Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tới phòng thẩm vấn. Sau lớp kính đơn trong phòng, Khúc Ngạn Minh ngồi đó, mặt lạnh tanh. Hai người không vội đi vào, đứng ngoài quan sát hắn một lúc.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng, “Tinh thần nó thế nào?”
Triển Chiêu cẩn thận quan sát, đáp: “Cậu ta không có vấn đề gì.”
“Ý cậu là nó giờ rất tỉnh?” Bạch Ngọc Đường xác nhận lại.
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Rất tỉnh táo!”
“Tôi muốn nói chuyện một mình với nó.” Bạch Ngọc Đường hơi áy náy bảo Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười, vỗ vỗ vai anh: “Tôi cũng hiểu quyết định khá sáng suốt này.” Nói xong, liền ra khỏi phòng thẩm vấn.
Mở cửa đi vào, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống đối diện Khúc Ngạn Minh, không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, lông mi Khúc Ngạn Minh có chút rung rung.
Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài: “Cậu không muốn nói gì ư?”
Khúc Ngạn Minh trầm mặc chốc lát rồi dè dặt hỏi: “Anh ấy… Thế nào?”
“Cậu hỏi ai?” Bạch Ngọc Đường đã biết nhưng vẫn hỏi ngược lại.
“…” Khúc Ngạn Minh càng cúi đầu thấp, “Xin lỗi… Em không ngờ sẽ bắn trúng anh ấy.”
“Tại thời điểm nổ súng, cậu có do dự.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Không thì Miêu Nhi sẽ bị thương rất nặng.”
“… Cho nên anh mới không đánh chết em…” Bờ vai vẫn luôn căng cứng của Khúc Ngạn Minh hơi buông lỏng, “Anh ấy không bị thương nặng a… Thế là tốt rồi.”
“Nói thật cho tôi, rốt cục là vì sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn Khúc Ngạn Minh chằm chằm.
“…” Sau đó là một quãng thời gian im lặng đáng kể, cuối cùng, Khúc Ngạn Minh cười khổ lắc đầu, “Đội trưởng… Em không thể nói.”
“Vì sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Em không thể hại người…” Khúc Ngạn Minh vẫn liên tục lắc đầu, “Anh đừng hỏi.”
“Hại người?!” Bạch Ngọc Đường càng nghe càng thấy kỳ, “Cậu nói ra thì sẽ làm hại ai?!”
…… Khúc Ngạn Minh ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Anh…”
“A…” Bạch Ngọc Đường phì cười, “Ý cậu là nếu cậu nói ra sự thực thì tôi sẽ bị hại?”
Khúc Ngạn Minh nghiêm túc gật đầu.
“Không sao.” Bạch Ngọc Đường gõ nhẹ lên bàn vài cái, “Tôi không quan tâm, cậu cứ nói đi!”
“Em không nói giỡn!” Khúc Ngạn Minh đột nhiên kích động, “Em không muốn hại anh! Chuyện này không phải chuyện con người có thể giải quyết!”
“… Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn Khúc Ngạn Minh một lúc, “Cậu nói con người không làm gì được? Hung thủ chẳng lẽ không phải là người?!”
“Đúng…” Khúc Ngạn Minh gật đầu.
“Đừng có bảo nguyền rủa gì với tôi!” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói.
… Khúc Ngạn Minh lại một lần nữa cúi đầu, giống như đã hạ quyết tâm: “Anh có thể bắt giam em, tra tấn em, thậm chí bắn chết em… Dù chết em cũng không nói đâu!”
Thấy vẻ mặt quyết tâm của Khúc Ngạn Minh, Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ dựa trên ghế, chuyện này cũng không tránh khỏi chút bất thường.
Một mình Triển Chiêu đi về S.C.I., thấy Bạch Trì đang xoa cổ bước ra khỏi văn phòng của anh.
“Có phát hiện gì không?” Triển Chiêu lại gần.
“Không có ạ… Nhiều tài liệu lắm.” Bạch Trì vừa đáp, vừa e dè nhìn vào vết thương trên cánh tay phải Triển Chiêu.
“Mọi người bảo anh bị thương.” Có chút thương xót, “Có đau không ạ?”
Triển Chiêu xoa xoa đầu cậu, “Trầy da thôi mà.”
Lúc này, chợt nghe bụng Bạch Trì “rột” một tiếng.
Hai người sửng sốt, khuôn mặt Bạch Trì lập tức đỏ lên, hỏng rồi, mới nãy mải tìm tài liệu, quên không đi ăn.
Triển Chiêu kéo cậu tới canteen.
Lúc này không phải giờ cơm, thế nhưng trong canteen vẫn có rất nhiều người. Canteen cảnh cục nhất định phải cung cấp đủ thức ăn 24/24, bởi vì cảnh sát là một trong những nghề không tuân theo quy luật ăn uống trên thế giới này.
Hai người vừa tới quầy gọi món, chợt nghe phía sau một trận hỗn loạn. Hiếu kỳ quay đầu lại, thấy một cảnh sát trung niên đang giáo huấn hai cảnh sát cấp dưới: “Hôm nay là ngày đầu tiên hai cậu làm cảnh sát a?! Súng bị mất, chuẩn bị khai trừ đi!”
Bạch Trì vừa nhìn thấy đã chau mày, người đang giáo huấn kia là thủ trưởng của cậu tại đội Tuần cảnh, đội trưởng La Bằng. Mà người bị giáo huấn, chính là Ngô Khải và Từ Á Đông lúc nãy gây sự với cậu.
“Súng mất…” Bạch Trì vẫn chau mày, lòng thầm nhủ, không phải là Triệu Trinh chứ?! Hắn ta đùa cũng quá đáng thật.
“Bạch Trì?” Triển Chiêu thấy vẻ mặt khác thường của Bạch Trì, hỏi, “Em làm sao vậy?”
“Anh… Anh có thấy Triệu Trinh không?”
Triển Chiêu ngạc nhiên, lắc đầu, “Không thấy, vừa rồi không phải ở cùng với em sao?”
Giờ đây, giọng giáo huấn của La Bằng càng lúc càng lớn, lời ra khỏi miệng cũng càng lúc càng khó nghe.
Triển Chiêu thấy Bạch Trì tựa hồ có phần lo lắng, nghĩ ngợi, đưa tay kéo cậu qua, nhỏ giọng: “Em cho rằng Triệu Trinh cầm súng của bọn họ? Vì sao?”
Bạch Trì hơi bối rối, “Anh ta là thế đó, chẳng biết chừng mực lại hay đùa giỡn… Sao…” Còn chưa nói hết, đã thấy trước cửa canteen, Triệu Trinh hai tay đút túi, thong dong đi đến, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Trì, cười hì hì chào. “Tôi cũng đói a… Đồ ăn ở cảnh cục của mọi người có vẻ không tệ…”
Thấy Triển Chiêu và Bạch Trì đều nhìn mình chằm chằm, Triệu Trinh bị hai người nhìn phát sợ, hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Nhanh chóng, anh phát hiện ra một góc hỗn loạn ở canteen, sau khi nghe hiểu, cười nhìn Bạch Trì, “Gì chứ? Em cho là anh làm?”
Bạch Trì nhỏ giọng nói: “Anh đừng có nghịch ngợm nữa, chuyện này không đùa được đâu!”
Triệu Trinh bật cười, “Anh không cầm, anh cầm thứ đó làm gì?”
“A! Chính là hắn!” Ba người đang nói chuyện, chợt nghe giọng Ngô Khải từ xa vang lên. Sau đó, hắn và Từ Á Đông đồng thời vọt lại.
“Trả súng đây!” Ngô Khải quát Triệu Trinh.
Triệu Trinh liếc hắn một cái, cười nhạt: “Cậu thấy tôi cầm súng cậu lúc nào?!”
“Trừ mày ra thì còn ai?!” Từ Á Đông có phần kích động, “Đây là cảnh cục, người bình thường ai dám vào đây trộm súng?! Mày vừa rồi thần không biết quỷ không hay lén trộm đạn của bọn tao.”
Triệu Trinh nhíu mày, định nổi giận, Bạch Trì vội ngăn lại, nói với Từ Á Đông cùng Ngô Khải, “Không phải anh ấy cầm, các anh hiểu lầm rồi.”
Ngô Khải bất chấp, vươn tay tóm lấy cổ áo Triệu Trinh, Từ Á Đông cũng lôi còng số tám ra, “Mày phạm tội lớn, chúng ta vào phòng thẩm vấn từ từ nói chuyện.”
Triệu Trinh nghiêng người né Ngô Khải, nhấc chân tặng hắn một cú lên gối.
Từ Á Đông nóng nảy, “Mày còn dám đánh cảnh sát?!”
“Trường hợp này hình như là tự vệ!”
Triệu Trinh vung tay dành cho Từ Á Đông một quyền vào sườn, khiến hắn ôm bụng té xuống đất.
Bạch Trì nhíu mày, lại thấy Triển Chiêu lấy một ly trà sữa từ quầy, uống.
“Anh…” Bạch Trì vội vàng kéo anh, “Chuyện này, anh không đi khuyên sao?”
Triển Chiêu nhún nhún vai, “Anh đánh không lại cậu ta, cả cảnh cục này ngoài Tiểu Bạch chắc không ai đánh được Triệu Trinh.”
“Không phải…” Bạch Trì gấp gáp, “Chuyện này có phải là chuyện lớn không? Anh ấy đang đánh cảnh sát trong cảnh cục!”
Uống thêm một ngụm, lắc đầu, Triển Chiêu không thấy quan trọng, nói, “Cậu ta nói không sai, đích xác là tự vệ đúng đắn.”
Thấy Bạch Trì vẫn luống cuống, Triển Chiêu lại tới trước quầy lấy thêm một ly trà sữa đưa cậu, “Này, đứng nguyên đó đi.”
………
“DỪNG TAY LẠI HẾT CHO TÔI!” La Băng bước tới gần ngăn cản, trừng mắt liếc hai bộ hạ đang chật vật đứng trên mặt đất, “Còn chưa ngại mất mặt a?!”
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi về phía Triển Chiêu, chỉ Triệu Trinh: “Tiến sĩ Triển, cậu ta là người của S.C.I.?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Không phải, S.C.I. không có người này.” Sau đó tiếp tục, “Được rồi đội trưởng La, anh vừa nói súng bị mất, là mất trong cảnh cục?”
La Bằng gật đầu, nói với hai tên thủ hạ: “Đều là phế vật, trước tạm thời đình chỉ công tác, quay về ngẫm nghĩ lại cho tôi, rốt cuộc là quăng súng ở đâu?!”
Ngô Khai và Từ Á Đông trừng Triệu Trinh, xoay người tức tối rời đi.
La Bằng cũng cười với Triển Chiêu, rồi rời đi.
“Súng mất trong cảnh cục… Không biết là để đâu?” Triển Chiêu vừa uống trà sữa vừa trở về, miệng lẩm bẩm.
Vừa về đến nơi đã thấy Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt nghiêm trọng khó coi.
Nhìn sắc mặt là biết, Triển Chiêu khẳng định cuộc thẩm vấn không thuận lợi rồi, “Tiểu Bạch, thế nào?”
“Haiz…” Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy chiếc ly trong tay Triển Chiêu, uống một ngụm, “Không biết thế nào!”
Bạch Trì bên cạnh, mặt hồng lên nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu uống cùng một ly trà sữa… Thế này có tính là hôn gián tiếp không?? Bạch Ngọc Đường vừa định kể lại tình huống với Triển Chiêu, ánh mắt lại hướng về phía xa, sửng sốt.
Triển Chiêu và Bạch Trì cũng nhìn theo ánh mắt anh. Đầu hành lang, Lư Phương đưa theo hai người tới, một người là luật sư Hồ Liệt đã đi nay quay lại, người kia là một ông lão tóc bạc trắng, đeo kính mắt.
“Ông ta là chuyên gia tâm thần.” Triển Chiêu nhẹ nhàng nói với Bạch Ngọc Đường, “Đại khái Hồ Liệt muốn chứng minh Khúc Ngạn Minh không bình thường.”
“A…” Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng, “Không cần chứng minh, tôi cũng thấy nó không bình thường!”
Quả nhiên, Lư Phương tới trước mặt cả ba, sau lời giới thiệu ngắn gọn, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Luật sư Hồ có chứng nhận y khoa chuyên nghiệp, nói tình trạng tinh thần của Khúc Ngạn Minh không tốt, lời của cậu ta không đáng tin.”
“Chúng tôi sẽ xin tòa án trị liệu thích đáng cho Khúc Ngạn Minh, nhưng mà trong lúc này…” Hồ Liệt tạm dừng một chút, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Các anh không thể tái thẩm vấn anh ta.”
Đuổi vị luật sư cũng chuyện gia tâm thần đi rồi, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, thấy thế nào?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Tôi thấy… Bọn họ hình như rất sợ Khúc Ngạn Minh sẽ nói ra chuyện gì.”
“Chưa đánh đã khai!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Lúc này, chợt nghe “ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG”, mấy tiếng súng vang lên.
Ngỡ ngàng… Tiếng súng?!
Cùng thời điểm, người của các văn phòng khác trong cảnh cục cũng nhao nhao thò đầu ra nhìn xung quanh, sao lại có tiếng súng?
Lập tức, chợt nghe tiếng thét chói tai từ dưới lầu truyền lên.
Sau đó, tiếng súng lại liên tiếp vang lên.
“Miêu Nhi, mấy tiếng?” Bạch Ngọc Đường lôi súng chạy về phía hành lang, Triển Chiêu và Bạch Trì theo kịp, “12 tiếng!”
Xuống dưới lầu, đập vào mắt là hai cảnh sát mặc đồng phục đang cầm súng lục của mình. Trên mặt đất, vài cảnh sát đang bị thương nằm đó.
Triển Chiêu và Bạch Trì cả kinh, hai kẻ cầm súng kia, chính là Ngô Khải và Từ Á Đông ban nãy nói mất súng… Dưới chân bọn họ, một cái xác bị bắn nổ đầu —- Nhìn y phục, chính là đội trưởng La Bằng.
Hai kẻ kia ngẩng đầu nhìn thấy đám người Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng giương súng, còn chưa kịp ngắm, đã nghe hai tiếng nổ vang lên từ xa, phần vai của cả hai đều trúng đạn, súng lục rơi xuống, ngã nhào.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng đầu lên, đứng sau hai kẻ đó không xa, đang cầm súng, sắc mặt xanh xám lại —- Bao Chửng.
Vài cảnh sát xuất hiện, chế ngự hai kẻ kia… Đôi mắt hai kẻ đó đầy tơ máu, khóe miệng toàn nước dãi, dáng vẻ đáng sợ dị thường.
La Bằng cùng các cảnh sát thành viên bỏ mạng tại chỗ, hai người bị thương…
Bao Chửng mặt lạnh tanh nhìn nhân viên y tế bận rộn, một lúc lâu sau, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Hai cậu, đi theo ta!”
Trước một biệt thự vùng ngoại ô, một chiếc Jeep của cảnh sát đứng đó.
Morris nhảy xuống xe, nói với Mã Hán và Triệu Hổ: “Là ở đây.”
Hai người đi theo Morris vào biệt thự.
“Tầng một là nơi cất giữ tư liệu…” Morris giới thiệu đơn giản, đi thẳng lên lầu, “Phòng làm việc ở tầng hai…”
Triệu Hổ theo Morris lên lầu, chợt thấy Mã Hán đang đứng dưới nhìn chằm chằm vào một góc gian phòng, đồng thời đưa tay lên hông tìm súng…
Nhanh chóng cũng rút súng ra, Triệu Hổ làm ám hiệu im lặng với Morris, bước chậm xuống lầu, nhìn theo hướng nhìn của Mã Hán.
Chỉ thấy trong góc gian phòng bày một loạt đồ đạc, sofa, ghế tựa, còn vài tấm ván gỗ…
Mã Hán nhìn hồi lâu, rồi bước nhanh lại, “Rầm” một tiếng đẩy ván gỗ xuống, Triệu Hổ xuống tới nơi nhìn thấy, hai người đồng thời hít một hơi lạnh.
Sửng sốt hồi lâu, chợt nghe Triệu Hổ nói: “Mau… Mau gọi sếp!!”
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng, “Tinh thần nó thế nào?”
Triển Chiêu cẩn thận quan sát, đáp: “Cậu ta không có vấn đề gì.”
“Ý cậu là nó giờ rất tỉnh?” Bạch Ngọc Đường xác nhận lại.
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Rất tỉnh táo!”
“Tôi muốn nói chuyện một mình với nó.” Bạch Ngọc Đường hơi áy náy bảo Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười, vỗ vỗ vai anh: “Tôi cũng hiểu quyết định khá sáng suốt này.” Nói xong, liền ra khỏi phòng thẩm vấn.
Mở cửa đi vào, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống đối diện Khúc Ngạn Minh, không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, lông mi Khúc Ngạn Minh có chút rung rung.
Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài: “Cậu không muốn nói gì ư?”
Khúc Ngạn Minh trầm mặc chốc lát rồi dè dặt hỏi: “Anh ấy… Thế nào?”
“Cậu hỏi ai?” Bạch Ngọc Đường đã biết nhưng vẫn hỏi ngược lại.
“…” Khúc Ngạn Minh càng cúi đầu thấp, “Xin lỗi… Em không ngờ sẽ bắn trúng anh ấy.”
“Tại thời điểm nổ súng, cậu có do dự.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Không thì Miêu Nhi sẽ bị thương rất nặng.”
“… Cho nên anh mới không đánh chết em…” Bờ vai vẫn luôn căng cứng của Khúc Ngạn Minh hơi buông lỏng, “Anh ấy không bị thương nặng a… Thế là tốt rồi.”
“Nói thật cho tôi, rốt cục là vì sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn Khúc Ngạn Minh chằm chằm.
“…” Sau đó là một quãng thời gian im lặng đáng kể, cuối cùng, Khúc Ngạn Minh cười khổ lắc đầu, “Đội trưởng… Em không thể nói.”
“Vì sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Em không thể hại người…” Khúc Ngạn Minh vẫn liên tục lắc đầu, “Anh đừng hỏi.”
“Hại người?!” Bạch Ngọc Đường càng nghe càng thấy kỳ, “Cậu nói ra thì sẽ làm hại ai?!”
…… Khúc Ngạn Minh ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Anh…”
“A…” Bạch Ngọc Đường phì cười, “Ý cậu là nếu cậu nói ra sự thực thì tôi sẽ bị hại?”
Khúc Ngạn Minh nghiêm túc gật đầu.
“Không sao.” Bạch Ngọc Đường gõ nhẹ lên bàn vài cái, “Tôi không quan tâm, cậu cứ nói đi!”
“Em không nói giỡn!” Khúc Ngạn Minh đột nhiên kích động, “Em không muốn hại anh! Chuyện này không phải chuyện con người có thể giải quyết!”
“… Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn Khúc Ngạn Minh một lúc, “Cậu nói con người không làm gì được? Hung thủ chẳng lẽ không phải là người?!”
“Đúng…” Khúc Ngạn Minh gật đầu.
“Đừng có bảo nguyền rủa gì với tôi!” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói.
… Khúc Ngạn Minh lại một lần nữa cúi đầu, giống như đã hạ quyết tâm: “Anh có thể bắt giam em, tra tấn em, thậm chí bắn chết em… Dù chết em cũng không nói đâu!”
Thấy vẻ mặt quyết tâm của Khúc Ngạn Minh, Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ dựa trên ghế, chuyện này cũng không tránh khỏi chút bất thường.
Một mình Triển Chiêu đi về S.C.I., thấy Bạch Trì đang xoa cổ bước ra khỏi văn phòng của anh.
“Có phát hiện gì không?” Triển Chiêu lại gần.
“Không có ạ… Nhiều tài liệu lắm.” Bạch Trì vừa đáp, vừa e dè nhìn vào vết thương trên cánh tay phải Triển Chiêu.
“Mọi người bảo anh bị thương.” Có chút thương xót, “Có đau không ạ?”
Triển Chiêu xoa xoa đầu cậu, “Trầy da thôi mà.”
Lúc này, chợt nghe bụng Bạch Trì “rột” một tiếng.
Hai người sửng sốt, khuôn mặt Bạch Trì lập tức đỏ lên, hỏng rồi, mới nãy mải tìm tài liệu, quên không đi ăn.
Triển Chiêu kéo cậu tới canteen.
Lúc này không phải giờ cơm, thế nhưng trong canteen vẫn có rất nhiều người. Canteen cảnh cục nhất định phải cung cấp đủ thức ăn 24/24, bởi vì cảnh sát là một trong những nghề không tuân theo quy luật ăn uống trên thế giới này.
Hai người vừa tới quầy gọi món, chợt nghe phía sau một trận hỗn loạn. Hiếu kỳ quay đầu lại, thấy một cảnh sát trung niên đang giáo huấn hai cảnh sát cấp dưới: “Hôm nay là ngày đầu tiên hai cậu làm cảnh sát a?! Súng bị mất, chuẩn bị khai trừ đi!”
Bạch Trì vừa nhìn thấy đã chau mày, người đang giáo huấn kia là thủ trưởng của cậu tại đội Tuần cảnh, đội trưởng La Bằng. Mà người bị giáo huấn, chính là Ngô Khải và Từ Á Đông lúc nãy gây sự với cậu.
“Súng mất…” Bạch Trì vẫn chau mày, lòng thầm nhủ, không phải là Triệu Trinh chứ?! Hắn ta đùa cũng quá đáng thật.
“Bạch Trì?” Triển Chiêu thấy vẻ mặt khác thường của Bạch Trì, hỏi, “Em làm sao vậy?”
“Anh… Anh có thấy Triệu Trinh không?”
Triển Chiêu ngạc nhiên, lắc đầu, “Không thấy, vừa rồi không phải ở cùng với em sao?”
Giờ đây, giọng giáo huấn của La Bằng càng lúc càng lớn, lời ra khỏi miệng cũng càng lúc càng khó nghe.
Triển Chiêu thấy Bạch Trì tựa hồ có phần lo lắng, nghĩ ngợi, đưa tay kéo cậu qua, nhỏ giọng: “Em cho rằng Triệu Trinh cầm súng của bọn họ? Vì sao?”
Bạch Trì hơi bối rối, “Anh ta là thế đó, chẳng biết chừng mực lại hay đùa giỡn… Sao…” Còn chưa nói hết, đã thấy trước cửa canteen, Triệu Trinh hai tay đút túi, thong dong đi đến, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Trì, cười hì hì chào. “Tôi cũng đói a… Đồ ăn ở cảnh cục của mọi người có vẻ không tệ…”
Thấy Triển Chiêu và Bạch Trì đều nhìn mình chằm chằm, Triệu Trinh bị hai người nhìn phát sợ, hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Nhanh chóng, anh phát hiện ra một góc hỗn loạn ở canteen, sau khi nghe hiểu, cười nhìn Bạch Trì, “Gì chứ? Em cho là anh làm?”
Bạch Trì nhỏ giọng nói: “Anh đừng có nghịch ngợm nữa, chuyện này không đùa được đâu!”
Triệu Trinh bật cười, “Anh không cầm, anh cầm thứ đó làm gì?”
“A! Chính là hắn!” Ba người đang nói chuyện, chợt nghe giọng Ngô Khải từ xa vang lên. Sau đó, hắn và Từ Á Đông đồng thời vọt lại.
“Trả súng đây!” Ngô Khải quát Triệu Trinh.
Triệu Trinh liếc hắn một cái, cười nhạt: “Cậu thấy tôi cầm súng cậu lúc nào?!”
“Trừ mày ra thì còn ai?!” Từ Á Đông có phần kích động, “Đây là cảnh cục, người bình thường ai dám vào đây trộm súng?! Mày vừa rồi thần không biết quỷ không hay lén trộm đạn của bọn tao.”
Triệu Trinh nhíu mày, định nổi giận, Bạch Trì vội ngăn lại, nói với Từ Á Đông cùng Ngô Khải, “Không phải anh ấy cầm, các anh hiểu lầm rồi.”
Ngô Khải bất chấp, vươn tay tóm lấy cổ áo Triệu Trinh, Từ Á Đông cũng lôi còng số tám ra, “Mày phạm tội lớn, chúng ta vào phòng thẩm vấn từ từ nói chuyện.”
Triệu Trinh nghiêng người né Ngô Khải, nhấc chân tặng hắn một cú lên gối.
Từ Á Đông nóng nảy, “Mày còn dám đánh cảnh sát?!”
“Trường hợp này hình như là tự vệ!”
Triệu Trinh vung tay dành cho Từ Á Đông một quyền vào sườn, khiến hắn ôm bụng té xuống đất.
Bạch Trì nhíu mày, lại thấy Triển Chiêu lấy một ly trà sữa từ quầy, uống.
“Anh…” Bạch Trì vội vàng kéo anh, “Chuyện này, anh không đi khuyên sao?”
Triển Chiêu nhún nhún vai, “Anh đánh không lại cậu ta, cả cảnh cục này ngoài Tiểu Bạch chắc không ai đánh được Triệu Trinh.”
“Không phải…” Bạch Trì gấp gáp, “Chuyện này có phải là chuyện lớn không? Anh ấy đang đánh cảnh sát trong cảnh cục!”
Uống thêm một ngụm, lắc đầu, Triển Chiêu không thấy quan trọng, nói, “Cậu ta nói không sai, đích xác là tự vệ đúng đắn.”
Thấy Bạch Trì vẫn luống cuống, Triển Chiêu lại tới trước quầy lấy thêm một ly trà sữa đưa cậu, “Này, đứng nguyên đó đi.”
………
“DỪNG TAY LẠI HẾT CHO TÔI!” La Băng bước tới gần ngăn cản, trừng mắt liếc hai bộ hạ đang chật vật đứng trên mặt đất, “Còn chưa ngại mất mặt a?!”
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi về phía Triển Chiêu, chỉ Triệu Trinh: “Tiến sĩ Triển, cậu ta là người của S.C.I.?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Không phải, S.C.I. không có người này.” Sau đó tiếp tục, “Được rồi đội trưởng La, anh vừa nói súng bị mất, là mất trong cảnh cục?”
La Bằng gật đầu, nói với hai tên thủ hạ: “Đều là phế vật, trước tạm thời đình chỉ công tác, quay về ngẫm nghĩ lại cho tôi, rốt cuộc là quăng súng ở đâu?!”
Ngô Khai và Từ Á Đông trừng Triệu Trinh, xoay người tức tối rời đi.
La Bằng cũng cười với Triển Chiêu, rồi rời đi.
“Súng mất trong cảnh cục… Không biết là để đâu?” Triển Chiêu vừa uống trà sữa vừa trở về, miệng lẩm bẩm.
Vừa về đến nơi đã thấy Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt nghiêm trọng khó coi.
Nhìn sắc mặt là biết, Triển Chiêu khẳng định cuộc thẩm vấn không thuận lợi rồi, “Tiểu Bạch, thế nào?”
“Haiz…” Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy chiếc ly trong tay Triển Chiêu, uống một ngụm, “Không biết thế nào!”
Bạch Trì bên cạnh, mặt hồng lên nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu uống cùng một ly trà sữa… Thế này có tính là hôn gián tiếp không?? Bạch Ngọc Đường vừa định kể lại tình huống với Triển Chiêu, ánh mắt lại hướng về phía xa, sửng sốt.
Triển Chiêu và Bạch Trì cũng nhìn theo ánh mắt anh. Đầu hành lang, Lư Phương đưa theo hai người tới, một người là luật sư Hồ Liệt đã đi nay quay lại, người kia là một ông lão tóc bạc trắng, đeo kính mắt.
“Ông ta là chuyên gia tâm thần.” Triển Chiêu nhẹ nhàng nói với Bạch Ngọc Đường, “Đại khái Hồ Liệt muốn chứng minh Khúc Ngạn Minh không bình thường.”
“A…” Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng, “Không cần chứng minh, tôi cũng thấy nó không bình thường!”
Quả nhiên, Lư Phương tới trước mặt cả ba, sau lời giới thiệu ngắn gọn, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Luật sư Hồ có chứng nhận y khoa chuyên nghiệp, nói tình trạng tinh thần của Khúc Ngạn Minh không tốt, lời của cậu ta không đáng tin.”
“Chúng tôi sẽ xin tòa án trị liệu thích đáng cho Khúc Ngạn Minh, nhưng mà trong lúc này…” Hồ Liệt tạm dừng một chút, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Các anh không thể tái thẩm vấn anh ta.”
Đuổi vị luật sư cũng chuyện gia tâm thần đi rồi, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, thấy thế nào?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Tôi thấy… Bọn họ hình như rất sợ Khúc Ngạn Minh sẽ nói ra chuyện gì.”
“Chưa đánh đã khai!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Lúc này, chợt nghe “ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG”, mấy tiếng súng vang lên.
Ngỡ ngàng… Tiếng súng?!
Cùng thời điểm, người của các văn phòng khác trong cảnh cục cũng nhao nhao thò đầu ra nhìn xung quanh, sao lại có tiếng súng?
Lập tức, chợt nghe tiếng thét chói tai từ dưới lầu truyền lên.
Sau đó, tiếng súng lại liên tiếp vang lên.
“Miêu Nhi, mấy tiếng?” Bạch Ngọc Đường lôi súng chạy về phía hành lang, Triển Chiêu và Bạch Trì theo kịp, “12 tiếng!”
Xuống dưới lầu, đập vào mắt là hai cảnh sát mặc đồng phục đang cầm súng lục của mình. Trên mặt đất, vài cảnh sát đang bị thương nằm đó.
Triển Chiêu và Bạch Trì cả kinh, hai kẻ cầm súng kia, chính là Ngô Khải và Từ Á Đông ban nãy nói mất súng… Dưới chân bọn họ, một cái xác bị bắn nổ đầu —- Nhìn y phục, chính là đội trưởng La Bằng.
Hai kẻ kia ngẩng đầu nhìn thấy đám người Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng giương súng, còn chưa kịp ngắm, đã nghe hai tiếng nổ vang lên từ xa, phần vai của cả hai đều trúng đạn, súng lục rơi xuống, ngã nhào.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng đầu lên, đứng sau hai kẻ đó không xa, đang cầm súng, sắc mặt xanh xám lại —- Bao Chửng.
Vài cảnh sát xuất hiện, chế ngự hai kẻ kia… Đôi mắt hai kẻ đó đầy tơ máu, khóe miệng toàn nước dãi, dáng vẻ đáng sợ dị thường.
La Bằng cùng các cảnh sát thành viên bỏ mạng tại chỗ, hai người bị thương…
Bao Chửng mặt lạnh tanh nhìn nhân viên y tế bận rộn, một lúc lâu sau, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Hai cậu, đi theo ta!”
Trước một biệt thự vùng ngoại ô, một chiếc Jeep của cảnh sát đứng đó.
Morris nhảy xuống xe, nói với Mã Hán và Triệu Hổ: “Là ở đây.”
Hai người đi theo Morris vào biệt thự.
“Tầng một là nơi cất giữ tư liệu…” Morris giới thiệu đơn giản, đi thẳng lên lầu, “Phòng làm việc ở tầng hai…”
Triệu Hổ theo Morris lên lầu, chợt thấy Mã Hán đang đứng dưới nhìn chằm chằm vào một góc gian phòng, đồng thời đưa tay lên hông tìm súng…
Nhanh chóng cũng rút súng ra, Triệu Hổ làm ám hiệu im lặng với Morris, bước chậm xuống lầu, nhìn theo hướng nhìn của Mã Hán.
Chỉ thấy trong góc gian phòng bày một loạt đồ đạc, sofa, ghế tựa, còn vài tấm ván gỗ…
Mã Hán nhìn hồi lâu, rồi bước nhanh lại, “Rầm” một tiếng đẩy ván gỗ xuống, Triệu Hổ xuống tới nơi nhìn thấy, hai người đồng thời hít một hơi lạnh.
Sửng sốt hồi lâu, chợt nghe Triệu Hổ nói: “Mau… Mau gọi sếp!!”
Danh sách chương