Kết thúc tiết tự học buổi tối, vừa về đến nhà thì mẹ Thành đã nhiệt tình hỏi Thẩm Vân Hề có muốn ăn khuya hay không, Thẩm Vân Hề nói hết nước hết cái mới khiến mẹ Thành tin cô ăn rất ít, thật sự không đói bụng.
Mỗi ngày đều phải đối phó với sự chăm sóc nồng nhiệt của mẹ Thành, Thẩm Vân Hề không biết phải làm sao, nhưng trong lòng cô lại dạt dào ấm áp như được chìm đắm trong nắng sớm mùa hè.
Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Vân Hề dựa người vào thành giường, cô vừa mới cầm vào điện thoại để chuẩn bị nghe đối thoại tiếng Anh thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Vân Hề xuống giường rồi đi ra mở cửa —
Là Thành Ngự!
Thành Ngự uể oải đứng dựa người vào khung cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lười biếng nghiêng đầu nhìn vào trong. Khi ánh mắt vô tình chạm phải nơi đầy đặn cao ngất sau lớp vải dệt, cậu nhanh chóng di chuyển tầm mắt đến khuôn mặt cô gái nhỏ.
Đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Thẩm Vân Hề có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt và lông mày của Thành Ngự — con ngươi đen bóng như phát sáng, đuôi mắt sắc nét hẹp dài, khi cậu rũ mắt nhìn khiến người ta có cảm giác sắc bén sâu lắng; mà phía trên là hàng mày rậm như kiếm, đen như mực, làm nổi bật vẻ nam tính mạnh mẽ.
Thẩm Vân Hề đứng cạnh cửa, cô dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn của mình rồi nghi ngờ hỏi: “Cậu có chuyện gì à?”
Thành Ngự vẫn nghiêng người dựa thân lên khung cửa, cậu nâng tay phải, đưa quyển bài tập ngữ văn tới trước mặt Thẩm Vân Hề.
“Cái gì vậy?”
“Không phải cậu nói muốn cảm ơn tôi sao?” Thành Ngự nhướn mày, tay đung đưa quyển bài tập, “Giáo viên cho bài tập về nhà, cậu làm đi.”
Thẩm Vân Hề lẳng lặng đứng tại chỗ, cô không nói, cũng không vươn tay ra nhận.
“Không muốn?”
Thẩm Vân Hề cau mày, cô do dự nói: “Không phải…”
Thành Ngự thu tay về, tay kia thì đút túi quần, cậu cúi đầu nhìn Thẩm Vân Hề, dáng vẻ giống như chăm chú lắng nghe.
Thẩm vân Hề mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cô cực kỳ nghiêm túc nói: “Làm như vậy là không được.”
Vì mẹ Thành đối xử rất tốt với cô, nên cô tiếp tục khuyên bảo Thành Ngự:
“Tớ có thể giúp cậu làm chuyện khác, nhưng giúp cậu làm bài tập là hại cậu. Cậu đừng khinh thường môn ngữ văn, nó rất quan trọng trong mỗi kỳ thi.”
Dáng vẻ nghiêm trang của Thẩm Vân Hề làm Thành Ngự bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt nam tính mang theo ý cười khiến cậu càng đẹp trai hơn.
“Cậu ngốc à?” Thành Ngự cầm quyển vở gõ nhẹ lên đỉnh đầu Thẩm Vân Hề, sau đó ném quyển vở vào trong lòng cô.
Thẩm Vân Hề vươn đôi tay ra đón theo bản năng.
“Cậu yên tâm, dù không làm bài tập thì tôi vẫn có thể thi tốt.” Nói xong câu cuối cùng, Thành Ngự đứng thẳng người rồi tiêu sái xoay người trở về phòng.
Trong phòng, Thẩm Vân Hề đứng trước bàn nhìn quyển vở trong tay, cô trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi đặt nó lên bàn.
Thẩm Vân Hề trở về giường và lại một lần nữa cầm lấy điện thoại di động.
Làm bài tập không phải việc gì khó, đặc biệt là viết văn, chẳng qua phải viết chữ nhiều hơn mà thôi.
Thẩm Vân Hề làm xong hết bài tập của mình, sau đó viết… không phải, sau đó sao chép lại đáp án vào vở Thành Ngự, nhiệm vụ lúc này coi như hoàn thành.
Vì sao lại sao chép? Bởi vì cô thấy làm như vậy đỡ lâu la phiền phức, hơn nữa Thành Ngự cũng không có cơ hội bắt bẻ cô.
Thẩm Vân Hề sao sao chép chép mất mấy ngày, nhưng không thấy Thành Ngự tới hỏi hay thúc giục.
Buổi tối, cô quyết định chủ động tìm cậu.
Đi đến trước cửa phòng Thành Ngự, Thẩm Vân Hề giơ tay gõ hai cái lên cánh cửa. Nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “vào đi”, cô mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Đập vào mắt Thẩm Vân Hề là bóng lưng rộng lớn của thiếu niên, cậu hơi cúi đầu, tay phải cầm bút viết nhanh chóng lên trang giấy, dáng vẻ lúc này của cậu vô cùng tập trung.
Thẩm Vân Hề do dự không biết có nên lên tiếng hay không.
Thành Ngự giải xong một đề mới ngẩng đầu ra khỏi đống sách vở. Cậu ngồi trên ghế, mũi chân nhấn xuống đất để lấy đà xoay người ra hướng cửa.
Thấy quyển vở trong tay Thẩm Vân Hề, Thành Ngự nhếch môi hỏi: “Cậu làm xong rồi?”
“Ừm.”