Nghe một lão phu nhân thốt ra một câu ỏn à ỏn ẻn như vậy, Dương Phàm nổi hết cả da gà. Hắn khom lưng một cách đúng mực, tỏ ra không ngạo mạn mà cũng không luồn cúi, nói:
- Nói vậy thì chính là lão phu nhân đây đã sai Thái Vân cô nương tới thăm bệnh cho vãn bối, lại mời cả danh y tới khám và chữa bệnh cho ta rồi. Vãn bối và lão phu nhân vốn không thân không thích, được lão phu nhân nâng đỡ như thế, tiểu tử thực là vô cùng cảm kích.
Lão phụ che miệng khẽ cười nói:
- Tiểu lang quân khách khí rồi, ngồi xuống nói chuyện đi.
Đầu thời Đường, mặc dù ghế tựa của người Hồ ở Tây Vực cũng đã được du nhập vào Trung Nguyên nhưng vẫn chưa thịnh hành, nhất là trong xã hội thượng lưu thì lại càng không được chấp nhận. Mặc dù lúc này ảnh hưởng của Tây Vực tới Trung Thổ đã khá sâu sắc về các mặt ẩm thực, trang phục, văn hóa... Còn về phương diện xây dựng nhà cửa thì vẫn giữ nguyên theo tập tục xây nhà cao cửa rộng của người Hán.
Bản thân họ cũng biết trang phục và những dụng cụ hằng ngày của người Hồ tiện lợi và có tính thực dụng cao hơn. Bình thường khi ra đường họ cũng thích mặc trang phục của người Hồ, nhưng trong những dịp quan trọng thì vẫn ăn vận chỉnh tề nghiêm trang theo Hán phục. Nói cách khác, họ cho rằng Hồ phục rất tiện lợi, nhưng về kiểu dáng thì vẫn không thể sánh được với Hán phục. Nếu đem so sánh ra thì Hán phục mới được xem là trang phục chính, giống như chúng ta ngày nay, bình thường vẫn hay mặc quần bò áo phông, thậm chí cởi trần mặc quần sooc cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng vào những dịp quan trọng như tham dự hội nghị hay đi dự tiệc thì không thể không đóng comle cà vạt được.
Những dụng cụ gia đình cũng vậy, bọn họ tỏ ra khá bài xích ghế tựa của người Hồ mà vẫn giữ nguyên theo phong cách của người Hán. Bởi vậy nên những vật dụng trong gia đình thường đều rất thấp, bàn thấp, ghế thấp, giường thấp...cái gì cũng không cao.
Bởi vậy nên bên cạnh Dương Phàm lúc này không có một chiếc ghế tựa nào mà chỉ có một đệm cói được bọc gấm bên ngoài. Hắn vén vạt áo lên, quỳ xuống ngồi lên tấm đệm cói kia, cung kính nói:
- Lão phu nhân cũng đừng khách khí như vậy, xin cứ gọi thẳng tên họ của vãn bối. Vãn bối trong nhà đứng hàng thứ thứ hai, lão phu nhân cứ gọi ta Dương Nhị là được.
Lão phụ cười ha hả, nói:
- Vậy bổn...lão phụ sẽ gọi ngươi là Nhị Lang. Chuyện của Nhị Lang lão phụ ta đã nghe nói rồi, nghe nói lúc ấy quản sự Dương phủ đã ra giá một triệu tiền trọng thưởng nên Nhị Lang mới liều mình xông vào đám cháy cứu người, cũng bởi vậy nên mới bị thương. Không biết giờ đã hồi phục hay chưa, mau lại đây cho lão phụ xem nào.
Vừa nói ả vừa ngồi dậy, dùng ánh mắt sắc như dao cau nhìn Dương Phàm.
Chiếc áo mỏng tang làm cả thân thể của ả cứ lồ lồ ra trước mắt, khi ngồi dậy thì lại càng rõ ràng hơn. Lão phụ này đã lớn tuổi, lại sống an nhàn sung sướng như vậy nên cơ thể căng tràn đẫy đà hơn bình thường. Thế nên tuy khuôn mặt thì đầy những nếp nhăn nhưng nhìn thân thể của ả vẫn chỉ như một phu nhân đang ở tuổi tứ tuần.
Dương Phàm nào dám đến gần, chỉ dám khấu đầu nói:
- Lão phu nhân, vết thương của vãn bối dĩ nhiên đã khỏi hẳn.
Lão phụ thấy hắn tỏ ra cung kính quá mức như vậy thì mày hơi nhăn lại, liền chậm rãi nằm xuống giường, lấy tay chống cằm, tỏ vẻ lười biếng nói:
- Chắc Nhị Lang chưa biết thân phận của lão phụ rồi, và hẳn là cũng không biết lão phụ vì sao lại mời chàng tới đây, đúng không? Dương Phàm nhìn sàn nhà sáng loáng tới mức có thể coi gương được, nói:
- Vâng! Thái Vân cô nương nói, lão phu nhân là một vị trưởng bối Dương gia nên mới có lòng chiếu cố tới vãn bối như vậy. Vãn bối biết Thái Vân cô nương nói như vậy chỉ là cái cớ, vãn bối đang muốn thỉnh giáo lão phu nhân, chẳng hay vì sao lão phu nhân lại có lòng chiếu cố tới vãn bối như thế?
Lão phụ ha hả cười nói:
- Nhị Lang, xem ra chàng đã hoàn toàn quên lão phụ rồi. Chàng ngẩng đầu lên nhìn cho kĩ lại xem, ta và chàng đã từng gặp nhau rồi đó.
Dương Phàm nghe vậy, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc mắt sang chỗ ả, lắc đầu nói:
- Hình như Vãn bối chưa bao giờ gặp lão phu nhân cả.
Mắt lão phụ hiện lên một tia không hài lòng, lập tức lại nở nụ cười như tự giễu:
- Ha hả, đúng rồi! Lúc ấy trước mặt chàng là hai đóa hoa xinh đẹp nhất Đại Đường, một người lộng lẫy yêu kiều như mẫu đơn, một người đoan trang quyến rũ như bách hợp, chàng đâu thể nhớ lão bà bà ta đây là ai được chứ? Nhị Lang à, bên sông Lạc Thủy, chàng đã từng gặp ta một lần, còn nhớ hay không?
- Bên sông Lạc Thủy?
Nghe ả vừa nói vậy, Dương Phàm chợt nghĩ ngay tới một bóng hình xinh đẹp, mình vận áo đỏ, nàng tựa như một nàng tiên cá với chiếc đuôi màu đỏ đang vui vẻ nô đùa trên dòng sông Lạc Thủy, vẻ kiều diễm ướt át ấy thực không gì sánh được.
Sau đó, một bóng hình xinh đẹp khác mới dần dần hiện ra trong tâm trí hắn, thướt tha yểu điệu, phong tư ấy, thần thái ấy, mảnh mai như trăng, dịu dàng như nước, tựa như một đóa bách hợp thuần khiết ưu nhã được sinh ra trong hình hài một mỹ nhân ngư vậy.
Ái mộ những thứ xinh đẹp là bản năng vốn có của con người. Nhất là đối với một người đàn ông, lại đang ở tuổi thiếu niên thì một người khác phái xinh đẹp sẽ để lại ấn tượng khó phai trong lòng hắn. Cho nên khi lão phụ vừa nhắc tới bốn chữ “ Bên sông Lạc Thủy” kia thì hắn lập tức nhớ ra một thiếu nữ mà vẻ đẹp của nàng mãnh liệt tới nỗi có thể khiến cho người ta như tan chảy ra trước vẻ đẹp ấy, và một thiếu nữ vô danh với vẻ đẹp dịu dàng như nước xuân, trong sáng tựa nước thu. Hắn còn mơ hồ nhớ lại bên cạnh hai đóa hoa xinh đẹp ấy, quả thật là có một lão phụ nhân.
Dương Phàm khẽ “À” lên một tiếng, nói:
- Đúng vậy, tiểu tử nhớ ra rồi, hôm đó bên sông Lạc Thủy đúng là đã từng gặp lão phu nhân.
Lão phụ khẽ mỉm cười, nói:
- Lão phu nhân? Ngươi có biết bổn cung rốt cuộc là ai không?
Lão phụ đã tự xưng mình là bổn cung như vậy rồi, thân phận của ả lẽ nào còn chưa rõ ràng hay sao? Một nữ nhân tự xưng là bổn cung không phải thị nữ trong cung thì chỉ có thể là công chúa mà thôi. Dương Phàm nghĩ đến Thái Bình công chúa, lão phụ này đã ngồi chung giường với nàng, vậy lẽ nào bà ta cũng là một công chúa ư?
Dương Phàm không nhớ rõ nhiều về chuyện của hoàng gia. Hoàng tử hoàng nữ trong hoàng thất thực sự quá nhiều, ngoại trừ Thái Bình công chúa thích gây chuyện long trời lở đất ra thì hắn cũng chẳng nhớ được bao người. Lão phụ kia dường như cũng biết hắn không thể biết thân phận của mình, bèn tự mình lên tiếng:
- Bổn cung là con gái thứ mười tám của Đại Đường Cao Tổ Hoàng đế - Thiên Kim công chúa!
Thiên Kim công chúa đã nói toạc thân phận của mình ra như vậy, Dương Phàm không thể nào giả bộ ngây ngốc được, đành cúi đầu hạ giọng cung kính nói:
- Bái kiến Công chúa điện hạ!
Thiên Kim Công chúa khẽ cười, khoát tay nói:
- Chỗ thân quen cả, đâu cần phải đa lễ như vậy.
Những lời phong tình này nếu là từ miệng một thiếu nữ xinh đẹp nói ra thì đúng là không đấng nam nhi nào không thể không cảm thấy rộn rạo khấp khởi trong lòng, chỉ tiếc là những lời ấy lại được thốt ra từ miệng một lão bà, Dương Phàm lạnh toát cả sống lưng, chỉ dám cúi gằm mặt không nói câu nào.
Thiên Kim Công chúa lên tiếng:
- Nhị Lang, ngươi có biết vì sao bổn cung lại lệnh cho thái vân thường xuyên lui tới thăm khám chăm sóc cho ngươi như vậy không?
Dương Phàm nói:
- Tại hạ không biết!
Thiên Kim
Công chúa nói:
- Thiếu niên này, trông thì thông minh mà sao chẳng có mắt như vậy? Hôm đó Thái Bình muốn ngươi tới quý phủ của bà ta chuyên tâm tập luyện môn cưỡi ngựa đánh bóng, vì sao ngươi lại không đồng ý?
Dương Phàm nói:
- Nếu tại hạ đồng ý, tuy rằng trên danh nghĩa sẽ trở thành môn hạ của Thái Bình công chúa nhưng thực tế thì chẳng qua cũng chỉ là một nô bộc của bà mà thôi. Cưỡi ngựa đánh bóng được công chủ sủng ái, đương nhiên là sẽ nhận được rất nhiều vinh hoa phú quý? Thế nhưng những vinh hoa phú quý ấy sẽ có thể kéo dài được bao lâu? Cho nên, tại hạ thà làm một bách tính bình thường, tự do tự tại trên phố chứ quyết không tới làm nô bộc cho nhà quyền quý.
Thiên Kim Công chúa nói:
- Sao ngươi biết khi vào phủ của Thái Bình công chúa rồi thì sẽ phải làm nô bộc? Ngươi biết đó, đương kim triều đình rất nhiều quan lớn, thậm chí cả đương triều Tể tướng cũng đều là nhờ được Thái Bình tiến cử mà được Thiên Hậu trọng dụng hay sao? Ngươi có thể lọt vào mắt của Thái Bình như vây, sao không biết tận dụng cơ hội?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Đám quan viên đó là bậc đại tướng công thần, bản thân đã có tài định quốc an gia, công chúa tiến cử người hiền chỉ là giúp tài năng của họ được Thiên Hậu biết đến mà thôi. Còn tại hạ chỉ là một gã vô danh tiểu tốt không học vấn không nghề nghiệp, cho dù có đánh bóng hay hơn nữa, giỏi hơn nữa thì cũng có tiền đồ gì?
Hai người cứ thế nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn chẳng có cách nào để tiếp tục đàm phán nữa, Thiên Kim công chúa đành phải đi thẳng vào vấn đề.
Vị Thiên Kim công chúa này là muội muội cùng cha khác mẹ của Lý Thế Dân, là con gái thứ mười tám trong mười chín người con gái của Đại Đường khai quốc Hoàng đế Lý Uyên, là cô tổ mẫu của Thái Bình công chúa, xét về vai vế thì còn là bề trên của Võ Tắc Thiên.
Khi Võ Tắc Thiên tàn sát hoàng tộc Lý Đường thì đám công chúa, người cực lực chống đối lại, người lại quay ra khúm núm lấy lòng Võ hậu. Chỉ có vị Thiên Kim công chúa này là khác, để lấy lòng Võ hậu mà bà ta đã không từ một thủ đoạn nào, cho dù là đê hèn hay xấu xa nhất.
Mấy ngày trước Dương Phàm ở trên đường đã trông thấy gã bán thuốc Phùng Tiểu Bảo kia, gã chính là “món hàng” mà Thiên Kim công chúa dâng tặng lên cho Võ Tắc Thiên. Khi đó Phùng Tiểu Bảo còn là một kẻ biểu diễn tạp kĩ ở đầu đường, gã gian díu với một tỳ nữ trong quý phủ của Thiên Kim công chúa. Tỳ nữ đó, không ai khác, chính là Thái Vân.
Hai người tình nồng ý thắm, Thái Vân thậm chí còn đã lặng lẽ mang gã vào phủ công chúa để hai người sớm tối tay ấp vai kề, kết quả bị người ta phát hiện, đi tố giác với Thiên Kim công chúa, bị công chúa bắt tại trận. Công chúa Thiên Kim vốn là muốn nghiêm trị hai kẻ này để răn đe cho những người khác, nhưng vừa thấy Phùng Tiểu Bảo kia cường tráng anh tuấn nên trong lòng cũng động tà tâm.
Kết quả, sau khi đi bắt gian thì công chúa Thiên Kim lại biến chính kẻ gian dâm là Phùng Tiểu Bảo này trở thành gian tình của mình. Khi Võ Tắc Thiên bắt đầu gây sự với hoàng tộc Lý Đường, công chúa Thiên Kim lo mình cũng bị Võ hậu thanh toán nên đã dùng một số tiền không nhỏ mua chuộc một thị nữ bên cạnh Võ hậu để giúp bà ta thám thính tin tức của Võ hậu.
Võ hậu bề ngoài vu phong hoán vũ, mạnh mẽ chẳng khác nào một đấng nam nhi, ấy vậy mà bên trong, bà cũng đang héo mòn trong nỗi cô đơn giống như bất cứ một người phụ nữ nào. Biết được điều này, công chúa Thiên Kim liền đem gã trai lơ Phùng Tiểu Bảo của mình dâng tặng cho Võ hậu, nhờ công lao này mà ả đã được Võ Tắc Thiên rất mực ưu ái, trở thành tâm phúc của Võ Tắc Thiên. Mấy năm qua, đám Vương gia, công chúa trong hoàng tộc Lý Đường hết người này đến người khác liên tiếp gặp tai họa, chỉ có duy nhất công chúa Thiên Kim là vẫn an nhiên vô sự.
Công chúa Thiên Kim cảm thấy dường như Thái Bình công chúa rất có thiện cảm với Dương Phàm thì lập tức nảy sinh tâm kế, nghĩ ngay tới chuyện tiến cử “trai lơ” cho nàng ta. Trước đã dâng tặng cho Võ Tắc Thiên một gã trai lơ rồi, giờ lại tiếp tục tặng cho con gái bà ta là Thái Bình công chúa nữa, lần lượt làm vui lòng hai mẹ con họ, có như vậy, ngôi vị công chúa Thiên Kim của ả mới có thể an tâm ngồi vững được.
Nếu so với rất nhiều vị công chúa phong lưu phóng đãng khác của Đại Đường thì Thái Bình công chúa này cũng được xem là đoan chính lắm rồi. Thái Bình công chúa 16 tuổi thành thân với Tiết Thiệu, hai người làm vợ chồng7 năm, phu thê tình thâm, chưa từng để xảy ra tai tiếng gì. Nhưng năm trước, Tiết Thiệu đã bị gán cho tội danh mưu phản mà đã bị hại chết.
Năm trước khi Việt Vương Lý Trinh phản Võ, hai ca ca của Phò mã Tiết Thiệu cũng tham gia vào trong đó. Lý Trinh phản Võ thất bại, hai ca ca của Tiết Thiệu là Tiết Đầu, Tiết Tự đều bị xử trảm, Tiết Thiệu vốn không tham dự vào việc này nhưng cũng bị tống giam vào ngục, may nhờ có thân phận là chồng của Thái Bình công chúa mà đã được Thái hậu khai ân, tha không chém đầu mà để hắn chết được toàn thây. Cuối cùng vị Phò mã này đã bị bỏ đói mà chết ở trong ngục.
Thái Bình công chúa hiện giờ đang ở thủ tiết, tâm tình hết sức buồn khổ. Công chúa Thiên Kim đã làm mối cho Thái hậu, giờ lại mưu tính muốn đem Dương Phàm làm món quà dâng lên cho con gái Võ hậu, tiến cử hắn trở thành người đàn ông của đóa hoa thành Lạc Dương, đồng thời cũng là vị Công chúa trong các Công chúa của đế quốc Đại Đường - Lý Lệnh Nguyệt.
- Nói vậy thì chính là lão phu nhân đây đã sai Thái Vân cô nương tới thăm bệnh cho vãn bối, lại mời cả danh y tới khám và chữa bệnh cho ta rồi. Vãn bối và lão phu nhân vốn không thân không thích, được lão phu nhân nâng đỡ như thế, tiểu tử thực là vô cùng cảm kích.
Lão phụ che miệng khẽ cười nói:
- Tiểu lang quân khách khí rồi, ngồi xuống nói chuyện đi.
Đầu thời Đường, mặc dù ghế tựa của người Hồ ở Tây Vực cũng đã được du nhập vào Trung Nguyên nhưng vẫn chưa thịnh hành, nhất là trong xã hội thượng lưu thì lại càng không được chấp nhận. Mặc dù lúc này ảnh hưởng của Tây Vực tới Trung Thổ đã khá sâu sắc về các mặt ẩm thực, trang phục, văn hóa... Còn về phương diện xây dựng nhà cửa thì vẫn giữ nguyên theo tập tục xây nhà cao cửa rộng của người Hán.
Bản thân họ cũng biết trang phục và những dụng cụ hằng ngày của người Hồ tiện lợi và có tính thực dụng cao hơn. Bình thường khi ra đường họ cũng thích mặc trang phục của người Hồ, nhưng trong những dịp quan trọng thì vẫn ăn vận chỉnh tề nghiêm trang theo Hán phục. Nói cách khác, họ cho rằng Hồ phục rất tiện lợi, nhưng về kiểu dáng thì vẫn không thể sánh được với Hán phục. Nếu đem so sánh ra thì Hán phục mới được xem là trang phục chính, giống như chúng ta ngày nay, bình thường vẫn hay mặc quần bò áo phông, thậm chí cởi trần mặc quần sooc cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng vào những dịp quan trọng như tham dự hội nghị hay đi dự tiệc thì không thể không đóng comle cà vạt được.
Những dụng cụ gia đình cũng vậy, bọn họ tỏ ra khá bài xích ghế tựa của người Hồ mà vẫn giữ nguyên theo phong cách của người Hán. Bởi vậy nên những vật dụng trong gia đình thường đều rất thấp, bàn thấp, ghế thấp, giường thấp...cái gì cũng không cao.
Bởi vậy nên bên cạnh Dương Phàm lúc này không có một chiếc ghế tựa nào mà chỉ có một đệm cói được bọc gấm bên ngoài. Hắn vén vạt áo lên, quỳ xuống ngồi lên tấm đệm cói kia, cung kính nói:
- Lão phu nhân cũng đừng khách khí như vậy, xin cứ gọi thẳng tên họ của vãn bối. Vãn bối trong nhà đứng hàng thứ thứ hai, lão phu nhân cứ gọi ta Dương Nhị là được.
Lão phụ cười ha hả, nói:
- Vậy bổn...lão phụ sẽ gọi ngươi là Nhị Lang. Chuyện của Nhị Lang lão phụ ta đã nghe nói rồi, nghe nói lúc ấy quản sự Dương phủ đã ra giá một triệu tiền trọng thưởng nên Nhị Lang mới liều mình xông vào đám cháy cứu người, cũng bởi vậy nên mới bị thương. Không biết giờ đã hồi phục hay chưa, mau lại đây cho lão phụ xem nào.
Vừa nói ả vừa ngồi dậy, dùng ánh mắt sắc như dao cau nhìn Dương Phàm.
Chiếc áo mỏng tang làm cả thân thể của ả cứ lồ lồ ra trước mắt, khi ngồi dậy thì lại càng rõ ràng hơn. Lão phụ này đã lớn tuổi, lại sống an nhàn sung sướng như vậy nên cơ thể căng tràn đẫy đà hơn bình thường. Thế nên tuy khuôn mặt thì đầy những nếp nhăn nhưng nhìn thân thể của ả vẫn chỉ như một phu nhân đang ở tuổi tứ tuần.
Dương Phàm nào dám đến gần, chỉ dám khấu đầu nói:
- Lão phu nhân, vết thương của vãn bối dĩ nhiên đã khỏi hẳn.
Lão phụ thấy hắn tỏ ra cung kính quá mức như vậy thì mày hơi nhăn lại, liền chậm rãi nằm xuống giường, lấy tay chống cằm, tỏ vẻ lười biếng nói:
- Chắc Nhị Lang chưa biết thân phận của lão phụ rồi, và hẳn là cũng không biết lão phụ vì sao lại mời chàng tới đây, đúng không? Dương Phàm nhìn sàn nhà sáng loáng tới mức có thể coi gương được, nói:
- Vâng! Thái Vân cô nương nói, lão phu nhân là một vị trưởng bối Dương gia nên mới có lòng chiếu cố tới vãn bối như vậy. Vãn bối biết Thái Vân cô nương nói như vậy chỉ là cái cớ, vãn bối đang muốn thỉnh giáo lão phu nhân, chẳng hay vì sao lão phu nhân lại có lòng chiếu cố tới vãn bối như thế?
Lão phụ ha hả cười nói:
- Nhị Lang, xem ra chàng đã hoàn toàn quên lão phụ rồi. Chàng ngẩng đầu lên nhìn cho kĩ lại xem, ta và chàng đã từng gặp nhau rồi đó.
Dương Phàm nghe vậy, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc mắt sang chỗ ả, lắc đầu nói:
- Hình như Vãn bối chưa bao giờ gặp lão phu nhân cả.
Mắt lão phụ hiện lên một tia không hài lòng, lập tức lại nở nụ cười như tự giễu:
- Ha hả, đúng rồi! Lúc ấy trước mặt chàng là hai đóa hoa xinh đẹp nhất Đại Đường, một người lộng lẫy yêu kiều như mẫu đơn, một người đoan trang quyến rũ như bách hợp, chàng đâu thể nhớ lão bà bà ta đây là ai được chứ? Nhị Lang à, bên sông Lạc Thủy, chàng đã từng gặp ta một lần, còn nhớ hay không?
- Bên sông Lạc Thủy?
Nghe ả vừa nói vậy, Dương Phàm chợt nghĩ ngay tới một bóng hình xinh đẹp, mình vận áo đỏ, nàng tựa như một nàng tiên cá với chiếc đuôi màu đỏ đang vui vẻ nô đùa trên dòng sông Lạc Thủy, vẻ kiều diễm ướt át ấy thực không gì sánh được.
Sau đó, một bóng hình xinh đẹp khác mới dần dần hiện ra trong tâm trí hắn, thướt tha yểu điệu, phong tư ấy, thần thái ấy, mảnh mai như trăng, dịu dàng như nước, tựa như một đóa bách hợp thuần khiết ưu nhã được sinh ra trong hình hài một mỹ nhân ngư vậy.
Ái mộ những thứ xinh đẹp là bản năng vốn có của con người. Nhất là đối với một người đàn ông, lại đang ở tuổi thiếu niên thì một người khác phái xinh đẹp sẽ để lại ấn tượng khó phai trong lòng hắn. Cho nên khi lão phụ vừa nhắc tới bốn chữ “ Bên sông Lạc Thủy” kia thì hắn lập tức nhớ ra một thiếu nữ mà vẻ đẹp của nàng mãnh liệt tới nỗi có thể khiến cho người ta như tan chảy ra trước vẻ đẹp ấy, và một thiếu nữ vô danh với vẻ đẹp dịu dàng như nước xuân, trong sáng tựa nước thu. Hắn còn mơ hồ nhớ lại bên cạnh hai đóa hoa xinh đẹp ấy, quả thật là có một lão phụ nhân.
Dương Phàm khẽ “À” lên một tiếng, nói:
- Đúng vậy, tiểu tử nhớ ra rồi, hôm đó bên sông Lạc Thủy đúng là đã từng gặp lão phu nhân.
Lão phụ khẽ mỉm cười, nói:
- Lão phu nhân? Ngươi có biết bổn cung rốt cuộc là ai không?
Lão phụ đã tự xưng mình là bổn cung như vậy rồi, thân phận của ả lẽ nào còn chưa rõ ràng hay sao? Một nữ nhân tự xưng là bổn cung không phải thị nữ trong cung thì chỉ có thể là công chúa mà thôi. Dương Phàm nghĩ đến Thái Bình công chúa, lão phụ này đã ngồi chung giường với nàng, vậy lẽ nào bà ta cũng là một công chúa ư?
Dương Phàm không nhớ rõ nhiều về chuyện của hoàng gia. Hoàng tử hoàng nữ trong hoàng thất thực sự quá nhiều, ngoại trừ Thái Bình công chúa thích gây chuyện long trời lở đất ra thì hắn cũng chẳng nhớ được bao người. Lão phụ kia dường như cũng biết hắn không thể biết thân phận của mình, bèn tự mình lên tiếng:
- Bổn cung là con gái thứ mười tám của Đại Đường Cao Tổ Hoàng đế - Thiên Kim công chúa!
Thiên Kim công chúa đã nói toạc thân phận của mình ra như vậy, Dương Phàm không thể nào giả bộ ngây ngốc được, đành cúi đầu hạ giọng cung kính nói:
- Bái kiến Công chúa điện hạ!
Thiên Kim Công chúa khẽ cười, khoát tay nói:
- Chỗ thân quen cả, đâu cần phải đa lễ như vậy.
Những lời phong tình này nếu là từ miệng một thiếu nữ xinh đẹp nói ra thì đúng là không đấng nam nhi nào không thể không cảm thấy rộn rạo khấp khởi trong lòng, chỉ tiếc là những lời ấy lại được thốt ra từ miệng một lão bà, Dương Phàm lạnh toát cả sống lưng, chỉ dám cúi gằm mặt không nói câu nào.
Thiên Kim Công chúa lên tiếng:
- Nhị Lang, ngươi có biết vì sao bổn cung lại lệnh cho thái vân thường xuyên lui tới thăm khám chăm sóc cho ngươi như vậy không?
Dương Phàm nói:
- Tại hạ không biết!
Thiên Kim
Công chúa nói:
- Thiếu niên này, trông thì thông minh mà sao chẳng có mắt như vậy? Hôm đó Thái Bình muốn ngươi tới quý phủ của bà ta chuyên tâm tập luyện môn cưỡi ngựa đánh bóng, vì sao ngươi lại không đồng ý?
Dương Phàm nói:
- Nếu tại hạ đồng ý, tuy rằng trên danh nghĩa sẽ trở thành môn hạ của Thái Bình công chúa nhưng thực tế thì chẳng qua cũng chỉ là một nô bộc của bà mà thôi. Cưỡi ngựa đánh bóng được công chủ sủng ái, đương nhiên là sẽ nhận được rất nhiều vinh hoa phú quý? Thế nhưng những vinh hoa phú quý ấy sẽ có thể kéo dài được bao lâu? Cho nên, tại hạ thà làm một bách tính bình thường, tự do tự tại trên phố chứ quyết không tới làm nô bộc cho nhà quyền quý.
Thiên Kim Công chúa nói:
- Sao ngươi biết khi vào phủ của Thái Bình công chúa rồi thì sẽ phải làm nô bộc? Ngươi biết đó, đương kim triều đình rất nhiều quan lớn, thậm chí cả đương triều Tể tướng cũng đều là nhờ được Thái Bình tiến cử mà được Thiên Hậu trọng dụng hay sao? Ngươi có thể lọt vào mắt của Thái Bình như vây, sao không biết tận dụng cơ hội?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Đám quan viên đó là bậc đại tướng công thần, bản thân đã có tài định quốc an gia, công chúa tiến cử người hiền chỉ là giúp tài năng của họ được Thiên Hậu biết đến mà thôi. Còn tại hạ chỉ là một gã vô danh tiểu tốt không học vấn không nghề nghiệp, cho dù có đánh bóng hay hơn nữa, giỏi hơn nữa thì cũng có tiền đồ gì?
Hai người cứ thế nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn chẳng có cách nào để tiếp tục đàm phán nữa, Thiên Kim công chúa đành phải đi thẳng vào vấn đề.
Vị Thiên Kim công chúa này là muội muội cùng cha khác mẹ của Lý Thế Dân, là con gái thứ mười tám trong mười chín người con gái của Đại Đường khai quốc Hoàng đế Lý Uyên, là cô tổ mẫu của Thái Bình công chúa, xét về vai vế thì còn là bề trên của Võ Tắc Thiên.
Khi Võ Tắc Thiên tàn sát hoàng tộc Lý Đường thì đám công chúa, người cực lực chống đối lại, người lại quay ra khúm núm lấy lòng Võ hậu. Chỉ có vị Thiên Kim công chúa này là khác, để lấy lòng Võ hậu mà bà ta đã không từ một thủ đoạn nào, cho dù là đê hèn hay xấu xa nhất.
Mấy ngày trước Dương Phàm ở trên đường đã trông thấy gã bán thuốc Phùng Tiểu Bảo kia, gã chính là “món hàng” mà Thiên Kim công chúa dâng tặng lên cho Võ Tắc Thiên. Khi đó Phùng Tiểu Bảo còn là một kẻ biểu diễn tạp kĩ ở đầu đường, gã gian díu với một tỳ nữ trong quý phủ của Thiên Kim công chúa. Tỳ nữ đó, không ai khác, chính là Thái Vân.
Hai người tình nồng ý thắm, Thái Vân thậm chí còn đã lặng lẽ mang gã vào phủ công chúa để hai người sớm tối tay ấp vai kề, kết quả bị người ta phát hiện, đi tố giác với Thiên Kim công chúa, bị công chúa bắt tại trận. Công chúa Thiên Kim vốn là muốn nghiêm trị hai kẻ này để răn đe cho những người khác, nhưng vừa thấy Phùng Tiểu Bảo kia cường tráng anh tuấn nên trong lòng cũng động tà tâm.
Kết quả, sau khi đi bắt gian thì công chúa Thiên Kim lại biến chính kẻ gian dâm là Phùng Tiểu Bảo này trở thành gian tình của mình. Khi Võ Tắc Thiên bắt đầu gây sự với hoàng tộc Lý Đường, công chúa Thiên Kim lo mình cũng bị Võ hậu thanh toán nên đã dùng một số tiền không nhỏ mua chuộc một thị nữ bên cạnh Võ hậu để giúp bà ta thám thính tin tức của Võ hậu.
Võ hậu bề ngoài vu phong hoán vũ, mạnh mẽ chẳng khác nào một đấng nam nhi, ấy vậy mà bên trong, bà cũng đang héo mòn trong nỗi cô đơn giống như bất cứ một người phụ nữ nào. Biết được điều này, công chúa Thiên Kim liền đem gã trai lơ Phùng Tiểu Bảo của mình dâng tặng cho Võ hậu, nhờ công lao này mà ả đã được Võ Tắc Thiên rất mực ưu ái, trở thành tâm phúc của Võ Tắc Thiên. Mấy năm qua, đám Vương gia, công chúa trong hoàng tộc Lý Đường hết người này đến người khác liên tiếp gặp tai họa, chỉ có duy nhất công chúa Thiên Kim là vẫn an nhiên vô sự.
Công chúa Thiên Kim cảm thấy dường như Thái Bình công chúa rất có thiện cảm với Dương Phàm thì lập tức nảy sinh tâm kế, nghĩ ngay tới chuyện tiến cử “trai lơ” cho nàng ta. Trước đã dâng tặng cho Võ Tắc Thiên một gã trai lơ rồi, giờ lại tiếp tục tặng cho con gái bà ta là Thái Bình công chúa nữa, lần lượt làm vui lòng hai mẹ con họ, có như vậy, ngôi vị công chúa Thiên Kim của ả mới có thể an tâm ngồi vững được.
Nếu so với rất nhiều vị công chúa phong lưu phóng đãng khác của Đại Đường thì Thái Bình công chúa này cũng được xem là đoan chính lắm rồi. Thái Bình công chúa 16 tuổi thành thân với Tiết Thiệu, hai người làm vợ chồng7 năm, phu thê tình thâm, chưa từng để xảy ra tai tiếng gì. Nhưng năm trước, Tiết Thiệu đã bị gán cho tội danh mưu phản mà đã bị hại chết.
Năm trước khi Việt Vương Lý Trinh phản Võ, hai ca ca của Phò mã Tiết Thiệu cũng tham gia vào trong đó. Lý Trinh phản Võ thất bại, hai ca ca của Tiết Thiệu là Tiết Đầu, Tiết Tự đều bị xử trảm, Tiết Thiệu vốn không tham dự vào việc này nhưng cũng bị tống giam vào ngục, may nhờ có thân phận là chồng của Thái Bình công chúa mà đã được Thái hậu khai ân, tha không chém đầu mà để hắn chết được toàn thây. Cuối cùng vị Phò mã này đã bị bỏ đói mà chết ở trong ngục.
Thái Bình công chúa hiện giờ đang ở thủ tiết, tâm tình hết sức buồn khổ. Công chúa Thiên Kim đã làm mối cho Thái hậu, giờ lại mưu tính muốn đem Dương Phàm làm món quà dâng lên cho con gái Võ hậu, tiến cử hắn trở thành người đàn ông của đóa hoa thành Lạc Dương, đồng thời cũng là vị Công chúa trong các Công chúa của đế quốc Đại Đường - Lý Lệnh Nguyệt.
Danh sách chương