Từ Khiêm nghe theo mệnh lệnh, đi nói mé mé với Tử Nguyệt.

"Nói vậy có thể Vũ Nghiêm chưa từng làm gì Vũ Mây hả?" Tử Nguyệt vừa ăn trái cây vừa gặng hỏi lại Từ Khiêm.

Anh lau lau mồ hôi, làm bộ căng thẳng nói: "Đúng vậy, làm gì có chuyện làm xong mà không nhớ?"

"Vậy cái thai của cô ta thì sao?" Thật ra cô cũng từng suy nghĩ qua, a Lực có dính líu đến chuyện này.

Cha của cô lại là cha ruột của Vũ Mây, còn cô chỉ là con cơ của bọn họ. Năm xưa họ muốn Vũ Nghiêm chết để chiếm đoạt mọi thứ thuộc về hắn, lần này chắc vẫn còn đang nuôi nấng mục đích ấy chứ? "Cô có muốn xét nghiệm ADN không, có thể làm được trong lúc mang thai đấy." Anh gợi ý.

"Không cần đâu, tôi có cách khiến cô ta tự khai ra."

"Cách gì." Từ Khiêm tò mò hỏi.

"Anh cứ chờ xem."

Từ Khiêm gãi gãi đầu, hai vợ chồng này đúng là giống nhau, đường tắt không đi mà cứ thích đi đường vòng...

*

Tử Nguyệt chạy đến phòng làm việc của Vũ Nghiêm gây rối, cô nhào vào lòng hắn không cho hắn làm việc.

Dường như đã quá quen với việc cô sẽ làm nũng như vậy, hắn vẫn bình tĩnh không có một tia dao động trên gương mặt.

"Ông xã..." Giọng ngọt như đường, giống rót mật vào tai.

Vũ Nghiêm nhìn cô, hắn ngừng tay đang đánh máy tính.

Cô vòng tay ôm cổ hắn, nũng nịu dụi dụi vào lòng hắn.

"Hôm qua còn chưa thỏa mãn em sao?" Hắn đặt tay ở vòng eo con kiến khẽ xoa nắn.



"Thoả mãn rồi, chỉ có điều em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì, nói chuyện với anh không cần vòng vo." Chỉ cần cô muốn, hắn sẽ tình nguyện hiến dâng.

Tử Nguyệt vẽ vòng tròn trên vòm ngực hắn, cô nói: "Anh cho người tung tin anh sẽ cho em toàn bộ tài sản của anh đi."

"Bây giờ chẳng phải đều là của em sao?" Hắn nhướng mày hỏi.

"Em muốn Vũ Mây nghe thấy, muốn dụ cô ta chui đầu vào rọ."

"Em muốn làm gì thì sai Bạch Lâm đi làm cho em, không cần thông qua ý anh. Ngoan, để anh làm việc chút. Đừng quậy anh nữa, công việc mà không xong anh sẽ không nuôi nổi em đâu."

"Ông xã thật tốt, hôn hôn anh một cái."

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước đậu lên môi hắn, cô định rời ra thì đã bị hắn ghị gáy hôn sâu. Tử Nguyệt không hề từ chối, biết hắn muốn hôn liền phối hợp vô cùng ăn ý.

Nụ hôn yêu chiều nay mang theo bao nhiêu ý tứ. Vũ Nghiêm bế cô đặt lên bàn, hắn thở hổn hển hôn dọc từ gò má xuống xương quai xanh khiêu gợi.

Tử Nguyệt đẩy hắn ra, cô quyến rũ hỏi: "Anh nói không làm việc sẽ không nuôi nổi em mà?"

"Nhanh chút, anh thật sự nhiều việc lắm."

Thế nào là nhanh?

Tử Nguyệt nằm ở trên giường ngủ trưa, còn hắn đang tập trung gõ laptop. Hắn hành cô đến mức cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, cơm nước cũng không xuống giường ăn nổi. Giống như bị rút cạn tinh lực, hiện tại Tử Nguyệt chỉ muốn ngủ.

Hắn được ăn no, tỏ ra rất sảng khoái, làm bao nhiêu việc cũng không thấy mệt.

*

Tin tức Tử Nguyệt lấy tài sản rồi đồng ý rời khỏi nhà đã lọt tới tai Vũ Mây. Cô ta lập tức về nhà, làm ầm cả lên.

"Chẳng phải cô nói cô cam tâm tình nguyện sao? Tôi chỉ lấy tài sản không lấy Vũ Nghiêm của cô mà?"

Tử Nguyệt thưởng trà, nhàn nhạt nói.



Đối diện với một cô bé đang tức giận, cô chẳng mảy may để ý.

Vũ Mây trừng mắt lên, quát: "Cô dựa vào đâu mà lấy hết tài sản? Đó là tài sản của Vũ Nghiêm làm lụng vất vả mà có."

"Tôi sinh con cho anh ấy cũng vất vả không kém. Bây giờ cô tới đòi người, tôi chỉ có thể uất ức lấy tài sản mà thôi." Tử Nguyệt tỉnh bơ đáp.

"Tử Nguyệt cô đừng hòng, tôi sẽ không cho cô được như ý nguyện đâu."

Nói xong Vũ Mây tức giận rời khỏi Vũ gia, chiêu lần này của cô muốn đánh rắn động cỏ. Dụ kẻ chủ mưu lộ diện, có như vậy coi mới tương kế tựu kế diệt sạch bọn chúng được.

A Lực nói đúng, cô giỏi tính toán, bởi vậy họ mới muốn lợi dụng cô.

Từ Khiêm thấy Vũ Mây bỏ đi thì cũng cảm giác được rất kỳ lạ, bình thường cô ta đâu có dịu dàng như vậy, kiểu gì cũng nhảy đổng lên một trần mà? Trong quá khứ cô ta đã từng cầm dao dí Tử Nguyệt ra khỏi nhà.

Êm đềm quá, anh hơi thắc mắc, lại có cảm giác như cô ta sẽ còn trở lại.

"Tử Nguyệt cô có cảm thấy Vũ Mây rất lạ không?"

"Lạ gì đâu, tức quá nên về nhà suy nghĩ thêm đó mà." Cô cười cười đáp.

"Không đúng, với tính tình của cô ta ít nhiều cũng phải nhào tới đánh cô mấy cái đó chứ?"

Tử Nguyệt phì cười, vì cô ta không đánh cô nên Từ Khiêm cảm thấy tiếc nuối à?

"Tôi đến tìm Vũ tiên sinh."

Vương Triết Nam bước vào trong nhà, bộ dạng lạnh nhạt giống hệt lúc trước. Nhìn thấy cô, đôi mắt của anh khẽ xao động, nhưng rất nhanh đã che giấu đi mọi thứ.

"Ồ khách quý tới nhà à, để tôi đi thông báo." Từ Khiêm co giò chạy lên thư phòng.

Lúc này chỉ còn cô và anh, Tử Nguyệt không nói gì, im lặng uống trà.

Vương Triết Nam thì khác, anh mở miệng trước: "Em sống tốt chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện