Hà Hủ ở trong ký túc xá của trường, còn nhà của những nữ sinh cùng lớp khác đa phần đều nằm ngược hướng với nhà Thành Ngự.

Tuy có một nữ sinh về cùng với Thẩm Vân Hề, nhưng cô bạn ấy đi chung có nửa đoạn đường, vì thế hơn nửa lộ trình về nhà chỉ có một mình cô.

Tự mình đi nhiều ngày như vậy, Thẩm Vân Hề đã rất quen với đoạn đường này, đồng thời cũng đã quen đi một mình.

Muốn về nhà thì nhất định phải đi qua đoạn đường vắng vẻ ít dân, cho nên sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, ngoại trừ tốp năm tốp ba học sinh thì đoạn đường này rất ít người qua lại.

Đèn đường được thắp sáng, tuy nhiên công viên bên cạnh lại hơi tối.

Lúc này trời cũng đã muộn, trong công viên lập loè ánh đèn và thưa thớt người đi dạo. Bốn phía công viên được bao quanh bởi cây cối và hoa cỏ, những chùm đèn màu lam nhạt được đặt cách xa nhau, ánh sáng mập mờ khiến không gian xung quanh càng thêm u ám.

Thẩm Vân Hề ôm mấy quyển sách trước ngực, cô rảo bước thật nhanh, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía.

Từ nhỏ Thẩm Vân Hề đã được giáo dục cẩn thận nên ý thức về an toàn rất mạnh mẽ, lên cấp hai cô còn được học một năm Tae Kwon Do. Tuy không quá giỏi nhưng cũng coi như có “món nghề” phòng thân, tay chân linh hoạt có lực, không đến nỗi yếu ớt như liễu rủ trước gió.

Cuối cùng cũng đi qua rừng cây tối đen như mực, Thẩm Vân Hề thoải mái tăng tốc độ bước chân.

Phía đằng xa bỗng có người đang tiến lại gần, Thẩm Vân Hề tưởng người di dạo nên không để ý cho lắm, nhưng người kia càng đi đến gần thì càng có xu hướng muốn lao thẳng về phía cô, đã thế ánh mắt đối phương còn nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Vân Hề giật mình sợ hãi, bước chân tự động chuyển hướng về phía bên phải. Vì nơi này không có đèn đường nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia.

Thấy Thẩm Vân Hề muốn đi đường vòng, hắn ta đột nhiên tăng tốc tới gần. Lần này Thẩm Vân Hề có thể chắc chắn mục tiêu của đối phương chính là mình.

Tốc độ di chuyển của gã đàn ông rất nhanh, trong lòng Thẩm Vân Hề cực kỳ hoảng loạn, cô dùng sách ném về phía ông ta, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.

Bốn bề vắng lặng, gió đêm gào thét trước mặt, phía sau lưng là tiếng bước chân ngày một gần của người đàn ông xa lạ.

Từng bước từng bước, khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp.

Chưa bao giờ Thẩm Vân Hề gặp phải tình huống như này, sự sợ hãi khiến các giây thần kinh trên người cô kéo căng thành một đường thẳng, ngay đến hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cô chỉ biết liều mạng chạy, chạy đến nỗi hai chân có cảm mất hết sức lực.

Thẩm Vân Hề không biết mình đã chạy được bao lâu, liệu đã được một phút chưa? Cô không biết nữa, cô chỉ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, mà người khiến cô sợ hãi đã gần trong gang tấc.

Ngay tại thời khắc cánh tay bị người đàn ông bắt được, một tiếng thét chói tai bật ra ngoài như phá tan cổ họng.

Cơ thể Thẩm Vân Hề phản ứng nhanh hơn ý thức, cô phản xạ tránh khỏi bàn tay của người đàn ông, sau đó giơ chân đá về phía đối phương.

Do hoảng loạn nên Thẩm Vân Hề chỉ đá trúng sườn người kia, hơn nữa chân của cô còn không có lực, không đủ làm đối phương đau đớn. Hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi càng điên cuồng xông tới tóm Thẩm Vân Hề.

Thẩm Vân Hề nhanh chóng né người, lúc chuẩn bị chạy tiếp thì cô mới phát hiện ra hai chân mình đã không còn sức lực. Cô cố gắng chạy thật nhanh, một bước, hai bước…

Mắt thường cũng có thể nhìn ra tốc độ của cô càng ngày càng chậm.

Gã đàn ông lại tới gần, trên gương mặt xấu xí là nụ cười vặn vẹo vì được như ý muốn. Khi hắn tóm được Thẩm Vân Hề thì bất ngờ có một người vội vã chạy tới, người kia giơ chân đạp mạnh vào người gã đàn ông, cùng lúc đó tiếng mắng chửi cũng vang vọng trong gió đêm.

“Mẹ thằng khốn!!!”

Thành Ngự đạp tên biến thái ngã lăn trên mặt đất rồi dừng lại một chút, khi thấy quần áo Thẩm Vân Hề vẫn còn nguyên vẹn, Thành Ngự mới tiếp tục lao tới chỗ hắn ta, cậu điên cuồng đá, điên cuồng đạp, dường như dùng toàn bộ sức lực của bản thân.

Cơn giận dữ như sóng biển cuồn cuộn bao phủ lý trí của Thành Ngự, cậu chỉ biết đá vào người tên kia như một chiếc máy. Không biết đá được bao lâu, mãi đến khi tiếng gọi mang theo nức nở cách đó không xa truyền tới tai mình…

“Thành Ngự—”

Thành Ngự mới bừng tỉnh, cậu dừng lại động tác và quay đầu nhìn về phía sau.

Dưới màn đêm u tối, mái tóc ngắn của cô gái nhỏ rối tung, thân thể run nhè nhẹ trong gió.

Thành Ngự bước nhanh như tên bắn đến trước mặt Thẩm Vân Hề.

“Cậu có sao không?”

Giọng nói của Thành Ngự khàn khàn do lúc nãy mắng người, cổ họng cậu khô khốc, ngoại trừ bốn chữ này, cậu thật sự không biết mình nên nói gì cho phải.

Thẩm Vân Hề nhìn Thành Ngự rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Mấy sợi tóc tán loạn rơi trên gương mặt của Thẩm Vân Hề.

Thành Ngự bước một bước nhỏ lại gần, cậu không nhịn được mà vươn tay vén sợi tóc giúp cô.

Từng sợi, từng sợi đen bóng mượt mà.

Cổ tay Thành Ngự đột nhiên bị giữ bởi lòng bàn tay lạnh lẽo, cậu cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt chưa hết hoảng sợ của người trước mặt.

Thẩm Vân Hề nắm tay Thành Ngự, giọng nói hơi nghèn nghẹn, “Về nhà.”

Thành Ngự trở tay, nắm chặt cổ tay Thẩm Vân Hề.

“Được.”

“Sách ném rồi.”

“Tôi nhặt cho cậu.”

Suốt cả đoạn đường hai người đều yên lặng, Thành Ngự vừa nắm tay Thẩm Vân Hề, vừa giúp cô nhặt mấy cuốn sách mà lúc nãy ném đi.

Về đến nhà, Thành Ngự đặt sách lên trên giá, cậu vừa quay đầu nhìn sang đã thấy Thẩm Vân Hề vội vàng đi đến bồn rửa tay, cô mở vòi nước rồi dùng sức kỳ cọ đôi tay mình, nhất là chỗ cổ tay trái bị tên biến thái kia động vào.

Thành Ngự không yên tâm, cậu đi đến bên cạnh Thẩm Vân Hề. Dưới dòng nước trong vắt, cậu có thể nhìn thấy dấu vết hồng hồng trên cổ tay trắng nõn. Hơn nữa Thẩm Vân Hề còn không ngừng tẩy rửa, dấu vết kia càng hiện lên rõ ràng.

“Đừng rửa nữa.” Thành Ngự bắt lấy tay Thẩm Vân Hề, ngăn lại hành động của cô.

Ánh mắt Thẩm Vân Hề vô hồn nhìn về phía Thành Ngự, sau đó cô cúi đầu nhìn chằm chằm vết ửng đỏ trên cổ tay, miệng lẩm bẩm nói: “Chỗ này bị chạm vào.”

Trong nháy mắt Thành Ngự bỗng nhiên cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể mình rất khó chịu.

Thành Ngự nhẹ nhàng nắm cổ tay Thẩm Vân Hề, năm ngón tay bao trùm toàn bộ vết ửng đỏ, cuối cùng gian nan mở miệng: “Rất sạch sẽ.”

Thẩm Vân Hề cúi đầu, mãi sau mới “ừm” một tiếng.

Cô không dám động đậy, dường như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi khóe mắt.

Thẩm Vân Hề lẳng lặng đứng tại chỗ, toàn thân tản ra hơi thở yếu ớt. Thành Ngự nhớ tới chuyện xảy ra vừa nãy, chỉ mới nghĩ thôi mà nỗi sợ đã dâng trào trong lòng cậu.

Thành Ngự bước lên một bước, cậu vươn tay về phía trước, lòng bàn tay đặt lên gáy Thẩm Vân Hề rồi nhẹ nhàng kéo cô lại gần, để cô dựa vào lồng ngực mình.

Sau đó cậu nhỏ giọng an ủi, âm thanh khàn khàn tràn đầy dịu dàng.

“Đừng sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện