Sau khi vụ án của Mễ Thụ được điều tra rõ, Trương giáo sư bị đả kích rất lớn, cho dù thân thể còn chưa khỏe hẳn, nhưng vẫn kiên quyết phải xuất viện.

Giản Ngôn đậu xe ở bên ngoài trường học, rồi cùng A Từ đi vào trong trường.

Mặc dù hai người đều tốt nghiệp từ trường cảnh sát, nhưng đây là lần đầu tiên cùng nhau về thăm trường.

Trường học luôn luôn tràn đầy không khí phấn khởi, trường cảnh sát nơi đây cũng như thế, mà còn đặc biệt rõ ràng hơn một chút, các sinh viên đều có vẻ mặt chính trực và năng động. Sau khi đi vào trường, Giản Ngôn cảm thấy mình đã trẻ lại rất nhiều.

Sau khi tốt nghiệp hắn liền đến Lâm Bái, đã nhiều năm không quay về trường. Lần hắn được điều đến đây, bởi vì luôn bận việc ở Tổ trọng án nên không có cơ hội về thăm trường. Nhiều năm sau quay lại chốn cũ, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút cảm khái.

Nhất là bây giờ cùng đi với A Từ, mặc dù chỉ là ghé ngang qua nhưng Giản Ngôn lại có cảm giác bọn họ đang hẹn hò, nếu không phải cố kỵ A Từ vừa tốt nghiệp không bao lâu, nói không chừng trong trường vẫn còn rất nhiều người biết đến cậu, thì Giản Ngôn đã dứt khoát nắm tay A Từ rồi.

A Từ không để ý tới chút tâm tư này của Giản Ngôn, khi đi tới cột thông báo thì bỗng dừng lại, cậu chỉ vào cột danh nhân của trường, nói: "Hình của anh được treo ở đây tám năm."

Chỗ cậu chỉ hiện giờ là ảnh chụp của một thiếu niên ngây thơ, Giản Ngôn không tin: "Đây là anh?"

A Từ tươi cười: "Hình của anh sau này không biết là rơi mất hay bị người ta lấy đi, trường học không tìm được nên đã đổi thành hình người khác."

"Em biết rõ vậy à?" Giản Ngôn nháy mắt.

"Đương nhiên, bốn năm nay mỗi ngày em đều nhìn thấy mà." A Từ gật đầu, lại giải thích theo kiểu "càng che càng lộ", "Nếu không anh cho rằng vì sao chị Vân biết anh?"

Hai người tiếp tục đi lên phía trước, Giản Ngôn đột nhiên hỏi: "Ký túc xá của em ở khu nào?"

A Từ: "Khu C."

Giản Ngôn: "Khu C cũng xa chỗ này ha?"

A Từ: "Rất xa."

Giản Ngôn: "Vậy sao mỗi ngày em đều nhìn thấy ảnh của anh? Em cố ý qua đây xem?"

A Từ quay qua nhìn Giản Ngôn, cậu thấy tuy hắn cười như tên trộm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa chờ mong, liền gật đầu thừa nhận: "Dạ."

"Mẹ nó..." Giản Ngôn lại không bình tĩnh được, hắn kéo A Từ qua, "Em nói thật?"

"Thật." A Từ cười, nhẹ nhàng lên tiếng, dáng vẻ rất thản nhiên.

Giản Ngôn càng không thể bình tĩnh được, hôm nay thái độ A Từ dường như không giống ngày thường lắm. Ngày thường mặc dù hắn vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của A Từ đối với hắn, nhưng cậu sẽ không biểu hiện trực tiếp bằng lời nói. Hôm nay A Từ đặc biệt cởi mở, liên tiếp nói ra những lời dễ nghe.

Do dự một hồi, Giản Ngôn thận trọng hỏi: "Bảo bối, em không làm chuyện gì có lỗi với anh chứ..."

A Từ dở khóc dở cười, đang tính đáp lại thì chợt nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của một cô gái: "A Từ sư ca, là anh đấy à?"

A Từ vừa quay đầu lại liền thấy một người mặc đồng phục huấn luyện, khuôn mặt tròn trịa, một cô gái trẻ tuổi trông rất đáng yêu đang ngạc nhiên nhìn mình. A Từ mỉm cười với cô, gật đầu: "Chào em."

