Kiếm chuyện thế nào? Đây là một câu hỏi rất hay.
Bên trong chuyện này có rất nhiều đạo lý, để cho Giang Ảnh nói thì cậu có thể nói nguyên đêm luôn. Nhưng mà thời gian có hạn, cậu phải tổng kết kinh nghiệm một cách ngắn gọn để giảng cho đồ đệ của mình.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Thực ra không phải tui khoe khoang đâu, sau khi đạt đến trình độ của tui thì chỉ cần tui đứng đó không nói câu nào thì người ta cũng cảm thấy tui đang kiếm chuyện.
[Cãi Cọ 3357868]: ...
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.
[Cãi Cọ 3357868]: Lợi hại thật.
Chữ "Ừ" này của đối phương có ý tứ sâu xa, nhưng không phải Giang Ảnh đang nói bừa đâu, cậu có thể cảm nhận được người khác nhìn cậu bằng ánh mắt gì. Hồi cậu còn làm lớp phó kỷ luật, chỉ cần cậu đi vào cửa lớp thôi là các bạn trong lớp lại kiểu chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với quân địch.
Cả cái chương trình Tề Tuấn đầu tư, vị trí ban giám khảo người khác không dám ngồi thế mà Tề Tuấn lại mời cậu, còn kêu cậu tới hỗ trợ nữa chứ.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Không thể không nói, có lẽ khí chất của tui là do tôi luyện nhiều năm mới thành.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Không nói chuyện này nữa, nói tới việc kiếm chuyện ngoài đời nha.
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Mấy đứa nhiễu sự chân chính sẽ kiểu người khác mà nói một câu thôi là chữ nào cũng bắt bẻ được. Từ lời nói đến động tác đều cho người ta cảm thấy như đang muốn kiếm chuyện.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Dù sao thì tui cũng nói nhiều thế rồi, cậu ngẫm nghĩ chút đi.
[Ông Chủ Cua Băn Khoăn]: Không thì cậu cứ thử đi xem hiệu quả thế nào. Lời nói nè, hành động nè, thế nào cũng được.
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ. Mỉm cười.jpg
Cuộc nói chuyện có lẽ sẽ dừng lại ở đây, Giang Ảnh nhìn ba chữ "Ừ" trên màn hình điện thoại, chẳng biết người kia hiểu được bao nhiêu. Cậu chọn một cái meme cố lên nhìn khá đáng yêu để gửi cho đồ đệ.
Meme đáng yêu cực kỳ không phù hợp với phong cách của Ông Chủ Cua, nhưng mà quan trọng gì, đồ đệ vui là được. Dù sao thì cậu cũng thích đồ đệ của mình như thế cơ mà.
Vốn dĩ Giang Ảnh chẳng định mở Weibo đâu, nhưng mà tự dưng Weibo lại thông báo có tin nhắn mới. Muộn thế này rồi mà ai còn gửi tin nhắn cho cậu không biết. Giang Ảnh mở giao diện tin nhắn của Weibo, hóa ra là tin nhắn của "Trái Chanh" - người chơi quanh năm nắm giữ top 1 của app "Cãi Cọ". Mấy người đứng đầu "Cãi Cọ" đều theo dõi Weibo của nhau, nhưng mà chẳng mấy khi bọn họ nói chuyện cả, bình thường chỉ gặp trên chiến trường thôi.
@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Người anh em.
@Ông Chủ Cua Yêu Hòa Bình: ?
@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Trong khu đề tài mới có chủ đề mới, ông tới thử sức không?
@Ông Chủ Cua Yêu Hòa Bình: Để tui coi chủ đề gì đã.
@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Liên quan đến hai idol của tui.
Giang Ảnh mới đi xem bình luận ở đài Trái Dừa xong, cậu không cần nghĩ cũng biết hai idol của cô là ai.
@Ông Chủ Cua Yêu Hòa Bình: Không tới, không rảnh, còn nữa, Thích Trục không đi con đường của idol.
@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Haiz, mặc dù tui biết không ai thắng được tui những mà ông rửa tay gác kiếm, rút khỏi khu đề tài thật đấy à? Tiếc quá đi mất, điểm tích lũy ở khu đề tài nhiều như thế cơ mà, sao ông lại mất ý chí chiến đấu rồi?
Là đại biểu của đám sinh viên nhàn rỗi của trường đại học A, nửa đêm nửa hôm Trái Chanh không ngủ, vừa đi kiếm người cãi nhau, vừa đăng Weibo nói lý với người khác.
Bài ghim đầu trang Weibo của Trái Chanh là như thế này...
@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Thật lòng khuyên đám cư dân mạng đừng có chạy tới bắt bẻ tui, tui trâu bò lắm đấy. Trước khi muốn cãi nhau với tui thì lướt lên trên đọc tin chứng thực Weibo của tui đi đã, không thì đừng hỏi tại sao tui đá bay đầu mấy người.
Bài viết gần đây nhất trên Weibo Trái Chanh là...
@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Mấy bồ chỉ gặm mấy cái hint công khai thôi là không được đâu, còn phải học cách gặm hint ngầm nữa. Bây giờ Giang Ảnh với Thích Trục đang trong giai đoạn tung hint ngầm mà. Ví dụ như xưng hô của hai người họ chẳng hạn, thú vị biết bao, cái này có thể chứng minh việc hai người họ rất quen thuộc. Thêm đoạn video lúc trước biên kịch đăng lên, hai người họ toàn gắp cho nhau món người kia không thích ăn, cái này có thể chứng minh rằng hai người họ cực kỳ hiểu nhau. Còn cả phỏng vấn của đài Trái Dừa hôm nay, nhìn thế nào cũng thấy quá ư là ngọt. Hint đã dâng đến tận miệng mấy bồ rồi, phải gặm cả mấy vái video tuyên truyền của chương trình thực tế kia nữa, bao giờ chương trình phát sóng tui sẽ khoanh trọng điểm cho mấy bồ ha.
Thân là học sinh của trường đại học A đứng đầu trong nước, trí thông mình của Trái Chanh hình như dồn hết vào việc soi hint rồi. Bài viết của cô đọc nghe vô cùng hợp lý, dưới bình luận có rất nhiều người tán đồng.
Có hint á?
"Nhưng mà bọn tui toàn như vậy mà." Giang Ảnh rũ mi, "Có điều lúc trước mấy người không nhìn thấy thôi."
Bình thường lúc nào hai người họ chả thế, thói quen hơn mười năm rồi.
Đã qua mười hai giờ đêm, vì sau khi Giang Ảnh kể với đồ đệ việc mình kiếm chuyện như thế nào xong lại nghe Trái Chanh nhắc đến Thích Trục nên bây giờ cậu vô cùng muốn trêu chọc Thích Trục ở phòng bên một xíu. Nhưng mà dựa theo quy luật làm việc nghỉ ngơi của Thích Trục thì giờ này chắc chắn anh đã ngủ rồi.
Thế thì cậu đành tự duy trì huy hiệu nói chuyện thường xuyên của hai người thôi...
[Krabby Tỉnh Táo]: [Chọt chọt]
[Lớp Trưởng]: ?
[Krabby Tỉnh Táo]: Cậu chưa ngủ à?
[Lớp Trưởng]: Cậu làm tôi tỉnh rồi! Mắng người.jpg
[Krabby Tỉnh Táo]: Ai biểu cậu đi ngủ không tắt điện thoại! Cái này không trách tôi được. Nhún vai.jpg
[Lớp Trưởng]: Ngủ đi. Mắng người.jpg
Đúng, đây chính là cách nói chuyện quen thuộc của hai người họ, Giang Ảnh đọc xong cảm thấy rất thoải mái. Cậu gác lại mấy chuyện rắc rối làm mình đau cả đầu kia, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Năm tiếng sau, Giang Ảnh nhận được hậu quả của việc quấy rầy người khác, cậu bị Thích Trục xách ra khỏi chăn. Thích Trục nhanh chóng né qua một bên, cái gối bay ra đập vô cửa phòng rồi rơi bụp xuống đất.
"Theo giờ Bắc Kinh, bây giờ là năm giờ tròn." Dưa Nhỏ nghe được tiếng động trong phòng, nó lập tức báo giờ, "Ngài có thể lựa chọn ngủ thêm hai tiếng nữa, hoặc là nghe vài tin tức giải trí buổi sáng giúp tỉnh táo đầu óc, sảng khoái tinh thần."
Dưa Nhỏ: "Hôm qua trong video phỏng vấn của đài Trái Dừa, diễn viên đang hot Thích Trục đã đọc được một bình luận khá là thú vị của cư dân mạng..."
Thích Trục vỗ lên Dưa Nhỏ hai cái, Dưa Nhỏ lập tức ngậm mồm.
"Mới năm giờ thôi đấy anh ơi!" Giang Ảnh còn chưa mở nổi mắt, mặt cậu như đưa đám, "Cậu thù dai thế nhở, nửa đêm tôi nhắn tin cho cậu thì sớm ra cậu tới giày vò tôi à."
Giang Ảnh đang nhắm mắt nên không nhìn thấy nụ cười của Thích Trục khi nghe thấy cậu gọi "anh ơi".
"Không phải." Thích Trục nghiêm túc nói, "Hôm qua tôi đã nói với cậu chuyện ghi âm bài hát, cậu quên rồi à?"
"Hôm nay luôn á?" Giang Ảnh có vẻ tỉnh táo hơn một chút, "Không phải cậu lấy chuyện công báo thù riêng sao?"
"Ừm, hôn nay." Thích Trục nói xong, anh nhặt cái áo ở cạnh giường đưa cho Giang Ảnh, tiện tay giúp cậu cài cúc áo sơ mi.
Đến khi Giang Ảnh đi tới phòng thu âm rồi cậu mới phát hiện ra là mình bị Thích Trục lừa.
Hôm nay ở đoàn làm phim không có cảnh quay của cậu, đúng là lịch trình sắp xếp để đi ghi âm bài hát. Nhưng mà là ghi âm bài hát nhân vật của Thích Trục, chả liên quan quái gì đến cậu, thế mà thầy Thích lại kéo cậu tới học hát.
Phần lớn thời gian cậu chỉ nhoài trên bàn ở phòng điều khiển nghe Thích Trục hát thôi.
"Cậu đi đâu rồi?" tám rưỡi sáng, trợ lý Trần không tìm thấy minh tinh nhà mình, hắn hoảng hốt gọi điện cho Giang Ảnh, "Bị mộng du đấy à?"
"Cũng không khác lắm." Giang Ảnh đáp, "Em còn chưa tỉnh mộng đã bị yêu tinh bắt đi rồi."
Trợ lý Trần: "?"
Không hiểu lắm, lẽ nào là do khoảng cách thế hệ sao?
Cuối cùng Giang Ảnh cũng nhận ra trợ lý không hiểu cậu đang nói gì: "Ý em là mới sáng sớm em đã bị lớp trưởng lừa đến phòng thu âm, giờ tạm thời không về được."
"À, thầy Thích ấy hả, thế thì tốt quá. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ của cậu, không có công việc gì đâu, cậu cứ đi chơi đi." trợ lý Trần nghe thấy tên Thích Trục thì yên tâm lắm, nói thế nào thì hắn cũng cảm thấy Thích Trục đáng tin hơn nghệ sĩ nhà mình nhiều.
Giang Ảnh bị Thích Trục bắt đi, tự dưng trợ lý Trần lại có được một ngày nghỉ, nghe qua điện thoại thôi cũng thấy hắn vui như thế nào.
"Bây giờ trước mắt ẻm có mỗi mình Thích Trục, em chơi cậu ta à?" Giang Ảnh nhấc tay chống cằm, cậu nghiêng đầu quan sát Thích Trục ở bên kia tấm kính. Thích Trục đeo tai nghe, đúng lúc đó anh nhìn về phía cậu, anh gật nhẹ đầu một cái.
Trợ lý Trần tự động bỏ qua lời Giang Ảnh thở than, hắn dặn dò: "Chương trình thực tế kia của các cậu hình như sắp phát sóng rồi đấy, nếu cậu chán quá thì đi xem chương trình đi."
Bài hát Thích Trục đang ghi âm khá dễ nhớ, Giang Ảnh nghe hai lượt là có thể hát theo. Cậu vừa ngâm nga hát theo, vừa mở iPad của mình ra. Sau khi kết nối với bàn phím không dây, Giang Ảnh mở diễn đàn của "Cãi Cọ".
Bài viết đứng đầu diễn đàn vẫn là bài cậu từng đọc.
【Tới đoán thử xem top 10 của "Cãi Cọ" ở ngoài đời thực làm nghề gì nào?】
Lầu 3001: Trái Chanh chẳng cần đào làm gì. Trên Weibo của người ta cũng viết rõ rồi, ở trong đội biện luận của trường đại học A đấy. Quả nhiên học sinh giỏi làm gì cũng lợi hại.
Lầu 3002: Ông Chủ Cua xếp thứ mấy á?
Lầu 3003: Thứ 7, ổng với sunny bất phân thắng bại.
Lầu 3004: Xin lỗi vì hơi lạc đề nhưng người mới vọt lên xếp thứ 20 hình như là bạn quốc tế đấy. Ở trên trạng thái hoạt động thấy bảo là lúc ổng hỏi bạn mình app học tiếng Trung, bạn ổng giới thiệu cho cái app này...
Lầu 3005: Há há há há há
Lầu 3006 (Ông Chủ Cua): Đỉnh của chóp ha ha ha. Bạn của ổng làm tốt ghê.
Thảo luận trên diễn đàn đều là nặc danh, Giang Ảnh gõ bàn phím rất nhanh, cậu tranh thủ vào làm rối loạn tình hình ở kha khá bài viết.
Thích Trục ghi âm xong, anh nhìn qua cửa kính, ánh mắt dừng lại trên người Giang Ảnh, tâm trạng của cậu lúc này hình như đang vui lắm.
Trên iPad của Giang Ảnh lúc này...
[Trái Chanh]: Cãi nhau không?
[Trái Chanh]: Bây giờ đang là giờ làm việc, mọi người đều bận, ông chỉ còn tui thôi đấy.
[Ông Chủ Cua]: Được thôi.
[Trái Chanh]: Mau mau xếp một ván, tui sắp hết tiết rồi.
[Ông Chủ Cua]: Không vào khu giới giải trí đâu, tui vô đó hay ngã ngựa, không muốn lại bị người ta vây xem nữa đâu.
[Trái Chanh]: Ông sợ rồi chứ gì.
Giang Ảnh mở một trận ở khu tự do, cậu gửi lời mời cho Trái Chanh. Chủ đề của khu tự do mênh mông lắm, chẳng biết từ lúc nào mà Trái Chanh đã dắt mũi cậu tới vấn đề cp của cô có đẹp đôi hay không rồi.
[Ông Chủ Cua]: ??? Không đẹp! Đường mà bà gặm không chừng là cách người ta ở với nhau hằng ngày đấy, chỉ là thói quen của người ta thôi.
[Trái Chanh]: ??? Nếu thực sự là thế thì càng phải gặm chứ, bình thường còn ngọt như thế thì liệu đến lúc tung hint còn ngọt đến mức nào nữa.
[Ông Chủ Cua]: Phì.jpg, bà ngụy biện vừa thôi.
[Trái Chanh]: Phì đi chỗ khác.jpg, ông đừng có cả vú lấp miệng em.
"Cậu đang làm gì thế?" Lúc Giang Ảnh và Trái Chanh đang cãi nhau dở thì cậu bỗng nghe thấy tiếng Thích Trục ở ngay bên cạnh mình.
Giang Ảnh: "..." Hai tay cậu rời khỏi bàn phím.
Trùng hợp biết bao, Trái Chanh ở bên kia cũng mất hút rồi.
Cũng may là cậu để cỡ chữ lớn, trên màn hình lúc này chỉ hiện hai cái meme phì phì thôi.
"Tôi qua xem cậu có nghiêm túc tập hát không." Thích Trục liếc qua thiết bị trước mặt Giang Ảnh, "Xem ra là không rồi."
Giang Ảnh: "Tôi hát được rồi mà. Tôi... chỉ làm quen với cái app này một chút thôi."
Giang Ảnh quay đầu lại, cậu vừa tính giơ tay gấp ốp iPad của mình vào thì đột nhiên Thích Trục đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ của anh khẽ nắm cằm Giang Ảnh, đầu ngón tay đặt trên má cậu. Anh nhẹ nhàng xoay mặt Giang Ảnh về phía mình: "Nếu cậu học xong rồi thì hát cho tôi nghe thử xem nào?"
Giang Ảnh: "..."
"Cậu làm cái gì đấy?" Giang Ảnh nhíu mày.
"Không nhận ra à?" Thích Trục nhàn nhạt nói, "Thấy cậu nhàn rỗi quá, tôi kiếm chút chuyện cho cậu làm thôi."
Kiếm chuyện?
Kiếm chuyện cũng không phải kiếm kiểu này đâu!
Thế nào mà tự dưng Trái Chanh lại trả lời, cùng với âm báo ầm ĩ của "Cãi Cọ", hai tin nhắn cũng nhảy ra...
[Trái Chanh]: Tui về rồi nè, lúc nãy đột nhiên giáo viên gọi tui trả lời câu hỏi. Nào, chúng ta tiếp tục thôi.
[Trái Chanh]: Bộ zfzy không đẹp đôi sao?
_ _ _
Shiguang: đi được một nửa rồi (ʘᴗʘ✿)