Cơm nước xong xuôi, sau khi Giản Ngôn thu dọn xong thì hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Trong thang máy chỉ có hai người, Giản Ngôn lại nổi hứng lên dựa sát vào A Từ mà cọ cọ.
A Từ: "..."
Cậu ngước nhìn camera rồi bước qua bên cạnh một bước, Giản Ngôn lại ngang nhiên bước qua theo.
Bước rồi lại bước, cọ tới cọ lui...
A Từ đã bị dồn vào trong góc, Giản Ngôn đặt tay lên hông cậu.
A Từ vội cản tay Giản Ngôn, lúc này thang máy dừng lại, có một cặp mẹ con bước vào, bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi, rất là đáng yêu. Người mẹ trẻ vừa bước vào đã trông thấy A Từ và Giản Ngôn tay trong tay, tự mình chịu không nổi mà đỏ mặt trước.
A Từ tức khắc hất tay Giản Ngôn ra, mặt không kìm được mà nóng lên.
Độ dày da mặt Giản Ngôn có thừa, không hề cảm thấy có vấn đề gì, đã vậy còn trưng ra bộ mặt tươi cười, chào hỏi cặp mẹ con kia: "Chào buổi sáng."
Người mẹ kia mặt càng đỏ hơn, khẽ gật đầu chào: "Chào buổi sáng."
Giản Ngôn không ghẹo A Từ nữa, ngồi xổm xuống chơi với bé gái.
Bởi lúc trước Chu Châu không ưa Giản Ngôn, nên A Từ cứ tưởng hắn không hạp với trẻ con. Không ngờ chỉ hơn một phút đồng hồ mà hai người đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, đã vậy khi tới lầu một cô bé còn thì thầm vào tai Giản Ngôn.
Hai người tiếp tục đi xuống bãi đỗ xe, lần này Giản Ngôn không chọc A Từ nữa. Sáng nay hắn đã đỗ xe ở đây, hắn chạy lên trước vài bước mở cửa xe ra, rồi dùng tay che trần xe để A Từ ngồi vào trước.
A Từ cau mày, muốn nói lại thôi.
Giản Ngôn cúi đầu đeo dây an toàn cho A Từ, rồi mới quành qua bên kia ngồi lên ghế lái.
Đang chuẩn bị nổ máy thì chợt nghe A Từ nói: "Em không phải phụ nữ, anh không cần chăm sóc em như thế."
Giản Ngôn dừng tay lại, nhìn qua thấy A Từ đang cau mày, bộ dạng có vẻ không yên lòng.
Giản Ngôn bỗng nắm chặt tay lại, dừng một chút lại nói: "Anh không coi em là phụ nữ, cũng không phải cảm thấy em cần được chăm sóc. Ngược lại em rất tốt, tốt đến mức khiến cho anh đau lòng..."
Giản Ngôn kéo tay A Từ qua ịn lên ngực mình, nói: "Anh không có gì để cho em cả, chỉ là theo bản năng muốn tốt với em..."
Nhịp tim đập nhanh rõ ràng xuyên qua bàn tay truyền đến trong lòng A Từ, phần tình cảm nồng nhiệt kia khiến cả người cậu run rẩy. Cậu kinh ngạc nhìn Giản Ngôn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Giản Ngôn để tay A Từ lên môi, vô cùng thành kính hôn vào, giọng nói có chút trầm: "A Từ, em đã đồng ý để cho anh tốt với em."
Toàn thân A Từ cứng đờ, câu nói "A Từ, em đã đồng ý để cho anh tốt với em" giống như một trái bom xuyên qua thời không, nối kết kiếp trước và kiếp này lại với nhau rồi nổ tung, trong chốc lát A Từ không còn phân biệt được ngày tháng, tất cả thống khổ tiếc nuối và ngọt ngào đan xen cùng một chỗ, trong nhất thời nước mắt không báo trước mà tràn mi.
"Bảo bối, em làm sao vậy? Có phải anh nói sai rồi không? Em đừng khóc..."
Giản Ngôn hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng nhìn thấy A Từ rơi lệ thì lòng hắn đau đớn rối tung thành một nùi, sắp không thở nổi nữa, không suy nghĩ gì đã nhào tới, luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt A Từ.
A Từ dù trông có vẻ là một người đẹp yếu ớt, nhưng trên thực tế cậu lại vô cùng kiên cường. Bị đạn bắn hay bị dao đâm cũng không nhíu mày một cái, người như vậy phải gặp chuyện gì mới có thể khóc lên?
Từ hai mắt đẫm lệ mông lung, A Từ nhìn thấy khuôn mặt vừa đau lòng vừa hoảng sợ của Giản Ngôn, rõ ràng là một người đàn ông thành thục chững chạc nhất, giờ phút này lại luống cuống như đứa trẻ.
"Giản Ngôn..." A Từ nỉ non gọi một tiếng, bỗng nhiên đưa tay kéo cổ áo Giản Ngôn về phía mình, ngước đầu lên tiến tới gần, hôn lên môi Giản Ngôn.
Đây là từ khi quen biết đến nay, lần đầu tiên Giản Ngôn nghe được A Từ gọi tên mình, trái tim hắn không khống chế được mà có chút run rẩy, lại bị A Từ đột nhiên nhiệt tình dọa sợ, sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần. Cảm giác được tâm tình bất an trong nụ hôn của A Từ, nên hắn dịu dàng hôn lại, mang theo ý tứ trấn an.
Trong nụ hôn của Giản Ngôn, cảm xúc của A Từ chậm rãi hòa hoãn lại. Rất nhanh, nụ hôn trấn an đã mang theo tình ý và mùi vị của dục vọng, hô hấp hai người trở nên nặng nề, tay Giản Ngôn vốn đang vuốt ve lưng A Từ đã theo sống lưng mà trượt xuống eo...
Điện thoại không đúng lúc đổ chuông, A Từ đẩy Giản Ngôn ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Giản Ngôn hơi tiếc nuối nhéo nhéo mặt A Từ, rồi mới lấy điện thoại của mình ra, nhìn dãy số hiện trên đó mà nhíu mày, nhưng vẫn nhận máy: "Trương giáo sư?"
Nghe được danh xưng này, A Từ không nhịn được mà khựng lại một chút.
Chờ cho Giản Ngôn cúp điện thoại thì A Từ đã khôi phục như thường, vẻ mặt như không có gì. Nếu không phải đôi môi kia quá mức kiều diễm, thì Giản Ngôn suýt nữa đã cho rằng vừa rồi mất khống chế chỉ là ảo giác của mình.
"Trương giáo sư không vui?" A Từ hỏi.
Giản Ngôn vốn còn muốn hỏi A Từ mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn A Từ tựa hồ cũng không muốn nói đến. Hắn hơi do dự, cảm thấy không phải thời cơ tốt, nên liền theo đó mà dời chủ đề: "Trương giáo sư... Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có thể hiểu được..."
Nói rồi cười khổ một tiếng, khởi động xe.
Thật ra vừa rồi giọng của Trương giáo sư rất lớn, A Từ cũng nghe thấy. Thái độ của Trương giáo sư thật sự không tốt, chất vấn Giản Ngôn vì sao hung thủ khác đều bị bắt, chỉ có hung thủ giết Mễ Thụ là chưa bắt được.
"Tin tức của cô cũng thật nhanh." A Từ thở dài một tiếng.
"Dù sao cũng là giảng viên trường cảnh sát mà." Giản Ngôn thì lại nhìn ra được, "Học trò trong nghề này cũng không ít."
A Từ nhịn một chút, đến cùng vẫn không nói ra câu "Vậy tại sao không thể hiểu cho cảnh sát".
Giản Ngôn như biết cậu đang nghĩ gì, an ủi nói: "Thật ra loại tình huống này rất bình thường. Khi chuyện không liên quan đến mình thì người ta đều là hóa thân của chính nghĩa, lời nói ra cũng cao thượng. Nhưng khi chuyện xảy ra trên người mình, bọn họ thường chỉ nhìn thấy nỗi thống khổ của mình chứ không hiểu được khó xử của người khác."