"Sư ca, anh còn nhớ em không? Lần trước anh đã giúp em rất nhiều, em..." Cô gái trẻ được A Từ đáp lại, kích động chạy tới kéo góc áo A Từ.

"Hẳn rồi, em không cần để trong lòng." A Từ khách khí ngắt lời cô gái.

"Không, không, sao không để trong lòng được chứ? Em vẫn muốn..." Sau khi nghe thấy A Từ trả lời, cô gái càng kích động hơn, trực tiếp nhảy cẫng lên hai cái, "Em vẫn muốn mời anh ăn cơm, nhưng tốt nghiệp rồi anh không trở lại trường nữa. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được anh, em mời anh ăn cơm có được không? Có được không?"

Lúc này Giản Ngôn không muốn nhìn nữa, cố tình ho khan mấy tiếng.

A Từ nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gỡ tay cô gái ra, nói: "Xin lỗi, tụi anh có hẹn với Mễ giáo sư, hôm nay có lẽ không có thời gian, lần sau được không?"

Cô gái nghe xong mặt mày đầy vẻ thất vọng, nhưng nghe tới câu cuối thì vui vẻ trở lại: "Được, vậy lần sau nhé."

"Thế, hẹn gặp lại."

A Từ vừa nói "gặp lại" xong đã bị Giản Ngôn kéo đi, đi được vài bước, nhìn thấy cô gái không đuổi theo hắn mới buông A Từ ra, bất mãn hỏi: "Em giúp con bé cái gì?"

A Từ vẻ mặt vô tội: "Em không nhớ nữa."

Giản Ngôn vẫn không tin: "Con bé đó tên gì?"

A Từ càng thêm vô tội: "Em không biết mà."

Giản Ngôn càng không tin: "Vậy mà em còn vui vẻ nói chuyện với nó?"

A Từ nghiêng người về phía hắn: "Lẽ nào anh muốn trước tiên em phải giới thiệu cô bé một hồi, sau lại nói tới chuyện em đã giúp cô bé cái gì?"

Dừng một chút, Giản Ngôn nói: "Vẫn là vợ anh thông minh."

A Từ: "..."

Chị Hoa không còn làm việc ở Mễ gia, Mễ giáo sư tự mình ra mở cửa. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Mễ giáo sư đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tang thương mờ mịt, sống lưng từ trước đến nay luôn thẳng tắp cũng không chịu nổi gánh nặng mà bắt đầu còng đi.

Nhìn thấy Giản Ngôn và A Từ, Mễ giáo sư há to miệng, nhưng cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài, sau đó dẫn hai người tới gặp Trương giáo sư.

Trương giáo sư cũng gầy đi rất nhiều, bà vốn có vóc dáng tương đối phúc hậu, vừa gầy xuống làn da liền trở nên lỏng lẻo, không còn khí sắc, trông như đã già đi mười tuổi.

Trương giáo sư nằm ở trên giường, trong tay còn ôm ảnh chụp của Mễ Thụ, nhìn thấy mấy người đi vào, Trương giáo sư thở hổn hển, mặt lạnh nói: "A Từ ở lại, các người ra ngoài hết đi."

Giản Ngôn vốn cũng không quen Trương giáo sư, hắn chỉ đi theo A Từ tới đây, cho nên lúc này cũng không để ý mà đi ra ngoài. Mễ giáo sư hơi chần chừ rồi đi theo, tiện thể giúp bọn họ đóng cửa lại.

"Giáo sư, cô đừng quá đau khổ..." A Từ mở miệng, nhưng cậu không biết phải an ủi bà cụ như thế nào.

Bất kể Mễ Thụ có cặn bã, có đáng chết thế nào đi nữa, thì dù sao hắn cũng là đứa con độc nhất, là máu là thịt của Trương giáo sư. Đạo lý còn hiểu được, nhưng về mặt tình cảm thì trên đời này không có cha mẹ nào không đau khổ khi con cái mất đi, chuyện này vốn không có cách nào khuyên nhủ.

Cuối cùng, A Từ chỉ có thể thốt ra một lời nhàm tai: "Cậu Mễ dưới suối vàng biết được, cũng không muốn cô phải khổ sở thương thân."

Trương giáo sư khoát tay rồi đặt ảnh chụp xuống, đột nhiên hỏi: "Tiểu Vân giải phẫu... có thành công không?"

A Từ không ngờ câu hỏi đầu tiên của bà lại là An Vân, sửng sốt một chút mới gật đầu: "Thành công ạ."

"Vậy là tốt rồi." Trương giáo sư nhìn A Từ, cúi đầu nói, "Thật ra, con cũng hận cô?"

A Từ không trả lời, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Chưa nói tới có hận hay không, An Vân còn không hận thì cậu có tư cách gì để hận? Với lại, hiện tại Trương giáo sư cũng quá đáng thương. Nghĩ đến những khổ sở mà An Vân phải chịu, có thể trong lòng cậu ít nhiều gì vẫn còn chút vướng mắc với Trương giáo sư. Phàm là người nào quan tâm đến An Vân, ai lại không để ý đến tình trạng sau này của cô? Chẳng qua An Vân chịu khổ thì Mễ Thụ cũng vì vậy mà mất mạng, cũng không thể nói rõ đây có được coi là báo ứng hay không.

Trương giáo sư nói tiếp: "Quan hệ giữa con và Tiểu Vân không tệ, trong lòng con nhất định là hận cô trước đây đã không tốt với nó."

"Không phải đâu ạ." A Từ thở dài, nói, "Chị Vân đã từng nói với con, không ai có thể khiến cho mọi người đều thích mình. Huống chi điều kiện của chỉ như vậy, cô không thích chỉ cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, tuy rằng cô không thích chỉ nhưng cũng chưa từng bạc đãi chỉ. Chị Vân nói trong ngôi nhà này, người mà chỉ không hận nhất chính là cô."

"Nó nói như vậy sao?" Trương giáo sư ngân ngấn nước mắt, "Nhưng nó phải hận cô. Mễ Thụ do cô sinh ra, cũng do cô nuôi nấng. Những chuyện nó đã làm, cô không thể trái lương tâm mà nói cô không có một chút trách nhiệm nào. Khi đó dù cô không thích An Vân, thì cô cũng chưa bao giờ muốn nó... Nhưng cô phải làm sao đây? Mễ Thụ là con của cô, là đứa con độc nhất, là cô hoài thai mười tháng dùng nửa sinh mạng để sinh ra, dù cho nó có làm ra nhiều chuyện sai trái thì cô cũng không thể nói nó đáng chết, thậm chí hiện giờ nó còn không được toàn thây, cô..."

Ngô Thư Dung đã cho lời khai, những bộ phận sinh dục kia đúng là bị cô ta băm ra cho chó ăn. Cho nên theo mức độ nào đó mà nói thì bọn Mễ Thụ quả thật có thể xem như "Chết không toàn thây". Mặc dù hiện tại người ta đã không còn để ý chuyện này như người xưa, nhưng làm một người mẹ thì trong lòng Trương giáo sư nhất định vẫn còn lo ngại.

Trương giáo sư không nói được nữa, vừa rơi nước mắt vừa thở dốc kịch liệt, cảm giác như ngay một giây sau bà sẽ ngất đi.

"Giáo sư, cô đừng kích động, thả lỏng một chút..."

A Từ sợ hãi quay người muốn đi tìm Mễ giáo sư thì bị Trương giáo sư giữ lại.

Do dự một chút, A Từ ngồi trở lại, một mặt vỗ lên lưng Trương giáo sư giúp bà thuận khí, một mặt thấp giọng an ủi bà.

Qua một lúc lâu, Trương giáo sư mới miễn cưỡng thở chậm lại, nhưng hơi thở vẫn còn hỗn loạn, dáng vẻ trông như lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.

"Giáo sư, cô đừng nghĩ nhiều như vậy. Chuyện tới nước này không ai muốn cả. Cô cũng không biết những chuyện đó, đừng quá mức tự trách..."

