Sau khi gửi một người hầu đến mời vị bác sĩ trong làng, Leo quyết định đi đến khu trại của người Gypsy và xem thử tình trạng của Rohan. Leo không thể chịu được tình trạng bị động và cảm giác hồi hộp chờ đợi. Và anh lo lắng vô cùng khi nghĩ đến có chuyện gì đó đã xảy đến với Rohan, người có vẻ đã trở thành chủ chốt của toàn bộ gia đình. Nhanh chóng đi xuống cầu thang chính, Leo vừa bước đến sảnh đón khi cô Marks đến chỗ anh. Cô đi cùng với một người hầu gái và đang nắm lấy cổ tay của cô gái không may. Cô hầu trông tái nhợt và mắt đỏ hoe.
“Thưa ngài,” cô Marks nói cộc lốc, “tôi muốn anh đi với chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung ngay bây giờ. Có thứ anh nên-”
“Tôi nghĩ với những hiểu biết về phép xã giao của cô, Marks, thì cô hẳn có biết là không ai yêu cầu chủ nhân của ngôi nhà làm bất cứ điều gì.”
Khuôn miệng nghiêm khắc của người nữ gia sư méo đi không kiên nhẫn. “Quỷ lấy hết những quy tắc xã giao. Chuyện này rất quan trọng.”
“Rất tốt. Rõ ràng là cô hẳn sẽ rất vừa lòng. Nhưng nói với tôi ở đây và ngay bây giờ, vì tôi không có thời gian tán gẫu trong phòng sinh hoạt.”
“Phòng sinh hoạt,” cô khăng khăng.
Sau khi liếc nhanh lên trời, Leo đi theo người nữ gia sư và cô hầu băng qua sảnh đón.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu đó là chuyện gia đình nhỏ nhặt nào đó thì tôi sẽ lấy đầu cô. Tôi có một vấn đề khẩn cấp phải giải quyết ngay lập tức, và-”
“Vâng,” Marks cắt lời anh khi họ đi nhanh chóng đến phòng khách. “Tôi biết điều đó.”
“Cô biết à? Chết tiệt, bà Barnstable không được phép nói với bất cứ ai.”
“Những bí mật hiếm khi được giữ kín giữa những người hầu, thưa ngài.”
Khi họ đi vào phòng sinh hoạt, Leo nhìn chằm chằm vào xương sống thẳng băng của người nữ gia sư, và trải nghiệm cảm giác kích thích nhức nhối mà anh luôn luôn cảm thấy khi có mặt cô. Cô như một trong những vết ngứa không thể với tới được trên lưng một người. Có thứ gì đó phải làm với cuộn tóc nâu sáng màu được cuốn quá chặt trên gáy cô. Còn thân mình thon gầy và vòng eo được thắt lại bé xíu, cùng làn da tai tái khô ráo và sạch sẽ của cô. Anh không thể không nghĩ đến sẽ như thế nào khi tháo dây, nới lỏng, lột trần cô. Tháo bỏ kính mắt của cô. Làm những việc sẽ khiến cô hoàn toàn ửng đỏ và ướt át và hết sức khó chịu. Phải, chính là thế. Anh muốn chọc ghẹo cô. Lắp đi lặp lại nhiều lần. Chúa ơi, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh thế này? Ngay khi họ vào trong phòng, cô Marks đóng cửa lại và vỗ nhẹ vào tay cô hầu gái với bàn tay trắng thon dài.
“Đây là Sylvia,” cô nói với Leo. “Cô ấy đã nhìn thấy một chuyện không hay sáng nay và không dám nói với ai. Nhưng sau khi biết ông Rohan bị bệnh, cô ấy đến chỗ tôi với thông tin này.”
“Tại sao lại đợi tới lúc này?” Leo không kiên nhẫn hỏi.
“Chắc chắn là bất cứ việc gì không hay nên được nói lại ngay lập tức,” Cô Marks trả lời với sự bình tĩnh đến khó chịu, “Nhưng không có sự bảo vệ nào cho một người hầu tình cờ nhìn thấy điều mà cô ấy không nên thấy. Và vì là một cô gái biết điều, Sylvia không muốn giơ đầu chịu trói. Anh có đảm bảo với chúng tôi rằng Sylvia sẽ không chịu bất cứ hậu quả tồi tệ nào từ những gì cô ấy sắp tiết lộ không?”
“Cô có lời đảm bảo của tôi,” Leo nói. “Dù nó là gì. Hãy nói với tôi, Sylvia.”
Cô hầu gật đầu và dựa vào cô Marks tìm sự giúp đỡ. Sylvia nặng hơn cô gia sư gầy yếu, thật đáng ngạc nhiên khi họ không té ngã.
“Thưa ngài,” cô hầu ngập ngừng, “Tôi đã đánh bóng những chiếc nĩa sáng nay và mang chúng đến bàn ăn sáng, để dùng món fillet cá bơn. Nhưng khi tôi đi vào phòng khách thì tôi nhìn thấy ông Merripen và ông Rohan đang ở ngoài hàng hiên, nói chuyện với nhau. Và bác sĩ Harrow đi vào phòng, quan sát họ…”
“Và?” Leo thúc giục khi đôi môi cô gái run rẩy.
“Và tôi nghĩ tôi nhìn thấy bác sĩ Harrow bỏ gì đó vào bình cà phê của ông Merripen. Ông ấy lấy thứ đó từ túi của mình – nó nhìn giống như một trong những ống thủy tinh nhỏ kỳ quặc ở nhà bán thuốc. Nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, tôi không thể chắc ông ấy đã làm gì. Và rồi ông ấy quay lại và nhìn tôi khi tôi đi vào phòng. Tôi giả vờ không nhìn thấy gì, thưa ngài. Tôi không muốn gây rắc rối.”
“Chúng tôi nghĩ rằng có lẽ ông Rohan đã uống thức uống bị pha trộn đó,” cô gia sư nói.
Leo lắc đầu. “Rohan không uống cà phê.”
“Không thể có một ngoại lệ vào sáng hôm nay được sao?” Âm vực mỉa mai trong giọng cô nghe khó chịu không chịu được.
“Có thể. Nhưng nó không phải là thói quen của anh ta.” Leo thở dài khó chịu. “Chết tiệt. Tôi sẽ cố gắng tìm ra, nếu có, Harrow đã làm gì. Cảm ơn cô, Sylvia.”
“Vâng. Thưa ngài.” Cô hầu trông đã bớt căng thẳng hơn.
Khi Leo bước ra khỏi phòng, anh giận điên lên khi phát hiện cô Marks đang đi theo mình.
“Không được đi với tôi, Marks.”
“Anh cần tôi.”
“Đi đâu đó và đan cái gì đó đi. Chia động từ đi. Bất cứ gì mà những cô gia sư làm.”
“Tôi sẽ,” cô nói gay gắt, “nếu tôi có chút lòng tin nào vào khả năng giải quyết vấn đề của anh. Nhưng từ những gì tôi thấy về khả năng của anh, tôi hết sức nghi ngờ là anh sẽ đạt được gì đó mà không có sự giúp đỡ của tôi.”
Leo tự hỏi những cô gia sư khác có dám nói chuyện với ông chủ của họ theo cách này không. Anh không nghĩ là có. Vì cái quỷ gì mà sao các em gái của anh không thể lựa chọn một người phụ nữ im lặng và dịu dàng thay vì con ong bé nhỏ này?
“Tôi có những khả năng mà cô sẽ không bao giờ đủ may mắn để nhìn thấy hay trải nghiệm, Marks à.”
Cô hừm một tiếng khinh bỉ và tiếp tục đi theo anh.
Đến phòng của Harrow, Leo gõ cửa một cái chiếu lệ rồi bước vào trong. Tủ áo trống không, và một chiếc rương mở đặt cạnh giường.
“Thật xin lỗi vì đã xâm phạm, Harrow,” Leo nói chỉ với chút xíu lịch sự giả tạo. “Nhưng có một vấn đề đã xảy ra.”
“Ồ?” Bác sĩ trông thờ ơ một cách khác thường.
“Có người đang bị bệnh.”
“Thật không may. Tôi ước mình có thể giúp đỡ, nhưng nếu tôi muốn đến được London trước nửa đêm, tôi phải khởi hành sớm. Anh phải tìm một bác sĩ khác thôi.”
“Chắc chắn là anh có nghĩa vụ đạo đức phải giúp đỡ ai đó cần anh,” cô Marks nói hoài nghi. “Về lời thề Hippocrates* thì sao?”
*Lời thề Hippocrates: Lời thề Hippocrates là văn bản y học Hy Lạp được biết đến nhiều nhất. Lời thề Hippocrates đòi hỏi những thày thuốc mới ra trường phải tuyên thệ tuân thủ một số tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp. Lời thề Hippocrates cũng ràng buộc chặt chẽ những y sinh với thày giáo và với cộng đồng mà họ phục vụ bởi những trách nhiệm tương tự như trách nhiệm của thành viên trong gia đình.
“Lời thề đó không bắt buộc. Và với những sự kiện xảy ra gần đây, tôi có mọi quyền để từ chối. Hai người sẽ phải tìm bác sĩ khác để chữa trị cho anh ta thôi.”
Anh ta. Leo không phải nhìn vào cô Marks để biết rằng cô, cũng vậy, đã bắt được sơ xuất đó. Anh quyết định giữ Harrow tiếp tục nói chuyện.
“Merripen đã dành được em gái tôi một cách công bằng, anh bạn già ạ. Và điều mang hai người họ đến với nhau đã bắt đầu rất lâu trước khi anh xen vào. Thật không độ lượng khi trách cứ họ.”
“Tôi không trách cứ họ,” Harrow nói cộc lốc. “Tôi trách anh.”
“Tôi sao?” Leo nổi giận. “Vì cái gì? Tôi không có vai trò gì trong chuyện này.”
“Anh quan tâm đến các em gái mình quá ít đến nỗi anh cho phép không chỉ một mà đến hai người Gypsy gia nhập vào gia đình mình.”
Qua khóe mắt, Leo nhìn thấy chú chồn sương Dodger đang bò qua sàn nhà trải thảm. Sinh vật tò mò đến chỗ chiếc ghế phủ một cái áo khoác tối màu. Đứng dậy trên hai chân sau, chú chồn lục lọi trong túi áo khoác. Cô Marks đang nói rất quả quyết.
“Ông Merripen và ông Rohan là những người đàn ông có phẩm chất tuyệt vời, bác sĩ Harrow. Người ta có thể chê trách ngài Ramsay vì rất nhiều thứ, nhưng không phải điều đó.”
“Bọn họ là người Gypsy,” Harrow nói đầy khinh miệt.
Leo bắt đầu nói, nhưng anh bị ngắt lời khi cô Marks tiếp tục bài giảng của mình.
“Một người đàn ông hẳn phải bị xét đoán bởi những gì do chính anh ta gây ra, bác sĩ Harrow. Bởi những gì anh ta làm khi không ai khác nhìn thấy. Và vì đã sống thân cận với ông Merripen và ông Rohan, tôi có thể tuyên bố chắc chắn rằng họ đều là những người đàn ông tốt và danh giá.”
Dodger moi ra một vật từ túi chiếc áo khoác và ngọ nguậy trong chiến thắng. Chú ta bắt đầu vừa chạy vừa nhảy từ từ vòng quanh góc phòng, thận trọng quan sát Harrow.
“Thứ lỗi cho tôi nếu tôi không chấp nhận những đảm bảo về nhân phẩm từ một người phụ nữ như cô,” Harrow nói với cô Marks. “Nhưng dựa vào những lời đồn đại, đúng hơn là cô đã vô cùng gần gũi với một vài quý ông trong quá khứ.”
Cô gia sư trắng bệch vì giận dữ. “Sao anh dám?”
“Tôi cảm thấy lời nhận xét đó hoàn toàn không thích đáng,” Leo nói với Harrow. “Rõ ràng là không có người đàn ông bình thường nào từng cố gắng gây tai tiếng với Marks.”
Nhìn thấy Dodger đã chạy ra ngưỡng cửa, Leo nắm lấy cánh tay cứng ngắc của cô gia sư. “Đi nào, Marks. Hãy để bác sĩ thu xếp đồ đạc.”
Vào ngay lúc đó, Harrow chợt trông thấy chú chồn sương, chú ta đang ngậm một lọ thủy tinh dài trên miệng. Đôi mắt Harrow mở lớn, và anh ta tái đi.
“Đưa cái đó cho ta0!” anh ta hét lên, và phóng tới chú chồn. “Cái đó là của ta0!”
Leo lao vào tên bác sĩ và đè anh ta xuống sàn. Anh vật lộn, lăn qua sàn nhà với tên bác sĩ khi họ cố gắng giành thế chủ động.
“Anh đã bỏ,” Leo thừa nhận, “cái quái quỉ gì vào cà phê?”
“Không gì cả.” Đôi tay mạnh mẽ của tên bác sĩ bóp chặt cổ anh. “Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì-”
Leo đánh mạnh vào sườn anh ta cho đến khi cái siết tay của tên bác sĩ yếu đi.
“Chết tiệt mày không phải,” Leo thở hổn hển, và thúc gối vào háng anh ta. Đó là một mánh bẩn mà Leo đã vớ được từ một trong những chuyến phiêu lưu đầy màu sắc của mình ở London.
Harrow gục sang một bên, rên rỉ. “Một quý ông… sẽ không… làm điều đó…”
“Những quý ông cũng không đầu độc người khác.” Leo túm lấy anh ta. “Nói cho tao thứ đó là gì, tên khốn khiếp!”
Bất chấp đau đớn, đôi môi Harrow vẫn cong lên một nụ cười xấu xa. “Merripen sẽ không được tôi giúp đỡ.”
“Merripen đã không uống thứ nước bẩn thỉu đó, đồ ngu! Rohan đã uống. Giờ thì hãy nói cho tao biết mày đã bỏ gì vào trong cà phê hoặc tao sẽ xé toạc cổ họng của mày.”
Tên bác sĩ trông sửng sốt. Anh ta mím chặt miệng và không chịu nói. Leo đánh vào bên trái rồi bên phải, nhưng tên xấu xa vẫn giữ im lặng. Giọng nói của cô Marks phá vỡ cơn giận dữ sôi sục.
“Thưa ngài, dừng lại đi. Ngay lập tức. Tôi cần sự trợ giúp của ngài để lấy lại cái lọ.”
Lôi mạnh Harrow lên, Leo kéo anh ta vào cái tủ rỗng và đóng anh ta lại bên trong. Leo khóa cửa và quay về phía cô Marks, khuôn mặt anh đẫm mồ hôi và lồng ngực anh phập lồng. Ánh mắt họ khóa vào nhau trong một giây. Đôi mắt cô mở tròn như tròng kính mắt của mình. Nhưng sự nhận thức kì lạ giửa họ đột ngột bị đâm thủng bởi tiếng chút chít hân hoan của Dodger. Chú chồn quỷ sứ chờ ngay ngưỡng cửa, nhảy một điệu nhảy khiêu chiến hạnh phúc bao gồm một seri những bước nhảy sang hai bên. Rõ ràng chú ta rất thích thú với chiến lợi phẩm mới của mình, và còn thích thú hơn nữa bởi sự thật là cô Marks có vẻ cũng muốn nó.
“Thả tôi ra!” Harrow nghẹn giọng hét lên, và tiếng đấm mạnh mẽ vang lên từ bên trong tủ.
“Con chồn đáng nguyền rủa đó,” cô Marks càu nhàu. “Với nó thì đây là một trò chơi. Nó sẽ bỏ hàng giờ khiêu khích chúng ta với cái lọ đó và giữ nó khỏi tầm với của chúng ta.”
Nhìn vào chú chồn sương, Leo ngồi lên thảm và dịu giọng. “Lại đây nào, nùi lông đầy rệp kia. Mày sẽ có tất cả bánh quy đường mà mày muốn nêu mày đưa đồ chơi mới của mày cho tao.”
Anh hút gió nhẹ nhàng rồi tặc lưỡi. Nhưng những lời dụ dỗ không có tác dụng. Dodger chỉ quan sát Leo với đôi mắt sáng và đứng im nơi khung cửa, kẹp chặc cái lọ trong đôi chân bé xíu.
“Đưa cho nó một cái nịt bít tất của cô,” Leo nói, vẫn nhìn chằm chằm vào con chồn.
“Xin lỗi?” cô Marks lạnh giọng hỏi.
“Cô đã nghe rồi đó. Gỡ một cái nịt bít tất ra và đưa cho nó để trao đổi. Nếu không chúng ta sẽ phải rượt đuổi con vật chết tiệt này khắp cả căn nhà. Và tôi nghi ngờ là Rohan sẽ thông cảm cho sự chậm trễ đó.”
Cô gia nhìn Leo bằng ánh mắt kiên nhẫn chịu đựng. “Tôi chấp nhận chuyện này chỉ vì lợi ích của ông Rohan. Quay lưng anh lại.”
“Vì Chúa, Marks, cô nghĩ rằng ai đó thật sự muốn nhìn vào hai que diêm nhăn nheo mà cô gọi là chân đó sao?”
Nhưng Leo vẫn làm theo, quay sang phía đối diện. Anh nghe rất nhiều tiếng xột xoạt khi cô Marks ngồi xuống chiếc ghế trong phòng ngủ và kéo váy lên. Thật hết sức tình cờ khi Leo ngồi gần một chiếc gương soi lớn bằng thân người, chiếc gương hình bầu dục kiểu Cheval có thể đẩy lên hay xuống để điều chỉnh hình ảnh. Và anh có một tầm nhìn tuyệt vời để quan sát cô Marks trên chiếc ghế. Và điều kỳ lạ nhất đã xảy ra – anh thoáng nhìn thấy một chân đẹp đến kinh ngạc. Anh chớp mắt sửng sốt, và rồi cô thả chiếc váy xuống.
“Đây,” cô Marks nói thô lỗ, và ném nó về phía Leo.
Quay lại, anh cố bắt lấy nó giữa không trung.
Dodger quan sát cả hai bọn họ với đôi mắt to tròn thích thú. Leo xoay tròn cái nịt bít tất một cách hấp dẫn trên tay mình.
“Nhìn này, Dodger. Lụa xanh với đăng ten trang trí. Có phải tất cả những nữ gia sư đều giữ bít tất của họ với cái thứ thời trang thú vị này không? Có lẽ những lời đồn đại về quá khứ không đứng đắn của cô đều là sự thật, Marks à.”
“Tôi sẽ cám ơn nếu ngài lịch sự một chút, thưa ngài.”
Cái đầu bé nhỏ của Dodger lắc lư như thể theo từng chuyển động của chiếc nịt bít tất. Điều chỉnh cho cái lọ khớp với miệng mình, chú chồn ngậm nó như một con chó thu nhỏ, lết về phía Leo với sự chậm chạp phát cáu.
“Đây là một cuộc trao đổi, anh bạn già à,” Leo nói với chú. “Mày không thể có thứ gì đó mà không bỏ ra gì cả.”
Dodger cẩn thận đặt cái lọ xuống và với đến chiếc nịt. Cùng lúc đó Leo đưa cho chú ta chiếc vòng gấp nếp và chụp lấy cái lọ. Còn một nửa loại thuốc bột mịn màu xanh lá cây xỉn màu trong lọ. Anh chăm chú nhìn nó, lăn nó trong những ngón tay. Cô Marks ngay lập tức đến đứng cạnh anh, cúi xuống chống tay lên đầu gối.
“Nó có dán nhãn không?” cô nín thở hỏi.
“Không. Chết tiệt.” Leo giận dữ điên cuồng.
“Để tôi xem nào,” cô Marks nói, lấy cái lọ từ anh.
Leo đột nhiên nhảy lên, lao mình vào tủ áo. Anh đấm vào nó bằng cả hai tay.
“Tên khốn kiếp, Harrow, cái gì đây? Thứ này là gì? Nói cho tao,nếu không mày sẽ phải ở trong đó cho tới khi mày thối rữa.”
Không có gì ngoài sự im lặng từ cái tủ.
“Vì Chúa, tao sẽ-” Leo bắt đầu, nhưng cô Marks đã ngắt lời.
“Đây là bột digitalin.”
Leo ném cho cô một ánh nhìn rối rắm. Cô đã mở cái lọ ra và đang ngửi nó một cách thận trọng.
“Làm sao cô biết?”
“Bà của tôi đã dùng nó để chữa bệnh tim. Mùi của nó giống mùi trà, và màu thì không thể nhầm được.”
“Thuốc giải độc là gì?”
“Tôi không biết,” cô Marks nói, trông lo lắng hơn ngay lúc đó. “Nhưng nó là một chất rất mạnh. Một lượng lớn có thể dễ dàng làm tim một người ngừng đập.”
Leo quay lại tủ quần áo.
“Harrow,” anh thốt lên, “nếu mày muốn sống, mày phải nói cho tao thuốc giải ngay bây giờ.”
“Để tôi ra trước đã,” câu trả lời nghèn nghẹn vang ra.
“Không thương lượng! Nói cho tao biết thuốc giải độc, tên khốn kia!”
“Không bao giờ.”
“Leo?” Một giọng nói mới tham gia vào cuộc xung đột.
Anh quay phắt sang để nhìn thấy Amelia, Win, và Beatrix ngay khung cửa. Họ đang nhìn anh chằm chằm như thể anh đã phát điên. Amelia nói với sự bình tĩnh đáng ngưỡng mộ.
“Em có hai câu hỏi, Leo: Tại sao anh lại gọi em về, và tai sao anh lại cãi nhau với tủ quần áo?”
“Harrow ở trong đó,” anh nói với nàng.
Nét mặt nàng thay đổi. “Tại sao?”
“Anh đang cố làm hắn ta nói cho anh biết làm cách nào để chữa trị khi dùng quá liều thuốc bột digitalin.” Anh nhìn đầy căm thù vào chiếc tủ. “Và anh sẽ giết hắn nếu hắn không nói.”
“Ai đã dùng thuốc quá liều?” Amelia gặng hỏi, mặt nàng thất sắc. “Có ai bị bệnh à? Là ai vậy?”
“Nó được dành cho Merripen,” Leo trầm giọng nói, đưa tay ra để giữ vững nàng trước khi tiếp tục. “Nhưng Cam đã sơ suất uống nó.”
Nàng nấc nghẹn. “Ôi Chúa. Anh ấy đâu rồi?”
“Khu trại của người Gypsy. Merripen đang ở với cậu ấy.”
Nước mắt dâng lên trong mắt Amelia. “Em phải đến chỗ anh ấy.”
“Chị sẽ không giúp gì cho anh ấy được nếu không có thuốc giải độc.” Win lướt qua họ, bước về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ. Di chuyển nhanh chóng đầy thận trọng, nàng cầm lên cây đèn dầu và bao diêm mạ thiếc, và mang chúng đến tủ quần áo.
“Em đang làm gì vậy?” Leo hỏi, thắc mắc có phải nàng đã hoàn toàn mất trí không. “Hắn ta không cần đèn đâu, Win.”
Lờ anh đi, Win gỡ nắp đèn ra và ném nó lên giường. Nàng cũng làm y như vậy với bấc đèn bằng đồng thau, để lại thân đèn chứa dầu. Không hề do dự, nàng đổ dầu lên phía trước chiếc tủ. Mùi hăng hắc của dầu hỏa vô cùng dễ cháy lan ra khắp phòng.
“Em có mất trí không?” Leo hỏi gặng, không chỉ ngạc nhiên vì những hành động mà còn vì thái độ bình tĩnh của nàng.
“Tôi có một hộp diêm, Julian,” nàng nói. “Nói cho tôi biết phải đưa gì cho anh Rohan, nếu không tôi sẽ đốt cái tủ.”
“Em không dám đâu,” Harrow hét lên.
“Win,” Leo nói, “em sẽ đốt cháy toàn bộ căn nhà đáng ghét này, ngay sau khi nó được xây dựng lại. Đưa anh cái hộp diêm chết tiệt đó.”
Nàng lắc đầu kiên quyết.
“Có phải chúng ta đang bắt đầu một nghi thức chào xuân mới không?” Leo hỏi. “Nghi thức đốt nhà mục sư hàng năm à? Tỉnh táo lại đi, Win.”
Win quay người khỏi anh và nhìn vào cánh cửa tủ.
“Tôi đã nghe nói, Julian, rằng anh đã giết người vợ đầu của mình. Có thể bằng chất độc. Và giờ đây khi biết việc anh đã làm với anh rể tôi thì tôi tin điều đó. Và nếu như anh không giúp chúng tôi, tôi sẽ nướng anh như một miếng phomát xứ Wales.” Nàng mở hộp diêm.
Nhận ra rằng nàng không thể nào có thể nghiêm túc được, Leo quyết định ủng hộ trò lừa gạt của nàng.
“Anh xin em, Win,” anh đóng kịch, “đừng làm điều đó. Không cần phải – lạy Chúa Giêsu!” Câu nói kéo dài khi Win quẹt một que diêm và đốt cháy tủ. Đây không phải một trò đùa, Leo sửng sốt nghĩ. Con bé thật sự định nướng tên con hoang đó.
Khi ngọn lửa sáng và xoắn xuýt bùng lên, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong tủ.
“Được rồi! Thả tôi ra! Thả tôi ra! Đó là acid tanic. Nó ở trong cặp chữa bệnh của tôi; thả tôi ra!”
“Tốt lắm, Leo,” Win nói, có chút hổn hển. “Anh có thể dập tắt lửa.”
Bất chấp sự kinh hoàng đang chạy đua trong huyết quản, Leo không thể ngăn một tiếng cười nghẹn. Nàng nói như thể nàng muốn anh dập tắt một cây nến chứ không phải một miếng gỗ lớn đang bốc cháy. Giật phăng áo khoác ra, anh lao lên trước và đập mạnh vào cửa tủ.
“Em là một người đàn bà điên,” anh nói với Win khi anh băng qua nàng.
“Nếu không vậy thì anh ta chắc sẽ không nói cho chúng ta biết,” Win nói.
Bị đánh động bởi tất cả rối loạn, một vài người hầu xuất hiện, một người hầu trong số họ cởi áo khoác và vội vã đến giúp Leo. Trong lúc đó, những người phụ nữ đang lục soát chiếc cặp khám bệnh bằng da đen của Harrow.
“Không phải là acid tanic giống như trong trà phải không?” Amelia hỏi, tay nàng run lên khi nàng dò dẫm với chốt cài.
“Không, phu nhân Rohan,” cô gia sư nói. “Tôi nghĩ là bác sĩ đang ám chỉ đến acid tanic từ lá cấy sồi, không phải là tanin trong trà.” Cô vội đưa tay ra khi Amelia gần như lật đổ chiếc hộp.
“Cẩn thận, đừng lật đổ nó. Anh ta không dán nhãn những cái lọ.”
Mở chiếc cặp cứng ra, họ tìm kiếm trong những hàng ống thủy tinh chứa bột thuốc và dung dịch được xếp gọn gàng. Mặc dù những cái lọ không được đánh dấu, nhưng những chỗ đặt chúng vào được xác định bằng những nét mực. Mải mê nghiên cứu những cái lọ, cô Marks rút ra một cái chứa đầy loại bột vàng nâu nhạt màu. “Cái này.”
Win cầm lấy nó từ cô. “Để tôi mang đến đó cho họ,” nàng nói. “Tôi biết khu trại ở đâu. Và Leo đang bận dập lửa cho tủ áo.”
“Chị sẽ mang cái lọ đến cho Cam,” Amelia nói kịch liệt. “Anh ấy là chồng chị.”
“Đúng vậy. Và chị đang mang con của anh ấy. Nếu chị bị ngã khi cưỡi ngựa quá nhanh, anh ấy chắc sẽ không bao giờ thay thứ cho chị vì đã mạo hiểm tính mạng của đứa bé.”
Amelia nhìn Win đau đớn, miệng nàng run run. Nàng gật đầu và sầu thảm nói, “Nhanh lên, Win.”
***
“Anh có thể làm một cái cán với vải bạt và sào không?” Merripen hỏi người rom phuro. “Tôi phải mang cậu ấy về Ramsay House.”
Người tộc trưởng gật đầu ngay lập tức. Anh ta gọi ra một nhóm nhỏ đang chở gần cửa vào vardo, đưa ra vài chỉ dẫn, và họ lập tức biến mất. Quay lại với Merripen, anh ta thì thầm.
“Chúng ta sẽ có thứ gì đó được kết hợp với nhau trong vài phút.”
Kev gật đầu, nhìn xuống khuôn mặt xanh xao của Cam. Anh ấy không hề tốt theo bất kỳ nghĩa nào, nhưng ít nhất dấu hiệu của chứng co giật và suy tim đã tạm thời chấm dứt. Mất đi những nét biểu cảm thường ngày, Cam trông trẻ và không có khả năng tự vệ. Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng họ là anh em nhưng đã trải qua cả đời người mà không hề biết về người kia. Kev đã giữ lấy sự cô đơn do chính mình tạo ra quá lâu, nhưng gần đây nỗi cô đơn đó dường như đã mờ dần đi, giống như một bộ quần áo xác xơ đã bị bung chỉ nối. Anh muốn được biết nhiều hơn về Cam, để chia sẻ những kỷ niệm với cậu ấy. Anh muốn một người em trai. Em luôn luôn biết rằng em không phải chỉ có một mình, Cam đã nói với anh vào cái ngày họ khám phá ra quan hệ máu mủ của mình. Kev cũng đã cảm thấy như vậy. Anh chỉ không thể nói ra.
Cầm một chiếc khăn lên, anh lau đi lớp mồ hôi trên khuôn mặt Cam. Một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát khỏi đôi môi Cam, như thể anh ấy là một đứa trẻ đang trong cơn ác mộng.
“Ổn mà, phral,” Kev thì thầm, đặt một tay lên lòng ngực Cam, kiểm tra nhịm đập chậm chạp và không ổn định. “Cậu sẽ mau khỏe lại thôi. Anh hứa đấy.”
“Anh rất thân thiết với em trai,” người rom phuro nói nhẹ nhàng. “Thật tốt. Anh có gia đình nào khác không?”
“Chúng tôi sống với gadje,” Kev nói, ánh mắt anh thách thức sự phản đối của người đàn ông. Vẻ mặt của người tộc trưởng vẫn thân thiện và thích thú. “Một trong số họ là vợ cậu ấy.”
“Tôi hy vọng cô ấy không xinh đẹp,” người rom phuro bình luận.
“Cô ấy rất xinh đẹp,” Kev nói. “Tại sao cô ấy lại không nên thế?”
“Bởi vì một người nên dùng tai để chọn vợ chứ không phải mắt.”
Kev cười nhẹ. “Rất khôn ngoan.”
Anh lại nhìn xuống Cam, nghĩ rằng anh ấy đang bắt đầu trông tệ hơn. “Nếu họ cần giúp đỡ để làm cán khiêng cậu ấy-”
“Không, những chàng trai của tôi rất nhanh. Họ sẽ hoàn thành sớm thôi. Nhưng nó phải được làm tốt, và chắc chắn, để khiêng một người cao lớn như anh ấy.”
Đôi tay Cam đang co giật, những ngón tay dài của anh co giật thất thường trên lớp chăn họ đã đắp cho anh. Kev nắm lấy bàn tay lạnh giá và siết chặt, cố gắng sưởi ấm và bảo đảm với anh.
Người rom phuro nhìn chằm chằm vào vết xăm rõ rệt trên cẳng tay Cam, những đường nét đầy ấn tượng của con ngựa đen có cánh.
“Anh gặp Rohan khi nào?” anh ta hỏi khẽ.
Kev giật mình nhìn anh ta, nắm tay bảo vệ của anh siết chặt hơn trên tay Cam. “Sao anh biết tên cậu ấy?”
Người tộc trưởng mỉm cười, ánh mắt ấm áp. “Tôi còn biết những thứ khác nữa. Anh và em trai mình đã bị chia cắt rất lâu.” Anh ta chạm vào hình xăm bằng ngón trỏ. “Và hình xăm này… anh cũng có một cái.”
Kev nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt.
Những âm thanh của một vụ lộn xộn nho nhỏ lọt vào từ bên ngoài, và ai đó đến đẩy qua cửa vào. Một người phụ nữ. Ngạc nhiên và lo lắng, Kev nhìn thấy ánh sáng phát ra từ mái tóc màu vàng nhạt.
“Win!” anh la lên, cẩn thận đặt tay Cam xuống và đứng dậy. Không may, anh không thể đứng thẳng trong thứ phương tiện thấp trần này. “Nói với anh là em không đến đây một mình. Không an toàn. Sao em-”
“Em đang cố gắng để giúp.” Váy áo đi ngựa của Win kêu xột xoạt khi nàng nhanh chóng bước vào vardo. Một tay nàng không mang găng, và nó đang nắm thứ gì đó. Nàng không dành một cái liếc mắt cho người rom phuro, nàng quá mải mê đến với Kev.
“Đây. Đây.” Nàưng đang thở hổn hền vì đã cưỡi ngựa rất nhanh đến khu trại, má nàng ửng đỏ.
“Cái gì thế?” Kev thì thầm, nhẹ nhàng cầm lấy thứ đó từ nàng, tay còn lại của anh đưa ra vuốt ve lưng nàng. Anh nhìn xuống cái lọ nhỏ chứa đầy thuốc bột.
“Thuốc giải,” nàng nói. “Đưa nó cho anh ấy nhanh lên.”
“Làm sao em biết là đúng loại thuốc?”
“Em đã khiến bác sĩ Harrow nói cho em.”
“Anh ta có thể nói dối.”
“Không. Em chắc là anh ta không nói dối, bởi vì lúc đó anh ta gần như b- ý em là, anh ta đã bị cưỡng ép.”
Những ngón tay Kev vòng lại quanh cái lọ. Không có nhiều lựa chọn. Họ có thể đợi đến lúc họ gặp một bác sĩ đáng tin cậy, nhưng như đã thấy, Cam không có nhiều thời gian dư thừa. Và không làm gì cả cũng không phải là một lựa chọn.
Kev đi đến pha mười Gren trong một ít nước, cho rằng tốt hơn là nên bắt đầu với một lượng nhỏ thay vì cho Cam dùng thêm một loại chất độc khác quá liều. Anh nhẹ nâng Cam ngồi dậy, đỡ anh ấy tựa vào ngực mình. Hôn mê và run rẩy, Cam kêu lên phản kháng khi dịch chuyển làm những múi cơ đang co rút của anh đau đớn. Mặc dù Kev không thể nhìn thấy mặt Cam, anh nhìn thấy vẻ mặt đau xót của Win khi nàng đưa tay giữa lấy hàm Cam. Nàng xoa bóp cơ mặt đông cứng và cạy miệng anh mở ra. Sau khi đổ chất lỏng từ một cái muỗng vào trong miệng anh, nàng xoa bóp hai má và cổ anh, dỗ dành anh nuốt xuống.
Cam nuốt thuốc và rùng mình, rồi dựa nặng nề vào ngực Kev.
“Cám ơn anh,” Win thì thầm, vuốt ngược mái tóc ướt đẫm của Cam, áp lòng bàn tay nàng vào một bên mặt lạnh cóng của anh. “Bây giờ anh sẽ khỏe hơn. Hãy nằm nghỉ ngơi, và để thuốc phát huy tác dụng.”
Kev nghĩ nàng chưa bao giờ trông đang yêu như lúc ấy, khuôn mặt nàng mềm mại với vẻ nghiệm nghị dịu dàng.
Win nói khẽ sau vài phút, “Anh ấy đã hồng hào hơn.”
Và hơi thở của anh cũng vậy, nhịp điệu khó nhọc kéo dài và chậm lại. Kev cảm thấy cơ thể Cam giãn ra, những cơ bắp siết chặt mềm đi khi tác dụng của mao địa hoàng bị vô hiệu hóa. Cam cựa quậy như thế anh vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài.
“Amelia,” anh nói bằng giọng lơ mơ như say thuốc.
Win nắm lấy tay anh trong tay mình. “Chị ấy khá tốt, và đang chờ anh ở nhà, anh yêu quý.”
“Nhà,” anh lặp lại với một cái gật đầu kiệt sức.
Kev cẩn thận hạ thấp Cam xuống giường và sắc sảo đánh giá anh. Vẻ tái nhợt như mặt nạ đang nhạt dần từng chút một, màu sắc khỏe mạnh quay lại trên mặt anh. Tốc độ biến đổi nhanh đến lạ kỳ.
Đôi mắt màu hổ phách từ từ mở ra, và Cam tập trung vào Kev.
“Merripen,” Cam nói với giọng tỉnh táo đến nỗi làm Kev kiệt sức với sự nhẹ nhõm.
“Đây, phral.”
“Em chết rồi à?”
“Không.”
“Em hẳn phải chết rồi.”
“Tại sao?” Kev hỏi, thích thú.
“Bởi vì…” Cam dừng lại để liếm ướt đôi môi khô nẻ của mình. “Bởi vì anh đang cười… và em vừa nhìn thấy anh họ Noah của em ở kia.”
“Thưa ngài,” cô Marks nói cộc lốc, “tôi muốn anh đi với chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung ngay bây giờ. Có thứ anh nên-”
“Tôi nghĩ với những hiểu biết về phép xã giao của cô, Marks, thì cô hẳn có biết là không ai yêu cầu chủ nhân của ngôi nhà làm bất cứ điều gì.”
Khuôn miệng nghiêm khắc của người nữ gia sư méo đi không kiên nhẫn. “Quỷ lấy hết những quy tắc xã giao. Chuyện này rất quan trọng.”
“Rất tốt. Rõ ràng là cô hẳn sẽ rất vừa lòng. Nhưng nói với tôi ở đây và ngay bây giờ, vì tôi không có thời gian tán gẫu trong phòng sinh hoạt.”
“Phòng sinh hoạt,” cô khăng khăng.
Sau khi liếc nhanh lên trời, Leo đi theo người nữ gia sư và cô hầu băng qua sảnh đón.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu đó là chuyện gia đình nhỏ nhặt nào đó thì tôi sẽ lấy đầu cô. Tôi có một vấn đề khẩn cấp phải giải quyết ngay lập tức, và-”
“Vâng,” Marks cắt lời anh khi họ đi nhanh chóng đến phòng khách. “Tôi biết điều đó.”
“Cô biết à? Chết tiệt, bà Barnstable không được phép nói với bất cứ ai.”
“Những bí mật hiếm khi được giữ kín giữa những người hầu, thưa ngài.”
Khi họ đi vào phòng sinh hoạt, Leo nhìn chằm chằm vào xương sống thẳng băng của người nữ gia sư, và trải nghiệm cảm giác kích thích nhức nhối mà anh luôn luôn cảm thấy khi có mặt cô. Cô như một trong những vết ngứa không thể với tới được trên lưng một người. Có thứ gì đó phải làm với cuộn tóc nâu sáng màu được cuốn quá chặt trên gáy cô. Còn thân mình thon gầy và vòng eo được thắt lại bé xíu, cùng làn da tai tái khô ráo và sạch sẽ của cô. Anh không thể không nghĩ đến sẽ như thế nào khi tháo dây, nới lỏng, lột trần cô. Tháo bỏ kính mắt của cô. Làm những việc sẽ khiến cô hoàn toàn ửng đỏ và ướt át và hết sức khó chịu. Phải, chính là thế. Anh muốn chọc ghẹo cô. Lắp đi lặp lại nhiều lần. Chúa ơi, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh thế này? Ngay khi họ vào trong phòng, cô Marks đóng cửa lại và vỗ nhẹ vào tay cô hầu gái với bàn tay trắng thon dài.
“Đây là Sylvia,” cô nói với Leo. “Cô ấy đã nhìn thấy một chuyện không hay sáng nay và không dám nói với ai. Nhưng sau khi biết ông Rohan bị bệnh, cô ấy đến chỗ tôi với thông tin này.”
“Tại sao lại đợi tới lúc này?” Leo không kiên nhẫn hỏi.
“Chắc chắn là bất cứ việc gì không hay nên được nói lại ngay lập tức,” Cô Marks trả lời với sự bình tĩnh đến khó chịu, “Nhưng không có sự bảo vệ nào cho một người hầu tình cờ nhìn thấy điều mà cô ấy không nên thấy. Và vì là một cô gái biết điều, Sylvia không muốn giơ đầu chịu trói. Anh có đảm bảo với chúng tôi rằng Sylvia sẽ không chịu bất cứ hậu quả tồi tệ nào từ những gì cô ấy sắp tiết lộ không?”
“Cô có lời đảm bảo của tôi,” Leo nói. “Dù nó là gì. Hãy nói với tôi, Sylvia.”
Cô hầu gật đầu và dựa vào cô Marks tìm sự giúp đỡ. Sylvia nặng hơn cô gia sư gầy yếu, thật đáng ngạc nhiên khi họ không té ngã.
“Thưa ngài,” cô hầu ngập ngừng, “Tôi đã đánh bóng những chiếc nĩa sáng nay và mang chúng đến bàn ăn sáng, để dùng món fillet cá bơn. Nhưng khi tôi đi vào phòng khách thì tôi nhìn thấy ông Merripen và ông Rohan đang ở ngoài hàng hiên, nói chuyện với nhau. Và bác sĩ Harrow đi vào phòng, quan sát họ…”
“Và?” Leo thúc giục khi đôi môi cô gái run rẩy.
“Và tôi nghĩ tôi nhìn thấy bác sĩ Harrow bỏ gì đó vào bình cà phê của ông Merripen. Ông ấy lấy thứ đó từ túi của mình – nó nhìn giống như một trong những ống thủy tinh nhỏ kỳ quặc ở nhà bán thuốc. Nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, tôi không thể chắc ông ấy đã làm gì. Và rồi ông ấy quay lại và nhìn tôi khi tôi đi vào phòng. Tôi giả vờ không nhìn thấy gì, thưa ngài. Tôi không muốn gây rắc rối.”
“Chúng tôi nghĩ rằng có lẽ ông Rohan đã uống thức uống bị pha trộn đó,” cô gia sư nói.
Leo lắc đầu. “Rohan không uống cà phê.”
“Không thể có một ngoại lệ vào sáng hôm nay được sao?” Âm vực mỉa mai trong giọng cô nghe khó chịu không chịu được.
“Có thể. Nhưng nó không phải là thói quen của anh ta.” Leo thở dài khó chịu. “Chết tiệt. Tôi sẽ cố gắng tìm ra, nếu có, Harrow đã làm gì. Cảm ơn cô, Sylvia.”
“Vâng. Thưa ngài.” Cô hầu trông đã bớt căng thẳng hơn.
Khi Leo bước ra khỏi phòng, anh giận điên lên khi phát hiện cô Marks đang đi theo mình.
“Không được đi với tôi, Marks.”
“Anh cần tôi.”
“Đi đâu đó và đan cái gì đó đi. Chia động từ đi. Bất cứ gì mà những cô gia sư làm.”
“Tôi sẽ,” cô nói gay gắt, “nếu tôi có chút lòng tin nào vào khả năng giải quyết vấn đề của anh. Nhưng từ những gì tôi thấy về khả năng của anh, tôi hết sức nghi ngờ là anh sẽ đạt được gì đó mà không có sự giúp đỡ của tôi.”
Leo tự hỏi những cô gia sư khác có dám nói chuyện với ông chủ của họ theo cách này không. Anh không nghĩ là có. Vì cái quỷ gì mà sao các em gái của anh không thể lựa chọn một người phụ nữ im lặng và dịu dàng thay vì con ong bé nhỏ này?
“Tôi có những khả năng mà cô sẽ không bao giờ đủ may mắn để nhìn thấy hay trải nghiệm, Marks à.”
Cô hừm một tiếng khinh bỉ và tiếp tục đi theo anh.
Đến phòng của Harrow, Leo gõ cửa một cái chiếu lệ rồi bước vào trong. Tủ áo trống không, và một chiếc rương mở đặt cạnh giường.
“Thật xin lỗi vì đã xâm phạm, Harrow,” Leo nói chỉ với chút xíu lịch sự giả tạo. “Nhưng có một vấn đề đã xảy ra.”
“Ồ?” Bác sĩ trông thờ ơ một cách khác thường.
“Có người đang bị bệnh.”
“Thật không may. Tôi ước mình có thể giúp đỡ, nhưng nếu tôi muốn đến được London trước nửa đêm, tôi phải khởi hành sớm. Anh phải tìm một bác sĩ khác thôi.”
“Chắc chắn là anh có nghĩa vụ đạo đức phải giúp đỡ ai đó cần anh,” cô Marks nói hoài nghi. “Về lời thề Hippocrates* thì sao?”
*Lời thề Hippocrates: Lời thề Hippocrates là văn bản y học Hy Lạp được biết đến nhiều nhất. Lời thề Hippocrates đòi hỏi những thày thuốc mới ra trường phải tuyên thệ tuân thủ một số tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp. Lời thề Hippocrates cũng ràng buộc chặt chẽ những y sinh với thày giáo và với cộng đồng mà họ phục vụ bởi những trách nhiệm tương tự như trách nhiệm của thành viên trong gia đình.
“Lời thề đó không bắt buộc. Và với những sự kiện xảy ra gần đây, tôi có mọi quyền để từ chối. Hai người sẽ phải tìm bác sĩ khác để chữa trị cho anh ta thôi.”
Anh ta. Leo không phải nhìn vào cô Marks để biết rằng cô, cũng vậy, đã bắt được sơ xuất đó. Anh quyết định giữ Harrow tiếp tục nói chuyện.
“Merripen đã dành được em gái tôi một cách công bằng, anh bạn già ạ. Và điều mang hai người họ đến với nhau đã bắt đầu rất lâu trước khi anh xen vào. Thật không độ lượng khi trách cứ họ.”
“Tôi không trách cứ họ,” Harrow nói cộc lốc. “Tôi trách anh.”
“Tôi sao?” Leo nổi giận. “Vì cái gì? Tôi không có vai trò gì trong chuyện này.”
“Anh quan tâm đến các em gái mình quá ít đến nỗi anh cho phép không chỉ một mà đến hai người Gypsy gia nhập vào gia đình mình.”
Qua khóe mắt, Leo nhìn thấy chú chồn sương Dodger đang bò qua sàn nhà trải thảm. Sinh vật tò mò đến chỗ chiếc ghế phủ một cái áo khoác tối màu. Đứng dậy trên hai chân sau, chú chồn lục lọi trong túi áo khoác. Cô Marks đang nói rất quả quyết.
“Ông Merripen và ông Rohan là những người đàn ông có phẩm chất tuyệt vời, bác sĩ Harrow. Người ta có thể chê trách ngài Ramsay vì rất nhiều thứ, nhưng không phải điều đó.”
“Bọn họ là người Gypsy,” Harrow nói đầy khinh miệt.
Leo bắt đầu nói, nhưng anh bị ngắt lời khi cô Marks tiếp tục bài giảng của mình.
“Một người đàn ông hẳn phải bị xét đoán bởi những gì do chính anh ta gây ra, bác sĩ Harrow. Bởi những gì anh ta làm khi không ai khác nhìn thấy. Và vì đã sống thân cận với ông Merripen và ông Rohan, tôi có thể tuyên bố chắc chắn rằng họ đều là những người đàn ông tốt và danh giá.”
Dodger moi ra một vật từ túi chiếc áo khoác và ngọ nguậy trong chiến thắng. Chú ta bắt đầu vừa chạy vừa nhảy từ từ vòng quanh góc phòng, thận trọng quan sát Harrow.
“Thứ lỗi cho tôi nếu tôi không chấp nhận những đảm bảo về nhân phẩm từ một người phụ nữ như cô,” Harrow nói với cô Marks. “Nhưng dựa vào những lời đồn đại, đúng hơn là cô đã vô cùng gần gũi với một vài quý ông trong quá khứ.”
Cô gia sư trắng bệch vì giận dữ. “Sao anh dám?”
“Tôi cảm thấy lời nhận xét đó hoàn toàn không thích đáng,” Leo nói với Harrow. “Rõ ràng là không có người đàn ông bình thường nào từng cố gắng gây tai tiếng với Marks.”
Nhìn thấy Dodger đã chạy ra ngưỡng cửa, Leo nắm lấy cánh tay cứng ngắc của cô gia sư. “Đi nào, Marks. Hãy để bác sĩ thu xếp đồ đạc.”
Vào ngay lúc đó, Harrow chợt trông thấy chú chồn sương, chú ta đang ngậm một lọ thủy tinh dài trên miệng. Đôi mắt Harrow mở lớn, và anh ta tái đi.
“Đưa cái đó cho ta0!” anh ta hét lên, và phóng tới chú chồn. “Cái đó là của ta0!”
Leo lao vào tên bác sĩ và đè anh ta xuống sàn. Anh vật lộn, lăn qua sàn nhà với tên bác sĩ khi họ cố gắng giành thế chủ động.
“Anh đã bỏ,” Leo thừa nhận, “cái quái quỉ gì vào cà phê?”
“Không gì cả.” Đôi tay mạnh mẽ của tên bác sĩ bóp chặt cổ anh. “Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì-”
Leo đánh mạnh vào sườn anh ta cho đến khi cái siết tay của tên bác sĩ yếu đi.
“Chết tiệt mày không phải,” Leo thở hổn hển, và thúc gối vào háng anh ta. Đó là một mánh bẩn mà Leo đã vớ được từ một trong những chuyến phiêu lưu đầy màu sắc của mình ở London.
Harrow gục sang một bên, rên rỉ. “Một quý ông… sẽ không… làm điều đó…”
“Những quý ông cũng không đầu độc người khác.” Leo túm lấy anh ta. “Nói cho tao thứ đó là gì, tên khốn khiếp!”
Bất chấp đau đớn, đôi môi Harrow vẫn cong lên một nụ cười xấu xa. “Merripen sẽ không được tôi giúp đỡ.”
“Merripen đã không uống thứ nước bẩn thỉu đó, đồ ngu! Rohan đã uống. Giờ thì hãy nói cho tao biết mày đã bỏ gì vào trong cà phê hoặc tao sẽ xé toạc cổ họng của mày.”
Tên bác sĩ trông sửng sốt. Anh ta mím chặt miệng và không chịu nói. Leo đánh vào bên trái rồi bên phải, nhưng tên xấu xa vẫn giữ im lặng. Giọng nói của cô Marks phá vỡ cơn giận dữ sôi sục.
“Thưa ngài, dừng lại đi. Ngay lập tức. Tôi cần sự trợ giúp của ngài để lấy lại cái lọ.”
Lôi mạnh Harrow lên, Leo kéo anh ta vào cái tủ rỗng và đóng anh ta lại bên trong. Leo khóa cửa và quay về phía cô Marks, khuôn mặt anh đẫm mồ hôi và lồng ngực anh phập lồng. Ánh mắt họ khóa vào nhau trong một giây. Đôi mắt cô mở tròn như tròng kính mắt của mình. Nhưng sự nhận thức kì lạ giửa họ đột ngột bị đâm thủng bởi tiếng chút chít hân hoan của Dodger. Chú chồn quỷ sứ chờ ngay ngưỡng cửa, nhảy một điệu nhảy khiêu chiến hạnh phúc bao gồm một seri những bước nhảy sang hai bên. Rõ ràng chú ta rất thích thú với chiến lợi phẩm mới của mình, và còn thích thú hơn nữa bởi sự thật là cô Marks có vẻ cũng muốn nó.
“Thả tôi ra!” Harrow nghẹn giọng hét lên, và tiếng đấm mạnh mẽ vang lên từ bên trong tủ.
“Con chồn đáng nguyền rủa đó,” cô Marks càu nhàu. “Với nó thì đây là một trò chơi. Nó sẽ bỏ hàng giờ khiêu khích chúng ta với cái lọ đó và giữ nó khỏi tầm với của chúng ta.”
Nhìn vào chú chồn sương, Leo ngồi lên thảm và dịu giọng. “Lại đây nào, nùi lông đầy rệp kia. Mày sẽ có tất cả bánh quy đường mà mày muốn nêu mày đưa đồ chơi mới của mày cho tao.”
Anh hút gió nhẹ nhàng rồi tặc lưỡi. Nhưng những lời dụ dỗ không có tác dụng. Dodger chỉ quan sát Leo với đôi mắt sáng và đứng im nơi khung cửa, kẹp chặc cái lọ trong đôi chân bé xíu.
“Đưa cho nó một cái nịt bít tất của cô,” Leo nói, vẫn nhìn chằm chằm vào con chồn.
“Xin lỗi?” cô Marks lạnh giọng hỏi.
“Cô đã nghe rồi đó. Gỡ một cái nịt bít tất ra và đưa cho nó để trao đổi. Nếu không chúng ta sẽ phải rượt đuổi con vật chết tiệt này khắp cả căn nhà. Và tôi nghi ngờ là Rohan sẽ thông cảm cho sự chậm trễ đó.”
Cô gia nhìn Leo bằng ánh mắt kiên nhẫn chịu đựng. “Tôi chấp nhận chuyện này chỉ vì lợi ích của ông Rohan. Quay lưng anh lại.”
“Vì Chúa, Marks, cô nghĩ rằng ai đó thật sự muốn nhìn vào hai que diêm nhăn nheo mà cô gọi là chân đó sao?”
Nhưng Leo vẫn làm theo, quay sang phía đối diện. Anh nghe rất nhiều tiếng xột xoạt khi cô Marks ngồi xuống chiếc ghế trong phòng ngủ và kéo váy lên. Thật hết sức tình cờ khi Leo ngồi gần một chiếc gương soi lớn bằng thân người, chiếc gương hình bầu dục kiểu Cheval có thể đẩy lên hay xuống để điều chỉnh hình ảnh. Và anh có một tầm nhìn tuyệt vời để quan sát cô Marks trên chiếc ghế. Và điều kỳ lạ nhất đã xảy ra – anh thoáng nhìn thấy một chân đẹp đến kinh ngạc. Anh chớp mắt sửng sốt, và rồi cô thả chiếc váy xuống.
“Đây,” cô Marks nói thô lỗ, và ném nó về phía Leo.
Quay lại, anh cố bắt lấy nó giữa không trung.
Dodger quan sát cả hai bọn họ với đôi mắt to tròn thích thú. Leo xoay tròn cái nịt bít tất một cách hấp dẫn trên tay mình.
“Nhìn này, Dodger. Lụa xanh với đăng ten trang trí. Có phải tất cả những nữ gia sư đều giữ bít tất của họ với cái thứ thời trang thú vị này không? Có lẽ những lời đồn đại về quá khứ không đứng đắn của cô đều là sự thật, Marks à.”
“Tôi sẽ cám ơn nếu ngài lịch sự một chút, thưa ngài.”
Cái đầu bé nhỏ của Dodger lắc lư như thể theo từng chuyển động của chiếc nịt bít tất. Điều chỉnh cho cái lọ khớp với miệng mình, chú chồn ngậm nó như một con chó thu nhỏ, lết về phía Leo với sự chậm chạp phát cáu.
“Đây là một cuộc trao đổi, anh bạn già à,” Leo nói với chú. “Mày không thể có thứ gì đó mà không bỏ ra gì cả.”
Dodger cẩn thận đặt cái lọ xuống và với đến chiếc nịt. Cùng lúc đó Leo đưa cho chú ta chiếc vòng gấp nếp và chụp lấy cái lọ. Còn một nửa loại thuốc bột mịn màu xanh lá cây xỉn màu trong lọ. Anh chăm chú nhìn nó, lăn nó trong những ngón tay. Cô Marks ngay lập tức đến đứng cạnh anh, cúi xuống chống tay lên đầu gối.
“Nó có dán nhãn không?” cô nín thở hỏi.
“Không. Chết tiệt.” Leo giận dữ điên cuồng.
“Để tôi xem nào,” cô Marks nói, lấy cái lọ từ anh.
Leo đột nhiên nhảy lên, lao mình vào tủ áo. Anh đấm vào nó bằng cả hai tay.
“Tên khốn kiếp, Harrow, cái gì đây? Thứ này là gì? Nói cho tao,nếu không mày sẽ phải ở trong đó cho tới khi mày thối rữa.”
Không có gì ngoài sự im lặng từ cái tủ.
“Vì Chúa, tao sẽ-” Leo bắt đầu, nhưng cô Marks đã ngắt lời.
“Đây là bột digitalin.”
Leo ném cho cô một ánh nhìn rối rắm. Cô đã mở cái lọ ra và đang ngửi nó một cách thận trọng.
“Làm sao cô biết?”
“Bà của tôi đã dùng nó để chữa bệnh tim. Mùi của nó giống mùi trà, và màu thì không thể nhầm được.”
“Thuốc giải độc là gì?”
“Tôi không biết,” cô Marks nói, trông lo lắng hơn ngay lúc đó. “Nhưng nó là một chất rất mạnh. Một lượng lớn có thể dễ dàng làm tim một người ngừng đập.”
Leo quay lại tủ quần áo.
“Harrow,” anh thốt lên, “nếu mày muốn sống, mày phải nói cho tao thuốc giải ngay bây giờ.”
“Để tôi ra trước đã,” câu trả lời nghèn nghẹn vang ra.
“Không thương lượng! Nói cho tao biết thuốc giải độc, tên khốn kia!”
“Không bao giờ.”
“Leo?” Một giọng nói mới tham gia vào cuộc xung đột.
Anh quay phắt sang để nhìn thấy Amelia, Win, và Beatrix ngay khung cửa. Họ đang nhìn anh chằm chằm như thể anh đã phát điên. Amelia nói với sự bình tĩnh đáng ngưỡng mộ.
“Em có hai câu hỏi, Leo: Tại sao anh lại gọi em về, và tai sao anh lại cãi nhau với tủ quần áo?”
“Harrow ở trong đó,” anh nói với nàng.
Nét mặt nàng thay đổi. “Tại sao?”
“Anh đang cố làm hắn ta nói cho anh biết làm cách nào để chữa trị khi dùng quá liều thuốc bột digitalin.” Anh nhìn đầy căm thù vào chiếc tủ. “Và anh sẽ giết hắn nếu hắn không nói.”
“Ai đã dùng thuốc quá liều?” Amelia gặng hỏi, mặt nàng thất sắc. “Có ai bị bệnh à? Là ai vậy?”
“Nó được dành cho Merripen,” Leo trầm giọng nói, đưa tay ra để giữ vững nàng trước khi tiếp tục. “Nhưng Cam đã sơ suất uống nó.”
Nàng nấc nghẹn. “Ôi Chúa. Anh ấy đâu rồi?”
“Khu trại của người Gypsy. Merripen đang ở với cậu ấy.”
Nước mắt dâng lên trong mắt Amelia. “Em phải đến chỗ anh ấy.”
“Chị sẽ không giúp gì cho anh ấy được nếu không có thuốc giải độc.” Win lướt qua họ, bước về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ. Di chuyển nhanh chóng đầy thận trọng, nàng cầm lên cây đèn dầu và bao diêm mạ thiếc, và mang chúng đến tủ quần áo.
“Em đang làm gì vậy?” Leo hỏi, thắc mắc có phải nàng đã hoàn toàn mất trí không. “Hắn ta không cần đèn đâu, Win.”
Lờ anh đi, Win gỡ nắp đèn ra và ném nó lên giường. Nàng cũng làm y như vậy với bấc đèn bằng đồng thau, để lại thân đèn chứa dầu. Không hề do dự, nàng đổ dầu lên phía trước chiếc tủ. Mùi hăng hắc của dầu hỏa vô cùng dễ cháy lan ra khắp phòng.
“Em có mất trí không?” Leo hỏi gặng, không chỉ ngạc nhiên vì những hành động mà còn vì thái độ bình tĩnh của nàng.
“Tôi có một hộp diêm, Julian,” nàng nói. “Nói cho tôi biết phải đưa gì cho anh Rohan, nếu không tôi sẽ đốt cái tủ.”
“Em không dám đâu,” Harrow hét lên.
“Win,” Leo nói, “em sẽ đốt cháy toàn bộ căn nhà đáng ghét này, ngay sau khi nó được xây dựng lại. Đưa anh cái hộp diêm chết tiệt đó.”
Nàng lắc đầu kiên quyết.
“Có phải chúng ta đang bắt đầu một nghi thức chào xuân mới không?” Leo hỏi. “Nghi thức đốt nhà mục sư hàng năm à? Tỉnh táo lại đi, Win.”
Win quay người khỏi anh và nhìn vào cánh cửa tủ.
“Tôi đã nghe nói, Julian, rằng anh đã giết người vợ đầu của mình. Có thể bằng chất độc. Và giờ đây khi biết việc anh đã làm với anh rể tôi thì tôi tin điều đó. Và nếu như anh không giúp chúng tôi, tôi sẽ nướng anh như một miếng phomát xứ Wales.” Nàng mở hộp diêm.
Nhận ra rằng nàng không thể nào có thể nghiêm túc được, Leo quyết định ủng hộ trò lừa gạt của nàng.
“Anh xin em, Win,” anh đóng kịch, “đừng làm điều đó. Không cần phải – lạy Chúa Giêsu!” Câu nói kéo dài khi Win quẹt một que diêm và đốt cháy tủ. Đây không phải một trò đùa, Leo sửng sốt nghĩ. Con bé thật sự định nướng tên con hoang đó.
Khi ngọn lửa sáng và xoắn xuýt bùng lên, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong tủ.
“Được rồi! Thả tôi ra! Thả tôi ra! Đó là acid tanic. Nó ở trong cặp chữa bệnh của tôi; thả tôi ra!”
“Tốt lắm, Leo,” Win nói, có chút hổn hển. “Anh có thể dập tắt lửa.”
Bất chấp sự kinh hoàng đang chạy đua trong huyết quản, Leo không thể ngăn một tiếng cười nghẹn. Nàng nói như thể nàng muốn anh dập tắt một cây nến chứ không phải một miếng gỗ lớn đang bốc cháy. Giật phăng áo khoác ra, anh lao lên trước và đập mạnh vào cửa tủ.
“Em là một người đàn bà điên,” anh nói với Win khi anh băng qua nàng.
“Nếu không vậy thì anh ta chắc sẽ không nói cho chúng ta biết,” Win nói.
Bị đánh động bởi tất cả rối loạn, một vài người hầu xuất hiện, một người hầu trong số họ cởi áo khoác và vội vã đến giúp Leo. Trong lúc đó, những người phụ nữ đang lục soát chiếc cặp khám bệnh bằng da đen của Harrow.
“Không phải là acid tanic giống như trong trà phải không?” Amelia hỏi, tay nàng run lên khi nàng dò dẫm với chốt cài.
“Không, phu nhân Rohan,” cô gia sư nói. “Tôi nghĩ là bác sĩ đang ám chỉ đến acid tanic từ lá cấy sồi, không phải là tanin trong trà.” Cô vội đưa tay ra khi Amelia gần như lật đổ chiếc hộp.
“Cẩn thận, đừng lật đổ nó. Anh ta không dán nhãn những cái lọ.”
Mở chiếc cặp cứng ra, họ tìm kiếm trong những hàng ống thủy tinh chứa bột thuốc và dung dịch được xếp gọn gàng. Mặc dù những cái lọ không được đánh dấu, nhưng những chỗ đặt chúng vào được xác định bằng những nét mực. Mải mê nghiên cứu những cái lọ, cô Marks rút ra một cái chứa đầy loại bột vàng nâu nhạt màu. “Cái này.”
Win cầm lấy nó từ cô. “Để tôi mang đến đó cho họ,” nàng nói. “Tôi biết khu trại ở đâu. Và Leo đang bận dập lửa cho tủ áo.”
“Chị sẽ mang cái lọ đến cho Cam,” Amelia nói kịch liệt. “Anh ấy là chồng chị.”
“Đúng vậy. Và chị đang mang con của anh ấy. Nếu chị bị ngã khi cưỡi ngựa quá nhanh, anh ấy chắc sẽ không bao giờ thay thứ cho chị vì đã mạo hiểm tính mạng của đứa bé.”
Amelia nhìn Win đau đớn, miệng nàng run run. Nàng gật đầu và sầu thảm nói, “Nhanh lên, Win.”
***
“Anh có thể làm một cái cán với vải bạt và sào không?” Merripen hỏi người rom phuro. “Tôi phải mang cậu ấy về Ramsay House.”
Người tộc trưởng gật đầu ngay lập tức. Anh ta gọi ra một nhóm nhỏ đang chở gần cửa vào vardo, đưa ra vài chỉ dẫn, và họ lập tức biến mất. Quay lại với Merripen, anh ta thì thầm.
“Chúng ta sẽ có thứ gì đó được kết hợp với nhau trong vài phút.”
Kev gật đầu, nhìn xuống khuôn mặt xanh xao của Cam. Anh ấy không hề tốt theo bất kỳ nghĩa nào, nhưng ít nhất dấu hiệu của chứng co giật và suy tim đã tạm thời chấm dứt. Mất đi những nét biểu cảm thường ngày, Cam trông trẻ và không có khả năng tự vệ. Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng họ là anh em nhưng đã trải qua cả đời người mà không hề biết về người kia. Kev đã giữ lấy sự cô đơn do chính mình tạo ra quá lâu, nhưng gần đây nỗi cô đơn đó dường như đã mờ dần đi, giống như một bộ quần áo xác xơ đã bị bung chỉ nối. Anh muốn được biết nhiều hơn về Cam, để chia sẻ những kỷ niệm với cậu ấy. Anh muốn một người em trai. Em luôn luôn biết rằng em không phải chỉ có một mình, Cam đã nói với anh vào cái ngày họ khám phá ra quan hệ máu mủ của mình. Kev cũng đã cảm thấy như vậy. Anh chỉ không thể nói ra.
Cầm một chiếc khăn lên, anh lau đi lớp mồ hôi trên khuôn mặt Cam. Một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát khỏi đôi môi Cam, như thể anh ấy là một đứa trẻ đang trong cơn ác mộng.
“Ổn mà, phral,” Kev thì thầm, đặt một tay lên lòng ngực Cam, kiểm tra nhịm đập chậm chạp và không ổn định. “Cậu sẽ mau khỏe lại thôi. Anh hứa đấy.”
“Anh rất thân thiết với em trai,” người rom phuro nói nhẹ nhàng. “Thật tốt. Anh có gia đình nào khác không?”
“Chúng tôi sống với gadje,” Kev nói, ánh mắt anh thách thức sự phản đối của người đàn ông. Vẻ mặt của người tộc trưởng vẫn thân thiện và thích thú. “Một trong số họ là vợ cậu ấy.”
“Tôi hy vọng cô ấy không xinh đẹp,” người rom phuro bình luận.
“Cô ấy rất xinh đẹp,” Kev nói. “Tại sao cô ấy lại không nên thế?”
“Bởi vì một người nên dùng tai để chọn vợ chứ không phải mắt.”
Kev cười nhẹ. “Rất khôn ngoan.”
Anh lại nhìn xuống Cam, nghĩ rằng anh ấy đang bắt đầu trông tệ hơn. “Nếu họ cần giúp đỡ để làm cán khiêng cậu ấy-”
“Không, những chàng trai của tôi rất nhanh. Họ sẽ hoàn thành sớm thôi. Nhưng nó phải được làm tốt, và chắc chắn, để khiêng một người cao lớn như anh ấy.”
Đôi tay Cam đang co giật, những ngón tay dài của anh co giật thất thường trên lớp chăn họ đã đắp cho anh. Kev nắm lấy bàn tay lạnh giá và siết chặt, cố gắng sưởi ấm và bảo đảm với anh.
Người rom phuro nhìn chằm chằm vào vết xăm rõ rệt trên cẳng tay Cam, những đường nét đầy ấn tượng của con ngựa đen có cánh.
“Anh gặp Rohan khi nào?” anh ta hỏi khẽ.
Kev giật mình nhìn anh ta, nắm tay bảo vệ của anh siết chặt hơn trên tay Cam. “Sao anh biết tên cậu ấy?”
Người tộc trưởng mỉm cười, ánh mắt ấm áp. “Tôi còn biết những thứ khác nữa. Anh và em trai mình đã bị chia cắt rất lâu.” Anh ta chạm vào hình xăm bằng ngón trỏ. “Và hình xăm này… anh cũng có một cái.”
Kev nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt.
Những âm thanh của một vụ lộn xộn nho nhỏ lọt vào từ bên ngoài, và ai đó đến đẩy qua cửa vào. Một người phụ nữ. Ngạc nhiên và lo lắng, Kev nhìn thấy ánh sáng phát ra từ mái tóc màu vàng nhạt.
“Win!” anh la lên, cẩn thận đặt tay Cam xuống và đứng dậy. Không may, anh không thể đứng thẳng trong thứ phương tiện thấp trần này. “Nói với anh là em không đến đây một mình. Không an toàn. Sao em-”
“Em đang cố gắng để giúp.” Váy áo đi ngựa của Win kêu xột xoạt khi nàng nhanh chóng bước vào vardo. Một tay nàng không mang găng, và nó đang nắm thứ gì đó. Nàng không dành một cái liếc mắt cho người rom phuro, nàng quá mải mê đến với Kev.
“Đây. Đây.” Nàưng đang thở hổn hền vì đã cưỡi ngựa rất nhanh đến khu trại, má nàng ửng đỏ.
“Cái gì thế?” Kev thì thầm, nhẹ nhàng cầm lấy thứ đó từ nàng, tay còn lại của anh đưa ra vuốt ve lưng nàng. Anh nhìn xuống cái lọ nhỏ chứa đầy thuốc bột.
“Thuốc giải,” nàng nói. “Đưa nó cho anh ấy nhanh lên.”
“Làm sao em biết là đúng loại thuốc?”
“Em đã khiến bác sĩ Harrow nói cho em.”
“Anh ta có thể nói dối.”
“Không. Em chắc là anh ta không nói dối, bởi vì lúc đó anh ta gần như b- ý em là, anh ta đã bị cưỡng ép.”
Những ngón tay Kev vòng lại quanh cái lọ. Không có nhiều lựa chọn. Họ có thể đợi đến lúc họ gặp một bác sĩ đáng tin cậy, nhưng như đã thấy, Cam không có nhiều thời gian dư thừa. Và không làm gì cả cũng không phải là một lựa chọn.
Kev đi đến pha mười Gren trong một ít nước, cho rằng tốt hơn là nên bắt đầu với một lượng nhỏ thay vì cho Cam dùng thêm một loại chất độc khác quá liều. Anh nhẹ nâng Cam ngồi dậy, đỡ anh ấy tựa vào ngực mình. Hôn mê và run rẩy, Cam kêu lên phản kháng khi dịch chuyển làm những múi cơ đang co rút của anh đau đớn. Mặc dù Kev không thể nhìn thấy mặt Cam, anh nhìn thấy vẻ mặt đau xót của Win khi nàng đưa tay giữa lấy hàm Cam. Nàng xoa bóp cơ mặt đông cứng và cạy miệng anh mở ra. Sau khi đổ chất lỏng từ một cái muỗng vào trong miệng anh, nàng xoa bóp hai má và cổ anh, dỗ dành anh nuốt xuống.
Cam nuốt thuốc và rùng mình, rồi dựa nặng nề vào ngực Kev.
“Cám ơn anh,” Win thì thầm, vuốt ngược mái tóc ướt đẫm của Cam, áp lòng bàn tay nàng vào một bên mặt lạnh cóng của anh. “Bây giờ anh sẽ khỏe hơn. Hãy nằm nghỉ ngơi, và để thuốc phát huy tác dụng.”
Kev nghĩ nàng chưa bao giờ trông đang yêu như lúc ấy, khuôn mặt nàng mềm mại với vẻ nghiệm nghị dịu dàng.
Win nói khẽ sau vài phút, “Anh ấy đã hồng hào hơn.”
Và hơi thở của anh cũng vậy, nhịp điệu khó nhọc kéo dài và chậm lại. Kev cảm thấy cơ thể Cam giãn ra, những cơ bắp siết chặt mềm đi khi tác dụng của mao địa hoàng bị vô hiệu hóa. Cam cựa quậy như thế anh vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài.
“Amelia,” anh nói bằng giọng lơ mơ như say thuốc.
Win nắm lấy tay anh trong tay mình. “Chị ấy khá tốt, và đang chờ anh ở nhà, anh yêu quý.”
“Nhà,” anh lặp lại với một cái gật đầu kiệt sức.
Kev cẩn thận hạ thấp Cam xuống giường và sắc sảo đánh giá anh. Vẻ tái nhợt như mặt nạ đang nhạt dần từng chút một, màu sắc khỏe mạnh quay lại trên mặt anh. Tốc độ biến đổi nhanh đến lạ kỳ.
Đôi mắt màu hổ phách từ từ mở ra, và Cam tập trung vào Kev.
“Merripen,” Cam nói với giọng tỉnh táo đến nỗi làm Kev kiệt sức với sự nhẹ nhõm.
“Đây, phral.”
“Em chết rồi à?”
“Không.”
“Em hẳn phải chết rồi.”
“Tại sao?” Kev hỏi, thích thú.
“Bởi vì…” Cam dừng lại để liếm ướt đôi môi khô nẻ của mình. “Bởi vì anh đang cười… và em vừa nhìn thấy anh họ Noah của em ở kia.”
Danh sách chương