Mã Kiều nhìn thấy dưới chân thành có hai cánh quân đang phi như bay tới, địch ta khó phân, bèn nhanh chóng ra cho những người đứng dưới thành:

- Mọi người nhanh chóng lên thành!

Đám thái giám và cung nữ nghe thấy vậy tựa như bắt được vàng vội vàng tranh nhau lên thành Huyền Vũ Môn. Nhìn thấy không còn nhiều cung nữu và thái giám đứng dưới thành, một trong hai cánh quân đó vội vàng phi nước đại tới.

Cánh quân đó chính là một đạo Vũ Lâm quân của đám quân theo Thái tử tạo phản. Thống soái bọn chúng chính là Dã Hô Lợi, con rể của Lý Đa Tộ tướng quân của đội quân Vũ Lâm.

Bọn chúng đánh phá Cam Lộ Môn xong thì không dám chậm trễ, lập tức tiến về Hậu cung, được biết Thiên tử đã biết tin nên chạy trốn rồi thì lần lượt chia binh rượt đuổi tứ phía. Trong đó cánh quân của Dã Hô Lợi lấy được tin của đám cung nữ thái giám đang tìm cách thoát chạy rằng Hoàng đế, Hoàng hậu đã chạy tới Huyền Vũ Môn, bèn vội vã chạy đuổi tới đây.

Nhìn thấy đám cung nữ và thái giám đang kêu cha khóc mẹ chen nhau chạy lên thành, Dã Hô Lợi lo sợ rằng sau khi đám người đó chạy được lên trên thành thì Mã Kiều sẽ cho đóng cửa vận binh lại nên y nhanh chóng rượt theo những người còn xót lại chưa kịp lên. Dã Hô Lợi trong tay cầm thanh đao sáng loáng, gặp được người nào là chém chết người đó.

Lúc này, bỗng có một người thái giám thân hình cao lớn đột nhiên chạy ra, hét lên một tiếng, hùng dũng chạy tới trước mặt y. Cú nhảy đó cũng phải tầm một trượng, tốc độ nhanh như chim ưng đoạt mồi vậy.

Dã Hô Lợi bị dọa cho giật mình sợ hãi, thanh đao trong tay y vung múa toán loạn, âm thanh lạo xạo vang dội liên hồi không dứt tựa như người ta rang đậu vậy. Dã Hô Lợi và người thái giám có thân hình cao lớn đó, trong tay mỗi người đều có một thanh đao, hai thanh đao lóe sáng thành hai đốm sáng, một tiến một lùi thật khiến cho nguời nhìn phải khiếp sợ. Hình ảnh đang diễn ra trước mắt khiến cho những tên lính Vũ Lâm phải ngây người mà đứng nhìn.

Tên thái giám đó tên là Dương Tư Úc, vốn là một tên lính Nội vệ. Khi Lý Hiển đăng cơ, sắp xếp lại quân ngũ thì đã giải tán toàn bộ binh lính, vì vậy mà gã trở thành một viên quan thông thường. Nhưng trong vòng hai tư ban gần đây thì gã cũng đảm nhận chức vụ quan trọng, cũng là viên quan đại thần. Võ công của người này vô cùng lợi hại, nhìn thấy quân giặc đang tiến đến gần. Nếu để cho bọn chúng đuổi theo được đến chân thành thì hậu quả khó lường, Dương Tư Úc bèn quả quyết xông lên.

Dã Hô Lợi tuy là một viên tướng lĩnh, bắn cung cưỡi ngựa đều thành thạo, nhưng đánh bộ như thế này thì y lại thua xa Dương Tư Úc. Hơn nữa y cũng không thể ngờ được rằng người đàn ông không có tinh hoàn này lại có sức khỏe và võ công đáng sợ như vậy. Điều đó khiến cho Dã Hô Lợi không kịp phòng thủ, hắn liên tiếp lui về sau ba bước. Dương Tư Úc lại càng xông lên thêm ba bước, trước sau đều dồn và uy hiếp y.

Hai người bọn họ, người tiến kẻ lui như vậy, trong khoảnh khắc đó hai thanh đao đã chạm chặt vào nhau đên gần trăm lần. Trên lưỡi đao đã xuất hiện từng vết từng vết sứt mẻ, đột nhiên thì thấy có dòng máu đỏ phụt lên. Dương Tư Úc khom người lùi lại, một tay cầm đao, tay còn lại vén áo choàng lên, động tác nhanh thoăn thoắt tựa như có một cơn gió đang quét dưới chân gã, một trận gió lớn thổi tung cả lên Huyền Vũ Môn.

Đám quân Vũ Lâm nhìn thấy Dã Hô Lợi trong tay vẫn còn đang cầm lấy thanh đao sắc tựa mũi giáo, hai mắt đỏ ngầu tức giận, vết máu đỏ thẫm bắt đầu lan ra khắp vùng ngực của y, khiến cho toàn bộ phần ngực của y nhuốm một màu đỏ tươi. Dã Hô Lợi hét lớn một tiếng, miệng phun ra máu, thẳng đơ người mà ngã xuống đất. Đám quân Vũ Lâm mặt mũi sợ hãi kinh ngạc, lúc này chúng mới nhận ra là vị tướng lĩnh của chúng đã bị tên thái giám chém chết.

Nhờ vào đốm lửa lố nhố dưới thành mà những người trên thành: Lý Hiển, Vi Hậu, An Nhạc Công chúa, Mã Kiều và những người khác đều đã nhìn thấy màn hạ thủ chém tướng oai hùng dũng mãnh ban nãy. Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên tột độ, Mã Kiều lại càng phấn khích hơn, tựa vào tường thành mà lớn tiếng khen ngợi:

- Võ công tốt lắm, thân thủ tốt lắm!

Đám quân Vũ Lâm bị mất thủ lĩnh thì hoang mang và lo sợ lắm, trong đó có một Lứ soái tay cầm thanh đao chỉ lên phía thành Huyền Vũ Môn mà nói:

- Giết!

Mã Kiều lạnh lùng cười nói:

- Ném đá!

Ở dưới chân thành đã chuẩn bị xong trận hình để tác chiến, cùng lúc đó thì cung nữ cuối cùng cũng đã lên được đến thành. Mã Kiều vừa hạ lệnh, một cổng đá được đổ xuống, dồn chặt lũ quân lính phản loạn vào một chỗ, cầm chân bọn chúng dưới chân thành.

Lúc này một đạo quân khác cũng đã tới Huyền Vũ Môn, bọn chúng có tầm ba trăm tướng lĩnh, lãnh binh chính là Lưu Cảnh Nhân, Hữu Vũ lâm tướng quân.

Hữu Tả Vũ lâm tướng quân vốn là do Võ Du Nghi và Lý Đa Tộ đảm nhiệm. Sau trận Thần Long chính biến, Võ Du Nghi đã bị cắt bỏ quân quyền, thành phần của Hữu Vũ Lâm quân lại phức tạp. Trong đó có người mà Vi Hậu ngầm sắp đặt, lại có người của Võ Tam Tư, cũng có người của Lý Hiển, và cũng có cả những thuộc hạ cũ của Võ Du Nghi nhưng vì không rõ ràng lập trường ủng hộ Võ Tắc Thiên nên vẫn chưa bị thanh trừ.

Cánh quân của Lý Cảnh Nhân vốn canh thủ ở Dịch Đình Cung phía Bắc của Thái Cực Cung, nghe thấy tiếng cảnh báo của Cam Lộ Môn mà chạy tới. Bọn họ nghe đám cung nữ và thái giám trong tẩm cung của An Nhạc Công chúa nói An Nhạc đã chạy về phía Huyền Vũ Môn mà xông tới đây. Lý Cảnh Nhân đoán rằng Công chúa sẽ ở cùng với Hoàng thượng và Hoàng hậu nên mới vội vàng phi nước đại tới hộ giá.

Thành phần binh lính tham gia tạo phản trong đêm nay vô cùng phức tạp. Ngoài những tướng lĩnh chủ mưu vụ mưu phản này, những tướn lĩnh cao cấp tham gia và cả những binh lính nữa đều không hề rõ có bao nhiều cánh quân tham gia làm phản. Vừa nhìn thấy Lý Cảnh Nhân lao đến, bọn chúng bèn nhanh chóng sắp xếp đội hình phòng thủ để nhằm làm rõ lai lịch của đối phương.

Phản quân không hề biết rõ có bao nhiêu người tham gia làm phản, Lý Cảnh Nhân, người đang vội vàng phi tới cứu giá, lại càng không rõ. Lý Cảnh Nhân từ Dịch Đình Cung vội vàng chạy tới đây, ngay cả đến nhân vật cầm đầu trong việc làm loạn ngày hôm nay y cũng không hề hay biết, màn chém giết hoành tráng ban nãy trước cổng vận binh y cũng chẳng được nhìn thấy nên đương nhiên không thể phân biệt rõ ràng được quân địch và quân mình.

Chính vì vậy mà cánh quân của Lý Cảnh Nhân cũng vội vàng sắp xếp đội hình, chuẩn bị phòng thủ với cánh quân của Dã Hô Lợi. Phương pháp tốt nhất để phân biệt thù địch chính là để cho Hoàng thượng lên tiếng. Lý Cảnh Nhân giữ vững đội hình, hướng lên phía thành mà nói:

- Thần Lý Cảnh Nhân, Hữu Vũ Lâm tướng quân đến cứu giá, xin được hỏi Hoàng Thượng có ở trên thành Huyền Vũ Môn chăng? Lý Hiển vui mừng khôn xiết, vội vàng đáp:

- Nhanh! Nhanh bảo hắn mang quân đến hộ giá!

- Xin đừng vội vàng! Cẩn thận có âm mưu!

Vi Hậu nhanh chóng ngăn Lý Hiển lại, nói với Mã Kiều:

- Nói với Lý tướng quân rằng Hoàng thượng đang ở trên thành, Lý tướng quân có công hộ giá, lòng trung thành đã dược biết rõ, xin Lý tướng quân hãy nhanh chóng giàn trận chiến đấu với quân địch dưới thành.

Mã Kiều nhìn Lý Hiển một cái, nhận thấy Hoàng thượng không hề có ý phản đối bèn hướng về phía chân thành mà nói:

- Ta là Mã Kiều tướng quân, canh thủ Huyền Vũ Môn, Hoàng thượng, Hoàng hậu và An Nhạc Công chúa đều đang ở trên thành. Bệ hạ nói Lý tướng quân có công hộ giá, lòng trung thành đã được biết rõ. Cánh quân kia chính là phản quân, xin Lý tướng quân hãy coi lũ chúng nó chính là kẻ địch!

Lý Cảnh Nhân chắp tay hướng lên phía thành mà nói:

- Thần tuân chỉ!

Lý Cảnh Nhân vẫy tay một cái nói:

- Dàn trận dưới thành!

Toàn bộ cánh quân của Lý Cảnh Nhân dàn trận dưới chân thành, quay lưng về phía tường thành, múi giáo hướng ra đằng trước, đối đầu với cánh quân của Dã Hô Lợi.

Nếu như là trên chiến trận, khi chủ tướng đã bị giết chết thì đám quân còn lại sẽ tự động giải tán. Nhưng lần này là tạo phản, thua là chết, trốn chạy cũng chẳng có chỗ mà trốn, nên bọn chúng chẳng có đường lui. Nhưng đã mất đi chủ tướng, những người khác cũng không biết nên tiến lui thế nào, cũng chẳng có người nào dám đứng ra đẻ chỉ huy, hai bên cứ đứng ngây ra như thế.

Lúc này, đám người Lý Thiên Lý, Lý Đa Tộ và Độc Cô Húy Chi vây quanh bảo vệ lấy Lý Trọng Tuấn cũng đã chạy đến chân thành. Nhìn thấy quân địch đông đúc như vậy, Lý Cảnh Nhân chột dạ sợ hãi. Lý Hiển vừa mới khôi phục được chút thần sắc, gương mặt lại trắng bệch trở lại.

Nhưng dường như đồng thời với lúc bọn Lý Trọng Tuấn xông đến thì tiếng hét chém giết ở Huyền Vũ Môn cũng vang lên ầm ĩ. Dương Phàm và Sở Cuồng Ca cũng đã dẫn quân tiến tới Huyền Vũ Môn. Cánh quân đằng sau đang giao chiến cùng với bọn họ, tiếng hét vút trời. Cánh quân phản loạn đó chính là Kim Ngũ Vệ, được Thành Vương Lý Thiên Lsy sắp đặt để ngăn cản quân chi viện.

Nhưng cánh quân Vạn Kỵ do hai hổ tướng dưới trướng của Dương Phàm và Sở Cuồng Ca thống lĩnh đều vô cùng anh dũng thiện chiến, đám quân lính đó nào có thể ngăn cản được bọn họ, ngược lại bị đám người Dương Phàm giết chết sạch cho tới tận Huyền Vũ Môn.

Chỉ có điều khi đã tới chân thành thì ngựa không thể chạy thêm được nữa, tốc độ cũng giảm dần, ngược lại không được linh hoạt bằng đánh trận bộ. Vạn Kỵ binh lại vội vã muốn tới Huyền Vũ Môn, không muốn giao đấu với Kim Ngũ Vệ, chính vậy nên bị bọn chúng làm cho mất thời gian. Nhìn thấy thế trận thất bại, nếu như không phải bọn họ được rèn luyện kỹ càng thì với chiến thuật cầm chân kiểu này sẽ khiến bọn họ phải thất bại.

Dương Phàm xông tới chân thành bền thắng dây cương, hướng lên phía thành mà hét lớn:

- Dương Phàm của Vạn Kỵ binh đã tới lãnh quân tới hộ giá, Mã Kiều có ở đó thì bước tới trả lời.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa nghe thấy tiếng Dương Phàm thì trong lòng thấy ấm áp hơn nhiều. Trận binh biến đem nay chẳng ai rõ được có bao nhiêu cánh quân tham gia. Nếu như trong đó có người của Vạn Kỵ thì khó mà chắc được rằng Dương Phàm sẽ không gặp phải nguy hiểm. Chính vì thế Uyển Nhi lo lắng suốt dọc đường, lúc này được nghe thấy tiếng của Dương Phàm thì nàng mới có thể yên tâm.

Uyển Nhi vội vàng chạy lên phía trước, tay bám vào tường thành hướng xuống dưới mà nói:

- Dương tướng quân, ta là Uyển Nhi. Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đang ở trên thành, quân phản loạn đang tập trung dưới chân thành, xin tướng quân hãy mau mau đem quân đến hộ giá.

Tiếng nói của nữ nhân vốn đã mỏng thanh, lại cộng thêm với tiếng ồn ào ngoài chiến trường càng khiến cho người bình thường khó mà có thể nghe rõ được. Nhưng thính lực của Dương Phàm lại phi thường, nghe thấy tiếng nói của Uyển Nhi, hiểu rằng Uyển Nhi đang báo bình an cho mình, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng an toàn chưa rơi vào tay của quân giặc. Trong lòng Dương Phàm yên tâm hơn, nói đoạn:

- Dương mỗ đã rõ!

Dương Phàm quay ngựa lại thì nhìn thấy quân Kim Ngũ Vệ đang ào ào xông lên, đã rõ giặc rõ ta. Nếu như cánh quân này cảu Dương Phàm xông vào thành mà đánh thì sẽ rất có khả năng sẽ khiến cho cục diện phải thay đổi, sẽ mất đi rất nhiều mạng người. Dương Phàm thấy tình hình như vậy thì chau mày thật chặt đắn đo.

Trong bóng đêm hắn cũng không thể nào mà biết rõ được cánh quân Kim Ngũ Vệ đó rút cuộc là có bao nhiều người, muốn để cho mọi người trong thành mở cổng thành là điều không thể, chi một chút bất cẩn có thể sẽ khiến cho loạn quân tràn được vào trong thành. Hơn nữa đám phản quân đã tập trung dưosi chân thành, chúng bị cầm chân ở đó. Cho dù có mở cổng thành để vào cũng chẳng thể nào mà giàn trận để chiến đấu được càng khiến cho dễ dàng rới vảo tình thế trong ngoài bị giặc đánh.

Dương Phàm không hề biết rằng dưới chân thành đã có cánh quân hộ giá của Lý Cảnh Nhân, nhưng hắn có biết thì cũng vô dụng. Trước tiên là vì cánh quân của Lý Cảnh Nhân giàn trận ở hai bên trái phải cộng vận binh chứ không phải là cổng thành. Nếu như lúc này mà Lý Cảnh Nhân di chuyển trận hình, ngay lập tức đội hình sẽ bị rã đám, dựa vào thực lực của bọn chúng sẽ nhanh chóng bị quân địch tiêu diệt. Hơn nữa cho dù bọn họ có phòng thủ ở cổng thành đi chăng nữa thì chỉ cần bị bọn phản quân dồn đánh thì Vạn Kỵ quân xông vào thành cũng chẳng làm gì được. Cuối cùng cũng lại bị hai cánh quân phản loạn trong ngoài dồn đánh.

Chỉ có duy nhất một tình cảnh đó là: Loạn!

Đây chính là một trận chính biến không có đầu đuôi nhất mà Dương Phàm từng gặp. Buồn cười ở chỗ là suýt chút nữa thì nó thành công.

Dương Phàm nói với Sở Cuồng Ca:

- Không thể rút lui được nữa, lập tức ra lệnh cho quân lính xuống ngựa đánh trận, ngưoi làm chỉ huy.

Sở Cuồng Ca nói:

- Tuân lệnh, vậy còn ngài thì sao?

Dương Phàm ngước mắt một cái nói:

- Ta sẽ lên thành!

Sở Cuông Ca quay người một cái xuống ngựa, giớ thanh đao lên, chạy lên vài bước lớn nói:

- Anh em xuống ngựa đánh trận bộ, hãy để cho Kim Ngũ Vệ thấy được lợi hại của Vạn Kỵ quân chúng ta.

Dương Phàm hướng lên trên thành mà hét lớn:

- Hạ dây thừng xuống để ta lên thành!

Thấy Mã Kiều là trung thần, Lý Hiển đương nhiên tin tưởng Dương Phàm không nổi loạn, hơn nữa chỉ có một người lên thành cũng không thể có nguy hiểm gì, bèn ngay lập tức lệnh cho người chuận bị dây thừng. Nhưng nhất thời trên Huyền Vũ Môn này tìm đâu ra dây thừng, bọn thái giám chir đành cởi bỏ trang phục đang mặc nối lại thành đoạn dây thả xuống thành.

Dương Phàm bèn nắm chặt lấy sợi dây mà trèo lên thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện