Giáo úy Vạn Kỵ quân, Thái Cổ Phủ rút thanh đao sáng loáng, tựa như một dải sáng chảy dài, đột ngột chém lên cổ của Lý Đa Tộ. Lý Đa Tộ, vị tướng đã hàng chục năm trời lăn lộn trên sa trường nhưng không thể ngờ rằng bản thân mình lại có thể mất đi tính mạng trong một tình cảnh như vậy. Ông thậm chí còn không kịp thể hiện thái độ sợ hãi, phẫn nộ thì đã đầu lìa khỏi cổ.

Thôi Lang nhìn thấy Thái Cổ Phủ chém chết Lý Đa Tộ, đó là một công trạng lớn mà, không những sẽ không bị truy cứu trước đây mà còn có thể sẽ được thăng chức tăng tước vị. Thôi Lang không khỏi nóng lòng, nhưng Thái tử dù gì cũng là con đẻ của Hoàng đế, y không dám ra tay, bèn chuyển hướng lao về phía Sa Trá Trung Nghĩa. Tuy Sa Trá Trung Nghĩa không có tước vị và thân phận cao như Lý Đa Tộ, nhưng dù gì cũng là một lão danh tướng, Nếu như giết chết được y cũng là lập một công lớn.

Nếu như Sa Trá Trung Nghĩa vẫn còn trẻ thì còn có thể coi là đối thủ của Thôi Lang. Nhưng nay y đã già rồi, sức khỏe cũng không còn được như ngày trước. Sa Trá Trung Nghĩa tung hoành ngang dọc trên chiến trường hàng chục năm trời, chỉ biết dựa vào tài điều bình khiển tướng và bản lĩnh bài binh bố trận chứ không phải là sự vũ dũng. Chính vì vậy y đâu có phải là đối thủ của Thôi Lang.

Thôi Lang vừa ra tay, Sa Trá Trung Nghĩa đã liên tục phải lui bước nên mới tránh được thanh đao. Ngay lập tức tiếng đao chém trong không trung “Vù vù vù”, tiếp sau đó là hình bóng của Sa Trá Trung Nghĩa đang lùi về sau, xem chừng nếu không lấy được mạng của y thì Thôi Lang quyết không dừng tay.

Hai cánh quân của Vạn Kỵ quân đi theo quân phản loạn, sau khi nghe thấy tiếng nói của Dương Phàm thì mới ngỡ ra là Đại tướng quân của bọn chúng không hề làm phản. Bọn chúng đã bị Độc Cô Húy lừa gạt, trong lòng không khỏi vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc. Thái Cổ Phủ và Thôi Lang đã ra tay rồi, bọn chúng cũng theo đó mà xông lên đối đầu lại với quân phản loạn, lao tới chỗ của bọn Lý Tư Xung, Lý Thiên Lý mà công kích.

Vạn Kỵ quân vì nghe thấy tiếng của Dương Phàm mà tự động rã đám đội hình quay lại chống lại quân loạn đảng. Những cánh quân khác thì nghe lời của Hoàng thượng, vốn dĩ trong lòng đã dao động, nhìn thấy quả nhiên có người muốn chống lại quân loạn đảng thì lòng quân đã loạn vô cùng, người người tranh nhau trốn chạy, chỉ mong không bị người khác giết chết, nào còn tâm trí để bảo vệ cho tướng quân của mình.

Sa Trá Trung Nghĩa bị Thôi Lang đuổi kịp, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Sa Trá Trung Nghĩa đã chết dưới lưỡi đao của Thôi Lang. Lúc này, Thái Cổ Phủ đã thống lĩnh Vạn Kỵ quân hướng đánh bọn Lý Thiên Lý và Lý Tư Xung. Nhận thấy thế cục thất bại bọn Lý Thừa Huống, Độc Cô Húy bèn hoảng hốt đưa Thái tử Lý Trọng Tuấn chạy trốn ra ngoài thành.

Bên cạnh Thái tử vẫn còn bảy tám tên lính thân cận, cộng thêm một vài tâm phúc của Độc Cô Húy nữa tổng cộng có tầm hơn hai mươi người. Quân phản loạn đã hoàn toàn mấy đi ý chí chiến đấu, chỉ cầu ra tay không đi theo cũng không giao chiến, nhốn nháo bốn phương để tìm chỗ trốn, chính vì thế nên cũng thuận tiên hơn cho bọn chúng trốn thoát.

Lý Cảnh Nhân đang giàn trận dưới chân thành Huyền Vũ Môn, nhìn thấy vậy thì nóng ruột, sao có thể để lỡ mất một cơ hội tốt như vậy được, bèn ngay lập tức xua quân xông lên chém giết. Mã Kiều đứng trên thành nhìn thấy vậy cũng đầy phấn khích nói:

- Mau kéo cổng đá lên, chúng ta cũng xuống đó tham chiến.

Dương Phàm ngăn y lại nói:

- Đừng vội vàng, vẫn chưa hẳn đã tiêu diệt được hết quân loạn, cho dù chỉ còn một tên phản quân xông tới trước mặt Bệ hạ thì hậu quả cũng thật khó lường. Cổng đá không được kéo lên. Ngươi chỉ cần ở đây bảo vệ Hoàng thượng, Hoàng hậu là được.

Dương Phàm nói với Lý Hiển:

- Bệ hạ, ban nãy thần vì cổng của thành Huyền Vũ Môn này khó mở nên mới lệnh cho quân sĩ tung hoàng khắp các đường phố, đánh từ Tiền Môn đánh vào. Tên thủ lĩnh của loạn đảng đã chạy trốn, thần sẽ ngay lập tức truy đuổi theo.

- Tốt!

Nhận thấy thế cục đã thay đổi, Lý Hiển cũng yên tâm hơn, trở nên mạnh bạo hơn, lấy lại được sự uy nghiêm của Thiên tử. Lý Hiển giận dữ nói:

- Thái tử muốn sát hại phụ mẫu để chiếm ngôi, tội này không thể dung thứ! Nếu như y không hàng phục thì giết chết ngay tại trận cho Trẫm.

Lý Hiển nhìn Dương Tư Úc, người vừa mới lập công lớn đang đứng bên cạnh, rồi nói:

- Ngươi cùng đi với Dương tướng quân.

Dương Tư Úc khom người nói:

- Tiểu nhân tuân chỉ!

Dương Tư Úc mỉm cười nhìn Dương Phàm:

- Xin mời đại tướng quân!

Sợi dây dài được bện từ đống y phục của thái giám lại được thả xuống dưới thành. Dương Phàm và Dương Tư Úc người trước kẻ sau, nhanh thoăn thoắt đã tụt xuống dưới chân thành, thân thủ hai người bọn họ đều nhanh nhẹn.

Từ lúc Lý Cảnh Nhân xua quân lên công kích thì phản loạn quân đã lần lượt vướt vũ khí xuống đầu hàng. Lúc Dương Phàm và Dương Tư Úc nhảy xuống dưới chân thành thì đã thấy một vùng đất trống rộng rãi, binh sĩ vứt vũ khí quỳ xuống xin hàng. Hai người bọn họ vượt qua đám binh sĩ này mà lao đi như bay truy sát bọn Lý Trọng Tuấn.

Thôi Lang và Thái Cô Phủ xách đao tới, từ cách xa vài trượng đã quỳ một gối xuống thỉnh tội:

- Bì chức xin thỉnh tội với Đại tướng quân!

Dương Phàm chân không ngừng lại mà nói:

- Nhanh nhanh thu phục loạn đảng, sau này sẽ trị tội sau!

- Vâng!

Hai người bọn Thôi Lang cùng đáp lời, ngẩng đầu thì đã thấy có hai bóng nguời lao đi thoăn thoắt rồi mờ hẳn.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※

Lý Thừa Huống và Độc Cô Húy kéo Lý Trọng Tuấn bộ dạng lếch thếch lao đi như bay. Tới đường cái, bọn chúng nhảy lên mấy chiến mã trên đường, rồi hướng ra phía ngoài cung mà chạy đi như bay, đám bính thân cận theo sát đằng sau.

Lý Trọng Tuấn cưới ngựa mà hốn vía không còn nhập vào thân xác, tựa như đang nằm mơ vậy. Chỉ còn cách ngai vàng có vài bước nữa thôi, nào ai có thể ngời lại có sự thay đổi lớn đến nhưvậy. Một phút trước gã vẫn còn đang mơ được làm Hoàng đế, một phút sau lại trở thành tên giặc loạn bị truy sát. Sự thay đổi đột ngột về trạng thái như vậy quả là một cú sốc lớn đối với gã.

Độc Cô Húy vừa cưỡi ngựa lao đi như bay vừa cảm thấy thật vô cùng kinh hãi. Chuyện đã đến nước này thì y còn có thể làm thế nào khác được? Nhưng người khác có thể đầu hàng nhưng y cho dù có đầu hàng thì Dương Phàm liệu có tha cho y không? Độc Cô Vũ có tha cho y không? Thôi Lang và Thái Cô Phủ, hai người bị y lừa gạt liệu có tha cho y không? Y không còn con đường nào khác, chỉ còn duy nhất một con đường là chạy trốn cùng Thái tử. Trận nổi loạn đã thất bại rồi, có thể khôi phục thân phận cho Thái tử hay không, y cũng chẳng biết nữa nhưng y cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Lý Thừa Huống là nhân vật quan trọng trong kế hoạch tạo phản của Lý Trọng Tuấn. Hoàng đế có thể tha thứ cho những người khác những sẽ không thể tha cho hắn. Y biết rõ điều này nên chỉ còn một con đường là chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện