Cái gì cũng không xong, Vũ Nghiêm bị đưa vào thế bị động. Hắn lén quan sát Tử Nguyệt, xem tâm trạng cô như thế nào. Kết quả cô vẫn làm mặt lạnh, không mảy may có chút gì đó gọi là đau lòng.
Thật ra hắn luôn hoài nghi, Tử Nguyệt có thật sự thích hắn không? Tiền thân của Tử Nguyệt là một cảnh sát ngầm, cảm xúc và biểu cảm của cô luôn luôn được che giấu rất kỹ lưỡng. Có trời mới biết khi nghe được tin tức này cô thật sự rất sốc, cũng hụt hẫng rất nhiều.
Trước đây Vũ Nghiêm từng rất thích Vũ Mây, cô cũng nhớ lần cuối cùng khi cô đến gặp hắn báo về đứa nhỏ lại bị cô ta dùng dao dí chạy ra ngoài.
Vũ Nghiêm luôn dung túng cô ta, cô hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu thế, trong lòng lại có cảm giác đố kỵ, ghen ghét. Bây giờ cô ta nói mình có thai, không biết là thật hay giả nhưng Vũ Nghiêm đối với chuyện này lại ngấm ngầm thừa nhận.
Trong khoảng thời gian xa cách, hắn và cô ta đã làm cái chuyện kia, rốt cuộc là đã làm bao nhiêu lần?
"Cha, a Mây cam tâm tình nguyện ở bên cha." Vũ Mây rơm rớm nước mắt, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Giọng cô ta yếu đuối, nghe qua đã muốn che chở.
"A Mây, chuyện đó là ngoài ý muốn." Hắn chỉ có thể nói vậy, hắn đã chịu trách nhiệm với Tử Nguyệt, cũng chỉ muốn chịu trách nhiệm với một mình Tử Nguyệt mà thôi.
Lúc trước hắn thừa nhận mình có thích Vũ Mây, có ý tiến xa hơn với cô ta. Nhưng hiện tại trong lòng hắn chỉ có Tử Nguyệt.
"Cha, cha nói vậy là sao?" Vũ Mây nhìn hắn uất ức đến sắp khóc.
"Cô sinh đi, tôi và Vũ Nghiêm sẽ phụ trách nuôi đứa bé." Tử Nguyệt nói.
Gương mặt cô bình thản tới mức không thể bình thản hơn. Chính điều đó đã làm cho Vũ Mây tức giận, cô ta nhíu mày, gào lên với cô: "Cô là cái thá gì mà có quyền nói như thế?"
"Tôi nói sai chỗ nào? Tôi không bắt cô bỏ đứa bé đi mà?"
"Cô..." Vũ Mây tức điếng người, nhưng biết rõ mình không thể khinh suất làm mất điểm trước mặt Vũ Nghiêm. Cô ta kéo tay hắn, uất ức đòi công bằng: "Cha, nói gì đó đi. Ý của cha không phải vậy đúng không?"
"A Mây chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, ta say con cũng không nên hùa theo ta làm bậy. Giờ chuyện đã vỡ lẽ, nếu con không đồng ý lời của Tử Nguyệt nói, vậy phá bỏ đứa bé đi."
Hắn là vậy, ngoài Tử Nguyệt ra hắn không thích đứa trẻ của bất cứ ai. Nếu như không phải có Tử Nguyệt đứng tại đây, hắn cũng không cần diễn kịch làm như bị động như vậy.
Vũ Mây nghe như sét đánh ngang tai, cô không chấp nhận được những gì hắn nói. Vừa khóc vừa đánh vào lồng ngực của hắn trách móc.
Hắn mất kiên nhẫn, đến độ kéo Vũ Mây ra khỏi phòng giao cho Từ Khiêm xử lý.
Lúc hắn quay lại Tử Nguyệt đang ngồi trên giường xem di động. Vũ Nghiêm nhào tới ôm lấy cô, hắn sợ cô giận.
Hắn chỉ ôm chứ không nói gì, thật ra là đang lén lút quan sát.
Tử Nguyệt sờ sờ cằm hắn, cô hỏi: "Anh nói đi."
"Anh thật sự không nhớ, bữa đó anh say quá."
"Say quá? Người như anh cũng để cho mình say quá như vậy ư?" Cô không tin hắn say đến vậy, rõ ràng có gì đó không đúng.
Vũ Nghiêm vùi đầu vào hõm cổ cô, hắn nhỏ giọng: "Bữa đó anh nhớ em, rất nhớ em."
"Anh nói xạo." Hiếm khi nghe thấy ông trùm hắc đạo bày tỏ, đây có phải là vinh hạnh của cô không?
"Tử Nguyệt em phải tin anh, em là ngoại lệ duy nhất của anh."
"Thật không?" Cô nheo mắt tỏ ra vẻ mặt không tin tưởng.
"Em nhìn còn không hiểu sao? Anh không biết yêu Tử Nguyệt, anh thừa nhận mình khô khan. Kể từ khi gặp em, lần đầu tiên anh biết dịu dàng, muốn nhìn thấy em vui vẻ. Anh nghĩ nếu như không phải thân phận của em đặc biệt, chúng ta sẽ không bỏ qua sáu năm một cách lãng phí như vậy."
Hắn luôn tiếc nuối khoảng thời gian sáu năm ấy, giá như lúc đó hắn giữ cô lại, giá như lúc đó hắn không vì hờn trách nhỏ nhen mà bất chấp giữ cô lại.
Tử Nguyệt sẽ không phải chịu cảnh bụng mang dạ chửa một mình ở nơi đất khách qua người. Cũng không phải một mình nuôi con, Tử Hạo cũng sẽ không chịu cảnh bị người khác chỉ trích là kẻ không cha.
Hắn nợ mẹ con cô quá nhiều, không biết những ngày tháng ấy hai người đã trải qua như thế nào.
"Nếu Vũ Mây mang thai con của anh, vậy anh định tính sao?"
"Tử Nguyệt anh nói thật với em, anh không muốn đứa trẻ đó." Hắn thẳng thắn thừa nhận bản tính máu lạnh của mình.
"Chuyện này giao cho em xử lý, anh im lặng phối hợp được không?"
Cô nhìn hắn, Vũ Nghiêm lại cảm thấy dường như không đúng lắm. Có chuyện gì đang xảy ra, trông cô như đang suy tính điều gì đó...
"Tử Nguyệt em còn có anh. Tuy bây giờ anh đã rửa tay gác kiếm nhưng không phải là vô dụng."
"A Lực không buông tha cho em, lần này em sẽ đấu với anh ta tới cùng."
Hắn ôm cô, đồng ý nhưng vẫn nhắc nhở: "Đừng để bản thân mình nguy hiểm, mọi thứ còn lại anh đều đồng ý với em."
Thật ra hắn luôn hoài nghi, Tử Nguyệt có thật sự thích hắn không? Tiền thân của Tử Nguyệt là một cảnh sát ngầm, cảm xúc và biểu cảm của cô luôn luôn được che giấu rất kỹ lưỡng. Có trời mới biết khi nghe được tin tức này cô thật sự rất sốc, cũng hụt hẫng rất nhiều.
Trước đây Vũ Nghiêm từng rất thích Vũ Mây, cô cũng nhớ lần cuối cùng khi cô đến gặp hắn báo về đứa nhỏ lại bị cô ta dùng dao dí chạy ra ngoài.
Vũ Nghiêm luôn dung túng cô ta, cô hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu thế, trong lòng lại có cảm giác đố kỵ, ghen ghét. Bây giờ cô ta nói mình có thai, không biết là thật hay giả nhưng Vũ Nghiêm đối với chuyện này lại ngấm ngầm thừa nhận.
Trong khoảng thời gian xa cách, hắn và cô ta đã làm cái chuyện kia, rốt cuộc là đã làm bao nhiêu lần?
"Cha, a Mây cam tâm tình nguyện ở bên cha." Vũ Mây rơm rớm nước mắt, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Giọng cô ta yếu đuối, nghe qua đã muốn che chở.
"A Mây, chuyện đó là ngoài ý muốn." Hắn chỉ có thể nói vậy, hắn đã chịu trách nhiệm với Tử Nguyệt, cũng chỉ muốn chịu trách nhiệm với một mình Tử Nguyệt mà thôi.
Lúc trước hắn thừa nhận mình có thích Vũ Mây, có ý tiến xa hơn với cô ta. Nhưng hiện tại trong lòng hắn chỉ có Tử Nguyệt.
"Cha, cha nói vậy là sao?" Vũ Mây nhìn hắn uất ức đến sắp khóc.
"Cô sinh đi, tôi và Vũ Nghiêm sẽ phụ trách nuôi đứa bé." Tử Nguyệt nói.
Gương mặt cô bình thản tới mức không thể bình thản hơn. Chính điều đó đã làm cho Vũ Mây tức giận, cô ta nhíu mày, gào lên với cô: "Cô là cái thá gì mà có quyền nói như thế?"
"Tôi nói sai chỗ nào? Tôi không bắt cô bỏ đứa bé đi mà?"
"Cô..." Vũ Mây tức điếng người, nhưng biết rõ mình không thể khinh suất làm mất điểm trước mặt Vũ Nghiêm. Cô ta kéo tay hắn, uất ức đòi công bằng: "Cha, nói gì đó đi. Ý của cha không phải vậy đúng không?"
"A Mây chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, ta say con cũng không nên hùa theo ta làm bậy. Giờ chuyện đã vỡ lẽ, nếu con không đồng ý lời của Tử Nguyệt nói, vậy phá bỏ đứa bé đi."
Hắn là vậy, ngoài Tử Nguyệt ra hắn không thích đứa trẻ của bất cứ ai. Nếu như không phải có Tử Nguyệt đứng tại đây, hắn cũng không cần diễn kịch làm như bị động như vậy.
Vũ Mây nghe như sét đánh ngang tai, cô không chấp nhận được những gì hắn nói. Vừa khóc vừa đánh vào lồng ngực của hắn trách móc.
Hắn mất kiên nhẫn, đến độ kéo Vũ Mây ra khỏi phòng giao cho Từ Khiêm xử lý.
Lúc hắn quay lại Tử Nguyệt đang ngồi trên giường xem di động. Vũ Nghiêm nhào tới ôm lấy cô, hắn sợ cô giận.
Hắn chỉ ôm chứ không nói gì, thật ra là đang lén lút quan sát.
Tử Nguyệt sờ sờ cằm hắn, cô hỏi: "Anh nói đi."
"Anh thật sự không nhớ, bữa đó anh say quá."
"Say quá? Người như anh cũng để cho mình say quá như vậy ư?" Cô không tin hắn say đến vậy, rõ ràng có gì đó không đúng.
Vũ Nghiêm vùi đầu vào hõm cổ cô, hắn nhỏ giọng: "Bữa đó anh nhớ em, rất nhớ em."
"Anh nói xạo." Hiếm khi nghe thấy ông trùm hắc đạo bày tỏ, đây có phải là vinh hạnh của cô không?
"Tử Nguyệt em phải tin anh, em là ngoại lệ duy nhất của anh."
"Thật không?" Cô nheo mắt tỏ ra vẻ mặt không tin tưởng.
"Em nhìn còn không hiểu sao? Anh không biết yêu Tử Nguyệt, anh thừa nhận mình khô khan. Kể từ khi gặp em, lần đầu tiên anh biết dịu dàng, muốn nhìn thấy em vui vẻ. Anh nghĩ nếu như không phải thân phận của em đặc biệt, chúng ta sẽ không bỏ qua sáu năm một cách lãng phí như vậy."
Hắn luôn tiếc nuối khoảng thời gian sáu năm ấy, giá như lúc đó hắn giữ cô lại, giá như lúc đó hắn không vì hờn trách nhỏ nhen mà bất chấp giữ cô lại.
Tử Nguyệt sẽ không phải chịu cảnh bụng mang dạ chửa một mình ở nơi đất khách qua người. Cũng không phải một mình nuôi con, Tử Hạo cũng sẽ không chịu cảnh bị người khác chỉ trích là kẻ không cha.
Hắn nợ mẹ con cô quá nhiều, không biết những ngày tháng ấy hai người đã trải qua như thế nào.
"Nếu Vũ Mây mang thai con của anh, vậy anh định tính sao?"
"Tử Nguyệt anh nói thật với em, anh không muốn đứa trẻ đó." Hắn thẳng thắn thừa nhận bản tính máu lạnh của mình.
"Chuyện này giao cho em xử lý, anh im lặng phối hợp được không?"
Cô nhìn hắn, Vũ Nghiêm lại cảm thấy dường như không đúng lắm. Có chuyện gì đang xảy ra, trông cô như đang suy tính điều gì đó...
"Tử Nguyệt em còn có anh. Tuy bây giờ anh đã rửa tay gác kiếm nhưng không phải là vô dụng."
"A Lực không buông tha cho em, lần này em sẽ đấu với anh ta tới cùng."
Hắn ôm cô, đồng ý nhưng vẫn nhắc nhở: "Đừng để bản thân mình nguy hiểm, mọi thứ còn lại anh đều đồng ý với em."
Danh sách chương