Thẩm Vân Hề đi chưa tới một phút đồng hồ, lúc quay lại phòng để đồ đã không thấy người đâu, có lẽ Thành Ngự đi vệ sinh. Cô cũng không để ý đến cậu ta, chỉ cúi đầu tập trung lau bàn ghế.
Sau khi lau sạch sẽ, Thẩm Vân Hề đang định đi ra ngoài nhìn xem Thành Ngự đã quay lại hay chưa, nhưng cô vừa xoay người đã thấy cậu ta đứng dựa người vào cửa, hai tay đút túi quần, đầu hơi cúi.
Thành Ngự thật là cao! Còn chưa đứng thẳng người mà đỉnh đầu chỉ cách khung cửa phía trên có một đoạn ngắn.
Đôi chân vừa dài vừa thẳng trong chiếc quần màu xám trắng, một chân cậu ta đứng thẳng, một chân hơi co lên tạo thành góc tù. Gương mặt góc cạnh với xương quai hàm quyến rũ, vừa điển trai lại nam tính. Nhìn từ trên xuống dưới, cả người cậu không hề có khuyết điểm.
Tiếng động nhỏ phía sau biến mất, Thành Ngự quay đầu lại, ánh mắt hai người vô tình giao nhau. Thẩm Vân Hề lập tức phản ứng lại, hai tay cầm theo cái ghế rồi nói với Thành Ngự: “Tớ xong rồi.”
Thành Ngự lười biếng đứng thẳng người, cậu bước nhanh về phía Thẩm Vân Hề, sau đó vươn tai phải về phía cô.
Thẩm Vân Hề giật mình, nhưng cô cũng hiểu ý Thành Ngự muốn gì, “Cậu bê giúp tớ cái bàn là được rồi.” Thẩm Vân Hề hơi dừng lại, cô đang định nói cảm ơn thì bị câu nói của Thành Ngự làm cho lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng.
“Cậu nói nhiều quá.”
Lần đầu tiên bị người ta nói rằng mình “nói nhiều”, Thẩm Vân Hề bỗng ngây người như phỗng.
Giọng điệu nhàn nhạt của Thành Ngự hiển nhiên không muốn nhiều lời, cậu trực tiếp lấy lại chiếc ghế từ tay Thẩm Vân Hề rồi úp lên mặt bàn, sau đó bê cả bàn cả ghế đi ra ngoài phòng.
Thiếu niên thường có sức lực khoẻ, cậu mới vừa cầm vào chân ghế đã khiến Thẩm Vân Hề phải buông ra hai tay.
Động tác của Thành Ngự rất nhanh, cậu đi ở phía trước, Thẩm Vân Hề muốn đuổi theo nhưng khổ nỗi sải chân của cậu ta quá dài, mới đi được vài bước mà Thẩm Vân Hề đã bị thụt lại phía sau, dù cô có đi nhanh cũng không đuổi kịp.
Thẩm Vân Hề nhìn theo bóng dáng Thành Ngự, lời “cảm ơn” ấp ủ từ nãy đến giờ vẫn ngập ngừng ở đầu lưỡi, dường như nó đang muốn tìm thời cơ thích hợp để đi ra khỏi miệng.
Thành Ngự đi vào lớp học từ cửa sau, cậu đặt bộ bàn ghế vào chỗ trống, còn tiện tay bỏ cái ghế xuống cho Thẩm Vân Hề.
Mọi người trong lớp đang hi hi ha ha nói cười, thấy Thành Ngự bê bộ bàn ghế vào lớp thì tất cả đều im lặng, ai cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thành Ngự.
Đang lúc bọn họ định phát huy sức tưởng tượng của mình thì trong tầm mắt xuất hiện một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc ngắn, trên người là chiếc áo màu trắng cùng chân váy xoè. Nữ sinh bước vào lớp, cuối cùng ngồi xuống trước bàn mà Thành Ngự vừa kê.
Lớp số 31 có học sinh mới, hơn nữa còn là một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp —ban khoa học tự nhiên lại có thêm một hoa khôi!
Trong đầu mọi người tự động đưa ra kết luận này, ai nấy đều nhẹ nhàng xoay đầu nhìn không chớp mắt vào Thẩm Vân Hề. Một lúc lâu sau, phòng học mới khôi phục vẻ ồn ào ban đầu, mọi người lại bắt đầu chụm đầu ghé tai trò chuyện rôm rả.
Thẩm Vân Hề có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí khác thường và ánh mắt tò mò của mọi người trong lớp, cô mím chặt môi, ép chính mình không để ý đến xung quanh.
Vì chưa được phát sách mới, Thẩm Vân Hề lấy sách giáo khoa lớp 11 từ trong cặp sách ra xem. Bỗng nhiên phía sau lưng cô bị một đồ vật gì đó chọc vào, Thẩm Vân Hề hơi nghiêng người, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía sau.
“Này, cậu vừa mới chuyển đến hả? Tớ tên là Hà Hủ, cậu tên gì?”
Giọng nói của Hà Hủ mềm mại dễ nghe, khuôn mặt mang theo ý cười thân thiện.
Đây là người đầu tiên chủ động nói chuyện với mình nên Thẩm Vân Hề cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Tớ tên là Thẩm Vân Hề, tớ từ thành phố Ninh chuyển tới đây.”
Bạn học mới có làn da rất trắng, khuôn mặt tròn tròn với đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc cười rộ lên trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Những điều này giúp tăng thêm độ thiện cảm về Thẩm Vân Hề trong lòng Hà Hủ, nụ cười trên khoé môi cô cũng sâu hơn, “Thẩm Vân Hề — tên cậu rất êm tai, người cũng đẹp, khuôn mặt lại càng đáng yêu.”
Hà Hủ khen thẳng thắn như vậy khiến Thẩm Vân Hề nhất thời không biết nói gì, cô ngượng ngùng cười cười: “Cậu cũng rất xinh, tên cũng dễ nghe.”
“Miệng cậu cũng ngọt lắm.” Hà Hủ cười đến nỗi hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
“Lúc trước cậu ngồi bàn đầu phải không? Ngại quá, tớ chiếm mất chỗ của cậu.”
“Không sao, tớ vốn dĩ không muốn ngồi bàn đầu. Rõ ràng tớ không hề thấp, vậy mà thầy giáo lại bắt tớ ngồi đầu… Nhưng có lẽ do lớp khoa học tự nhiên ít nữ sinh, cho nên thầy giáo đều sắp xếp cho mấy đứa con gái bọn mình ngồi phía trước.”
Thẩm Vân Hề nhìn xung quanh một vòng rồi gật đầu nói: “Ừm, tớ thấy lớp mình như này vẫn thuộc dạng nhiều nữ sinh đó. Nữ sinh trong lớp cũ của tớ chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Có lớp bọn mình là nhiều thôi, còn các lớp khác thì rất ít.”
Hai người trò chuyện được một lúc thì thầy chủ nhiệm bước vào lớp lần thứ hai, ông ra hiệu cho cả lớp trật tự rồi bảo Thẩm Vân Hề đi lên tự giới thiệu bản thân.
Haizzz…vẫn không thể chạy thoát thông lệ rườm rà này.
Thẩm Vân Hề đi lên bục giảng, cô hơi khom lưng chào mọi người.
“Chào mọi người, tớ tên là Thẩm Vân Hề, rất vui khi được gặp mọi người.”
Thẩm Vân Hề trở về chỗ ngồi, mọi người trong lớp gần như hoá đá—
Chỉ… chỉ nói có vậy thôi hả? Bạn học mới cũng kiệm lời quá đó!
Không phải là Thẩm Vân Hề không biết nói gì, chẳng qua cô không thích nói mấy lời khách sáo. Đáng lẽ cô còn không định nói câu cuối cùng kia, nhưng ngẫm thấy mình mà nói có hai câu thì cộc lốc quá, cho nên cô mới nói thêm một câu.
Học sinh mới giới thiệu xong, thầy Trần giao nhiệm vụ cho cả lớp cùng nhau quét dọn phòng học.
Bảng đen, bục giảng, cửa sổ, nền lớp học… lớp phó lao động phân công nhiệm vụ cho từng người, mọi người bắt đầu ồn ào cùng nhau dọn dẹp.
Ngày khai giảng luôn có những chuyện vặt vãnh phải làm, ví dụ như vệ sinh, ví dụ như lấy sách, hoặc ví dụ như họp lớp…v..v..
Bởi vậy mà buổi sáng không cần học.
Không phải học nên thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nghênh đón ánh mặt trời chói chang của buổi trưa.
Học sinh ăn chơi lười nhác hơn một tháng, sau một buổi được hoạt động gân cốt thì đến buổi chiều là ai ai cũng héo như tàu lá chuối.
Chuông tan học vừa reo, tốp ba tốp bốn nam sinh nhanh chóng lao ra khỏi phòng học, tốc độ và khí thế kia như kiểu muốn đi đánh lộn. Suy nghĩ của đám nam sinh ấu trĩ này rất đơn giản —đó là đua tốc độ. Ai chạy ra ngoài cổng trường đầu tiên thì người đó có thể hếch mặt oai xi lô cả buổi, ngay đến lông tơ toàn thân cũng dựng lên đầy đắc ý.
Chỉ cần tới lúc gần tan học, đám nam sinh sẽ nhanh chóng cất hết các thứ vào trong cặp, trên mặt bàn chỉ còn độc một quyển sách để giả vờ giả vịt, ánh mắt thì nhìn chằm chằm từng giây trôi qua trên đồng hồ hoặc điện thoại di động.
Trước khi tiếng chuông tan học vang lên, bọn họ đều đã làm tốt động tác chuẩn bị. Đương nhiên việc cất cánh có thành công hay không còn phụ thuộc vào việc giáo viên có câu giờ hay không, gặp phải lúc giáo viên dạy quá giờ thì bọn họ chỉ còn nước đứng ngồi không yên, nhấp nhổm sốt ruột như mấy con khỉ đít đỏ.
Giờ tan học luôn có rất nhiều học sinh. Trên hành lang, cầu thang rồi trên đường cái… có thể nói là biển người tấp nập, chen chen chúc chúc.
Thẩm Vân Hề nhìn mấy nam sinh chống tay lên bàn bật nhảy ra khỏi chỗ ngồi, sau đó co giò chạy ra khỏi biển người thì trong lòng thực sự hâm mộ.
Với cô thì nơi đông người rất khó chịu.
Hiện tại là năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn giống như một quả cầu lửa rơi về phía Tây, lượng nhiệt toả ra không nhiều lắm nhưng bầu không khí vẫn nóng bức như cũ.
Ba người Thành Ngự, Hạng Cần và Trần Tư Duy dạo bước trên đường cái. Tuy bọn họ ra sớm nhưng hiện tại có không ít học sinh đi bộ trên đường, đa số đều là nam sinh. Đi phía trước ba người có mấy nam sinh kề vai sát cánh, bọn họ ồn ào nói chuyện, giọng điệu khoác lác xen lẫn tiếng cười ngả ngớn.
“Gương mặt kia xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng mà ngực quá nhỏ.”
“Bố khỉ, cậu đã được sờ đâu mà biết…”
“Ông đây đi qua vạn bụi hoa, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên thấu qua lớp quần áo… chẳng lẽ còn không biết được hay sao?”
“Ha ha ha…
“……”
Hạng Cần nghe được lời này liền lắc đầu, tên Phương Lý kia lại bắt đầu khoác lác, lời nói còn buồn nôn, ngay bản thân cậu là con trai mà cũng nghe không nổi.
Nhóm người kia đi càng lúc càng xa, nội tâm thích hóng hớt của Hạng Cần đã sớm ngo ngoe rục rịch, tay cậu khoác lên bả vai Thành Ngự rồi cười hì hì nói: “Anh Ngự, vừa nãy cậu có nghe thấy gì không, thằng nhãi Phương Lý kia nhớ thương hoa hậu giảng đường của cậu đó.”
Thành Ngự hất tay Hạng Cần ra khỏi vai mình, mắt vẫn nhìn thẳng: “Liên quan gì tới tôi. Cậu lại ngứa đòn à?”
“Không phải vì tôi quan tâm cậu hay sao!”
Thành Ngự quay đầu sang và nói: “Ngày nào cũng thấy cậu ồn ào. Cậu là đàn ông, nếu thích cậu ta thì theo đuổi đi, sao cứ gán ghép sang cho tôi làm gì?”
“Không có, tôi không thích cậu ta.” Hạng Cần vội vàng xua tay phủi sạch quan hệ, “Tôi biết cậu nhìn ai cũng thấy chướng mắt, sau này tôi sẽ không bao giờ nhắc đến mấy hot girl trước mặt cậu nữa.”
Hạng Cần im im được một lúc, nhưng lát sau mồm miệng đã không thể an phận, cậu liếc mắt nhìn Thành Ngự và Trần Tư Duy đang đi ở bên cạnh, sau đó giả vờ như tự nói chuyện một mình: “Học sinh mới chuyển đến ngày hôm nay đúng là một loli xinh đẹp. Cô ấy giới thiệu rất vui khi được làm quen với chúng ta, vậy mà tôi lại không thấy cô ấy vui vẻ chút nào… Nhìn thì rõ đáng yêu, nói chuyện lại không hề có tí cảm xúc, sự tương phản này khá là dễ thương.” Hạng Cần vừa nói vừa nhớ lại dáng vẻ của cô bạn loli, cậu không nhịn được mà cười rộ lên.
Từ trước đến nay, Trần Tư Duy không có hứng thú với mấy đề tài liên quan đến nữ sinh. Thành Ngự tuy không nói gì, nhưng trong đầu lại nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước…
Hôm ấy vừa ăn cơm xong, Thành Ngự đang định về phòng thì mẹ đột nhiên gọi cậu lại, mẹ nói bạn thân của mẹ vì công việc nên cả hai vợ chồng bị điều đi Bắc Kinh, bọn họ nhờ chăm sóc con gái khoảng một năm, hai ngày nữa sẽ đưa con gái đến đây.
Cô bạn kia không chỉ chuyển tới trường cậu đang học, mà còn học cùng lớp với cậu. Đã thế mẹ dặn cậu sau này phải quan tâm chăm sóc cô bạn nhiều một chút.
Lúc ấy cậu đã nói gì nhỉ?
À lúc ấy cậu đã hỏi: “Sao bố mẹ cậu ấy không cho cậu ấy ở nội trú?”
Mẹ cậu nói bố mẹ cô bạn không yên tâm, hơn nữa mẹ cậu cũng cảm thấy để một cô gái trọ ở trường không được tốt cho lắm.
Sau đó Thành Ngự cũng không nói gì nữa. Nhưng khi nằm trên giường, nghĩ đến hai hôm nữa sẽ có một người xa lạ xâm lấn lãnh địa của cậu, đã thế còn là một cô gái ồn ào lắm chuyện thì trong lòng cậu lại thấy buồn bực.
Thật ra bố mẹ cô bạn có thể đưa cô bạn cùng đến Bắc Kinh cơ mà?
Tuy nhiên Thành Ngự cũng không để ý quá nhiều đến chuyện này, nếu cứ để ý thì cậu không khác gì kẻ nhỏ nhen ích kỷ.
Ở thì ở, một năm mà thôi!
Thành Ngự lại nhớ tới sáng nay, lúc dẫm phải chân Thẩm Vân Hề, cậu vừa cúi đầu thì thấy đầu nhỏ đen đen tròn tròn của cô bạn chỉ cao đến bả vai mình.
Lùn như quả bí nhưng lại không làm người ta chán ghét.
***
Câu chuyện nhỏ đáng yêu:
Thẩm Vân Hề: Lùn thì liên quan gì đến cậu, tôi ăn cơm nhà cậu à?
Thành Ngự: Cậu chắc chắn không ăn cơm nhà tôi?
Thẩm Vân Hề chớp chớp mắt dễ thương: Tuy tớ lùn nhưng mà tớ đáng yêu~~
Máu mũi Thành Ngự chảy ròng ròng…