Hinh Hinh hoảng hốt đứng bên cạnh giường, dưới chân là những mảnh thủy tinh vỡ và nước ướt đẫm một khoảng sàn nhà.

Chiếc ly chứa nước mà Sở Nhiên đặt trên tủ đầu giường tối hôm qua đã không còn nguyên vẹn nữa.

Cố tránh những vụn thủy tinh sắc lẻm, Sở Nhiên đến bên cạnh rồi bế bé lên giường.

Tiếng đổ vỡ khi nãy hù dọa cô bé không ít, lúc này bé vẫn còn run rẩy, chỉ đưa tay ôm lấy Sở Nhiên không buông.

- Thỏ Con, đừng sợ! Mẹ con mình cứ ngồi ở đây cho ba dọn dẹp nhé!

- Mẹ, con xin lỗi. Con, con chỉ định xuống giường đi vệ sinh, nhưng mà, trời tối quá. Mẹ, sao mẹ không bật đèn?

Bàn tay đang đưa chổi qua lại của Trần Tư Thành khựng lại. Anh ngước mắt nhìn con gái yêu ở trên giường, đôi mắt to tròn linh lợi ngày nào giờ chỉ còn lại một ánh nhìn trống rỗng.

Đau đớn lan tràn trong đáy mắt, Trần Tư Thành vội vàng cúi xuống hoàn thành nhanh việc quét dọn rồi đi ra ngoài.

Sở Nhiên cũng không khá hơn anh là mấy, lúc này cũng cố nén nước mắt nói với cô bé bằng giọng vui vẻ nhất có thể:

- Không trách con được. Con đâu có cố ý, phải không? Đều là tại chú Tần hết. Nhà chú Tần nghèo đến nỗi không trả được tiền điện nên người ta không cho chúng ta dùng đèn nữa. Hinh Hinh ngoan, mẹ bế con ra ngoài đánh răng rồi ăn cháo nha.

Hinh Hinh được bố mẹ an ủi nên không còn khóc nữa mà ôm lấy cổ Sở Nhiên để cho mẹ bế mình ra ngoài.

Vào lúc này ở Sở cảnh sát khu Hạ, Tần “mạt rệp không đủ tiền thanh toán phí điện” bỗng dưng nhảy mũi liên tục. Anh càu nhàu với Thường Thanh đang ngồi bên cạnh rằng mình bị cảm rồi.

Thường Thanh ngoài miệng vâng dạ ra vẻ tin tưởng một đường, nhưng mà trong lòng lại nghĩ một nẻo. Chắc chắn là cái miệng độc địa của đội trưởng lại tạo nghiệp gì ở đâu đó rồi, nên giờ này đang bị người ta thăm hỏi tông ti họ hàng chớ gì?

Bệnh viện trung tâm thành phố C vào lúc chín giờ sáng tấp nập người qua lại. Bác sĩ Tần xoa đôi vai đau nhức bước dọc hành lang.

Anh cần được nghỉ ngơi sau một ca mổ cấp cứu cho sản phụ bị biến chứng khi sinh thường. Cố gắng từ ba giờ sáng đến tận lúc này, tính mạng của sản phụ và trẻ sơ sinh mới xem như tạm ổn.

Dãy hành lang vào giờ trưa đang rất nóng bức, nhưng không hiểu sao Tần Đình lại cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Cái cảm giác này...

Bác sĩ Tần nghĩ đến một khả năng nào đó, bước chân không tự chủ tăng nhanh tốc độ. Anh muốn rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể, tìm về phòng riêng nghỉ ngơi tiện thể xoa dịu nỗi bất an này.

Đến chỗ giao nhau giữa hai dãy hành lang, Tần Đình rẽ trái nhanh chóng, đang muốn thở ra nhẹ nhõm thì từ đầu bên phải vang lên một tiếng gọi quen thuộc:

- Anh Hai!

Con “báo” nhỏ của nhà họ Tần hớn hở nhìn về phía anh rồi tăng tốc, khoảng cách ngày càng thu hẹp lại.

Tần Đình bỗng dưng cảm thấy mình nên đến khoa tim mạch khám ngay lúc đó. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nụ cười nhăn nhở của Tần Tranh, trái tim anh lại như tứa máu.

Lần trước hiếp bức đe dọa rồi lột hơn phân nửa tài sản của anh để sửa nhà rồi mua chiếc xe rêu rao chống đạn bom gì đó vẫn chưa đủ ư? Hôm nay đứa em trai phá gia chi tử này mà mở miệng đòi một xu nào nữa, Tần Đình nhất định sẽ cho cậu ta một trận nên thân.

- Chuyện gì, sao cậu lại tới đây?

Giọng Tần Đình không được nồng nhiệt cho lắm nhưng Tần Tranh cũng không quan tâm, chỉ là nụ cười trở nên gượng gạo khi nhìn về phía sau lưng mình.

Tần Đình bị thái độ này của anh gây chú ý cũng nhìn theo.

Cách khoảng hai mươi mét có mấy người đang đi tới, nhìn có vẻ như là một nhà ba người.

Người đàn ông cao lớn bế một bé gái trên tay, vừa đi vừa gật gù trả lời câu hỏi của bé. Đứa bé nhoài cánh tay ra bên ngoài, bàn tay bé xíu nắm lấy cánh tay của người phụ nữ đi bên cạnh.

Giữa khung cảnh hài hòa ấy, em trai của anh giờ phút này như chấm mực thừa trên một bức tranh hạnh phúc đậm nét.

Anh nhận ra cô gái kia. Đó chẳng phải là cô gái bảy năm trước khiến em trai anh vất vả đẩy ra xa rồi khổ sở một thời gian dài hay sao?

Nhìn tình cảnh này thì chắc là cô ấy đã lập gia đình từ lâu, còn có cả con gái.

Thằng nhóc thối, bây giờ còn dây dưa như thế này, định làm tiểu tam thật hả? Không sợ Tư lệnh Tần đánh gãy chân hay gì?

Tần Tranh không hề biết đáy lòng ông anh đang dậy sóng gầm gào, chỉ mỉm cười lấy lòng anh trai:

- Anh Hai, nghe nói thầy của anh là chuyên gia đầu ngành khoa Sản - nhi hả? Anh, anh có thể sắp xếp giúp em một lần được thầy ấy khám không? Tình trạng của bé con này giờ rất tệ rồi.

Trưa hôm nay khi sếp Tần sắp xếp xong công việc ở cơ quan, trên đường về còn ghé qua mua thức ăn mang về để tận tình của một người chủ nhà. Vừa bước vào cửa đã thấy hai người lớn tựa ở một bên ghế trong phòng khách, tình hình có vẻ không ổn. Sở Nhiên đang bưng mặt khóc nức nở còn Trần Tư Thành đang ở một bên vỗ về cô ấy.

Cảnh tượng này đập vào mắt Tần tiểu tam khiến anh cảm thấy trong lòng chua loét. Cái vị trí ấy, hành động ấy... Nếu như không có biến cố bảy năm trước thì bây giờ chỗ ấy đã là của anh.

Tần Tranh nén lòng để hỏi rõ ngọn ngành.

Nhưng chuyện anh không ngờ là cô bé Thỏ Con kia thế mà lại là trẻ sinh non. Trần Tư Thành bảo với anh, Hinh Hinh sinh non, còn rất nhẹ cân khi ra đời, khi sinh ra phải làm phẫu thuật gắn võng mạc. Theo độ tuổi lớn dần, phản ứng phụ của ca phẫu thuật ấy càng ngày càng nặng. Bây giờ tình hình bé con rất tệ, từ sáng nay đã chẳng nhìn thấy gì.

...

Giáo sư Lục Chiêm Đông cũng không để ý đến sự có mặt của người ngoài như Tần Tranh trong buổi khám bệnh ngoài giờ làm việc này.

Con người ông không ưa quan tâm việc vụn vặt, càng không có sự hiếu kỳ với thứ gì ngoài chuyên môn. Tần Đình hiếm khi nhờ cậy ông gì đó, cho nên mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, ông vẫn đến bệnh viện cho buổi khám này.

- Cháu bé có tiền sử bệnh lý, võng mạc được gắn lại nên đã để lại các vết sẹo. Khi tuổi ngày một lớn, các cơ quan trong cơ thể phát triển sẽ có nguy cơ bong võng mạc, việc tăng nhãn áp và đục thủy tinh thể cũng có thể xảy ra nhưng rất hiếm.

- Thưa giáo sư, mắt con gái tôi còn... còn có thể cứu được không?

Giáo sư Lục trầm ngâm rồi trả lời:

- Trẻ sinh non nhẹ cân thật ra có thể chữa khỏi các bệnh lý võng mạc, nhưng trường hợp của cháu bé này, hẳn là việc can thiệp gắn võng mạc được thực hiện trễ. Hơn nữa, nhìn tình trạng tổn thương của các cơ quan khác, có lẽ cháu còn có một thời gian dài phụ thuộc vào nguồn cung cấp oxi hỗ trợ bên ngoài nên dẫn đến tình trạng hiện tại.

Nghe đến đây, Tần Tranh nhìn thấy Sở Nhiên và Trần Tư Thành liếc nhìn nhau, anh ta gật đầu rồi vỗ nhẹ lên tay cô như để trấn an.

- Trước mắt tôi đề nghị một lần nữa sử dụng liệu pháp laze quang đông kết hợp điều trị triệu chứng và mang kính chuyên dụng thường xuyên. Trường hợp xấu nhất... cần phải thay giác mạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện