Tiết Hoài Nghĩa luôn miệng nói:

- Hoài Nghĩa hiểu, Hoài Nghĩa thật ngu xuẩn, chủ ý như vậy mà còn phải để Thiên Hậu chỉ giáo, sau khi trở về ta sẽ làm theo chỉ bảo của Thiên Hậu, chỉ mất mấy ngày, Hoài Nghĩa sẽ mang cuốn “Đại Vân Kinh” đến cho Thiên Hậu xem qua.

Võ Tắc Thiên cười lớn, nắm hai má y, nhẹ nhàng hôn một cái, thân thiết mà nói rằng:

- Ngươi thật tốt, ngươi thay trẫm chia sẻ phiền muộn, trong lòng trẫm, đã vui vẻ lắm rồi. Làm có tốt hay không không thành vấn đề, chỉ cần có tâm ý này là được rồi!

Những ngày gần đây, Hoài Nghĩa chưa được Võ Tắc Thiên gọi tới hầu hạ, làm tên trai lơ của Thiên Hậu, y cũng nghiễm nhiên trở thành nam phi tần của vị nữ hoàng vô miện này, không dám chạm vào nữ sắc, với một người đàn ông tinh tráng như y thì thật là quá tàn độc rồi.Võ Tắc Thiên nói những lời mềm giọng này, khiến Tiết Hoài Nghĩa nảy sinh dục vọng, đũng quần của một tên tiểu hòa thượng bỗng dưng bừng bừng, muốn ấn ngay Võ Hậu lên giường.

Nhìn thấy ánh mắt nồng cháy của y, trong lòng Võ Tắc Thiên cũng có chút hứng thú, thân thể bà nhẹ nhàng dựa vào sau, nửa ngồi trên chiếc ghế tựa mềm, khẽ nhắm mắt phượng nghiêng nhìn Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa ngầm hiểu, đang định đứng lên cởi áo nới dây lưng, thì nghe ngoài cửa có người nói:

- Thiên Hậu, Thu Quan Thị Lang Chu Hưng cầu kiến!

Tiết Hoài Nghĩa tức giận nói:

- Bảo y chờ đó!

- Cho y vào!

Võ Tắc Thiên ngồi xuống, sửa lại hai bên tóc mai rối bời, hơi trừng mắt liếc nhìn Tiết Hoài Nghĩa.

Con người có đủ loại dục vọng, không biết là từ lúc nào, ở trong lòng Võ Tắc Thiên, thứ dục vọng khao khát nhất muốn ngừng mà không được chỉ còn lại có ham mê quyền lực. Cho dù bà lúc đó có chút động tình, nhưng bà không phải người bị tình cảm làm cho mờ mắt, càng không phải là một nữ nhân bị trói buộc bởi tình dục, chỉ cần được nghe chuyện quan trọng bà lập tức khôi phục sự khôn khéo và bình tĩnh.

Võ Tắc Thiên trấn an Tiết Hoài Nghĩa đang khó chịu, nói:

- A Sư, ngươi hãy tới hậu điện nghỉ ngơi một chút, Chu Hưng tới là có chuyện quan trọng cần nói.

Tiết Hoài Nghĩa nghe bà nói như vậy, hiểu rằng hôm nay còn có cơ hội khoe sở dục, đổi giận thành vui, liền đồng ý, sải bước vào phía hậu điện.

Võ Tắc Thiên sửa sang lại một chút dung nhan, ngồi thẳng trên án, cầm lên một bản tấu chương, con ngươi uy nghiêm lạnh toát, lại nghiêng nhìn về phía cửa điện. Tiếng bước chân vang lên, một quan viên đi giày gấm đen bước vào cánh cửa cao cao, một thanh âm trong trẻo truyền đến:

- Thần, Thu Quan Thị Lang Chu Hưng, tham kiến Thiên Hậu!

Quan viên mặc một áo quan bào đỏ thẫm, phẩm quan triều Đường, trong các Thị Lang, chỉ có Lại Bộ Thị Lang Tứ Phẩm trở lên, còn các Lại Bộ Thị Lang từ cấp Tứ Phẩm xuống. Qquan Tứ phẩm được mặc bào đỏ thẫm. Chu Hưng là Hình Bộ Thị Lang, tất nhiên mặc quan y màu đỏ thẫm.

Chu Hưng năm nay mới qua bốn mươi, dáng người vừa tầm, không mập không gầy. Khuôn mặt thanh trong, lông mày rậm, lông mi hướng cao về phía trước, thân lông mày hơi thấp, màu sáng, đôi mắt xếch, dưới hàm là ba túm râu nhỏ, thể hiện sự nho nhã tự nhiên của người đọc sách, chỉ có điều đôi gò má hơi cao.

Thấy Võ Hậu, Chu Hưng vội nghiêng về trước chào.

Cái gọi là chào chính là vái chào mà thôi, thời đại này, trên triều đình không còn phải quỳ lạy , khi Hoàng Đế lâm triều, các quan lại cũng ngồi đó, trong cung vàng điện ngọc bố trí các đệm cói, các quan lại ngồi đó cùng thảo luận chính sự với Hoàng Đế.

Cho tới Tống triều, Triệu Khuông Dận lập đế, lúc này mới triệt hồi chỗ ngồi, các quan lại đứng thẳng thảo luận chính sự, nhưng khi vào triều kiến giá, cũng phải vái chào như trước, tới Nguyên triều, mới bắt đầu đổi thành lễ quỳ lạy, nhưng bây giờ không có lễ tiết quỳ lạy nữa.

Võ Tắc Thiên quơ quơ ống tay áo, nói:

- Chu Thị Lang không cần đa lễ, vụ án Từ Kính Chân thế nào rồi? Chu Hưng từ trong tay áo lấy ra một phần bản tấu chương, khom người nói:

- Thiên Hậu, sau khi thần nhận được ý chỉ, lập tức tiến hành thẩm vấn phạm nhân Từ Kính Chân, Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh. Lạc Phác Tư Mã Cung Tự Nghiệp sợ tội tự sát, Lạc Dương Lệnh Trương Tự Minh, em trai Từ Kính Nghiệp là Từ Kính Chân sợ hãi thiên uy, khai nhận nhiều đồng đảng, thần không dám chậm trễ, liền lập tức tới bẩm Thiên Hậu.

Trong mắt Võ Tắc Thiên toát lên ánh sáng lẫm liệt, vươn một bàn tay ra phía trước, Chu Hưng lập tức tiến lên trước, đem tấu chương dâng lên, cung kính nói:

- Mặt sau có kèm lời khai của Từ Kính Chân và Trương Tự Minh.

Võ Tắc Thiên không trả lời, mở tấu chương, nghiêm túc nhìn, Chu Hưng thấy thế, lui về sau hai bước, hơi khom người, đứng hầu một bên, chờ Võ Hậu hỏi han.

Chu Hưng trong lòng có hơi lo lắng, y lật đổ không ít người, nhưng lần này trong những người muốn lật đổ có người trực tiếp lãnh đạo y là Hình Bộ Thượng Thư Trương Sở Kim. Võ Tắc Thiên lệnh y thẩm tra xử lí em trai Từ Kính Nghiệp là Từ Kính Chân, vốn bí mật mang theo hàng lậu, muốn mượn án này để tẩy trừ quan lại phản Võ bảo vệ Hoàng đảng trong triều.

Mà Chu Hưng thì là một trong số đó, nhân cơ hội kéo cả người lãnh đạo y là Trương Sở Kim vào.

Trương Sở Kim cũng không phải người bình thường, có thể đè đầu cưỡi cổ một nhân vật gắt gao như Chu Hưng, mánh khóe cũng không vừa? Trương Sở Kim là đại tộc Tịnh Châu, thế gia quan lại, từ lúc làm Hình Bộ Thượng Thư tới nay, có thể nói là một nhân vật nói năng thần cán, Chu Hưng sớm muốn lật đổ gã, nếu không dùng thủ đoạn với Trương Sở Kim, y sao có thể an tọa.

Làm một quan Hình Bộ, tâm phúc của Trương Sở Kim nhiều hơn Chu Hưng, thế lực cũng nhiều hơn, Chu Hưng cũng không muốn tự mình ra trận, tự mình động thủ, y bắt đầu bày mưu lập kế để tâm phúc Dương Minh Sanh ra mặt, kết quả Dương Minh Sanh xảy ra chuyện, Chu Hưng bất đắc dĩ, không thể để lỡ cơ hội này, đành kiên trì tới cùng tự thân xuất mã.

Lập trường chính trị của Trương Sở Kim cũng không rõ ràng, không ủng hộ Lý, cũng chẳng ủng hộ Võ, Võ Hậu kéo một phái, đánh một phái, khá khoan dung với bên trung gian, cho nên Võ Hậu cũng không đồng ý xếp Trương Sở Kim vào bên phản tặc, Chu Hưng trong lòng không nắm chắc.

Võ Tắc Thiên cẩn thận xem nội dung tấu chương, những lời khai đằng sau thì không xem, những ác quan mà bà sử dụng bà rất rõ, bà càng rõ hơn những vụ án oán do họ tạo ra, tuy nhiên, hiện bà cần là bọn tay sai như thế, chúng tự nguyện phục vụ mình, không cần phí công đọc khẩu cung dùng cực hình bức cung.

Trương Tự Minh, Từ Kính Chân là khiếp đảm sợ chết cũng được, chịu không nổi khổ hình cũng được, hoặc bám uy người khác cầu sống cũng được, mục đích là gì không quan trọng, quan trọng là…dưới sự lãnh đạo của Chu Hưng, bọn chúng có dám trừ khử những người bà muốn trừ khử không, bà muốn biết, là có người nào bị liệt vào danh sách thanh trừ.

Phượng Các Thị lang Nguyên Vạn Khoảnh...

Cái tên đầu tiên lọt vào măt, rõ ràng là một vị tể tướng đương triều, bắc môn học sĩ năm đó chỉ còn lại duy nhất một người trong triều. Nhìn thấy cái tên này, đôi mắt phượng của Võ Tắc Thiên hơi nhíu lại, có một cảm giác yếu đuối. Đây là tâm phúc năm đó đã cùng bà vượt song to gió lớn, cướp lấy quyền lực cao nhất, từng vì bà mà lập bao công lao hiển hách.

Nhưng sự mềm lòng này cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó lại trong trẻo lạnh lung như sương tuyết, đôi bàn tay mềm mại trắng nõn, nhẹ nhàng nâng bút, chấm mực, viết một gạch trên cái tên đó, dường như đem chuyện tình xưa nghĩa cũ chiêu dụng tới Hoàng Hậu, rồi tới Thiên Hậu, Thái Hậu, lúc này đã qua mấy chục năm sương gió, chua cay đắng ngọt, cũng phải xóa bỏ rồi.

Người thứ hai là Thiên Quan Thị Lang Đặng Huyền Khá, người này năm đó rất thân mật với Thượng Quan Nghi Cực, sau còn kết giao với Nhữ Nam Vương Lý Vĩ, Bà Dương Vương Lý Yên. Đương nhiên trong danh sách tẩy trừ, sắc mặt Võ Tắc Thiên hiện lên sự vui vẻ, nhẹ nhàng viết một nét.

Người thứ ba Thị Ngự Sử Ngụy Nguyên Trung.

Người này từng làm Giám quân, đánh bại phản quân Từ Kính Nghiệp, công lao này không nên dính dáng tới việc đó, đối với những người cản trở Võ Hậu thì không cần biết tài năng thế nào, càng có tài càng phải giết, nhưng lại không được để thiên hạ thấy chướng mắt, muốn xưng đế cũng cần biết trọng dụng đám ác quan cắn người này, tương lai trị thiên hạ cần có vài tên lưu lại làm thần.

Tuy nhiên người này lại rất đồng cảm với Hoàng Đế Lý Đán, chỉ cần có cơ hội, người này sẽ là nhân tố quan trọng.

Võ hậu trầm ngâm một lát, dưới tên y chấm một chấm, vết chấm này là có thể miễn tử rồi, nhưng lưu đày giáng chức thì khó tránh khỏi.

Nội Sử Trương Quang Phụ, Thiểm Châu Thứ Sử Quách Chính Nhất, Bành Châu Thứ Sử Lưu Dịch Tòng…

Những người này lập trường bảo vệ Hoàng phái rất rõ rang, Võ Tắc Thiên không chút do dự, bút sơn gạch một nét, đó là một cái mạng, ánh mắt không hề chớp, lúc bút son trong tay bà gạch tới Thượng Thư Trương Sở Kim thì có chút ngừng lại ngoài ý muốn.

Chu Hưng vẫn đứng hầu một bên, liếc nhìn động tác của Võ hậu, thấy bút son bà ngừng lại, liền lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi, mũi hướng về tim, không hề chớp mắt.

Võ hậu trầm ngâm một lát, trong lòng bà biết rõ, Chu Hưng bí mật mang theo hàng lậu. Trương Sở Kim có thể giết hoặc không, đều không có trở ngại gì, tuy nhiên hiện tại ngày đăng cơ sắp tới, còn cần trọng dụng tâm phúc Chu Hưng này, muốn y nghe lời, thì cần phải mạnh tay, vì thế, chỉ suy nghĩ một lát, bút son trên tay liền gạch một gạch, sức đỏ hiện rõ nhưng kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, bừng bừng trên giấy.

Chu Hưng giả vờ nhìn không chớp mắt, chỉ dùng khóe mắt nhìn Võ Hậu, động tác này khiến y âm thầm thở phào.

Võ Tắc Thiên hạ bút son, thản nhiên nói:

- Ái khanh làm việc rất tốt. Tuy nhiên, những người này mưu đồ quá nhiều, vây cánh của chúng sợ không chỉ có từng đó, khanh nên điều tra tiếp tránh để cá lọt lưới.

“ Đã có nhiều quan viên như vậy, Thái Hậu còn sợ giết thiếu?”

Chu Hưng nghe vậy âm thầm cả kinh, y biết, quy mô tẩy trừ này còn chưa đạt tới mức Võ Hậu muốn, liền khẩn trương khom người đáp:

- Vầng, sau khi trở về nhất định nghiêm thẩm Trương Tự Minh, Từ Kính Chân, không để một phản nghịch nào lọt lưới.

Võ hậu liếc nhìn y, cười như không cười, nói:

- Ukm! Trương Sở Kim phụ lòng tín nhiệm của trẫm, cấu kết với chúng, vị trí Thu Quan Thượng Thư này lại trống rồi, làm rất tốt, ngoài ngươi ra, vị trí này không ai thích hợp hơn rồi.

Chu Hưng mặt nóng lên, biết tâm tư mình đã bị Thiên Hậu biết, nhưng nghe lời chỉ bảo như vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cám ơn:

- Được Thiên Hậu tín nhiệm, đề bạt, thần xin tận tâm tận tụy, chết mới dừng!

Võ hậu thản nhiên nói:

-Lui ra đi!

- Vâng, thần xin cáo lui!

Chu Hưng đi ra, xuống dưới hành lang, cảm thấy ánh mặt trời rạng rỡ, thân thể thoải mái, một vấn đề lại nổi lên trong lòng.

Thiên Hậu gấp rút tẩy trừ triều thần, cho thấy ngày đăng cơ sắp tới rồi, nhưng tuổi của bà tađã già như vậy, sợ là không sống lâu nữa, nếu muốn vận làm quan lâu dài, cần bám vào một cây đại thụ.

Tân hoàng sắp đăng cơ, Thái tử sẽ là ai chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện