Nguyên tắc đạo đức. Lý tưởng. Những sự thực thô ráp trong cuộc sống của Kev trước kia không cho phép những điều như thế. Nhưng việc tiếp xúc lâu dài với gia đình Hathaway đã thay đổi anh, nâng cao nhận thức của anh để anh quan tâm đến những thứ khác hơn là chỉ nghĩ đến việc sống còn. Tất nhiên anh sẽ không bao giờ trở thành một người có học thức hay một quý ông. Tuy thế, anh đã trải qua nhiều năm lắng nghe những cuộc thảo luận sôi nổi của nhà Hathaway về Shakespeare, Galileo, nghệ thuật Flemish với Venetian, chế độ dân chủ cùng với chế độ quân chủ và chế độ thần quyền, và mọi chủ đề có thể tưởng tượng được. Anh đã học đọc, và còn biết được tiếng Latin và một vài từ tiếng Pháp. Anh thay đổi thành một người mà bộ lạc trước đây của anh sẽ không thể nào thừa nhận.

Kev không bao giờ xem ông bà Hathaway như cha mẹ của mình, mặc dù anh sẽ làm bất cứ việc gì vì họ. Anh không có mong muốn gắn bó với mọi người. Điều đó cần đến nhiều niềm tin và sự thân thiết hơn Kev có thể có được. Nhưng anh thật sự quan tâm đến tất cả bọn trẻ nhà Hathaway, ngay cả Leo. Và sau đó là Win, Kev sẵn sàng hy sinh cả ngàn lần vì nàng.

Anh không bao giờ hạ thấp Win bằng sự đụng chạm của mình, hay dám chiếm lấy phần nào khác trong cuộc sống của nàng hơn là một người bảo hộ. Nàng quá trong sáng, quá đặc biệt. Khi nàng trưởng thành, mọi người đàn ông trong thị trấn đều bị sắc đẹp của nàng mê hoặc. Những người ngoài xem Win là một thiếu nữ lạnh lùng, giản dị cùng điềm tĩnh và khôn ngoan. Nhưng bọn ho không biết gì về sự hóm hỉnh láu cá và sự ấm áp ẩn nấp bên dưới vẻ ngoài hoàn hảo của nàng. Bọn họ không thể thấy Win dạy Poppy những bước nhảy trong điệu vũ bốn cặp đến khi hai người đều đổ sập xuống sàn trong tiếng cười rúc rích. Hay đi săn ếch với Beatrix, tạp dề của nàng đầy những con ếch nhấp nhô. Hay cái vẻ buồn cười khi nàng đọc một cuốn tiểu thuyết của Dicken với những giọng nói và âm thanh khác nhau, đến khi toàn bộ gia đình tung hô sự thông minh của nàng.

Kev yêu nàng. Không giống với những gì mà tiểu thuyết gia và nhà thơ miêu tả. Không có gì sánh được. Anh yêu nàng vượt xa khỏi trái đất, thiên đường hay địa ngục. Mỗi giây phút không có nàng bầu bạn như tra tấn, mỗi giây phút bên cạnh nàng mang lại cảm giác bình yên duy nhất mà anh từng biết được. Mỗi cái chạm tay của nàng để lại dấu vết gặm nhấm tâm hồn anh. Anh sẽ giết chết mình trước khi thừa nhận tình yêu đó với bất cứ ai. Sự thật được chôn sâu trong trái tim anh. Kev không biết Win có đáp trả lại tình yêu của mình hay không. Tất cả những gì anh biết là anh không muốn nàng đáp lại.

- Đó – Win nói vào một ngày nọ sau khi họ dạo chơi qua vùng đồng cỏ khô và nghỉ chân ở nơi yêu thích - Anh suýt làm được chuyện đó rồi.

- Suýt làm chuyện gì cơ? – Kev hỏi lười biếng. Họ ngồi tựa vào một khúc cây bên con suối mùa đông, một con suối khô cạn vào những tháng mùa hè. Thảm cỏ đang trổ những bông hoa chuông tím và những cây râu dê màu trắng, sau đó lan ra một hương thơm như mùi của quả hạnh xuyên qua không khí ấm áp, nặng mùi.

- Cười ấy – nàng nâng khuỷu tay lên cạnh anh, những ngón tay nàng lướt qua môi anh. Anh như ngừng thở. Một nàng chim sẻ với đôi cánh mở rộng trên cái cây gần đó, phát ra một nốt ngân dài khi anh trượt xuống. Mải mê với việc mình làm, Win kéo góc miệng của Kev lên và cố giữ yên chúng ở đó. Khuấy động và thích thú, Kev bật ra một tiếng cười nghẹn và đẩy tay nàng ra.

- Anh nên cười thường xuyên hơn – Win nói, vẫn nhìn xuống anh - Anh trông rất đẹp trai khi anh cười.

Nàng còn tỏa sáng hơn ánh mặt trời, tóc nàng như dải lụa màu kem, đôi môi nàng mang sắc hồng mềm mại. Đầu tiên ánh mắt nàng dường như không có gì hơn sự tìm tòi thân mật, nhưng khi nàng tiếp tục nhìn anh, anh nhận ra rằng nàng đang cố gắng tìm hiểu những bí mật của anh. Anh muốn kéo nàng xuống với anh và bao lấy cơ thể nàng. Đã bốn năm từ khi anh đến sống với nhà Hathaway. Giờ đây anh phát hiện ngày càng khó kiểm soát cảm xúc của mình với Win hơn.

- Anh đang nghĩ gì khi nhìn em như vậy? – Win hỏi nhẹ nhàng.

- Anh không thể nói được.

- Tại sao không? Kev thấy mình thoáng mỉm cười lần nữa, lần này xen vào chút nhăn nhó – Điều đó sẽ làm em hoảng sợ.

- Merripen – nàng nói dứt khoát – Không gì anh từng nói hoặc làm khiến em hoảng sợ cả – nàng cau màu – Anh có bao giờ định nói tên thật cho em biết chưa?

- Chưa.

- Anh sẽ nói. Em sẽ khiến anh phải nói – nàng giả vờ hướng nắm đấm vào ngực anh. Kev bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng trong tay mình, ngăn giữ nàng một cách dễ dàng.

Cơ thể anh thuận theo chuyển động, lăn lại để giữ nàng bên dưới anh. Việc này không hề đúng, nhưng anh không thể ngăn cản bản thân mình. Và khi anh gim nàng lại bằng sức nặng của anh, cảm nhận nàng ngoe nguẩy theo bản năng để ăn khớp với anh, anh gần như tê liệt vì khoái cảm nguyên sơ ấy. Anh chờ đợi nàng vùng vẫy, đánh lại anh, nhưng thay vì vậy nàng chỉ bị động trong vòng tay anh, mỉm cười với anh.

Kev lờ mờ nhớ lại một trong những câu chuyện thần thoại mà gia đình Hathaway rất thích… thần thoại Hy lạp về Hades (*), chủ nhân của địa phủ, bắt cóc nàng trinh nữ Persephone trên một cánh đồng hoa và kéo nàng xuống qua một vết nứt trong lòng đất. Xuống thế giới đen tối của riêng ông ta nơi mà ông ta có thể chiếm giữ nàng. Mặc dù những cô con gái nhà Hathaway rất tức giận vì số phận của Persephone, nhưng riêng Kev lại cảm thông với Hades. Văn hóa của người Gypsy có xu hướng lãng mạn hóa ý tưởng bắt cóc phụ nữ để làm cô dâu, thậm chí bắt chước điều đó trong suốt quá trình tán tỉnh của họ.

* thần thoại Hy Lạp về Hades: Theo thần thoại Hy Lạp, Persephone đang hái hoa cùng các tiên nữ Nymph ở thảo nguyên, bỗng một bông hoa thủy tiên nở rực rỡ trước mắt. Persephone vừa cúi xuống định hái bông hoa, thì bỗng mặt đất nứt đôi, và bị Hades cưỡi ngựa đen bắt cóc nàng về Âm phủ.

Mẹ của Persephone là Demeter thấy con gái bị mất tích rất đau khổ. Khi chất vấn Zeus, thì Zeus trả lời: “Là vợ của vua âm phủ Hades thì không có gì thiệt thòi”. Nghe vậy, biết được Zeus chấp thuận việc con gái bị bắt cóc, Demeter rất tức giận, bà rời khỏi đỉnh Olympus và bỏ công việc mùa màng, bỏ đi tìm con.

Sau đó, Zeus phái Hermes đến âm phủ truyền lại với Hades hãy giải phóng Persephone. Hades tuy chấp thuận, nhưng trước khi thả Persephone, ông đưa cho nàng quả lựu. Persephone luôn từ chối mọi đồ ăn thức uống từ khi đến âm phủ, nhưng do đã quá đói bụng, nàng lấy 6 hạt trong số 12 hạt có trong quả lựu để ăn.

Thế nhưng, thần linh đã quy định người đã ăn đồ dưới âm phủ, sẽ thuộc về âm phủ. Demeter phản đối kịch liệt, cho rằng Persephone bị ép buộc ăn lựu, nhưng bà cũng không thể cưỡng lại quy định của thần linh. Sau đó, Zeus phán Persephone sẽ sống ở âm phủ theo số hạt lựu nàng đã ăn, tức là 1/2 của một năm.

- Em không hiểu tại sao chỉ vì ăn có nửa tá hạt lựu mà ép buộc được Persephone ở lại với Hades một thời gian trong năm – Poppy tổn thương hỏi - Không có ai nói cho cô ấy luật lệ cả. Điều đó chả công bằng tí nào. Em chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ chạm vào thứ đó, nếu cô ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Và nó không phải một bữa ăn đầy đủ cho lắm – Beatrix thêm vào, rối loạn lên – Nếu em ở đó, em sẽ yêu cầu bánh pudding hoặc mứt quả, ít nhất đó.

- Có lẽ cô ấy không phải hoàn toàn không hạnh phúc, vì phải ở lại ấy – Win gợi ý, ánh mắt lấp lánh – Suy cho cùng, Hades thật sự lập cô ấy thành nữ hoàng. Và câu chuyện nói rằng ông ta sở hữu những của cải trên trái đất.

- Một ông chồng giàu – Amelia nói - không thay đổi được sự thật rằng nơi sống của Persephone là một nơi đáng ghét không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Thử nghĩ đến những khó khăn khi cho thuê nó vào những tháng bên ngoài xem.

Mọi người đều đồng ý rằng Hades hoàn toàn là một kẻ bất lương. Nhưng Kev hiểu chính xác tại sao chúa tể của thế giới ngầm lại bắt cóc Persephone làm vợ. Ông ta mong muốn một chút ánh mặt trời, một chút hơi ấm, cho chính mình, bên dưới cung điện tăm tối ảm đạm của ông ta.

- Vậy những người trong bộ lạc của anh mà đã bỏ mặt anh cho cái chết…. – Win nói, mang những suy nghĩ của Kev quay về với hiện tại - … họ được phép biết tên anh, còn em thì lại không à?

- Đúng vậy – Kev quan sát vệt nắng và bóng cây trên khuôn mặt nàng. Anh tự hỏi sẽ như thế nào khi ấn môi mình vào làn da mềm mại tỏa sáng ấy.

Một đường rãnh thú vị xuất hiện giữa cặp lông mày vàng nâu của Win. - Tại sao? Tại sao em không thể biết?

- Vì em là một gadji – giọng anh dịu dàng hơn anh muốn.

- Gadji của anh.

Vào lúc chuyện này trở nên nguy hiểm, Kev thấy trái tim mình co lại một cách đau đớn. Nàng không thuộc về anh, không bao giờ có thể thuộc về anh. Ngoại trừ trong trái tim anh.

Anh lăn khỏi nàng, đứng dậy trên chân mình - Đến lúc phải trở về rồi – anh nói cộc lốc. Anh đưa tay ra cho nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, và kéo nàng lên.

Nàng không kiềm lại mà để mình tự nhiên ngã vào lòng anh. Váy nàng rung động quanh chân anh, và hình dáng nữ tính mảnh dẻ của cơ thể nàng ép vào phía trước anh. Anh liều mạng tìm kiếm sức mạnh, ý chí, để đẩy nàng ra.

- Có khi nào anh sẽ cố gắng đi tìm họ không, Merripen? – nàng hỏi - Có khi nào anh sẽ rời xa em không?

Không bao giờ, anh nghĩ trong tia khát khao cháy bỏng. Nhưng thay vì vậy anh lại nói - Anh không biết.

- Nếu anh đi, em sẽ đi theo anh. Và em sẽ mang anh về nhà.

- Anh nghi ngờ chồng em sẽ cho phép chuyện đó.

Win cười như thể câu nói đó vô cùng ngớ ngẩn. Nàng thả lỏng và buông tay anh ra. Họ bắt đầu đi bộ về Hampshire House trong im lặng.

- Tobar? – Win mở miệng sau chốc lát – Garridan? Palo?

- Không.

- Rye?

- Không.

- Cooper?… Stanley?…

- Không.

Vì danh dự của cả gia đình Hathaway, Leo chấp nhận đến Học viện Nghệ thuật ở Paris, anh học về nghệ thuật và kiến trúc ở đó trong vòng hai năm. Với hứa hẹn rằng một phần tài năng của Leo đã được kiến trúc sư London nổi tiếng Rowland Temple công nhận, ông nói rằng Leo có thể đền ơn bằng cách làm họa viên cho ông khi quay trở về.

Một vài người bàn luận rằng chắc hẳn Leo đã trưởng thành thành một người đàn ông trẻ tuổi vững vàng và đôn hậu, với trí thông mình sắc bén cùng với nụ cười sẵn có. Và trong ánh sáng của tài năng cùng tham vọng, anh đảm bảo sẽ đạt được nhiều thành quả hơn nữa.

Vào lúc anh quay trở lại nước Anh, Leo tiếp tục sống ở London để thực hiện hổn phận của mình với Temple, nhưng anh cũng thường xuyên quay về thăm gia đình ở Primrose. Và để tìm hiểu cô gái tóc đen xinh đẹp tên là Laura Dillard trong làng. Trong suốt thời gian Leo vắng mặt, Kev đã cố hết sức mình để chăm sóc cho gia đình Hathaways. Và ông Hathaway đã hơn một lần thử giúp Kev trù tính cho tương lai của chính anh. Những cuộc nói chuyện như vậy luôn chuyển thành một bài luyện tập trong thất vọng đối với cả hai người.

- Cậu đang lãng phí khả năng của mình – ông Hathaway đã nói với Kev, trông băn khoăn một cách ôn tồn.

Kev khịt mũi tỏ vẻ bất chấp, nhưng Hathaway vẫn kiên trì.

- Chúng ta phải tính toán cho tương lai của cậu. Và trước khi nói gì, hãy để ta nói rõ là ta biết hiện tại cậu thích sống ở đâu. Nhưng cậu phải thay đồi, Merripen. Cậu đã tiến bộ quá xa đến nỗi lờ đi những gì vốn bắt rễ trong con người cậu.

- Ông muốn tôi rời đi sao? Kev hỏi thư thả.

- Trời ơi, không. Không hề. Như ta đã từng nói với cậu, cậu có thể sống với chúng ta đến khi nào cậu muốn. Nhưng ta cảm thấy bổn phận của ta là phải chỉ cho cậu thấy rằng sống ở đây, cậu đang bỏ qua rất nhiều cơ hội để thăng tiến. Cậu nên ra bước ngoài thế giới, như Leo ấy. Tham gia một khóa đào tạo, học nghề, có thể gia nhập quân đội chẳng hạn.

- Tôi sẽ đạt được gì từ việc đó? – Kev hỏi.

- Để khởi đầu, khả năng kiếm được nhiều hơn số tiền thù lao còm cõi mà tôi có thể đưa cho cậu.

- Tôi không cần tiền.

- Nhưng những thứ cần chi trả thì sao, cậu không có phương tiện để kết hôn, cũng như để mua một lô đất cho riêng mình.

- Tôi không muốn kết hôn. Và tôi không thể sở hữu đất đai. Không ai có thể.

- Trong con mắt của chính phủ Anh, Merripen, một người hầu như chắc chắc có thể sở hữu đất đai, và căn nhà bên trên nó.

- Lều trại sẽ được dựng lên khi cung điện sụp đổ – Kev trả lời buồn tẻ.

Hathaway bật ra một tiếng cười bực tức. – Tôi thích tranh luận với một trăm học giả – ông nói với Kev - hơn một người Gypsy. Khá lắm, bây giờ chúng ta sẽ gác vấn đề đó sang một bên. Nhưng hãy giữ nó trong đầu, Merripen… cuộc sống đòi hỏi nhiều hơn là những thôi thúc của cảm giác nguyên thủy. Một người đàn ông phải ghi dấu mình lên thế giới.

- Tại sao? – Kev hỏi với sự hoang mang chân thành, nhưng Hathaway đã đi khỏi để ra vườn hồng với vợ ông.

***

Khoảng một năm sau khi Leo trở về từ Paris, tai họa ập đến gia đình Hathaway. Cho đến lúc đó không ai trong số họ từng biết đến nỗi buồn, sợ hãi, hay đau khổ thật sự. Họ dường như đã sống trong một vòng tròn bảo vệ vô cùng kỳ diệu.

Nhưng vào một buổi chiều, ông Hathaway phàn nàn về những cơn đau buốt kì quặc trong ngực ông, khiến vợ ông nghĩ rằng ông bị rối loạn tiêu hóa sau khi ăn một bữa ăn đặt biệt phong phú. Ông đi ngủ sớm, im lặng và xám xịt. Không ai nghe gì từ phòng họ cho đến lúc rạng sáng, đến khi bà Hathaway khóc lóc ra khỏi phòng và nói với gia đình đang sửng sốt của mình rằng ông đã chết.

Và đó chỉ là khởi đầu của nỗi bất hạnh ập đến gia đình Hathaway. Dường như gia đình đã bị nguyền rủa, mọi thứ mang lại cho họ hạnh phúc trước đây đều chuyển thành nỗi đau. “Trouble comes in threes” là một trong những câu tục ngữ Merripen nhớ được từ hồi còn bé, và với nỗi thương tiếc cay đắng, nó đã trở thành sự thật.

Bà Hathaway kiệt sực vì đau khổ đến nổi bà nằm cả ngày trên giường sau đám tang của chồng mình, và bị trầm uất đến bỏ ăn bỏ uống. Không có cố gắng mang bà quay trở lại với cuộc sống hàng ngày nào của những đứa con thật sự hiệu quả. Trong một thời gian ngắn đến sửng sốt, bà trở nên vô cùng gầy mòn ốm yếu.

- Có thể chết vì trái tim tan vỡ không? – Leo buồn rầu hỏi vào một buổi chiều, sau khi bác sĩ rời khỏi với thông báo rằng ông ấy không thể thấy có nguyên nhân vật lý nào gây nên sự suy sụp của mẹ họ.

- Bà ấy nên muốn sống vì Poppy và Beatrix, ít nhất là vậy – Amelia nói, giữ thấp giọng. Lúc đó, Poppy đang đưa Beatrix đi ngủ ở một phòng khác. – Các em vẫn còn quá nhỏ để sống không có mẹ. Không cần biết em phải sống với một trái tim tan vỡ đến bao lâu, em sẽ ép bản thân mình phải sống, chỉ để chăm sóc cho chúng.

- Nhưng chị có một tinh thần thép – Win nói, vỗ nhẹ lưng của chị mình - Chị có nguồn sức mạnh của riêng mình. Em e là Mẹ vẫn luôn luôn dựa dẫm vào Cha.

Nàng liếc nhìn Merripen với đôi mắt xanh tuyệt vọng – Merripen, người Rom dùng thứ gì để chữa trị cho chứng trầm uất? Gì cũng được, không quan trọng kì lạ như thế nào, có thể giúp bà ấy không? Những người của anh sẽ nghĩ sao về nó?

Kev lắc đầu, chuyển ánh nhìn vào lò sưởi - Họ sẽ bỏ mặc bà một mình. Người Rom sợ hãi những nỗi đau quá lớn.

- Tại sao?

- Nó dụ dỗ cái chết quay trở lại và ám ảnh cuộc sống.

Cả bốn người đều im lặng sau đó, lắng nghe tiếng xì xèo và lách tách của ngọn lửa nhỏ.

- Bà ấy muốn đến với Cha – cuối cùng Win nói. Giọng nàng trầm ngâm – Dù ông đi đến bất cứ đâu. Trái tìm bà tan vỡ. Em ước gì không phải thế. Em sẽ đánh đổi cuộc sống, trái tim của em cho bà nếu như điều đó có thể. Em ước…

Nàng ngừng lại với một tiếng thở gấp khi tay Kev bao lấy tay nàng. Anh không hề nhận ra anh đang nắm lấy nàng, nhưng những lời nàng nói đã kích động anh một cách vô lý.

- Đừng nói vậy – anh càu nhàu. Anh không rời bỏ quá khứ Gypsy lâu đến nỗi quên rằng sức mạnh của lời nói có thể dẫn dắt số phận.

- Tại sao không? – nàng thì thầm.

Bởi vì đó không phải là những thứ em có thể cho. Trái tim em là của anh, anh tức giận nghĩ. Nó thuộc về anh. Và dù anh không nói ra những lời đó, dường như bằng một cách nào đó mà Win đã nghe thấy chúng. Mắt nàng mở to, sâu thẳm, và sự xúc động mạnh mẽ làm mặt nàng đỏ ửng. Và ngay tại đó, với sự hiện diện của anh với chị nàng, nàng hạ thấp đầu và ấn một bên má nàng vào mu bàn tay Kev. Kev khao khát được dỗ dành nàng, bao phủ nàng với những nụ hôn, vây quanh nàng với sức mạnh của anh. Dù vậy, anh cẩn thận buông tay nàng ra và mạo hiểm liếc nhìn Amelia và Leo. Một người đã nhặt lên vài que củi từ cái giỏ bên cạnh lò sưởi. Người kia đang nhìn Win chăm chú.

***

Chưa đến sáu tháng sau cái chết của chồng, bà Hathaway đã nằm xuống yên nghỉ cạnh ông. Và trước khi các anh chị em có thể bắt đầu chấp nhận rằng họ đã trở thành mồ côi với tốc độ nhanh chóng đến tàn nhẫn như vậy, thảm kịch thứ ba ập đến.

- Merripen – Win đước trước ngưỡng cửa căn nhà, ngần ngại bước vào. Có một vẻ lạ lùng trên mặt nàng làm Kev đứng dậy ngay lập tức.

Anh trông mệt mỏi và dơ dáy, chỉ vừa mới trở về sau khi làm việc suốt cả ngày ở nhà một người láng giềng, dựng một cánh cổng và hàng rào xung quanh sân nhà họ. Để đặt những cây cọc hàng rào xuống, Kev đã đào những cai lỗ trên mặt đất tràn đầy sương giá do mùa đông đang đến gần. Anh chỉ vừa ngồi xuống bàn với Amelia, cô đang cố gắng tẩy sạch những vết bẩn trên một trong những cái váy của Poppy với thứ dung dịch chứa đầy nhựa thông.

Mùi hóa chất xộc lên trong mũi Kev khi anh bật dậy với một tiếng thở gấp. Anh nhận ra từ biểu hiện của Win rằng có gì đó nghiêm trọng xảy ra.

- Hôm nay em đã ở chỗ Laura và Leo – Win nói – Laura cảm thấy mệt mỏi sớm hơn… Chị ấy nói rằng cổ họng chị ấy đau rát, và đầu cũng đau, nên chúng em đưa chị ấy về nhà ngay thức khắc và gia đình đã đưa chị ấy đến bác sĩ. Ông ấy nói chị ấy bị sốt ban đỏ.

- Ôi Chúa ơi – Amelia thở ra, mặt tái đi.

Cả ba người họ câm lặng trong nỗi khiếp sợ. Không có bệnh sốt nào khác bùng lên một cách dữ dội và lan ra nhanh chóng như nó. Nó gây ra những mụn đỏ dễ thấy trên da, lan ra thành một mảng lớn xù xì như một tấm giấy kính dùng để chả phẳng những tấm gỗ. Và nó bùng phát và tàn phá khắp cơ thể cho đến khi mọi bộ phận đều yếu đi . Mầm bệnh lưu lại trong hơi thở, trong mái tóc, trên da thịt. Cách duy nhất để bảo vệ những người khác là cách ly người bệnh.

- Chắn chắn chứ? – Kev hỏi với giọng nói được kiểm soát.

- Vâng, ông ấy nói những dấu hiệu không thể nào sai được. Và ông ấy nói… – Win ngừng lời khi Kev sải chân về phía nàng.

- Không, Merripen – và nàng đưa bàn tay trắng trẻo mảnh dẻ ra với sức mạnh dữ dội đến nỗi làm anh ngừng lại – Không ai được đến gần em. Leo đang ở nhà của Laura. Anh sẽ không rời chị ấy. Họ nói rằng anh ấy ở lại cũng không sao... anh phải tập hợp Poppy và Beatrix, cả Amelia nữa, và mang họ đến nhà anh họ của chúng em ở Hedgerley. Họ sẽ không thích điều đó, nhưng họ sẽ cho bọn họ vào và…

- Chị sẽ không đi đâu hết – Amelia nói, dáng vẻ bình tĩnh dù nàng đang run lên nhè nhẹ – nếu em bị mắc bệnh, em sẽ cần chị chăm sóc cho em.

- Nhưng nếu chị bị lây…

- Chị đã bị phát ban nhẹ khi còn nhỏ. Điều đó có nghĩa là bây giờ chị an toàn khỏi nó.

- Còn Leo thì sao?

- Chị sợ là anh ấy chưa từng bị. Có lẽ anh ấy đang gặp nguy hiểm – Amelia liếc nhìn Kev – Merripen, anh có bao giờ…

- Tôi không biết.

- Vậy thì anh nên tránh đi cùng với bọn trẻ cho đến khi nào chuyện này qua đi. Anh sẽ đi gọi chúng nhé. Chúng đã ra ngoài chơi ở con suối mùa đông rồi. Tôi sẽ thu dọn đồ của chúng.

Kev nhận thấy rằng anh gần như không thể rời khỏi Win khi nàng có thể mắc bệnh. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Phải có ai đó đứa các cô em gái của nàng đến nơi an toàn.

Khoảng chưa đến một giờ, Kev đã tìm thấy Beatrix và Poppy, vác những cô bé đang ngơ ngác lên xe ngựa và mang chúng đến nhà Hedgerley trong nửa ngày trời. Lúc để lại chúng cho những người anh họ và quay trở về lại căn nhà đã là quá nửa đêm. Amelia đang ở phòng khách, mang váy ngủ và khoác áo choàng dài, tóc nàng tết lại bỏ xõa xuống lưng. Nàng ngồi bên cạnh ngọn lửa, đôi vai cong gập lại. Nàng nhìn lên một cách ngạc nhiên khi Kev bước vào nhà.

- Anh không nên ở đây. Nguy hiểm…

- Cô ấy thế nào rồi? – Kev ngắt lời - Có dấu hiệu nào của cơn sốt chưa?

- Những cơn ớn lạnh. Đau đớn. Không tăng nhiệt độ, theo như tôi có thể thấy. Có lẽ đó là một dấu hiệu tốt. Có lẽ điều đó có nghĩa là em ấy chỉ bị nhẹ thôi.

- Có tin gì từ gia đình Dillard không? Từ Leo nữa?

Amelia lắc đầu. – Win nói rằng anh ấy muốn ngủ ở đó, và đến với cô ấy bất cứ khi nào họ cho phép. Việc này không hề hợp lý tí nào, nhưng nếu Laura… ồ, nếu cô ấy không thể vượt qua nó…

Giọng Amelia đặc lại, và nàng dừng lại để nuốt nước mắt.

- Tôi cho là nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ không muốn tước khỏi Laura những giây phút cuối cùng bên cạnh người đàn ông mà cô yêu.

Kev ngồi xuống gần đó và im lặng sắp xếp trong đầu những điều vô vị mà anh đã nghe gadji nói với nhau. Những thứ về sự chịu đựng, và chấp nhận ý chí của Thượng Đế, và về những thế giới tốt đẹp hơn thế giới này rất nhiều. Anh không thể ép mình lặp lại bất cứ điều gì với Amelia. Nỗi đau của nàng quá chân thành, tình yêu của nàng với gia đình quá sâu sắc.

- Quá đủ rồi – anh nghe Amelia thì thầm sau chốc lát - Tôi không thể chịu đựng mất thêm người nào nữa. Tôi rất lo lắng cho Win. Tôi rất lo lắng cho Leo.

Nàng gãi đầu. - Tôi giống như một kẻ hèn nhát khó chịu nhất, đúng không?

Kev lắc đầu. - Cô sẽ là một kẻ ngốc nếu như không sợ hãi.

Câu nói gây ra một tiếng cười nhỏ, khô khóc. – Vậy thì tôi chắc chắc không phải là kẻ ngốc rồi.

Vào buổi sáng, Win trở nên ửng đỏ và có triệu chứng sốt, đôi chân nàng động đậy liên tục bên dưới lớp chăn. Kev đi đến cửa sổ và kéo màn ra, để ánh bình minh yếu ớt chiếu vào phòng. Nàng thức giấc khi anh tiến đến chiếc chường, đôi mắt xanh của nàng mở rộng trên khuôn mặt đỏ bóng láng.

- Không – nàng kêu lên, cố gắng lùi xa anh – Anh không cần phải ở đây. Đừng đến gần em; anh sẽ bị lây bệnh. Làm ơn đi đi.

- Yên nào – Kev nói, ngồi xuống mép giường. Anh giữ Win lại khi nàng cố gắng lăn đi, và đặt tay mình lên trán nàng. Anh cảm thấy mạnh đập mãnh liệt bên dưới làn da mỏng manh của nàng, những mạch máu nổi lên trong cơn sốt dữ dội.

Khi Win gắng sức đẩy anh ra, Kev lo lắng khi thấy nàng yếu đi như thế nào. Aready.

- Đừng – nàng nức nở, đau đớn. Những giọt nước mắt yếu đuối tuôn ra từ mắt nàng - Làm ơn đừng chạm vào em. Em không muốn anh ở đây. Em không muốn anh mắc bệnh. Ôi, làm ơn đi đi…

Kev kéo nàng vào lòng, cơ thể nàng nóng như lửa đốt bên dưới lớp áo ngủ mỏng manh, mái tóc như dải lụa nhạt màu chảy qua chúng. Và anh đặt đầu nàng vào tay mình, bàn tay chai sạn mạnh mẽ của một đầu sĩ dùng tay không.

- Em hẳn là điên rồi – giọng anh trầm thấp – nếu em nghĩ rằng anh sẽ rời bỏ em lúc này. Anh sẽ thấy em an toàn và khỏe mạnh với bất cứ giá nào.

- Em không thể vượt qua được – nàng thì thầm. Kev bị chấn động bởi lời nàng nói, và còn bởi phản ứng của tiêng anh với chúng.

- Em sắp chết – nàng nói – Và em sẽ không kéo anh theo em.

Kev ôm nàng chặt hơn, để hơi thở yếu ớt của nàng thổi vào mặt anh. Dù nàng có chống cứ như thế nào, anh sẽ không bao giờ rời đi. Anh thở không khí từ nàng, hít vào sâu trong buồng phổi.

- Dừng lại – nàng khóc, liều mạng quay khỏi anh. Sự ráng sức làm nàng choáng váng – Chuyện này thật điên rồ. Ôi, anh chàng khốn khổ cứng đầu, thả em ra!

- Không bao giờ – Kev vuốt thẳng mái tóc dày, mềm mại của nàng, những sợi tóc sẫm lại khi nước mắt nàng trượt qua.

- Từ từ nào – anh thì thầm – Đừng làm mình kiệt sức. Thả lỏng nào.

Sự chống cự của nàng giảm dần khi nàng nhận ra chống lại anh cũng vô ích.

- Anh quá mạnh mẽ – nàng yếu ớt nói, không phải là lời tán dương, mà là cằn nhằn – Anh quá mạnh mẽ...

- Phải - Kev đáp, nhẹ nhàng dùng một góc vải trải giường để lau khô mặt nàng – Anh là một kẻ cục súc, và em luôn luôn biết vậy mà, đúng không?

- Vâng – nàng thì thầm.

- Và em sẽ làm như anh nói nhé – anh để nàng tựa vào ngực và đưa nàng ít nước. Nàng nhấp vào vài ngụm nước một cách khó khăn.

- Không thể nữa – nàng ngừng lại, quay mặt đi.

- Thêm nữa nào – anh nài nỉ, đưa ly nước trở lại môi nàng.

- Để em ngủ, đi mà.

- Sau khi em uống thêm tí nữa – Kev không nhượng bộ đến khi nàng vâng lời với một tiếng rên rỉ.

Đặt nàng trở lại gối, anh để nàng lơ mơ ngủ trong vài phút, sau đó quay lại với bánh mì được làm mềm trong nước sốt. Anh lại ép nàng ăn vài muỗng.

Lúc đó, Amelia thức giấc và đi vào phòng Win. Một cái nháy mắt là phản ứng duy nhất của Amelia khi thấy Win dựa lưng vào tay Kev khi anh đút cho nàng ăn.

- Tống khứ anh ấy đi – Win nói với chị mình bằng giọng khàn khàn, đầu nàng tựa vào vai Kev – Anh ấy đang tra tấn em.

- Ồ, chúng ta luôn biết rằng anh ấy là một người bạn – Amelia nói với giọng vừa phải, đến đứng bên cạnh giường.

- Sao anh dám hở, Merripen?… Vào phòng của một cô gái trong sáng và cho cô ấy ăn bánh mì.

- Bệnh phát ban bắt đầu rồi – Kev nói, để ý sự thay đổi đang nổi lên dưới cổ và trên má Win. Làn da làng mịn của nàng trở nên xù xì và ửng đó.

Anh cảm thấy tay Amelia chạm vào lưng anh, siết chặt nếp gấp lùng nhùng trên áo như thể nàng cần nắm chặt anh để giữ thăng bằng. Nhưng giọng nói của Amelia rõ ràng và đều đặn.

- Chị sẽ đi pha nước soda. Chắc là nó xẽ xoa dịu cảm giác khó chịu, em thân yêu à.

Trong Kev trào lên sự cảm phục với Amelia. Bất kể tai họa gì xảy ra, nàng đều sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Trong toàn bộ gia đình Hathaway, từ trước đến nay nàng luôn thể hiện dũng khí mạnh mẽ nhất. Và Win cũng sẽ phải trở nên mạnh mẽ hơn và thậm chí ngoan cố hơn, nếu nàng muốn sống sót qua những ngày tới.

- Trong khi cô tắm rửa cho cô ấy – anh nói với Amelia – Tôi sẽ đi mời bác sĩ.

Không phải vì anh có niềm tin với bác sĩ gadjo, mà vì điều này có thể làm hai chị em yên tâm hơn. Kev cũng muốn xem tình hình của Leo và Laura như thế nào. Sau khi để Win cho Amelia chăm sóc, Kev đi đến nhà Dillard. Nhưng người hầu gái mở cửa cho anh nói rằng không thể nói chuyện với Leo được.

- Anh ấy đang ở đó với cô Laura – người hầu gái trả lời đứt quãng, lấy một miếng giẻ chùi mặt – Cô ấy không nhận ra ai, cô ấy gần như hôn mê. Cô ấy đang yếu đi rất nhanh, thưa ngài.

Kev thấy những móng tay được cắt ngắn của mình cắm sâu vào làn da cứng rắn trong lòng bàn tay mình. Win có sức khỏe yếu hơn Laura Dillard, dáng dấp và thể trạng yếu hơn. Nếu Laura suy sụp quá nhanh, dương như Win sẽ khó có thể chịu đựng được cơn sốt tương tự. Suy nghĩ tiếp theo của anh là về Leo, người không phải ruột thịt nhưng chắc chắn là một người anh em của anh. Leo yêu Laura Dillard một cách mãnh liệt vậy nên anh sẽ không thể nào chấp nhận cái chết của cô ấy một cách hợp lý, nếu chuyện đó xảy ra. Kev rất lo lắng cho anh.

- Tình trạng của ông Hathaway ra sao? – Kev hỏi – Có dấu hiệu nào của căn bệnh không?

- Không, thưa ngài. Tôi không nghĩ vậy. Tôi không biết.

Nhưng từ cái cách cô ta đảo ánh nhìn khỏi mình, Kev hiểu rằng Leo không hề khỏe mạnh. Anh muốn mang Leo khỏi sự dòm ngó của cái chết, ngay bây giờ, và đặt anh lên giường để giữ sức cho những ngày sắp tới. Nhưng sẽ là tàn nhẫn khi ngăn cản Leo trải qua những giờ cuối cùng với người phụ nữ mà anh yêu.

- Khi cô ấy ra đi- Kev nói thẳng thừng – hãy gởi anh ấy về nhà. Nhưng đừng để anh ấy đi một mình. Phải có ai đó hộ tống anh ấy suốt chặng đường về đến cửa nhà Hathaway. Cô hiểu chứ?

- Vâng, thưa ngài.

Hai ngày sau, Leo trở về nhà.

- Laura chết rồi – anh nói, và đổ sập xuống trong sự hành hạ của cơn sốt và nỗi đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện