Vốn dĩ ba mẹ Sở Nhiên đã biết đến thân phận Tư lệnh quân khu của ông Tần, chỉ là họ cũng không nghĩ đến người đàn ông quyền lực nhất thành phố B lại chính là bác của Tần Tranh. Ba Sở đứng tại cửa ra vào hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi mỉm cười đáp lại cái bắt tay thân thiết của thị trưởng Tần Chiến.
Khác với vẻ nghiêm trang rắn rỏi của Tần Chinh, anh trai ông ấy thật sự là một người văn nhã. Nụ cười thân thiện thường trực trên môi cùng cặp mắt kính, vẻ ngoài của ông ấy đem lại cảm giác gần gũi nhưng không mất đi sự uy nghiêm.
- Ông thông gia, hân hạnh được gặp. Tôi là bác của Tần Tranh.
- Chào ông, mời vào.
Ba Sở nhìn toán người đứng lố nhố ngoài sân với thùng với khay ken đặc mà trong lòng giật thót. Không phải là hôm nay nhà họ định tới rước dâu luôn chớ? Hàng xóm hai bên nghe thấy động tĩnh lớn nên tò mò đứng vây quanh nãy giờ, ba Sở vội vàng dẫn hai ông lớn vào nhà để giải quyết bớt sức ép và ngăn chặn lời ra tiếng vào không hay.
Bên trong mẹ Sở cũng đang bị đống đồ đạc nhà họ Tần mang tới khiến cho trở tay không kịp, chỉ đành thu dọn nhanh một góc cửa hàng để đặt tạm thời ở đó.
Sáng hôm nay Sở Nhiên thức rất muộn vì mệt mỏi trong người, Tần Tranh không cho mẹ Sở gọi cô dậy sớm, cho nên chờ lúc hai nhà uống xong một chung trà thì nhân vật chính mới chậm rãi xuống lầu.
Ngày trọng đại nhưng lại ngủ đến trễ thế này làm Sở Nhiên rất ngại ngùng, Tần Tranh đã bị cô càu nhàu từ lúc thức dậy đến giờ, nhưng anh chỉ cười ha ha đảm bảo là sẽ không ai trách cô.
Quả nhiên chuyện xuống trễ này không có ai nhắc tới. Vừa nhác thấy bóng con dâu trước cửa phòng khách, bà Tần đã vô cùng vui vẻ vẫy tay gọi cô đến ngồi bên cạnh mình.
Sáng sớm hôm nay con trai đột nhiên gọi điện bảo rằng Sở Nhiên bắt đầu nghén nặng, ăn gì cũng nôn ói. Nuôi con mấy mươi năm, đây là lần đầu tiên bà Thời Niệm thấy con trai mình bối rối và lo lắng cuống cuồng như thế. Cho nên dù người đã ở trên máy bay bà vẫn gọi một cuộc điện thoại để sắp xếp mang theo một bác sĩ sản khoa giỏi và một chuyên gia dinh dưỡng cho con dâu tương lai.
Cũng vì thế mà bà không bất ngờ khi biết Sở Nhiên dậy trễ, ngược lại nhìn vẻ xanh xao không thể che giấu dưới lớp phấn trang điểm mỏng của Sở Nhiên, bà cũng thấy xót vô cùng. Khi bà mang thai Tần Tranh cũng không hề chịu khổ như thế, có lẽ đứa trẻ này biết nó quý giá nên chưa ra đời đã khiến mọi người phải chú ý mà xoay quanh nó. Bà Tần nắm tay Sở Nhiên dặn dò:
- Con phải chú ý giữ gìn sức khỏe, cần gì muốn gì cứ sai Tần Tranh đi làm. Nếu như nó làm con không vui, cứ việc nói với mẹ. Mẹ không trị được nó thì cũng còn ba của các con, nhất định sẽ cho nó một trận giúp con xả giận.
Mẹ Sở nghe thấy thế thì rất hài lòng với thái độ trân trọng này của mẹ chồng con gái nên cũng ra mặt nói đỡ cho con rể.
- Chắc không cần đâu. Tần Tranh thực sự rất ngoan ngoãn, nó còn chiều chuộng Sở Nhiên còn hơn cả chúng tôi nữa. Đêm qua là nó thức suốt đêm chăm sóc vợ con nó đó chứ.
Bà Tần nghe thấy có người khen con trai thì lòng cũng như nở hoa, cùng mẹ Sở mỗi người một câu dặn dò đôi trẻ.
Bên kia cánh đàn ông cũng đã vào chủ đề chính, ba Sở dùng địa vị chủ gia đình đang bàn bạc ngày giờ cưới hỏi với anh em nhà họ Tần. Đến chừng bác của Tần Tranh hỏi nhà gái có yêu cầu gì không, ba Sở ngập ngừng một lúc rồi quyết định nói thẳng:
- Thật ra việc ở rể tôi nói lần trước chỉ là muốn thử thách xem thành ý của Tần Tranh đến đâu. Việc bắt nó dọn về đây bao lâu nay cũng chỉ để quan sát nhân phẩm nó như thế nào, cũng tiện thể tìm danh y chữa chạy cái chân cho nó. Con gái tìm được người chồng tốt, gả đi thì cũng được. Có điều... gia đình chúng tôi quen với cách sống bình dị rồi, sợ con gái không quen với nếp nhà bên ấy...
- Điều này anh cứ yên tâm, chúng tôi đã dự định cho chúng nó sống riêng sau khi đám cưới. Chỉ là điều kiện sức khỏe lúc này của con dâu hơi kém, công việc của Tần Tranh lại đi sớm về trễ sợ là khó chu toàn một mình. Vợ chồng tôi định chăm sóc nó một thời gian đến khi sinh nở sẽ để chúng tự quyết định đi hay ở.
Tư lệnh Tần nhìn ra mối lo lắng của ba Sở, vội vàng lên tiếng trấn an. Từ hôm qua nghe tin vợ báo lại đến giờ, ông cứ nôn nao không yên được. Đây chính là đứa cháu đích tôn của họ Tần, quý giá cực kỳ. Thị trưởng Tần cũng đưa đến một chiếc tráp dài khoảng sáu tấc, bên trong chứa đầy trang sức quý giá.
- Đây là bà nội của Tần Tranh nhờ chuyển cho cháu dâu tương lai, chỉ là một chút thành ý. Anh chị thông gia không cần ái ngại.
Hộp được đặt trước mặt Sở Nhiên, ánh sáng lấp lóa khiến mắt cô muốn nheo lại. Xem như mọi cánh cửa đều rộng mở cho cuộc hôn nhân này. Gả vào hào môn là điều cô chưa từng nghĩ đến, xem ra cũng không đáng sợ như lời đồn.
Cô vội vàng cúi đầu cảm ơn ông Tần rồi yên lặng nghe ba Sở thảo luận về quy mô lễ cưới:
- Chúng tôi cũng chỉ muốn làm đơn giản trong vòng bạn bè hàng xóm...
Chuyện cưới xin cứ thế mà được chốt lại, thị trưởng Tần mừng rỡ vội vàng cho người đem kẹo cưới và quà cáp tặng cho hàng xóm xung quanh, tiếng xuýt xoa và khen ngợi không dứt. Tuy Sở Trung Tín bình thường không bận tâm lắm đến mặt mũi nhưng ở trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy rất hài lòng về sự chu đáo này của nhà trai.
Mọi chuyện được quyết định nhanh chóng, Sở Nhiên sẽ chính thức trở thành con dâu nhà họ Tần trong mười ngày tới.
Khác với vẻ nghiêm trang rắn rỏi của Tần Chinh, anh trai ông ấy thật sự là một người văn nhã. Nụ cười thân thiện thường trực trên môi cùng cặp mắt kính, vẻ ngoài của ông ấy đem lại cảm giác gần gũi nhưng không mất đi sự uy nghiêm.
- Ông thông gia, hân hạnh được gặp. Tôi là bác của Tần Tranh.
- Chào ông, mời vào.
Ba Sở nhìn toán người đứng lố nhố ngoài sân với thùng với khay ken đặc mà trong lòng giật thót. Không phải là hôm nay nhà họ định tới rước dâu luôn chớ? Hàng xóm hai bên nghe thấy động tĩnh lớn nên tò mò đứng vây quanh nãy giờ, ba Sở vội vàng dẫn hai ông lớn vào nhà để giải quyết bớt sức ép và ngăn chặn lời ra tiếng vào không hay.
Bên trong mẹ Sở cũng đang bị đống đồ đạc nhà họ Tần mang tới khiến cho trở tay không kịp, chỉ đành thu dọn nhanh một góc cửa hàng để đặt tạm thời ở đó.
Sáng hôm nay Sở Nhiên thức rất muộn vì mệt mỏi trong người, Tần Tranh không cho mẹ Sở gọi cô dậy sớm, cho nên chờ lúc hai nhà uống xong một chung trà thì nhân vật chính mới chậm rãi xuống lầu.
Ngày trọng đại nhưng lại ngủ đến trễ thế này làm Sở Nhiên rất ngại ngùng, Tần Tranh đã bị cô càu nhàu từ lúc thức dậy đến giờ, nhưng anh chỉ cười ha ha đảm bảo là sẽ không ai trách cô.
Quả nhiên chuyện xuống trễ này không có ai nhắc tới. Vừa nhác thấy bóng con dâu trước cửa phòng khách, bà Tần đã vô cùng vui vẻ vẫy tay gọi cô đến ngồi bên cạnh mình.
Sáng sớm hôm nay con trai đột nhiên gọi điện bảo rằng Sở Nhiên bắt đầu nghén nặng, ăn gì cũng nôn ói. Nuôi con mấy mươi năm, đây là lần đầu tiên bà Thời Niệm thấy con trai mình bối rối và lo lắng cuống cuồng như thế. Cho nên dù người đã ở trên máy bay bà vẫn gọi một cuộc điện thoại để sắp xếp mang theo một bác sĩ sản khoa giỏi và một chuyên gia dinh dưỡng cho con dâu tương lai.
Cũng vì thế mà bà không bất ngờ khi biết Sở Nhiên dậy trễ, ngược lại nhìn vẻ xanh xao không thể che giấu dưới lớp phấn trang điểm mỏng của Sở Nhiên, bà cũng thấy xót vô cùng. Khi bà mang thai Tần Tranh cũng không hề chịu khổ như thế, có lẽ đứa trẻ này biết nó quý giá nên chưa ra đời đã khiến mọi người phải chú ý mà xoay quanh nó. Bà Tần nắm tay Sở Nhiên dặn dò:
- Con phải chú ý giữ gìn sức khỏe, cần gì muốn gì cứ sai Tần Tranh đi làm. Nếu như nó làm con không vui, cứ việc nói với mẹ. Mẹ không trị được nó thì cũng còn ba của các con, nhất định sẽ cho nó một trận giúp con xả giận.
Mẹ Sở nghe thấy thế thì rất hài lòng với thái độ trân trọng này của mẹ chồng con gái nên cũng ra mặt nói đỡ cho con rể.
- Chắc không cần đâu. Tần Tranh thực sự rất ngoan ngoãn, nó còn chiều chuộng Sở Nhiên còn hơn cả chúng tôi nữa. Đêm qua là nó thức suốt đêm chăm sóc vợ con nó đó chứ.
Bà Tần nghe thấy có người khen con trai thì lòng cũng như nở hoa, cùng mẹ Sở mỗi người một câu dặn dò đôi trẻ.
Bên kia cánh đàn ông cũng đã vào chủ đề chính, ba Sở dùng địa vị chủ gia đình đang bàn bạc ngày giờ cưới hỏi với anh em nhà họ Tần. Đến chừng bác của Tần Tranh hỏi nhà gái có yêu cầu gì không, ba Sở ngập ngừng một lúc rồi quyết định nói thẳng:
- Thật ra việc ở rể tôi nói lần trước chỉ là muốn thử thách xem thành ý của Tần Tranh đến đâu. Việc bắt nó dọn về đây bao lâu nay cũng chỉ để quan sát nhân phẩm nó như thế nào, cũng tiện thể tìm danh y chữa chạy cái chân cho nó. Con gái tìm được người chồng tốt, gả đi thì cũng được. Có điều... gia đình chúng tôi quen với cách sống bình dị rồi, sợ con gái không quen với nếp nhà bên ấy...
- Điều này anh cứ yên tâm, chúng tôi đã dự định cho chúng nó sống riêng sau khi đám cưới. Chỉ là điều kiện sức khỏe lúc này của con dâu hơi kém, công việc của Tần Tranh lại đi sớm về trễ sợ là khó chu toàn một mình. Vợ chồng tôi định chăm sóc nó một thời gian đến khi sinh nở sẽ để chúng tự quyết định đi hay ở.
Tư lệnh Tần nhìn ra mối lo lắng của ba Sở, vội vàng lên tiếng trấn an. Từ hôm qua nghe tin vợ báo lại đến giờ, ông cứ nôn nao không yên được. Đây chính là đứa cháu đích tôn của họ Tần, quý giá cực kỳ. Thị trưởng Tần cũng đưa đến một chiếc tráp dài khoảng sáu tấc, bên trong chứa đầy trang sức quý giá.
- Đây là bà nội của Tần Tranh nhờ chuyển cho cháu dâu tương lai, chỉ là một chút thành ý. Anh chị thông gia không cần ái ngại.
Hộp được đặt trước mặt Sở Nhiên, ánh sáng lấp lóa khiến mắt cô muốn nheo lại. Xem như mọi cánh cửa đều rộng mở cho cuộc hôn nhân này. Gả vào hào môn là điều cô chưa từng nghĩ đến, xem ra cũng không đáng sợ như lời đồn.
Cô vội vàng cúi đầu cảm ơn ông Tần rồi yên lặng nghe ba Sở thảo luận về quy mô lễ cưới:
- Chúng tôi cũng chỉ muốn làm đơn giản trong vòng bạn bè hàng xóm...
Chuyện cưới xin cứ thế mà được chốt lại, thị trưởng Tần mừng rỡ vội vàng cho người đem kẹo cưới và quà cáp tặng cho hàng xóm xung quanh, tiếng xuýt xoa và khen ngợi không dứt. Tuy Sở Trung Tín bình thường không bận tâm lắm đến mặt mũi nhưng ở trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy rất hài lòng về sự chu đáo này của nhà trai.
Mọi chuyện được quyết định nhanh chóng, Sở Nhiên sẽ chính thức trở thành con dâu nhà họ Tần trong mười ngày tới.
Danh sách chương