"Con nói xem, vì sao khi đó nó không chịu tìm cô? Nếu mà nó tìm cô..." Trương giáo sư nói được một nửa mới phát hiện sắc mặt A Từ căng cứng, tự động ngừng miệng.

Dù trước đây An Vân có đến tìm bà thì bà cũng sẽ không tin cô. Lúc đó, bà vẫn luôn tự hào về Mễ Thụ, lại còn không thích An Vân. Đương nhiên bà sẽ không tin An Vân, nói không chừng còn mắng cô vì dám giội nước bẩn cho Mễ Thụ, giống như việc bà đã làm sau khi hai người ly hôn vậy.

A Từ im lặng, nhớ tới trước đó An Vân đã nói với cậu: "Em nghĩ vì sao Mễ giáo sư biết Mễ Thụ ngoại tình lại không ngăn cản? Bởi vì ông ấy chột dạ. Vợ chồng ân ái gì đó, tất cả đều là giả, chỉ là diễn mà thôi. Mễ giáo sư ngoại tình, Trương giáo sư chẳng qua là vì mặt mũi, sợ đấu không lại người kia nên mới phải nhẫn nhịn..."

"Cô sĩ diện cả một đời..." Trương giáo sư thở dài, nói, "Lúc trước cô chướng mắt An Vân chẳng qua là vì cảm thấy gia đình nó sẽ làm cô mất mặt. Cô vốn cho rằng sĩ diện không phải tật xấu lớn lao gì, nhưng lại không ngờ..."

"Giáo sư..."

"A Từ, giúp cô gửi lời xin lỗi đến An Vân." Trương giáo sư ngắt lời A Từ, ánh mắt ảm đạm như tro tàn, "Sau này con cũng không cần đến thăm cô nữa, cô đã đưa đơn từ chức, định là sẽ rời khỏi Khê Lăng. Còn nữa, chắc là chuyện gì An Vân cũng nói cho con biết? Sau này nhớ kỹ phải cách xa một vài người..."

Từ nhà Mễ giáo sư đi ra, A Từ vẫn luôn không nói chuyện, Giản Ngôn biết tâm trạng cậu không tốt nên cũng không lên tiếng, chỉ đi theo bên cạnh cậu.

Nhà Mễ giáo sư vốn ở bên trong trường học, bước ra cửa rồi vòng qua một con đường lát sỏi rất có phong cách nghệ thuật sẽ đến được ao sen của trường học.

A Từ bỗng dừng bước, ngắm nhìn vài bụi cây sơn trà ở cạnh ao.

Mấy bụi cây sơn trà này là cây dại, nhìn kỹ thì mấy quả sơn trà hơi chậm lớn một chút. Hiện tại quả sơn trà lớn đã được bán trên thị trường, nhưng mấy quả sơn trà trên cây này đều là quả bé.

A Từ chuyên tâm nhìn, Giản Ngôn nhìn theo tầm mắt cậu thì chỉ thấy mấy bụi cây trĩu quả, không biết cậu đang nhìn cái gì.

"Sư ca, anh ăn thử mấy quả sơn trà trên cây này chưa?" A Từ đột nhiên hỏi.

"Chưa." Giản Ngôn lắc đầu, hắn thậm chí không nhớ rõ khi hắn còn ở trường thì chỗ này rốt cục có cây sơn trà hay không.

Như cái ao sen này, cây râm bóng mát vờn quanh, hương sen tràn ngập, vốn là nơi lãng mạn dành cho các cặp đôi. Lúc đó hắn còn là một tên độc thân, sẽ không đi tới mấy chỗ này để tìm ngược.

"Chị Vân nói, lần đầu tiên chị ấy động tâm với Mễ Thụ cũng là vì có một đêm nọ Mễ Thụ đưa chỉ về túc xá đã hái trộm một quả sơn trà ở đây cho chỉ ăn."

Mặc dù mấy cây sơn trà này là cây dại, nhưng hoa quả cây cỏ trong trường đều không được phép hái, nếu nhân viên quản lý phát hiện sẽ cầm gậy đến đuổi, cho nên mới gọi là "Trộm".

Giọng nói A Từ hơi nhẹ: "Chị Vân nói quả sơn trà đó thật ra còn chưa chín, chỉ bị chua tới muốn nôn, nhưng trong lòng lại ngọt ngào."

"A Từ..."

"Sư ca, anh nhìn đi." A Từ quay đầu chỉ vào con đường lát sỏi, nói, "Con đường này Mễ Thụ và An Vân đã đi qua vô số lần, Trương giáo sư và Mễ giáo sư còn đi hơn phân nửa cuộc đời. Bất kể là cặp đôi nào, thuở ban đầu họ đều thật lòng yêu nhau. Nhưng vì sao lại thành ra như hôm nay? Cái ao sen này đã chứng kiến bao nhiêu mối tình nồng nàn mật ý, nhưng bây giờ bọn họ có còn ở bên nhau hay không? Và có bao nhiêu cặp đôi đã trở mặt thành thù?"

A Từ chợt nhớ tới lời Trâu Vận nói: "Không có hôn nhân đảm bảo, không có con cái ràng buộc, có lẽ ảnh sẽ không tìm được người có thể cùng ảnh đi đến trọn đời", nhưng dù là Mễ Thụ và An Vân, hay Trương giáo sư và Mễ giáo sư, bọn họ đều có hôn nhân bảo đảm, cũng có con cái ràng buộc, vì sao vẫn không thể làm bạn cả đời? Vì sao vẫn đi tới bước đường ngày hôm nay, tình yêu hóa ra hận thù?

A Từ trong nháy mắt có chút hoảng hốt, không hiểu sao trong lòng cảm thấy đau thương, nguội lạnh, không thở nổi. Cậu và Giản Ngôn, có phải cũng đi đến bước này hay không?

Sống lại một đời, A Từ vốn rất có lòng tin đối với tình cảm của hai người. Nhưng hôm nay từ nhà Mễ giáo sư đi ra, không hiểu vì sao trong lòng cậu lại cảm thấy khổ sở, đột nhiên không còn một chút chắc chắn nào. Chuyện đời khó đoán, lòng người dễ đổi thay, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Dù cậu đã sống lại một đời, nhưng chuyện trải qua cũng không hoàn toàn giống kiếp trước, vậy thì còn chuyện gì có thể không thay đổi đây?

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đưa qua nắm chặt bàn tay lạnh buốt của A Từ.

A Từ khẽ giật mình, ngẩng đầu đối diện ánh mắt thâm sâu của Giản Ngôn.

"Đi thôi." Giản Ngôn nói, dắt A Từ đi ra ngoài trường.

A Từ bị Giản Ngôn dắt tay đi được vài bước mới phát hiện mấy người đi ngang qua đều đang nhìn họ, cậu hậu tri hậu giác nhận ra bọn họ nghênh ngang nắm tay nhau đi trong trường như vậy thật sự có chút huênh hoang.

A Từ giãy giãy muốn rút tay về. Cậu đã dần lấy lại suy nghĩ, vừa rồi không biết bị cái gì, đột nhiên lại trở nên đa sầu đa cảm. Từ trước đến nay cậu luôn tỉnh táo tự chủ, vừa khôi phục như thường thì những chuyện u sầu lập tức bị dập tắt.

Giản Ngôn vẫn không buông ra, ngược lại còn siết chặt mười ngón tay của hai người.

"Sư ca, rất nhiều người nhìn chúng ta..."

"Không phải em nói anh là danh nhân trong trường sao? Anh còn không sợ thì em sợ cái gì? Chúng ta có gì kỳ quái sao?" Giản Ngôn vẫn không quay đầu lại, chỉ nói, "Em yên tâm, dù là bị chỉ trích hay phải xuống địa ngục, anh cũng đi cùng em."

A Từ sững sờ, chỉ thấy trong bàn tay đang nắm của hai người dâng lên một dòng nước ấm, theo huyết mạch chảy khắp toàn thân, trái tim lạnh buốt cũng trở nên ấm áp.

Giản Ngôn đưa A Từ lên ghế phụ mới chịu buông tay cậu ra, rồi đi vòng qua bên kia để lên ghế lái, sau lại chồm qua giúp A Từ thắt dây an toàn.

Thắt xong Giản Ngôn không rời đi ngay mà đặt tay lên vai A Từ, nhấn giọng: "Anh sẽ không."

A Từ sững sờ: "Gì ạ?"

"Chuyện Mễ Thụ làm với An Vân, hay Mễ giáo sư làm với Trương giáo sư, anh vĩnh viễn sẽ không làm với em. Nếu em không tin anh có thể thề, nếu anh... Ưm..."

A Từ chế trụ sau ót Giản Ngôn, dùng sức ấn hắn về phía mình, gần như điên cuồng gặm lấy môi hắn. Đây không thể gọi là hôn mà chỉ đơn thuần là cắn.

Giản Ngôn không biết câu nào của mình đã kích thích A Từ, nhưng điên cuồng của A Từ đã lây sang cho hắn. Hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, hôn lại còn điên cuồng hơn.

Thật ra chuyện của mấy người Mễ Thụ cũng đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng Giản Ngôn. Yêu nhau lại thành thù là chuyện khiến cho người ta khổ sở đến nhường nào. Mặc dù Giản Ngôn không nghĩ hắn và A Từ sẽ đi đến bước đường kia. Nhưng trong chuyện tình cảm, càng yêu sâu đậm thì càng dễ lo được lo mất.

Giản Ngôn hiểu rất rõ lòng mình, đời này hắn không thể thích ai khác ngoài A Từ, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho cậu. Nhưng vạn nhất một ngày nào đó A Từ không thích hắn nữa? Trên người A Từ có quá nhiều bí mật, tình cảm của cậu đối với hắn vốn đã kỳ lạ, Giản Ngôn thật chất không có cảm giác an toàn, chẳng qua hắn không dám hỏi. Đôi khi hắn có thể cảm nhận được sự bất an của A Từ, hắn biết cậu vẫn chưa chuẩn bị kỹ để thẳng thắn hết thảy. Điều duy nhất Giản Ngôn có thể làm là dùng hết khả năng để tốt với A Từ.

Lần này hai người chân chính "đấu miệng" như đã phát điên, bắt được đối phương liền bắt đầu mút vào, gặm nuốt, cắn xé, cuối cùng còn nếm được vị rỉ sắt, nhưng cũng không biết ai bị thương, hay là cả hai người đều bị thương.

Vẫn là Giản Ngôn tỉnh lại trước, nụ hôn của hắn dần chuyển sang dịu dàng, tay đặt lên lưng A Từ nhẹ nhàng trấn an từng chút một.

Được Giản Ngôn trấn an, động tác A Từ đã chậm lại, hai người rốt cục tách nhau ra.

Giản Ngôn sờ lên mặt A Từ: "Bảo bối..."

"Em không cho phép anh nói như vậy!" A Từ trừng Giản Ngôn, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt yếu ớt của cậu còn mang theo bất an rất rõ, "Không cho phép anh lấy bản thân ra thề, anh hứa với em đi!"

Giản Ngôn bị thái độ của cậu làm cho sợ hãi, liên tục nói: "Anh hứa, anh không thề nữa, được chưa?"

Lúc này A Từ mới chậm rãi bình tĩnh lại, Giản Ngôn nắm chặt tay cậu, nói: "Bảo bối, vừa nãy em bị sao vậy? Có phải anh nói sai cái gì hay không?"

Mắt A Từ lóe lên một cái, tựa đầu lên vai Giản Ngôn, lại vòng tay qua eo hắn ôm chặt, hồi lâu sau mới nói: "Xin lỗi, em làm anh lo lắng, chỉ là em... không thích nghe lời thề..."

Giản Ngôn ôm lại A Từ, tại nơi cậu nhìn không thấy im lặng thở dài. Hắn có thể cảm giác được A Từ bất an, cũng biết câu trả lời này của A Từ chỉ là qua loa thôi. Nhưng A Từ không muốn nói thì hắn sẽ không gặn hỏi nữa. Hắn sẽ cho A Từ thời gian, đợi đến ngày cậu hoàn toàn nguyện ý mở lòng ra với hắn.

"Là anh không tốt." Giản Ngôn càng dùng sức vuốt ve cậu, "Sau này anh sẽ dùng hành động để chứng minh."

Thật ra hai người ôm nhau cũng có hơi khó chịu, nhưng đều không nỡ buông tay.

"Ục ục..."

Hai người buông ra liếc nhìn nhau, bỗng cùng cười lên.

Nhìn bờ môi Giản Ngôn bị mình cắn nát, A Từ hơi chột dạ: "Xin lỗi, vừa rồi em quá kích động."

Giản Ngôn sờ sờ môi mình, cười: "Anh biết, vợ bị kích động khi nhìn thấy chồng là chuyện thường tình. Nhưng kỹ thuật hôn của em thật sự nên luyện thêm đi. Mà không sao, anh cho em luyện tập miễn phí, gọi một cái là anh đến ngay. Nào, bây giờ em có muốn luyện thêm một chút hay không?"

Vừa nói vừa cụng vào mặt A Từ.

A Từ tưởng thật hôn lên môi hắn một cái, sắc mặt Giản Ngôn thay đổi, lập tức bị A Từ đẩy mạnh ra: "Em đói quá..."

Giản Ngôn buồn cười khởi động xe: "Em muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được ạ." A Từ không yên lòng, "Môi của anh... Chút nữa trở về sẽ bị nhìn ra?"

Ánh mắt Giản Ngôn xoay chuyển, cười gian: "Chúng ta đi ăn tôm hùm chua cay nha? Chút nữa mà bị bọn họ nhìn ra thì nói là vì ăn cay."

A Từ ngẫm nghĩ, gật đầu: "Dạ."

Đợi sau khi hai người cơm nước xong xuôi thì A Từ biết cậu đã bị Giản Ngôn gài, càng lộ rõ hơn nữa được không?

Trở lại văn phòng, trước ánh mắt ái muội của mọi người, A Từ rốt cuộc không chịu nổi mà đỏ mặt. Còn mặt mày Giản Ngôn thì tràn đầy gió xuân, ánh mắt mang ý cười, điều hắn muốn chính là hiệu quả này!

Hướng Dương cúi đầu nhắn một tin vào trong nhóm: Không ngờ A Từ lại mạnh mẽ như vậy!

Tiếu Tiếu: Sếp nói như thế, A Từ nhất định sẽ tức giận nhỉ? Nhưng không hiểu sao lần này tôi lại thấy A Từ rất công, có chuyện gì vậy ta?

Tiểu Hắc: A Từ công? Sếp thụ? Thôi bỏ đi, hình ảnh đó tôi không dám tưởng tượng đâu.

Trâu Vận: Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?

Tiếu Tiếu: Mỹ nhân công x Cường tráng thụ, cảm giác thật kỳ dị...

Sau khi ngồi xuống, A Từ định tìm chuyện gì làm để dời đi lực chú ý, tiếp đó cậu liền thấy Đàm Mộc ngồi bên cạnh đang cau mày cầm điện thoại, bộ dáng không yên lòng.

Từ sau đêm hôm đó, Đàm Mộc vẫn không thể vui vẻ nổi. Bọn họ đã lén lút thảo luận với nhau, Đàm Mộc có phải đã thật sự thích Ngô Thư Dung hay không, nhưng không có một đáp án chắc chắn nào.

A Từ cảm thấy Đàm Mộc chưa hẳn đã thích Ngô Thư Dung. Chẳng qua bình thường hắn không qua lại với phái nữ, đối với đàn ông mà nói thì phụ nữ như Ngô Thư Dung vẫn có sức hấp dẫn rất mạnh, cho nên có thể Đàm Mộc đã có chút động lòng, nhưng vẫn không đến mức yêu thích. Có điều Ngô Thư Dung lại lừa hắn hết lần này đến lần khác, vậy nên Đàm Mộc mới đặc biệt không bỏ xuống được.

"Đầu Gỗ..." A Từ vỗ vỗ vai Đàm Mộc.

Đàm Mộc giật cả mình, điện thoại trên tay cũng rơi xuống đất.

A Từ vội khom xuống giúp hắn nhặt lên, vô tình liếc qua giao diện đang mở thì thấy được nội dung tám chuyện của bọn họ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện