Thẩm Vân Hề ngồi trước bàn học, cô mới làm xong một đề tiếng Anh, lúc vừa ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ thì sắc trời đã tối đen.
Bóng đêm mịt mờ, yên tĩnh không tiếng động khiến người ta có một loại cảm giác sợ hãi.
Thẩm Vân Hề ngồi lặng im một lúc lâu, sau đó cúi đầu sắp xếp lại tài liệu học tập trên mặt bàn. Lúc nhìn thấy quyển vở ngữ văn, trên bìa vở viết tuỳ tiện hai chữ — Thành Ngự.
Không hiểu sao có một thứ gì đó nghèn nghẹn nơi lồng ngực cô, giống như xe cộ bị tắc nghẽn trên đường vào giờ cao điểm.
Càng nhìn càng phiền nên Thẩm Vân Hề hạ quyết tâm, dứt khoát cầm quyển vở và đi đến trước cửa phòng Thành Ngự, sau đó nhanh chóng gõ hai cái lên cửa.
“Vào đi.”
Thẩm Vân Hề vặn tay nắm cửa, Thành Ngự đang đứng trước cửa sổ, cầm khăn lông để lau nước trên tóc.
Lúc nghe thấy tiếng vang, động tác trên tay Thành Ngự hơi dừng lại, cậu xoay người, nụ cười trên gương mặt đẹp trai mang theo vẻ hứng thú.
“Lại có bài không làm được?”
Thẩm Vân Hề đứng yên tại chỗ —
Thành Ngự… Thành Ngự đang cởi trần! Lần đầu tiên Thẩm Vân Hề nhìn thấy người khác phái cởi trần, đồng thời cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thành Ngự như vậy.
Thiếu niên với khung xương to lớn, vai rộng eo thon, thân hình săn chắc hoàn mỹ. Có thể do tập võ nhiều năm nên cơ bắp ở cánh tay, phần ngực và eo đều cân xứng rõ ràng, cực kỳ quyến rũ. Kết hợp với dung mạo đẹp trai nam tính đã tạo nên một tổng thể hấp dẫn chết người.
Kinh ngạc cùng kinh diễm khiến Thẩm Vân Hề nhất thời không thể rời mắt.
Thành Ngự thấy Thẩm Vân Hề ngây người nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, cậu bèn bước từng bước tới gần cô, khoé miệng cong cong nở nụ cười vui vẻ: “Sao cậu không nói gì? Biểu hiện này của cậu — có phải rất vừa lòng với dáng người của tôi?”
Mặt Thẩm Vân Hề nhanh chóng đỏ bừng, tay chân cô hoảng loạn không biết để đâu cho phải, cô vội vàng đưa vở cho cậu và thúc giục: “Vở của cậu… cậu, cậu nhanh mặc quần áo vào đi.”
Thành Ngự không thèm để ý tới cuốn vở, cậu cầm lấy rồi ném lên trên mặt bàn. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Thẩm Vân Hề, cậu không nhịn được mà nổi lên ý xấu muốn trêu chọc cô.
Thành Ngự đi tới trước mặt người con gái, càng lúc càng tiến sát bên cạnh cô, ngay cả lời nói cũng không hề kiêng dè: “Mới vừa nãy cậu còn nhìn không chớp mắt cơ mà. Thế nào, có phải bây giờ nhìn thấy rõ hơn không?”
Thiếu niên đứng gần trong gang tấc, nhiệt độ nóng bỏng tản ra từ thân trên trần trụi, hai đầu ti nhô lên như muốn chọc vào mắt Thẩm Vân Hề, cô vội cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà màu trắng, mặt càng ngày càng nóng giống như cái lò nướng.
Thẩm Vân Hề không dám đẩy Thành Ngự, cô chỉ biết lùi bước về phía sau.
Nhưng cô lùi một bước thì Thành Ngự đi theo một bước, dần dần Thẩm Vân Hề lùi tới tận cánh cửa, muốn lùi tiếp cũng không thể lùi.
“Cậu tránh ra.” Thẩm Vân Hề dựa lưng vào cửa, cơ thể trần trụi của Thành Ngự chỉ cách cô vài centimet, mà giọng nói của cô thì mỗi lúc một nhỏ, không hề có lực uy hiếp.
Giọng nói ấy giống như làm nũng, giống như xấu hổ và còn hàm chứa cả hờn giận.
Thành Ngự cảm thấy ngứa ngáy tâm can, cậu cũng chưa làm gì, rõ ràng vừa nãy cô ấy còn nhìn không chớp mắt, sao bây giờ lại xấu hổ? Đã thế dáng vẻ cắn môi dưới vừa đáng thương vừa đáng yêu của Thẩm Vân Hề khiến cậu muốn làm chuyện xấu xa.
Thành Ngự chống một tay lên cửa, cả người ép sát vào Thẩm Vân Hề, cậu cúi đầu, hơi thở nóng rực phun lên vành tai cô.
“Không tránh.”
“Cậu… cậu lưu manh!” Thẩm Vân Hề vừa tức vừa xấu hổ. Cô thầm nghĩ hoặc là không làm, nếu đã làm là phải làm đến cùng.
Thế là Thẩm Vân Hề lập tức chống hai tay lên ngực Thành Ngự và ra sức đẩy.
Nhưng mà đẩy không được.
Khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm vào ngực mình, cả người Thành Ngự hơi căng thẳng, nhịp tim tăng tốc một cách vô thức, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng cậu.
Sức lực của Thẩm Vân Hề quá yếu ớt, yếu ớt giống hệt giọng nói của cô.
Nhưng dù giống như thế nào thì Thành Ngự cũng quyến luyến không muốn buông tay.
Thành Ngự giữ chặt bàn tay đang đặt trên ngực mình, cậu tiến lại gần hơn, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa như bút vẽ đang miêu tả hàng mi cong, đôi mắt ướt át, má hồng hây hây, sống mũi dọc dừa, cánh môi căng mọng của thiếu nữ. Cuối cùng lưu luyến dừng lại ở đôi môi anh đào quyến rũ.
“Tôi giở trò lưu manh, vậy cậu đang sờ ngực tôi thì được gọi là gì?”
“…..” Bị hỏi vặn như vậy làm Thẩm Vân Hề nhất thời không biết nói gì, cô chỉ biết tức giận trợn mắt với cậu.
Trước kia Thành Ngự không bắt nạt cô như này. Còn hiện tại, hơi thở nam tính mang tính xâm chiếm quá mức mạnh mẽ, đồng thời còn có sự cám dỗ tiềm ẩn, điều này khiến Thẩm Vân Hề hoảng loạn.
Xúc cảm nóng rực dưới tay lại không hề biến mất, nó chỉ càng làm cô thêm xấu hổ… xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.
Thẩm Vân Hề thẹn quá thành giận, cuối cùng tự lẩm bẩm:
“Nếu cậu còn như vậy… tớ, tớ còn sờ nữa…”
Thành Ngự nghe rất rõ ràng, cậu thấp giọng cười rồi cúi đầu kề sát bên vành tai đỏ rực của thiếu nữ và nói một câu.
Giọng nói trầm trầm từ tính cực kỳ dễ nghe truyền tới tai Thẩm Vân Hề.
“Sờ soạng ngực tôi thì chính là người của tôi.”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง