Tiếng khóc nức nở vang vọng trong xe taxi.

“Con bé này, khóc cái gì.” Vành mắt Tố Anh cũng hồng hồng, cô vươn tay vỗ lưng Thẩm Vân Hề rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt con gái, “Ngoan nào, không khóc nữa. Khóc nữa là xấu gái lắm.”

“Mẹ gầy quá.” Thẩm Vân Hề vừa lau nước mắt vừa khịt mũi, giọng nói khàn khàn do khóc nhiều.

“Sao bố mẹ không nói cho con biết, thời gian qua con chẳng hay biết gì…” Nghĩ đến bệnh tình của bố, Thẩm Vân Hề lại không nhịn được mà rơi nước mắt, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.

Tú Anh thu lại cảm xúc, cô mỉm cười an ủi con gái, “Con đừng lo lắng, không phải bố đang bình phục rồi sao. Đôi mắt xinh đẹp này đừng để bị sưng, tí nữa bố con nhìn thấy thì thân thể lại không thoải mái…”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Tố Anh đương nhiên hiểu rất rõ con gái mình.

Thẩm Vân Hề lập tức bị doạ, biểu tình trên mặt cô cứng đờ. Giây tiếp theo, cô vội vội vàng vàng lau nước mắt rồi điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt.

Mẹ Thành và Tố Anh nhìn hành động đáng yêu của Thẩm Vân Hề thì không nhịn được cười, bầu không khí ảm đạm trong xe cũng dần tiêu tan.

Tố Anh không hề nói dối con gái, tình trạng hiện tại của chồng cô đã khá hơn nhiều.

Bệnh tình chuyển hướng xấu nhưng chưa đến mức xấu nhất, bắt buộc phải nhanh chóng cắt bỏ khối u, chẳng qua quá trình trị liệu rất đau đớn, không khác gì tra tấn… cũng may mà phát hiện sớm.

Thẩm Vân Hề hỏi vô cùng tỉ mỉ, dù mẹ nói đã không sao nhưng cô vẫn thấp thỏm bất an.

Hơn nữa mẹ cô còn gầy hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn phải già đi vài tuổi.

Đối với người bệnh mà nói thì đau đớn chính là tự mình, tra tấn lại là người thân, nhất là mỗi đêm thức trắng coi chừng người bệnh.

Khi biết được bố mẹ thuê phòng để ở, Thẩm Vân Hề lại lo lắng hỏi trong nhà còn tiền không, liệu có đủ tiền chữa bệnh cho bố hay không. Cô còn âm thầm tính toán sẽ đi làm thêm vào hai tháng nghỉ hè để phụ giúp bố mẹ.

Thật ra Thẩm Vân Hề không cần lo lắng nhiều như thế, nhà họ Thẩm tuy không phải trâm anh thế phiệt nhưng cũng thuộc dạng gia đình giàu có. Chẳng qua công việc của Tú Anh và chồng không phát triển ở Bắc Kinh, mà việc trị liệu phải ưu tiên hàng đầu nên bọn họ không rảnh để đi mua nhà.

Bệnh tình được khống chế, nhưng bọn họ phải ở lại Bắc Kinh gần một năm vì khi khám định kỳ thì phát hiện ra khối u, chính vì vậy phải nằm viện để phẫu thuật. Quá trình trị liệu tốn thời gian lại đau đớn, cũng may sau khi kết thúc thì thân thể không còn vấn đề gì đáng lo, chỉ cần điều dưỡng là được.

Khi thấy bố chậm rãi ra ngoài đón mình, Thẩm Vân Hề khiếp sợ, bước chân cô lập tức dừng lại, không dám tiến lên trước. Sau khi thấy rõ người kia đúng là bố mình, cô vội vào chạy tới.

“Bố!”

Thẩm Vân Hề cẩn thận đỡ bố, đồng thời kiên trì muốn đưa ông về phòng, lo lắng ra tới ngoài miệng biến thành tức giận nên cô không ngừng nói: “Sao bố lại ra ngoài này? Mau mau mau, con đưa bố về phòng nằm……”

“Không sao, không sao, bố đã khoẻ rồi… Ơ con bé này, bố còn chưa chào hỏi cô Thành của con…”

Thẩm Vân Hề mắt điếc tai ngơ, đến khi thấy bố nằm xuống giường thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng buông xuống.

Sắc mặt bố Thẩm tái nhợt, cả người gầy đi trông thấy, quần áo giống như mặc nhầm size, nhìn không hề có sức sống.

Bố mẹ đều gầy không ra hình người, trong lòng Thẩm Vân Hề càng nặng nề.

Nghe tiếng nói chuyện của ba người trong phòng, Thẩm Vân Hề hoang mang lo sợ không biết nên làm gì.

Từ lúc gặp lại bố mẹ, tâm trạng Thẩm Vân Hề luôn uể oải không vui. Thành Ngự gửi mấy tin nhắn đến nhưng cô không hề trả lời, thậm chí còn tắt luôn nguồn điện thoại.

Khi Thành Ngự biết được chuyện mẹ và Thẩm Vân Hề đi Bắc Kinh vì việc của cô chú Thẩm từ bố mình, cậu vội vàng gọi điện cho Thẩm Vân Hề.

Thấy điện thoại báo thuê bao, Thành Ngự đã biết có gì đó không đúng, cậu không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức gọi điện cho mẹ để hỏi về tình huống của Thẩm Vân Hề.

Thành Ngự quá nôn nóng, chỉ vì xúc động trong phút chốc mà làm bại lộ mối quan hệ không bình thường của hai người.

Mẹ Thành thấy con trai để tâm tới Thẩm Vân Hề như vậy, sắc mặt cô lập tức nghiêm túc, cô muốn con trai thành thật khai báo mọi chuyện.

Thành Ngự cũng không có ý định giấu giếm, hơn nữa cậu còn bảo vệ người trong lòng: “Con theo đuổi cậu ấy trước, mẹ đừng hỏi gì Vân Hề, con sẽ nói rõ với mẹ sau…”

….

Từ hôm ấy cho tới mấy ngày sau, điện thoại của Thẩm Vân Hề đều không liên lạc được.

Kể cả khi cô trở về thành phố Ninh, điện thoại vẫn trong trạng thái như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện