Giang Ảnh cảm thấy có lẽ bản thân cậu đã váng hết cả đầu rồi nên lúc thấy cái emoji phấn đấu kia cậu mới chợt nghĩ tới lớp trưởng đại nhân làm gì cũng vô cùng nghiêm túc nhà mình.
[Ông Chủ Cua]: Khó lắm mới thấy đồ đệ có ý chí chiến đấu như thế, vi sư cảm thấy vô cùng mừng rỡ
[Ông Chủ Cua]: Xem ra "cậu ấy" của cậu mạnh lắm nhỉ? [Cãi Cọ 3357868]: Rất ồn ào.
[Cãi Cọ 3357868]: Nhưng tôi không ghét.
[Ông Chủ Cua]: À đúng rồi, tui quên dặn cậu, cãi nhau trực tiếp thì không nói làm gì nhưng lúc cãi nhau trên mạng thì nhớ phải chuẩn bị công cụ cẩn thận nha.
[Cãi Cọ 3357868]: ?
[Cãi Cọ 3357868]: Ví dụ như?
[Ông Chủ Cua]: Có bột mới gột nên hồ, cậu cầm điện thoại đánh chữ với người ta gõ bàn phím đánh chữ khác nhau nhiều, chăm chỉ luyện tập tốc độ đánh chữ đi.
[Cãi Cọ 3357868]: ... Hoá ra các cậu để ý nhiều như vậy à.
[Ông Chủ Cua]: Còn một điều nữa, chỉ dùng dấu câu và ngữ khí kỳ quái thôi thì vẫn chưa đủ. Cậu phải học được cách kết hợp chúng với từ ngữ uyên thâm, nghe vừa văn hóa vừa triết lý í.
[Cãi Cọ 3357868]: Lấy thử ví dụ đi?
[Ông Chủ Cua]: "Cậu đẹp quá" đây là câu trần thuật, cũng là tiếng người. Chúng dùng câu này làm ví dụ nhé.
[Ông Chủ Cua]: "??? Mỉm cười.jpg, ngài thế mà cũng đẹp được như vậy à?" Cậu xem, có cảm giác bị nói kháy không?
[Ông Chủ Cua]: Đổi thành "thế mà" với cả "lẽ nào" cũng có hiệu quả khác nhau đấy.
[Cãi Cọ 3357868]: ...
[Ông Chủ Cua]: Đại khái thì là như thế. Haiz, cậu tự ngẫm đi. Thứ này không dễ giải thích, chủ yếu là cậu phải hiểu ý, tui cũng không biết diễn tả thành lời thế nào. Phải xem sự hiểu biết của bản thân cậu, cũng phải xem lá gan cậu lớn đến đâu.
[Ông Chủ Cua]: Còn tui thì đến lớp trưởng tui còn dám chọc nữa là, chẳng ai dám đụng đến cậu ta đâu.
[Cãi Cọ 3357868]: Vậy cậu cũng giỏi lắm nhỉ.
[Ông Chủ Cua]: Tui đang nói cái gì ấy nhỉ... Tui hơi chóng mặt.
[Ông Chủ Cua]: Bé thỏ con cực kỳ mệt mỏi.jpg
[Ông Chủ Cua]: Off trước đây, bye bye nhá.
Mới đầu Giang Ảnh đã thấy có chút choáng váng rồi, cậu dứt khoát dừng việc dạy học luôn. Sau khi khóa điện thoại, Giang Ảnh tiếp tục rúc vào trong chăn.
"Tiểu Ảnh." bây giờ Thích Trục mới mở cửa phòng ngủ đi vào, "Cậu đang làm gì đấy?"
Cảm nhận được nhiệt độ trong phòng, anh nhíu mày, hơi bất mãn nói: "Lại hạ nhiệt độ điều hòa thấp như thế, cậu muốn làm ai chết cóng hả?"
"Làm cậu chết cóng đấy." từ trong chăn truyền ra một giọng nói mơ mơ hồ hồ, "Lạnh chết cái máy quay phim vô tình nhà cậu đi."
"Đã chiếm phòng của tôi rồi giờ còn muốn tôi lạnh chết." Thích Trục chẳng hiểu nổi cậu, anh đi thẳng đến cạnh tường, tắt aptomat điều hoà đi.
Thích Trục: "Thế cậu cảm thấy bây giờ tôi đang muốn làm gì?"
Giang Ảnh đang trốn trong chăn nghe được động tĩnh, cậu thò đầu ra hỏi: "Làm gì?
"Gói cậu lại, cả người lẫn chăn, sau đó ném ra ngoài."
Giang Ảnh càng chẳng quan tâm: "Sao lớp trưởng lại hung dữ thế, sau này không kiếm được vợ đâu nha."
Thích Trục: "..."
Chữ "nha" này của Giang Ảnh nghe cực kỳ ngứa đòn.
"Không biết lớn nhỏ." Thích Trục vươn tay vỗ nhẹ một cái lên trán Giang Ảnh như mọi khi.
Nhưng mà lần này anh không rút tay về.
Giang Ảnh: "?"
Giang Ảnh: "Đầu của bổn thiếu gia là thứ cậu muốn sờ là sờ hả?
Giang Ảnh: "Đưa tiền đây rồi hẵng sờ."
"Tiểu Ảnh." Thích Trục nghiêm túc hỏi, "Có phải cậu... hơi sốt không?"
Giang Ảnh chạm chạm vào trán mình: "Có sao?"
Sự thật chứng minh, Giang nhị thiếu không chỉ hơi sốt mà còn sốt cao vô cùng, bản thân cậu còn hồn nhiên không phát hiện ra.
"Hẳn là bị cảm lạnh rồi." sau khi đo nhiệt độ cho Giang Ảnh xong, vị bác sĩ mà đạo diễn mời tới còn kê cho Giang Ảnh mấy liều thuốc hạ sốt.
"Đêm qua lúc ngủ cậu ấy đạp chăn." Thích Trục trình bày với bác sĩ, "Mặc ít quần áo, ban ngày thì phát điên đòi cởϊ áσ khoác, lúc nãy còn bật điều hòa mười sáu độ. À, chắc trước khi mở điều hòa cậu ấy đã sốt rồi."
Giang Ảnh trợn mắt nhìn anh: "Không nhìn ra nha, thầy Thích của chúng ta nhìn có vẻ lạnh lùng như thế mà thật ra cũng biết quan tâm người khác phết đấy."
Giang Ảnh: "Nếu không thì chúng ta bật điều hòa tiếp đi."
"Cậu mà nói thêm câu nữa thì tôi lập tức đi tìm băng dính dán cái miệng cậu lại." Thích Trục đang nói dở với bác sĩ, anh quay đầu lại cảnh cáo một câu.
Giang Ảnh: "..."
Đạo diễn đang định đi vào xem tình hình, ông vừa đi đến cửa đã nghe thấy câu này, bị dọa đến mức suýt chút nữa thì và vào khung cửa: "..."
Hai người này lúc nào cũng gây nhau cho được.
Đạo diễn dần dần nhận thức được một điều, người ông mời đến không phải hai khách mời mà là hai vị tổ tông.
"Cậu ấy sốt lơ mơ luôn rồi." Thích Trục tiễn mọi người ra ngoài,"Cháu để ý cậu ấy cho."
Lúc Thích Trục trở về, Giang Ảnh đang dựa trên đầu giường, ánh mắt cậu có vẻ hơi mê mang.
Bình thường Giang nhị thiếu hiếu động nhiều chuyện, lúc lắm lời thì nói mãi không ngừng, lúc gây chuyện cũng xù gai nhím lên, chả ai dám đụng, nhưng thực chất cậu vẫn là tiểu thiếu gia lá ngọc cành vàng, đến lúc này thì Giang Ảnh cũng cảm thấy hơi khó chịu rồi.
Bởi vì đang sốt nên ánh mắt cậu lúc nhìn Thích Trục còn mang theo lớp sương mù mờ ảo, khí chất diễu võ dương oai ngày thường cũng đã biến mất sạch sẽ.
"Giờ mới chịu yên sao?" Thích Trục không vui hỏi.
Lúc Giang Ảnh yên tĩnh thì cậu vô cùng phù hợp với khí chất của thần tượng. Vẻ ngoài của cậu giống mẹ, nét đẹp của Tống Tịnh Khê vẫn luôn nổi danh trong giới. Đã có người từng nói, lúc Giang Ảnh không nói chuyện, ở cậu có một nét đẹp ngang tàng, kiêu ngạo rất hiếm thấy.
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong lúc cậu không nói chuyện thôi.
"Ây, cậu nhảy disco đấy à lớp trưởng? Cậu đừng lộn xộn nữa, giờ tôi đang đau đầu." Giang Ảnh dụi dụi mắt, "Cậu đứng yên đấy đừng nhúc nhích, không được nhúc nhích đâu đấy."
Thích Trục: "..."
Thích Trục đứng yên tại chỗ không di chuyển chút nào. Bản thân Giang Ảnh chóng mặt còn đổ thừa cho anh.
Cậu im lặng không nổi năm phút lại bắt đầu ngó ngoáy.
Dễ gì mà Giang Ảnh chịu thừa nhận rằng bản thân bị cảm lạnh nên mới sốt. Sau khi uống thuốc hạ sốt xong, đắp chăn cẩn thận rồi cậu mới nắm lấy cánh tay Thích Trục, trong lúc đầu óc quay mòng mòng, Giang Ảnh bắt đầu lảm nhảm đủ thứ chuyện linh ta linh tinh.
Giang Ảnh bàn về lý do mình bị sốt, cậu nói từ không quen khí hậu đến chắc phong thủy không tốt, cuối cùng Giang Ảnh bảo chắc là do bát tự của tụi mình không hợp.
Rốt cuộc thì Thích Trục cũng không nhịn nổi nữa, anh che miệng Giang Ảnh lại.
"Ngủ đi." Thích Trục nói, "Xem ngày mai có thể hạ sốt không."
Giang Ảnh bị nhét lại vào trong chăn, cậu vô cùng bất mãn thò tay ra áp lên người Thích Trục ở bên cạnh: "Phỏng chết cậu luôn."
Bàn tay nóng hầm hập của người nào đó tiến lên một chút, vỗ nhẹ vào má Thích Trục: "Hì hì, phỏng chưa?"
Thích Trục: "..."
Thời gian Giang Ảnh yên tĩnh đúng bằng một cái chớp mắt lúc anh trở lại phòng. Sau khi bị sốt, nhóc lộn xộn biến thành nhóc lộn xộn nóng phỏng tay rồi, bản tính khó dời thế đấy, lúc nào cũng điên cuồng thăm dò giới hạn phát nổ của người ta.
Nhưng lần nào cũng như lần nào, Thích Trục không có giới hạn rõ ràng với cậu, không rõ là anh không để tâm hay là anh đang dung túng cậu.
Thích Trục rất hiểu Giang Ảnh, bây giờ có lẽ người này đã buồn ngủ lắm rồi nhưng mà vẫn còn ham vui, không nỡ ngủ.
Anh không để ý Giang Ảnh nữa mà chỉ lặp đi lặp lại quá trình vỗ nhẹ vào tay Giang Ảnh một cái rồi nhét lại tay cậu vào trong chăn.
"Anh Thích ơi, anh làm như thế này là coi em như cái vợt đập ruồi à?" Giang Ảnh gây sự không thành, cậu bất mãn lẩm bẩm một câu.
Thích Trục: "Ừ."
Thích Trục: "Giang Ruồi."
Giang Ảnh: "..."
Anh Thích của cậu luôn có bản lĩnh khiến người ta tức chết chỉ bằng một câu nói.
_ _ _