Giản Ngôn dừng một chút, lại nói: "Thật ra anh có thể hiểu được, đổi lại là anh thì cũng sẽ giống như vậy, nếu mà em... Phỉ phui, em yên tâm, anh sẽ không để ý Trương giáo sư nói gì đâu. Đúng rồi, hôm nay em phải đi bệnh viện à?"
Hôm qua bọn họ đã biết chuyện An Vân đến Khê Lăng liền ngã bệnh, vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Giản Ngôn vốn cho rằng A Từ và An Vân là quen biết cũ thì chắc là sẽ muốn đi thăm An Vân một chút, nhưng A Từ vẫn không nhắc đến, dường như cũng không phải rất muốn gặp An Vân, cho nên hắn mới hỏi thử.
"Em... muốn đi xem tư liệu trong cục trước." A Từ hơi chần chừ, quả nhiên cũng không tính đi bệnh viện, "Anh..."
"Anh cùng em tới cục." Giản Ngôn vội nói.
A Từ gật đầu không nói.
Đến cục thành phố, Giản Ngôn dừng xe xong, đang chuẩn bị tháo dây an toàn thì chợt nghe A Từ kêu một tiếng: "Sư ca."
"Sao vậy?" Giản Ngôn dừng lại động tác, quay đầu nhìn cậu.
"Chuyện đó..." Mặt A Từ hơi đỏ lên, "Chuyện của chúng ta... không cần phải nói cho đồng nghiệp trong cục nhé?"
"Vì sao." Giản Ngôn nhìn cậu, rất bình tĩnh hỏi, "Em cảm thấy anh không nói ra được?"
"Không, không phải..." A Từ vội lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Chỉ là sợ ảnh hưởng không tốt với anh."
Giản Ngôn sững sờ, hắn nghĩ có thể vì A Từ thẹn thùng, vì sợ đồng tính luyến ái bị người ta chỉ trích, nhưng không ngờ A Từ vậy mà chỉ nghĩ cho hắn.
Giản Ngôn kinh ngạc nhìn A Từ, trong lòng cảm động, cổ họng lại giống như bị phong bế không nói được gì.
A Từ thấy hắn không nói lời nào còn tưởng là hắn đang giận, cậu lại giải thích: "Em thì không sao, dù sao cũng chỉ điều tạm đến Tổ trọng án, vụ án này xong em sẽ rời đi. Nhưng anh là người của Tổ trọng án, là đội trưởng, nếu bọn họ..."
"Em muốn rời khỏi sao?" Giản Ngôn bỗng xen ngang lời A Từ.
Hình như không đúng trọng điểm? A Từ vẫn theo bản năng trả lời: "Dù sao em cũng không phải là người của Tổ trọng án, nhất định phải đi, nhưng em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh."
Câu trả lời này đã lấy lòng Giản Ngôn, khóe miệng hắn khẽ cong rồi nở một nụ cười to, đưa tay sờ sờ mặt A Từ: "Được, anh đáp ứng em, sau này sẽ không chủ động nói đến quan hệ của chúng ta với bọn họ."
Về phần nói trước hay bị động phát hiện thì đều không liên quan tới hắn.
Giản Ngôn tâm tình rất tốt xuống xe, hắn muốn mở cửa xe cho A Từ, nhưng do dự một chút vẫn nhịn xuống. A Từ lơ mơ xuống xe, hình như có gì đó không đúng?
Leo được phân nửa cầu thang, A Từ bỗng lấy lại tinh thần, vừa rồi hình như cậu rất tha thiết nói "Vĩnh viễn không rời khỏi" với Giản Ngôn? Nhìn người bên cạnh cong khóe miệng, tai A Từ lặng lẽ đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng.
Giản Ngôn đẩy cửa ra, văn phòng vốn đang ầm ĩ bỗng chốc an tĩnh lại.
Trong ánh nhìn kinh ngạc lẫn ái muội của mọi người, A Từ đi về chỗ ngồi của mình, luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Hướng Dương cúi đầu thật nhanh, nhắn một tin trong nhóm Wechat "Chống lại Giản Ngôn": Sếp thật không cần mặt mũi, cư nhiên mặc đồ tình nhân để khoe khoang.
Tiếu Tiếu: Chỉ có tôi cảm thấy màu đen với màu trắng nhìn rất là phù hợp à?
Đàm Mộc: Tôi thấy đây là tâm cơ của đội trưởng, A Từ có vẻ không hề biết gì cả.
Tiểu Hắc: Đầu Gỗ, từ khi cậu có y tá mỹ nữ làm bạn thì càng ngày càng thấu hiểu, không còn là Đầu Gỗ mà chúng tôi biết nữa.
✿✿✿
Giản Ngôn "tâm cơ" đang rất hài lòng với phản ứng của mọi người. A Từ tốt như vậy, đương nhiên muốn cho mấy người này biết cậu đã có chủ rồi, tránh cho có người có ý đồ lung tung với cậu.
Giản Ngôn vỗ tay một cái, nói: "Hướng Dương, cậu tới bệnh viện tìm hiểu tình huống của An Vân một chút. A Khiêm, cậu và Niệm Niệm đến công ty của Mễ Thụ. Niệm Niệm, trọng điểm của cô là phải chú ý tới..."
Nói đến đây Giản Ngôn có hơi vướng mắc, hắn nhìn về phía A Từ. A Từ không ngẩng đầu lên mà nói tiếp lời hắn: "Triệu Tư Ngọc, là tình nhân bí mật của Mễ Thụ."
"Mễ Thụ còn có tình nhân?" Mấy người kinh ngạc nhìn nhau, lại dời mắt về phía Giản Ngôn và A Từ.
Trước đó bọn họ đã điều tra sơ lượt về tình huống của Mễ Thụ, kết quả có được là Mễ Thụ giữ mình trong sạch, cũng không có mấy loại tình huống như ngoại tình hay lừa tình. Bọn họ còn tưởng Mễ Thụ khác hai người kia, hiện giờ xem ra hình như cũng không có gì khác biệt. Chỉ là, làm sao A Từ và Giản Ngôn biết được?
A Từ cũng không để ý tới nghi hoặc của mọi người, cậu đang cầm điện thoại cho Đàm Mộc xem bình luận: "Đầu Gỗ, anh điều tra thêm tư liệu của người này, xem có phải cô ta thường hay lên các loại diễn dàn như Tieba hay không?"
Trong thang máy chỉ có hai người, Giản Ngôn lại nổi hứng lên dựa sát vào A Từ mà cọ cọ.
A Từ: "..."
Cậu ngước nhìn camera rồi bước qua bên cạnh một bước, Giản Ngôn lại ngang nhiên bước qua theo.
Bước rồi lại bước, cọ tới cọ lui...
A Từ đã bị dồn vào trong góc, Giản Ngôn đặt tay lên hông cậu.
A Từ vội cản tay Giản Ngôn, lúc này thang máy dừng lại, có một cặp mẹ con bước vào, bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi, rất là đáng yêu. Người mẹ trẻ vừa bước vào đã trông thấy A Từ và Giản Ngôn tay trong tay, tự mình chịu không nổi mà đỏ mặt trước.
A Từ tức khắc hất tay Giản Ngôn ra, mặt không kìm được mà nóng lên.
Độ dày da mặt Giản Ngôn có thừa, không hề cảm thấy có vấn đề gì, đã vậy còn trưng ra bộ mặt tươi cười, chào hỏi cặp mẹ con kia: "Chào buổi sáng."
Người mẹ kia mặt càng đỏ hơn, khẽ gật đầu chào: "Chào buổi sáng."
Giản Ngôn không ghẹo A Từ nữa, ngồi xổm xuống chơi với bé gái.
Bởi lúc trước Chu Châu không ưa Giản Ngôn, nên A Từ cứ tưởng hắn không hạp với trẻ con. Không ngờ chỉ hơn một phút đồng hồ mà hai người đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, đã vậy khi tới lầu một cô bé còn thì thầm vào tai Giản Ngôn.
Hai người tiếp tục đi xuống bãi đỗ xe, lần này Giản Ngôn không chọc A Từ nữa. Sáng nay hắn đã đỗ xe ở đây, hắn chạy lên trước vài bước mở cửa xe ra, rồi dùng tay che trần xe để A Từ ngồi vào trước.
A Từ cau mày, muốn nói lại thôi.
Giản Ngôn cúi đầu đeo dây an toàn cho A Từ, rồi mới quành qua bên kia ngồi lên ghế lái.
Đang chuẩn bị nổ máy thì chợt nghe A Từ nói: "Em không phải phụ nữ, anh không cần chăm sóc em như thế."
Giản Ngôn dừng tay lại, nhìn qua thấy A Từ đang cau mày, bộ dạng có vẻ không yên lòng.
Giản Ngôn bỗng nắm chặt tay lại, dừng một chút lại nói: "Anh không coi em là phụ nữ, cũng không phải cảm thấy em cần được chăm sóc. Ngược lại em rất tốt, tốt đến mức khiến cho anh đau lòng..."
Giản Ngôn kéo tay A Từ qua ịn lên ngực mình, nói: "Anh không có gì để cho em cả, chỉ là theo bản năng muốn tốt với em..."
Nhịp tim đập nhanh rõ ràng xuyên qua bàn tay truyền đến trong lòng A Từ, phần tình cảm nồng nhiệt kia khiến cả người cậu run rẩy. Cậu kinh ngạc nhìn Giản Ngôn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Giản Ngôn để tay A Từ lên môi, vô cùng thành kính hôn vào, giọng nói có chút trầm: "A Từ, em đã đồng ý để cho anh tốt với em."
Toàn thân A Từ cứng đờ, câu nói "A Từ, em đã đồng ý để cho anh tốt với em" giống như một trái bom xuyên qua thời không, nối kết kiếp trước và kiếp này lại với nhau rồi nổ tung, trong chốc lát A Từ không còn phân biệt được ngày tháng, tất cả thống khổ tiếc nuối và ngọt ngào đan xen cùng một chỗ, trong nhất thời nước mắt không báo trước mà tràn mi.
"Bảo bối, em làm sao vậy? Có phải anh nói sai rồi không? Em đừng khóc..."
Giản Ngôn hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng nhìn thấy A Từ rơi lệ thì lòng hắn đau đớn rối tung thành một nùi, sắp không thở nổi nữa, không suy nghĩ gì đã nhào tới, luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt A Từ.
A Từ dù trông có vẻ là một người đẹp yếu ớt, nhưng trên thực tế cậu lại vô cùng kiên cường. Bị đạn bắn hay bị dao đâm cũng không nhíu mày một cái, người như vậy phải gặp chuyện gì mới có thể khóc lên?
Từ hai mắt đẫm lệ mông lung, A Từ nhìn thấy khuôn mặt vừa đau lòng vừa hoảng sợ của Giản Ngôn, rõ ràng là một người đàn ông thành thục chững chạc nhất, giờ phút này lại luống cuống như đứa trẻ.
"Giản Ngôn..." A Từ nỉ non gọi một tiếng, bỗng nhiên đưa tay kéo cổ áo Giản Ngôn về phía mình, ngước đầu lên tiến tới gần, hôn lên môi Giản Ngôn.
Đây là từ khi quen biết đến nay, lần đầu tiên Giản Ngôn nghe được A Từ gọi tên mình, trái tim hắn không khống chế được mà có chút run rẩy, lại bị A Từ đột nhiên nhiệt tình dọa sợ, sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần. Cảm giác được tâm tình bất an trong nụ hôn của A Từ, nên hắn dịu dàng hôn lại, mang theo ý tứ trấn an.
Trong nụ hôn của Giản Ngôn, cảm xúc của A Từ chậm rãi hòa hoãn lại. Rất nhanh, nụ hôn trấn an đã mang theo tình ý và mùi vị của dục vọng, hô hấp hai người trở nên nặng nề, tay Giản Ngôn vốn đang vuốt ve lưng A Từ đã theo sống lưng mà trượt xuống eo...
Điện thoại không đúng lúc đổ chuông, A Từ đẩy Giản Ngôn ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Giản Ngôn hơi tiếc nuối nhéo nhéo mặt A Từ, rồi mới lấy điện thoại của mình ra, nhìn dãy số hiện trên đó mà nhíu mày, nhưng vẫn nhận máy: "Trương giáo sư?"
Nghe được danh xưng này, A Từ không nhịn được mà khựng lại một chút.
Chờ cho Giản Ngôn cúp điện thoại thì A Từ đã khôi phục như thường, vẻ mặt như không có gì. Nếu không phải đôi môi kia quá mức kiều diễm, thì Giản Ngôn suýt nữa đã cho rằng vừa rồi mất khống chế chỉ là ảo giác của mình.
"Trương giáo sư không vui?" A Từ hỏi.
Giản Ngôn vốn còn muốn hỏi A Từ mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn A Từ tựa hồ cũng không muốn nói đến. Hắn hơi do dự, cảm thấy không phải thời cơ tốt, nên liền theo đó mà dời chủ đề: "Trương giáo sư... Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có thể hiểu được..."
Nói rồi cười khổ một tiếng, khởi động xe.
Thật ra vừa rồi giọng của Trương giáo sư rất lớn, A Từ cũng nghe thấy. Thái độ của Trương giáo sư thật sự không tốt, chất vấn Giản Ngôn vì sao hung thủ khác đều bị bắt, chỉ có hung thủ giết Mễ Thụ là chưa bắt được.
"Tin tức của cô cũng thật nhanh." A Từ thở dài một tiếng.
"Dù sao cũng là giảng viên trường cảnh sát mà." Giản Ngôn thì lại nhìn ra được, "Học trò trong nghề này cũng không ít."
A Từ nhịn một chút, đến cùng vẫn không nói ra câu "Vậy tại sao không thể hiểu cho cảnh sát".
Giản Ngôn như biết cậu đang nghĩ gì, an ủi nói: "Thật ra loại tình huống này rất bình thường. Khi chuyện không liên quan đến mình thì người ta đều là hóa thân của chính nghĩa, lời nói ra cũng cao thượng. Nhưng khi chuyện xảy ra trên người mình, bọn họ thường chỉ nhìn thấy nỗi thống khổ của mình chứ không hiểu được khó xử của người khác."
Giản Ngôn dừng một chút, lại nói: "Thật ra anh có thể hiểu được, đổi lại là anh thì cũng sẽ giống như vậy, nếu mà em... Phỉ phui, em yên tâm, anh sẽ không để ý Trương giáo sư nói gì đâu. Đúng rồi, hôm nay em phải đi bệnh viện à?"
Hôm qua bọn họ đã biết chuyện An Vân đến Khê Lăng liền ngã bệnh, vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Giản Ngôn vốn cho rằng A Từ và An Vân là quen biết cũ thì chắc là sẽ muốn đi thăm An Vân một chút, nhưng A Từ vẫn không nhắc đến, dường như cũng không phải rất muốn gặp An Vân, cho nên hắn mới hỏi thử.
"Em... muốn đi xem tư liệu trong cục trước." A Từ hơi chần chừ, quả nhiên cũng không tính đi bệnh viện, "Anh..."
"Anh cùng em tới cục." Giản Ngôn vội nói.
A Từ gật đầu không nói.
Đến cục thành phố, Giản Ngôn dừng xe xong, đang chuẩn bị tháo dây an toàn thì chợt nghe A Từ kêu một tiếng: "Sư ca."
"Sao vậy?" Giản Ngôn dừng lại động tác, quay đầu nhìn cậu.
"Chuyện đó..." Mặt A Từ hơi đỏ lên, "Chuyện của chúng ta... không cần phải nói cho đồng nghiệp trong cục nhé?"
"Vì sao." Giản Ngôn nhìn cậu, rất bình tĩnh hỏi, "Em cảm thấy anh không nói ra được?"
"Không, không phải..." A Từ vội lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Chỉ là sợ ảnh hưởng không tốt với anh."
Giản Ngôn sững sờ, hắn nghĩ có thể vì A Từ thẹn thùng, vì sợ đồng tính luyến ái bị người ta chỉ trích, nhưng không ngờ A Từ vậy mà chỉ nghĩ cho hắn.
Giản Ngôn kinh ngạc nhìn A Từ, trong lòng cảm động, cổ họng lại giống như bị phong bế không nói được gì.
A Từ thấy hắn không nói lời nào còn tưởng là hắn đang giận, cậu lại giải thích: "Em thì không sao, dù sao cũng chỉ điều tạm đến Tổ trọng án, vụ án này xong em sẽ rời đi. Nhưng anh là người của Tổ trọng án, là đội trưởng, nếu bọn họ..."
"Em muốn rời khỏi sao?" Giản Ngôn bỗng xen ngang lời A Từ.
Hình như không đúng trọng điểm? A Từ vẫn theo bản năng trả lời: "Dù sao em cũng không phải là người của Tổ trọng án, nhất định phải đi, nhưng em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh."
Câu trả lời này đã lấy lòng Giản Ngôn, khóe miệng hắn khẽ cong rồi nở một nụ cười to, đưa tay sờ sờ mặt A Từ: "Được, anh đáp ứng em, sau này sẽ không chủ động nói đến quan hệ của chúng ta với bọn họ."
Về phần nói trước hay bị động phát hiện thì đều không liên quan tới hắn.
Giản Ngôn tâm tình rất tốt xuống xe, hắn muốn mở cửa xe cho A Từ, nhưng do dự một chút vẫn nhịn xuống. A Từ lơ mơ xuống xe, hình như có gì đó không đúng?
Leo được phân nửa cầu thang, A Từ bỗng lấy lại tinh thần, vừa rồi hình như cậu rất tha thiết nói "Vĩnh viễn không rời khỏi" với Giản Ngôn? Nhìn người bên cạnh cong khóe miệng, tai A Từ lặng lẽ đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng.
Giản Ngôn đẩy cửa ra, văn phòng vốn đang ầm ĩ bỗng chốc an tĩnh lại.
Trong ánh nhìn kinh ngạc lẫn ái muội của mọi người, A Từ đi về chỗ ngồi của mình, luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Hướng Dương cúi đầu thật nhanh, nhắn một tin trong nhóm Wechat "Chống lại Giản Ngôn": Sếp thật không cần mặt mũi, cư nhiên mặc đồ tình nhân để khoe khoang.
Tiếu Tiếu: Chỉ có tôi cảm thấy màu đen với màu trắng nhìn rất là phù hợp à?
Đàm Mộc: Tôi thấy đây là tâm cơ của đội trưởng, A Từ có vẻ không hề biết gì cả.
Tiểu Hắc: Đầu Gỗ, từ khi cậu có y tá mỹ nữ làm bạn thì càng ngày càng thấu hiểu, không còn là Đầu Gỗ mà chúng tôi biết nữa.
✿✿✿
Giản Ngôn "tâm cơ" đang rất hài lòng với phản ứng của mọi người. A Từ tốt như vậy, đương nhiên muốn cho mấy người này biết cậu đã có chủ rồi, tránh cho có người có ý đồ lung tung với cậu.
Giản Ngôn vỗ tay một cái, nói: "Hướng Dương, cậu tới bệnh viện tìm hiểu tình huống của An Vân một chút. A Khiêm, cậu và Niệm Niệm đến công ty của Mễ Thụ. Niệm Niệm, trọng điểm của cô là phải chú ý tới..."
Nói đến đây Giản Ngôn có hơi vướng mắc, hắn nhìn về phía A Từ. A Từ không ngẩng đầu lên mà nói tiếp lời hắn: "Triệu Tư Ngọc, là tình nhân bí mật của Mễ Thụ."
"Mễ Thụ còn có tình nhân?" Mấy người kinh ngạc nhìn nhau, lại dời mắt về phía Giản Ngôn và A Từ.
Trước đó bọn họ đã điều tra sơ lượt về tình huống của Mễ Thụ, kết quả có được là Mễ Thụ giữ mình trong sạch, cũng không có mấy loại tình huống như ngoại tình hay lừa tình. Bọn họ còn tưởng Mễ Thụ khác hai người kia, hiện giờ xem ra hình như cũng không có gì khác biệt. Chỉ là, làm sao A Từ và Giản Ngôn biết được?
A Từ cũng không để ý tới nghi hoặc của mọi người, cậu đang cầm điện thoại cho Đàm Mộc xem bình luận: "Đầu Gỗ, anh điều tra thêm tư liệu của người này, xem có phải cô ta thường hay lên các loại diễn dàn như Tieba hay không?"
Danh sách chương