trách.

Vương Triết Nam kéo ngăn tủ, lấy ra một hộp trang sức sang trọng đưa cho người phụ nữ. Anh lãnh đạm nói:"Phần thưởng của em."

"Trang sức em có nhiều rồi, người ta chỉ muốn cùng anh vui vẻ. Nhị gia..." Người phụ nữ kéo cổ áo anh, nũng nịu gọi.



Vương Triết Nam vậy mà lạnh lùng đẩy cô ra khỏi người, giọng đàn ông khàn khàn nói:"Em xử được người này thì muốn sao anh cũng chiều. Anh sẽ cưới em, Tử Nguyệt!"

Thanh âm từ tốn mà chắc chắn. Vương Triết Nam không muốn dong dài mãi nữa, anh muốn lợi dụng cô một lần cuối cùng với một cách triệt để nhất. Sau lần này nếu cô trót lọt, anh nhất định sẽ đối với cô thật tốt.

Tử Nguyệt nhìn trên bàn của anh, người đàn trong tấm ảnh thật là đẹp trai.

Cô cũng nằm lòng biết rõ hắn ta là ai.

Trong lòng Tử Nguyệt không khỏi đắc ý vì mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch, nhưng gương mặt vẫn là vẻ hờn dỗi hỏi lại anh:"Đây là ai, lão tam, lão tứ gì nữa hả anh? Em chán chơi trò này rồi."

"Hắn ta là ông trùm của hắc đạo, chỉ cần em giết hắn thì anh chính là người tiếp theo lên nắm giữ vị trí này. Tử Nguyệt em có muốn làm bà xã của anh không? Anh cam đoan sẽ không phụ lòng em."

"Nhưng mà..." Cô giả vờ nhìn anh do dự.

"Tử Nguyệt, em là người anh tin tưởng nhất. Đừng sợ, anh luôn ở phía sau giúp em. Có anh chống đỡ cho dù bị phát hiện em cũng sẽ không sao." Vương Triết Nam cố trấn an cô.

Tử Nguyệt cầm tấm ảnh trên tay, gương mặt có chút không vui của cô cũng đặc biệt thu hút. Cô không nói gì cả cứ vậy mà rời đi, anh biết là cô đang suy nghĩ. Vương Triết Nam hiểu rõ cô sẽ không từ chối.

Tử Nguyệt đã yêu anh đến chết đi sống lại, ngay cả giết người cô cũng dám vì anh mà làm thì những việc khác có đáng là gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện